Chương 372: ĐẾN NHẶT XÁC NÓ ĐI
Triều Ca Như
04/05/2021
Lục Trình Thiên vừa liếc mắt đã nhìn ra được suy nghĩ trong đầu của anh ta.
Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hai bên là rừng cây rậm rạp, sắc trời từ từ tối xuống, rừng cây càng tăng thêm mấy phần âm trầm.
Ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên lạnh lẽo và u ám hơn.
“Không nên xem thường lòng người, Thẩm Lãng là một nhân vật không dễ đối phó!” Lục Trình Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Toàn thân Kiều Chấn Ly chấn động.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, đây mới chính là cuộc gọi mà bọn họ đã chờ lâu.
Con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia âm u, giọng nói Lục Trình Thiên trầm thấp, ảm đạm mang chút lạnh lẽo: “Lục Nhĩ.”
“Ây dô, đã lâu không gặp, không nhờ luật sư Lục còn nhớ đến kẻ hèn mọn này, thật là khiến cho tôi thấy được yêu mà sợ.” Lục Nhĩ cười ha ha, một bộ dạng Phách Lối.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nói: “Du Du là do mày mang đi.”
“A, luật sư Lục không nên đổ oan cho người tốt, Du Du là ai, tôi cũng không biết đâu. Có điều hôm nay tôi gặp được một đứa nhỏ khá dễ thương ở cửa bệnh viện, đáng tiếc ba không thương mẹ không yêu, tôi có tấm lòng tốt nên mang đứa nhỏ này về. Không biết đây có phải là Du Du mà luật sư Lục nói tới không?” Lục Nhĩ nói chậm rãi.
Hô hấp Lục Trình Thiên liền căng cứng trong chốc lát.
“Tao không có thời gian để đôi co với mày, mày tốt nhất nên thả thằng bé ra, nếu không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
“Haha, vậy thì tôi đây thật sự rất sợ nha!”
Lục Nhĩ cười lớn, giọng nói bỗng nhiên thay đổi: “Lục Trình Thiên, bây giờ mày còn dám phách lối trước mặt tao? Mày có tin tao lập tức để con trai của mày trở thành một túi thịt nát không?”
Lục Trình Thiên ổn định lại tâm trạng, tròng mắt đỏ ngầu như máu.
Mặc dù anh biết đây là những lời nói độc ác của hắn ta, nhưng anh vẫn không tránh khỏi có suy nghĩ muốn chém người thành từng mảnh.
Chóp mũi dường như ngửi được mùi máu tanh.
Chính là loại mùi nồng nặc, là mùi máu tươi của kẻ thù.
Còn tanh hơn trong rừng rậm, còn dày hơn trong mưa bom bão đạn.
“Mày muốn như thế nào?” Lục Trình Thiên nghe mình mở miệng.
Lục Nhĩ tàn độc nói: “Lục Trình Thiên, tao biết mày có năng lực, nhưng bây giờ nếu muốn cứu con mày trở về thì đến nhà kho Đông Giao cho tao, nhớ kỹ là mày chỉ đến một mình, nếu như để tao phát hiện có thêm một người thứ hai, tao sẽ lập tức đưa con của mày đi gặp Diêm Vương!”
“Được, tao đồng ý với mày!” Lục Trình Thiên trả lời không chút do dự.
Thái độ này khiến Lục Nhĩ hài lòng: “Ba mươi phút sau, nếu như sau ba mươi phút tao còn không thấy mày, thì ngày mai mày đến đây nhặt xác của con trai mày đi.”
Hắn ta nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
“Lục Trình Thiên, hôm nay là ngày chết của mày.” Lục Nhĩ cười lạnh, cất điện thoại vào.
Tên tóc vàng vội vàng chạy vào từ bên ngoài, vẫn còn đang thở hồng hộc.
“Anh Nhĩ, em mua thuốc rồi, bây giờ cho thằng nhóc đó uống hả?” Tên tóc vàng hỏi.
Lục Nhĩ hừ một tiếng: “Không cần nữa, lát nữa là Lục Trình Thiên đến rồi, tên nhóc kia chống đỡ nổi thì để nó sống lâu được một chút, nếu như không chịu đựng được thì đó chính là số của nó.”
Ai kêu hắn ta phải chăm sóc cho con trai của Lục Trình Thiên đâu?
Mắt tên tóc vàng chớp chớp: “Anh Nhĩ, Lục Trình Thiên không phải là người ngu, coi như một mình hắn ta đến đây, không chừng ở xa xa bên ngoài còn bố trí rất nhiều người. Nếu như phát hiện tình huống của thằng nhóc kia, hắn ta trực tiếp lùi về sau ra ngoài, chẳng phải chúng ta thất bại trong gang tấc à?”
Lục Nhĩ dường như suy nghĩ lời nói của tên tóc vàng một chút.
Trong lòng tên tóc vàng hoảng hốt, nhưng hắn ta vẫn nói tiếp: “Hơn nữa đứa nhỏ kia nhìn giống như một con ma sắp chết, có lẽ cũng không sống qua đêm nay, dù sao cũng đã mua thuốc rồi, có cho nó uống cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, mà như vậy cũng có thể thành công hơn.”
Lục Nhĩ nhìn hắn ta nữa ngày mới gật gật đầu: “Đi đi, mày đi cho nó uống thuốc đi.”
“Vâng.”
Tên đầu vàng nhịn xuống sốt ruột trong lòng, một bước thành ba bước đi qua đút thuốc cho Du Du.
Du Du lúc này có thể hít vào mà thở ra không bao nhiêu, thân thể nhỏ bé nằm co ro trên mặt đất, dưới mặt đất đầy bụi bẩn lạnh lẽo cũng có thể thấy rõ từng vết của giọt mồ hôi trên trán bé rớt xuống.
Trong lòng tên tóc vàng run lên, đưa tay lấy thuốc trong túi nhựa ra, nhanh chóng lấy thuốc đặc trị bệnh tim cho Du Du.
Chợt lỗ tai khẽ động, hình như nghe một tiếng vang nhỏ.
Ngón tay của tên tóc vàng nâng cằm bé lên, thô lỗ nhét thuốc vào, không quên nhếch miệng hăm dọa: “Ranh con, tiện nghi cho mày quá, thuốc trị bệnh tim thật mẹ nó quý, có nhiêu đó thuốc mà tiêu hết mấy trăm ngàn của ông đây, đợi lát nữa ông đây nhất định phải đòi lại gấp đôi.”
Nói xong còn ác ý mà cười một tiếng, chân đá lên mông nhỏ của bé một cái.
Hắn ta cũng mặc kệ Du Du sống hay chết, bước nhanh đi ra ngoài.
Hiện tại Lục Nhĩ không e dè gì đứng ở cửa.
Tên tóc vàng hoang mang, không ngờ Lục Nhĩ vậy mà lại đứng ở đây.
“Anh Nhĩ?”
Kiều Chấn Ly gật đầu: “Lục Trình Thiên sắp đến rồi, mau đi chuẩn bị một chút đi, đừng đến thời gian mà rời khỏi chỗ, để cho mọi người đều nâng cao tinh thần. Sau khi tối nay kết thúc, những ngày tháng hạnh phúc sau này của chúng ta sắp đến rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh Nhĩ, nếu như không có anh Nhĩ ở đây, còn cho mọi người một cơ hội, những người như tụi em không biết phải còn gào thét dưới tay kẻ khác bao lâu nữa.”
Dường như là bị bức tranh của hắn ta vẽ ra làm cho kích động, sắc mặt tên tóc vàng lúc này rất phấn khích, vui vẻ gật đầu.
Chút suy đoán và nghi ngờ kia trong lòng Lục Nhĩ rốt cuộc cũng biến mất như không còn gì cả.
Mặt mũi dữ tợn cũng hiện lên nét cười, hắn ta gật đầu, tùy ý để tên tóc vàng vui vẻ đi nói cho những người khác.
Hắn ta liếc mắt nhìn thân thể nhỏ bé đang nằm trên mặt đất, hình như hô hấp yếu ớt đã vững vàng hơn rất nhiều, sắc mặt tím xanh vừa nãy cũng dịu đi đôi chút, Lục Nhĩ cảm thấy lời của tên tóc vàng nói không sai.
Làm việc chu đáo cũng là một cách để bồi dưỡng người tài, sau khi sự việc lần này kết thúc, có thể để hắn ta ở bên người để bồi dưỡng thành một cánh tay trái đắc lực.
Mà tên tóc vàng đang được hắn ta hài lòng đề bạt sau khi tụm năm tụm bảy nói chuyện với mọi người xong, mượn cớ muốn đi tiểu mà đi vào rừng cây cách đó không xa.
“Lão đại, tình huống của Du Du đã dần ổn định, tạm thời không có nguy hiểm gì. Người của Lục Nhĩ cũng không nhiều, nhưng những tên cấp dưới của Thẩm Lãng để lại là những người có võ công không tệ, có điều Lục Nhĩ tạm thời vẫn đề phòng bọn hắn, không biết hắn ta đang tính toán gì.”
Cố gắng đè thấp âm thanh xuống, ánh mắt ngó dáo dác bốn phía, chỉ sợ có người khác nghe thấy.
Giọng nói của Kiều Chấn Ly truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vất vả rồi.”
Tên đầu vàng nhếch miệng cười toe toét, lão đại là người anh hùng huyền thoại trong lòng bọn họ.
Cho dù không từng kề vai sát cánh như bọn thủ hạ ở bên cạnh có quan hệ với lão đại, nhưng lòng trung thành là thứ mà không phải ai cũng có thể so sánh được.
Không dám ở lâu, tên tóc vàng nói hai câu liền nhanh chóng trở về.
Một đám người đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng chờ Lục Trình Thiên đến, trong mắt Lục Nhĩ cũng ngày càng hưng phấn.
Đi đến nơi cách nhà kho không tới một nghìn mét, Kiều Chấn Ly đưa tay linh hoạt rời khỏi ghế lái, trực tiếp lách mình xuống gầm xe.
Lục Trình Thiên chuyển qua ghế lái, chuyển động vô lăng, xe chạy đi với tốc độ nhanh chóng.
Một mùi xăng truyền tới từ đuôi xe, người đang ghé vào gầm xe ghét bỏ nhíu mày hít mũi một cái.
Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hai bên là rừng cây rậm rạp, sắc trời từ từ tối xuống, rừng cây càng tăng thêm mấy phần âm trầm.
Ánh mắt Lục Trình Thiên trở nên lạnh lẽo và u ám hơn.
“Không nên xem thường lòng người, Thẩm Lãng là một nhân vật không dễ đối phó!” Lục Trình Thiên lên tiếng nhắc nhở.
Toàn thân Kiều Chấn Ly chấn động.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, đây mới chính là cuộc gọi mà bọn họ đã chờ lâu.
Con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia âm u, giọng nói Lục Trình Thiên trầm thấp, ảm đạm mang chút lạnh lẽo: “Lục Nhĩ.”
“Ây dô, đã lâu không gặp, không nhờ luật sư Lục còn nhớ đến kẻ hèn mọn này, thật là khiến cho tôi thấy được yêu mà sợ.” Lục Nhĩ cười ha ha, một bộ dạng Phách Lối.
Lục Trình Thiên lạnh lùng nói: “Du Du là do mày mang đi.”
“A, luật sư Lục không nên đổ oan cho người tốt, Du Du là ai, tôi cũng không biết đâu. Có điều hôm nay tôi gặp được một đứa nhỏ khá dễ thương ở cửa bệnh viện, đáng tiếc ba không thương mẹ không yêu, tôi có tấm lòng tốt nên mang đứa nhỏ này về. Không biết đây có phải là Du Du mà luật sư Lục nói tới không?” Lục Nhĩ nói chậm rãi.
Hô hấp Lục Trình Thiên liền căng cứng trong chốc lát.
“Tao không có thời gian để đôi co với mày, mày tốt nhất nên thả thằng bé ra, nếu không tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
“Haha, vậy thì tôi đây thật sự rất sợ nha!”
Lục Nhĩ cười lớn, giọng nói bỗng nhiên thay đổi: “Lục Trình Thiên, bây giờ mày còn dám phách lối trước mặt tao? Mày có tin tao lập tức để con trai của mày trở thành một túi thịt nát không?”
Lục Trình Thiên ổn định lại tâm trạng, tròng mắt đỏ ngầu như máu.
Mặc dù anh biết đây là những lời nói độc ác của hắn ta, nhưng anh vẫn không tránh khỏi có suy nghĩ muốn chém người thành từng mảnh.
Chóp mũi dường như ngửi được mùi máu tanh.
Chính là loại mùi nồng nặc, là mùi máu tươi của kẻ thù.
Còn tanh hơn trong rừng rậm, còn dày hơn trong mưa bom bão đạn.
“Mày muốn như thế nào?” Lục Trình Thiên nghe mình mở miệng.
Lục Nhĩ tàn độc nói: “Lục Trình Thiên, tao biết mày có năng lực, nhưng bây giờ nếu muốn cứu con mày trở về thì đến nhà kho Đông Giao cho tao, nhớ kỹ là mày chỉ đến một mình, nếu như để tao phát hiện có thêm một người thứ hai, tao sẽ lập tức đưa con của mày đi gặp Diêm Vương!”
“Được, tao đồng ý với mày!” Lục Trình Thiên trả lời không chút do dự.
Thái độ này khiến Lục Nhĩ hài lòng: “Ba mươi phút sau, nếu như sau ba mươi phút tao còn không thấy mày, thì ngày mai mày đến đây nhặt xác của con trai mày đi.”
Hắn ta nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
“Lục Trình Thiên, hôm nay là ngày chết của mày.” Lục Nhĩ cười lạnh, cất điện thoại vào.
Tên tóc vàng vội vàng chạy vào từ bên ngoài, vẫn còn đang thở hồng hộc.
“Anh Nhĩ, em mua thuốc rồi, bây giờ cho thằng nhóc đó uống hả?” Tên tóc vàng hỏi.
Lục Nhĩ hừ một tiếng: “Không cần nữa, lát nữa là Lục Trình Thiên đến rồi, tên nhóc kia chống đỡ nổi thì để nó sống lâu được một chút, nếu như không chịu đựng được thì đó chính là số của nó.”
Ai kêu hắn ta phải chăm sóc cho con trai của Lục Trình Thiên đâu?
Mắt tên tóc vàng chớp chớp: “Anh Nhĩ, Lục Trình Thiên không phải là người ngu, coi như một mình hắn ta đến đây, không chừng ở xa xa bên ngoài còn bố trí rất nhiều người. Nếu như phát hiện tình huống của thằng nhóc kia, hắn ta trực tiếp lùi về sau ra ngoài, chẳng phải chúng ta thất bại trong gang tấc à?”
Lục Nhĩ dường như suy nghĩ lời nói của tên tóc vàng một chút.
Trong lòng tên tóc vàng hoảng hốt, nhưng hắn ta vẫn nói tiếp: “Hơn nữa đứa nhỏ kia nhìn giống như một con ma sắp chết, có lẽ cũng không sống qua đêm nay, dù sao cũng đã mua thuốc rồi, có cho nó uống cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, mà như vậy cũng có thể thành công hơn.”
Lục Nhĩ nhìn hắn ta nữa ngày mới gật gật đầu: “Đi đi, mày đi cho nó uống thuốc đi.”
“Vâng.”
Tên đầu vàng nhịn xuống sốt ruột trong lòng, một bước thành ba bước đi qua đút thuốc cho Du Du.
Du Du lúc này có thể hít vào mà thở ra không bao nhiêu, thân thể nhỏ bé nằm co ro trên mặt đất, dưới mặt đất đầy bụi bẩn lạnh lẽo cũng có thể thấy rõ từng vết của giọt mồ hôi trên trán bé rớt xuống.
Trong lòng tên tóc vàng run lên, đưa tay lấy thuốc trong túi nhựa ra, nhanh chóng lấy thuốc đặc trị bệnh tim cho Du Du.
Chợt lỗ tai khẽ động, hình như nghe một tiếng vang nhỏ.
Ngón tay của tên tóc vàng nâng cằm bé lên, thô lỗ nhét thuốc vào, không quên nhếch miệng hăm dọa: “Ranh con, tiện nghi cho mày quá, thuốc trị bệnh tim thật mẹ nó quý, có nhiêu đó thuốc mà tiêu hết mấy trăm ngàn của ông đây, đợi lát nữa ông đây nhất định phải đòi lại gấp đôi.”
Nói xong còn ác ý mà cười một tiếng, chân đá lên mông nhỏ của bé một cái.
Hắn ta cũng mặc kệ Du Du sống hay chết, bước nhanh đi ra ngoài.
Hiện tại Lục Nhĩ không e dè gì đứng ở cửa.
Tên tóc vàng hoang mang, không ngờ Lục Nhĩ vậy mà lại đứng ở đây.
“Anh Nhĩ?”
Kiều Chấn Ly gật đầu: “Lục Trình Thiên sắp đến rồi, mau đi chuẩn bị một chút đi, đừng đến thời gian mà rời khỏi chỗ, để cho mọi người đều nâng cao tinh thần. Sau khi tối nay kết thúc, những ngày tháng hạnh phúc sau này của chúng ta sắp đến rồi.”
“Vâng, cảm ơn anh Nhĩ, nếu như không có anh Nhĩ ở đây, còn cho mọi người một cơ hội, những người như tụi em không biết phải còn gào thét dưới tay kẻ khác bao lâu nữa.”
Dường như là bị bức tranh của hắn ta vẽ ra làm cho kích động, sắc mặt tên tóc vàng lúc này rất phấn khích, vui vẻ gật đầu.
Chút suy đoán và nghi ngờ kia trong lòng Lục Nhĩ rốt cuộc cũng biến mất như không còn gì cả.
Mặt mũi dữ tợn cũng hiện lên nét cười, hắn ta gật đầu, tùy ý để tên tóc vàng vui vẻ đi nói cho những người khác.
Hắn ta liếc mắt nhìn thân thể nhỏ bé đang nằm trên mặt đất, hình như hô hấp yếu ớt đã vững vàng hơn rất nhiều, sắc mặt tím xanh vừa nãy cũng dịu đi đôi chút, Lục Nhĩ cảm thấy lời của tên tóc vàng nói không sai.
Làm việc chu đáo cũng là một cách để bồi dưỡng người tài, sau khi sự việc lần này kết thúc, có thể để hắn ta ở bên người để bồi dưỡng thành một cánh tay trái đắc lực.
Mà tên tóc vàng đang được hắn ta hài lòng đề bạt sau khi tụm năm tụm bảy nói chuyện với mọi người xong, mượn cớ muốn đi tiểu mà đi vào rừng cây cách đó không xa.
“Lão đại, tình huống của Du Du đã dần ổn định, tạm thời không có nguy hiểm gì. Người của Lục Nhĩ cũng không nhiều, nhưng những tên cấp dưới của Thẩm Lãng để lại là những người có võ công không tệ, có điều Lục Nhĩ tạm thời vẫn đề phòng bọn hắn, không biết hắn ta đang tính toán gì.”
Cố gắng đè thấp âm thanh xuống, ánh mắt ngó dáo dác bốn phía, chỉ sợ có người khác nghe thấy.
Giọng nói của Kiều Chấn Ly truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vất vả rồi.”
Tên đầu vàng nhếch miệng cười toe toét, lão đại là người anh hùng huyền thoại trong lòng bọn họ.
Cho dù không từng kề vai sát cánh như bọn thủ hạ ở bên cạnh có quan hệ với lão đại, nhưng lòng trung thành là thứ mà không phải ai cũng có thể so sánh được.
Không dám ở lâu, tên tóc vàng nói hai câu liền nhanh chóng trở về.
Một đám người đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng chờ Lục Trình Thiên đến, trong mắt Lục Nhĩ cũng ngày càng hưng phấn.
Đi đến nơi cách nhà kho không tới một nghìn mét, Kiều Chấn Ly đưa tay linh hoạt rời khỏi ghế lái, trực tiếp lách mình xuống gầm xe.
Lục Trình Thiên chuyển qua ghế lái, chuyển động vô lăng, xe chạy đi với tốc độ nhanh chóng.
Một mùi xăng truyền tới từ đuôi xe, người đang ghé vào gầm xe ghét bỏ nhíu mày hít mũi một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.