Chương 212: Kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân
Triều Ca Như
04/05/2021
Hai tên bắt cóc cười lạnh, từ trong túi lấy ra hai khẩu súng lục, họng súng đen ngòm nhắm ngay Thẩm Thất Thất .
Dư quang khóe mắt người đàn ông hèn hạ liếc về chỗ ẩn nấp của Lục Nhĩ, đây là điểm mấu chốt trong tất cả kế hoạch.
Kế hoạch của Lục Nhĩ chính là anh hùng cứu mỹ nhân, lợi dụng chuyện lần này để tới gần Thẩm Thất Thất, để lấy được sự ủng hộ của Thẩm Lãng, muốn đối phó với Lục Trình Thiên, nhất định phải được nhà họ Thẩm ủng hộ mới được.
Lần trước nói là đi gặp Thẩm Lãng, thật ra thì chẳng qua Thẩm Lãng sắp xếp một tên thuộc hạ qua loa lấy lệ với anh ta mà thôi, ngay cả bóng dáng của Thẩm Lãng cũng không thấy, lần này nhất định phải thành công mới có thể…
Thẩm Thất Thất dĩ nhiên không biết mình đã trở thành con cờ của Lục Nhĩ, trong mắt cô đã lộ ra biểu hiện tuyệt vong, ba tên bắt cóc cầm vũ khí ở ngay trước mặt, bất kể thế nào cô cũng sẽ không trốn thoát được.
Người đàn ông hèn hạ cười ha ha, cho hai tên bắt cóc khác một ánh mắt, cười lạnh nói: “Hai người các cậu phải đối đãi với cô Thẩm thật tốt, phải cố gắng dịu dàng chút, đừng tổn thương cô Thẩm, bằng không ngài Thẩm Lãng sẽ không vui.”
Hai tên bắt cóc đều gặt đầu, đi tới gần Thẩm Thất Thất , vì trong tay bọn họ có súng, nên Thẩm Thất Thất không dám xoay người chạy trốn.
Người đàn ông hèn hạ lặng lẽ liếc một cái về chỗ ẩn núp của Lục Nhĩ, đây là đang nói cho Lục Nhĩ có thể động thử, tuồng vui này đến giờ mới thực sự bắt đầu.
Ngay lúc Thẩm Thất Thất tuyệt vọng ngã ngồi xuống đất, một bóng người bỗng nhiên từ bụi cây ven đường lao ra.
Hai tên bắt cóc sớm biết quy trình này, bọn họ lập tức đổi lại họng súng, nhắm ngay về phía Lục Nhĩ đang xông về phía trước, dĩ nhiên, hai khẩu súng lục trước tiên bắn hai phát vô ích, vì để tuồng vui này diễn càng giống thật.
Bọn họ cùng nhau bóp cò, tiếng súng kịch liệt, khiến Thẩm Thất Thất bị dọa toàn thân run rẩy, trước kia chỉ có trong phim mới xuất hiện cảnh tượng này, lúc thật sự xảy ra trước mắt, Thẩm Thất Thất chanh chua thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một cô bé mà thôi.
Lúc tiếng súng vang lên, Thẩm Thất Thất thấy Lục Nhĩ, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, trên mặt đeo lớp vải đen, cho nên không thấy rõ khuôn mặt anh ta.
Có điều cặp mắt kia để lại ấn tượng sâu sắc với Thẩm Thất Thất, ánh mắt đó cô luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, giống như động vật hoang dã trong vườn thú.
Cho dù ánh mắt người đàn ông này thật là dữ, nhưng anh ta đột nhiên xuát hiện, lại mang cho Thẩm Thất Thất hy vọng, nhưng lúc hai tên bắt cóc nổ súng, cô cũng lo lắng cho Lục Nhĩ, rất sợ anh ta sẽ bị bọn bắt cóc bắn trúng.
Đương nhiên hai tên bắt cóc biết trong hộp đạn là giả, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không bị thương, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, thân người Lục Nhĩ ngừng một lát, đầu vai bị đạn cọ sát tạo ra một đường máu, lập tức chảy ra máu tươi.
Không chỉ hai người nổ súng, ngay cả người đàn ông hèn hạ cũng ngẩn ra, đây không phải là kế hoạch trung tâm, bởi vì dựa theo kế hoạch lúc trước.
Hai phát đạn trong súng là đạn giả, vì khiến cho tâm trạng Thẩm Thất Thất tuyệt vọng, cũng vì thể hiện tình huống trước mắt rất khẩn cấp, là Lục Nhĩ cung cấp cho họ bắn.
Không biết tại sao túi đạn giả lại đột nhiên biến thành đạn thật, hơn nữa còn làm Lục Nhĩ bị thương, điều này khiến bọn họ rất khiếp sợ, dù sao Lục Nhĩ lòng dạ độc ác, vạch ra kế hoạch lớn như vậy, bọn họ cũng sợ Lục Nhĩ sẽ tức giận.
Đầu vai Lục Nhĩ bị đạn bắn bị thương, nhưng đáy mắt anh ta lại lộ ra nụ cười, đây mới là kế hoạch thực sự.
Mặc dù kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân này hoàn hảo, nhưng lại không nhất định có thể gạt được Thẩm Lãng. Lục Nhĩ sớm đã có lo lắng như vậy, hơn nữa lấy thế lực của nhà họ Thẩm, muốn bắt ba người này, có thể nói không khó chút nào, Thẩm Lãng nhất định có vô số cách, có thể cạy miệng ba người này.
Một khi kêu ra tên Lục Nhĩ, vậy thì kế hoach của anh ta sẽ thất bại hoàn toàn, chẳng những không thể cậy thế nhà họ Thẩm, ngược lại sẽ trở thành tử địch của Thẩm Lãng, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Cho nên lúc anh ta cho hai tên cướp súng lục, liền đổi đạn thành đạn thật, cần phải làm tuyệt đối chân thực, hai tên bắt cóc kia không biết nội tình trong đó, cho nên không chút băn khoăn, tất cả cũng trở nên vô cùng tự nhiên.
Khóe miệng Lục Nhĩ cong lên nụ cười lạnh, anh ta lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt hai tên bắt cốc, hai bọn họ cũng vì tổn thương Lục Nhĩ làm sinh lòng sợ hãi.
Cho nên lúc này đang sững sờ, nhân dịp này, Lục Nhĩ lấy ra một con dao xếp từ trong túi, giơ tay lên đâm vào tim một tên cướp trong đó.
Tên cướp đó căn bản không ngờ Lục Nhĩ lại hạ độc thử với mình, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không kêu được, sức lực cơ thể hoàn toàn bị rút sạch, mềm nhũn ngã xuống.
Một tên cướp khác lúc này mới phản ứng lại, thấy anh em mình bị Lục Nhĩ giết chết, trong mắt lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ, lúc này anh ta cũng phát hiện, Lục Nhĩ đây là muốn giết người diệt khẩu.
Theo bản năng muốn giơ súng lên, nhưng Lục Nhĩ đã đi trước một bước, nhặt lên khẩu súng lục rơi dưới đất, ngón tay vững vàng bóp cò.
“Đoàng” một tiếng súng vang lên, cơ thể tên cướp đó giống như bị búa nặng đập xuống, cả người bay ra ngoài, rất nhanh liền chảy một bãi máu.
Người đàn ông hèn hạ trán đầy mồ hôi lạnh, nếu như bây giờ anh ta còn không biết Lục Nhĩ muốn làm gì, vậy thì anh ta là tên ngốc rồi.
Nhưng anh ta không thể nói chuyện, vì sau khi Lục Nhĩ giết chết hai tên cướp kia, họng súng đã nhắm ngay vào anh ta.
Lúc đi qua người Thẩm Thất Thất, anh ta còn vô tình hay cố ý nhìn cô một cái, cho cô một ánh mắt yên tâm, Thẩm Thất Thất vốn đã tuyệt vọng, nhưng sau khi đối mặt với Lục Nhĩ, bỗng nhiên trở nên rất yên tâm, thật giống như trên người người đàn ông xa lạ này, có một loại khí chất có thể khiến người ta ỷ lại.
Không khỏi, ánh mắt Thẩm Thất Thất trở nên mê ly, ánh mắt nhìn về phía Lục Nhĩ cũng trở nên có chút dịu dàng.
Phản ứng của cô không tránh khỏi ánh mắt của Lục Nhĩ, anh ta biết Thẩm Thất Thất gần như đã mắc câu, kế hoạch của mình mới là vô cùng hoàn mỹ.
Lấy súng nhắm ngay người đàn ông hèn hạ, Lục Nhĩ đã đến trước mặt anh ta.
“Anh cả, anh đây là muốn diệt khẩu sao?”
Giọng người đàn ông hèn hạ run run, nhỏ giọng hỏi anh ta, anh ta không dám lớn tiếng vạch trần Lục Nhĩ, vì anh ta biết, chỉ cần mình kêu lên, thì Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không để mình sống lâu thêm một giây.
Lục Nhĩ lạnh lùng cười một tiếng: “Nhìn tình cảm quá khứ, tôi có thể cho cậu một cơ hội sống, tôi nhớ trước kia cậu quen trữ một khẩu súng trên người, giờ cậu có thể lấy khẩu súng kia đối phó tôi.”
Đôi mắt người đàn ông hèn hạ liền co rút lại, anh ta không hiểu nổi rốt cuộc Lục Nhĩ đang nghĩ gì, có điều chuyện này Lục Nhĩ nói không sai, anh ta luôn luôn thích giữ một cây súng bên hông, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng lấy kĩ năng của anh ta mà nói, lúc còn chưa lấy súng ra, thì đã bị Lục Nhĩ nổ súng bắn chết.
Giọng Lục Nhĩ vang lên lần nữa: “Đây là cơ hội sống duy nhất của cậu.”
Người đàn ông hèn hạ cắn răng, nhìn tình hình hôm nay, chỉ cần Lục Nhĩ không chết, thì người chết nhất định là mình, cho nên anh ta nhất định phải buông ta đánh một trận.
Dư quang khóe mắt người đàn ông hèn hạ liếc về chỗ ẩn nấp của Lục Nhĩ, đây là điểm mấu chốt trong tất cả kế hoạch.
Kế hoạch của Lục Nhĩ chính là anh hùng cứu mỹ nhân, lợi dụng chuyện lần này để tới gần Thẩm Thất Thất, để lấy được sự ủng hộ của Thẩm Lãng, muốn đối phó với Lục Trình Thiên, nhất định phải được nhà họ Thẩm ủng hộ mới được.
Lần trước nói là đi gặp Thẩm Lãng, thật ra thì chẳng qua Thẩm Lãng sắp xếp một tên thuộc hạ qua loa lấy lệ với anh ta mà thôi, ngay cả bóng dáng của Thẩm Lãng cũng không thấy, lần này nhất định phải thành công mới có thể…
Thẩm Thất Thất dĩ nhiên không biết mình đã trở thành con cờ của Lục Nhĩ, trong mắt cô đã lộ ra biểu hiện tuyệt vong, ba tên bắt cóc cầm vũ khí ở ngay trước mặt, bất kể thế nào cô cũng sẽ không trốn thoát được.
Người đàn ông hèn hạ cười ha ha, cho hai tên bắt cóc khác một ánh mắt, cười lạnh nói: “Hai người các cậu phải đối đãi với cô Thẩm thật tốt, phải cố gắng dịu dàng chút, đừng tổn thương cô Thẩm, bằng không ngài Thẩm Lãng sẽ không vui.”
Hai tên bắt cóc đều gặt đầu, đi tới gần Thẩm Thất Thất , vì trong tay bọn họ có súng, nên Thẩm Thất Thất không dám xoay người chạy trốn.
Người đàn ông hèn hạ lặng lẽ liếc một cái về chỗ ẩn núp của Lục Nhĩ, đây là đang nói cho Lục Nhĩ có thể động thử, tuồng vui này đến giờ mới thực sự bắt đầu.
Ngay lúc Thẩm Thất Thất tuyệt vọng ngã ngồi xuống đất, một bóng người bỗng nhiên từ bụi cây ven đường lao ra.
Hai tên bắt cóc sớm biết quy trình này, bọn họ lập tức đổi lại họng súng, nhắm ngay về phía Lục Nhĩ đang xông về phía trước, dĩ nhiên, hai khẩu súng lục trước tiên bắn hai phát vô ích, vì để tuồng vui này diễn càng giống thật.
Bọn họ cùng nhau bóp cò, tiếng súng kịch liệt, khiến Thẩm Thất Thất bị dọa toàn thân run rẩy, trước kia chỉ có trong phim mới xuất hiện cảnh tượng này, lúc thật sự xảy ra trước mắt, Thẩm Thất Thất chanh chua thế nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là một cô bé mà thôi.
Lúc tiếng súng vang lên, Thẩm Thất Thất thấy Lục Nhĩ, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện, trên mặt đeo lớp vải đen, cho nên không thấy rõ khuôn mặt anh ta.
Có điều cặp mắt kia để lại ấn tượng sâu sắc với Thẩm Thất Thất, ánh mắt đó cô luôn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó, giống như động vật hoang dã trong vườn thú.
Cho dù ánh mắt người đàn ông này thật là dữ, nhưng anh ta đột nhiên xuát hiện, lại mang cho Thẩm Thất Thất hy vọng, nhưng lúc hai tên bắt cóc nổ súng, cô cũng lo lắng cho Lục Nhĩ, rất sợ anh ta sẽ bị bọn bắt cóc bắn trúng.
Đương nhiên hai tên bắt cóc biết trong hộp đạn là giả, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không bị thương, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, thân người Lục Nhĩ ngừng một lát, đầu vai bị đạn cọ sát tạo ra một đường máu, lập tức chảy ra máu tươi.
Không chỉ hai người nổ súng, ngay cả người đàn ông hèn hạ cũng ngẩn ra, đây không phải là kế hoạch trung tâm, bởi vì dựa theo kế hoạch lúc trước.
Hai phát đạn trong súng là đạn giả, vì khiến cho tâm trạng Thẩm Thất Thất tuyệt vọng, cũng vì thể hiện tình huống trước mắt rất khẩn cấp, là Lục Nhĩ cung cấp cho họ bắn.
Không biết tại sao túi đạn giả lại đột nhiên biến thành đạn thật, hơn nữa còn làm Lục Nhĩ bị thương, điều này khiến bọn họ rất khiếp sợ, dù sao Lục Nhĩ lòng dạ độc ác, vạch ra kế hoạch lớn như vậy, bọn họ cũng sợ Lục Nhĩ sẽ tức giận.
Đầu vai Lục Nhĩ bị đạn bắn bị thương, nhưng đáy mắt anh ta lại lộ ra nụ cười, đây mới là kế hoạch thực sự.
Mặc dù kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân này hoàn hảo, nhưng lại không nhất định có thể gạt được Thẩm Lãng. Lục Nhĩ sớm đã có lo lắng như vậy, hơn nữa lấy thế lực của nhà họ Thẩm, muốn bắt ba người này, có thể nói không khó chút nào, Thẩm Lãng nhất định có vô số cách, có thể cạy miệng ba người này.
Một khi kêu ra tên Lục Nhĩ, vậy thì kế hoach của anh ta sẽ thất bại hoàn toàn, chẳng những không thể cậy thế nhà họ Thẩm, ngược lại sẽ trở thành tử địch của Thẩm Lãng, Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Cho nên lúc anh ta cho hai tên cướp súng lục, liền đổi đạn thành đạn thật, cần phải làm tuyệt đối chân thực, hai tên bắt cóc kia không biết nội tình trong đó, cho nên không chút băn khoăn, tất cả cũng trở nên vô cùng tự nhiên.
Khóe miệng Lục Nhĩ cong lên nụ cười lạnh, anh ta lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt hai tên bắt cốc, hai bọn họ cũng vì tổn thương Lục Nhĩ làm sinh lòng sợ hãi.
Cho nên lúc này đang sững sờ, nhân dịp này, Lục Nhĩ lấy ra một con dao xếp từ trong túi, giơ tay lên đâm vào tim một tên cướp trong đó.
Tên cướp đó căn bản không ngờ Lục Nhĩ lại hạ độc thử với mình, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không kêu được, sức lực cơ thể hoàn toàn bị rút sạch, mềm nhũn ngã xuống.
Một tên cướp khác lúc này mới phản ứng lại, thấy anh em mình bị Lục Nhĩ giết chết, trong mắt lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ, lúc này anh ta cũng phát hiện, Lục Nhĩ đây là muốn giết người diệt khẩu.
Theo bản năng muốn giơ súng lên, nhưng Lục Nhĩ đã đi trước một bước, nhặt lên khẩu súng lục rơi dưới đất, ngón tay vững vàng bóp cò.
“Đoàng” một tiếng súng vang lên, cơ thể tên cướp đó giống như bị búa nặng đập xuống, cả người bay ra ngoài, rất nhanh liền chảy một bãi máu.
Người đàn ông hèn hạ trán đầy mồ hôi lạnh, nếu như bây giờ anh ta còn không biết Lục Nhĩ muốn làm gì, vậy thì anh ta là tên ngốc rồi.
Nhưng anh ta không thể nói chuyện, vì sau khi Lục Nhĩ giết chết hai tên cướp kia, họng súng đã nhắm ngay vào anh ta.
Lúc đi qua người Thẩm Thất Thất, anh ta còn vô tình hay cố ý nhìn cô một cái, cho cô một ánh mắt yên tâm, Thẩm Thất Thất vốn đã tuyệt vọng, nhưng sau khi đối mặt với Lục Nhĩ, bỗng nhiên trở nên rất yên tâm, thật giống như trên người người đàn ông xa lạ này, có một loại khí chất có thể khiến người ta ỷ lại.
Không khỏi, ánh mắt Thẩm Thất Thất trở nên mê ly, ánh mắt nhìn về phía Lục Nhĩ cũng trở nên có chút dịu dàng.
Phản ứng của cô không tránh khỏi ánh mắt của Lục Nhĩ, anh ta biết Thẩm Thất Thất gần như đã mắc câu, kế hoạch của mình mới là vô cùng hoàn mỹ.
Lấy súng nhắm ngay người đàn ông hèn hạ, Lục Nhĩ đã đến trước mặt anh ta.
“Anh cả, anh đây là muốn diệt khẩu sao?”
Giọng người đàn ông hèn hạ run run, nhỏ giọng hỏi anh ta, anh ta không dám lớn tiếng vạch trần Lục Nhĩ, vì anh ta biết, chỉ cần mình kêu lên, thì Lục Nhĩ tuyệt đối sẽ không để mình sống lâu thêm một giây.
Lục Nhĩ lạnh lùng cười một tiếng: “Nhìn tình cảm quá khứ, tôi có thể cho cậu một cơ hội sống, tôi nhớ trước kia cậu quen trữ một khẩu súng trên người, giờ cậu có thể lấy khẩu súng kia đối phó tôi.”
Đôi mắt người đàn ông hèn hạ liền co rút lại, anh ta không hiểu nổi rốt cuộc Lục Nhĩ đang nghĩ gì, có điều chuyện này Lục Nhĩ nói không sai, anh ta luôn luôn thích giữ một cây súng bên hông, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Nhưng lấy kĩ năng của anh ta mà nói, lúc còn chưa lấy súng ra, thì đã bị Lục Nhĩ nổ súng bắn chết.
Giọng Lục Nhĩ vang lên lần nữa: “Đây là cơ hội sống duy nhất của cậu.”
Người đàn ông hèn hạ cắn răng, nhìn tình hình hôm nay, chỉ cần Lục Nhĩ không chết, thì người chết nhất định là mình, cho nên anh ta nhất định phải buông ta đánh một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.