Chương 287: Trái tim của anh băng lạnh như môi anh
Triều Ca Như
04/05/2021
Xem đi, đây là Lục Trình Thiên, bá đạo không ai bì nổi, tất cả mọi người đều phải vây xung quanh anh ta.
Anh căn bản không hiểu thứ cô muốn là gì.
Đan Diễn Vy nhún vai, cười tự giễu: “Đúng vậy, tôi chính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu anh không thể đáp ứng điều kiện tôi, vậy mời anh buông tay được chứ? Coi như là thành toàn bốn năm quan hệ này của tôi?”
“Không! Thể! Được!” Lục Trình Thiên chỉ cần nghĩ đến việc mình buông tay, người con gái trước mặt này có thể thật sự sẽ giống như cơn gió từ nay về sau biến mất ở trước mặt anh, trái tim anh tựa như bị vướng vào vô số dây leo, bóp chặt khiến ngực anh đau nhói.
Anh không rõ loại cảm giác này đại biểu cái gì, nhưng trực giác nói cho anh, không thể cứ như vậy để cô rời đi.
Tuyệt đối không thể.
Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua phía sau Lục Trình Thiên, cười ẩn ý, dùng tay nhẹ nhàng đem người đang ông có chút cứng nhắc kia kéo lại, hướng đôi môi mềm mại lại có chút khô khốc tới, dùng hết khí lực toàn thân hôn môi anh.
Vụng về vươn đầu lưỡi khiêu khích, miêu tả đôi môi lạnh như băng của anh.
Môi của anh thật sự rất lạnh, thực băng lãnh, khiến trái tim của cô cũng như bị đóng băng.
Lục Trình Thiên có phải hay không lòng của anh cũng như môi anh, đều lạnh băng như nhau. Bốn năm nay, mặc kệ tôi có sưởi ấm như thế nào đều không thể khiến nó nóng lên.
Lục Trình Thiên đối với nụ hôn bất ngờ của Đan Diễn có chút thất thần, nhưng gần một giây sau, anh rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức hóa bị động thành chủ động, ép người cô lên cây, ôm vòng eo nhỏ và yếu ớt của cô, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Việc này có phải đại biểu người con gái trong lòng đáp ứng đề nghị của anh.
Giống mỗi lần Đan Diễn Vy dịu ngoan thừa nhận nụ hôn bá đạo của anh, hai tay từ từ vòng qua rơi tại tấm lưng mạnh mẽ của anh, cũng là vì giảm sự phòng bị của anh, tại góc độ mà anh không nhìn thấy, khoảnh khắc mà cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt lăn vào cổ áo.
Coi như là một lần cuối cô phóng túng đi.
Lục Trình Thiên rõ ràng cảm nhận được thân thể người con gái đang run rẩy, lực đạo vây quanh cô lại tăng thêm. Anh không còn thỏa mãn với một cái hôn đơn giản. Anh muốn buông cô ra trước, đem người trở lại khách sạn và ngã xuống giường.
Nhưng người con gái trong lòng ngực quá mức nhiệt tình, làm cho anh có chút luyến tiếc cứ như vậy chấm dứt nụ hôn nóng bỏng này.
Trước đây, Đan Diễn Vy mỗi lần luôn thẹn thùng giống như một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ, dù hai người có ở trên giường bao nhiêu lần đi nữa, cô luôn khó có thể buông lỏng được. Hôm nay lại như thay đổi thành một người khác, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu.
Lâu đến mức Đan Diễn Vy cảm thấy thời cơ đã tới, nhẫn tâm đẩy mạnh Lục Trình Thiên ra, đỏ mặt, dùng sức đá một cước vào bộ vị đã muốn nổi lên phản ứng của người đàn ông.
“A!”
Ngay lập tức trên mặt người đàn ông hiện lên một tia thần sắc thống khổ, bản năng kẹp chặt quần tây trang, thở hổn hển. Nếu ánh mắt có thể giết người, Đan Diễn Vy tin tưởng chính mình đã bị bắn thủng thành trăm ngàn lỗ.
Cô bị Lục Trình Thiên nhìn với ánh mắt hung dữ, sợ tới mức lui vài bước, áy náy lại kiên quyết nói: “Lục Trình Thiên, thực xin lỗi, tôi bất đắc dĩ mới làm như vậy. Hy vọng về sau anh đừng quấn lấy tôi nữa .”
Nói xong, Đan Diễn Vy không dám chậm trễ, ngay cả việc đi giày cao gót vào cũng không, trực tiếp cầm theo giày chạy sang bên kia đường, chỗ đó đang đỗ một chiếc xe đen có rèm che chờ cô.
Cô không dám quay đầu lại, cũng không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được cặp mắt đen lạnh thấu xương của Lục Trình Thiên đáng sợ tới cỡ nào. Cô cũng là không có cách nào khác.
Chỉ có cách này mới có thể khiến Lục Trình Thiên vẫn luôn cẩn thận lơi là cảnh giác, hơn nữa thể lực anh đáng sợ như vậy, cô ngay cả một giây đồng hồ cũng không dám dừng lại.
Leo lên xe, cô nhanh chóng kêu tài xế lái xe chở cô tới bệnh viện.
Chờ sau khi xe khởi động, Đan Diễn Vy vẫn là nhịn không được rướn người lên, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thân ảnh người đàn ông kia đứng ở dưới tàng cây, khuôn mặt bị che khuất bởi cái bóng lớn, không rõ vẻ mặt.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng đó, cho dù cách qua kính, cô cũng có thể thấy rõ ngọn lửa có thể thiêu cháy mọi thứ của người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Trình Thiên chật vật như vậy, cũng là một lần duy nhất.
Còn là bởi vì cú đá bất ngờ của cô.
Đan Diễn Vy cũng không biết nên nói mình thông minh hay ngu ngốc. Cô biết lần tới khi gặp lại Lục Trình Thiên, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đan tiểu thư, cô không sao chứ.” Lái xe đúng là tiểu Trần hôm nay sửa xe quay lại. Cũng là do Đan Diễn Vy gửi cho cậu một tin nhắn trước khi rời đi, kêu cậu lúc quay về đón cô ở bệnh viện.
Không nghĩ tới nửa đường, lại cứu cô một lần.
“Tôi không sao, cám ơn anh.” Đan Diễn Vy ép chính mình không cần lại nhìn người đàn ông đó nữa, xoay người tựa lưng vào ghế ngồi, mới phát hiện quần áo phía sau của mình bất tri bất giác đã ướt một thân mồ hôi.
Thần kinh buộc chặt rốt cuộc nhịn không được thả lỏng xuống, thở dài một hơi.
Lúc nãy thật sự là mạo hiểm vạn phần, chỉ cần chậm một chút, hôm nay đoán chừng không rõ đang ở đâu nữa .
“Không có gì, Đan tiểu thư có cần tôi cùng thiếu gia nói một tiếng không.” Tiểu Trần chỉ chính là chuyện vừa mới xảy ra của Đan Diễn Vy, cậu cũng không biết người kia là Lục Trình Thiên. Nhưng nhìn thấy chiếc xe bên cạnh, cậu còn cho rằng Đan Diễn Vy gặp quấy rối.
Nếu không phải xem hiểu động tác tay của Đan Diễn Vy, cậu đã muốn gọi cảnh sát.
“Không cần đâu, chỉ là một kẻ điên mà thôi.” Đan Diễn Vy tùy tiện tìm một cái lý do.
Tiểu Trần tuy rằng không đồng ý, nhưng là vẫn tôn trọng quyết định của Đan Diễn Vy, cậu biết nguyên nhân mà mình lưu lại, cũng biết tình cảm của thiếu gia bọn họ đối với Đan tiểu thư.
Chỉ hy vọng đến lúc đó Đan tiểu thư không khiến thiếu gia của bọn họ thất vọng là được.
Lục Trình Thiên trì hoãn không ít thời gian của Đan Diễn Vy. Tới bệnh viện, liền vội vàng làm những việc mà bác sĩ yêu cầu, rồi trực tiếp trở về, cũng không dám… tùy tiện ra ngoài đi dạo nữa.
Một ngày đụng Lục Trình Thiên tới hai lần, quả thực so với việc trúng xổ số còn đáng sợ hơn. Nếu không phải Lục Trình Thiên chưa có giết tới cửa, cô đều phải hoài nghi, Lục Trình Thiên có phải cài cài thiết bị giám thị trên người cô hay không.
Về đến nhà, Đan Diễn Vy hít sâu mấy hơi, làm dịu trái tim đang không ngừng đập liên hồi của mình. Hoãn vài phút, giả bộ không có việc gì xảy ra.
Trong phòng ngủ, Du Du một mình đang ghé vào trên thảm ngủ vù vù, ánh mắt Đan Diễn Vy hiện lên một tia đau lòng, đem bé bế lên giường, thay bé đắp chăn rồi lặng lẽ ngồi ở mép giường nhìn bé, có chút xuất thần.
Không biết bây giờ Lục Trình Thiên như thế nào rồi, lúc đó, cô cũng sốt ruột, lực chân cũng không biết nặng nhẹ, nếu cứ như vậy đem anh đá phế đi làm sao bây giờ.
Đan Diễn Vy trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, Lục Trình Thiên có lẽ không có yếu tới như vậy đi, nếu thật sự không thể làm tình, trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt rất muốn cười là chuyện gì đây….
Đột nhiên di động trong túi run lên, cô nhanh chóng thu hồi những ý nghĩ lung tung trong đầu, cầm di động đi ra ngoài nghe.
“Cảnh Quân, sao sớm vậy đã gọi điện thoại cho em.”
Hiện tại trong nước hẳn là còn chưa tới bảy giờ đi.
“Ừm, bây giờ anh đang định ra sân bay, em và Du Du có khỏe không.” Có thể nghe ra được sự nhẹ nhàng trong giọng nói của Cảnh Quân, anh lại có thể bay trở về để gặp mặt mẹ con cô.
Cuộc sống yên bình mấy hôm nay, làm cho anh càng luyến tiếc trở về, anh tình nguyện cứ như thế này cùng cô ở nước ngoài, yên ổn qua một đời.
Anh căn bản không hiểu thứ cô muốn là gì.
Đan Diễn Vy nhún vai, cười tự giễu: “Đúng vậy, tôi chính là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu anh không thể đáp ứng điều kiện tôi, vậy mời anh buông tay được chứ? Coi như là thành toàn bốn năm quan hệ này của tôi?”
“Không! Thể! Được!” Lục Trình Thiên chỉ cần nghĩ đến việc mình buông tay, người con gái trước mặt này có thể thật sự sẽ giống như cơn gió từ nay về sau biến mất ở trước mặt anh, trái tim anh tựa như bị vướng vào vô số dây leo, bóp chặt khiến ngực anh đau nhói.
Anh không rõ loại cảm giác này đại biểu cái gì, nhưng trực giác nói cho anh, không thể cứ như vậy để cô rời đi.
Tuyệt đối không thể.
Đan Diễn Vy nhìn thoáng qua phía sau Lục Trình Thiên, cười ẩn ý, dùng tay nhẹ nhàng đem người đang ông có chút cứng nhắc kia kéo lại, hướng đôi môi mềm mại lại có chút khô khốc tới, dùng hết khí lực toàn thân hôn môi anh.
Vụng về vươn đầu lưỡi khiêu khích, miêu tả đôi môi lạnh như băng của anh.
Môi của anh thật sự rất lạnh, thực băng lãnh, khiến trái tim của cô cũng như bị đóng băng.
Lục Trình Thiên có phải hay không lòng của anh cũng như môi anh, đều lạnh băng như nhau. Bốn năm nay, mặc kệ tôi có sưởi ấm như thế nào đều không thể khiến nó nóng lên.
Lục Trình Thiên đối với nụ hôn bất ngờ của Đan Diễn có chút thất thần, nhưng gần một giây sau, anh rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức hóa bị động thành chủ động, ép người cô lên cây, ôm vòng eo nhỏ và yếu ớt của cô, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Việc này có phải đại biểu người con gái trong lòng đáp ứng đề nghị của anh.
Giống mỗi lần Đan Diễn Vy dịu ngoan thừa nhận nụ hôn bá đạo của anh, hai tay từ từ vòng qua rơi tại tấm lưng mạnh mẽ của anh, cũng là vì giảm sự phòng bị của anh, tại góc độ mà anh không nhìn thấy, khoảnh khắc mà cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt lăn vào cổ áo.
Coi như là một lần cuối cô phóng túng đi.
Lục Trình Thiên rõ ràng cảm nhận được thân thể người con gái đang run rẩy, lực đạo vây quanh cô lại tăng thêm. Anh không còn thỏa mãn với một cái hôn đơn giản. Anh muốn buông cô ra trước, đem người trở lại khách sạn và ngã xuống giường.
Nhưng người con gái trong lòng ngực quá mức nhiệt tình, làm cho anh có chút luyến tiếc cứ như vậy chấm dứt nụ hôn nóng bỏng này.
Trước đây, Đan Diễn Vy mỗi lần luôn thẹn thùng giống như một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ, dù hai người có ở trên giường bao nhiêu lần đi nữa, cô luôn khó có thể buông lỏng được. Hôm nay lại như thay đổi thành một người khác, làm cho anh muốn ngừng mà không được.
Nụ hôn này kéo dài thật lâu.
Lâu đến mức Đan Diễn Vy cảm thấy thời cơ đã tới, nhẫn tâm đẩy mạnh Lục Trình Thiên ra, đỏ mặt, dùng sức đá một cước vào bộ vị đã muốn nổi lên phản ứng của người đàn ông.
“A!”
Ngay lập tức trên mặt người đàn ông hiện lên một tia thần sắc thống khổ, bản năng kẹp chặt quần tây trang, thở hổn hển. Nếu ánh mắt có thể giết người, Đan Diễn Vy tin tưởng chính mình đã bị bắn thủng thành trăm ngàn lỗ.
Cô bị Lục Trình Thiên nhìn với ánh mắt hung dữ, sợ tới mức lui vài bước, áy náy lại kiên quyết nói: “Lục Trình Thiên, thực xin lỗi, tôi bất đắc dĩ mới làm như vậy. Hy vọng về sau anh đừng quấn lấy tôi nữa .”
Nói xong, Đan Diễn Vy không dám chậm trễ, ngay cả việc đi giày cao gót vào cũng không, trực tiếp cầm theo giày chạy sang bên kia đường, chỗ đó đang đỗ một chiếc xe đen có rèm che chờ cô.
Cô không dám quay đầu lại, cũng không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được cặp mắt đen lạnh thấu xương của Lục Trình Thiên đáng sợ tới cỡ nào. Cô cũng là không có cách nào khác.
Chỉ có cách này mới có thể khiến Lục Trình Thiên vẫn luôn cẩn thận lơi là cảnh giác, hơn nữa thể lực anh đáng sợ như vậy, cô ngay cả một giây đồng hồ cũng không dám dừng lại.
Leo lên xe, cô nhanh chóng kêu tài xế lái xe chở cô tới bệnh viện.
Chờ sau khi xe khởi động, Đan Diễn Vy vẫn là nhịn không được rướn người lên, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, thân ảnh người đàn ông kia đứng ở dưới tàng cây, khuôn mặt bị che khuất bởi cái bóng lớn, không rõ vẻ mặt.
Nhưng đôi mắt lạnh lùng đó, cho dù cách qua kính, cô cũng có thể thấy rõ ngọn lửa có thể thiêu cháy mọi thứ của người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Trình Thiên chật vật như vậy, cũng là một lần duy nhất.
Còn là bởi vì cú đá bất ngờ của cô.
Đan Diễn Vy cũng không biết nên nói mình thông minh hay ngu ngốc. Cô biết lần tới khi gặp lại Lục Trình Thiên, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đan tiểu thư, cô không sao chứ.” Lái xe đúng là tiểu Trần hôm nay sửa xe quay lại. Cũng là do Đan Diễn Vy gửi cho cậu một tin nhắn trước khi rời đi, kêu cậu lúc quay về đón cô ở bệnh viện.
Không nghĩ tới nửa đường, lại cứu cô một lần.
“Tôi không sao, cám ơn anh.” Đan Diễn Vy ép chính mình không cần lại nhìn người đàn ông đó nữa, xoay người tựa lưng vào ghế ngồi, mới phát hiện quần áo phía sau của mình bất tri bất giác đã ướt một thân mồ hôi.
Thần kinh buộc chặt rốt cuộc nhịn không được thả lỏng xuống, thở dài một hơi.
Lúc nãy thật sự là mạo hiểm vạn phần, chỉ cần chậm một chút, hôm nay đoán chừng không rõ đang ở đâu nữa .
“Không có gì, Đan tiểu thư có cần tôi cùng thiếu gia nói một tiếng không.” Tiểu Trần chỉ chính là chuyện vừa mới xảy ra của Đan Diễn Vy, cậu cũng không biết người kia là Lục Trình Thiên. Nhưng nhìn thấy chiếc xe bên cạnh, cậu còn cho rằng Đan Diễn Vy gặp quấy rối.
Nếu không phải xem hiểu động tác tay của Đan Diễn Vy, cậu đã muốn gọi cảnh sát.
“Không cần đâu, chỉ là một kẻ điên mà thôi.” Đan Diễn Vy tùy tiện tìm một cái lý do.
Tiểu Trần tuy rằng không đồng ý, nhưng là vẫn tôn trọng quyết định của Đan Diễn Vy, cậu biết nguyên nhân mà mình lưu lại, cũng biết tình cảm của thiếu gia bọn họ đối với Đan tiểu thư.
Chỉ hy vọng đến lúc đó Đan tiểu thư không khiến thiếu gia của bọn họ thất vọng là được.
Lục Trình Thiên trì hoãn không ít thời gian của Đan Diễn Vy. Tới bệnh viện, liền vội vàng làm những việc mà bác sĩ yêu cầu, rồi trực tiếp trở về, cũng không dám… tùy tiện ra ngoài đi dạo nữa.
Một ngày đụng Lục Trình Thiên tới hai lần, quả thực so với việc trúng xổ số còn đáng sợ hơn. Nếu không phải Lục Trình Thiên chưa có giết tới cửa, cô đều phải hoài nghi, Lục Trình Thiên có phải cài cài thiết bị giám thị trên người cô hay không.
Về đến nhà, Đan Diễn Vy hít sâu mấy hơi, làm dịu trái tim đang không ngừng đập liên hồi của mình. Hoãn vài phút, giả bộ không có việc gì xảy ra.
Trong phòng ngủ, Du Du một mình đang ghé vào trên thảm ngủ vù vù, ánh mắt Đan Diễn Vy hiện lên một tia đau lòng, đem bé bế lên giường, thay bé đắp chăn rồi lặng lẽ ngồi ở mép giường nhìn bé, có chút xuất thần.
Không biết bây giờ Lục Trình Thiên như thế nào rồi, lúc đó, cô cũng sốt ruột, lực chân cũng không biết nặng nhẹ, nếu cứ như vậy đem anh đá phế đi làm sao bây giờ.
Đan Diễn Vy trong lòng bắt đầu lo sợ bất an, Lục Trình Thiên có lẽ không có yếu tới như vậy đi, nếu thật sự không thể làm tình, trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt rất muốn cười là chuyện gì đây….
Đột nhiên di động trong túi run lên, cô nhanh chóng thu hồi những ý nghĩ lung tung trong đầu, cầm di động đi ra ngoài nghe.
“Cảnh Quân, sao sớm vậy đã gọi điện thoại cho em.”
Hiện tại trong nước hẳn là còn chưa tới bảy giờ đi.
“Ừm, bây giờ anh đang định ra sân bay, em và Du Du có khỏe không.” Có thể nghe ra được sự nhẹ nhàng trong giọng nói của Cảnh Quân, anh lại có thể bay trở về để gặp mặt mẹ con cô.
Cuộc sống yên bình mấy hôm nay, làm cho anh càng luyến tiếc trở về, anh tình nguyện cứ như thế này cùng cô ở nước ngoài, yên ổn qua một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.