Chương 134: Hợp tác vui vẻ
Triều Ca Như
29/04/2021
Không sai, chính là một đầu tóc giả bù xù.
Tư Tư lấy đầu tóc giả bù xù, vỗ vỗ cho rơi hết bụi rồi mở phần nút thắt, kéo ra cho Du Du chui vào.
“Du Du, con đừng nhúc nhích, để dì đội lên cho con.”
“Dạ.” Du Du phối hợp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tư Tư tự mình đội tóc giả nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên đội tóc giả cho người khác, cũng may tóc của Du Du ngắn, ngay cả tóc mai cũng ngắn nên chỉ trực tiếp đội tóc giả lên đầu là có thể che được rồi.
Du Du đội tóc giả vào liền như biến thành một người khác, vừa nhìn đã thấy đáng yêu và sành điệu, để phối hợp cho ngày hôm nay bé đã đặc biệt thay một bộ quần áo rộng thùng thình.
“Thì ra cháu đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Tư Tư cũng nhận ra cậu nhóc này đã lên kế hoạch trước rồi chỉ chờ mình cắn câu đồng ý nữa thôi.
Tuổi còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ vậy rồi.
“Có điều như vậy vẫn chưa đủ.”
Nếu nhìn kỹ thì vẫn nhận ra những chi tiết trên gương mặt, huống hồ Lục Trình Thiên còn là một luật sư rất chú trọng những chi tiết, hoàn toàn không thể giấu được anh ta quá nửa phút.
Du Du mang cái đạo cụ nhỏ của mình là kính mát lên, lại còn khoác lên mình bộ dạng hip-hop, lạnh lùng nói: “Còn cái này nữa.”
“Uhm, không tồi chút nào, có điều dì sẽ đưa thêm cái này cho con.” Tư Tư cũng nghĩ ra một sáng kiến nên phấn khởi chạy vào phòng mình lấy cây bút kẻ mắt không trôi vẽ lên hai bên mép của Du Du một nốt ruồi tham ăn.
Tư Tư nhìn tới nhìn lui rồi hài lòng gật đầu, mặc dù mất đi một chút vẻ đẹp trai nhưng nhìn không còn giống nó nữa rồi.
“Được rồi, dáng vẻ như vậy tuyệt đối không có một chút sơ hở nào.”
“Cho dù đang đứng trước mặt thì mẹ cũng sẽ không nhận ra.” Du Du chỉ cần lắc lắc cái đầu thì bộ tóc giả liền rung theo, nhưng ai bảo bé được hưởng gen di tryền đẹp trai nên nhìn kiểu gì cũng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích.
“Yên tâm, mẹ con có nhìn thấy con cũng tuyệt đối nhận không ra.” Tư Tư vỗ ngực bảo đảm, đừng nói Vy Vy không nhận ra, ngay cả người tham gia vào vụ hóa trang này cũng sắp không nhận ra nữa rồi.
Nhìn bộ dạng Du Du như vậy rất vui.
Mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi chỉ còn thiếu một lý do để hẹn gặp nữa thôi: “Dì ơi, chúng ta làm sao gọi được ba ra đây.”
Tư Tư cũng cau mày theo, đúng vậy, Lục Trình Thiên là một người đa nghi bẩm sinh nên không thể tùy tiện hẹn anh ta ra ngoài được, rất dễ bị nghi ngờ.
Làm sao bây giờ, có rồi, Tư Tư lập tức giãn chân mày ra, phấn khởi reo lên: “Hôm qua dì vẫn chưa phỏng vấn Lục Trình Thiên, vừa hay hôm nay có cơ hội.”
“Dì ơi, chúng ta phải tránh thời gian nghỉ ngơi của mẹ ra.” Du Du nhắc nhở.
“Vẫn là cục vàng bé bỏng của chúng ta thông minh.” Tư Tư ôm Du Du hôn lên má bé cái “chụt”.
Khuôn mặt bướng bỉnh thơm mùi sữa rất thích.
“Dì, mau buông con ra, tóc giả của con sẽ rối mất.” Du Du kháng nghị bằng chất giọng trẻ con của mình.
“Được rồi, không động vào con nữa, bé con đầu xù.” Tư Tư buông cậu nhóc ra dù chưa thỏa mãn, không hiểu sao cô rất muốn hóa thân thành bà ngoại lang sói.
Cuối tuần tại văn phòng không có nhiều người làm việc lắm, Tiểu Như cũng không đến, thời gian nghỉ trưa Đan Diễn Vy đành phải ăn cơm ở căn tin một mình.
Có một người đang cố ý đứng chờ cô ngoài cửa: “Vy Vy, mình ở đây nè.”
“Vương Mai, sao cậu vẫn còn ở đây.” Đan Diễn Vy nhớ hôm qua Tố Như có nhắc đến cô ấy, Lâm An Nghi đã gọi Vương Mai đến, nhưng Vương Mai chưa hề làm gì cô nên cô cũng không tiên biểu hiện quá xa cách.
“Em đang đợi chị, em nghĩ chị Tố Như không có ở đây nên em có thể đi ăn cùng chị Vy Vy.” Vương Mai vẫn còn là nhân viên thực tập nên tính theo tuổi thì cô ta có thể gọi Đan Diễn Vy là chị.
Nhưng Đan Diễn Vy vẫn còn cảm thấy ngại, không phải vì chuyện gì khác mà vì sự ngây thơ trên gương mặt của Vương Mai, cô giả bộ như không có chuyện gì nói: “Cám ơn em, Vương Mai, thật ra em không cần phải đợi chị, phiền em quá.”
“Không phiền đâu ạ, vốn dĩ em rất muốn đi ăn cùng chị Vy Vy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ không có chị Tố Như nên em có thể đi ăn cơm cùng chị rồi.” Vương Mai nói chuyện rất ngây thơ, như thể mình là một cô gái trẻ không rành thế sự vậy.
Mãi không tìm được cơ hội là ý muốn nói Tố Như cố ý không cho cô ta lại gần sao? Đúng là “ngây thơ vô tội” mà: “Bữa sau chị sẽ giúp em hỏi Tố Như tại sao lúc bình thường không đi ăn cơm chung với em.”
“Không cần đâu chị Vy Vy, chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta đi nhanh đi.” Vương Mai khẽ siết chặt nắm tay, làm bộ không biết gì hết.
Đan Diễn Vy cũng không tiếp tục chủ đề này nữa nhưng vẫn đi với Vương Mai, hy vọng Vương Mai không giống như cô nghĩ.
Phòng làm việc vừa vắng người liền có hai bóng dáng lén lút xuất hiện ngoài cửa, vừa tới cửa liền làm ra vẻ bình tĩnh đi vào.
Cô gái ở quầy lễ tân không còn lạ gì Tư Tư nhưng khi nhìn xuống liền thắc mắc trong lòng, cậu nhóc bé hạt tiêu này là ai vậy, tuy nhiên sự chuyên nghiệp không cho phép cô hỏi thẳng.
“Cô Vu, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tôi vẫn chưa phỏng vấn xong luật sư Lục, không biết hiện tại luật sư Lục có thời gian không?” Tư Tư hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc, và rồi như thể vừa mới chú ý đến ánh mắt của cô nàng lễ tân nên bình tĩnh giải thích: “Đây là con trai của họ hàng, không có ai chăm sóc nên tôi tạm thời trông nom, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Hôm qua có hẹn trước nên lễ tân có thể trực tiếp để khác vào còn hiện tại Tư Tư không có hẹn trước, cô không tiện để khách vào: “Cô Vu đợi một chút nhé.”
“Không thành vấn đề, cô chỉ cần gọi điện thoại hỏi là được.” Tư Tư xua tay, làm ra vẻ rất thản nhiên nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia sốt ruột.
Lục Trình Thiên tự coi mình như tổng thống Mỹ vậy, muốn gặp mặt phải thông báo hai lần ba lượt.
Nhưng vẫn phải kiềm chế đợi lễ tân gọi điện thoại xong.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lễ tân cúp điện thoại rồi nói với Tư Tư: “Luật sư Lục bảo cô trực tiếp đến gặp anh ấy.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Tư Tư đưa tay ra sau vẫy vẫy.
Du Du ngầm hiểu nắm lấy tay cô.
Tư Tư nghiễm nhiên đưa Du Du đi vào bên trong.
Cả hai đã bàn bạc khi trên đường đến đây, Du Du chính là con trai của họ hàng xa của cô, tên gọi ở nhà là Pudding còn tên đi học thì không cần thiết.
Năm nay được năm tuổi rồi nên chiều cao của Du Du sẽ không bị lộ tẩy.
Rất chi là perfect.
“Cục cưng của dì đã chuẩn bị xong chưa.” Trước khi gõ cửa, Tư Tư đã khẽ hỏi bé hạt tiêu bên cạnh.
“Dạ.” Du Du gật đầu, bàn tay nhỏ bé lại siết chặt tay của Tư Tư hơn một chút.
Tư Tư biết Du Du hơi lo lắng nên không thể không mỉm cười: “Yên tâm, có dì ở đây sẽ không để gã phụ tình đó ăn thịt con đâu.”
“Cô ơi, hãy chú ý cách xưng hô của mình.” Du Du nhắc nhở.
“Nhập vai nhanh vậy sao, cô biết rồi thằng cháu đích tôn của cô.”
Tư Tư nói xong liền gõ cửa.
“Vào đi.”
Lần đầu tiên nghe được giọng của Lục Trình Thiên, Du Du khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Tư Tư lấy đầu tóc giả bù xù, vỗ vỗ cho rơi hết bụi rồi mở phần nút thắt, kéo ra cho Du Du chui vào.
“Du Du, con đừng nhúc nhích, để dì đội lên cho con.”
“Dạ.” Du Du phối hợp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Tư Tư tự mình đội tóc giả nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên đội tóc giả cho người khác, cũng may tóc của Du Du ngắn, ngay cả tóc mai cũng ngắn nên chỉ trực tiếp đội tóc giả lên đầu là có thể che được rồi.
Du Du đội tóc giả vào liền như biến thành một người khác, vừa nhìn đã thấy đáng yêu và sành điệu, để phối hợp cho ngày hôm nay bé đã đặc biệt thay một bộ quần áo rộng thùng thình.
“Thì ra cháu đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Tư Tư cũng nhận ra cậu nhóc này đã lên kế hoạch trước rồi chỉ chờ mình cắn câu đồng ý nữa thôi.
Tuổi còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ vậy rồi.
“Có điều như vậy vẫn chưa đủ.”
Nếu nhìn kỹ thì vẫn nhận ra những chi tiết trên gương mặt, huống hồ Lục Trình Thiên còn là một luật sư rất chú trọng những chi tiết, hoàn toàn không thể giấu được anh ta quá nửa phút.
Du Du mang cái đạo cụ nhỏ của mình là kính mát lên, lại còn khoác lên mình bộ dạng hip-hop, lạnh lùng nói: “Còn cái này nữa.”
“Uhm, không tồi chút nào, có điều dì sẽ đưa thêm cái này cho con.” Tư Tư cũng nghĩ ra một sáng kiến nên phấn khởi chạy vào phòng mình lấy cây bút kẻ mắt không trôi vẽ lên hai bên mép của Du Du một nốt ruồi tham ăn.
Tư Tư nhìn tới nhìn lui rồi hài lòng gật đầu, mặc dù mất đi một chút vẻ đẹp trai nhưng nhìn không còn giống nó nữa rồi.
“Được rồi, dáng vẻ như vậy tuyệt đối không có một chút sơ hở nào.”
“Cho dù đang đứng trước mặt thì mẹ cũng sẽ không nhận ra.” Du Du chỉ cần lắc lắc cái đầu thì bộ tóc giả liền rung theo, nhưng ai bảo bé được hưởng gen di tryền đẹp trai nên nhìn kiểu gì cũng khiến cho người ta cảm thấy yêu thích.
“Yên tâm, mẹ con có nhìn thấy con cũng tuyệt đối nhận không ra.” Tư Tư vỗ ngực bảo đảm, đừng nói Vy Vy không nhận ra, ngay cả người tham gia vào vụ hóa trang này cũng sắp không nhận ra nữa rồi.
Nhìn bộ dạng Du Du như vậy rất vui.
Mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi chỉ còn thiếu một lý do để hẹn gặp nữa thôi: “Dì ơi, chúng ta làm sao gọi được ba ra đây.”
Tư Tư cũng cau mày theo, đúng vậy, Lục Trình Thiên là một người đa nghi bẩm sinh nên không thể tùy tiện hẹn anh ta ra ngoài được, rất dễ bị nghi ngờ.
Làm sao bây giờ, có rồi, Tư Tư lập tức giãn chân mày ra, phấn khởi reo lên: “Hôm qua dì vẫn chưa phỏng vấn Lục Trình Thiên, vừa hay hôm nay có cơ hội.”
“Dì ơi, chúng ta phải tránh thời gian nghỉ ngơi của mẹ ra.” Du Du nhắc nhở.
“Vẫn là cục vàng bé bỏng của chúng ta thông minh.” Tư Tư ôm Du Du hôn lên má bé cái “chụt”.
Khuôn mặt bướng bỉnh thơm mùi sữa rất thích.
“Dì, mau buông con ra, tóc giả của con sẽ rối mất.” Du Du kháng nghị bằng chất giọng trẻ con của mình.
“Được rồi, không động vào con nữa, bé con đầu xù.” Tư Tư buông cậu nhóc ra dù chưa thỏa mãn, không hiểu sao cô rất muốn hóa thân thành bà ngoại lang sói.
Cuối tuần tại văn phòng không có nhiều người làm việc lắm, Tiểu Như cũng không đến, thời gian nghỉ trưa Đan Diễn Vy đành phải ăn cơm ở căn tin một mình.
Có một người đang cố ý đứng chờ cô ngoài cửa: “Vy Vy, mình ở đây nè.”
“Vương Mai, sao cậu vẫn còn ở đây.” Đan Diễn Vy nhớ hôm qua Tố Như có nhắc đến cô ấy, Lâm An Nghi đã gọi Vương Mai đến, nhưng Vương Mai chưa hề làm gì cô nên cô cũng không tiên biểu hiện quá xa cách.
“Em đang đợi chị, em nghĩ chị Tố Như không có ở đây nên em có thể đi ăn cùng chị Vy Vy.” Vương Mai vẫn còn là nhân viên thực tập nên tính theo tuổi thì cô ta có thể gọi Đan Diễn Vy là chị.
Nhưng Đan Diễn Vy vẫn còn cảm thấy ngại, không phải vì chuyện gì khác mà vì sự ngây thơ trên gương mặt của Vương Mai, cô giả bộ như không có chuyện gì nói: “Cám ơn em, Vương Mai, thật ra em không cần phải đợi chị, phiền em quá.”
“Không phiền đâu ạ, vốn dĩ em rất muốn đi ăn cùng chị Vy Vy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, bây giờ không có chị Tố Như nên em có thể đi ăn cơm cùng chị rồi.” Vương Mai nói chuyện rất ngây thơ, như thể mình là một cô gái trẻ không rành thế sự vậy.
Mãi không tìm được cơ hội là ý muốn nói Tố Như cố ý không cho cô ta lại gần sao? Đúng là “ngây thơ vô tội” mà: “Bữa sau chị sẽ giúp em hỏi Tố Như tại sao lúc bình thường không đi ăn cơm chung với em.”
“Không cần đâu chị Vy Vy, chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, chúng ta đi nhanh đi.” Vương Mai khẽ siết chặt nắm tay, làm bộ không biết gì hết.
Đan Diễn Vy cũng không tiếp tục chủ đề này nữa nhưng vẫn đi với Vương Mai, hy vọng Vương Mai không giống như cô nghĩ.
Phòng làm việc vừa vắng người liền có hai bóng dáng lén lút xuất hiện ngoài cửa, vừa tới cửa liền làm ra vẻ bình tĩnh đi vào.
Cô gái ở quầy lễ tân không còn lạ gì Tư Tư nhưng khi nhìn xuống liền thắc mắc trong lòng, cậu nhóc bé hạt tiêu này là ai vậy, tuy nhiên sự chuyên nghiệp không cho phép cô hỏi thẳng.
“Cô Vu, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tôi vẫn chưa phỏng vấn xong luật sư Lục, không biết hiện tại luật sư Lục có thời gian không?” Tư Tư hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc, và rồi như thể vừa mới chú ý đến ánh mắt của cô nàng lễ tân nên bình tĩnh giải thích: “Đây là con trai của họ hàng, không có ai chăm sóc nên tôi tạm thời trông nom, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu.”
Hôm qua có hẹn trước nên lễ tân có thể trực tiếp để khác vào còn hiện tại Tư Tư không có hẹn trước, cô không tiện để khách vào: “Cô Vu đợi một chút nhé.”
“Không thành vấn đề, cô chỉ cần gọi điện thoại hỏi là được.” Tư Tư xua tay, làm ra vẻ rất thản nhiên nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia sốt ruột.
Lục Trình Thiên tự coi mình như tổng thống Mỹ vậy, muốn gặp mặt phải thông báo hai lần ba lượt.
Nhưng vẫn phải kiềm chế đợi lễ tân gọi điện thoại xong.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lễ tân cúp điện thoại rồi nói với Tư Tư: “Luật sư Lục bảo cô trực tiếp đến gặp anh ấy.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Tư Tư đưa tay ra sau vẫy vẫy.
Du Du ngầm hiểu nắm lấy tay cô.
Tư Tư nghiễm nhiên đưa Du Du đi vào bên trong.
Cả hai đã bàn bạc khi trên đường đến đây, Du Du chính là con trai của họ hàng xa của cô, tên gọi ở nhà là Pudding còn tên đi học thì không cần thiết.
Năm nay được năm tuổi rồi nên chiều cao của Du Du sẽ không bị lộ tẩy.
Rất chi là perfect.
“Cục cưng của dì đã chuẩn bị xong chưa.” Trước khi gõ cửa, Tư Tư đã khẽ hỏi bé hạt tiêu bên cạnh.
“Dạ.” Du Du gật đầu, bàn tay nhỏ bé lại siết chặt tay của Tư Tư hơn một chút.
Tư Tư biết Du Du hơi lo lắng nên không thể không mỉm cười: “Yên tâm, có dì ở đây sẽ không để gã phụ tình đó ăn thịt con đâu.”
“Cô ơi, hãy chú ý cách xưng hô của mình.” Du Du nhắc nhở.
“Nhập vai nhanh vậy sao, cô biết rồi thằng cháu đích tôn của cô.”
Tư Tư nói xong liền gõ cửa.
“Vào đi.”
Lần đầu tiên nghe được giọng của Lục Trình Thiên, Du Du khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.