Chương 340: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI
Triều Ca Như
04/05/2021
Đường Kỳ Dũng không trực tiếp bắt người đi, mà đi qua bên cạnh Tư Tư, đi đến bên giường bệnh: “Vy Vy, cô không sao chứ.”
“Ừm.” Chuyện giữa cô và Lục Trình Thiên không nhất thiết phải liên lụy đến những người khác, cho nên Đan Diễn Vy vẫn ôn hòa trả lời Đường Kỳ Dũng.
Đường Kỳ Dũng thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy không tốt lắm, trên người có vài chỗ bị thương, nhìn qua còn chật vật hơn cá nhỏ nhiều, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đứa bé đâu.”
Anh hẳn là không nghe nhầm, cá nhỏ nói A Thiên và Vy Vy có một đứa con, đã bốn tuổi rồi.
Vu Tư Tư thấy ánh mắt Đan Diễn Vy tối đi, kéo anh một cái: “Anh quan tâm nhiều vấn đề như vậy làm gì, coi mình là mười vạn câu hỏi vì sao chắc, nhanh đi đi, không phải anh muốn dẫn tôi đi kiểm tra sao, trên người tôi cũng đau.”
Đường Kỳ Dũng nhìn thoáng qua vẻ mặt sốt ruột của Vu Tư Tư, gật đầu hiểu rõ: “Vy Vy, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, chờ có thời gian tôi lại đến thăm cô.”
“Được.” Đan Diễn Vy miễn cưỡng cười.
Vu Tư Tư vừa kéo Đường Kỳ Dũng, vừa nói với Đan Diễn Vy: “Vy Vy, cậu chờ tin tức của tớ, tớ ở ngay phòng bên cạnh.”
“Đi đi.” Đan Diễn Vy trả lời, có chút dở khóc dở cười, lại nói mấy vết thương trên người Tư Tư đều là vì cô mà bị, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Vu Tư Tư ừ một tiếng rồi đẩy người đi.
Hai cái người như oan gia kia vừa đi, Hà Cảnh Quân mới mở miệng nói: “Vy Vy, em để bác sĩ khám trước đã.”
“Ừm, em biết rồi.” Đan Diễn Vy như một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ nói cái gì thì cô liền làm như vậy.
Bác sĩ tháo băng ra, thấy miệng vết thương còn chưa khép đã lại nứt ra, chỉ có thể bôi lại thuốc một lần nữa, cũng may không có vấn đề gì lớn, dặn dò vài câu rồi đi ra.
“Vy Vy, cả tối em chưa ăn cơm, ngủ nghỉ, hay là em ăn trước một chút rồi ngủ đi, em muốn ăn cái gì để anh đi mua, nếu không anh đi Lý Ký mua ít cháo về cho em.”
“Không cần đâu, Cảnh Quân anh cũng mệt cả một ngày rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi, em ngủ một lát là được.” Trong lòng Đan Diễn Vy vẫn nghĩ đến chuyện của Du Du, đâu có tâm tình ăn uống.
Tuy đã qua một đêm, nhưng bác sĩ vẫn chưa đến thông báo, còn phải tiếp tục quan sát, vẫn chưa biết được được có tỉnh lại được hay không.
Hà Cảnh Quân đương nhiên rất mệt, nhưng cho dù anh đang mệt vẫn không đành lòng để cô một mình ở lại bệnh viện: “Anh không sao, anh không phiền, em ngủ đi, anh ở trong này với em.”
“Không cần…” Đan Diễn Vy đang muốn khuyên anh trở về.
Di động của Hà Cảnh Quân đột nhiên vang lên, anh theo bản năng cầm lấy di động nhìn thoáng qua người gọi, mắt nhíu lại, chỉ có thể mang vẻ xin lỗi mà nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy: “Vy Vy, anh ra ngoài để nghe điện thoại.”
“Ừm, anh đi đi.” Đan Diễn Vy thấy biểu tình của Hà Cảnh Quân, biết cuộc gọi này rất quan trọng với Cảnh Quân.
Hà Cảnh Quân quả thật không thể không nghe điện thoại, bởi vì đây đã là cuộc gọi thứ tám của mẹ Hà, nếu còn không nghe, e rằng bà sẽ phái người tìm đến anh, chỉ có thể bước ra phía ngoài cửa để nghe.
“Cạch” một tiếng vang nhỏ, Hà Cảnh Quân nghe điện thoại, thuận tay đóng cửa lại.
Đan Diễn Vy mơ hồ nghe thấy giọng nói giận dữ của mẹ Hà: “Cảnh Quân, con đang ở đâu, cả đêm cũng không về nhà, cũng không nghe điện thoại, có phải không cần cái nhà này nữa hay không.”
“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, con đi ra ngoài rồi lại nói chuyện với mẹ.”
Đan Diễn Vy ngồi bên mép giường, dùng tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn cơ thể mình lại, đôi mắt buồn bã nhìn về một góc trong phòng bệnh.
Cô lại vô tình gây thêm nhiều rắc rối cho Cảnh Quân như vậy, nhưng Cảnh Quân lại không muốn để cô biết sự khó xử của anh.
Đan Diễn Vy bắt đầu hoài nghi quyết định bốc đồng của mình, hoặc bọn họ không nên đính hôn, mặc kệ là nhà họ Hà hay là Cảnh Quân, cô chắc chắn sẽ trở thành người cản trở.
Không có cô, Cảnh Quân có lẽ sẽ không gặp nhiều rắc rối như vậy, cả đời thuận buồm xuôi gió, cưới một người con gái ôn nhu hiền thục, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Mà không phải bị cô liên lụy, bị kéo vào đống rắc rối này.
Vũ Thư được hộ tống trở lại, trực tiếp kinh động đến Vũ Thiên Dương.
Phòng khách im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ thi thoảng có vài tiếng khóc nức nở của phụ nữ, không còn thanh âm nào khác.
Vũ Thiên Dương giận dữ đi qua đi lại trước mặt cô ta, nhịn không được dừng lại cước bộ, chỉ vào đầu của cô ta, lại cảm thấy tức giận, thả mạnh tay xuống lại tiếp tục đi qua đi lại.
Lê Tuyết Cầm nhìn thoáng Vũ Thiên Dương đang nổi giận đùng đùng, đau lòng hỏi: “Tiểu Thư, con đừng khóc , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương trên mặt con là ai đánh.”
“Mẹ…” Vũ Thư hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ của mình, muốn nói lại thôi, bây giờ cô ta thật sự là có khổ cũng không thể nói ra.
Việc cô ta làm cũng chẳng vẻ vang gì, lại không dám để cho ba biết cô và Lý Ngao có quan hệ thân thiết, chỉ có thể tự mình chịu đựng, nhưng lại khiến cô ta không cam lòng, hơn nữa A Thiên đã biết chuyện đứa nghiệt chủng kia rồi.
E rằng không bao lâu nữa tất cả mọi người sẽ biết, vậy chuyện giữa cô ta cùng A Thiên không phải có thể thất bại hay sao.
Không, cô không muốn, cô không muốn tách khỏi A Thiên, lại càng không muốn tiện nhân Đan Diễn Vy kia chiếm được tiện nghi, vậy không phải nghĩa là cô bại bởi tiện nhân kia sao.
“Còn không mau nói, nếu không đúng lúc đè chuyện này xuống, con xem thử xem đầu đề tin tức ngày mai có phải là cái mặt này của con không.” Vũ Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng này của Vũ Thư, tức giận đến mức khó thở, mấy cái đề tài tin tức chuyện của ông đã dần chìm xuống rồi.
Mấy tháng nay bận đi công tác, cũng không hỏi đến, vừa trở về đã úp ông cái sọt lớn như vậy, thật sự là khiến ông tức chết.
Vũ Thư bị Vũ Thiên Dương hung dữ một câu, khóc càng thương tâm.
Lê Tuyết Cầm thấy chồng mình tức giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể sốt ruột nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thư, con xem ba con đã tức giận đến mức nào rồi , con còn không mau nói ra.”
“Vết thương trên mặt con không quan trọng, quan trọng là, bây giờ A Thiên có một đứa con, con còn có thể làm gì bây giờ, hức hức hức…” Vũ Thư nói xong ủy khuất trôn đầu vào ngực Lê Tuyết Cầm, vừa khóc vừa trộm dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Vũ Thiên Dương.
Vẻ mặt của Vũ Thiên Dương khiếp sợ hỏi: “Cái gì, Lục Trình Thiên ở bên ngoài có một đứa con riêng!”
“Tiểu Thư, có phải con nghe lầm hay không, Lục Trình Thiên sao có thể đột nhiên có một đứa con riêng chứ.” Vẻ mặt Lê Tuyết Cầm cũng mông lung, chuyện này sao có thể?
Vũ Thư không dám nói hết mọi chuyện ra, mà chỉ lựa một vài chuyện có thể nói, sau khi thêm mắm thêm muối rồi nói: “Đứa con kia là do Đan Diễn Vy bốn năm trước lén sinh ra sau lưng A Thiên, bây giờ con cũng mới biết được, thật ra chuyện này không thể trách A Thiên, muốn trách, chỉ có thể trách con gái mệnh khổ.”
Cô không thể khiến cho cha mẹ có ấn tượng không tốt về A Thiên, chỉ có thể đổ tất cả trách nhiệm cho tiện nhân Đan Diễn Vy kia, hơn nữa vốn là tiện nhân kia gạt A Thiên lén lút sinh đứa trẻ ra.
“Thiên Dương, anh xem chuyện này phải làm sao bây giờ, bây giờ Lục Trình Thiên có một đứa con, Tiểu Thư của chúng ta sao có thể chịu ủy khuất được.” Phản ứng đầu tiên của Lê Tuyết Cầm vẫn là lo lắng cho con gái mình.
“Ừm.” Chuyện giữa cô và Lục Trình Thiên không nhất thiết phải liên lụy đến những người khác, cho nên Đan Diễn Vy vẫn ôn hòa trả lời Đường Kỳ Dũng.
Đường Kỳ Dũng thấy sắc mặt của Đan Diễn Vy không tốt lắm, trên người có vài chỗ bị thương, nhìn qua còn chật vật hơn cá nhỏ nhiều, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đứa bé đâu.”
Anh hẳn là không nghe nhầm, cá nhỏ nói A Thiên và Vy Vy có một đứa con, đã bốn tuổi rồi.
Vu Tư Tư thấy ánh mắt Đan Diễn Vy tối đi, kéo anh một cái: “Anh quan tâm nhiều vấn đề như vậy làm gì, coi mình là mười vạn câu hỏi vì sao chắc, nhanh đi đi, không phải anh muốn dẫn tôi đi kiểm tra sao, trên người tôi cũng đau.”
Đường Kỳ Dũng nhìn thoáng qua vẻ mặt sốt ruột của Vu Tư Tư, gật đầu hiểu rõ: “Vy Vy, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, chờ có thời gian tôi lại đến thăm cô.”
“Được.” Đan Diễn Vy miễn cưỡng cười.
Vu Tư Tư vừa kéo Đường Kỳ Dũng, vừa nói với Đan Diễn Vy: “Vy Vy, cậu chờ tin tức của tớ, tớ ở ngay phòng bên cạnh.”
“Đi đi.” Đan Diễn Vy trả lời, có chút dở khóc dở cười, lại nói mấy vết thương trên người Tư Tư đều là vì cô mà bị, trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Vu Tư Tư ừ một tiếng rồi đẩy người đi.
Hai cái người như oan gia kia vừa đi, Hà Cảnh Quân mới mở miệng nói: “Vy Vy, em để bác sĩ khám trước đã.”
“Ừm, em biết rồi.” Đan Diễn Vy như một con búp bê ngoan ngoãn nghe lời, bác sĩ nói cái gì thì cô liền làm như vậy.
Bác sĩ tháo băng ra, thấy miệng vết thương còn chưa khép đã lại nứt ra, chỉ có thể bôi lại thuốc một lần nữa, cũng may không có vấn đề gì lớn, dặn dò vài câu rồi đi ra.
“Vy Vy, cả tối em chưa ăn cơm, ngủ nghỉ, hay là em ăn trước một chút rồi ngủ đi, em muốn ăn cái gì để anh đi mua, nếu không anh đi Lý Ký mua ít cháo về cho em.”
“Không cần đâu, Cảnh Quân anh cũng mệt cả một ngày rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi, em ngủ một lát là được.” Trong lòng Đan Diễn Vy vẫn nghĩ đến chuyện của Du Du, đâu có tâm tình ăn uống.
Tuy đã qua một đêm, nhưng bác sĩ vẫn chưa đến thông báo, còn phải tiếp tục quan sát, vẫn chưa biết được được có tỉnh lại được hay không.
Hà Cảnh Quân đương nhiên rất mệt, nhưng cho dù anh đang mệt vẫn không đành lòng để cô một mình ở lại bệnh viện: “Anh không sao, anh không phiền, em ngủ đi, anh ở trong này với em.”
“Không cần…” Đan Diễn Vy đang muốn khuyên anh trở về.
Di động của Hà Cảnh Quân đột nhiên vang lên, anh theo bản năng cầm lấy di động nhìn thoáng qua người gọi, mắt nhíu lại, chỉ có thể mang vẻ xin lỗi mà nhìn thoáng qua Đan Diễn Vy: “Vy Vy, anh ra ngoài để nghe điện thoại.”
“Ừm, anh đi đi.” Đan Diễn Vy thấy biểu tình của Hà Cảnh Quân, biết cuộc gọi này rất quan trọng với Cảnh Quân.
Hà Cảnh Quân quả thật không thể không nghe điện thoại, bởi vì đây đã là cuộc gọi thứ tám của mẹ Hà, nếu còn không nghe, e rằng bà sẽ phái người tìm đến anh, chỉ có thể bước ra phía ngoài cửa để nghe.
“Cạch” một tiếng vang nhỏ, Hà Cảnh Quân nghe điện thoại, thuận tay đóng cửa lại.
Đan Diễn Vy mơ hồ nghe thấy giọng nói giận dữ của mẹ Hà: “Cảnh Quân, con đang ở đâu, cả đêm cũng không về nhà, cũng không nghe điện thoại, có phải không cần cái nhà này nữa hay không.”
“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, con đi ra ngoài rồi lại nói chuyện với mẹ.”
Đan Diễn Vy ngồi bên mép giường, dùng tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn cơ thể mình lại, đôi mắt buồn bã nhìn về một góc trong phòng bệnh.
Cô lại vô tình gây thêm nhiều rắc rối cho Cảnh Quân như vậy, nhưng Cảnh Quân lại không muốn để cô biết sự khó xử của anh.
Đan Diễn Vy bắt đầu hoài nghi quyết định bốc đồng của mình, hoặc bọn họ không nên đính hôn, mặc kệ là nhà họ Hà hay là Cảnh Quân, cô chắc chắn sẽ trở thành người cản trở.
Không có cô, Cảnh Quân có lẽ sẽ không gặp nhiều rắc rối như vậy, cả đời thuận buồm xuôi gió, cưới một người con gái ôn nhu hiền thục, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Mà không phải bị cô liên lụy, bị kéo vào đống rắc rối này.
Vũ Thư được hộ tống trở lại, trực tiếp kinh động đến Vũ Thiên Dương.
Phòng khách im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ thi thoảng có vài tiếng khóc nức nở của phụ nữ, không còn thanh âm nào khác.
Vũ Thiên Dương giận dữ đi qua đi lại trước mặt cô ta, nhịn không được dừng lại cước bộ, chỉ vào đầu của cô ta, lại cảm thấy tức giận, thả mạnh tay xuống lại tiếp tục đi qua đi lại.
Lê Tuyết Cầm nhìn thoáng Vũ Thiên Dương đang nổi giận đùng đùng, đau lòng hỏi: “Tiểu Thư, con đừng khóc , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương trên mặt con là ai đánh.”
“Mẹ…” Vũ Thư hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ của mình, muốn nói lại thôi, bây giờ cô ta thật sự là có khổ cũng không thể nói ra.
Việc cô ta làm cũng chẳng vẻ vang gì, lại không dám để cho ba biết cô và Lý Ngao có quan hệ thân thiết, chỉ có thể tự mình chịu đựng, nhưng lại khiến cô ta không cam lòng, hơn nữa A Thiên đã biết chuyện đứa nghiệt chủng kia rồi.
E rằng không bao lâu nữa tất cả mọi người sẽ biết, vậy chuyện giữa cô ta cùng A Thiên không phải có thể thất bại hay sao.
Không, cô không muốn, cô không muốn tách khỏi A Thiên, lại càng không muốn tiện nhân Đan Diễn Vy kia chiếm được tiện nghi, vậy không phải nghĩa là cô bại bởi tiện nhân kia sao.
“Còn không mau nói, nếu không đúng lúc đè chuyện này xuống, con xem thử xem đầu đề tin tức ngày mai có phải là cái mặt này của con không.” Vũ Thiên Dương nhìn thấy bộ dáng này của Vũ Thư, tức giận đến mức khó thở, mấy cái đề tài tin tức chuyện của ông đã dần chìm xuống rồi.
Mấy tháng nay bận đi công tác, cũng không hỏi đến, vừa trở về đã úp ông cái sọt lớn như vậy, thật sự là khiến ông tức chết.
Vũ Thư bị Vũ Thiên Dương hung dữ một câu, khóc càng thương tâm.
Lê Tuyết Cầm thấy chồng mình tức giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể sốt ruột nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thư, con xem ba con đã tức giận đến mức nào rồi , con còn không mau nói ra.”
“Vết thương trên mặt con không quan trọng, quan trọng là, bây giờ A Thiên có một đứa con, con còn có thể làm gì bây giờ, hức hức hức…” Vũ Thư nói xong ủy khuất trôn đầu vào ngực Lê Tuyết Cầm, vừa khóc vừa trộm dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Vũ Thiên Dương.
Vẻ mặt của Vũ Thiên Dương khiếp sợ hỏi: “Cái gì, Lục Trình Thiên ở bên ngoài có một đứa con riêng!”
“Tiểu Thư, có phải con nghe lầm hay không, Lục Trình Thiên sao có thể đột nhiên có một đứa con riêng chứ.” Vẻ mặt Lê Tuyết Cầm cũng mông lung, chuyện này sao có thể?
Vũ Thư không dám nói hết mọi chuyện ra, mà chỉ lựa một vài chuyện có thể nói, sau khi thêm mắm thêm muối rồi nói: “Đứa con kia là do Đan Diễn Vy bốn năm trước lén sinh ra sau lưng A Thiên, bây giờ con cũng mới biết được, thật ra chuyện này không thể trách A Thiên, muốn trách, chỉ có thể trách con gái mệnh khổ.”
Cô không thể khiến cho cha mẹ có ấn tượng không tốt về A Thiên, chỉ có thể đổ tất cả trách nhiệm cho tiện nhân Đan Diễn Vy kia, hơn nữa vốn là tiện nhân kia gạt A Thiên lén lút sinh đứa trẻ ra.
“Thiên Dương, anh xem chuyện này phải làm sao bây giờ, bây giờ Lục Trình Thiên có một đứa con, Tiểu Thư của chúng ta sao có thể chịu ủy khuất được.” Phản ứng đầu tiên của Lê Tuyết Cầm vẫn là lo lắng cho con gái mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.