Chương 111: Quyết định cuối cùng
Triều Ca Như
21/04/2021
“Chú, cháu rất tốt.” Đan Diễn Vy vẫn như cũ vẫn là nụ cười mỉm đó.
Lại có mấy người khách đi vào: “Ông chủ, cho ba tô mỳ thịt bò, thêm nửa ký thịt bò.”
“Chú mau bận việc của mình đi, đừng để khách đợi lâu.” Đan Diễn Vy biết chú muốn hỏi gì, đúng lúc dời đề tài.
Ông ấy cũng chỉ biết thở dài, quay đầu nói vói mấy vị khách: “Mỳ thịt bò, tới ngay đây.”
“Mẹ, con ăn xong rồi.” “Du Du xoa bụng nhỏ của mình nói.
Đan Diễn Vy rút mấy tờ giấy trên bàn, thay bé lau miệng nói: “Được, mẹ dẫn con về nhà.”
“Dạ.” Du Du cười híp mắt gật đầu.
Đan Diễn Vy giúp Du Du tắm rửa, chơi game với bé một lúc, chờ thằng bé ngủ say mới lặng lẽ rời đi.
Chờ cô quay về tiểu khu, ở cửa lại đụng phải một người ngoài ý muốn.
“Vy Vy, em sẽ không để ý việc anh ở đây đợi em chứ.”
“Cảnh Quân sao anh lại đến đây.” Đan Diễn Vy tưởng rằng mình lại không chú ý đến tin nhắn điện thoại, muốn lấy ra xem xem có phải đã bỏ lỡ điện thoại của anh không.
Hà Cảnh Quân như nhìn ra suy nghĩ của cô, giọng ôn tồn nói: “Vy Vy không cần lấy điện thoại ra, anh không có gọi cho em.”
Sau khi anh đi, công ty đột nhiên xảy ra chuyện gấp, phải lập tức ra ngoài, mấy ngày nay anh bận tới mức không đi đâu, mỗi đêm, đều sẽ cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Dù là một tin nhắn, anh cũng kiểm tra lại nhiều lần, nhưng trong đó không có lấy một tin nhắn của Vy Vy.
Anh nói với bản thân phải nhẫn nhịn một thời gian, nói không chừng Vy Vy cũng rất bận không có thời gian nhắn tin, cho đến khi anh quay về điện thoại vẫn không có tin nhắn nào, mà bước chân và con tim anh đã đi đến trước dưới lầu nhà cô.
Lúc nhìn thấy cô, anh mới hiểu cảm giác nhớ nhung và hoài iệm trong lòng có bao nhiêu sốt ruột.
“Cảnh Quân, mấy ngày nay chắc anh rất bận.” Đan Diễn Vy không biết làm sao đối diện với ánh mặt nóng bỏng của Hà Cảnh Quân, có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
“Ừ, công ty xảy ra chút chuyện, vì vậy không có liên lạc với em.” Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy có chút áy náy, trong lòng khổ sở, chẳng lẽ trong ấy ngày anh rời đi, đã xảy ra chuyện gì quan trọng, khiến quan hệ của bọn họ trở về như ban đầu.
Là anh làm không đủ tốt, hay Đan Diễn Vy trước giờ chưa từng muốn anh đến gần.
“Không có gì, Cảnh Quân sắc mặt của anh không được tốt, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, nên về sớm nghỉ ngơi.” Đan Diễn Vy cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy lúng túng, chính là đối với ánh mặt dịu dàng của Hà Cảnh Quân, cô muốn trốn tránh.
Hơn nữa mấy ngày nay Hà Cảnh Quân cũng không liên lạc với cô, cô lại không cảm giác được.
“Anh không sao, chỉ là muốn xem em thế nào rồi.” Sự thật là Hà Cảnh Quân vừa xuống máy bay, hành lý còn chưa bỏ xuống, trực tiếp chạy xe tới, nhưng tình cảnh không giống như anh nghĩ.
“Em rất tốt, ngày mai đi làm rồi.” Một cơn gió thổi qua làm rối tóc của Đan Diễn Vy, cô vội vàng muốn chỉnh lại tóc nhưng càng vội thì tóc càng rối.
Ngón tay sạch sẽ của Hà Cảnh Quân duỗi ra, động tác nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra sau tai, nhìn cô với ánh mắt ôn nhu: “Như vầy là được rồi.”
“Cảm, cảm ơn anh Cảnh Quân.” Đan Diễn Vy có chút cứng đờ chờ Hà Cảnh Quân rút tay ra.
Đợi rồi đợi nhưng tay Hà Cảnh Quân vẫn bỏ sau tai cô, trong đôi mắt sáng của anh cô nhìn không hiểu gì, đợi cô tỉ mỉ nhận ra, thì cái gì cũng không còn.
“Em đã không sao rồi, bây gió không có gió nữa…”
Hà Cảnh Quân ừ một tiếng, có chút không nỡ thu tay lại: “Nghe nói em đi làm ở chỗ Lục Trình Thiên rồi.”
Đây là một lý do khác khiến anh lập tức lái xe đến đây, tại sao anh cảm thấy mọi thứ đang dần dần thay đổi, chẳng lẽ bởi vì anh lựa chọn xử lý công việc, nên đã làm mất cô rồi?
Không, anh không muốn chấp nhận sự thật này.
“Đúng, đúng vậy, vốn dĩ là đi làm chỗ anh Vũ Hào, nghe nói anh ấy không thiếu người nữa, vừa hay em và Tư Tư làm cùng một tòa nhà, cô ấy ở tầng trên em, đúng lúc giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc Đan Diễn Vy nói chuyện không dám nhìn vào mắt của Hà Cảnh Quân, sợ anh nhìn ra trong lòng cô đang khẩn trương.
Hà Cảnh Quân dùng khẩu khí rất tùy ý nói: “Ừm, anh ta có làm khó em không?”
“Không có, em chỉ là một trợ lý nhỏ, căn bản cũng không có gặp mặt anh ấy.” Đan Diễn Vy vội vàng phủi sạch quan hệ.
Chỉ là Đan Diễn Vy càng vội vàng muốn phủ sạch quan hệ, càng thể hiện quan hệ của hai người không bình thường, hai tay Hà Cảnh Quân lặng lẽ nắm chặt, anh không muốn Vy Vy trở thành vật hi sinh giữa Lục Trình Thiên và Vũ Thư.
“Vy Vy nếu như em muốn, cũng có thể tới công ty của anh làm việc, lương đãi ngộ đều không kém Lục Trình Thiên, hơn nữa cũng không đụng phải hai người họ, tránh cho em trở thành kì đà cản mũi.”
Đan Diễn Vy thật muốn đáp ứng, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ngày hôm đó, cô hận không thể tránh xa Lục Trình Thiên và Vũ Thư, đáng tiếc cô đã thỏa hiệp với Lục Trình Thiên.
Chỉ có thể từ chối ý tốt của anh: “Em vốn dĩ cũng có suy nghĩ này, chỉ là lúc em tới công ty tìm anh, anh không ở đó, vì vậy em đồng ý Vũ Thư tới chỗ của Lục Trình Thiên làm việc rồi, bây giờ vừa mới quen với công việc, đổi lại không tốt.”
Nghe Đan Diễn Vy từng tới công ty tìm anh, trong lòng Hà Cảnh Quân có cảm giác giống như có tia mặt trời xuyên thấu tầng mây dày, vui vẻ lên: “Vy vy, sao em không gọi điện thoại cho anh.”
Anh còn nghĩ Vy Vy trực tiếp chọn Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy cười khổ nói: “Thư ký của anh nói với em anh đi công tác rồi.”
Hà Cảnh Quân nghĩ đến thư kí mà trong nhà sắp xếp, có thể tượng tượng Đan Diễn Vy đi tìm anh bị làm khó như thế nào, có chút áy náy nói: “Vy Vy xin lỗi, là anh không nói cho em.”
Nếu như anh không đột ngột quyết định lựa chọn đợi Vy Vy, có phải kết qủa sẽ khác không, anh không biết, có điều giờ khắc này anh chưa từng hối hận.
“Không sao rồi, em bây giờ cũng rất tốt, anh đi làm cũng rất mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.” Đan Diễn Vy giọng điệu ôn hòa nói, trong lòng ít nhiều vẫn lo lắng nếu như anh biết chuyện xích mích giữa cô và Vũ Thư, không biết sẽ thế nào.
Cô thật sự coi Hà Cảnh Quân là bạn tốt.
Hà Cảnh Quân ánh mặt mong đợi nhìn cô: “Ừm, tối mai tan làm, anh tới đón em, được không Vy Vy.”
Đan Diễn Vy chần chờ một chút, gật gật đầu nói, ” Được.”
Có được đáp án mong muốn, mặt Hà Cảnh Quân cuối cùng cũng lộ ra chút cười: “Được, vậy ngày mai gặp, Vy Vy em cũng nghỉ sớm đi.’
“Ừ.” Đan Diễn Vy gật đầu.
Sau khi Đan Diễn Vy nhìn xe của Hà Cảnh Quân rời đi, mới về căn hộ nhỏ của mình.
Nhìn căn hộ đen như mực, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mác.
Cô đang mong đợi cái gì, chẳng lẽ còn mong đợi Lục Trình Thiên quay về sao?
Đan Diễn Vy cười giễu, đèn cũng không mở đi vào phòng ngủ.
Đêm nay tên đàn ông kia cũng không có quay lại.
Lại có mấy người khách đi vào: “Ông chủ, cho ba tô mỳ thịt bò, thêm nửa ký thịt bò.”
“Chú mau bận việc của mình đi, đừng để khách đợi lâu.” Đan Diễn Vy biết chú muốn hỏi gì, đúng lúc dời đề tài.
Ông ấy cũng chỉ biết thở dài, quay đầu nói vói mấy vị khách: “Mỳ thịt bò, tới ngay đây.”
“Mẹ, con ăn xong rồi.” “Du Du xoa bụng nhỏ của mình nói.
Đan Diễn Vy rút mấy tờ giấy trên bàn, thay bé lau miệng nói: “Được, mẹ dẫn con về nhà.”
“Dạ.” Du Du cười híp mắt gật đầu.
Đan Diễn Vy giúp Du Du tắm rửa, chơi game với bé một lúc, chờ thằng bé ngủ say mới lặng lẽ rời đi.
Chờ cô quay về tiểu khu, ở cửa lại đụng phải một người ngoài ý muốn.
“Vy Vy, em sẽ không để ý việc anh ở đây đợi em chứ.”
“Cảnh Quân sao anh lại đến đây.” Đan Diễn Vy tưởng rằng mình lại không chú ý đến tin nhắn điện thoại, muốn lấy ra xem xem có phải đã bỏ lỡ điện thoại của anh không.
Hà Cảnh Quân như nhìn ra suy nghĩ của cô, giọng ôn tồn nói: “Vy Vy không cần lấy điện thoại ra, anh không có gọi cho em.”
Sau khi anh đi, công ty đột nhiên xảy ra chuyện gấp, phải lập tức ra ngoài, mấy ngày nay anh bận tới mức không đi đâu, mỗi đêm, đều sẽ cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Dù là một tin nhắn, anh cũng kiểm tra lại nhiều lần, nhưng trong đó không có lấy một tin nhắn của Vy Vy.
Anh nói với bản thân phải nhẫn nhịn một thời gian, nói không chừng Vy Vy cũng rất bận không có thời gian nhắn tin, cho đến khi anh quay về điện thoại vẫn không có tin nhắn nào, mà bước chân và con tim anh đã đi đến trước dưới lầu nhà cô.
Lúc nhìn thấy cô, anh mới hiểu cảm giác nhớ nhung và hoài iệm trong lòng có bao nhiêu sốt ruột.
“Cảnh Quân, mấy ngày nay chắc anh rất bận.” Đan Diễn Vy không biết làm sao đối diện với ánh mặt nóng bỏng của Hà Cảnh Quân, có chút mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
“Ừ, công ty xảy ra chút chuyện, vì vậy không có liên lạc với em.” Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy có chút áy náy, trong lòng khổ sở, chẳng lẽ trong ấy ngày anh rời đi, đã xảy ra chuyện gì quan trọng, khiến quan hệ của bọn họ trở về như ban đầu.
Là anh làm không đủ tốt, hay Đan Diễn Vy trước giờ chưa từng muốn anh đến gần.
“Không có gì, Cảnh Quân sắc mặt của anh không được tốt, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, nên về sớm nghỉ ngơi.” Đan Diễn Vy cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy lúng túng, chính là đối với ánh mặt dịu dàng của Hà Cảnh Quân, cô muốn trốn tránh.
Hơn nữa mấy ngày nay Hà Cảnh Quân cũng không liên lạc với cô, cô lại không cảm giác được.
“Anh không sao, chỉ là muốn xem em thế nào rồi.” Sự thật là Hà Cảnh Quân vừa xuống máy bay, hành lý còn chưa bỏ xuống, trực tiếp chạy xe tới, nhưng tình cảnh không giống như anh nghĩ.
“Em rất tốt, ngày mai đi làm rồi.” Một cơn gió thổi qua làm rối tóc của Đan Diễn Vy, cô vội vàng muốn chỉnh lại tóc nhưng càng vội thì tóc càng rối.
Ngón tay sạch sẽ của Hà Cảnh Quân duỗi ra, động tác nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra sau tai, nhìn cô với ánh mắt ôn nhu: “Như vầy là được rồi.”
“Cảm, cảm ơn anh Cảnh Quân.” Đan Diễn Vy có chút cứng đờ chờ Hà Cảnh Quân rút tay ra.
Đợi rồi đợi nhưng tay Hà Cảnh Quân vẫn bỏ sau tai cô, trong đôi mắt sáng của anh cô nhìn không hiểu gì, đợi cô tỉ mỉ nhận ra, thì cái gì cũng không còn.
“Em đã không sao rồi, bây gió không có gió nữa…”
Hà Cảnh Quân ừ một tiếng, có chút không nỡ thu tay lại: “Nghe nói em đi làm ở chỗ Lục Trình Thiên rồi.”
Đây là một lý do khác khiến anh lập tức lái xe đến đây, tại sao anh cảm thấy mọi thứ đang dần dần thay đổi, chẳng lẽ bởi vì anh lựa chọn xử lý công việc, nên đã làm mất cô rồi?
Không, anh không muốn chấp nhận sự thật này.
“Đúng, đúng vậy, vốn dĩ là đi làm chỗ anh Vũ Hào, nghe nói anh ấy không thiếu người nữa, vừa hay em và Tư Tư làm cùng một tòa nhà, cô ấy ở tầng trên em, đúng lúc giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc Đan Diễn Vy nói chuyện không dám nhìn vào mắt của Hà Cảnh Quân, sợ anh nhìn ra trong lòng cô đang khẩn trương.
Hà Cảnh Quân dùng khẩu khí rất tùy ý nói: “Ừm, anh ta có làm khó em không?”
“Không có, em chỉ là một trợ lý nhỏ, căn bản cũng không có gặp mặt anh ấy.” Đan Diễn Vy vội vàng phủi sạch quan hệ.
Chỉ là Đan Diễn Vy càng vội vàng muốn phủ sạch quan hệ, càng thể hiện quan hệ của hai người không bình thường, hai tay Hà Cảnh Quân lặng lẽ nắm chặt, anh không muốn Vy Vy trở thành vật hi sinh giữa Lục Trình Thiên và Vũ Thư.
“Vy Vy nếu như em muốn, cũng có thể tới công ty của anh làm việc, lương đãi ngộ đều không kém Lục Trình Thiên, hơn nữa cũng không đụng phải hai người họ, tránh cho em trở thành kì đà cản mũi.”
Đan Diễn Vy thật muốn đáp ứng, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ngày hôm đó, cô hận không thể tránh xa Lục Trình Thiên và Vũ Thư, đáng tiếc cô đã thỏa hiệp với Lục Trình Thiên.
Chỉ có thể từ chối ý tốt của anh: “Em vốn dĩ cũng có suy nghĩ này, chỉ là lúc em tới công ty tìm anh, anh không ở đó, vì vậy em đồng ý Vũ Thư tới chỗ của Lục Trình Thiên làm việc rồi, bây giờ vừa mới quen với công việc, đổi lại không tốt.”
Nghe Đan Diễn Vy từng tới công ty tìm anh, trong lòng Hà Cảnh Quân có cảm giác giống như có tia mặt trời xuyên thấu tầng mây dày, vui vẻ lên: “Vy vy, sao em không gọi điện thoại cho anh.”
Anh còn nghĩ Vy Vy trực tiếp chọn Lục Trình Thiên.
Đan Diễn Vy cười khổ nói: “Thư ký của anh nói với em anh đi công tác rồi.”
Hà Cảnh Quân nghĩ đến thư kí mà trong nhà sắp xếp, có thể tượng tượng Đan Diễn Vy đi tìm anh bị làm khó như thế nào, có chút áy náy nói: “Vy Vy xin lỗi, là anh không nói cho em.”
Nếu như anh không đột ngột quyết định lựa chọn đợi Vy Vy, có phải kết qủa sẽ khác không, anh không biết, có điều giờ khắc này anh chưa từng hối hận.
“Không sao rồi, em bây giờ cũng rất tốt, anh đi làm cũng rất mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.” Đan Diễn Vy giọng điệu ôn hòa nói, trong lòng ít nhiều vẫn lo lắng nếu như anh biết chuyện xích mích giữa cô và Vũ Thư, không biết sẽ thế nào.
Cô thật sự coi Hà Cảnh Quân là bạn tốt.
Hà Cảnh Quân ánh mặt mong đợi nhìn cô: “Ừm, tối mai tan làm, anh tới đón em, được không Vy Vy.”
Đan Diễn Vy chần chờ một chút, gật gật đầu nói, ” Được.”
Có được đáp án mong muốn, mặt Hà Cảnh Quân cuối cùng cũng lộ ra chút cười: “Được, vậy ngày mai gặp, Vy Vy em cũng nghỉ sớm đi.’
“Ừ.” Đan Diễn Vy gật đầu.
Sau khi Đan Diễn Vy nhìn xe của Hà Cảnh Quân rời đi, mới về căn hộ nhỏ của mình.
Nhìn căn hộ đen như mực, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mác.
Cô đang mong đợi cái gì, chẳng lẽ còn mong đợi Lục Trình Thiên quay về sao?
Đan Diễn Vy cười giễu, đèn cũng không mở đi vào phòng ngủ.
Đêm nay tên đàn ông kia cũng không có quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.