Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 110: Hung thủ lộ diện (3)
Vũ Trần
25/11/2019
Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng loá, lá gan của Mộ Dung Vũ Xuyên cũng lớn dần lên. Hắn bước vào phòng bếp nhìn đống chén bát bẩn chồng chất trong bồn rửa chén, sàn nhà nhớp nháp, trong tủ lạnh chỉ còn lại vài cây xúc xích đóng gói và một túi ni lông đựng táo.
“Mộ Dung Vũ Xuyên, anh lại đây nhìn này.” Tào Thanh đứng trong phòng gọi vọng ra.
Mộ Dung Vũ Xuyên quay trở về phòng nhưng Tào Thanh không ở bên trong. Hắn quay đầu nhìn quanh mới phát hiện trên vách tường bên ngoài phòng còn có một cánh cửa nhỏ khác. Tào Thanh đang đứng ngay trên ngưỡng cửa.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ tối, khung cửa sổ nhỏ hướng ra phía bờ sông, cả căn phòng phiêu đãng mùi gỗ đàn hương hoà quyện với đủ thứ mùi linh tinh phát ra từ những đồ vật khác.
Trên vách tường dán một bức hoạ Chúa Giê-su lớn, hai bên trái phải dán hai bức hoạ khác của Chúa nhưng nhỏ hơn. Đối diện tường, ngay trên đầu giường có treo một cái thập tự giá rất lớn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cẩn thận quan sát bức hoạ này, phát hiện tại vết thương trên hai tay và chân Chúa Giê-su bị ai đó dùng bút đỏ tô lên trông rất đáng sợ, đôi mắt của Chúa lại bị bút đen tô kín như thể chủ nhân của căn nhà này không muốn Người nhìn thấy thứ gì đó.
Mộ Dung Vũ Xuyên lật tấm nệm lên, trông thấy bên dưới có một xấp tạp chí. Hắn cầm vài quyển lên xem, toàn bộ đều là tạp chí người lớn của Nhật và Âu Mỹ, có lẽ là do đặt hàng qua mạng mà có. Tranh ảnh trong mấy quyển tạp chí đều nói về đề tài tình dục, Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Bên dưới xấp tạp chí có thứ gì đó cứng rắn, Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy tạp chí qua một bên và trông thấy một khẩu súng lục.
Hắn lập tức rút găng tay cao su trong túi ra rồi đeo vào, hết sức cẩn thận cầm khẩu súng lên và tháo băng đạn ra kiểm tra. Bên trong còn ba viên đạn.
“Là súng đời gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa khẩu súng đến trước mặt Tào Thanh.
“Rất giống khẩu súng đời 54, nhưng cũng có vài chỗ hơi khác.”
“Anh có túi zip đó không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
Tào Thanh sờ soạng khắp người rồi đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên một túi ni lông dùng khi đi siêu thị để hắn đặt khẩu súng vào.
Mộ Dung Vũ Xuyên mở tủ y tế gia đình ra xem, không thấy tạp chí người lớn hay vũ khí gì nữa mà chỉ có một túi zip nhỏ đựng bột phấn. Hắn đưa lên mũi ngửi, là ma tuý đá.
Trong ngăn kéo bên dưới tủ quần áo có hai bộ còng tay và dây thừng, còn có đủ loại quần áo bó sát người bằng da đen bóng. Mộ Dung Vũ Xuyên lấy một bộ ra xem, trông chẳng khác gì những bộ đồ hắn thường thấy trong mấy bộ phim người lớn. Trên chiếc quần lọt khe chữ T còn dính thứ nước gì đó đã khô. Không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
“Cuộc sống của tên này thật là phong phú.” Mộ Dung Vũ Xuyên tuy làu bàu nhưng trong đầu lại nhớ đến Minako, không biết cô ấy mặc những bộ quần áo này trông có hợp không. Thế nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không có ý định mang mấy thứ này về cất giữ, trên đống quần áo này không biết dính bao nhiêu là vi khuẩn bệnh lậu nữa.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Bên dưới đống dây thừng và quần áo da, Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được mấy tờ báo. Hắn rút ra xem, là “Nhật báo thành phố C” xuất bản ngày 17 tháng 8 năm 2011, trang đầu tờ báo là tin tức Lý Thục Trân bị giết và tấm ảnh chụp nhà hàng McDonald nơi xảy ra vụ án. Sau đó là một loạt các tờ báo xuất bản ngày 19 tháng 8, ngày 20 tháng 8… đều đưa tin về vụ án này. Cuối cùng là tờ báo xuất bản ngày 21 tháng 8 đưa tin Trần Mộng Dao được phát hiện tại tháp đồng hồ.
Mộ Dung Vũ Xuyên đưa xấp báo cho Tào Thanh xem. Cậu ta vừa nhìn thoáng qua hơi thở đã trở nên dồn dập.
Mộ Dung Vũ Xuyên lại quan sát căn phòng thêm một lần nữa, sau đó hắn quỳ gối nhìn xuống dưới gầm giường rồi duỗi thẳng tay lôi từ dưới gầm ra mười chai nhựa đựng một loại dung dịch nào đó có màu ố vàng.
Chắc chắn đây không phải là đồ để uống.
Mộ Dung Vũ Xuyên mở nắp chai ra, một mùi hương hoá học gay mũi lập tức tràn ngập trong phòng.
“Cái thứ gì thế?” Tào Thanh vừa bịt mũi vừa hỏi.
“Natri hypochlorite. Cũng chính là thuốc tẩy.”
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng đứng lên bước tới cạnh Tào Thanh, cúi đầu nhìn tấm thảm. Tào Thanh không hiểu ra sao, chỉ có thể nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi xổm xuống, nhấc mép tấm thảm lên rồi cuộn lại.
Bên dưới tấm thảm là lớp sàn nhà làm bằng gỗ được phủ sơn vàng, do được thảm bao bọc nên lớp sơn vẫn còn giữ nguyên vẻ tươi sáng vốn có.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh gần như đồng thời nhìn thấy bốn cái vòng nhỏ bằng sắt được gắn chặt vào sàn gỗ, khoảng cách giữa bốn chiếc vòng vừa đủ cho một người lớn nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại. (大)
Trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng chấn động. Hắn và Tào Thanh tuy im lặng không nói nhưng đều có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực đối phương.
Căng thẳng.
Và phấn khích.
Điểm nuối tiếc duy nhất là chủ nhân của ngôi nhà không biết đã đi đâu.
Hoặc có lẽ, đối với hai người bọn họ, đây chính là may mắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cẩn thận kiểm tra sàn nhà và những chiếc vòng sắt. Hắn dùng con dao nhỏ nạy lên một mảnh gỗ dưới sàn, bọc kỹ bằng khăn giấy rồi cất vào túi. Sau đó hắn lại dùng khăn giấy chùi qua chùi lại dưới sàn rồi đưa về phía dưới ngọn đèn xem xét, trên khăn giấy có những vết bẩn lốm đốm thấm dầu có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Ai có thể tưởng tượng ra được, ở một thành phố văn minh nhà lầu san sát tấp nập đầy người lại cất giấu một góc tối hẻo lánh âm u mà tại đó, một sinh mệnh đã từng bất lực giãy giụa không thành.
Ở chính nơi đây, cô gái đó đã đánh mất tất cả tôn nghiêm của một con người, đánh mất tự do, tình cảm và tư duy. Thứ duy nhất còn lại trong cô chỉ là một thân xác run rẩy trước những trận tra tấn không hồi kết.
Cô bị đối xử như một chú cừu non đang chờ bị giết mổ, bị xem như một loại gia súc đã bị người ta sắp đặt sẵn số mệnh.
Giờ đây sinh mạng đó đã biến mất khỏi thế giới này và nằm trong một khoang lạnh như băng ở phòng chứa xác. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành một nắm bột xương. Người thân của cô có lẽ sẽ mãi đau đớn về cái chết của cô khi họ còn sống. Bạn thân của cô, chàng trai từng theo đuổi cô, những người có quen biết cô… sẽ xoá đi một cái tên mà mình từng quen biết, để rồi lại hoà vào trong xã hội tiếp tục cuộc sống của riêng mình.
Tất cả dường như đã biến mất và trở về lúc cô chưa từng xuất hiện, kể cả những niềm vui và nỗi buồn mà cô từng trải qua.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
“Mộ Dung Vũ Xuyên, anh lại đây nhìn này.” Tào Thanh đứng trong phòng gọi vọng ra.
Mộ Dung Vũ Xuyên quay trở về phòng nhưng Tào Thanh không ở bên trong. Hắn quay đầu nhìn quanh mới phát hiện trên vách tường bên ngoài phòng còn có một cánh cửa nhỏ khác. Tào Thanh đang đứng ngay trên ngưỡng cửa.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ tối, khung cửa sổ nhỏ hướng ra phía bờ sông, cả căn phòng phiêu đãng mùi gỗ đàn hương hoà quyện với đủ thứ mùi linh tinh phát ra từ những đồ vật khác.
Trên vách tường dán một bức hoạ Chúa Giê-su lớn, hai bên trái phải dán hai bức hoạ khác của Chúa nhưng nhỏ hơn. Đối diện tường, ngay trên đầu giường có treo một cái thập tự giá rất lớn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cẩn thận quan sát bức hoạ này, phát hiện tại vết thương trên hai tay và chân Chúa Giê-su bị ai đó dùng bút đỏ tô lên trông rất đáng sợ, đôi mắt của Chúa lại bị bút đen tô kín như thể chủ nhân của căn nhà này không muốn Người nhìn thấy thứ gì đó.
Mộ Dung Vũ Xuyên lật tấm nệm lên, trông thấy bên dưới có một xấp tạp chí. Hắn cầm vài quyển lên xem, toàn bộ đều là tạp chí người lớn của Nhật và Âu Mỹ, có lẽ là do đặt hàng qua mạng mà có. Tranh ảnh trong mấy quyển tạp chí đều nói về đề tài tình dục, Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Bên dưới xấp tạp chí có thứ gì đó cứng rắn, Mộ Dung Vũ Xuyên đẩy tạp chí qua một bên và trông thấy một khẩu súng lục.
Hắn lập tức rút găng tay cao su trong túi ra rồi đeo vào, hết sức cẩn thận cầm khẩu súng lên và tháo băng đạn ra kiểm tra. Bên trong còn ba viên đạn.
“Là súng đời gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên đưa khẩu súng đến trước mặt Tào Thanh.
“Rất giống khẩu súng đời 54, nhưng cũng có vài chỗ hơi khác.”
“Anh có túi zip đó không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
Tào Thanh sờ soạng khắp người rồi đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên một túi ni lông dùng khi đi siêu thị để hắn đặt khẩu súng vào.
Mộ Dung Vũ Xuyên mở tủ y tế gia đình ra xem, không thấy tạp chí người lớn hay vũ khí gì nữa mà chỉ có một túi zip nhỏ đựng bột phấn. Hắn đưa lên mũi ngửi, là ma tuý đá.
Trong ngăn kéo bên dưới tủ quần áo có hai bộ còng tay và dây thừng, còn có đủ loại quần áo bó sát người bằng da đen bóng. Mộ Dung Vũ Xuyên lấy một bộ ra xem, trông chẳng khác gì những bộ đồ hắn thường thấy trong mấy bộ phim người lớn. Trên chiếc quần lọt khe chữ T còn dính thứ nước gì đó đã khô. Không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
“Cuộc sống của tên này thật là phong phú.” Mộ Dung Vũ Xuyên tuy làu bàu nhưng trong đầu lại nhớ đến Minako, không biết cô ấy mặc những bộ quần áo này trông có hợp không. Thế nhưng Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không có ý định mang mấy thứ này về cất giữ, trên đống quần áo này không biết dính bao nhiêu là vi khuẩn bệnh lậu nữa.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Bên dưới đống dây thừng và quần áo da, Mộ Dung Vũ Xuyên tìm được mấy tờ báo. Hắn rút ra xem, là “Nhật báo thành phố C” xuất bản ngày 17 tháng 8 năm 2011, trang đầu tờ báo là tin tức Lý Thục Trân bị giết và tấm ảnh chụp nhà hàng McDonald nơi xảy ra vụ án. Sau đó là một loạt các tờ báo xuất bản ngày 19 tháng 8, ngày 20 tháng 8… đều đưa tin về vụ án này. Cuối cùng là tờ báo xuất bản ngày 21 tháng 8 đưa tin Trần Mộng Dao được phát hiện tại tháp đồng hồ.
Mộ Dung Vũ Xuyên đưa xấp báo cho Tào Thanh xem. Cậu ta vừa nhìn thoáng qua hơi thở đã trở nên dồn dập.
Mộ Dung Vũ Xuyên lại quan sát căn phòng thêm một lần nữa, sau đó hắn quỳ gối nhìn xuống dưới gầm giường rồi duỗi thẳng tay lôi từ dưới gầm ra mười chai nhựa đựng một loại dung dịch nào đó có màu ố vàng.
Chắc chắn đây không phải là đồ để uống.
Mộ Dung Vũ Xuyên mở nắp chai ra, một mùi hương hoá học gay mũi lập tức tràn ngập trong phòng.
“Cái thứ gì thế?” Tào Thanh vừa bịt mũi vừa hỏi.
“Natri hypochlorite. Cũng chính là thuốc tẩy.”
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng đứng lên bước tới cạnh Tào Thanh, cúi đầu nhìn tấm thảm. Tào Thanh không hiểu ra sao, chỉ có thể nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi xổm xuống, nhấc mép tấm thảm lên rồi cuộn lại.
Bên dưới tấm thảm là lớp sàn nhà làm bằng gỗ được phủ sơn vàng, do được thảm bao bọc nên lớp sơn vẫn còn giữ nguyên vẻ tươi sáng vốn có.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh gần như đồng thời nhìn thấy bốn cái vòng nhỏ bằng sắt được gắn chặt vào sàn gỗ, khoảng cách giữa bốn chiếc vòng vừa đủ cho một người lớn nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại. (大)
Trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng chấn động. Hắn và Tào Thanh tuy im lặng không nói nhưng đều có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực đối phương.
Căng thẳng.
Và phấn khích.
Điểm nuối tiếc duy nhất là chủ nhân của ngôi nhà không biết đã đi đâu.
Hoặc có lẽ, đối với hai người bọn họ, đây chính là may mắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cẩn thận kiểm tra sàn nhà và những chiếc vòng sắt. Hắn dùng con dao nhỏ nạy lên một mảnh gỗ dưới sàn, bọc kỹ bằng khăn giấy rồi cất vào túi. Sau đó hắn lại dùng khăn giấy chùi qua chùi lại dưới sàn rồi đưa về phía dưới ngọn đèn xem xét, trên khăn giấy có những vết bẩn lốm đốm thấm dầu có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Ai có thể tưởng tượng ra được, ở một thành phố văn minh nhà lầu san sát tấp nập đầy người lại cất giấu một góc tối hẻo lánh âm u mà tại đó, một sinh mệnh đã từng bất lực giãy giụa không thành.
Ở chính nơi đây, cô gái đó đã đánh mất tất cả tôn nghiêm của một con người, đánh mất tự do, tình cảm và tư duy. Thứ duy nhất còn lại trong cô chỉ là một thân xác run rẩy trước những trận tra tấn không hồi kết.
Cô bị đối xử như một chú cừu non đang chờ bị giết mổ, bị xem như một loại gia súc đã bị người ta sắp đặt sẵn số mệnh.
Giờ đây sinh mạng đó đã biến mất khỏi thế giới này và nằm trong một khoang lạnh như băng ở phòng chứa xác. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ trở thành một nắm bột xương. Người thân của cô có lẽ sẽ mãi đau đớn về cái chết của cô khi họ còn sống. Bạn thân của cô, chàng trai từng theo đuổi cô, những người có quen biết cô… sẽ xoá đi một cái tên mà mình từng quen biết, để rồi lại hoà vào trong xã hội tiếp tục cuộc sống của riêng mình.
Tất cả dường như đã biến mất và trở về lúc cô chưa từng xuất hiện, kể cả những niềm vui và nỗi buồn mà cô từng trải qua.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.