Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 56: Cô gái bị mất tích (4)

Vũ Trần

11/10/2019

Chương này mình xin tặng bạn @daicasaigon, cảm ơn bạn đã đề cử cho truyện. ^^

==========

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Hắn khẽ nhún vai: “Có khi đã chết mất rồi.”

“Sao cậu lại nói vậy?”

Thôi Bác nghiêng người về phía cô, ngực hắn ép sát lên cạnh bàn. “Trước đây cô ta đã từng tự sát.”

Lục Tiểu Đường không hề tỏ ra giật mình. “Phải, tôi có biết. Cô ấy tự cắt cổ tay.”

“Chính là như thế.” Thôi Bác gật đầu.

Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi theo dõi cuộc đối thoại trước màn hình máy giám sát, lời Thôi Bác vừa nói khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Vương Toa Toa không hề nói với bọn họ điều này. Theo lẽ thường thì tỷ lệ phụ nữ tự sát bằng cách cắt cổ tay cao hơn rất nhiều các cách tự sát khác, nên Lục Tiểu Đường hoàn toàn chỉ suy đoán ra điều này trong vài giây.

Lục Tiểu Đường nhìn vẻ mặt của Thôi Bác, lại tiếp tục nói ra suy đoán của mình bằng ngữ khí chắc nịch: “Cô ấy cắt cổ tay tự sát vào tháng trước.”

Thôi Bác ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện ra vẻ khó hiểu: “Sao cô biết được chuyện này?”

Lục Tiểu Đường cầm tờ báo trên bàn lên, giả vờ lật ra xem.

Thôi Bác nhìn cô đăm đăm, lát sau lại bắt đầu lắc lư chân ghế.

Lục Tiểu Đường đang giả vờ đọc báo chợt cất tiếng hỏi: “Cô ấy đang ở đâu vậy Thôi Bác?”

“Tôi không biết.”

“Cậu cưỡng hiếp cô ấy rồi à?”

“Tôi chẳng cần phải cưỡng hiếp cô ta. Chỉ cần tôi muốn, cô ta sẽ lập tức dâng hiến cho tôi ngay. Cô ta chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi.”

“Cậu khống chế cô ấy rất chặt sao?”

“Đương nhiên.”

“Nếu cậu không làm vậy thì cô ấy sẽ bỏ cậu ngay đúng không?”

“Đ*t mẹ!” Hắn ngừng đung đưa chân ghế. “Cô tưởng là cô sẽ moi được thông tin từ miệng tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”



“Trong tình hình bây giờ thì người có quyền ở đây là tôi, chẳng lẽ cô còn không nhận ra sao người đẹp? Tôi thích nói gì thì nói, cũng chẳng ai làm gì được tôi cả.”

“Vậy thì cậu muốn nói chuyện gì?”

Cặp môi mỏng của hắn nhếch lên, hắn nghiêng người về phía cô rồi hạ giọng nói: “Có lẽ chúng ta nên nói về chuyện của cô thì hơn.”

“Chuyện gì của tôi?”

“Nói về việc cô giống Lý Thục Trân đến mức nào, nói xem tôi đã giết Lý Thục Trân ra sao.”

“Cậu không giống với loại người có can đảm dùng dao làm bếp để mổ bụng phanh thây người khác.”

“Đương nhiên tôi chính là loại người đó!” Hắn nở nụ cười trông rất buồn nôn. “Chính tôi đã lấy con dao làm bếp để giết chết cô ta!”

Lục Tiểu Đường lại lật sang một trang báo khác. “Cậu vứt con dao làm bếp đó ở đâu rồi?”

“Cô thật sự muốn biết sao?” Vẻ mặt Thôi Bác tỏ ra nguy hiểm.

“Cuối cùng thì Trần Mộng Dao đã gặp phải chuyện gì rồi, Thôi Bác?” Lục Tiểu Đường cẩn thận hỏi. “Có phải cô ấy đã chán ghét cậu rồi? Có phải cô ấy đã tìm được một người đàn ông chân chính rồi không?”

“Đ*t con mẹ!” Thôi Bác thô bạo cắt lời cô. “Tôi đây là một người đàn ông chân chính nhé!”

“Ồ.”

“Có ngon thì ra khỏi đây, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là đàn ông chân chính.”

“Phải không đấy?” Lục Tiểu Đường xem thường. “Vậy tại sao cô ấy lại muốn chia tay với cậu?”

“Không hề có chuyện đó!” Thôi Bác lập tức phủ nhận. “Là con đi*m Vương Toa Toa nói với cô phải không? Nó cóc biết cái gì cả.”

“Cô ấy không biết vì sao Trần Mộng Dao muốn chia tay cậu à? Hay cô ấy không biết tại sao cậu suốt ngày bám lấy Trần Mộng Dao, không để cho cô bé được yên thân?”

“Cô chỉ biết nói thế thôi hả? Cô định đem mấy thứ suy đoán chủ quan này ra để định tội tôi?”

“Chúng tôi sẽ căn cứ vào túi bột trắng tìm thấy trong túi quần để định tội cậu.”

Hắn hừ mũi. “Cái đó không phải của tôi.”

“Cái quần không phải của cậu đúng không?”

Hắn bỗng điên tiết đứng lên, vỗ lên bàn một tiếng thật mạnh. “Con đi*m này, nghe đây —”

Lục Tiểu Đường cũng đứng dậy, mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt hắn. “Cô ấy đang ở đâu?”

Nước miếng li ti phun ra từ miệng hắn: “Tao nói cho mày biết, tao muốn chơi mày!!!”



Một giây sau, Lục Tiểu Đường đã kéo mạnh cái vòng xuyên trên mũi hắn.

“Tao chơi… aaaaa —” Thôi Bác thét lên, hắn giơ tay muốn tóm lấy Lục Tiểu Đường, nhưng cô đã nhanh nhẹn túm chặt ngón tay cái của hắn bẻ ngoặt cả cánh tay ra đằng sau.

“Cứu tôi với!” Thôi Bác gào to như lợn bị chọc tiết.

Thanh âm phát ra từ màn hình máy giám sát khiến các cảnh sát khác quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức lấy thân mình che chắn màn hình.

“Cứu tôi với!!!” Thôi Bác liên tục gào thét.

Lục Tiểu Đường nhấn đầu hắn xuống mặt bàn. “Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi không biết,” hắn kêu to. “Tôi van cô, mau buông tay ra! Tôi không biết gì hết! Cô giật đứt mũi tôi mất!”

Lục Tiểu Đường buông tay ra rồi chùi tay vào quần. “Cái thằng ngu này, tao vốn chỉ định nhẹ nhàng mềm mỏng với mày.”

Thôi Bác nhăn mũi tới lui như để kiểm tra xem cái mũi có còn nằm trên mặt hắn hay không. “Cô dùng bạo lực với tôi.” Hắn bĩu môi lầm bầm. “Tôi bị thương rồi.”

“Mày nên thấy may mắn vì tao giữ lại cái mũi đó cho mày.” Lục Tiểu Đường thản nhiên nói.

Thôi Bác cúi gằm mặt, miệng lầu bầu: “Bởi vì tôi nói lời chia tay nên cô ấy mới tự sát. Cô ấy yêu tôi đến mức không thể sống nổi nếu thiếu tôi.”

Lục Tiểu Đường vỗ bàn một cái. Thôi Bác sợ hãi, theo bản năng co rúm người lại. “Cái loại rác rưởi như mày vốn chẳng có cô gái nào thèm nhìn lấy một lần. Đợi Trần Mộng Dao lớn hơn một chút, sớm muộn gì cô bé cũng chia tay với mày thôi. Nếu mày thật sự là tên hung thủ giết người trong nhà vệ sinh, tao rất hy vọng mục tiêu kế tiếp của mày là tao. Tao nhất định sẽ nhét xác mày vào trong bồn cầu, mày tin không?”

Môi Thôi Bác run run không dám nói thêm một câu.

“Khi luật sư đến, mày có thể nộp tiền bảo lãnh rồi ra về, nhưng trong khoảng thời gian này mày không được phép rời khỏi thành phố C. Cảnh sát có thể triệu tập mày bất cứ lúc nào, mày nhất định phải có mặt.”

Thôi Bác không nói gì nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên kết thúc buổi tra hỏi, Tào Thanh thò đầu vào nói với cô: “Tổ trưởng, chúng ta vừa nhận được một tin tức liên quan tới nghi phạm Hầu Phú Quý, nhưng cũng không tính là quan trọng.”

“Ông ta không phải đã bị tạm giam rồi sao?” Lục Tiểu Đường hỏi.

“Vâng, nhưng sáng nay khi chúng tôi đến nhà ông ta lục soát thì phát hiện căn nhà đó đã bị người ta phá hoại. Đội trưởng Võ đang bề bộn nhiều việc nên tôi báo với cô một tiếng để xem có cần điều tra việc này không.”

Lục Tiểu Đường suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi đến đó xem sao.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook