Chương 248: Kẻ phản bội chà trộn ở bên trong
Triều Ca Như
04/05/2021
Trước kia Hà Cảnh Quân đều là rất muộn mới trở về, bây giờ trong nhà
đã có Đan Diễn Vy nên không giống, đến thời gian tan ca, mặc kệ trong
tay cõ bao nhiêu chuyện quan trọng, anh ta đều đặt xuống, lựa chọn lái
xe về nhà.
Lúc anh ta về đến nhà, Diễn Vy và Du Du đều không có ở nhà, trong lòng rất lo lắng, hỏi người giúp việc, họ nói là đi công viên, lúc này trái tim mới từ từ bình tĩnh trở lại. Hàn Cảnh Quân sững sờ, lúc nào thì anh lại bắt đầu lo được lo mất, là sau khi Diễn Vy rời khỏi Lục Trình Thiên và chuyển qua sao.
Thật không ngờ anh đã ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn giống như một chàng trai mới lớn, trái tim bị người khác tác động.
Những loại cảm giác này cũng không quá tồi tệ, thậm chí còn có một chút nghiện, anh ta không kiềm chế được, trong lòng nói một tiếng: “Hà Cảnh Quân, mày từ lúc nào lại biến thành một chàng trai mới lớn thế này.”
Rất nhanh Đan Diễn Vy và Du Du đã về đến nhà, Hà Cảnh Quân đang định lên tiếng, liền nhìn thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy có chút không đúng, quan tâm hỏi: “Diễn Vy, em sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì không.”
Đan Diễn Vy không ngờ là Hà Cảnh Quân đã trở về, rất nhanh thu lại sự chán nản trên khuôn mặt, thay vào đó là một nụ cười bình tĩnh: “Không có gì, Cảnh Quân anh tan ca về rồi.”
“Đúng vậy.” Đôi mắt của Hà Cảnh Quân khẽ rung lên, anh ta biết Đan Diễn Vy đang nói dối, cũng không định vạch trần, anh ta không muốn cô cảm thấy anh ta quá ép sát, bây giờ bọn họ đã ở cùng nhau, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Ánh mắt dịu dàng dừng trên người Du Du: “Du Du, hôm nay đi chơi với mẹ có vui không.”
Du Du gật đầu, giòn giã trả lời: “Vui ạ, ở đó có một con chim bồ câu rất béo, rất thông minh, nhưng cũng rất tham ăn, nên đã không thể bay lên được.”
Hà Cảnh Quân nghe ra được Du Du rất thích con chim bồ câu kia, giọng nói vẫn che giấu một chút lạc lõng: “Du Du đi công viên nào, lần sau chú đưa cháu đi được không.”
“Được ạ, là công viên nước.” Du Du muốn nhìn thấy con chim bồ câu mập mạp kia, nên đông ý rất nhanh.
Hà Cảnh Quân giơ tay ra vuốt tóc cậu bé, cười nói: “Ừ, chúng ta đi rửa tay trước, sau đó có thể ăn cơm rồi, Du Du chắc chắn là đói rồi đúng không.”
Chơi cả một ngày, Du Du chắc chắn rất đói, ngoan ngoãn để Hà Cảnh Ngôn dắt mình đi rửa tay.
Đan Diễn Vy sững sờ nhìn Du Du được Hà Cảnh Quân dắt đi, không chút do dự, Du Du thân với Hà Cảnh Quân từ lúc nào, sao cô lại không biết, không biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác chua chát.
Du Du vẫn cần sự chăm sóc của một người cha.
Lúc ăn cơm, Đan Diễn Vy liền bắt đầu chú ý quan sát, phát hiện Hà Cảnh Quân vẫn chưa ăn mà gắp đồ ăn cho Du Du trước, bóc tôm, cho cậu bé ăn xong mình mới ăn.
Quan trọng nhất là, lời nói và hành động của Cảnh Quân rất tự nhiên không có gì là không ăn nhập, tất cả những điều này đều là những hành động xuất phát từ trái tim của anh ta, không phải là chỉ muốn lấy lòng cô.
Đan Diễn Vy có chút cảm giác không biết ăn gì, Cảnh Quân như này càng khiến cô sợ hãi, nhưng cô thấy khuôn mặt tươi cười của Du Du, không có cách nào từ chối sự quan tâm của anh ta, cô có thể từ chối, nhưng không thể thay Du Du từ chối.
Hà Cảnh Quân vừa chăm sóc Du Du ăn cơm, vừa chú ý đến hành động của Đan Diễn Vy, thấy cô hình như có chút thất thần, quan tâm hỏi: “Diễn Vy, em sao vậy, những món ăn này không hợp khẩu vị sao?”
“Không có, những món ăn này đều rất ngon, em vẫn đang ăn mà.” Đan Diễn Vy vội vàng lắc đầu nói.
Du Du thân mật lấy một con tôm đặt vào bát của Đan Diễn Vy, đáng yêu nói: “Mẹ, ăn tôm, thêm canxi.”
“Ừ, Du Du cũng mau ăn đi.” Đan Diễn Vy nhìn những con tâm trắng mập trong bát, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Hà Cảnh Quân đối xử với Du Du rất tốt, thật sự cảm thấy Du Du khiến người khác đau lòng, cậu bé vẫn chưa đến 4 tuổi, đã biết nhìn sắc mặt của người khác, nhiều lúc, anh thấy Diu Du đang nhìn trộm biểu cảm của người khác, giống như cố gắng hiểu được suy nghĩ của người khác, một đứa nhỏ cẩn thận như vậy, làm sao không khiến người khác đau lòng được.
Ăn cơm tối xong, Hà Cảnh Quân ở phòng khách chơi cờ vua với Du Du, Đan Diễn Vy đi vào bếp lấy cho họ một ít trái cây, có vẻ bọn họ rất hợp nhau.
Chỉ có cô biết, trong lòng giống như thiếu một chút trống trải
Đan Diễn Vy vẫn lo lắng về cuộc điện thoại kia của Lục Trình Thiên, với sự hiểu biết của cô với Lục Trình Thiên, có lẽ anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy, đối với sự khiêu khích của cô, vậy mà anh không nói lời nào liền cúp máy.
Loại tình huống trăm năm chưa bao giờ xảy ra này, khiến trong lòng cô như rơi xuống đáy, chỉ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Mẹ, điện thoại của mẹ.”
Đan Diễn Vy nhìn điện thoại trong tay Du Du, mới phát hiện bản thân vậy mà lại thất thần, chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì, nhận lấy điện thoại từ trong tay cậu, lần này cẩn thận nhìn ID người gọi đến.
Phát hiện không phải là người đàn ông đáng ghét kia, không biết tại sao trong lòng lại có chút lạc lõng, lại một lần nữa Đan Diễn Vy tự mắng mình trong lòng, nhận điện thoại.
“Tư Tư, bạn tìm mình à?”
“Đúng vậy, bạn ra ngoài một lát, để Hà Cảnh Quân trông Du Du cho.” Vu Tư Tư quay về vẫn không thấy Đường Kỳ Dũng, gọi điện thoại không có ai bắt máy, chạy qua công ty của anh ta cũng không thấy.
Trái tim của cô vẫn luôn lơ lửng không thể bình tĩnh lại không, cái này không phải là Đướng Kỳ Dũng tử trận trước cô một bước chứ?
Cô vội vàng gọi điện thoại cho bạn thân.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Đan Diễn Vy liếc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Du Du đang ở bên cạnh Hà Cảnh Quân, trong lòng trở nên nặng nề hơn.
“Đúng vậy, mình nói với bạn, bạn cũng đừng phấn khích hay tức giận nhá.” Vu Tư Tư khẽ ho mấy tiếng, che đậy sự chột dạ của mình.
Sao cô nghe câu này của Tư Tư, liền có một loại cảm giác không tốt, Đan Diễn Vy có chút thẳng thắn nói: “Tư Tư, bạn lại làm chuyện gì rồi.”
“Cũng không có gì….” Vu Tư Tư muốn lừa gạt, lẩm bẩm phần còn lại.
“Không nói rõ ràng, mình sẽ không đi.” Đan Diễn Vy trực tiếp bày tỏ ý muốn của mình, nếu như không nói một cách trung thực, cô sẽ không đi ra ngoài.
Vu Tư Tư biết không nói cũng không được, chỉ có thể cụp đuôi trả lời: “Không phải hôm nay mình không ăn cơm cùng với mọi người sao, nhân tiện chụp cho hai người mấy tấm ảnh rất đẹp, sau đó không cẩn thận gửi cho ai đó, bây giờ người kia không biết sống chết….”
Vu Tư Tư vẫn chưa nói xong, Đan Diễn Vy đã không thể kiềm chế được hét lên: “Bạn!!…”
Nhưng nhìn thấy hai cặp mắt đồng thời nhìn qua liền nuốt lại những lời chửi thề, quay lại với một nụ cười “thân thiện”. Nụ cười tươi trên mặt nhưng trong lòng thật là không có lời nào để nói.
Nếu như không phải Hà Cảnh Quân và Du Du đang ở nhà, cô đã không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, cô vẫn thấy kỳ lạ sao Lục Trình Thiên lại biết cô đang nấu cơm trong biệt thự.
Hóa ra kẻ phản bội cũng nằm ngay bên trong.
Đan Diễn Vy hận không thể xuyên qua điện thoại trực tiếp bóp cổ cô bạn thân: “Nói, bạn đang ở đâu.”
Bây giờ cô muốn đi đến để bóp chết cô ấy.
“Hì hì, mình đang ở Bất Dạ Thành.” Vu Tư Tư tự biết mình đuối lý, cũng không dám bừa bãi.
Đan Diễn Vy quay lưng lại, hạ thấp giọng, nghiến răng nói: “Đợi đấy cho mình.”
Lúc anh ta về đến nhà, Diễn Vy và Du Du đều không có ở nhà, trong lòng rất lo lắng, hỏi người giúp việc, họ nói là đi công viên, lúc này trái tim mới từ từ bình tĩnh trở lại. Hàn Cảnh Quân sững sờ, lúc nào thì anh lại bắt đầu lo được lo mất, là sau khi Diễn Vy rời khỏi Lục Trình Thiên và chuyển qua sao.
Thật không ngờ anh đã ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn giống như một chàng trai mới lớn, trái tim bị người khác tác động.
Những loại cảm giác này cũng không quá tồi tệ, thậm chí còn có một chút nghiện, anh ta không kiềm chế được, trong lòng nói một tiếng: “Hà Cảnh Quân, mày từ lúc nào lại biến thành một chàng trai mới lớn thế này.”
Rất nhanh Đan Diễn Vy và Du Du đã về đến nhà, Hà Cảnh Quân đang định lên tiếng, liền nhìn thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy có chút không đúng, quan tâm hỏi: “Diễn Vy, em sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì không.”
Đan Diễn Vy không ngờ là Hà Cảnh Quân đã trở về, rất nhanh thu lại sự chán nản trên khuôn mặt, thay vào đó là một nụ cười bình tĩnh: “Không có gì, Cảnh Quân anh tan ca về rồi.”
“Đúng vậy.” Đôi mắt của Hà Cảnh Quân khẽ rung lên, anh ta biết Đan Diễn Vy đang nói dối, cũng không định vạch trần, anh ta không muốn cô cảm thấy anh ta quá ép sát, bây giờ bọn họ đã ở cùng nhau, thời gian vẫn còn rất nhiều.
Ánh mắt dịu dàng dừng trên người Du Du: “Du Du, hôm nay đi chơi với mẹ có vui không.”
Du Du gật đầu, giòn giã trả lời: “Vui ạ, ở đó có một con chim bồ câu rất béo, rất thông minh, nhưng cũng rất tham ăn, nên đã không thể bay lên được.”
Hà Cảnh Quân nghe ra được Du Du rất thích con chim bồ câu kia, giọng nói vẫn che giấu một chút lạc lõng: “Du Du đi công viên nào, lần sau chú đưa cháu đi được không.”
“Được ạ, là công viên nước.” Du Du muốn nhìn thấy con chim bồ câu mập mạp kia, nên đông ý rất nhanh.
Hà Cảnh Quân giơ tay ra vuốt tóc cậu bé, cười nói: “Ừ, chúng ta đi rửa tay trước, sau đó có thể ăn cơm rồi, Du Du chắc chắn là đói rồi đúng không.”
Chơi cả một ngày, Du Du chắc chắn rất đói, ngoan ngoãn để Hà Cảnh Ngôn dắt mình đi rửa tay.
Đan Diễn Vy sững sờ nhìn Du Du được Hà Cảnh Quân dắt đi, không chút do dự, Du Du thân với Hà Cảnh Quân từ lúc nào, sao cô lại không biết, không biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác chua chát.
Du Du vẫn cần sự chăm sóc của một người cha.
Lúc ăn cơm, Đan Diễn Vy liền bắt đầu chú ý quan sát, phát hiện Hà Cảnh Quân vẫn chưa ăn mà gắp đồ ăn cho Du Du trước, bóc tôm, cho cậu bé ăn xong mình mới ăn.
Quan trọng nhất là, lời nói và hành động của Cảnh Quân rất tự nhiên không có gì là không ăn nhập, tất cả những điều này đều là những hành động xuất phát từ trái tim của anh ta, không phải là chỉ muốn lấy lòng cô.
Đan Diễn Vy có chút cảm giác không biết ăn gì, Cảnh Quân như này càng khiến cô sợ hãi, nhưng cô thấy khuôn mặt tươi cười của Du Du, không có cách nào từ chối sự quan tâm của anh ta, cô có thể từ chối, nhưng không thể thay Du Du từ chối.
Hà Cảnh Quân vừa chăm sóc Du Du ăn cơm, vừa chú ý đến hành động của Đan Diễn Vy, thấy cô hình như có chút thất thần, quan tâm hỏi: “Diễn Vy, em sao vậy, những món ăn này không hợp khẩu vị sao?”
“Không có, những món ăn này đều rất ngon, em vẫn đang ăn mà.” Đan Diễn Vy vội vàng lắc đầu nói.
Du Du thân mật lấy một con tôm đặt vào bát của Đan Diễn Vy, đáng yêu nói: “Mẹ, ăn tôm, thêm canxi.”
“Ừ, Du Du cũng mau ăn đi.” Đan Diễn Vy nhìn những con tâm trắng mập trong bát, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Hà Cảnh Quân đối xử với Du Du rất tốt, thật sự cảm thấy Du Du khiến người khác đau lòng, cậu bé vẫn chưa đến 4 tuổi, đã biết nhìn sắc mặt của người khác, nhiều lúc, anh thấy Diu Du đang nhìn trộm biểu cảm của người khác, giống như cố gắng hiểu được suy nghĩ của người khác, một đứa nhỏ cẩn thận như vậy, làm sao không khiến người khác đau lòng được.
Ăn cơm tối xong, Hà Cảnh Quân ở phòng khách chơi cờ vua với Du Du, Đan Diễn Vy đi vào bếp lấy cho họ một ít trái cây, có vẻ bọn họ rất hợp nhau.
Chỉ có cô biết, trong lòng giống như thiếu một chút trống trải
Đan Diễn Vy vẫn lo lắng về cuộc điện thoại kia của Lục Trình Thiên, với sự hiểu biết của cô với Lục Trình Thiên, có lẽ anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy, đối với sự khiêu khích của cô, vậy mà anh không nói lời nào liền cúp máy.
Loại tình huống trăm năm chưa bao giờ xảy ra này, khiến trong lòng cô như rơi xuống đáy, chỉ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Mẹ, điện thoại của mẹ.”
Đan Diễn Vy nhìn điện thoại trong tay Du Du, mới phát hiện bản thân vậy mà lại thất thần, chỉ có thể giả vờ không có chuyện gì, nhận lấy điện thoại từ trong tay cậu, lần này cẩn thận nhìn ID người gọi đến.
Phát hiện không phải là người đàn ông đáng ghét kia, không biết tại sao trong lòng lại có chút lạc lõng, lại một lần nữa Đan Diễn Vy tự mắng mình trong lòng, nhận điện thoại.
“Tư Tư, bạn tìm mình à?”
“Đúng vậy, bạn ra ngoài một lát, để Hà Cảnh Quân trông Du Du cho.” Vu Tư Tư quay về vẫn không thấy Đường Kỳ Dũng, gọi điện thoại không có ai bắt máy, chạy qua công ty của anh ta cũng không thấy.
Trái tim của cô vẫn luôn lơ lửng không thể bình tĩnh lại không, cái này không phải là Đướng Kỳ Dũng tử trận trước cô một bước chứ?
Cô vội vàng gọi điện thoại cho bạn thân.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Đan Diễn Vy liếc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Du Du đang ở bên cạnh Hà Cảnh Quân, trong lòng trở nên nặng nề hơn.
“Đúng vậy, mình nói với bạn, bạn cũng đừng phấn khích hay tức giận nhá.” Vu Tư Tư khẽ ho mấy tiếng, che đậy sự chột dạ của mình.
Sao cô nghe câu này của Tư Tư, liền có một loại cảm giác không tốt, Đan Diễn Vy có chút thẳng thắn nói: “Tư Tư, bạn lại làm chuyện gì rồi.”
“Cũng không có gì….” Vu Tư Tư muốn lừa gạt, lẩm bẩm phần còn lại.
“Không nói rõ ràng, mình sẽ không đi.” Đan Diễn Vy trực tiếp bày tỏ ý muốn của mình, nếu như không nói một cách trung thực, cô sẽ không đi ra ngoài.
Vu Tư Tư biết không nói cũng không được, chỉ có thể cụp đuôi trả lời: “Không phải hôm nay mình không ăn cơm cùng với mọi người sao, nhân tiện chụp cho hai người mấy tấm ảnh rất đẹp, sau đó không cẩn thận gửi cho ai đó, bây giờ người kia không biết sống chết….”
Vu Tư Tư vẫn chưa nói xong, Đan Diễn Vy đã không thể kiềm chế được hét lên: “Bạn!!…”
Nhưng nhìn thấy hai cặp mắt đồng thời nhìn qua liền nuốt lại những lời chửi thề, quay lại với một nụ cười “thân thiện”. Nụ cười tươi trên mặt nhưng trong lòng thật là không có lời nào để nói.
Nếu như không phải Hà Cảnh Quân và Du Du đang ở nhà, cô đã không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, cô vẫn thấy kỳ lạ sao Lục Trình Thiên lại biết cô đang nấu cơm trong biệt thự.
Hóa ra kẻ phản bội cũng nằm ngay bên trong.
Đan Diễn Vy hận không thể xuyên qua điện thoại trực tiếp bóp cổ cô bạn thân: “Nói, bạn đang ở đâu.”
Bây giờ cô muốn đi đến để bóp chết cô ấy.
“Hì hì, mình đang ở Bất Dạ Thành.” Vu Tư Tư tự biết mình đuối lý, cũng không dám bừa bãi.
Đan Diễn Vy quay lưng lại, hạ thấp giọng, nghiến răng nói: “Đợi đấy cho mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.