Chương 323: MẸ, CON ĐAU QUÁ!
Triều Ca Như
04/05/2021
Lý Vỹ xoa xoa lòng bàn tay, lúng túng để tay xuống, giả vờ như không có chuyện gì nói: “Cô Đan, không sao, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, trước tiên chúng ta hãy tiêm đã nhé.”
Đan Diễn Vy áy náy nói: “Bác sĩ Lý, thật xin lỗi, có lẽ đứa bé này vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới như vậy.”
Vu Tư Tư lại không cảm thấy có vấn đề gì, cô cũng không thích ông bác sĩ này, nhưng ông ta là do Hà Cảnh Quân mời đến, đây cũng không phải lần tiêm đầu tiên, nên cô cũng không xen vào.
Lý Vỹ đeo găng tay khử trùng vào, đi đến bàn thuốc, lấy từ trong ngăn kéo ra một ống tiêm vẫn được gói kín, giọng điệu ôn hòa: “Không sao, cô Đan hãy cởi áo cho Du Du đi.”
Đang cởi áo cho Du Du, Đan Diễn Vy chợt ngừng động tác lại, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Lý, hai lần trước đều tiêm mông mà?”
Đầu ngón tay bác sĩ Lý dừng lại, sắc mặt không đổi nói: “À, lần này là thuốc nhập khẩu tân tiến, cần tiêm bắp tay.”
Vì đã tiêm hai lần, Du Du cũng không hề xảy ra chuyện gì bất thường, nên Đan Diễn Vy không nghĩ nhiều, theo yêu cầu của Lý Vỹ cởi nửa bên tay áo của Du Du xuống.
Như thường lệ, bác sĩ Lý lấy một lọ thuốc từ trong tủ lạnh nhỏ ra, chuẩn bị cắt lấy ống tiêm ra, khóe mắt nhìn lướt qua tình hình bên cạnh, thấy không ai chú ý tới mình, ông ta nghiến răng, dùng tốc độ cực nhanh lấy một lọ thuốc khác từ trên mặt tủ tới.
Chính là thuốc mà hôm qua Vũ Thư đã đưa.
Ông ta dứt khoát mở thuốc ra, rút hết chất lỏng từ bên trong, đưa tay gõ gõ ống tiêm, để không khí bên trong thoát ra ngoài.
“Được rồi, chuẩn bị tiêm nhé, Du Du chuẩn bị xong chưa.” Lý Vỹ cầm ống tiêm, bước từng bước về phía họ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của đứa trẻ, trong lòng ông ta có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến hậu quả, lại không thể không hạ quyết tâm.
Thầm nhủ trong lòng, đừng trách tôi quá nhẫn tâm, tôi cũng là bị người ta ép, thôi thì sau khi cháu chết rồi, vào ngày lễ ngày tết, tôi sẽ đốt thêm cho cháu ít vàng mã.
Trong phòng sát vách, Vũ Thư ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn nhất cử nhất động trên màn ảnh, làm sao ả có thể bỏ lỡ chuyện quan trọng như vậy, sáng qua ả đã cho người lắp đặt máy quay camera mini.
Chính là để thưởng thức vẻ mặt đau lòng đến không muốn sống của Đan Diễn Vy khi đứa nghiệt chủng kia chết đi, ả nhất định phải ghi lại, lưu lại để sau này từ từ hồi tưởng lại mới được.
Vẻ thù hận sâu đậm trên mặt Vũ Thư khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“Bác sĩ Lý, có thể tiêm được rồi.” Đan Diễn Vy để Du Du nằm gối lên đùi mình.
Bác sĩ Lý gật đầu, lấy miếng bông khử trùng ra xoa bắp tay cho nó, mũi kim lạnh đâm xuống vị trí vừa khử trùng.
Một giây sau, Du Du không chịu được sợ hãi kêu lên: “A, đau quá, mẹ, con đau quá!”
Trên mặt bác sĩ Lý vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, trấn an nói: “Du Du, cháu hãy kiên nhẫn một chút, xong ngay đây.”
“Hu hu hu … đừng tiêm nữa, mẹ, đau quá, Du Du đau quá.” Nó chỉ cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt ép chạy vào cơ thể, sự đau đớn khó tả lan ra toàn thân.
Vũ Thư nhìn hình ảnh trên màn hình, vui vẻ bật cười, sao cô có thể để đứa nghiệt chủng đó chết dễ dàng như vậy chứ, thuốc này chỉ cần tiêm vào da, đã như axit nhỏ vào trong máu thịt, đau đớn khó mà chịu được.
Cô muốn nhìn xem, khi toàn bộ thuốc được tiêm vào trong cơ thể đứa nghiệt chủng đó thì sẽ có cái phản ứng đặc sắc thế nào.
Đan Diễn Vy cũng cảm nhận được Du Du không ổn, lúc trước đừng nói là tiêm, dù có truyền nước, nó cũng không hề kêu lấy một tiếng, khi tiêm xong vẫn nhảy nhót tưng bừng, nhưng lần này kim tiêm vừa mới châm vào da, nó đã không chịu được mà kêu lên.
Điều này không hề giống nó bình thường: “Bác sĩ Lý, có phải dược tính của thuốc này hơi mạnh hay không, Du Du nó…”
Bác sĩ Lý không dám tiêm thẳng thuốc vào, cũng sợ sẽ gây ra nghi ngờ, đành giả vờ bình tĩnh an ủi: “Cô Đan yên tâm, vì thuốc này là nhập khẩu, loại mới, nên khi tiêm vào cơ thể sẽ hơi đau, mấy giờ sau sẽ ổn thôi.”
“Hu hu hu… mẹ con không muốn tiêm nữa, con muốn về nhà, Du Du đau lắm.” Du Du nước mắt giàn dụa, đau đớn này căn bản không phải loại mà một đứa bé như nó có thể chịu được.
Không lâu sau, nó bắt đầu thở dốc.
Đan Diễn Vy thấy thế, nào còn dám để Du Du tiếp tục bị tiêm, cuống quít nói: “Bác sĩ Lý, ông mau rút kim tiêm ra đi, chúng ta đừng dùng thuốc nhập khẩu, phiền anh hãy đổi về thuốc lúc đầu.”
Bác sĩ Lý không quan tâm yêu cầu của Đan Diễn Vy, nhẫn tâm chuẩn bị tiêm thuốc vào cơ thể Du Du, Vu Tư Tư bên cạnh vốn chú ý đến hành động của Lý Vỹ, đã nhìn thấy trong mắt y lóe lên vẻ ngoan độc.
Cô không do dự lập tức quét chân một cái, gạt Lý Vỹ ngã xuống mặt đất, lớn tiếng quát: “Thằng khốn, mày đang làm gì, bảo mày không được tiêm nữa cơ mà.”
Đan Diễn Vy cũng đã nhìn thấy hành động sau cùng của bác sĩ Lý, cô cuống quít rút ống tiêm ra, ôm chặt Du Du vào trong lòng, cô không còn tâm trạng để hỏi tại sao Lý Vỹ làm như thế, vì Du Du đã bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
“Tư Tư, nhanh, mau đưa Du Du đi khám bác sĩ.” Lúc ấy chân Đan Diễn Vy đã mềm nhũn, nếu không phải trong ngực còn ôm Du Du, cố gắng chống đỡ tinh thần thì suýt chút nữa cô đã ngồi sụp xuống đất rồi.
“Mẹ kiếp, đợi lát nữa sẽ khiến mày phải chết.” Vu Tư Tư vừa quay đầu nhìn thấy tình hình Du Du như vậy, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, cũng không còn tâm trạng quan tâm đến Lý Vỹ trên đất nữa.
Đan Diễn Vy sắc mặt trắng bệch muốn chạy tới khoa cấp cứu.
Nhưng họ vừa mở cửa, Vũ Thư đã mang người cản họ lại: “Vội thế, cô muốn đi đâu à.”
“Sao lại là cô?” Đan Diễn Vy không ngờ Vũ Thư lại xuất hiện ở đây, liên tưởng đến tình hình hiện tại của Du Du, cô tức giận đến mức toàn thân phát run: “Tại sao ngay cả một đứa bé mà cô cũng không buông tha?”
Ở nước ngoài, hại việc phẫu thuật của Du Du không nói, lần này còn mua chuộc bác sĩ muốn hại chết Du Du, nếu như không phải bản thân Du Du phản ứng nhanh, thì khi ống tiêm thuốc kia tiêm xuống, cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Tôi vốn định tha cho cô một mạng, ai bảo cô trở về?” Vũ Thư gảy gảy bụi không có thật trên móng tay, hờ hững nói: “Ồ, đúng rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô thuốc này mạnh cỡ nào, dù chỉ đi vào một chút thì đoán chừng đứa nghiệt chủng này cũng không còn sống được bao lâu đâu.”
“Chắc chắn tôi sẽ không để yên chuyện này.” Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Vũ Thư đã sớm chết hơn nghìn lần, Đan Diễn Vy không muốn ở đây trì hoãn thời gian, cô ôm Du Du định chạy ra bên ngoài.
Trong lòng cô cầu xin ông trời, cầu cho Du Du không gặp phải chuyện xấu, nhất định không thể xảy ra chuyện, cô tình nguyện dùng tính mạng mình đổi lấy sự khỏe mạnh của con.
Lúc này, toàn bộ nỗi hận cất giấu trong lòng cô đều bộc phát, mọi người ai cũng muốn ép cô, dồn cô đứng sát vách núi, lui cũng chửng thể lui, chỉ cần một bước nữa thì sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt.
Đúng, cái chết với cô không quan trọng, tại sao hết lần này tới lần khác lại gây khó dễ với con cô, nó mới chưa đến bốn tuổi, còn chưa được trải nghiệm thế giới tươi đẹp, nhưng lại bắt nó nếm hết khổ sở, lòng người hiểm ác.
Cô thề, Đan Diễn Vy cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Vũ Thư, cũng sẽ không bỏ qua Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy áy náy nói: “Bác sĩ Lý, thật xin lỗi, có lẽ đứa bé này vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới như vậy.”
Vu Tư Tư lại không cảm thấy có vấn đề gì, cô cũng không thích ông bác sĩ này, nhưng ông ta là do Hà Cảnh Quân mời đến, đây cũng không phải lần tiêm đầu tiên, nên cô cũng không xen vào.
Lý Vỹ đeo găng tay khử trùng vào, đi đến bàn thuốc, lấy từ trong ngăn kéo ra một ống tiêm vẫn được gói kín, giọng điệu ôn hòa: “Không sao, cô Đan hãy cởi áo cho Du Du đi.”
Đang cởi áo cho Du Du, Đan Diễn Vy chợt ngừng động tác lại, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Lý, hai lần trước đều tiêm mông mà?”
Đầu ngón tay bác sĩ Lý dừng lại, sắc mặt không đổi nói: “À, lần này là thuốc nhập khẩu tân tiến, cần tiêm bắp tay.”
Vì đã tiêm hai lần, Du Du cũng không hề xảy ra chuyện gì bất thường, nên Đan Diễn Vy không nghĩ nhiều, theo yêu cầu của Lý Vỹ cởi nửa bên tay áo của Du Du xuống.
Như thường lệ, bác sĩ Lý lấy một lọ thuốc từ trong tủ lạnh nhỏ ra, chuẩn bị cắt lấy ống tiêm ra, khóe mắt nhìn lướt qua tình hình bên cạnh, thấy không ai chú ý tới mình, ông ta nghiến răng, dùng tốc độ cực nhanh lấy một lọ thuốc khác từ trên mặt tủ tới.
Chính là thuốc mà hôm qua Vũ Thư đã đưa.
Ông ta dứt khoát mở thuốc ra, rút hết chất lỏng từ bên trong, đưa tay gõ gõ ống tiêm, để không khí bên trong thoát ra ngoài.
“Được rồi, chuẩn bị tiêm nhé, Du Du chuẩn bị xong chưa.” Lý Vỹ cầm ống tiêm, bước từng bước về phía họ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của đứa trẻ, trong lòng ông ta có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến hậu quả, lại không thể không hạ quyết tâm.
Thầm nhủ trong lòng, đừng trách tôi quá nhẫn tâm, tôi cũng là bị người ta ép, thôi thì sau khi cháu chết rồi, vào ngày lễ ngày tết, tôi sẽ đốt thêm cho cháu ít vàng mã.
Trong phòng sát vách, Vũ Thư ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn nhất cử nhất động trên màn ảnh, làm sao ả có thể bỏ lỡ chuyện quan trọng như vậy, sáng qua ả đã cho người lắp đặt máy quay camera mini.
Chính là để thưởng thức vẻ mặt đau lòng đến không muốn sống của Đan Diễn Vy khi đứa nghiệt chủng kia chết đi, ả nhất định phải ghi lại, lưu lại để sau này từ từ hồi tưởng lại mới được.
Vẻ thù hận sâu đậm trên mặt Vũ Thư khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“Bác sĩ Lý, có thể tiêm được rồi.” Đan Diễn Vy để Du Du nằm gối lên đùi mình.
Bác sĩ Lý gật đầu, lấy miếng bông khử trùng ra xoa bắp tay cho nó, mũi kim lạnh đâm xuống vị trí vừa khử trùng.
Một giây sau, Du Du không chịu được sợ hãi kêu lên: “A, đau quá, mẹ, con đau quá!”
Trên mặt bác sĩ Lý vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, trấn an nói: “Du Du, cháu hãy kiên nhẫn một chút, xong ngay đây.”
“Hu hu hu … đừng tiêm nữa, mẹ, đau quá, Du Du đau quá.” Nó chỉ cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt ép chạy vào cơ thể, sự đau đớn khó tả lan ra toàn thân.
Vũ Thư nhìn hình ảnh trên màn hình, vui vẻ bật cười, sao cô có thể để đứa nghiệt chủng đó chết dễ dàng như vậy chứ, thuốc này chỉ cần tiêm vào da, đã như axit nhỏ vào trong máu thịt, đau đớn khó mà chịu được.
Cô muốn nhìn xem, khi toàn bộ thuốc được tiêm vào trong cơ thể đứa nghiệt chủng đó thì sẽ có cái phản ứng đặc sắc thế nào.
Đan Diễn Vy cũng cảm nhận được Du Du không ổn, lúc trước đừng nói là tiêm, dù có truyền nước, nó cũng không hề kêu lấy một tiếng, khi tiêm xong vẫn nhảy nhót tưng bừng, nhưng lần này kim tiêm vừa mới châm vào da, nó đã không chịu được mà kêu lên.
Điều này không hề giống nó bình thường: “Bác sĩ Lý, có phải dược tính của thuốc này hơi mạnh hay không, Du Du nó…”
Bác sĩ Lý không dám tiêm thẳng thuốc vào, cũng sợ sẽ gây ra nghi ngờ, đành giả vờ bình tĩnh an ủi: “Cô Đan yên tâm, vì thuốc này là nhập khẩu, loại mới, nên khi tiêm vào cơ thể sẽ hơi đau, mấy giờ sau sẽ ổn thôi.”
“Hu hu hu… mẹ con không muốn tiêm nữa, con muốn về nhà, Du Du đau lắm.” Du Du nước mắt giàn dụa, đau đớn này căn bản không phải loại mà một đứa bé như nó có thể chịu được.
Không lâu sau, nó bắt đầu thở dốc.
Đan Diễn Vy thấy thế, nào còn dám để Du Du tiếp tục bị tiêm, cuống quít nói: “Bác sĩ Lý, ông mau rút kim tiêm ra đi, chúng ta đừng dùng thuốc nhập khẩu, phiền anh hãy đổi về thuốc lúc đầu.”
Bác sĩ Lý không quan tâm yêu cầu của Đan Diễn Vy, nhẫn tâm chuẩn bị tiêm thuốc vào cơ thể Du Du, Vu Tư Tư bên cạnh vốn chú ý đến hành động của Lý Vỹ, đã nhìn thấy trong mắt y lóe lên vẻ ngoan độc.
Cô không do dự lập tức quét chân một cái, gạt Lý Vỹ ngã xuống mặt đất, lớn tiếng quát: “Thằng khốn, mày đang làm gì, bảo mày không được tiêm nữa cơ mà.”
Đan Diễn Vy cũng đã nhìn thấy hành động sau cùng của bác sĩ Lý, cô cuống quít rút ống tiêm ra, ôm chặt Du Du vào trong lòng, cô không còn tâm trạng để hỏi tại sao Lý Vỹ làm như thế, vì Du Du đã bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng.
“Tư Tư, nhanh, mau đưa Du Du đi khám bác sĩ.” Lúc ấy chân Đan Diễn Vy đã mềm nhũn, nếu không phải trong ngực còn ôm Du Du, cố gắng chống đỡ tinh thần thì suýt chút nữa cô đã ngồi sụp xuống đất rồi.
“Mẹ kiếp, đợi lát nữa sẽ khiến mày phải chết.” Vu Tư Tư vừa quay đầu nhìn thấy tình hình Du Du như vậy, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, cũng không còn tâm trạng quan tâm đến Lý Vỹ trên đất nữa.
Đan Diễn Vy sắc mặt trắng bệch muốn chạy tới khoa cấp cứu.
Nhưng họ vừa mở cửa, Vũ Thư đã mang người cản họ lại: “Vội thế, cô muốn đi đâu à.”
“Sao lại là cô?” Đan Diễn Vy không ngờ Vũ Thư lại xuất hiện ở đây, liên tưởng đến tình hình hiện tại của Du Du, cô tức giận đến mức toàn thân phát run: “Tại sao ngay cả một đứa bé mà cô cũng không buông tha?”
Ở nước ngoài, hại việc phẫu thuật của Du Du không nói, lần này còn mua chuộc bác sĩ muốn hại chết Du Du, nếu như không phải bản thân Du Du phản ứng nhanh, thì khi ống tiêm thuốc kia tiêm xuống, cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Tôi vốn định tha cho cô một mạng, ai bảo cô trở về?” Vũ Thư gảy gảy bụi không có thật trên móng tay, hờ hững nói: “Ồ, đúng rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô thuốc này mạnh cỡ nào, dù chỉ đi vào một chút thì đoán chừng đứa nghiệt chủng này cũng không còn sống được bao lâu đâu.”
“Chắc chắn tôi sẽ không để yên chuyện này.” Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Vũ Thư đã sớm chết hơn nghìn lần, Đan Diễn Vy không muốn ở đây trì hoãn thời gian, cô ôm Du Du định chạy ra bên ngoài.
Trong lòng cô cầu xin ông trời, cầu cho Du Du không gặp phải chuyện xấu, nhất định không thể xảy ra chuyện, cô tình nguyện dùng tính mạng mình đổi lấy sự khỏe mạnh của con.
Lúc này, toàn bộ nỗi hận cất giấu trong lòng cô đều bộc phát, mọi người ai cũng muốn ép cô, dồn cô đứng sát vách núi, lui cũng chửng thể lui, chỉ cần một bước nữa thì sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt.
Đúng, cái chết với cô không quan trọng, tại sao hết lần này tới lần khác lại gây khó dễ với con cô, nó mới chưa đến bốn tuổi, còn chưa được trải nghiệm thế giới tươi đẹp, nhưng lại bắt nó nếm hết khổ sở, lòng người hiểm ác.
Cô thề, Đan Diễn Vy cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Vũ Thư, cũng sẽ không bỏ qua Lục Trình Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.