Chương 41: Đại Bằng?
Triều Ca Như
19/04/2021
Nếu không xảy ra chuyện bất ngờ kia thì Lục Trình Thiên đã sớm kết hôn với Vũ Thư rồi.
Một giọng nói ngả ngớn vang lên: “Cô em xinh đẹp này, nhìn thấy em lẻ loi một mình, không biết đêm nay tôi có vinh hạnh ở bên cạnh em hay không?”
“Thật xin lỗi, tôi có bạn rồi.” Đan Diễn Vy nhíu mày, lịch sự mà cách từ chối.
“Sao có thể chứ, người đàn ông kia sao có thể bỏ rơi cô gái xinh đẹp như em một mình, cô gái em ơi đừng xấu hổ.” Người đàn ông kia nở nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng, không ngừng phóng điện với Đan Diễn Vy.
Mắt tam giác, mũi tẹt, phối hợp với hai sợi lông mũi bướng bỉnh vươn ra từ trong lỗ mũi.
Khóe mắt Đan Diễn Vy nhịn không được mà co rút, con hàng này lấy ‘Dũng khí’* từ đâu ra vậy, chẳng lẽ là do Lương Tĩnh Như cho à?
*Một bài hát của ca sĩ Lương Tĩnh Như.
“Tôi có bạn trai rồi.” Ý trên mặt chữ chính là anh có thể cút được rồi.
Nhưng người đàn ông này giống như không hiểu tiếng người vậy, vươn tay vuốt tóc, ném tới một ánh mắt “tà mị”, nham nhở nhe hàm răng hô của mình ra.
Dưới ánh đèn, cái răng bằng vàng ở phía trước giống như được thêm hiệu ứng, thiếu chút nữa chói mù đôi mắt của Đan Diễn Vy, nếu giờ phút này trong miệng cô có nước, nhất định sẽ phun ra không thiếu giọt nào.
Phong cách của người đàn ông này thật đáng sợ.
“Cô em, em cần gì chứ, em xinh đẹp như vậy, lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy, em xứng với người đàn ông đẹp trai hơn.”
Ví dụ như hắn ta chẳng hạn, dùng danh xưng hoàng tử nhỏ hộp đêm của hắn ta cả trăm lần đều linh nghiệm, hắn ta không tin mình không bắt được cô gái này.
Nghĩ đến đêm nay có thể cùng cô gái xinh đẹp này có một đêm tươi đẹp, cả người hắn ta bắt đầu lâng lâng.
Không chỉ khóe mắt giật giật, thậm chí khóe miệng Đan Diễn Vy cũng bắt đầu co rút, hắn ta bị Quỳnh Dao* nhập vào, thật cho rằng bản thân là đùi vàng rồi hả?
Quỳnh Dao*: Nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ.
“Tôi có bạn trai, anh ấy đi lấy nước trái cây giúp tôi, rất nhanh thôi sẽ trở về.”
Người đàn ông kia thấy cô nhiều lần nhấn mạnh rằng mình đã có bạn trai, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy có người đàn ông nào bước tới, cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Tự cho rằng rất tình thú nói: “Cô em, tôi biết em xấu hổ, không sao, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Vạn Đại Bằng, Phó Tổng quản lý của công ty Điện ảnh và Truyền hình Vạn Vũ.”
Nói xong chớp mắt nhìn Đan Diễn Vy: “Nếu cô em muốn tiến vào giới giải trí, dùng tài nguyên của tôi có thể giúp em ở trong giới giải trí như cá gặp nước.”
Điện ảnh và Truyền hình Vạn Vũ? Dường như Đan Diễn Vy đã từng nghe qua, hình như là một công ty giải trí rất có bối cảnh, chẳng qua nhìn tên đần độn trước mắt lại là Phó Tổng, xem ra là một tên con ông cháu cha.
Đan Diễn Vy khẽ dịch người ra sau, giữ một khoảng cách nhất định nói: “Cảm ơn, tôi không có hứng thú.”
Vừa nói cô vừa nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hà Cảnh Quân, Cảnh Quân chỉ đi lấy một lý nước trái cây hẳn không cần nhiều thời gian tới vậy chứ.
Vạn Đại Bằng thấy Đan Diễn Vy từ chối bản thân nhiều lần, lập tức khó chịu ra mặt, hắn ta đường đường là Vương tử ngành Điện ảnh và Truyền hình, người phụ nữ trước mặt lại dám không nể mặt hắn ta như vậy, hơn nữa hắn cũng không biết cô ta là con gái nhà ai.
Đoán chừng cũng chỉ là một người phụ nữ thấy người sang muốn bắt quàng làm họ mà thôi, vậy mà cũng dám đùa giỡn lên mặt với hắn, lúc này liền tức giận nói: “Cô gái, đừng được cho mặt mũi còn lên mặt.”
Đan Diễn Vy không vui nhíu mày, đây là thẹn quá thành giận à, Đan Diễn Vy không muốn tranh chấp với hắn ta, cô lựa chọn tránh ra.
Chỉ là Vạn Đại Bằng cũng không muốn buông tha cô như vậy, vươn một cái móng heo tới, mắt thấy sẽ đụng tới sau lưng Đan Diễn Vy.
Một người đàn ông cao lớn dễ dàng bắt lấy cái tay bẩn thỉu kia của Vạn Đại Bằng, giọng nói trong trẻo mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngài Vạn, anh đây là đang muốn làm gì?”
“Mày, mày, là mày, Lục Trình Thiên, mày muốn làm gì, nhanh buông tay cho tao.”
Vạn Đại Bằng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một con kỳ đà, lại còn là một kẻ mạnh, tuy Lục Trình Thiên không phải ông chủ của công ty lớn nào, nhưng sau lưng anh một công ty luật, hơn nữa còn là người nhà họ Vũ…
Hắn ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc Lục Trình Thiên, công ty của ai mà không có vài chuyện đen tối, đến lúc đó sẽ cần có luật sư, Lục Trình Thiên lại là đại tướng trăm trận trăm thắng.
Ba mẹ của hắn ta nhìn thấy Lục Trình Thiên còn muốn khách sáo gọi một tiếng luật sư Lục.
Chỉ là cổ tay hắn ta đau quá, có thể thả ra trước lại nói chuyện tiếp không?
Đan Diễn Vy không hiểu quay lại nhìn phía sau, nhín thấy Lục Trình Thiên nắm lấy cổ tay Vạn Đại Bằng, rất nhanh cô đã hiểu rõ mọi chuyện, không nghĩ tới Vạn Đại Bằng vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đánh lén sau lưng cô.
Trong lòng cô lướt qua một tia cảm kích và nghi hoặc, không phải anh đang cùng Vũ Thư đi gặp ba mẹ cô ấy sao, sao lại xuất hiện ở đây, Vũ Thư đâu?
Lục Trình Thiên mặt không biểu cảm buông lỏng tay Vạn Đại Bằng, cho dù anh chỉ đứng ở đó không nói chuyện cũng khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy mà sợ hãi.
Vạn Đại Bằng không cam lòng, nhưng hắn ta lại không thể đối đầu với Lục Trình Thiên, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ hai cái, cặm giận xoay người muốn rời đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Món nợ này hắn ta sẽ tính rõ với Lục Trình Thiên, hắn cũng sẽ không buông tha người phụ nữ kia.
Vạn Đại Bằng vừa bước đi hai bước, cảm thấy trên chân trơn trượt, bởi vì quán tính mà mạnh mẽ ngã về phía một góc bàn, cái bàn làm từ đá cẩm thạch không hề bị xây xước.
Chỉ là Vạn Đại Bằng thì không may mắn như vậy, hét lên một tiếng, ôm lấy thân dưới, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, không hề có một chút hình thượng nào, thanh âm thê lương như heo bị chọc tiết, khiến những người đàn ông có mặt ở đây cả người căng thẳng, theo bản năng khép chặt chân.
Ngay cả Lục Trình Thiên mặt không biểu cảm cũng hơi giật khóe miệng.
“A…đau chết mất….tôi…phế rồi.”
Sau này hắn phải đổi tên thành Vạn Đại Bằng rồi.
Đan Diễn Vy nhìn một loạt chuyện xảy ra, còn có chút phản ứng không kịp, Vạn Đại Bằng này sao có thể xui xẻo tới mức ngã lên bàn vậy chứ, hơn nữa còn đúng vào vị trí kia.
Không đúng, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng dường như trên mặt đất có vệt nước.
Đan Diễn Vy không khỏi nhìn qua bên cạnh, trên tay Lục Trình Thiên có một ly sâm panh đã uống hơn một nửa, không phải là…
Người đàn ông này cũng quá đen tối rồi, nhưng vì sao anh lại muốn giúp cô.
Lúc Đan Diễn Vy vẫn còn đang mơ hồ, Vạn Đại Bằng đã bị người ta nâng xuống, người xung quanh chỉ nhìn thấy Vạn Đại Bằng bị trượt ngã, không biết chuyện hắn ta dây dưa với Đan Diễn Vy.
Bởi vậy mọi người cũng chỉ xem như một chuyện ngoài ý muốn.
“Vy Vy, đã xảy ra chuyện gì, em không sao chứ.” Hà Cảnh Quân chậm rãi bước tới, vẻ mặt có lỗi, vốn anh ta cũng chỉ đi lấy hai ly nước trái cây, giữa đường gặp mấy đối tác làm ăn, lại là hạng mục tương đối quan trọng trong tương lai.
Không thể không ở lại xã giao một chút, chờ anh ta vất vả kiếm được cớ thoát thân trở về liền chú ý thấy nơi Vy Vy đứng có rất nhiều người vây quanh.
Đan Diễn Vy không muốn khiến Hà Cảnh Quân lo lắng, hơn nữa Lục Trình Thiên đã xử lý giúp cô rồi, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi.”
“Sao mọi người lại ở đây hết vậy?” Vũ Thư cũng đã đi tới, nhìn thấy Lục Trình Thiên, làm nũng hỏi: “Thiên, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe nói vừa rồi có người xảy ra chuyện.”
“Anh cũng không rõ.” Lục Trình Thiên mặt không đổi sắc nói.
Một giọng nói ngả ngớn vang lên: “Cô em xinh đẹp này, nhìn thấy em lẻ loi một mình, không biết đêm nay tôi có vinh hạnh ở bên cạnh em hay không?”
“Thật xin lỗi, tôi có bạn rồi.” Đan Diễn Vy nhíu mày, lịch sự mà cách từ chối.
“Sao có thể chứ, người đàn ông kia sao có thể bỏ rơi cô gái xinh đẹp như em một mình, cô gái em ơi đừng xấu hổ.” Người đàn ông kia nở nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng, không ngừng phóng điện với Đan Diễn Vy.
Mắt tam giác, mũi tẹt, phối hợp với hai sợi lông mũi bướng bỉnh vươn ra từ trong lỗ mũi.
Khóe mắt Đan Diễn Vy nhịn không được mà co rút, con hàng này lấy ‘Dũng khí’* từ đâu ra vậy, chẳng lẽ là do Lương Tĩnh Như cho à?
*Một bài hát của ca sĩ Lương Tĩnh Như.
“Tôi có bạn trai rồi.” Ý trên mặt chữ chính là anh có thể cút được rồi.
Nhưng người đàn ông này giống như không hiểu tiếng người vậy, vươn tay vuốt tóc, ném tới một ánh mắt “tà mị”, nham nhở nhe hàm răng hô của mình ra.
Dưới ánh đèn, cái răng bằng vàng ở phía trước giống như được thêm hiệu ứng, thiếu chút nữa chói mù đôi mắt của Đan Diễn Vy, nếu giờ phút này trong miệng cô có nước, nhất định sẽ phun ra không thiếu giọt nào.
Phong cách của người đàn ông này thật đáng sợ.
“Cô em, em cần gì chứ, em xinh đẹp như vậy, lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy, em xứng với người đàn ông đẹp trai hơn.”
Ví dụ như hắn ta chẳng hạn, dùng danh xưng hoàng tử nhỏ hộp đêm của hắn ta cả trăm lần đều linh nghiệm, hắn ta không tin mình không bắt được cô gái này.
Nghĩ đến đêm nay có thể cùng cô gái xinh đẹp này có một đêm tươi đẹp, cả người hắn ta bắt đầu lâng lâng.
Không chỉ khóe mắt giật giật, thậm chí khóe miệng Đan Diễn Vy cũng bắt đầu co rút, hắn ta bị Quỳnh Dao* nhập vào, thật cho rằng bản thân là đùi vàng rồi hả?
Quỳnh Dao*: Nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ.
“Tôi có bạn trai, anh ấy đi lấy nước trái cây giúp tôi, rất nhanh thôi sẽ trở về.”
Người đàn ông kia thấy cô nhiều lần nhấn mạnh rằng mình đã có bạn trai, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy có người đàn ông nào bước tới, cho rằng cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Tự cho rằng rất tình thú nói: “Cô em, tôi biết em xấu hổ, không sao, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Vạn Đại Bằng, Phó Tổng quản lý của công ty Điện ảnh và Truyền hình Vạn Vũ.”
Nói xong chớp mắt nhìn Đan Diễn Vy: “Nếu cô em muốn tiến vào giới giải trí, dùng tài nguyên của tôi có thể giúp em ở trong giới giải trí như cá gặp nước.”
Điện ảnh và Truyền hình Vạn Vũ? Dường như Đan Diễn Vy đã từng nghe qua, hình như là một công ty giải trí rất có bối cảnh, chẳng qua nhìn tên đần độn trước mắt lại là Phó Tổng, xem ra là một tên con ông cháu cha.
Đan Diễn Vy khẽ dịch người ra sau, giữ một khoảng cách nhất định nói: “Cảm ơn, tôi không có hứng thú.”
Vừa nói cô vừa nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Hà Cảnh Quân, Cảnh Quân chỉ đi lấy một lý nước trái cây hẳn không cần nhiều thời gian tới vậy chứ.
Vạn Đại Bằng thấy Đan Diễn Vy từ chối bản thân nhiều lần, lập tức khó chịu ra mặt, hắn ta đường đường là Vương tử ngành Điện ảnh và Truyền hình, người phụ nữ trước mặt lại dám không nể mặt hắn ta như vậy, hơn nữa hắn cũng không biết cô ta là con gái nhà ai.
Đoán chừng cũng chỉ là một người phụ nữ thấy người sang muốn bắt quàng làm họ mà thôi, vậy mà cũng dám đùa giỡn lên mặt với hắn, lúc này liền tức giận nói: “Cô gái, đừng được cho mặt mũi còn lên mặt.”
Đan Diễn Vy không vui nhíu mày, đây là thẹn quá thành giận à, Đan Diễn Vy không muốn tranh chấp với hắn ta, cô lựa chọn tránh ra.
Chỉ là Vạn Đại Bằng cũng không muốn buông tha cô như vậy, vươn một cái móng heo tới, mắt thấy sẽ đụng tới sau lưng Đan Diễn Vy.
Một người đàn ông cao lớn dễ dàng bắt lấy cái tay bẩn thỉu kia của Vạn Đại Bằng, giọng nói trong trẻo mang theo ý lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngài Vạn, anh đây là đang muốn làm gì?”
“Mày, mày, là mày, Lục Trình Thiên, mày muốn làm gì, nhanh buông tay cho tao.”
Vạn Đại Bằng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một con kỳ đà, lại còn là một kẻ mạnh, tuy Lục Trình Thiên không phải ông chủ của công ty lớn nào, nhưng sau lưng anh một công ty luật, hơn nữa còn là người nhà họ Vũ…
Hắn ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc Lục Trình Thiên, công ty của ai mà không có vài chuyện đen tối, đến lúc đó sẽ cần có luật sư, Lục Trình Thiên lại là đại tướng trăm trận trăm thắng.
Ba mẹ của hắn ta nhìn thấy Lục Trình Thiên còn muốn khách sáo gọi một tiếng luật sư Lục.
Chỉ là cổ tay hắn ta đau quá, có thể thả ra trước lại nói chuyện tiếp không?
Đan Diễn Vy không hiểu quay lại nhìn phía sau, nhín thấy Lục Trình Thiên nắm lấy cổ tay Vạn Đại Bằng, rất nhanh cô đã hiểu rõ mọi chuyện, không nghĩ tới Vạn Đại Bằng vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đánh lén sau lưng cô.
Trong lòng cô lướt qua một tia cảm kích và nghi hoặc, không phải anh đang cùng Vũ Thư đi gặp ba mẹ cô ấy sao, sao lại xuất hiện ở đây, Vũ Thư đâu?
Lục Trình Thiên mặt không biểu cảm buông lỏng tay Vạn Đại Bằng, cho dù anh chỉ đứng ở đó không nói chuyện cũng khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy mà sợ hãi.
Vạn Đại Bằng không cam lòng, nhưng hắn ta lại không thể đối đầu với Lục Trình Thiên, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ hai cái, cặm giận xoay người muốn rời đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Món nợ này hắn ta sẽ tính rõ với Lục Trình Thiên, hắn cũng sẽ không buông tha người phụ nữ kia.
Vạn Đại Bằng vừa bước đi hai bước, cảm thấy trên chân trơn trượt, bởi vì quán tính mà mạnh mẽ ngã về phía một góc bàn, cái bàn làm từ đá cẩm thạch không hề bị xây xước.
Chỉ là Vạn Đại Bằng thì không may mắn như vậy, hét lên một tiếng, ôm lấy thân dưới, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, không hề có một chút hình thượng nào, thanh âm thê lương như heo bị chọc tiết, khiến những người đàn ông có mặt ở đây cả người căng thẳng, theo bản năng khép chặt chân.
Ngay cả Lục Trình Thiên mặt không biểu cảm cũng hơi giật khóe miệng.
“A…đau chết mất….tôi…phế rồi.”
Sau này hắn phải đổi tên thành Vạn Đại Bằng rồi.
Đan Diễn Vy nhìn một loạt chuyện xảy ra, còn có chút phản ứng không kịp, Vạn Đại Bằng này sao có thể xui xẻo tới mức ngã lên bàn vậy chứ, hơn nữa còn đúng vào vị trí kia.
Không đúng, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng dường như trên mặt đất có vệt nước.
Đan Diễn Vy không khỏi nhìn qua bên cạnh, trên tay Lục Trình Thiên có một ly sâm panh đã uống hơn một nửa, không phải là…
Người đàn ông này cũng quá đen tối rồi, nhưng vì sao anh lại muốn giúp cô.
Lúc Đan Diễn Vy vẫn còn đang mơ hồ, Vạn Đại Bằng đã bị người ta nâng xuống, người xung quanh chỉ nhìn thấy Vạn Đại Bằng bị trượt ngã, không biết chuyện hắn ta dây dưa với Đan Diễn Vy.
Bởi vậy mọi người cũng chỉ xem như một chuyện ngoài ý muốn.
“Vy Vy, đã xảy ra chuyện gì, em không sao chứ.” Hà Cảnh Quân chậm rãi bước tới, vẻ mặt có lỗi, vốn anh ta cũng chỉ đi lấy hai ly nước trái cây, giữa đường gặp mấy đối tác làm ăn, lại là hạng mục tương đối quan trọng trong tương lai.
Không thể không ở lại xã giao một chút, chờ anh ta vất vả kiếm được cớ thoát thân trở về liền chú ý thấy nơi Vy Vy đứng có rất nhiều người vây quanh.
Đan Diễn Vy không muốn khiến Hà Cảnh Quân lo lắng, hơn nữa Lục Trình Thiên đã xử lý giúp cô rồi, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi.”
“Sao mọi người lại ở đây hết vậy?” Vũ Thư cũng đã đi tới, nhìn thấy Lục Trình Thiên, làm nũng hỏi: “Thiên, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe nói vừa rồi có người xảy ra chuyện.”
“Anh cũng không rõ.” Lục Trình Thiên mặt không đổi sắc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.