Chương 148: Người phụ nữ của mày rất đẹp
Triều Ca Như
29/04/2021
Đan Diễn Vy thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh rồi, cảm giác như có gai ở sau lưng.
Đột nhiên theo trực giác, cô ngẩng đầu nhìn lên, Lục Trình Thiên dáng người cao lớn, đứng thẳng tắp như ngọn núi sừng sững, đôi mắt đen thẳm nhìn qua cô về phía người đứng sau lưng.
Dù thế nào, mỗi khi nhìn thấy anh trong lòng cô luôn có cảm giác yên tâm.
Đôi mắt hổ tàn bạo như dã thú dưới đôi mày hỗn độn kia của Lục Nhĩ cũng nhìn thẳng về phía Lục Trình Thiên, ánh mắt hai người giao nhau qua đỉnh đầu Đan Diễn Vy, vô hình chung như đag đọ sức với nhau.
Hai người đều hiểu rõ ý trong đáy mắt người kia là muốn đối phương chết mới thôi.
Lục Nhĩ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đan Diễn Vy vẻ khiêu khích, nhếch môi nhìn Lục Trình Thiên, lộ ra nguyên hàm răng đen ngòm.
Anh ta dùng khẩu hình miệng nói chuyện với anh.
Người phụ nữ của mày rất đẹp.
Con ngươi đen thẫm của Lục Trình Thiên co lại, khí lạnh trong mắt giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén phóng về phía Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ không để ý, mỉm cười, sự độc ác phát ra từ trong xương cốt, nên dù anh ta có mỉm cười hiền hòa cũng không hợp chút nào. Anh ta giơ ngón cái với Lục Trình Thiên, tựa như muốn anh nhìn rõ hơn.
Sau đó anh ta từ từ đưa tay lên làm động tác như cắt cổ cho Lục Trình Thiên xem.
Mặc dù biết Lục Nhĩ cố ý lấy Đan Diễn Vy ra kích thích anh, nhưng Lục Trình Thiên vẫn nhịn không được sa sầm mặt. Anh tuyệt đối sẽ không cho Lục Nhĩ cơ hội đến gần Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể phát hiện nhịp thở của Lục Trình Thiên không ổn định, thay đổi, trở nên sắc bén bức người hơn.
Cô theo bản năng dừng bước, hỏi anh: “Lục Trình Thiên, anh sao thế?”
Lục Trình Thiên thu hồi ý lạnh trên người lại, cánh tay hơi nâng lên, giọng nói trầm thấp, trở lại dáng vẻ hờ hững nói: “Lần sau đừng đi lung tung.”
Đan Diễn Vy vừa nhìn thấy động tác này của Lục Trình Thiên, gò má hơi đỏ ửng, khẽ gật đầu, khoác lên tay anh, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, vừa nãy anh doạ em sợ.”
Lục Trình Thiên che giấu vẻ khác thường trong mắt, dẫn cô đi vào bên trong, giọng nói lạnh lùng tựa như còn bay bổng trong không trung: “Biết sợ thì phải thành thật hơn một tí.”
“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, anh không cảm thấy cái người kia cứ nhìn chằm chằm chúng ta sao?” Đan Diễn Vy giục anh, Lục Nhĩ là kẻ mà vừa nhìn thì biết chẳng phải là một người tốt đẹp gì.
Người ta thường nói xã hội đen không nói đạo lý chỉ biết sử dụng vũ lực.
Nhìn Lục Trình Thiên rời đi, ý cười trên mặt Lục Nhĩ cũng trở nên cứng ngắc, trong mắt lộ ra sự tàn ác hoàn toàn không che giấu. Nếu lúc này Đan Diễn Vy quay đầu lại chắc chắn sẽ cảm thấy cách nghĩ của mình quá ấu trĩ.
Anh ta không đơn thuần chỉ là một xã hội đen, người có thể khiến cho Lục Trình Thiên phải đề phòng sao có thể đơn giản như vậy được?
“Anh Lục Nhĩ, ông Thẩm cho mời anh.” Một người đàn ông mặc đồ vest đen khẽ cúi đầu nói.
“Tôi biết rồi.” Mục đích hôm nay Lục Nhĩ đến đây, thứ nhất là muốn cho Lục Trình Thiên biết anh ta đã ra tù rồi, thứ hai là muốn đến gặp ông Thẩm, anh ta muốn nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở thành phố Cần An này.
Đi tới địa bàn của người khác đương nhiên là phải đưa tiền bảo hộ trước rồi.
Lục Nhĩ theo người đàn ông mặc áo vest đen dọc theo hành lang đi sâu vào trong.
Sau khi bị Lục Nhĩ uy hiếp, Đan Diễn Vy trở lại buổi tiệc cũng không còn tâm trạng muốn ở lại nữa. Trong lúc đó, không biết có phải cô nghĩ nhiều quá không mà luôn cảm thấy Lục Trình Thiên tựa hồ có ý giúp cô đỡ rượu.
Mặc dù vậy nhưng cô cũng cảm thấy hơi ngà ngà say, còn có thể giữ được tỉnh táo xem như là không tệ.
Tuy Lục Trình Thiên đang nói chuyện với người bên cạnh nhưng dư quang nơi đáy mắt vẫn luôn chú ý đến cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Thấy cô đã sắp không kiên trì nổi nữa, anh trực tiếp cắt ngang ý muốn bắt chuyện tiếp của đối phương
“Ngày mai chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Đối phương không ngờ Lục Trình Thiên thẳng thắn kết thúc câu chuyện như vậy, anh ta thoáng ngẩn người. Sau đó lại nhìn sang cô gái bên cạnh mặt đỏ bừng vì say rượu nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ đoan trang.
Người kia lộ vẻ đã hiểu, vô cùng lịch sự nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đến Văn phòng Luật sư tìm luật sư Lục.”
Lục Trình Thiên gật đầu, không ở lại nữa mà ôm Đan Diễn Vy ra ngoài. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, Đan Diễn Vy chân nam đá chân chiêu đã ngã xuống đất không biết mấy lần rồi.
Rời khỏi tiệc rượu, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt làm cho Đan Diễn Vy vốn dĩ say đến mơ hồ cũng tỉnh táo lại mấy phần, lầm bầm nói: “Lục Trình Thiên, sao chúng ta lại ra đây?”
“Không ra đây để em ở trong đó xấu mặt hả?” Anh đúng là đã biết được dáng vẻ say rượu của cô là thế nào rồi.
Đan Diễn Vy ợ một cái, mùi chua bốc lên, cô ngửi mà còn cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn còn muốn ngụy biện một câu: “Em xấu mặt chỗ nào chứ, anh không thấy em đã kiên trì đến tận bây giờ sao?”
Lục Trình Thiên liếc cô nhưng cũng không nói gì, ôm chặt cô đang liêu xiêu vào lòng, sau đó đi đến bãi đậu xe.
“Lục Trình Thiên anh làm gì vậy, em có thể tự đi được.” Đan Diễn Vy phát hiện mình đã bắt đầu bị cồn xông lên não, cố chấp muốn đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
Bàn tay nhỏ cực kỳ mềm mại nói là đẩy Lục Trình Thiên nhưng chẳng làm anh nhúc nhích tý nào, mà ngược lại giống như đang sờ soạng hơn.
Nếu không biết cô đang say rượu, làm loạn, thì Lục Trình Thiên cũng nghi ngờ có phải cô đang cố ý không, cánh tay ôm cô hơi siết chặt lại như muốn khắc chế cảm xúc muốn bộc phát của mình.
Giọng nói khàn khàn mang theo hơi rượu nói: “Đừng nghịch.”
Đan Diễn Vy không thích giọng điệu như người lớn dỗ trẻ nhỏ của Lục Trình Thiên, càng tức giận túm chặt cổ áo của Lục Trình Thiên: “Anh cho rằng anh là thần thánh không có gì là không làm được sao, muốn chỉ huy người khác thế nào thì người khác phải làm thế đó à? Em không trúng chiêu này của anh đâu.”
Hơi dùng sức, đúng là có thể đẩy được người đàn ông đang ôm mình ra.
Giày cao gót dẫm côm cốp, cô vung túi xách đang khoác ở vai lên, lắc la lắc lư đi về phía trước.
Lục Trình Thiên nhìn người phụ nữ không ngừng cười khúc khích kia, ánh mắt sa sầm. Sải bước dài, một bước của anh bằng hai bước của người khác, sau đó bế bổng cô lên đi về chỗ đậu xe.
“Này này, anh làm gì thế? Không hay rồi, ở đây có người giở trò lưu manh, cứu mạng với, có người trắng trợn ức hiếp con nhà lành này.” Đan Diễn Vy càng nói càng không đâu vào đâu.
Lục Trình Thiên cạn lời, nghiến răng nói: “Im miệng.”
Anh không nói còn đỡ, anh vừa nói xong, không biết có chọc đến vòi nước mắt của cô hay không mà cô lại nức nở như một đứa bé, tủi thân lên án: “Anh hung dữ với em, hu hu!”
Lần đầu tiên Lục Trình Thiên có cảm giác hết cách đối với một phụ nữ say. Anh rất muốn vứt người phụ nữ say rượu làm càn này dưới đất không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận mà nhét cô vào trong xe, tiện thể thắt dây an toàn lại cho cô.
Cơ thể anh còn chưa rút trở lại thì một bàn tay mềm mại không xương rụt rè túm lấy áo anh.
Đan Diễn Vy bám người không tha, nước mắt tuôn như mưa, ánh mắt mơ hồ nhìn anh: “Anh nói xem anh cũng đâu có thích em, vậy tại sao còn bá đạo không cho em đi chứ?”
Đột nhiên theo trực giác, cô ngẩng đầu nhìn lên, Lục Trình Thiên dáng người cao lớn, đứng thẳng tắp như ngọn núi sừng sững, đôi mắt đen thẳm nhìn qua cô về phía người đứng sau lưng.
Dù thế nào, mỗi khi nhìn thấy anh trong lòng cô luôn có cảm giác yên tâm.
Đôi mắt hổ tàn bạo như dã thú dưới đôi mày hỗn độn kia của Lục Nhĩ cũng nhìn thẳng về phía Lục Trình Thiên, ánh mắt hai người giao nhau qua đỉnh đầu Đan Diễn Vy, vô hình chung như đag đọ sức với nhau.
Hai người đều hiểu rõ ý trong đáy mắt người kia là muốn đối phương chết mới thôi.
Lục Nhĩ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đan Diễn Vy vẻ khiêu khích, nhếch môi nhìn Lục Trình Thiên, lộ ra nguyên hàm răng đen ngòm.
Anh ta dùng khẩu hình miệng nói chuyện với anh.
Người phụ nữ của mày rất đẹp.
Con ngươi đen thẫm của Lục Trình Thiên co lại, khí lạnh trong mắt giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén phóng về phía Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ không để ý, mỉm cười, sự độc ác phát ra từ trong xương cốt, nên dù anh ta có mỉm cười hiền hòa cũng không hợp chút nào. Anh ta giơ ngón cái với Lục Trình Thiên, tựa như muốn anh nhìn rõ hơn.
Sau đó anh ta từ từ đưa tay lên làm động tác như cắt cổ cho Lục Trình Thiên xem.
Mặc dù biết Lục Nhĩ cố ý lấy Đan Diễn Vy ra kích thích anh, nhưng Lục Trình Thiên vẫn nhịn không được sa sầm mặt. Anh tuyệt đối sẽ không cho Lục Nhĩ cơ hội đến gần Đan Diễn Vy.
Đan Diễn Vy không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể phát hiện nhịp thở của Lục Trình Thiên không ổn định, thay đổi, trở nên sắc bén bức người hơn.
Cô theo bản năng dừng bước, hỏi anh: “Lục Trình Thiên, anh sao thế?”
Lục Trình Thiên thu hồi ý lạnh trên người lại, cánh tay hơi nâng lên, giọng nói trầm thấp, trở lại dáng vẻ hờ hững nói: “Lần sau đừng đi lung tung.”
Đan Diễn Vy vừa nhìn thấy động tác này của Lục Trình Thiên, gò má hơi đỏ ửng, khẽ gật đầu, khoác lên tay anh, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, vừa nãy anh doạ em sợ.”
Lục Trình Thiên che giấu vẻ khác thường trong mắt, dẫn cô đi vào bên trong, giọng nói lạnh lùng tựa như còn bay bổng trong không trung: “Biết sợ thì phải thành thật hơn một tí.”
“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, anh không cảm thấy cái người kia cứ nhìn chằm chằm chúng ta sao?” Đan Diễn Vy giục anh, Lục Nhĩ là kẻ mà vừa nhìn thì biết chẳng phải là một người tốt đẹp gì.
Người ta thường nói xã hội đen không nói đạo lý chỉ biết sử dụng vũ lực.
Nhìn Lục Trình Thiên rời đi, ý cười trên mặt Lục Nhĩ cũng trở nên cứng ngắc, trong mắt lộ ra sự tàn ác hoàn toàn không che giấu. Nếu lúc này Đan Diễn Vy quay đầu lại chắc chắn sẽ cảm thấy cách nghĩ của mình quá ấu trĩ.
Anh ta không đơn thuần chỉ là một xã hội đen, người có thể khiến cho Lục Trình Thiên phải đề phòng sao có thể đơn giản như vậy được?
“Anh Lục Nhĩ, ông Thẩm cho mời anh.” Một người đàn ông mặc đồ vest đen khẽ cúi đầu nói.
“Tôi biết rồi.” Mục đích hôm nay Lục Nhĩ đến đây, thứ nhất là muốn cho Lục Trình Thiên biết anh ta đã ra tù rồi, thứ hai là muốn đến gặp ông Thẩm, anh ta muốn nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở thành phố Cần An này.
Đi tới địa bàn của người khác đương nhiên là phải đưa tiền bảo hộ trước rồi.
Lục Nhĩ theo người đàn ông mặc áo vest đen dọc theo hành lang đi sâu vào trong.
Sau khi bị Lục Nhĩ uy hiếp, Đan Diễn Vy trở lại buổi tiệc cũng không còn tâm trạng muốn ở lại nữa. Trong lúc đó, không biết có phải cô nghĩ nhiều quá không mà luôn cảm thấy Lục Trình Thiên tựa hồ có ý giúp cô đỡ rượu.
Mặc dù vậy nhưng cô cũng cảm thấy hơi ngà ngà say, còn có thể giữ được tỉnh táo xem như là không tệ.
Tuy Lục Trình Thiên đang nói chuyện với người bên cạnh nhưng dư quang nơi đáy mắt vẫn luôn chú ý đến cô gái nhỏ ngồi bên cạnh. Thấy cô đã sắp không kiên trì nổi nữa, anh trực tiếp cắt ngang ý muốn bắt chuyện tiếp của đối phương
“Ngày mai chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Đối phương không ngờ Lục Trình Thiên thẳng thắn kết thúc câu chuyện như vậy, anh ta thoáng ngẩn người. Sau đó lại nhìn sang cô gái bên cạnh mặt đỏ bừng vì say rượu nhưng vẫn cố gắng giữ vững vẻ đoan trang.
Người kia lộ vẻ đã hiểu, vô cùng lịch sự nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đến Văn phòng Luật sư tìm luật sư Lục.”
Lục Trình Thiên gật đầu, không ở lại nữa mà ôm Đan Diễn Vy ra ngoài. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, Đan Diễn Vy chân nam đá chân chiêu đã ngã xuống đất không biết mấy lần rồi.
Rời khỏi tiệc rượu, gió đêm mát mẻ thổi vào mặt làm cho Đan Diễn Vy vốn dĩ say đến mơ hồ cũng tỉnh táo lại mấy phần, lầm bầm nói: “Lục Trình Thiên, sao chúng ta lại ra đây?”
“Không ra đây để em ở trong đó xấu mặt hả?” Anh đúng là đã biết được dáng vẻ say rượu của cô là thế nào rồi.
Đan Diễn Vy ợ một cái, mùi chua bốc lên, cô ngửi mà còn cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn còn muốn ngụy biện một câu: “Em xấu mặt chỗ nào chứ, anh không thấy em đã kiên trì đến tận bây giờ sao?”
Lục Trình Thiên liếc cô nhưng cũng không nói gì, ôm chặt cô đang liêu xiêu vào lòng, sau đó đi đến bãi đậu xe.
“Lục Trình Thiên anh làm gì vậy, em có thể tự đi được.” Đan Diễn Vy phát hiện mình đã bắt đầu bị cồn xông lên não, cố chấp muốn đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
Bàn tay nhỏ cực kỳ mềm mại nói là đẩy Lục Trình Thiên nhưng chẳng làm anh nhúc nhích tý nào, mà ngược lại giống như đang sờ soạng hơn.
Nếu không biết cô đang say rượu, làm loạn, thì Lục Trình Thiên cũng nghi ngờ có phải cô đang cố ý không, cánh tay ôm cô hơi siết chặt lại như muốn khắc chế cảm xúc muốn bộc phát của mình.
Giọng nói khàn khàn mang theo hơi rượu nói: “Đừng nghịch.”
Đan Diễn Vy không thích giọng điệu như người lớn dỗ trẻ nhỏ của Lục Trình Thiên, càng tức giận túm chặt cổ áo của Lục Trình Thiên: “Anh cho rằng anh là thần thánh không có gì là không làm được sao, muốn chỉ huy người khác thế nào thì người khác phải làm thế đó à? Em không trúng chiêu này của anh đâu.”
Hơi dùng sức, đúng là có thể đẩy được người đàn ông đang ôm mình ra.
Giày cao gót dẫm côm cốp, cô vung túi xách đang khoác ở vai lên, lắc la lắc lư đi về phía trước.
Lục Trình Thiên nhìn người phụ nữ không ngừng cười khúc khích kia, ánh mắt sa sầm. Sải bước dài, một bước của anh bằng hai bước của người khác, sau đó bế bổng cô lên đi về chỗ đậu xe.
“Này này, anh làm gì thế? Không hay rồi, ở đây có người giở trò lưu manh, cứu mạng với, có người trắng trợn ức hiếp con nhà lành này.” Đan Diễn Vy càng nói càng không đâu vào đâu.
Lục Trình Thiên cạn lời, nghiến răng nói: “Im miệng.”
Anh không nói còn đỡ, anh vừa nói xong, không biết có chọc đến vòi nước mắt của cô hay không mà cô lại nức nở như một đứa bé, tủi thân lên án: “Anh hung dữ với em, hu hu!”
Lần đầu tiên Lục Trình Thiên có cảm giác hết cách đối với một phụ nữ say. Anh rất muốn vứt người phụ nữ say rượu làm càn này dưới đất không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận mà nhét cô vào trong xe, tiện thể thắt dây an toàn lại cho cô.
Cơ thể anh còn chưa rút trở lại thì một bàn tay mềm mại không xương rụt rè túm lấy áo anh.
Đan Diễn Vy bám người không tha, nước mắt tuôn như mưa, ánh mắt mơ hồ nhìn anh: “Anh nói xem anh cũng đâu có thích em, vậy tại sao còn bá đạo không cho em đi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.