Chương 436: KHỐN NẠN CŨNG VẪN CHỈ LÀ KHỐN NẠN MÀ THÔI
Triều Ca Như
04/05/2021
Lục Trình Thiên cau chặt mày, bất kể người đàn ông nào phải đối mặt với những lời buộc tội “khốn nạn”, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.
Nhìn Đan Diễn Vy thật giống như bông hoa lê đang khóc trong mưa, trong lòng nghĩ rằng hôm nay cô ấy ở nhà họ Hà đã bị đả kích rất lớn, vì thế, nên cũng không nói gì.
Chi bằng anh nhường cô một lần có phải tốt không!
Lục Trình Thiên trong lòng miễn cưỡng suy nghĩ, tinh thần của Đan Diễn Vy hồi lại một chút, dù sao khóc cũng khóc rồi, cũng mất mặt trước Lục Trình Thiên rồi, như thế lại càng được nhẹ nhõm.
Cô không hề quan tâm đến hình tượng, đứng thẳng về phía trước và dơ nắm đấm với Lục Trình Thiên, đấm một cái đầy căm hận: “Đều là tên khốn nhà anh…đều do anh hại ra…đều tại anh…khốn nạn…khốn nạn…”
Lục Trình Thiên: “…Đan Diễn Vy đừng có quá đáng quá.”
“Ai quá đáng? Ai quá đáng cơ? Nếu không phải anh nhất quyết giành quyền giám hộ Du Du với tôi, sao tôi có thể nghĩ đến việc kết hôn, sao tôi nhất định phải đến đây? Lục Trình Thiên, đều tại anh ép tôi, đều tại anh đều tại anh đều tại anh…” Âm thanh của Đan Diễn Vy hét lên chói tai, nắm đấm hướng về Lục Trình Thiên lại thêm một chút sức mạnh.
Lục Trình Thiên đau đớn khủng khiếp, giữ chặt tay Đan Diễn Vi trên cổ, rồi ra sức ôm chặt lấy cô, kéo đầu cô ấy vùi vào ngực.
Cô ra sức vùng vẫy, sau khi phát hiện không làm được gì, chỉ có thể bị ấn vào ngực một cách giận dữ, khóc nức nở.
Lục Trình Thiên trong lòng không vui lắm.
“Tại sao, tôi rốt cuộc đã làm gì sai…Tại sao…Tại sao?” Đan Diễn Vy hờn dỗi lẩm bẩm, khoảnh khắc đó cảm xúc bùng phát đến một điểm giới hạn, hoàn toàn mặc kệ người ôm cô có phải là Lục Trình Thiên mà cô ghét nhất hay không.
Lục Trình Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nghe thấy Đan Diễn Vy nói điều này, chỉ cảm thấy trong tim có chút đau, có chút lạnh.
“Được rồi, tất cả đều không phải lỗi của em, ở đây lạnh quá rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Lục Trình Thiên bế cô lên xe.
Đan Diễn Vy khóc đến rối tinh rối mù, lúc đó trong lòng vẫn đang bận tâm về một chuyện khác, đã bị Lục Trình Thiên bế thẳng vào xe, vẫn khóc nhưng cơn giận này không thể hạ xuống nổi.
Lục Trình Thiên không đưa người về biệt thự, mà lại trở về căn hộ nơi anh sống cùng Đan Diễn Vy trước đây. Mặc dù đã không sống trong căn hộ này vài ngày, nhưng nó vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Đợi đến lúc Đan Diễn Vy tỉnh táo lại, thì nghe thấy Lục Trình Thiên nói: “Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, đi xúc miệng trước đi.”
Đan Diễn Vy trừng mắt: “Sao anh lại đưa tôi đến nơi này chứ?”
“Không lẽ lại mặc kệ em đến nhà Hà Cảnh Quân ngủ sao, sau đó bị bà Hà tìm một lý do nào đó mắng cho một trận? Hay em nghĩ bây giờ em muốn đối mặt với Hà Cảnh Quân?” Lục Trình Thiên hừ lạnh.
Cô nghe thế liền cúi đầu, không nói gì.
Không thể không nói, nhưng lúc này, cô thực sự không muốn gặp Hà Cảnh Quân.
Dù cho biết rõ rằng vấn đề này không liên quan gì đến anh.
Lục Trình Thiên liếc nhìn cô một cái, đưa cho cô một chiếc khăn: “Đi rửa mặt đi, lớp trang điểm cũng nhòe rồi, trông khác gì con ma không.”
Trong lòng Đan Diễn Vy nổi cơn thịnh nộ, tức giận nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc khăn và vội vã vào phòng tắm.
Những thứ được trưng bày trong phòng tắm, vẫn được đặt ở những vị trí mà trước đây hai người ở cùng nhau sắp xếp, không hề thay đổi.
Đan Diễn Vy mím môi, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Lúc đầu, cô lấy tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng không biết tại sao, bây giờ nhìn thấy, dường như mọi thứ đã trở lại trạng thái ban đầu, sự yên lặng trong không khí, khiến cô ngơ ra trong chốc lát, nhó lại khoảng thời gian Vũ Thư chưa về nước
Vừa quay đầu nhìn vào gương, quả nhiên là lớp trang điểm đều đã bị nhòe, biểu cảm của Đan Diễn Vy đột nhiên thu lại.
Làm sao có thể có thời gian để nhớ về quá khứ, lúc trước vẫn còn mang dáng vẻ ngông cuồng, còn bây giờ cô đã nhìn mọi thứ thông suốt rồi.
Trong bốn năm qua, là cô đã gò ép chính mình.
Nhanh chóng mở vòi hoa sen, Đan Diễn Vy cố gắng buông lỏng mọi thứ, để tất cả đều theo dòng nước mà trôi đi, biến mất không bao giờ gặp lại.
Lấy khăn lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, Lục Trình Thiên ngước mắt lên, liếc nhìn người phụ nữ bước ra từ đó, một tia sáng lóe lên trong mắt anh.
Vừa mở mắt, mùi thơm của những món ăn đã được sắp xếp đang tỏa ra, anh đặt chúng lên bàn: “Tắm xong rồi thì ra ăn cơm thôi, chút nữa sẽ nguội mất.”
Đan Diễn Vy ngạc nhiên: “Anh làm đây sao?”
Lục Trình Thiên cười khẩy: “Gọi ngoài.”
“Ồ, nghĩ cũng đúng, đường đường là luật sư Lục, sao có thể làm ra được bữa cơm hương sắc vị đầy đủ thế này chứ.”
Lục Trình Thiên nắm chặt đũa, hừ lạnh một tiếng.
Coi như tâm trạng hôm nay của cô không tốt, anh không tính toán với cô.
Anh không phản ứng, cô thấy chả có gì thú vị, cộng thêm dạ dày cô thực sự đang rên rỉ, cô bắt đầu cầm đũa lên và ăn.
Không cần phải nói, Lục Trình Thiên rất giỏi trong việc mua ngoài, chọn được cửa hàng này hương vị cũng rất ngon.
Ba thức ăn một canh, còn có hai cơm đầy ắp, tất cả đều được hai người ăn sạch, điều đáng sợ hơn nữa chính là đa phần đều do Đan Diễn Vy ăn.
Cơm nước no nê xong, Đan Diễn Vy chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Trình Thiên nhướn mày, nhìn vào bát canh lạnh trên bàn, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác biệt.
Cô trước kia sẽ không bao giờ cho anh ăn những món ăn không lành mạnh này, cũng như không để anh có cơ hội mua những thứ này.
Bỏ đi, dù sao thì tối nay anh cũng đã nhường cô rất nhiều rồi.
Nhưng, sau khi thu dọn xong anh trông thấy Đan Diễn Vy mặc lại bộ quần áo ban nãy vừa giặt, mặt Lục Trình Thiên liền tối sầm lại.
“Em muốn đi ra ngoài sao?” Giọng nói Lục Trình Thiên vô cùng bình tĩnh.
Cô nghe anh hỏi liền nhìn anh một cách kỳ lạ: “Đây không phải là nhà tôi, tất nhiên tôi phải về nhà chứ.”
“Đan Diễn Vy, con người em rốt cuộc là có lương tâm không thế?” Lục Trình Thiên nghiến răng.
Anh lo lắng cho cô như thế, không yên lòng vì cô như vậy, trong lòng hỗn loạn chạy đến nhà họ Hà tìm cô, lại nhẫn nhịn chịu thiệt nhường nhịn cô, mặc cho cô đánh cô chửi, mà bây giờ người phụ nữ này lại muốn đi như vậy sao?
Quả thực là không thể chịu đựng được!
Đan Diễn Vy khẽ cau mày: “Vậy anh muốn thế nào?”
Bất chợt nghĩ ra điều gì đó trong đầu, Đan Diễn Vy lập tức mở to hai mắt nhìn: “Lục Trình Thiên, đừng quên, chúng ta là người đã lên tòa án, giờ là kẻ địch rồi, đừng nói với tôi anh vẫn cất giấu mấy suy nghĩ bẩn thỉu đấy chứ!”
Cũng không thể trách cô ấy nghĩ như vậy được, thực sự là Lục Trình Thiên dường như đối với cơ thể cô có đam mê bí ẩn, mặc dù đã hòa giải với Vũ Thư trong một thời gian dài, nhưng vẫn luôn tìm cơ hội để kéo cô lên giường, hôm nay ở chung trong một không gian bịt kín, sao cô không thể vì trinh tiết của mình mà lo lắng chút được chứ.
“Ồ, em không nói thì tôi cũng không nghĩ ra đấy, thì ra em lại có ý nghĩ thế này à?” khuôn mặt Lục Trình Thiên bỗng sáng lên, nhìn về phía cô và cười chế giễu: “Là do tôi không chu đáo, vậy mà lại không nhìn ra, hóa ra là cô Đan ngoài ăn cơm và tắm ra, còn cần các dịch vụ khác, yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến cô hài lòng!”
Nhìn Đan Diễn Vy thật giống như bông hoa lê đang khóc trong mưa, trong lòng nghĩ rằng hôm nay cô ấy ở nhà họ Hà đã bị đả kích rất lớn, vì thế, nên cũng không nói gì.
Chi bằng anh nhường cô một lần có phải tốt không!
Lục Trình Thiên trong lòng miễn cưỡng suy nghĩ, tinh thần của Đan Diễn Vy hồi lại một chút, dù sao khóc cũng khóc rồi, cũng mất mặt trước Lục Trình Thiên rồi, như thế lại càng được nhẹ nhõm.
Cô không hề quan tâm đến hình tượng, đứng thẳng về phía trước và dơ nắm đấm với Lục Trình Thiên, đấm một cái đầy căm hận: “Đều là tên khốn nhà anh…đều do anh hại ra…đều tại anh…khốn nạn…khốn nạn…”
Lục Trình Thiên: “…Đan Diễn Vy đừng có quá đáng quá.”
“Ai quá đáng? Ai quá đáng cơ? Nếu không phải anh nhất quyết giành quyền giám hộ Du Du với tôi, sao tôi có thể nghĩ đến việc kết hôn, sao tôi nhất định phải đến đây? Lục Trình Thiên, đều tại anh ép tôi, đều tại anh đều tại anh đều tại anh…” Âm thanh của Đan Diễn Vy hét lên chói tai, nắm đấm hướng về Lục Trình Thiên lại thêm một chút sức mạnh.
Lục Trình Thiên đau đớn khủng khiếp, giữ chặt tay Đan Diễn Vi trên cổ, rồi ra sức ôm chặt lấy cô, kéo đầu cô ấy vùi vào ngực.
Cô ra sức vùng vẫy, sau khi phát hiện không làm được gì, chỉ có thể bị ấn vào ngực một cách giận dữ, khóc nức nở.
Lục Trình Thiên trong lòng không vui lắm.
“Tại sao, tôi rốt cuộc đã làm gì sai…Tại sao…Tại sao?” Đan Diễn Vy hờn dỗi lẩm bẩm, khoảnh khắc đó cảm xúc bùng phát đến một điểm giới hạn, hoàn toàn mặc kệ người ôm cô có phải là Lục Trình Thiên mà cô ghét nhất hay không.
Lục Trình Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại nghe thấy Đan Diễn Vy nói điều này, chỉ cảm thấy trong tim có chút đau, có chút lạnh.
“Được rồi, tất cả đều không phải lỗi của em, ở đây lạnh quá rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Lục Trình Thiên bế cô lên xe.
Đan Diễn Vy khóc đến rối tinh rối mù, lúc đó trong lòng vẫn đang bận tâm về một chuyện khác, đã bị Lục Trình Thiên bế thẳng vào xe, vẫn khóc nhưng cơn giận này không thể hạ xuống nổi.
Lục Trình Thiên không đưa người về biệt thự, mà lại trở về căn hộ nơi anh sống cùng Đan Diễn Vy trước đây. Mặc dù đã không sống trong căn hộ này vài ngày, nhưng nó vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Đợi đến lúc Đan Diễn Vy tỉnh táo lại, thì nghe thấy Lục Trình Thiên nói: “Mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, đi xúc miệng trước đi.”
Đan Diễn Vy trừng mắt: “Sao anh lại đưa tôi đến nơi này chứ?”
“Không lẽ lại mặc kệ em đến nhà Hà Cảnh Quân ngủ sao, sau đó bị bà Hà tìm một lý do nào đó mắng cho một trận? Hay em nghĩ bây giờ em muốn đối mặt với Hà Cảnh Quân?” Lục Trình Thiên hừ lạnh.
Cô nghe thế liền cúi đầu, không nói gì.
Không thể không nói, nhưng lúc này, cô thực sự không muốn gặp Hà Cảnh Quân.
Dù cho biết rõ rằng vấn đề này không liên quan gì đến anh.
Lục Trình Thiên liếc nhìn cô một cái, đưa cho cô một chiếc khăn: “Đi rửa mặt đi, lớp trang điểm cũng nhòe rồi, trông khác gì con ma không.”
Trong lòng Đan Diễn Vy nổi cơn thịnh nộ, tức giận nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc khăn và vội vã vào phòng tắm.
Những thứ được trưng bày trong phòng tắm, vẫn được đặt ở những vị trí mà trước đây hai người ở cùng nhau sắp xếp, không hề thay đổi.
Đan Diễn Vy mím môi, cảm xúc trong lòng dâng trào.
Lúc đầu, cô lấy tất cả những thứ thuộc về mình, nhưng không biết tại sao, bây giờ nhìn thấy, dường như mọi thứ đã trở lại trạng thái ban đầu, sự yên lặng trong không khí, khiến cô ngơ ra trong chốc lát, nhó lại khoảng thời gian Vũ Thư chưa về nước
Vừa quay đầu nhìn vào gương, quả nhiên là lớp trang điểm đều đã bị nhòe, biểu cảm của Đan Diễn Vy đột nhiên thu lại.
Làm sao có thể có thời gian để nhớ về quá khứ, lúc trước vẫn còn mang dáng vẻ ngông cuồng, còn bây giờ cô đã nhìn mọi thứ thông suốt rồi.
Trong bốn năm qua, là cô đã gò ép chính mình.
Nhanh chóng mở vòi hoa sen, Đan Diễn Vy cố gắng buông lỏng mọi thứ, để tất cả đều theo dòng nước mà trôi đi, biến mất không bao giờ gặp lại.
Lấy khăn lau tóc và bước ra khỏi phòng tắm, Lục Trình Thiên ngước mắt lên, liếc nhìn người phụ nữ bước ra từ đó, một tia sáng lóe lên trong mắt anh.
Vừa mở mắt, mùi thơm của những món ăn đã được sắp xếp đang tỏa ra, anh đặt chúng lên bàn: “Tắm xong rồi thì ra ăn cơm thôi, chút nữa sẽ nguội mất.”
Đan Diễn Vy ngạc nhiên: “Anh làm đây sao?”
Lục Trình Thiên cười khẩy: “Gọi ngoài.”
“Ồ, nghĩ cũng đúng, đường đường là luật sư Lục, sao có thể làm ra được bữa cơm hương sắc vị đầy đủ thế này chứ.”
Lục Trình Thiên nắm chặt đũa, hừ lạnh một tiếng.
Coi như tâm trạng hôm nay của cô không tốt, anh không tính toán với cô.
Anh không phản ứng, cô thấy chả có gì thú vị, cộng thêm dạ dày cô thực sự đang rên rỉ, cô bắt đầu cầm đũa lên và ăn.
Không cần phải nói, Lục Trình Thiên rất giỏi trong việc mua ngoài, chọn được cửa hàng này hương vị cũng rất ngon.
Ba thức ăn một canh, còn có hai cơm đầy ắp, tất cả đều được hai người ăn sạch, điều đáng sợ hơn nữa chính là đa phần đều do Đan Diễn Vy ăn.
Cơm nước no nê xong, Đan Diễn Vy chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Trình Thiên nhướn mày, nhìn vào bát canh lạnh trên bàn, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác biệt.
Cô trước kia sẽ không bao giờ cho anh ăn những món ăn không lành mạnh này, cũng như không để anh có cơ hội mua những thứ này.
Bỏ đi, dù sao thì tối nay anh cũng đã nhường cô rất nhiều rồi.
Nhưng, sau khi thu dọn xong anh trông thấy Đan Diễn Vy mặc lại bộ quần áo ban nãy vừa giặt, mặt Lục Trình Thiên liền tối sầm lại.
“Em muốn đi ra ngoài sao?” Giọng nói Lục Trình Thiên vô cùng bình tĩnh.
Cô nghe anh hỏi liền nhìn anh một cách kỳ lạ: “Đây không phải là nhà tôi, tất nhiên tôi phải về nhà chứ.”
“Đan Diễn Vy, con người em rốt cuộc là có lương tâm không thế?” Lục Trình Thiên nghiến răng.
Anh lo lắng cho cô như thế, không yên lòng vì cô như vậy, trong lòng hỗn loạn chạy đến nhà họ Hà tìm cô, lại nhẫn nhịn chịu thiệt nhường nhịn cô, mặc cho cô đánh cô chửi, mà bây giờ người phụ nữ này lại muốn đi như vậy sao?
Quả thực là không thể chịu đựng được!
Đan Diễn Vy khẽ cau mày: “Vậy anh muốn thế nào?”
Bất chợt nghĩ ra điều gì đó trong đầu, Đan Diễn Vy lập tức mở to hai mắt nhìn: “Lục Trình Thiên, đừng quên, chúng ta là người đã lên tòa án, giờ là kẻ địch rồi, đừng nói với tôi anh vẫn cất giấu mấy suy nghĩ bẩn thỉu đấy chứ!”
Cũng không thể trách cô ấy nghĩ như vậy được, thực sự là Lục Trình Thiên dường như đối với cơ thể cô có đam mê bí ẩn, mặc dù đã hòa giải với Vũ Thư trong một thời gian dài, nhưng vẫn luôn tìm cơ hội để kéo cô lên giường, hôm nay ở chung trong một không gian bịt kín, sao cô không thể vì trinh tiết của mình mà lo lắng chút được chứ.
“Ồ, em không nói thì tôi cũng không nghĩ ra đấy, thì ra em lại có ý nghĩ thế này à?” khuôn mặt Lục Trình Thiên bỗng sáng lên, nhìn về phía cô và cười chế giễu: “Là do tôi không chu đáo, vậy mà lại không nhìn ra, hóa ra là cô Đan ngoài ăn cơm và tắm ra, còn cần các dịch vụ khác, yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến cô hài lòng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.