Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 50: Dân lao động nhập cư (6)
Vũ Trần
11/10/2019
Võ Bưu lạnh lùng nhìn Tiếu Kiến Chương đặt một quyển sách dày vô cùng rách nát lên ngực Hầu Phú Quý, gã vung búa sắt đập lên quyển sách không hề nương tay.
Hầu Phú Quý rên lên một tiếng tắc nghẹn như thể có ai đang bóp cổ ông ta khiến cho tiếng kêu bị nghẹn trở lại vào trong lồng ngực. Ông ta đau đớn nằm co quắp trên mặt đất.
Yên tâm, không chết được đâu. Võ Bưu cười nhạt.
Tiếu Kiến Chương nắm đầu Hầu Phú Quý giật lên khiến ông ta ho khan một hồi, nước mắt nước mũi đều chảy ra đầy mặt. “Nói thật đi, nói thật thì sẽ không chịu đau nữa. Ông hãy suy nghĩ cho kỹ rồi kể lại tường tận việc ông bỏ thuốc vào trong ly nước trà của Lý Thục Trân.”
“Thuốc gì chứ? Tôi đâu có biết. Không phải tôi mà.” Hầu Phú Quý than khóc.
Tiếu Kiến Chương ngẩng đầu lên nhìn Võ Bưu. “Đội trưởng, miệng tên này vẫn còn rất cứng.”
“Nếu mà hắn dễ đối phó thì làm sao dám phạm tội nặng như thế.”
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 8, trời nhiều mây, lúc 9 giờ 56 phút sáng.
Tại khoa Báo chí và Truyền thông của Học viện Phát thanh.
Cổ Nam và Lý Thục Trân dùng chung một văn phòng làm việc, anh ta dạy môn “Lịch sử phát triển của ngành truyền thông đương đại”. Hôm xảy ra vụ việc, trước khi Lý Thục Trân rời khỏi trường, Cổ Nam là người cuối cùng nhìn thấy cô ta.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Tiểu Đường về Cổ Nam là một người đàn ông khá kỳ dị. Anh ta khoảng ba mươi mấy tuổi, vừa cao vừa gầy, lúc bước đi trông như một con rắn đang trườn trên đất, cặp kính đeo trên mắt dày như đít chai, đôi tròng mắt sâu hoắm như hai lỗ đen vũ trụ.
“Lý Thục Trân là một cô gái có tài.” Cổ Nam nói hoàn toàn bằng giọng mũi.
Mộ Dung Vũ Xuyên uể oải ngồi cạnh Lục Tiểu Đường, tay mân mê chiếc iPhone.
“Cô ấy làm việc cực kỳ nghiêm túc, lại rất quan tâm chăm sóc bọn sinh viên. Luận văn của cô ấy cũng rất xuất sắc, thường được đăng trên các tạp chí chuyên ngành. Tôi rất khâm phục cô ấy, thậm chí còn cảm thấy hơi ghen tị.”
Mộ Dung Vũ Xuyên chẳng biết đang làm gì mà lại vô tình để tiếng nhạc trên iPhone phát ra loa ngoài kêu “đinh đinh đang đang”, Lục Tiểu Đường phải ho khan hai tiếng nhắc nhở hắn.
“Thật là đáng thương.” Cổ Nam tỏ ra vô cùng đau buồn. “Đến tôi còn cảm thấy khó lòng chịu được.”
Anh ta đưa tay xoa mũi, Lục Tiểu Đường không rõ anh ta đang sụt sùi hay chỉ là đang bị cảm cúm.
“Trước khi Lý Thục Trân gặp nạn, xung quanh chị ấy có xảy ra chuyện gì bất thường không?” Lục Tiểu Đường vào chủ đề chính.
Cổ Nam lắc đầu: “Tất cả mọi việc đều rất bình thường. Bình thường đến mức cô sẽ không thể tin được khi chuyện đó xảy ra. Đây đúng là…”
Lục Tiểu Đường nhanh chóng cắt lời anh ta. “Lần cuối cùng anh nhìn thấy chị ấy là vào lúc nào?”
“Ngày hôm đó sau khi cô ấy dạy xong tiết buổi sáng,” anh ta nhớ lại, “Tôi nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài cổng trường. Hình như cô ấy không khoẻ trong người, tôi đoán là cô ấy đang bị cảm lạnh. Lý Thục Trân là một đồng nghiệp tốt, cô không biết đâu, được làm việc với cô ấy là may mắn của tôi!”
“Sau khi chị ấy rời khỏi trường, anh đã đi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Chắc là đi thư viện.” Cổ Nam trả lời.
“Chắc là?!”
Cổ Nam cảm thấy rất bất mãn đối với vẻ hoài nghi trong giọng nói của Lục Tiểu Đường. “Đúng là tôi đã đi thư viện, cô ấy nhờ tôi mượn giùm vài quyển sách.”
“Vậy lúc đó anh có để ý thấy chung quanh cô ấy có ai hành xử kỳ lạ không? Hoặc có thể là một người lạ mặt nào đó?”
Cố Nam lại lắc đầu lần nữa. “Sau khi chúng tôi bước ra khỏi toà nhà giáo viên thì đã tách ra đi hai hướng rồi.”
“Trong số những sinh viên cô ấy dạy có người nào là sinh viên mới không?”
“Không có, những sinh viên đó đã theo cô ấy từ đầu học kỳ. Sinh viên đăng ký học mấy môn này cũng không nhiều nên nếu có người lạ sẽ rất dễ bị phát hiện.”
Lục Tiểu Đường cảm thấy thật nản lòng. Sáng nay cô đến phòng tạm giam để gặp người bị tình nghi Hầu Phú Quý do Võ Bưu bắt tới ngày hôm qua, thế nhưng tuy trên người ông ta không hiện ra vết thương nào rõ ràng nhưng vẻ mặt hoảng sợ và tiếng rên rỉ không ngừng của ông khiến cô chẳng còn muốn thẩm vấn thêm nữa. Cô đã mang theo tia hy vọng cuối cùng khi đến đây, xem ra lúc này cũng phải tay không mà về.
Cô nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên, cái tên vô tâm này vậy mà lại có thể ngồi chơi điện thoại say sưa như thế.
Đột nhiên cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên vội vã bước vào. Lục Tiểu Đường nhận ra bà ta chính là Hiệu trưởng Đổng Hạo Mẫn của Học viện Phát thanh. Trông sắc mặt bà ta có vẻ không được tốt. Bà ta nhìn thấy Lục Tiểu Đường liền hỏi: “Cảnh sát Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hôm nay cô tới là vì cô sinh viên vừa mất tích có phải không?”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Hầu Phú Quý rên lên một tiếng tắc nghẹn như thể có ai đang bóp cổ ông ta khiến cho tiếng kêu bị nghẹn trở lại vào trong lồng ngực. Ông ta đau đớn nằm co quắp trên mặt đất.
Yên tâm, không chết được đâu. Võ Bưu cười nhạt.
Tiếu Kiến Chương nắm đầu Hầu Phú Quý giật lên khiến ông ta ho khan một hồi, nước mắt nước mũi đều chảy ra đầy mặt. “Nói thật đi, nói thật thì sẽ không chịu đau nữa. Ông hãy suy nghĩ cho kỹ rồi kể lại tường tận việc ông bỏ thuốc vào trong ly nước trà của Lý Thục Trân.”
“Thuốc gì chứ? Tôi đâu có biết. Không phải tôi mà.” Hầu Phú Quý than khóc.
Tiếu Kiến Chương ngẩng đầu lên nhìn Võ Bưu. “Đội trưởng, miệng tên này vẫn còn rất cứng.”
“Nếu mà hắn dễ đối phó thì làm sao dám phạm tội nặng như thế.”
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 8, trời nhiều mây, lúc 9 giờ 56 phút sáng.
Tại khoa Báo chí và Truyền thông của Học viện Phát thanh.
Cổ Nam và Lý Thục Trân dùng chung một văn phòng làm việc, anh ta dạy môn “Lịch sử phát triển của ngành truyền thông đương đại”. Hôm xảy ra vụ việc, trước khi Lý Thục Trân rời khỏi trường, Cổ Nam là người cuối cùng nhìn thấy cô ta.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Tiểu Đường về Cổ Nam là một người đàn ông khá kỳ dị. Anh ta khoảng ba mươi mấy tuổi, vừa cao vừa gầy, lúc bước đi trông như một con rắn đang trườn trên đất, cặp kính đeo trên mắt dày như đít chai, đôi tròng mắt sâu hoắm như hai lỗ đen vũ trụ.
“Lý Thục Trân là một cô gái có tài.” Cổ Nam nói hoàn toàn bằng giọng mũi.
Mộ Dung Vũ Xuyên uể oải ngồi cạnh Lục Tiểu Đường, tay mân mê chiếc iPhone.
“Cô ấy làm việc cực kỳ nghiêm túc, lại rất quan tâm chăm sóc bọn sinh viên. Luận văn của cô ấy cũng rất xuất sắc, thường được đăng trên các tạp chí chuyên ngành. Tôi rất khâm phục cô ấy, thậm chí còn cảm thấy hơi ghen tị.”
Mộ Dung Vũ Xuyên chẳng biết đang làm gì mà lại vô tình để tiếng nhạc trên iPhone phát ra loa ngoài kêu “đinh đinh đang đang”, Lục Tiểu Đường phải ho khan hai tiếng nhắc nhở hắn.
“Thật là đáng thương.” Cổ Nam tỏ ra vô cùng đau buồn. “Đến tôi còn cảm thấy khó lòng chịu được.”
Anh ta đưa tay xoa mũi, Lục Tiểu Đường không rõ anh ta đang sụt sùi hay chỉ là đang bị cảm cúm.
“Trước khi Lý Thục Trân gặp nạn, xung quanh chị ấy có xảy ra chuyện gì bất thường không?” Lục Tiểu Đường vào chủ đề chính.
Cổ Nam lắc đầu: “Tất cả mọi việc đều rất bình thường. Bình thường đến mức cô sẽ không thể tin được khi chuyện đó xảy ra. Đây đúng là…”
Lục Tiểu Đường nhanh chóng cắt lời anh ta. “Lần cuối cùng anh nhìn thấy chị ấy là vào lúc nào?”
“Ngày hôm đó sau khi cô ấy dạy xong tiết buổi sáng,” anh ta nhớ lại, “Tôi nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài cổng trường. Hình như cô ấy không khoẻ trong người, tôi đoán là cô ấy đang bị cảm lạnh. Lý Thục Trân là một đồng nghiệp tốt, cô không biết đâu, được làm việc với cô ấy là may mắn của tôi!”
“Sau khi chị ấy rời khỏi trường, anh đã đi đâu?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Chắc là đi thư viện.” Cổ Nam trả lời.
“Chắc là?!”
Cổ Nam cảm thấy rất bất mãn đối với vẻ hoài nghi trong giọng nói của Lục Tiểu Đường. “Đúng là tôi đã đi thư viện, cô ấy nhờ tôi mượn giùm vài quyển sách.”
“Vậy lúc đó anh có để ý thấy chung quanh cô ấy có ai hành xử kỳ lạ không? Hoặc có thể là một người lạ mặt nào đó?”
Cố Nam lại lắc đầu lần nữa. “Sau khi chúng tôi bước ra khỏi toà nhà giáo viên thì đã tách ra đi hai hướng rồi.”
“Trong số những sinh viên cô ấy dạy có người nào là sinh viên mới không?”
“Không có, những sinh viên đó đã theo cô ấy từ đầu học kỳ. Sinh viên đăng ký học mấy môn này cũng không nhiều nên nếu có người lạ sẽ rất dễ bị phát hiện.”
Lục Tiểu Đường cảm thấy thật nản lòng. Sáng nay cô đến phòng tạm giam để gặp người bị tình nghi Hầu Phú Quý do Võ Bưu bắt tới ngày hôm qua, thế nhưng tuy trên người ông ta không hiện ra vết thương nào rõ ràng nhưng vẻ mặt hoảng sợ và tiếng rên rỉ không ngừng của ông khiến cô chẳng còn muốn thẩm vấn thêm nữa. Cô đã mang theo tia hy vọng cuối cùng khi đến đây, xem ra lúc này cũng phải tay không mà về.
Cô nhìn sang Mộ Dung Vũ Xuyên, cái tên vô tâm này vậy mà lại có thể ngồi chơi điện thoại say sưa như thế.
Đột nhiên cửa văn phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên vội vã bước vào. Lục Tiểu Đường nhận ra bà ta chính là Hiệu trưởng Đổng Hạo Mẫn của Học viện Phát thanh. Trông sắc mặt bà ta có vẻ không được tốt. Bà ta nhìn thấy Lục Tiểu Đường liền hỏi: “Cảnh sát Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hôm nay cô tới là vì cô sinh viên vừa mất tích có phải không?”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.