Chương 209: Từ từ làm cô ấy dịu lại
Triều Ca Như
04/05/2021
Đan Diễn Vy ngừng một lúc, gật đầu thừa nhận lời nói của Hà Cảnh Quân.
Du Du mới tỉnh, còn hơi mơ màng, nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt ánh mắt nhìn hai mẹ con sai sai, nó phòng bị hỏi: “Mẹ, chú này là ai vậy ạ.”
“Là bạn của mẹ con, Du Du ngoan, gọi chú Hà.” Đan Diễn Vy sờ mái tóc ngắn ngủn của nó, dịu dàng nói.
“Vâng, cháu chào chú Hà ạ.” Du Du nghe vậy gọi một tiếng.
Đối mặt với đứa bé, Hà Cảnh Quân vẫn rất dịu dàng đáp lại: “Ừ, Du Du ngoan quá.”
“Du Du con ở đây chờ chút, mẹ về ngay.” Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân tò mò trong lòng, nhưng ngại Du Du, cô cảm thấy vẫn nên ra ngoài nói thì hay hơn.
Du Du dịu ngoan gật đầu, chú này trông không tệ, nhưng còn phải quan sát, dù sao đầu năm nay nhiều yêu râu xanh lắm.
Trong lòng Hà Cảnh Quân ngũ vị tạp trần đi theo Đan Diễn Vy ra ngoài, không cần nghĩ nữa, đứa bé kia chắc chắn là con của Vy Vy với Lục Trình Thiên, nên Vy Vy cẩn thận giữ bí mật này đến bây giờ.
Anh ta không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, khó trách cô vẫn không uốn nhận anh ta, hóa ra cô đã sớm cớ đứa con lớn ngần này với Lục Trình Thiên rồi, có phải Lục Trình Thiên cũng biết không?
“Cảnh Quân, em biết anh lúc này khó chấp nhận, nhưng Du Du đúng là con trai của em.”
Đan Diễn Vy đưa anh ta đến dưới tàng cây trong sân.
Lá cây xanh mướt dưới ánh mặt trời, tạo bóng loang lổ, gió nhẹ thổi qua lá cây huyên náo.
“Anh ta biết không?” Hà Cảnh Quân cản thấy giọng nói anh mang theo cay đắng, không nghĩ tới loanh quanh kết quả lại như vậy, đau lòng không nói nên lời nổi lên trong lòng.
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không biết, Du Du là con của em, không cần những người biết.”
Lời của cô cũng nói cho anh ta biết, đứa con của cô không có quan hệ gì với người đàn ông kia.
“Nên bí mật của em là đứa bé? Vy Vy vì sao không nói cho anh.” Lấy tính cách của Lục Trình Thiên nếu biết có một đứa con tồn tại, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không làm gì.
Đứa bé rất có thể bị anh ta cướp đi.
Đan Diễn Vy tự giễu cười: “Giống như anh nghĩ đấy, nếu Lục Trình Thiên biết sự tồn tại của Du Du, em cũng không thể giữ bé nhiều năm như thế, hơn nữa người anh ta yêu là Vũ Thư, biết cũng không liên quan gì.”
“Lỡ đâu bị anh ta biết, Vy Vy, như em sống quá mệt mỏi.”
Khó trách cô vẫn cố gắng đi làm như vậy, không dám ngừng kinh doanh, hóa ra là bởi đứa bé, Hà Cảnh Quân rất muốn nói gì, nhưng lời đến miệng chống lại ánh mắt thản nhiên đầy tình thương của mẹ, thế nào cũng nói không nên lời.
“Anh ta sẽ không biết.” Đan Diễn Vy trả lời chắc chắn, bởi cô muốn đứa Du Du rời đi luôn.
“Vy Vy, dù em không muốn nói cho anh ta biết, nhưng một mình em nuôi con như thế nào.” Trong lòng Hà Cảnh Quân đột nhiên dâng lên hy vọng, nếu Vy Vy không muốn để Lục Trình Thiên biết sự tồn tại của đứa bé, có phải anh còn cơ hội chăm sóc đứa bé cùng cô không?
Nói thật, mới bắt đầu biết Vy Vy có đứa bé với Lục Trình Thiên, trong lòng anh không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi vui vui, bí mật lớn nhất của Vy Vy đã chọc thủng, che giấu cũng không quan trọng nữa.
Trong lúc đó sương mù giữa hai người họ cũng tản ra, có đứa bé thì sao, chỉ cần Vy Vy đồng ý, anh ta cũng nguyện chăm sóc cho mẹ con họ.
Chỉ cần nghĩ đến việc tách khỏi Vy Vy, trong lòng anh như có tảng đá đè khó chịu, anh tự hỏi chính anh, chẳng lẽ Vy Vy có đứa bé thì anh sẽ không thương cô nữa ư?
Đáp án đương nhiên là không thể nào, nếu mặc kệ cô có đứa nhỏ hay không, anh vẫn yêu thương cô, thì cần gì phải rối rắm vấn đề nhỏ ấy.
Hơn nữa đứa bé đáng yêu kia, nhìn thế nào cũng rất khiến người ta yêu quý.
Để mình cô vất vả, không bằng để anh chăm sóc cho mẹ con họ, nghĩ rộng như vậy, trong lòng anh lại rộng mở ánh sáng.
“Vy Vy, để anh chăm sóc hai mẹ con em đi.”
Đan Diễn Vy bị ánh mắt lóe sáng của Hà Cảnh Quân dọa: “Cảnh Quân, anh nói gì vậy.”
Để anh chăm sóc đứa bé của cô và Lục Trình Thiên, Cảnh Quân có phải điên rồi hay không, cô nghĩ khi Cảnh Quân biết đứa bé sẽ chết tâm, không ngờ ngược lại anh nghĩ càng thêm kích động.
“Vy Vy không nghe nhầm đâu, anh thật sự nguyện ý chăm sóc hai mẹ con em.” Nụ cười trên mặt Hà Cảnh Quân càng rộng mở.
Trong mắt Đan Diễn Vy hiện lên vẻ bối rối, hơi tức giận nói: “Cảnh Quân, em nghĩ anh hiểu lầm, một mình em có thể chắm sóc cho Du Du.”
Ánh sáng trong mắt Hà Cảnh Quân ảm đạm, bông hối hận vỗ gáy anh ta, anh ta sao lại giậu đổ bìm leo, đột nhiên tùy tiện nói phải chăm sóc mẹ con người ta, khó trách Vy Vy cảm thấy đường đột.
Anh nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi Vy Vy, là anh không đúng, không phải em sốt ruột quay về ư, cuối cùng là ai sinh bệnh.”
Không phải bà ngoại, vậy chỉ còn đứa bé kia……
Nói đến chuyện bệnh, mặt mày Đan Diễn Vy hiện lên vẻ buồn rầu: “Từ nhỏ Du Du đã mắc bệnh tim, hôm nay em về cũng là chuẩn bị cho nó xuất ngoại.”
“Một mình em đưa đứa bé xuất ngoại?” Hà Cảnh Quân thấy vẻ mặt hạ quyết tâm của Đan Diễn Vy, trong lòng khó chịu đau lòng không nên lời, hóa ra Vy Vy đã sớm có tính toán rời đi.
Cô sẽ không ở lại vì Lục Trình Thiên, cũng sẽ không ở lại vì anh ta.
“Vâng, bệnh viện em cũng liên lạc ổn thỏa rồi, nếu không phải Du Du bỗng nhiên phát bệnh, em cũng sẽ không về.” Đan Diễn Vy cúi đầu, nhìn mũi chân, trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Trong thoáng chốc Hà Cảnh Quân cũng không biết nên nói gì, để cô ở lại, không có lý do, muốn lấy cơ với cô, vất vả mãi mới biết bí mật của cô, chẳng lẽ lại giống như lúc đại học, nhìn thấy cô bên người lại bỏ qua?
Không, anh ta không làm được.
“Vy Vy, anh biết em không muốn bất cứ ai hỗ trợ, nhưng em nghĩ lại đứa bé đi, giống như hôm nay lúc em gặp nguy hiểm như vậy, một mình em vội qua đây, anh sẽ không nói cho bất cứ ai chuyện Du Du.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của cô, Hà Cảnh Quân tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn giúp em, chỉ cần em còn ở chỗ bệnh viện thành phố Cẩm An không có vấn đề, em phải xuất ngoại, muốn tránh cơ sở ngầm của những người khác, cũng cần người giúp em che dấu tung tích chứ?
Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân nói không sai, cô phải đi, phải giấu diếm được Lục Trình Thiên, giấu diếm mọi người, còn phải phòng bị Vũ Thư, vốn muốn Tư Tư giúp đỡ, nhưng bây giời Đường Kỳ Dũng thân thiết với cô ấy.
Cô không dám cam đoan Đường Kỳ Dũng không biết gì, Cảnh Quân đưa cành ô liu với cô chắc chắn là sự hấp dẫn rất lớn.
Nhưng mà: “Em mắc nợ anh quá nhiều, còn chưa trả.”
“Nếu em thật sự coi anh là bạn bè, sao còn nói trả hay không trả, bạn bè trong lúc đó vốn là thế, chẳng lẽ anh có chuyện em ngồi xem mặc kệ?” Hà Cảnh Quân quyết định làm dịu thái độ của Đan Diễn Vy trước, anh biết nhiều hơn Lục Trình Thiên một bí mật.
Thừa dịp này, xây dựng quan hệ tốt với đứa bé, để Vy Vy từ từ chấp nhận sự tồn tại của anh ta.
Du Du mới tỉnh, còn hơi mơ màng, nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt ánh mắt nhìn hai mẹ con sai sai, nó phòng bị hỏi: “Mẹ, chú này là ai vậy ạ.”
“Là bạn của mẹ con, Du Du ngoan, gọi chú Hà.” Đan Diễn Vy sờ mái tóc ngắn ngủn của nó, dịu dàng nói.
“Vâng, cháu chào chú Hà ạ.” Du Du nghe vậy gọi một tiếng.
Đối mặt với đứa bé, Hà Cảnh Quân vẫn rất dịu dàng đáp lại: “Ừ, Du Du ngoan quá.”
“Du Du con ở đây chờ chút, mẹ về ngay.” Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân tò mò trong lòng, nhưng ngại Du Du, cô cảm thấy vẫn nên ra ngoài nói thì hay hơn.
Du Du dịu ngoan gật đầu, chú này trông không tệ, nhưng còn phải quan sát, dù sao đầu năm nay nhiều yêu râu xanh lắm.
Trong lòng Hà Cảnh Quân ngũ vị tạp trần đi theo Đan Diễn Vy ra ngoài, không cần nghĩ nữa, đứa bé kia chắc chắn là con của Vy Vy với Lục Trình Thiên, nên Vy Vy cẩn thận giữ bí mật này đến bây giờ.
Anh ta không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, khó trách cô vẫn không uốn nhận anh ta, hóa ra cô đã sớm cớ đứa con lớn ngần này với Lục Trình Thiên rồi, có phải Lục Trình Thiên cũng biết không?
“Cảnh Quân, em biết anh lúc này khó chấp nhận, nhưng Du Du đúng là con trai của em.”
Đan Diễn Vy đưa anh ta đến dưới tàng cây trong sân.
Lá cây xanh mướt dưới ánh mặt trời, tạo bóng loang lổ, gió nhẹ thổi qua lá cây huyên náo.
“Anh ta biết không?” Hà Cảnh Quân cản thấy giọng nói anh mang theo cay đắng, không nghĩ tới loanh quanh kết quả lại như vậy, đau lòng không nói nên lời nổi lên trong lòng.
Đan Diễn Vy lắc đầu: “Không biết, Du Du là con của em, không cần những người biết.”
Lời của cô cũng nói cho anh ta biết, đứa con của cô không có quan hệ gì với người đàn ông kia.
“Nên bí mật của em là đứa bé? Vy Vy vì sao không nói cho anh.” Lấy tính cách của Lục Trình Thiên nếu biết có một đứa con tồn tại, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên không làm gì.
Đứa bé rất có thể bị anh ta cướp đi.
Đan Diễn Vy tự giễu cười: “Giống như anh nghĩ đấy, nếu Lục Trình Thiên biết sự tồn tại của Du Du, em cũng không thể giữ bé nhiều năm như thế, hơn nữa người anh ta yêu là Vũ Thư, biết cũng không liên quan gì.”
“Lỡ đâu bị anh ta biết, Vy Vy, như em sống quá mệt mỏi.”
Khó trách cô vẫn cố gắng đi làm như vậy, không dám ngừng kinh doanh, hóa ra là bởi đứa bé, Hà Cảnh Quân rất muốn nói gì, nhưng lời đến miệng chống lại ánh mắt thản nhiên đầy tình thương của mẹ, thế nào cũng nói không nên lời.
“Anh ta sẽ không biết.” Đan Diễn Vy trả lời chắc chắn, bởi cô muốn đứa Du Du rời đi luôn.
“Vy Vy, dù em không muốn nói cho anh ta biết, nhưng một mình em nuôi con như thế nào.” Trong lòng Hà Cảnh Quân đột nhiên dâng lên hy vọng, nếu Vy Vy không muốn để Lục Trình Thiên biết sự tồn tại của đứa bé, có phải anh còn cơ hội chăm sóc đứa bé cùng cô không?
Nói thật, mới bắt đầu biết Vy Vy có đứa bé với Lục Trình Thiên, trong lòng anh không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi vui vui, bí mật lớn nhất của Vy Vy đã chọc thủng, che giấu cũng không quan trọng nữa.
Trong lúc đó sương mù giữa hai người họ cũng tản ra, có đứa bé thì sao, chỉ cần Vy Vy đồng ý, anh ta cũng nguyện chăm sóc cho mẹ con họ.
Chỉ cần nghĩ đến việc tách khỏi Vy Vy, trong lòng anh như có tảng đá đè khó chịu, anh tự hỏi chính anh, chẳng lẽ Vy Vy có đứa bé thì anh sẽ không thương cô nữa ư?
Đáp án đương nhiên là không thể nào, nếu mặc kệ cô có đứa nhỏ hay không, anh vẫn yêu thương cô, thì cần gì phải rối rắm vấn đề nhỏ ấy.
Hơn nữa đứa bé đáng yêu kia, nhìn thế nào cũng rất khiến người ta yêu quý.
Để mình cô vất vả, không bằng để anh chăm sóc cho mẹ con họ, nghĩ rộng như vậy, trong lòng anh lại rộng mở ánh sáng.
“Vy Vy, để anh chăm sóc hai mẹ con em đi.”
Đan Diễn Vy bị ánh mắt lóe sáng của Hà Cảnh Quân dọa: “Cảnh Quân, anh nói gì vậy.”
Để anh chăm sóc đứa bé của cô và Lục Trình Thiên, Cảnh Quân có phải điên rồi hay không, cô nghĩ khi Cảnh Quân biết đứa bé sẽ chết tâm, không ngờ ngược lại anh nghĩ càng thêm kích động.
“Vy Vy không nghe nhầm đâu, anh thật sự nguyện ý chăm sóc hai mẹ con em.” Nụ cười trên mặt Hà Cảnh Quân càng rộng mở.
Trong mắt Đan Diễn Vy hiện lên vẻ bối rối, hơi tức giận nói: “Cảnh Quân, em nghĩ anh hiểu lầm, một mình em có thể chắm sóc cho Du Du.”
Ánh sáng trong mắt Hà Cảnh Quân ảm đạm, bông hối hận vỗ gáy anh ta, anh ta sao lại giậu đổ bìm leo, đột nhiên tùy tiện nói phải chăm sóc mẹ con người ta, khó trách Vy Vy cảm thấy đường đột.
Anh nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi Vy Vy, là anh không đúng, không phải em sốt ruột quay về ư, cuối cùng là ai sinh bệnh.”
Không phải bà ngoại, vậy chỉ còn đứa bé kia……
Nói đến chuyện bệnh, mặt mày Đan Diễn Vy hiện lên vẻ buồn rầu: “Từ nhỏ Du Du đã mắc bệnh tim, hôm nay em về cũng là chuẩn bị cho nó xuất ngoại.”
“Một mình em đưa đứa bé xuất ngoại?” Hà Cảnh Quân thấy vẻ mặt hạ quyết tâm của Đan Diễn Vy, trong lòng khó chịu đau lòng không nên lời, hóa ra Vy Vy đã sớm có tính toán rời đi.
Cô sẽ không ở lại vì Lục Trình Thiên, cũng sẽ không ở lại vì anh ta.
“Vâng, bệnh viện em cũng liên lạc ổn thỏa rồi, nếu không phải Du Du bỗng nhiên phát bệnh, em cũng sẽ không về.” Đan Diễn Vy cúi đầu, nhìn mũi chân, trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Trong thoáng chốc Hà Cảnh Quân cũng không biết nên nói gì, để cô ở lại, không có lý do, muốn lấy cơ với cô, vất vả mãi mới biết bí mật của cô, chẳng lẽ lại giống như lúc đại học, nhìn thấy cô bên người lại bỏ qua?
Không, anh ta không làm được.
“Vy Vy, anh biết em không muốn bất cứ ai hỗ trợ, nhưng em nghĩ lại đứa bé đi, giống như hôm nay lúc em gặp nguy hiểm như vậy, một mình em vội qua đây, anh sẽ không nói cho bất cứ ai chuyện Du Du.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của cô, Hà Cảnh Quân tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn giúp em, chỉ cần em còn ở chỗ bệnh viện thành phố Cẩm An không có vấn đề, em phải xuất ngoại, muốn tránh cơ sở ngầm của những người khác, cũng cần người giúp em che dấu tung tích chứ?
Đan Diễn Vy biết Hà Cảnh Quân nói không sai, cô phải đi, phải giấu diếm được Lục Trình Thiên, giấu diếm mọi người, còn phải phòng bị Vũ Thư, vốn muốn Tư Tư giúp đỡ, nhưng bây giời Đường Kỳ Dũng thân thiết với cô ấy.
Cô không dám cam đoan Đường Kỳ Dũng không biết gì, Cảnh Quân đưa cành ô liu với cô chắc chắn là sự hấp dẫn rất lớn.
Nhưng mà: “Em mắc nợ anh quá nhiều, còn chưa trả.”
“Nếu em thật sự coi anh là bạn bè, sao còn nói trả hay không trả, bạn bè trong lúc đó vốn là thế, chẳng lẽ anh có chuyện em ngồi xem mặc kệ?” Hà Cảnh Quân quyết định làm dịu thái độ của Đan Diễn Vy trước, anh biết nhiều hơn Lục Trình Thiên một bí mật.
Thừa dịp này, xây dựng quan hệ tốt với đứa bé, để Vy Vy từ từ chấp nhận sự tồn tại của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.