Chương 261: Lấy gì trả đây
Triều Ca Như
04/05/2021
Đồ khốn đáng chết, không biết đã bỏ trong ly bao nhiêu thuốc, đã qua
lâu như vậy, hiệu lực của thuốc vậy mà một chút cũng không đỡ.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên cũng đỏ lên, anh có thể tiếp tục, nhưng thân thể của cô chắc chắn chịu không nổi, cho dù bây giờ có hiệu lực của hiệu chống đỡ, chờ ngày mai thức dậy, chắc chắn sẽ bị thương.
Thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ của cô bị hiệu lực của thuốc chi phối, Lục Trình Thiên vẫn hận không thể nhẫn tâm từ chối, một hồi vật lộn, anh nằm trên giường, để anh ngồi trên eo của anh, không cần tốn sức.
Thân thể uyển chuyển của người con gái lộ ra, vong eo đong đưa của cô giống như cây liễu yếu ớt trong gió vậy, khiến người khác nhìn mà phát cuồng.
Lấy thể lực kinh người của Lục Trình Thiên họ đã lăn qua lăn lại cả đêm, phải đến hai ba giờ sáng, Đan Diễn Vy mới dừng lại, hiệu lực của thuốc trong người mới coi như bình ổn.
Cô cũng không có ậm ừ gì, mắt nhắm lại, cuộn tròn người nước mắt chảy khóe mi, nhìn người rất mệt mỏi, Lục Trình Thiên ôm cô vào lòng, nhưng không lập tức ngủ.
Điện thoại rung rất lâu trên sàn, màn hình sáng rồi lại tối, và tối rồi lại sáng, cứ lặp đi lặp lại không chịu ngừng.
Cuối cùng bị người khác nhặt lên, trực tiếp tắt máy, cái tiếng chuông kêu đó cũng không kêu nữa.
Đôi môi mỏng của Lục Trình Thiên khẽ nhếch lên, anh từ từ trở lại giường, nhéo nhéo người phụ nữ nhỏ bé đang mệt mỏi kia rồi yên tâm đi vào giấc ngủ.
Một đêm này, có người ngủ ngon có người lo âu.
Hà Cảnh Quân thần thờ cầm điện thoại đã tắt máy, bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay nhỏ đang lay lay quần áo của anh ta.
“Chú Hà, mẹ bao giờ mới về ạ?” Du Du dụi đôi mắt to đang buồn ngủ của mình, hỏi.
Hà Cảnh Quân nhìn giờ trên điện thoại, thì ra không biết rằng đã đến khuya rồi, Du Du bây giờ vẫn cố giữ tỉnh táo, thế nhưng điện thoại lại bị người nào đó tắt máy rồi.
Anh ta không biết cái này đại biểu cái gì, nhưng tuyệt đối không phải một tín hiệu tốt.
“Mẹ rất nhanh trở về thôi, chú dẫn Du Du đi ngủ trước, được hay không.” Anh ta có thể không cần ngủ, Du Du còn nhỏ không thể thức đêm.
Du Du muốn đợi Đan Diễn Vy trở về, nhưng bé thật sự buồn ngủ: “Chú Hà, cháu có thể đợi thêm một lúc nữa.”
Hà Cảnh Quân không nhịn được xoa đầu bé, ấm áp nói: “Du Du ngoan, cháu đi ngủ trước đi, chờ mẹ về, chú gọi cháu được không.”
Du Du nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Nói xong bé còn ngáp một cái, xem ra thật sự là rất buồn ngủ rồi, mí mắt sụp xuống, giống như một giây sau có thể đóng lại.
Hà Cảnh Quân bỏ điện thoại xuống, ôm bé lên lầu, trước dỗ bé ngủ đã.
Ngày hôm sau, Đan Diễn Vy tỉnh lại, toàn thân trên dưới duy nhất có một chỗ có cảm giác, đó chính là mắt. Các chỗ khác không có chỗ nào là không đau, động yết hầu, vừa khô vừa dát, không phát ra tiếng được.
Cả hai chân đều mất cảm giác, thân thể mới động nhẹ một cái, giữa chân truyền tới một trận đau như một rách ra, không cần nghĩ chắc chắn là trày da chảy máu rồi.
Cô hiện nay không khác gì người thực vật có ý thức vậy.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai.
“…” Đan Vy Vy mở mắt rồi lại nhắm mắt lại, đây là ác mộng không thể tỉnh lại, nếu không cô sao còn nghe thấy tiếng của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên liếc người phụ nữ nhỏ đang ngây ra như tượng, điềm nhiên nói: “Không cần giả vờ nữa, tôi biết em tỉnh rồi.”
Thực ra cô muốn đề nghị với anh hãy coi cô đã chết rồi đi, Đan Diễn Vy không tình nguyện mở mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sô pha, giọng khàn khàn nói: “Anh sao còn ở đây.”
Đan Diễn Vy mở miệng nói mới biết cổ họng có bao nhiêu đau, nuốt nước mặt cũng cảm thấy rát không chịu được, cho thấy hôm qua đã la hét như thế nào.
“Thuốc.” Lục Trình Thiên cầm lọ thuốc mỡ trên tay, chậm rãi nói.
Anh ở lại chính là muốn đưa thuốc cho cô? Thế nhưng cô không cảm thấy bản thân có bị thương ở đâu, nghĩ nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên đỏ rửa cả mảng, người đàn ông đáng chết còn muốn lúc cô thanh tỉnh bôi thuốc vào chỗ riêng tư của cô.
Anh không phải bị điên rồi chứ?
Tối qua bị trúng thuốc, cô có thể tự lừa dối người, bây giờ thanh thiên bạch nhật, não bộ tỉnh táo, mà giả ngốc có phải không phù hợp hay không.
Đan Diễn Vy quả quyết cự tuyệt: “Không cần, anh đi đi.”
Cô không quen, hai người bọn họ còn đang trong thời kỳ chiên tranh lạnh, không muốn cùng anh có thêm rắc rối nào nữa.
Chỉ là đôi mắt kia vô tình hay hữu ý đều không tự chủ hướng về anh, dáng vẻ sảng khoái của người đàn ông hiện rõ bao nhiêu thì cô lộ vẻ thê thảm quẫn bách bấy nhiêu, dựa vào cái gì sau một đêm đại chiến, cô mệt như chó, anh sao lại sinh long hoạt hổ như vậy.
Đan Diễn Vy tức tối nghĩ, chúa có phải có chút không công bằng hay không, huống chi hôm qua người tốn sức vẫn là anh.
“Sao, lợi dụng xong thì đuổi tôi đi.” Điệu bộ lười biếng của Lục Trình Thiên không đổi, đôi mắt lạnh lùng của anh quét thẳng vào cô.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, thế nào cảm thấy trong câu nói của Lục Trình Thiên có ý nghĩ gì đó, giống như cô là tra nam, mà anh là người phụ nữ đáng thương vậy.
Khụ khụ khụ, đây là cái chó má gì thế.
Cô chỉ tay, phát hiện cơ thể từ từ hồi phục một ít khí lực, chỉ là ở chân giống như bị tàn phế vậy, các chỗ khác đều có thể hoạt động, miễn cường túm lấy cái chăn ngồi dậy, đã phải thở hồng hộc.
Trên sàn là mấy miếng vải rách, nhìn màu sắc hình như giống màu sắc và chất vải hình như giống với quần áo hôm qua cô mặc, xa trên chút nữa là áo sơ mi với quần tay của đàn ông, còn có một cái quần chíp….
Thế nhưng người đàn ông trước mắt vest giầy da đâu rồi, trên người anh sao quần áo cũng không thấy?
Đan Diễn Vy cảm thấy đầu óc của chính mình có chút hỗn loạn, lại lạc đề, giọng khàn khàn nói.
“Anh muốn như thế nào.”
“Ký rồi.” Luật sư thích thứ như thực tế một chút, Lục Trình Thiên cẩm tờ giấy trên bàn, vứt vào trong ngực Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cả người chẳng biết gì cả, vẫn cầm tờ giấy A4 lên xem, chỉ là càng xem sắc mặt càng khó coi, sau đó ánh mắt phát hoa lửa, không phải cô đang không có sức…
Cô có thể nhảy xuống liều mạng với Lục Trình Thiên, ngón tay trắng nõn dùng sức chọc vào tờ giấy, rất nhanh liền xuất hiện vài lỗ thủng.
“Anh điên rồi?”
Cái gì mà cô cưỡng ép anh thấu hoan cả đêm, nhất định phải chịu trách nhiệm, thời hạn năm năm.
Ha ha, trên thế giới này còn có thiên lý hay không, Lục Trình Thiên không phải bị điên, mà là bị bệnh thần kinh, mấy ngày trước còn nói cô lẳng lơ, hư hỏng, bây giờ lại bắt cô ký vào tờ giấy này.
Đây rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả.
Lục Trình Thiên không có để ý đến ánh mắt phẫn nộ của cô, bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn một vài nút, bên trong phát ra những âm thanh rên rỉ khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh khiến con người ta phỉa suy nghĩ sâu xa, còn Đan Diễn Vy mặt nhỏ sắp nhỏ máu rồi.
Cô không nhịn được, gằn: “Lục Trình Thiên, anh đủ rồi đấy.”
Còn biết giới hạn không hả, vậy mà còn ghi âm.
Ánh mắt của Lục Trình Thiên cũng đỏ lên, anh có thể tiếp tục, nhưng thân thể của cô chắc chắn chịu không nổi, cho dù bây giờ có hiệu lực của hiệu chống đỡ, chờ ngày mai thức dậy, chắc chắn sẽ bị thương.
Thế nhưng nhìn gương mặt nhỏ của cô bị hiệu lực của thuốc chi phối, Lục Trình Thiên vẫn hận không thể nhẫn tâm từ chối, một hồi vật lộn, anh nằm trên giường, để anh ngồi trên eo của anh, không cần tốn sức.
Thân thể uyển chuyển của người con gái lộ ra, vong eo đong đưa của cô giống như cây liễu yếu ớt trong gió vậy, khiến người khác nhìn mà phát cuồng.
Lấy thể lực kinh người của Lục Trình Thiên họ đã lăn qua lăn lại cả đêm, phải đến hai ba giờ sáng, Đan Diễn Vy mới dừng lại, hiệu lực của thuốc trong người mới coi như bình ổn.
Cô cũng không có ậm ừ gì, mắt nhắm lại, cuộn tròn người nước mắt chảy khóe mi, nhìn người rất mệt mỏi, Lục Trình Thiên ôm cô vào lòng, nhưng không lập tức ngủ.
Điện thoại rung rất lâu trên sàn, màn hình sáng rồi lại tối, và tối rồi lại sáng, cứ lặp đi lặp lại không chịu ngừng.
Cuối cùng bị người khác nhặt lên, trực tiếp tắt máy, cái tiếng chuông kêu đó cũng không kêu nữa.
Đôi môi mỏng của Lục Trình Thiên khẽ nhếch lên, anh từ từ trở lại giường, nhéo nhéo người phụ nữ nhỏ bé đang mệt mỏi kia rồi yên tâm đi vào giấc ngủ.
Một đêm này, có người ngủ ngon có người lo âu.
Hà Cảnh Quân thần thờ cầm điện thoại đã tắt máy, bỗng nhiên cảm giác có một bàn tay nhỏ đang lay lay quần áo của anh ta.
“Chú Hà, mẹ bao giờ mới về ạ?” Du Du dụi đôi mắt to đang buồn ngủ của mình, hỏi.
Hà Cảnh Quân nhìn giờ trên điện thoại, thì ra không biết rằng đã đến khuya rồi, Du Du bây giờ vẫn cố giữ tỉnh táo, thế nhưng điện thoại lại bị người nào đó tắt máy rồi.
Anh ta không biết cái này đại biểu cái gì, nhưng tuyệt đối không phải một tín hiệu tốt.
“Mẹ rất nhanh trở về thôi, chú dẫn Du Du đi ngủ trước, được hay không.” Anh ta có thể không cần ngủ, Du Du còn nhỏ không thể thức đêm.
Du Du muốn đợi Đan Diễn Vy trở về, nhưng bé thật sự buồn ngủ: “Chú Hà, cháu có thể đợi thêm một lúc nữa.”
Hà Cảnh Quân không nhịn được xoa đầu bé, ấm áp nói: “Du Du ngoan, cháu đi ngủ trước đi, chờ mẹ về, chú gọi cháu được không.”
Du Du nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Nói xong bé còn ngáp một cái, xem ra thật sự là rất buồn ngủ rồi, mí mắt sụp xuống, giống như một giây sau có thể đóng lại.
Hà Cảnh Quân bỏ điện thoại xuống, ôm bé lên lầu, trước dỗ bé ngủ đã.
Ngày hôm sau, Đan Diễn Vy tỉnh lại, toàn thân trên dưới duy nhất có một chỗ có cảm giác, đó chính là mắt. Các chỗ khác không có chỗ nào là không đau, động yết hầu, vừa khô vừa dát, không phát ra tiếng được.
Cả hai chân đều mất cảm giác, thân thể mới động nhẹ một cái, giữa chân truyền tới một trận đau như một rách ra, không cần nghĩ chắc chắn là trày da chảy máu rồi.
Cô hiện nay không khác gì người thực vật có ý thức vậy.
“Tỉnh rồi.” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên tai.
“…” Đan Vy Vy mở mắt rồi lại nhắm mắt lại, đây là ác mộng không thể tỉnh lại, nếu không cô sao còn nghe thấy tiếng của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên liếc người phụ nữ nhỏ đang ngây ra như tượng, điềm nhiên nói: “Không cần giả vờ nữa, tôi biết em tỉnh rồi.”
Thực ra cô muốn đề nghị với anh hãy coi cô đã chết rồi đi, Đan Diễn Vy không tình nguyện mở mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao lớn đang ngồi trên sô pha, giọng khàn khàn nói: “Anh sao còn ở đây.”
Đan Diễn Vy mở miệng nói mới biết cổ họng có bao nhiêu đau, nuốt nước mặt cũng cảm thấy rát không chịu được, cho thấy hôm qua đã la hét như thế nào.
“Thuốc.” Lục Trình Thiên cầm lọ thuốc mỡ trên tay, chậm rãi nói.
Anh ở lại chính là muốn đưa thuốc cho cô? Thế nhưng cô không cảm thấy bản thân có bị thương ở đâu, nghĩ nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên đỏ rửa cả mảng, người đàn ông đáng chết còn muốn lúc cô thanh tỉnh bôi thuốc vào chỗ riêng tư của cô.
Anh không phải bị điên rồi chứ?
Tối qua bị trúng thuốc, cô có thể tự lừa dối người, bây giờ thanh thiên bạch nhật, não bộ tỉnh táo, mà giả ngốc có phải không phù hợp hay không.
Đan Diễn Vy quả quyết cự tuyệt: “Không cần, anh đi đi.”
Cô không quen, hai người bọn họ còn đang trong thời kỳ chiên tranh lạnh, không muốn cùng anh có thêm rắc rối nào nữa.
Chỉ là đôi mắt kia vô tình hay hữu ý đều không tự chủ hướng về anh, dáng vẻ sảng khoái của người đàn ông hiện rõ bao nhiêu thì cô lộ vẻ thê thảm quẫn bách bấy nhiêu, dựa vào cái gì sau một đêm đại chiến, cô mệt như chó, anh sao lại sinh long hoạt hổ như vậy.
Đan Diễn Vy tức tối nghĩ, chúa có phải có chút không công bằng hay không, huống chi hôm qua người tốn sức vẫn là anh.
“Sao, lợi dụng xong thì đuổi tôi đi.” Điệu bộ lười biếng của Lục Trình Thiên không đổi, đôi mắt lạnh lùng của anh quét thẳng vào cô.
Đan Diễn Vy khẽ mím môi, thế nào cảm thấy trong câu nói của Lục Trình Thiên có ý nghĩ gì đó, giống như cô là tra nam, mà anh là người phụ nữ đáng thương vậy.
Khụ khụ khụ, đây là cái chó má gì thế.
Cô chỉ tay, phát hiện cơ thể từ từ hồi phục một ít khí lực, chỉ là ở chân giống như bị tàn phế vậy, các chỗ khác đều có thể hoạt động, miễn cường túm lấy cái chăn ngồi dậy, đã phải thở hồng hộc.
Trên sàn là mấy miếng vải rách, nhìn màu sắc hình như giống màu sắc và chất vải hình như giống với quần áo hôm qua cô mặc, xa trên chút nữa là áo sơ mi với quần tay của đàn ông, còn có một cái quần chíp….
Thế nhưng người đàn ông trước mắt vest giầy da đâu rồi, trên người anh sao quần áo cũng không thấy?
Đan Diễn Vy cảm thấy đầu óc của chính mình có chút hỗn loạn, lại lạc đề, giọng khàn khàn nói.
“Anh muốn như thế nào.”
“Ký rồi.” Luật sư thích thứ như thực tế một chút, Lục Trình Thiên cẩm tờ giấy trên bàn, vứt vào trong ngực Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy cả người chẳng biết gì cả, vẫn cầm tờ giấy A4 lên xem, chỉ là càng xem sắc mặt càng khó coi, sau đó ánh mắt phát hoa lửa, không phải cô đang không có sức…
Cô có thể nhảy xuống liều mạng với Lục Trình Thiên, ngón tay trắng nõn dùng sức chọc vào tờ giấy, rất nhanh liền xuất hiện vài lỗ thủng.
“Anh điên rồi?”
Cái gì mà cô cưỡng ép anh thấu hoan cả đêm, nhất định phải chịu trách nhiệm, thời hạn năm năm.
Ha ha, trên thế giới này còn có thiên lý hay không, Lục Trình Thiên không phải bị điên, mà là bị bệnh thần kinh, mấy ngày trước còn nói cô lẳng lơ, hư hỏng, bây giờ lại bắt cô ký vào tờ giấy này.
Đây rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả.
Lục Trình Thiên không có để ý đến ánh mắt phẫn nộ của cô, bình tĩnh lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn một vài nút, bên trong phát ra những âm thanh rên rỉ khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh khiến con người ta phỉa suy nghĩ sâu xa, còn Đan Diễn Vy mặt nhỏ sắp nhỏ máu rồi.
Cô không nhịn được, gằn: “Lục Trình Thiên, anh đủ rồi đấy.”
Còn biết giới hạn không hả, vậy mà còn ghi âm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.