Chương 291: Con trai là sinh mạng của cô
Triều Ca Như
04/05/2021
“Không nghe thấy, những lời Tiểu Thư sao, tất cả đều phải được dọn
dẹp sạch sẽ.” Dường như Lý Ngao rất thích dáng vẻ hung dữ của Vũ Thư,
điều này khiến cho anh ta có một loại cảm giác bên cạnh mình nuôi một
con chó săn.
Lập tức, mười mấy họng súng đen ngòm nhắm vào Đan Diễn Vy.
Vũ Thư lập tức cười như điên: “Ngoài Đan Diễn Vy, những người khác đều giết chết cho tao.”
“Nhớ đừng làm hại đến cậu chủ Hà.” Mặc dù Lý Ngao rất kiêu ngạo, nhưng vẫn không muốn vì một con dế nhỏ trêu trọc đến nhà họ Hà.
Mười mấy người mặc quần áo đen gật đầu, họng súng trực tiếp ngắm vào người của Hà Cảnh Quân, mấy viên đạn bắn ra từ họng súng có gắn thiết bị giảm âm, từ bên trong xuyên qua, chỉ phát ra một âm thanh vô cùng thấp.
“Đoàng đoàng đoàng” bảy tám người cùng một lúc ngã xuống đất, tất cả đều thiệt mạng.
Từ kỹ thuật bắn súng với sự chính xác cao, xem ra những người Lý Ngao đem tới tuyệt đối đều là những người thường xuyên làm những chuyện này, trong mắt bọn họ giết người đơn giản giống như giết một con gà.
“Vy Vy, cẩn thận.” Hành lang trống rỗng không có nới để trốn, Hà Cảnh Quân vẫn bất chấp tất cả chắn trước Đan Diễn Vy, trong đôi mắt thanh nhã phát ra một sự lạnh lùng.
Anh nghĩ rằng cho dù Lý Ngao có đem theo người đến, cũng không có cách nào mang được súng qua hải quan, là anh đã đánh giá thấp hắn, khiến những người này phải hi sinh.
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm vào những người một giây trước vẫn còn sống, giây sau liền ngã xuống bên cạnh mình, trong đôi mắt đã đỏ tươi, không kiềm chế được hét lên: “Đủ rồi, dừng lại hết cho tôi.”
Lý Ngao từ lúc vừa mới đi vào không hề chú ý đến tướng mạo dáng vẻ của Đan Diễn Vy, đột nhiên nghe thấy tiếng hét bộc phát của cô, không nhịn được nhìn cô mấy lần, quả thật trong rất xinh đẹp, có một loại khí chất không thể nói ra được, thân hình yếu ớt, ánh mắt lại có một sự cứng rắn không thể nói ra được.
Rất thú vị, anh ta đột nhiên nâng tay lên, mười mấy người áo đen dường như đã nhận được mệnh lệnh, toàn bộ đều dừng lại.
“Lý Ngao, anh làm cái gì thế, không phải anh nhìn trúng con đ* này chứ.” Vũ Thư nhìn thấy Lý Ngao kêu người dừng lại, tức giận hét lên.
Trong đôi mắt của Lý Ngao bình tĩnh không dao động đột nhiên xuất hiện một chút tàn ác, cứ thế khiến trong lòng một người tự cao tự đại như Vũ Thư cảm thấy nguội lạnh.
Sát thủ quả nhiên không giống với những người bình thường, chỉ cẩn một ánh mắt, cũng khiến cô ta sợ hãi. Đôi mắt đầy sự tàn ác của Lý Ngao nhanh chóng khôi phục lại như trước, giống như người đàn ông đáng sợ lúc nãy không phải là anh ta, giọng điệu dịu dàng ấm áp nói với cô ta: “Tiểu Thư, không phải cô muốn trả thù sao, giết hết, sao có thể trả thù được.”
Qua sự thức tỉnh của Lý Ngao, lý trí của Vũ Thư cũng từng chút từng chút quay lại, giơ tay lên sửa sang lại dáng vẻ của mình nói: “Đi, đưa cái đứa nghiệt chủng trong kia ra đây cho tôi.”
Lần này Lý Ngao không có ngăn cản, yêu cầu thuộc hạ của anh ta đi về phía phòng phẫu thuật.
Người của Hà Cảnh Quân chỉ còn lại có hai, ba người căn bản không thể ngăn cản được, bọn họ cũng không có cách nào để ngăn cản.
Vẻ mặt Hà Cảnh Quân cảm thấy kính nể muốn đi lên phía trước, đột nhiên cảm thấy một góc áo của mình bị ai đó kéo lại.
“Diễn Vy, anh sẽ không để bọn họ đi qua.”
Vẻ mặt Đan Diễn Vy nhợt nhạt, nhìn Hà Cảnh Quân lắc đầu, buông tay ra, nhìn Vũ Thư đang đi vào, vươn cánh tay ra, chặn phía trước tất cả bọn họ, cho dù trong lòng cô căng thẳng muốn chết, nhưng cô vẫn cố gắng đẻ bản thân bình tĩnh lại.
“Không phải cô muốn hành hạ tôi sao, như thế nào cô mới bỏ qua cho con trai tôi.”
Vũ Thư nhìn Đan Diễn Vy với giọng điệu cầu xin, trong lòng vô cùng vui sướng, Đan Diễn Vy thật không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, sự kiêu ngạo trước đây, dưới họng súng sự kiêu căng cũng đều phải hạ thấp xuống.
Muốn cô ta bỏ qua cho đứa nghiệt chủng kia, làm mơ đi. Nhưng có thể chơi một trò chơi trước, Vũ Thư đi ra từ trong đám người, dừng lại trước mặt Đan Diễn Vy, đôi mắt nham hiểm độc ác quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy, suy nghĩ hỏi: “Cô thật sự cái gì cũng đồng ý làm.”
“Đúng vậy.” Tay Đan Diễn Vy run rẩy xuôi xuống hai bên đùi, siết chặt từng chút từng chút một.
Vũ Như giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, cười lớn mấy tiếng, sau đó đột nhiên thu lại, ánh mắt u ám nhìn cô, nói từng chữ từng chữ một: “Được rồi, muốn tôi bỏ qua cho nó, vậy, cô, quỳ, xuống, cho, tôi.”
“Diễn Vy, không được.” Hà Cảnh Quân muốn đi lên phía trước kéo cô lại.
Trực tiếp bị Đan Diễn Vy đầu cũng không quay lại hét lên khiến anh phải dừng lại.
“Không cần, Cảnh Quân, không cần đi lên phía trước, cứ coi như là em cầu xin anh đi.”
Hà Cảnh Quân nghe thấy giọng nói gần như van xin của cô, trong lòng siết chặt lại, có một nỗi thất vọng vô hình quét qua cơ thể anh, đôi tay nắm chặt vô lực buông lỏng.
Đều tại anh, nếu như anh phát hiện ra sớm một chút, cũng không khiến Diễn Vy bị mắc kẹt trong sự tuyệt vọng như vậy.
Đôi mắt trong veo của Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm vào biểu cảm đắc ý của Vũ Thư, giọng nói rất nhẹ hỏi: “Chỉ cần tôi quỳ xuống là được phải không?”
“Xem tâm trạng của tôi.” Vũ Thư giả bộ tro bụi của viên đạn trên ngón tay không tồn tại, móng tay màu đậu khấu phát sáng dưới ánh đèn, lộ ra ánh sáng lạnh sắc bén: “Nhưng, nếu như cô không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng lúc đó cô sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vũ Thư vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng “ầm”, âm thanh của sự va chạm giữa đầu gối và sàn nhà, lưng của Đan Diễn Vy thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Vũ Thư, đôi mắt trong veo và trấn tĩnh.
Đúng, chính là ánh mắt bướng bỉnh không cúi đầu này, hoàn toàn kích thích cơn tức giận trong lòng Vũ Thư, cô ta nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay lên là một cái tát vào mặt Đan Diễn Vy.
“Bang” một tiếng, âm thanh của cái tát lanh lanh, lại liên tục mấy tiếng “bang bang bang” vang lên theo sau đó.
Đan Diễn Vy chịu đựng mấy cái tát của Vũ Thư, từ đầu đến cuối không phát ra một âm thanh nào, ngoài khuôn mặt bị sưng lên và ở khóe miệng có máu, chứng minh cô vừa mới bị đáng, cô bình tĩnh giống như một người không hề quan tâm.
Giống như những cái tát kia không phải rơi trên khuôn mặt của cô, mà rơi trên người người khác.
Đôi mắt Hà Cảnh Quân đỏ hoe, hận không thể xông lên liều mạng với bọn họ, nhưng sau đó, an nguy của Du Du phải làm sao, anh nghĩ bây giờ Diễn Vy chịu tất cả những chuyện này là vì Du Du, anh không thể vì sự kích động của mình mà khiến Diễn Vy tay không chịu oan ức.
Anh thề, sau ngày hôm nay, sẽ không đội trời chung với nhà họ Vũ, sẽ sống chết với Lý Ngao.
Vũ Thư khẽ thở gấp, cô ta nghĩ rằng Đan Diễn Vy sẽ khóc, sẽ xin tha thứ, sẽ nhận sai, nhưng cô ta đánh lâu như vậy, Đan Diễn Vy vẫn không thốt ra một tiếng, mặc cho cô ta phát tiết, trong lòng cô ta không hề vui vẻ ngược lại càng phát cáu.
“Tại sao không khóc, tại không cầu xin tôi, con đ*.”
Vũ Thư vô cùng tức giận, nắm lấy tóc của Đan Diễn Vy lôi kéo.
Ngay cả mấy người đàn ông ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, chỉ có Lý Ngao và những tên thuộc hạ mà anh ta đưa tới trên khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Lý Ngao có chút thích thú liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất nhếch nhác đến mức không chịu nổi, anh ta cũng xem như có chút hiểu tại sau Lục Trình Thiên còn có Hà Cảnh Quân, những người đàn ông này lại thích người phụ nữ tên Đan Vy Vy này.
Người phụ nữ này rất có khí phách, cũng có khả năng chịu đựng rất tốt, trò chơi này ngày càng thú vị rồi.
Đan Diễn Vy giơ tay lên lau máu ở trên khóe miệng, không quan tâm đến sự đau đớn, nóng rát trên khuôn mặt, một âm thanh nhẹ nhàng thong thả phát ra từ trong miệng: “Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô tha cho con trai tôi.”
Lập tức, mười mấy họng súng đen ngòm nhắm vào Đan Diễn Vy.
Vũ Thư lập tức cười như điên: “Ngoài Đan Diễn Vy, những người khác đều giết chết cho tao.”
“Nhớ đừng làm hại đến cậu chủ Hà.” Mặc dù Lý Ngao rất kiêu ngạo, nhưng vẫn không muốn vì một con dế nhỏ trêu trọc đến nhà họ Hà.
Mười mấy người mặc quần áo đen gật đầu, họng súng trực tiếp ngắm vào người của Hà Cảnh Quân, mấy viên đạn bắn ra từ họng súng có gắn thiết bị giảm âm, từ bên trong xuyên qua, chỉ phát ra một âm thanh vô cùng thấp.
“Đoàng đoàng đoàng” bảy tám người cùng một lúc ngã xuống đất, tất cả đều thiệt mạng.
Từ kỹ thuật bắn súng với sự chính xác cao, xem ra những người Lý Ngao đem tới tuyệt đối đều là những người thường xuyên làm những chuyện này, trong mắt bọn họ giết người đơn giản giống như giết một con gà.
“Vy Vy, cẩn thận.” Hành lang trống rỗng không có nới để trốn, Hà Cảnh Quân vẫn bất chấp tất cả chắn trước Đan Diễn Vy, trong đôi mắt thanh nhã phát ra một sự lạnh lùng.
Anh nghĩ rằng cho dù Lý Ngao có đem theo người đến, cũng không có cách nào mang được súng qua hải quan, là anh đã đánh giá thấp hắn, khiến những người này phải hi sinh.
Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm vào những người một giây trước vẫn còn sống, giây sau liền ngã xuống bên cạnh mình, trong đôi mắt đã đỏ tươi, không kiềm chế được hét lên: “Đủ rồi, dừng lại hết cho tôi.”
Lý Ngao từ lúc vừa mới đi vào không hề chú ý đến tướng mạo dáng vẻ của Đan Diễn Vy, đột nhiên nghe thấy tiếng hét bộc phát của cô, không nhịn được nhìn cô mấy lần, quả thật trong rất xinh đẹp, có một loại khí chất không thể nói ra được, thân hình yếu ớt, ánh mắt lại có một sự cứng rắn không thể nói ra được.
Rất thú vị, anh ta đột nhiên nâng tay lên, mười mấy người áo đen dường như đã nhận được mệnh lệnh, toàn bộ đều dừng lại.
“Lý Ngao, anh làm cái gì thế, không phải anh nhìn trúng con đ* này chứ.” Vũ Thư nhìn thấy Lý Ngao kêu người dừng lại, tức giận hét lên.
Trong đôi mắt của Lý Ngao bình tĩnh không dao động đột nhiên xuất hiện một chút tàn ác, cứ thế khiến trong lòng một người tự cao tự đại như Vũ Thư cảm thấy nguội lạnh.
Sát thủ quả nhiên không giống với những người bình thường, chỉ cẩn một ánh mắt, cũng khiến cô ta sợ hãi. Đôi mắt đầy sự tàn ác của Lý Ngao nhanh chóng khôi phục lại như trước, giống như người đàn ông đáng sợ lúc nãy không phải là anh ta, giọng điệu dịu dàng ấm áp nói với cô ta: “Tiểu Thư, không phải cô muốn trả thù sao, giết hết, sao có thể trả thù được.”
Qua sự thức tỉnh của Lý Ngao, lý trí của Vũ Thư cũng từng chút từng chút quay lại, giơ tay lên sửa sang lại dáng vẻ của mình nói: “Đi, đưa cái đứa nghiệt chủng trong kia ra đây cho tôi.”
Lần này Lý Ngao không có ngăn cản, yêu cầu thuộc hạ của anh ta đi về phía phòng phẫu thuật.
Người của Hà Cảnh Quân chỉ còn lại có hai, ba người căn bản không thể ngăn cản được, bọn họ cũng không có cách nào để ngăn cản.
Vẻ mặt Hà Cảnh Quân cảm thấy kính nể muốn đi lên phía trước, đột nhiên cảm thấy một góc áo của mình bị ai đó kéo lại.
“Diễn Vy, anh sẽ không để bọn họ đi qua.”
Vẻ mặt Đan Diễn Vy nhợt nhạt, nhìn Hà Cảnh Quân lắc đầu, buông tay ra, nhìn Vũ Thư đang đi vào, vươn cánh tay ra, chặn phía trước tất cả bọn họ, cho dù trong lòng cô căng thẳng muốn chết, nhưng cô vẫn cố gắng đẻ bản thân bình tĩnh lại.
“Không phải cô muốn hành hạ tôi sao, như thế nào cô mới bỏ qua cho con trai tôi.”
Vũ Thư nhìn Đan Diễn Vy với giọng điệu cầu xin, trong lòng vô cùng vui sướng, Đan Diễn Vy thật không ngờ cô cũng có ngày hôm nay, sự kiêu ngạo trước đây, dưới họng súng sự kiêu căng cũng đều phải hạ thấp xuống.
Muốn cô ta bỏ qua cho đứa nghiệt chủng kia, làm mơ đi. Nhưng có thể chơi một trò chơi trước, Vũ Thư đi ra từ trong đám người, dừng lại trước mặt Đan Diễn Vy, đôi mắt nham hiểm độc ác quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Đan Diễn Vy, suy nghĩ hỏi: “Cô thật sự cái gì cũng đồng ý làm.”
“Đúng vậy.” Tay Đan Diễn Vy run rẩy xuôi xuống hai bên đùi, siết chặt từng chút từng chút một.
Vũ Như giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, cười lớn mấy tiếng, sau đó đột nhiên thu lại, ánh mắt u ám nhìn cô, nói từng chữ từng chữ một: “Được rồi, muốn tôi bỏ qua cho nó, vậy, cô, quỳ, xuống, cho, tôi.”
“Diễn Vy, không được.” Hà Cảnh Quân muốn đi lên phía trước kéo cô lại.
Trực tiếp bị Đan Diễn Vy đầu cũng không quay lại hét lên khiến anh phải dừng lại.
“Không cần, Cảnh Quân, không cần đi lên phía trước, cứ coi như là em cầu xin anh đi.”
Hà Cảnh Quân nghe thấy giọng nói gần như van xin của cô, trong lòng siết chặt lại, có một nỗi thất vọng vô hình quét qua cơ thể anh, đôi tay nắm chặt vô lực buông lỏng.
Đều tại anh, nếu như anh phát hiện ra sớm một chút, cũng không khiến Diễn Vy bị mắc kẹt trong sự tuyệt vọng như vậy.
Đôi mắt trong veo của Đan Diễn Vy nhìn chằm chằm vào biểu cảm đắc ý của Vũ Thư, giọng nói rất nhẹ hỏi: “Chỉ cần tôi quỳ xuống là được phải không?”
“Xem tâm trạng của tôi.” Vũ Thư giả bộ tro bụi của viên đạn trên ngón tay không tồn tại, móng tay màu đậu khấu phát sáng dưới ánh đèn, lộ ra ánh sáng lạnh sắc bén: “Nhưng, nếu như cô không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng lúc đó cô sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vũ Thư vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng “ầm”, âm thanh của sự va chạm giữa đầu gối và sàn nhà, lưng của Đan Diễn Vy thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Vũ Thư, đôi mắt trong veo và trấn tĩnh.
Đúng, chính là ánh mắt bướng bỉnh không cúi đầu này, hoàn toàn kích thích cơn tức giận trong lòng Vũ Thư, cô ta nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay lên là một cái tát vào mặt Đan Diễn Vy.
“Bang” một tiếng, âm thanh của cái tát lanh lanh, lại liên tục mấy tiếng “bang bang bang” vang lên theo sau đó.
Đan Diễn Vy chịu đựng mấy cái tát của Vũ Thư, từ đầu đến cuối không phát ra một âm thanh nào, ngoài khuôn mặt bị sưng lên và ở khóe miệng có máu, chứng minh cô vừa mới bị đáng, cô bình tĩnh giống như một người không hề quan tâm.
Giống như những cái tát kia không phải rơi trên khuôn mặt của cô, mà rơi trên người người khác.
Đôi mắt Hà Cảnh Quân đỏ hoe, hận không thể xông lên liều mạng với bọn họ, nhưng sau đó, an nguy của Du Du phải làm sao, anh nghĩ bây giờ Diễn Vy chịu tất cả những chuyện này là vì Du Du, anh không thể vì sự kích động của mình mà khiến Diễn Vy tay không chịu oan ức.
Anh thề, sau ngày hôm nay, sẽ không đội trời chung với nhà họ Vũ, sẽ sống chết với Lý Ngao.
Vũ Thư khẽ thở gấp, cô ta nghĩ rằng Đan Diễn Vy sẽ khóc, sẽ xin tha thứ, sẽ nhận sai, nhưng cô ta đánh lâu như vậy, Đan Diễn Vy vẫn không thốt ra một tiếng, mặc cho cô ta phát tiết, trong lòng cô ta không hề vui vẻ ngược lại càng phát cáu.
“Tại sao không khóc, tại không cầu xin tôi, con đ*.”
Vũ Thư vô cùng tức giận, nắm lấy tóc của Đan Diễn Vy lôi kéo.
Ngay cả mấy người đàn ông ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, chỉ có Lý Ngao và những tên thuộc hạ mà anh ta đưa tới trên khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Lý Ngao có chút thích thú liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất nhếch nhác đến mức không chịu nổi, anh ta cũng xem như có chút hiểu tại sau Lục Trình Thiên còn có Hà Cảnh Quân, những người đàn ông này lại thích người phụ nữ tên Đan Vy Vy này.
Người phụ nữ này rất có khí phách, cũng có khả năng chịu đựng rất tốt, trò chơi này ngày càng thú vị rồi.
Đan Diễn Vy giơ tay lên lau máu ở trên khóe miệng, không quan tâm đến sự đau đớn, nóng rát trên khuôn mặt, một âm thanh nhẹ nhàng thong thả phát ra từ trong miệng: “Tôi cầu xin cô, tôi cầu xin cô tha cho con trai tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.