Chương 155: Một quả tim với chiếc dao găm
Triều Ca Như
29/04/2021
Đan Diễn Vy đã ở trong tình trạng đờ đẫn cả một buổi chiều, cho đến
khi chuông cửa reo mới đột nhiên tỉnh lại, lúc đó đã là năm giờ chiều.
Nghĩ đến lời dặn dò của Vũ Tư Tư trước khi đi, cô đứng dậy khỏi ghế sofa, rồi đi ra mở cửa.
“Xin hỏi có phải cô Đan không?” Chàng trai giao hàng đội mũ lưỡi trai, giấu mặt của mình trong bóng tối. Anh ta đưa cho cô một chiếc túi nilon trắng.
Đan Diễn Vy không suy nghĩ nhiều, nhận lấy luôn đồ anh ta đưa, đang định hỏi điều gì đó, người giao hang đã vội vã rời đi luôn, cô có chút không hiểu: “Gấp như thế sao.”
Nghĩ đến việc mọi người đi làm đều rất vất vả. Đan Diễn Vy không để ý nữa. Đóng cửa lại, vừa bước đi vừa áng áng chiếc túi trên tay, cũng không biết Tư Tư đã ra đặt cho cô món gì, sao cảm thấy nó nhẹ vậy.
Đan Diễn Vy đặt túi lên bàn, cẩn thận mở nó ra từng chút một, bên trong là một hộp giấy vuông vắn, còn tản ra cảm giác mát mẻ.
Cô thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ. Tư Tư chắc hẳn biết cô đang bị thương, sẽ không gọi đồ ăn lạnh cho cô mới phải. Hay là cửa hàng đã giao nhầm chăng?
Nghĩ như vậy, Đan Diễn Vy giơ tay ra để mở nắp hộp. Lần này, cô nâng nắp mở ra một cách nhẹ nhàng, nhưng thứ bên trong khiến cô sợ hãi hét toáng lên.
“Á-”
Đan Diễn Vy nhảy lên khỏi ghế, ném cái nắp xuống đất. Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, cả cơ thể áp chặt vào ghế sofa, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Cái hộp giấy đó không chứa bất kỳ thực phẩm nào, mà là một quả tim đẫm máu với một con dao cắm sâu, có lẽ để che giấu mùi máu tanh, bên trên có rắc một ít bột.
Khí lạnh bên trong là lớp đá kẻ đó đặt vào để giữ quả tim được tươi lâu.
Máu rỉ ra từ khe hở qua hộp giấy rớt xuống đất, khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Phản ứng đầu tiên của Đan Diễn Vy là ai đó đã cố tình hù dọa cảnh cáo cô, mà người này rất có thể chính là Vũ Thư, nhưng cô không khẳng định suy nghĩ này ngay.
Điện thoại di động đang ở gần đó đột nhiên reo lên. Đan Diễn Vy đang căng thẳng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ làm cô giật mình lần nữa. Tay run rẩy với lấy nhấc điện thoại lên. Thậm chí cô còn không nhìn vào màn nhìn điện thoại mà đưa thẳng lên tai nghe.
“Ha ha, cô Đan thích món quà tôi tặng chứ?”
Đan Diễn Vy nghe giọng nói kỳ lạ của người đó mà sợ rúm lại. Chính là người giao hàng khi nãy.
Giọng cô khô khốc vì căng thẳng: “Anh là ai, tại sao anh lại làm như vậy với tôi?”
Anh ta nói bằng giọng nghe rất kỳ lạ: “Tại sao ư, bởi vì cô Đan có một người đàn ông tốt.”
Đàn ông? Không phải là Vũ Thư, Đan Diễn Vy hiện lên ánh mắt của Lục Nhĩ khi nhìn cô, tay giữ chặt điện thoại di động, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi sắp bùng phát trong lòng, để bản thân bình tĩnh lại.
“Anh là người của Lục Nhĩ.”
Người đàn ông ở phía đầu dây bên kia điện thoại hơi sững lại, nhưng lại càng cười kiêu ngạo hơn, chẳng cảm thấy hổ thẹn chút nào khi bị lộ, còn hào hứng nói: “Ông chủ nói đúng, cô Đan quả nhiên rất thông minh.”
Vì vậy, cô đã đoán đúng rồi, người chơi khăm cô chính là Lục Nhĩ, Đan Diễn Vy cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Làm phiền anh nói với Lục Nhĩ. Tôi không phải là người phụ nữ của Lục Trình Thiên. Các anh nhầm người rồi.”
“Chúng tôi có nhầm người hay không, cô Đan biết rất rõ mà.” Người đàn ông dường như có ý giở trò với Đan Diễn Vy, còn nói với giọng chế giễu: “Đúng rồi, tôi quên nói với cô rằng ông chủ của chúng tôi có vẻ khá hứng thú với cô đó.”
Đan Diễn Vy lắng nghe những gì người đàn ông nói chuyện qua điện thoại, cả người lạnh toát. Cô tự nhủ rằng mình không nên tự mình làm lục đục nội bộ, như thế lại đúng ý anh ta: “Nếu anh ta có thân phận như vậy, tìm đến một người phụ nữ như tôi thì có tài cán gì, có khả năng thì tự đi mà tìm Lục Trình Thiên ấy.”
Người đàn ông đó có vẻ hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Đan Diễn Vy, cô không cần phải nói những lời khích tướng như thế. Ông chủ để ý tới cô, đó là phúc phận của cô, đừng làm cho bản thân mất mặt, lời thì tôi cũng gửi xong rồi, còn về phần làm thế nào, thì phải xem bản thân cô.”
Đan Diễn Vy chưa kịp nói thì người đàn ông ở phía bên kia đã cúp điện thoại, nghĩ đến việc có khả năng hắn ta vẫn còn ở ngoài cửa, cô cảm thấy hơi đáng sợ.
Vội lấy điện thoại gọi cho Lục Trình Thiên, Lục Nhĩ nhằm vào cô, chắc chắn sẽ tuyên chiến với Lục Trình Thiên bằng tên của cô, bây giờ đó không phải là vấn đề mà có thể giải quyết được bằng cách cô rời khỏi Lục Trình Thiên nữa rồi.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại di động, bấm nhầm điện thoại mấy lần. Ngón tay cô run rẩy không ngừng. Càng lo lắng, cô càng không tìm thấy số điện thoại của Lục Trình Thiên, cô bất ngờ lấy điện thoại đập vào đùi mình.
Để nhờ cơn đau trên cơ thể làm bản thân bình tĩnh lại, đánh vài lần mới có chút hiệu quả. Tay cô không còn run rẩy nữa, cô nhanh chóng tìm thấy số điện thoại của Lục Trình Thiên.
—Tút tút…
Lần đầu tiên, Đan Diễn Vy cảm thấy rằng một cuộc gọi điện thoại dài vô tận, không có tiếng vang. Cô cảm thấy nó dài như một thế kỷ, trên miệng cô liên tục lẩm bẩm: “Lục Trình Thiên, mau nghe máy đi, anh mau nghe máy đi.”
Không biết Lục Trình Thiên đang bận việc gì, hết hồi chuông rồi mà vẫn không ai bắt máy.
Đan Diễn Vy cứ gọi đi gọi lại cho Lục Trình Thiên, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi hộp giấy trên bàn. Đó là một trạng thái kiểu vừa sợ hãi vừa không chịu được mà ngó qua.
Giống như những thứ mà bạn vô cùng sợ hãi đang ở trước mặt bạn. Về mặt tinh thần bạn biết rằng không nên nhìn, nhưng cơ thể bạn không kiểm soát được mà nhìn nó.
Không chỉ tinh thần của cô bị tra tấn, mà cả cơ thể cô cũng căng thẳng sợ hãi theo.
Khi Đan Diễn Vy cảm thấy như sắp bật khóc đến nơi, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy. Cô không đợi Lục Trình Thiên lên tiếng, cảm giác sợ hãi, căng thẳng bị đè nén trong lồng ngực như tìm được chỗ xả, chưa nói được lời nào đã khóc toáng lên rồi.
“Hu hu hu… Lục Trình Thiên, đồ khốn, tất cả đều do anh hại, tất cả đều do anh hại, dọa chết em rồi, hu hu hu…”
Người đàn ông cầm chiếc điện thoại ở phía bên kia sững lại một chút, sau đó kêu lên: “Ê, lão hồ ly, điện thoại của cậu này, người phụ nữ của cậu đang khóc toáng lên tìm cậu.”
Đan Diễn Vy vẫn chưa kịp phản ứng lại. Điện thoại di động sau khi phát ra vài tiếng ồn thì được đưa cho người khác. Sau đó là giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên: “Đan Diễn Vy, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó, nước mắt của Đan Diễn Vy càng tuôn nhiều hơn, không rõ liệu đó là do những ấm ức vào buổi sáng hay là sự sợ hãi vừa rồi.
Cô cứ khóc, không nói gì, tiếng khóc nức nở không ngừng truyền đến tai của Lục Trình Thiên.
Nghe thấy tiếng khóc của Đan Diễn Vy, trái tim Lục Trình Thiên cũng thắt lại,trầm giọng hỏi: “Đừng khóc nữa, mau nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng trách mắng của Lục Trình Thiên, quay sang nhìn nhau.
Trời đổ mưa rồi sao, tảng băng trôi mười nghìn năm cũng có lúc không kìm chế được cảm xúc kìa. Cô gái trong điện thoại là ai mà có mê lực như vậy?
Vài người còn lại chuyển sự chú ý sang người đàn ông duy nhất bình tĩnh đang chăm chú uống trà, rồi nhìn theo hướng của Lục Trình Thiên, thì thầm: “Này, anh K, có phải anh biết nội tình gì bên trong không?”
Nghĩ đến lời dặn dò của Vũ Tư Tư trước khi đi, cô đứng dậy khỏi ghế sofa, rồi đi ra mở cửa.
“Xin hỏi có phải cô Đan không?” Chàng trai giao hàng đội mũ lưỡi trai, giấu mặt của mình trong bóng tối. Anh ta đưa cho cô một chiếc túi nilon trắng.
Đan Diễn Vy không suy nghĩ nhiều, nhận lấy luôn đồ anh ta đưa, đang định hỏi điều gì đó, người giao hang đã vội vã rời đi luôn, cô có chút không hiểu: “Gấp như thế sao.”
Nghĩ đến việc mọi người đi làm đều rất vất vả. Đan Diễn Vy không để ý nữa. Đóng cửa lại, vừa bước đi vừa áng áng chiếc túi trên tay, cũng không biết Tư Tư đã ra đặt cho cô món gì, sao cảm thấy nó nhẹ vậy.
Đan Diễn Vy đặt túi lên bàn, cẩn thận mở nó ra từng chút một, bên trong là một hộp giấy vuông vắn, còn tản ra cảm giác mát mẻ.
Cô thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ. Tư Tư chắc hẳn biết cô đang bị thương, sẽ không gọi đồ ăn lạnh cho cô mới phải. Hay là cửa hàng đã giao nhầm chăng?
Nghĩ như vậy, Đan Diễn Vy giơ tay ra để mở nắp hộp. Lần này, cô nâng nắp mở ra một cách nhẹ nhàng, nhưng thứ bên trong khiến cô sợ hãi hét toáng lên.
“Á-”
Đan Diễn Vy nhảy lên khỏi ghế, ném cái nắp xuống đất. Khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, cả cơ thể áp chặt vào ghế sofa, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Cái hộp giấy đó không chứa bất kỳ thực phẩm nào, mà là một quả tim đẫm máu với một con dao cắm sâu, có lẽ để che giấu mùi máu tanh, bên trên có rắc một ít bột.
Khí lạnh bên trong là lớp đá kẻ đó đặt vào để giữ quả tim được tươi lâu.
Máu rỉ ra từ khe hở qua hộp giấy rớt xuống đất, khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.
Phản ứng đầu tiên của Đan Diễn Vy là ai đó đã cố tình hù dọa cảnh cáo cô, mà người này rất có thể chính là Vũ Thư, nhưng cô không khẳng định suy nghĩ này ngay.
Điện thoại di động đang ở gần đó đột nhiên reo lên. Đan Diễn Vy đang căng thẳng, tiếng chuông điện thoại bất ngờ làm cô giật mình lần nữa. Tay run rẩy với lấy nhấc điện thoại lên. Thậm chí cô còn không nhìn vào màn nhìn điện thoại mà đưa thẳng lên tai nghe.
“Ha ha, cô Đan thích món quà tôi tặng chứ?”
Đan Diễn Vy nghe giọng nói kỳ lạ của người đó mà sợ rúm lại. Chính là người giao hàng khi nãy.
Giọng cô khô khốc vì căng thẳng: “Anh là ai, tại sao anh lại làm như vậy với tôi?”
Anh ta nói bằng giọng nghe rất kỳ lạ: “Tại sao ư, bởi vì cô Đan có một người đàn ông tốt.”
Đàn ông? Không phải là Vũ Thư, Đan Diễn Vy hiện lên ánh mắt của Lục Nhĩ khi nhìn cô, tay giữ chặt điện thoại di động, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi sắp bùng phát trong lòng, để bản thân bình tĩnh lại.
“Anh là người của Lục Nhĩ.”
Người đàn ông ở phía đầu dây bên kia điện thoại hơi sững lại, nhưng lại càng cười kiêu ngạo hơn, chẳng cảm thấy hổ thẹn chút nào khi bị lộ, còn hào hứng nói: “Ông chủ nói đúng, cô Đan quả nhiên rất thông minh.”
Vì vậy, cô đã đoán đúng rồi, người chơi khăm cô chính là Lục Nhĩ, Đan Diễn Vy cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Làm phiền anh nói với Lục Nhĩ. Tôi không phải là người phụ nữ của Lục Trình Thiên. Các anh nhầm người rồi.”
“Chúng tôi có nhầm người hay không, cô Đan biết rất rõ mà.” Người đàn ông dường như có ý giở trò với Đan Diễn Vy, còn nói với giọng chế giễu: “Đúng rồi, tôi quên nói với cô rằng ông chủ của chúng tôi có vẻ khá hứng thú với cô đó.”
Đan Diễn Vy lắng nghe những gì người đàn ông nói chuyện qua điện thoại, cả người lạnh toát. Cô tự nhủ rằng mình không nên tự mình làm lục đục nội bộ, như thế lại đúng ý anh ta: “Nếu anh ta có thân phận như vậy, tìm đến một người phụ nữ như tôi thì có tài cán gì, có khả năng thì tự đi mà tìm Lục Trình Thiên ấy.”
Người đàn ông đó có vẻ hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Đan Diễn Vy, cô không cần phải nói những lời khích tướng như thế. Ông chủ để ý tới cô, đó là phúc phận của cô, đừng làm cho bản thân mất mặt, lời thì tôi cũng gửi xong rồi, còn về phần làm thế nào, thì phải xem bản thân cô.”
Đan Diễn Vy chưa kịp nói thì người đàn ông ở phía bên kia đã cúp điện thoại, nghĩ đến việc có khả năng hắn ta vẫn còn ở ngoài cửa, cô cảm thấy hơi đáng sợ.
Vội lấy điện thoại gọi cho Lục Trình Thiên, Lục Nhĩ nhằm vào cô, chắc chắn sẽ tuyên chiến với Lục Trình Thiên bằng tên của cô, bây giờ đó không phải là vấn đề mà có thể giải quyết được bằng cách cô rời khỏi Lục Trình Thiên nữa rồi.
Đan Diễn Vy cầm điện thoại di động, bấm nhầm điện thoại mấy lần. Ngón tay cô run rẩy không ngừng. Càng lo lắng, cô càng không tìm thấy số điện thoại của Lục Trình Thiên, cô bất ngờ lấy điện thoại đập vào đùi mình.
Để nhờ cơn đau trên cơ thể làm bản thân bình tĩnh lại, đánh vài lần mới có chút hiệu quả. Tay cô không còn run rẩy nữa, cô nhanh chóng tìm thấy số điện thoại của Lục Trình Thiên.
—Tút tút…
Lần đầu tiên, Đan Diễn Vy cảm thấy rằng một cuộc gọi điện thoại dài vô tận, không có tiếng vang. Cô cảm thấy nó dài như một thế kỷ, trên miệng cô liên tục lẩm bẩm: “Lục Trình Thiên, mau nghe máy đi, anh mau nghe máy đi.”
Không biết Lục Trình Thiên đang bận việc gì, hết hồi chuông rồi mà vẫn không ai bắt máy.
Đan Diễn Vy cứ gọi đi gọi lại cho Lục Trình Thiên, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi hộp giấy trên bàn. Đó là một trạng thái kiểu vừa sợ hãi vừa không chịu được mà ngó qua.
Giống như những thứ mà bạn vô cùng sợ hãi đang ở trước mặt bạn. Về mặt tinh thần bạn biết rằng không nên nhìn, nhưng cơ thể bạn không kiểm soát được mà nhìn nó.
Không chỉ tinh thần của cô bị tra tấn, mà cả cơ thể cô cũng căng thẳng sợ hãi theo.
Khi Đan Diễn Vy cảm thấy như sắp bật khóc đến nơi, điện thoại cuối cùng cũng có người bắt máy. Cô không đợi Lục Trình Thiên lên tiếng, cảm giác sợ hãi, căng thẳng bị đè nén trong lồng ngực như tìm được chỗ xả, chưa nói được lời nào đã khóc toáng lên rồi.
“Hu hu hu… Lục Trình Thiên, đồ khốn, tất cả đều do anh hại, tất cả đều do anh hại, dọa chết em rồi, hu hu hu…”
Người đàn ông cầm chiếc điện thoại ở phía bên kia sững lại một chút, sau đó kêu lên: “Ê, lão hồ ly, điện thoại của cậu này, người phụ nữ của cậu đang khóc toáng lên tìm cậu.”
Đan Diễn Vy vẫn chưa kịp phản ứng lại. Điện thoại di động sau khi phát ra vài tiếng ồn thì được đưa cho người khác. Sau đó là giọng nói lạnh lùng của Lục Trình Thiên: “Đan Diễn Vy, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó, nước mắt của Đan Diễn Vy càng tuôn nhiều hơn, không rõ liệu đó là do những ấm ức vào buổi sáng hay là sự sợ hãi vừa rồi.
Cô cứ khóc, không nói gì, tiếng khóc nức nở không ngừng truyền đến tai của Lục Trình Thiên.
Nghe thấy tiếng khóc của Đan Diễn Vy, trái tim Lục Trình Thiên cũng thắt lại,trầm giọng hỏi: “Đừng khóc nữa, mau nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy tiếng trách mắng của Lục Trình Thiên, quay sang nhìn nhau.
Trời đổ mưa rồi sao, tảng băng trôi mười nghìn năm cũng có lúc không kìm chế được cảm xúc kìa. Cô gái trong điện thoại là ai mà có mê lực như vậy?
Vài người còn lại chuyển sự chú ý sang người đàn ông duy nhất bình tĩnh đang chăm chú uống trà, rồi nhìn theo hướng của Lục Trình Thiên, thì thầm: “Này, anh K, có phải anh biết nội tình gì bên trong không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.