Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 60: Ác ý (1)
Vũ Trần
11/10/2019
Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^
============
Cậu và mợ đã sang nhà bạn chơi, Mộ Dung Vũ Xuyên lười nấu cơm nên dẫn Cố Phán Phán và Aristotle đến căn tin trường Đại học Y ăn tối.
Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp ai không gặp, lại gặp ngay Seto Minako đang ăn cơm. Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nhác thấy cô đã vội vàng cúi gằm mặt, ánh mắt không rời khỏi đống đồ ăn trong quầy.
Cố Phán Phán cũng rất tinh mắt, trông thấy Minako ngồi đó lập tức vẫy tay và cười chào cô.
Minako ngẩng đầu lên gật đầu chào cô bé.
“Kìa anh, người tình trong mộng của anh kìa!” Cố Phán Phán dùng cùi chỏ khẽ huých Mộ Dung Vũ Xuyên một cái.
“Nói linh tinh cái gì đấy. Anh…”
Cố Phán Phán không đợi Mộ Dung Vũ Xuyên nói hết câu đã lôi kéo hắn đến trước bàn Minako. Mộ Dung Vũ Xuyên không biết làm gì khác hơn đành giả vờ nặn ra một nụ cười với cô. Cô cũng rất lễ phép mỉm cười với hắn, thần thái vô cùng tự nhiên.
“Qua đây ngồi này Aristotle.” Minako vẫy tay với chú chó.
Aristotle lập tức lắc lư cặp mông mập tròn chạy đến rồi cố hết sức đẩy tấm thân phì lũ của nó leo lên chiếc ghế bên cạnh cô.
“Có nhớ chị không nè?” Minako vuốt ve đầu nó.
Aristotle vui vẻ thè lưỡi liếm cô, còn nhân cơ hội sàm sỡ cô một chút nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ta đây là một con chó thật thà. Nếu không phải nơi này còn có hai cô gái, Mộ Dung Vũ Xuyên nhất định sẽ ụp nguyên khay cơm lên đầu nó.
“Chị Minako, sao dạo này chị không sang nhà em chơi?” Cố Phán Phán hỏi.
“Dạo này… chị bận học.” Minako vội bịa ra một lý do.
“Chị không biết đâu, mấy bữa nay…” Cố Phán Phán chỉ sợ thiên hạ không loạn, cô bé liếc sang Mộ Dung Vũ Xuyên rồi nói: “Anh họ em cơm không buồn ăn, trà không buồn uống… Ui da! Sao anh đạp chân em?”
Mộ Dung Vũ Xuyên vờ vĩnh: “Xin lỗi nha, anh không cố ý. Đưa chân anh xem có sưng không nào.”
Hắn làm bộ làm tịch chộn rộn một hồi mới ngẩng đầu nhìn lên, vô tình chạm phải ánh mắt Minako, đành gãi gãi đầu tìm đề tài nói chuyện: “Dạo này em hay ở cạnh Kiều Khải…”
Vừa thốt ra miệng xong hắn lập tức nhận ra mình nói lỡ lời. Nhắc tới Kiều Khải làm cái gì? Chẳng lẽ nói mình ghen tị với người ta sao?
Minako vẫn đang chăm chú nhìn hắn đợi nghe hết câu.
“Kiều…Kiều Khải…” Mộ Dung Vũ Xuyên càng căng thẳng càng nói không nên lời. Hắn và Kiều Khải trước giờ không qua lại, nhưng vừa quen biết đã gây hấn với nhau, cứ như vận mệnh của cả hai là phải đối đầu vậy.
Hai người đàn ông Trung Quốc lại gây hấn với nhau vì một cô gái người Nhật Bản, đúng là làm nhục quốc thể mà. Nếu là ở trước mặt người khác thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã mắng Kiều Khải tới tấp mà không ngượng miệng rồi.
Minako dường như nhìn ra tâm tư hắn: “Thầy Kiều đánh giá đàn anh rất cao đấy.”
“Hả? Anh ta khen anh à?” Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng bất ngờ.
Minako gật đầu.
Đệt! Kiều Khải, anh đâu cần phải đại nhân đại lượng cỡ đó? Thế chẳng hoá ra Mộ Dung Vũ Xuyên ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi hay sao?
Aristotle cuối cùng cũng bị thức ăn ngon mê hoặc, nó vục đầu vào mâm thức ăn thừa ăn lấy ăn để, không thèm giữ gìn phong độ trước mặt các cô gái nữa.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn nó mà trong lòng bi thương vô cùng, xem ra nó và hắn cũng chẳng khác gì nhau.
Tay Lục Tiểu Đường run run thò vào trong túi áo lấy điện thoại di động ra. Máu đã dây ra đầy bàn phím khiến cô không nhìn rõ được chữ số. Cô cố hít vào một hơi thật sâu để làm giảm cơn đau đang xâm nhập vào trong xương cốt.
Tỉnh táo. Cô tự dặn mình nhất định phải tỉnh táo. Một khi thả lỏng tinh thần, cô sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
Lục Tiểu Đường run run chọn một số điện thoại thường liên lạc. Cô chẳng thể nhìn rõ được đó là số của ai nữa, chỉ biết đó hẳn là số của một người quen, bèn ấn nút gọi…
“Trễ như vậy rồi còn gọi tôi, có chuyện gì không Tiểu Đường?” Đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Đến nhà Hầu Phú Quý đi. Tôi đang ở đây —”
“Nhà ông ta không phải ở tận ngoại thành sao? Đêm hôm khuya khoắt cậu đến đó làm gì vậy?”
“Đừng…nói xàm nữa, nếu đến chậm…tôi bóp chết…cậu.”
“Đệt! Sao giọng cậu lại như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Mộ Dung Vũ Xuyên nhảy dựng lên khiến khay cơm của hắn đụng phải mâm cơm thừa của Aristotle.
“Sao vậy anh?”
Cố Phán Phán và Seto Minako đều giật mình nhìn hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên khẩn trương nói: “Minako, em gọi điện cho Kiều Khải nhờ anh ta dẫn người đến nhà nghi phạm Hầu Phú Quý ngay, Lục Tiểu Đường bị thương rồi.”
“Á??” Minako hoảng hốt thốt lên, chưa kịp hỏi thêm thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã phóng như bay ra khỏi căn tin trường.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
============
Cậu và mợ đã sang nhà bạn chơi, Mộ Dung Vũ Xuyên lười nấu cơm nên dẫn Cố Phán Phán và Aristotle đến căn tin trường Đại học Y ăn tối.
Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp ai không gặp, lại gặp ngay Seto Minako đang ăn cơm. Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nhác thấy cô đã vội vàng cúi gằm mặt, ánh mắt không rời khỏi đống đồ ăn trong quầy.
Cố Phán Phán cũng rất tinh mắt, trông thấy Minako ngồi đó lập tức vẫy tay và cười chào cô.
Minako ngẩng đầu lên gật đầu chào cô bé.
“Kìa anh, người tình trong mộng của anh kìa!” Cố Phán Phán dùng cùi chỏ khẽ huých Mộ Dung Vũ Xuyên một cái.
“Nói linh tinh cái gì đấy. Anh…”
Cố Phán Phán không đợi Mộ Dung Vũ Xuyên nói hết câu đã lôi kéo hắn đến trước bàn Minako. Mộ Dung Vũ Xuyên không biết làm gì khác hơn đành giả vờ nặn ra một nụ cười với cô. Cô cũng rất lễ phép mỉm cười với hắn, thần thái vô cùng tự nhiên.
“Qua đây ngồi này Aristotle.” Minako vẫy tay với chú chó.
Aristotle lập tức lắc lư cặp mông mập tròn chạy đến rồi cố hết sức đẩy tấm thân phì lũ của nó leo lên chiếc ghế bên cạnh cô.
“Có nhớ chị không nè?” Minako vuốt ve đầu nó.
Aristotle vui vẻ thè lưỡi liếm cô, còn nhân cơ hội sàm sỡ cô một chút nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ta đây là một con chó thật thà. Nếu không phải nơi này còn có hai cô gái, Mộ Dung Vũ Xuyên nhất định sẽ ụp nguyên khay cơm lên đầu nó.
“Chị Minako, sao dạo này chị không sang nhà em chơi?” Cố Phán Phán hỏi.
“Dạo này… chị bận học.” Minako vội bịa ra một lý do.
“Chị không biết đâu, mấy bữa nay…” Cố Phán Phán chỉ sợ thiên hạ không loạn, cô bé liếc sang Mộ Dung Vũ Xuyên rồi nói: “Anh họ em cơm không buồn ăn, trà không buồn uống… Ui da! Sao anh đạp chân em?”
Mộ Dung Vũ Xuyên vờ vĩnh: “Xin lỗi nha, anh không cố ý. Đưa chân anh xem có sưng không nào.”
Hắn làm bộ làm tịch chộn rộn một hồi mới ngẩng đầu nhìn lên, vô tình chạm phải ánh mắt Minako, đành gãi gãi đầu tìm đề tài nói chuyện: “Dạo này em hay ở cạnh Kiều Khải…”
Vừa thốt ra miệng xong hắn lập tức nhận ra mình nói lỡ lời. Nhắc tới Kiều Khải làm cái gì? Chẳng lẽ nói mình ghen tị với người ta sao?
Minako vẫn đang chăm chú nhìn hắn đợi nghe hết câu.
“Kiều…Kiều Khải…” Mộ Dung Vũ Xuyên càng căng thẳng càng nói không nên lời. Hắn và Kiều Khải trước giờ không qua lại, nhưng vừa quen biết đã gây hấn với nhau, cứ như vận mệnh của cả hai là phải đối đầu vậy.
Hai người đàn ông Trung Quốc lại gây hấn với nhau vì một cô gái người Nhật Bản, đúng là làm nhục quốc thể mà. Nếu là ở trước mặt người khác thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã mắng Kiều Khải tới tấp mà không ngượng miệng rồi.
Minako dường như nhìn ra tâm tư hắn: “Thầy Kiều đánh giá đàn anh rất cao đấy.”
“Hả? Anh ta khen anh à?” Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng bất ngờ.
Minako gật đầu.
Đệt! Kiều Khải, anh đâu cần phải đại nhân đại lượng cỡ đó? Thế chẳng hoá ra Mộ Dung Vũ Xuyên ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi hay sao?
Aristotle cuối cùng cũng bị thức ăn ngon mê hoặc, nó vục đầu vào mâm thức ăn thừa ăn lấy ăn để, không thèm giữ gìn phong độ trước mặt các cô gái nữa.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn nó mà trong lòng bi thương vô cùng, xem ra nó và hắn cũng chẳng khác gì nhau.
Tay Lục Tiểu Đường run run thò vào trong túi áo lấy điện thoại di động ra. Máu đã dây ra đầy bàn phím khiến cô không nhìn rõ được chữ số. Cô cố hít vào một hơi thật sâu để làm giảm cơn đau đang xâm nhập vào trong xương cốt.
Tỉnh táo. Cô tự dặn mình nhất định phải tỉnh táo. Một khi thả lỏng tinh thần, cô sẽ bất tỉnh ngay lập tức.
Lục Tiểu Đường run run chọn một số điện thoại thường liên lạc. Cô chẳng thể nhìn rõ được đó là số của ai nữa, chỉ biết đó hẳn là số của một người quen, bèn ấn nút gọi…
“Trễ như vậy rồi còn gọi tôi, có chuyện gì không Tiểu Đường?” Đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Đến nhà Hầu Phú Quý đi. Tôi đang ở đây —”
“Nhà ông ta không phải ở tận ngoại thành sao? Đêm hôm khuya khoắt cậu đến đó làm gì vậy?”
“Đừng…nói xàm nữa, nếu đến chậm…tôi bóp chết…cậu.”
“Đệt! Sao giọng cậu lại như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Mộ Dung Vũ Xuyên nhảy dựng lên khiến khay cơm của hắn đụng phải mâm cơm thừa của Aristotle.
“Sao vậy anh?”
Cố Phán Phán và Seto Minako đều giật mình nhìn hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên khẩn trương nói: “Minako, em gọi điện cho Kiều Khải nhờ anh ta dẫn người đến nhà nghi phạm Hầu Phú Quý ngay, Lục Tiểu Đường bị thương rồi.”
“Á??” Minako hoảng hốt thốt lên, chưa kịp hỏi thêm thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã phóng như bay ra khỏi căn tin trường.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.