Chương 313: ĐỪNG RỜI KHỎI ANH
Triều Ca Như
04/05/2021
Lục Trình Thiên đột nhiên buông tay Đan Diễn Vy, quay lưng lại. Bóng lưng cao ráo vững chãi, giọng nói trầm thấp giống như gió trong vách núi lướt qua mặt Đan Diễn Vy làm cô thấy đau đớn: “Đan Diễn Vy, em nhất định sẽ quay về cầu xin tôi.”
Anh chắc chắn.
Trong lòng Đan Diễn Vy run lên, cảm giác sợ hãi sinh ra từng chút một, như nước sôi trào ra, mặc kệ Lục Trình Thiên nói gì, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Mặc dù trong lòng hoảng loạn vô cùng, nhưng Đan Diễn Vy vẫn thẳng lưng, đi về phía cửa.
Ngay cả khi cửa đóng lại, Đan Diễn Vy cũng không quay đầu.
Một giây sau, hai chiếc cốc đặt ngay ngắn trên bàn bị hất xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong đó có một chiếc đã bị nứt từ trước, là chiếc cốc quai to mà Đan Diễn Vy mua từ chợ đồ cũ hồi đầu khi bọn họ chuyển đến đây.
Hai chiếc cốc đó vừa hay là một cặp, có lần Đan Diễn Vy rửa chén bát không cẩn thận làm sứt một góc mà cô còn lén trốn trong nhà vệ sinh khóc.
Sau đó anh đặc biệt tìm người ghép lại, anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt vui cười rạng rỡ của Đan Diễn Vy, cô càng nâng niu hơn, không sử dụng chiếc cốc đó nữa.
Không ngờ cô đi rồi, ma xui quỷ khiến anh lại bày chiếc cốc đó ra.
Hiện thực giống như đang mỉa mai anh làm điều thừa thãi.
Đan Diễn Vy còn chưa đi xa thì nghe thấy dường như trong phòng có tiếng động hơi loạn, cô dừng lại mấy giây rồi dứt khoát rời đi.
Không biết cô đã khiến bao nhiêu người lo lắng rồi, không thể tiếp tục bất chấp hậu quả như thế nữa.
Ngoài đường tối đen như mực, chỉ còn lại mấy đèn đường trơ trọi. Không biết từ lúc nào đã vào cuối hạ, gió đêm khuya mang theo chút lạnh, Đan Diễn Vy rụt vai lại, tìm một cửa hàng tạp hóa để gọi điện thoại cho Tư Tư.
“Tư Tư, tớ…”
Cô còn chưa nói xong, đầu bên kia đã truyền đến tiếng Vu Tư Tư nói như súng liên thanh: “Vy Vy? Cậu ở đâu, làm cái trò gì vậy, cậu có biết bọn tớ lo lắng sắp phát điên rồi không, còn không tìm thấy cậu nữa, chắc Cảnh Quân đòi đào ba tấc đất lên mất.”
“Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.” Đan Diễn Vy ngập ngừng giây lát, đè xuống cảm xúc chua xót trong lòng, cố gắng lên tinh thần, nhẹ giọng nói: “Tớ không sao.”
“Bây giờ tạm không nói những điều này nữa, cậu đang ở đâu, bọn tớ lập tức tới đó.” Nói qua điện thoại cũng không rõ hết, nếu có cánh cửa thần kỳ, Vu Tư Tư chỉ mong xuất hiện ngay bên cô ấy.
Đan Diễn Vy cầm chặt điện thoại, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy tòa nhà nào nổi bật, chỉ một màu đen: “Tớ, tớ cũng không biết mình đang ở đâu.”
“…” Vu Tư Tư hít sâu một hơi, đè xuống kích động muốn gào lên, nói: “Hỏi ai đó đi.”
Đan Diễn Vy chắc bị Lục Trình Thiên dọa đến choáng váng rồi, lúc này mới phản ứng lại, hỏi ông chủ cửa hàng, mới biết được bản thân đã đi rất xa, cô báo địa chỉ cho cô bạn thân.
“Tư Tư, Cảnh Quân có đang ở bên cạnh cậu không?”
“Không có, bây giờ cậu chờ ở đó, bọn tớ lập tức chạy qua, tớ sẽ nói với anh ta.” Vu Tư Tư biết Đan Diễn Vy đang nghĩ gì, thở dài một hơi nói: “Vy Vy, anh ấy thật sự rất quan tâm cậu.”
Có là người có trái tim sắt đá cũng phải mềm lòng.
Đan Diễn Vy vô thức siết chặt điện thoại hơn, thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
“Được rồi, cậu ở đó đừng đi đâu hết, khoảng nửa tiếng là bọn tớ sẽ tới.” Vu Tư Tư nói xong thì cúp điện thoại, gọi cho Hà Cảnh Quân. Cô vừa báo địa chỉ xong thì chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.
Ai nấy tốc độ cúp máy đều nhanh như vậy sao?
Người tới nhanh nhất không phải là Vu Tư Tư, Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông cao gầy đang đứng trước mặt mình, mái tóc anh lộn xộn, tóc mái trên trán còn dính mồ hôi, lồng ngực phập phồng, có thể thấy được anh lo lắng cỡ nào.
“Cảnh Quân…”
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy, ánh mắt sâu thẳm, anh nhấc chân đi về phía cô, tốc độ nhanh dần, anh không nói gì, dang tay ôm chặt cô vào lòng, nhưng sau hơi thả lỏng.
Anh sợ mình làm cô bị thương.
Đan Diễn Vy cảm nhận được cánh tay Hà Cảnh Quân hơi run run, hô hấp anh nặng nề, tất cả đều thể hiện tâm trạng kích động của anh lúc này.
“Cảnh Quân… Em xin lỗi…”
“Không, Vy Vy, đừng bao giờ nói ba chữ này với anh.” Anh không chịu đựng được mỗi khi nghe cô nói xin lỗi, trái tim anh giống như bị dao cắt vậy.
Hà Cảnh Ngôn bình tĩnh lại rồi mới buông cô ra, quan sát Đan Diễn Vy từ trên xuống dưới với ánh mắt quan tâm tha thiết, đột nhiên anh thấy tay phải của cô đang để sau lưng, cảm thấy như ngạt thở: “Em bị thương sao?”
“Không, không có, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi né tránh, tay phải đặt sau lưng áp chặt vào người.
Hà Cảnh Quân kéo tay cô ra, Đan Diễn Vy chỉ có thể cho anh xem, luôn miệng nói: “Thật sự em không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, là bác sĩ chuyện bé xé ra to.”
Cô không biết rằng Hà Cảnh Quân đã biết chuyện cô bị tấn công từ lâu rồi, còn biết người bảo vệ cô là Lục Trình Thiên.
“Vốn dĩ em muốn gọi điện thoại cho mọi người, anh xem em bất cẩn quá, không biết đã để rơi điện thoại ở chỗ nào rồi?”
Hà Cảnh Quân nhìn vào ánh mắt tránh né của Đan Diễn Vy, giống như muốn nhìn sâu vào trái tim cô, nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô, là vì không muốn anh lo lắng, hay là muốn che giấu thay một tên đàn ông khác?
“Cảnh Quân, anh sao vậy?” Đan Diễn Vy không chịu được ánh nhìn đăm đăm đó của anh.
Hà Cảnh Quân dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như bình thường: “Không có gì, em không sao thì tốt rồi, là anh không bảo vệ em chu toàn.”
Nếu anh không rời đi, cô sẽ không gặp chuyện như vậy, cũng không để Lục Trình Thiên cứu đi, anh không trách người khác, chỉ trách chính mình.
“Cảnh Quân, chuyện này không liên quan đến anh, là em không cẩn thận….” Đan Diễn Vy càng nói càng chột dạ, cô vẫn chưa nói gì, nhưng lại cảm giác Cảnh Quân đã biết tất cả mọi chuyện.
Chắc là anh cũng không biết chuyện Vạn Đại Bằng…
Hà Cảnh Quân nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cố nở ra nụ cười, đưa tay xoa đầu cô vừa an ủi vừa cưng chiều, giọng nói cũng dịu dàng: “Ừm, anh biết rồi, lần sau đừng rời khỏi anh được không?”
Bởi vì anh cũng sợ, sợ chỉ trong chớp mắt, cô sẽ rời xa mình.
Đan Diễn Vy rất muốn đồng ý với Hà Cảnh Quân, nhưng lời đã đến miệng rồi mà có cố thế nào cũng không nói ra chữ ‘vâng’ đó được, ngay lúc cô đang không biết làm thế nào…
Tiếng Vu Tư Tư đã cứu cô: “Vy Vy, thì ra là cậu ở đây, làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị tên cặn bã kia bắt nạt, nhưng sao cậu lại chạy tới đây chứ?”
Anh chắc chắn.
Trong lòng Đan Diễn Vy run lên, cảm giác sợ hãi sinh ra từng chút một, như nước sôi trào ra, mặc kệ Lục Trình Thiên nói gì, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Mặc dù trong lòng hoảng loạn vô cùng, nhưng Đan Diễn Vy vẫn thẳng lưng, đi về phía cửa.
Ngay cả khi cửa đóng lại, Đan Diễn Vy cũng không quay đầu.
Một giây sau, hai chiếc cốc đặt ngay ngắn trên bàn bị hất xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, trong đó có một chiếc đã bị nứt từ trước, là chiếc cốc quai to mà Đan Diễn Vy mua từ chợ đồ cũ hồi đầu khi bọn họ chuyển đến đây.
Hai chiếc cốc đó vừa hay là một cặp, có lần Đan Diễn Vy rửa chén bát không cẩn thận làm sứt một góc mà cô còn lén trốn trong nhà vệ sinh khóc.
Sau đó anh đặc biệt tìm người ghép lại, anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt vui cười rạng rỡ của Đan Diễn Vy, cô càng nâng niu hơn, không sử dụng chiếc cốc đó nữa.
Không ngờ cô đi rồi, ma xui quỷ khiến anh lại bày chiếc cốc đó ra.
Hiện thực giống như đang mỉa mai anh làm điều thừa thãi.
Đan Diễn Vy còn chưa đi xa thì nghe thấy dường như trong phòng có tiếng động hơi loạn, cô dừng lại mấy giây rồi dứt khoát rời đi.
Không biết cô đã khiến bao nhiêu người lo lắng rồi, không thể tiếp tục bất chấp hậu quả như thế nữa.
Ngoài đường tối đen như mực, chỉ còn lại mấy đèn đường trơ trọi. Không biết từ lúc nào đã vào cuối hạ, gió đêm khuya mang theo chút lạnh, Đan Diễn Vy rụt vai lại, tìm một cửa hàng tạp hóa để gọi điện thoại cho Tư Tư.
“Tư Tư, tớ…”
Cô còn chưa nói xong, đầu bên kia đã truyền đến tiếng Vu Tư Tư nói như súng liên thanh: “Vy Vy? Cậu ở đâu, làm cái trò gì vậy, cậu có biết bọn tớ lo lắng sắp phát điên rồi không, còn không tìm thấy cậu nữa, chắc Cảnh Quân đòi đào ba tấc đất lên mất.”
“Thật xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.” Đan Diễn Vy ngập ngừng giây lát, đè xuống cảm xúc chua xót trong lòng, cố gắng lên tinh thần, nhẹ giọng nói: “Tớ không sao.”
“Bây giờ tạm không nói những điều này nữa, cậu đang ở đâu, bọn tớ lập tức tới đó.” Nói qua điện thoại cũng không rõ hết, nếu có cánh cửa thần kỳ, Vu Tư Tư chỉ mong xuất hiện ngay bên cô ấy.
Đan Diễn Vy cầm chặt điện thoại, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy tòa nhà nào nổi bật, chỉ một màu đen: “Tớ, tớ cũng không biết mình đang ở đâu.”
“…” Vu Tư Tư hít sâu một hơi, đè xuống kích động muốn gào lên, nói: “Hỏi ai đó đi.”
Đan Diễn Vy chắc bị Lục Trình Thiên dọa đến choáng váng rồi, lúc này mới phản ứng lại, hỏi ông chủ cửa hàng, mới biết được bản thân đã đi rất xa, cô báo địa chỉ cho cô bạn thân.
“Tư Tư, Cảnh Quân có đang ở bên cạnh cậu không?”
“Không có, bây giờ cậu chờ ở đó, bọn tớ lập tức chạy qua, tớ sẽ nói với anh ta.” Vu Tư Tư biết Đan Diễn Vy đang nghĩ gì, thở dài một hơi nói: “Vy Vy, anh ấy thật sự rất quan tâm cậu.”
Có là người có trái tim sắt đá cũng phải mềm lòng.
Đan Diễn Vy vô thức siết chặt điện thoại hơn, thấp giọng lên tiếng: “Ừm.”
“Được rồi, cậu ở đó đừng đi đâu hết, khoảng nửa tiếng là bọn tớ sẽ tới.” Vu Tư Tư nói xong thì cúp điện thoại, gọi cho Hà Cảnh Quân. Cô vừa báo địa chỉ xong thì chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.
Ai nấy tốc độ cúp máy đều nhanh như vậy sao?
Người tới nhanh nhất không phải là Vu Tư Tư, Đan Diễn Vy nhìn người đàn ông cao gầy đang đứng trước mặt mình, mái tóc anh lộn xộn, tóc mái trên trán còn dính mồ hôi, lồng ngực phập phồng, có thể thấy được anh lo lắng cỡ nào.
“Cảnh Quân…”
Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy, ánh mắt sâu thẳm, anh nhấc chân đi về phía cô, tốc độ nhanh dần, anh không nói gì, dang tay ôm chặt cô vào lòng, nhưng sau hơi thả lỏng.
Anh sợ mình làm cô bị thương.
Đan Diễn Vy cảm nhận được cánh tay Hà Cảnh Quân hơi run run, hô hấp anh nặng nề, tất cả đều thể hiện tâm trạng kích động của anh lúc này.
“Cảnh Quân… Em xin lỗi…”
“Không, Vy Vy, đừng bao giờ nói ba chữ này với anh.” Anh không chịu đựng được mỗi khi nghe cô nói xin lỗi, trái tim anh giống như bị dao cắt vậy.
Hà Cảnh Ngôn bình tĩnh lại rồi mới buông cô ra, quan sát Đan Diễn Vy từ trên xuống dưới với ánh mắt quan tâm tha thiết, đột nhiên anh thấy tay phải của cô đang để sau lưng, cảm thấy như ngạt thở: “Em bị thương sao?”
“Không, không có, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi né tránh, tay phải đặt sau lưng áp chặt vào người.
Hà Cảnh Quân kéo tay cô ra, Đan Diễn Vy chỉ có thể cho anh xem, luôn miệng nói: “Thật sự em không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, là bác sĩ chuyện bé xé ra to.”
Cô không biết rằng Hà Cảnh Quân đã biết chuyện cô bị tấn công từ lâu rồi, còn biết người bảo vệ cô là Lục Trình Thiên.
“Vốn dĩ em muốn gọi điện thoại cho mọi người, anh xem em bất cẩn quá, không biết đã để rơi điện thoại ở chỗ nào rồi?”
Hà Cảnh Quân nhìn vào ánh mắt tránh né của Đan Diễn Vy, giống như muốn nhìn sâu vào trái tim cô, nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô, là vì không muốn anh lo lắng, hay là muốn che giấu thay một tên đàn ông khác?
“Cảnh Quân, anh sao vậy?” Đan Diễn Vy không chịu được ánh nhìn đăm đăm đó của anh.
Hà Cảnh Quân dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như bình thường: “Không có gì, em không sao thì tốt rồi, là anh không bảo vệ em chu toàn.”
Nếu anh không rời đi, cô sẽ không gặp chuyện như vậy, cũng không để Lục Trình Thiên cứu đi, anh không trách người khác, chỉ trách chính mình.
“Cảnh Quân, chuyện này không liên quan đến anh, là em không cẩn thận….” Đan Diễn Vy càng nói càng chột dạ, cô vẫn chưa nói gì, nhưng lại cảm giác Cảnh Quân đã biết tất cả mọi chuyện.
Chắc là anh cũng không biết chuyện Vạn Đại Bằng…
Hà Cảnh Quân nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cố nở ra nụ cười, đưa tay xoa đầu cô vừa an ủi vừa cưng chiều, giọng nói cũng dịu dàng: “Ừm, anh biết rồi, lần sau đừng rời khỏi anh được không?”
Bởi vì anh cũng sợ, sợ chỉ trong chớp mắt, cô sẽ rời xa mình.
Đan Diễn Vy rất muốn đồng ý với Hà Cảnh Quân, nhưng lời đã đến miệng rồi mà có cố thế nào cũng không nói ra chữ ‘vâng’ đó được, ngay lúc cô đang không biết làm thế nào…
Tiếng Vu Tư Tư đã cứu cô: “Vy Vy, thì ra là cậu ở đây, làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị tên cặn bã kia bắt nạt, nhưng sao cậu lại chạy tới đây chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.