Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 137: Tuyệt Địa (5)
Vũ Trần
08/01/2020
Trong bóng tối, Minako nghe tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Toàn thân cô run rẩy đến mức cảm thấy buồn tiểu.
Nằm yên trên sàn nhà đợi hắn đến là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.
Cô rất muốn nhìn rõ gương mặt đó, nhưng trong bóng tối cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn.
Nỗi sợ hãi trôi qua theo từng giây từng phút đồng hồ, từ khủng hoảng biến thành chết lặng.
Trong tiềm thức cô đã bắt đầu tiếp nhận số mệnh của mình. Cô chỉ còn hy vọng một điều, hắn đừng khiến cô quá đau đớn, chỉ như thế thôi là cô đã cảm kích hắn rồi. Đồng thời cô cũng hiếu kỳ về thứ mà hắn gọi là tác phẩm nghệ thuật. Hắn sẽ biến cô thành một tác phẩm nghệ thuật như thế nào?
Hắn tàn nhẫn với cô là vì yêu cô sao?
Cuối cùng cô cũng sẽ giống như Trần Mộng Dao, bị đóng đinh một cách hoàn mỹ lên thập tự giá, hay sẽ là một loại nghệ thuật tàn ác khác vượt xa trí tưởng tượng của cô?
Đèn trong phòng hình như sáng lên. Bóng đêm đã biến thành ánh sáng dìu dịu. Kẻ đó đang đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn ra hắn cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ, nam hay nữ…
Cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt đang trôi lơ lửng trên không nhìn xuyên thấu qua lớp da cô, thưởng thức kết cấu bên trong cơ thể cô khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.
Hắn ngồi xuống ngay cạnh cô rồi hỏi: “Ăn xong rồi có cảm thấy khá hơn chưa?”
“Có.” Minako trả lời không tự chủ.
“Em có biết bọn họ đều đang tìm em không? Cảnh sát của toàn thành phố đều đã ra quân rồi đấy.”
Minako liếm đôi môi khô khốc.
“Anh sẽ không giao em cho bọn họ. Anh muốn giấu em đi thật kỹ.”
Trên mông cô chợt truyền đến cảm giác đau đớn. Minako run rẩy nhúc nhích một chút.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em. Thứ đó sẽ khiến em cảm thấy sung sướng hơn nhiều.”
Thân thể Minako lại dần mất trọng lượng như thể cô đang bị làm phép trôi lơ lửng giữa không trung.
Một loại chất lỏng lành lạnh rơi lên da cô. Đôi tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể cô như cái cách hắn đã làm trên cơ thể Trần Mộng Dao… Cô cảm thấy chất lỏng vừa lạnh lại vừa trơn như hàng tỷ mũi châm nhỏ nhẹ nhàng kích thích cơ thể mình. Hơi thở cô bắt đầu trở nên gấp gáp, nhũ hoa cô đứng sừng sững.
Hắn đang tỉ mỉ mơn trớn ngón chân cô, giọng hắn đầy vẻ dịu dàng: “Thật ra anh không quá hài lòng về Lý Thục Trân. Trần Mộng Dao tuy cũng rất tốt nhưng không cách nào so sánh được với em…”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng cô: “Em rất hoàn mỹ. Anh e là mình không thể tìm được tác phẩm nghệ thuật nào tốt hơn em. Em nói xem anh nên yêu thương em như thế nào đây?”
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong bóng tối. Đó là một cây kềm cũ đã từng được sử dụng trên người Trần Mộng Dao. Có lẽ trên bề mặt kềm còn sót lại một chút máu thịt.
“Yamete, Yamete (Đừng mà)…” Minako đau khổ cầu xin hắn.
“Đừng sợ, bảo bối của anh.” Hắn tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Minako, “Anh đảm bảo em sẽ không hề cảm thấy một chút đau đớn nào. Em đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm.”
“Van xin anh, thả tôi ra có được không?”
Hắn khẽ cười. Đây là một yêu cầu rất ngu ngốc. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến sự yêu thích hắn dành cho cô gái.
Hắn cúi sát người nói vào tai Minako: “Hãy để anh biến em thành một tác phẩm nghệ thuật, lưu giữ lại vẻ đẹp của em đến suốt đời. Em không cảm thấy chuyện này rất tuyệt vời sao?”
“Anh định làm gì?” Giọng Minako vô cùng run rẩy.
“Biến em thành một tiêu bản xinh đẹp và tinh xảo trong bồn chứa thuỷ tinh, em thấy ý tưởng này có được không?... Em đừng khóc, anh sẽ thấy đau lòng, nếu em không thích thì để anh nghĩ biện pháp khác… Sao em lại khóc nữa rồi?”[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
20 giờ 23 phút.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đang căng thẳng suy nghĩ.
Bây giờ hắn đã biết, nhà Na Lượng không phải là nơi giam giữ Trần Mộng Dao, cả hắn và Đường Kiện đều đã bị hung thủ lừa gạt.
Hung thủ đã sắp đặt tất cả, hắn bài trí mọi thứ ở nhà Na Lượng vô cùng kín kẽ không có chút sơ hở nào. Ngoại trừ một chuyện ngoài ý muốn duy nhất —
Đó là mảnh dằm gỗ đâm vào kẽ ngón tay Trần Mộng Dao.
Trong lúc cô ta giãy giụa, kẽ ngón tay vô tình đã quét xuống mặt sàn. Vấn đề là ở chỗ này.
Sàn gỗ nhà Na Lượng là loại ván gỗ ép thông dụng, mà mảnh dằm gỗ trong kẽ ngón tay Trần Mộng Dao lại là gỗ hồng tùng, một loại gỗ chỉ được dùng làm sàn nhà trong các căn nhà cũ. Hung thủ còn chưa ý thức được điểm đó, đây chính là cơ hội duy nhất của Mộ Dung Vũ Xuyên.
Nơi giam giữ Minako chắc chắn cũng là nơi đã giam giữ Trần Mộng Dao, đó là một căn nhà cũ đã mấy chục tuổi, thậm chí có thể đã trên trăm tuổi.
Đáng tiếc là Trần Mộng Dao khi ấy đã bị tiêm Benladon vào người nên không cách nào miêu tả lại nơi đó, cô ta chỉ có thể ngửi được mùi gay mũi tương tự như trong bệnh viện. Võ Bưu hiện đang dựa vào manh mối này mà lùng sục toàn bộ bệnh viện trong thành phố.
Mộ Dung Vũ Xuyên đứng bên vệ đường ngắm nhìn thứ ánh sáng màu vàng cam của bóng đèn đang trải dài vào trong bóng đêm vô tận.
Hắn biết chắc chắn Võ Bưu sẽ không tìm được tên hung thủ. Hung thủ vốn không hề trốn trong bệnh viện.
Hắn lấy điện thoại di động ra định gọi điện cho Võ Bưu, nhưng rồi chợt nhận ra hắn không có số điện thoại của ông ta. Mà cho dù hắn thật sự nói cho ông ta biết thì chắc gì ông ta đã chịu tin lời hắn.
Bây giờ Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Cho dù nỗ lực của hắn cuối cùng vẫn không cứu được Minako, thì ít nhất hắn cũng không còn cảm thấy hối tiếc nữa.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Toàn thân cô run rẩy đến mức cảm thấy buồn tiểu.
Nằm yên trên sàn nhà đợi hắn đến là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.
Cô rất muốn nhìn rõ gương mặt đó, nhưng trong bóng tối cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn.
Nỗi sợ hãi trôi qua theo từng giây từng phút đồng hồ, từ khủng hoảng biến thành chết lặng.
Trong tiềm thức cô đã bắt đầu tiếp nhận số mệnh của mình. Cô chỉ còn hy vọng một điều, hắn đừng khiến cô quá đau đớn, chỉ như thế thôi là cô đã cảm kích hắn rồi. Đồng thời cô cũng hiếu kỳ về thứ mà hắn gọi là tác phẩm nghệ thuật. Hắn sẽ biến cô thành một tác phẩm nghệ thuật như thế nào?
Hắn tàn nhẫn với cô là vì yêu cô sao?
Cuối cùng cô cũng sẽ giống như Trần Mộng Dao, bị đóng đinh một cách hoàn mỹ lên thập tự giá, hay sẽ là một loại nghệ thuật tàn ác khác vượt xa trí tưởng tượng của cô?
Đèn trong phòng hình như sáng lên. Bóng đêm đã biến thành ánh sáng dìu dịu. Kẻ đó đang đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô cố gắng mở to hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn ra hắn cao hay thấp, béo hay gầy, già hay trẻ, nam hay nữ…
Cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt đang trôi lơ lửng trên không nhìn xuyên thấu qua lớp da cô, thưởng thức kết cấu bên trong cơ thể cô khiến cô vừa ngượng ngùng, vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.
Hắn ngồi xuống ngay cạnh cô rồi hỏi: “Ăn xong rồi có cảm thấy khá hơn chưa?”
“Có.” Minako trả lời không tự chủ.
“Em có biết bọn họ đều đang tìm em không? Cảnh sát của toàn thành phố đều đã ra quân rồi đấy.”
Minako liếm đôi môi khô khốc.
“Anh sẽ không giao em cho bọn họ. Anh muốn giấu em đi thật kỹ.”
Trên mông cô chợt truyền đến cảm giác đau đớn. Minako run rẩy nhúc nhích một chút.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em. Thứ đó sẽ khiến em cảm thấy sung sướng hơn nhiều.”
Thân thể Minako lại dần mất trọng lượng như thể cô đang bị làm phép trôi lơ lửng giữa không trung.
Một loại chất lỏng lành lạnh rơi lên da cô. Đôi tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể cô như cái cách hắn đã làm trên cơ thể Trần Mộng Dao… Cô cảm thấy chất lỏng vừa lạnh lại vừa trơn như hàng tỷ mũi châm nhỏ nhẹ nhàng kích thích cơ thể mình. Hơi thở cô bắt đầu trở nên gấp gáp, nhũ hoa cô đứng sừng sững.
Hắn đang tỉ mỉ mơn trớn ngón chân cô, giọng hắn đầy vẻ dịu dàng: “Thật ra anh không quá hài lòng về Lý Thục Trân. Trần Mộng Dao tuy cũng rất tốt nhưng không cách nào so sánh được với em…”
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên bụng cô: “Em rất hoàn mỹ. Anh e là mình không thể tìm được tác phẩm nghệ thuật nào tốt hơn em. Em nói xem anh nên yêu thương em như thế nào đây?”
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong bóng tối. Đó là một cây kềm cũ đã từng được sử dụng trên người Trần Mộng Dao. Có lẽ trên bề mặt kềm còn sót lại một chút máu thịt.
“Yamete, Yamete (Đừng mà)…” Minako đau khổ cầu xin hắn.
“Đừng sợ, bảo bối của anh.” Hắn tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt trên mặt Minako, “Anh đảm bảo em sẽ không hề cảm thấy một chút đau đớn nào. Em đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm.”
“Van xin anh, thả tôi ra có được không?”
Hắn khẽ cười. Đây là một yêu cầu rất ngu ngốc. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến sự yêu thích hắn dành cho cô gái.
Hắn cúi sát người nói vào tai Minako: “Hãy để anh biến em thành một tác phẩm nghệ thuật, lưu giữ lại vẻ đẹp của em đến suốt đời. Em không cảm thấy chuyện này rất tuyệt vời sao?”
“Anh định làm gì?” Giọng Minako vô cùng run rẩy.
“Biến em thành một tiêu bản xinh đẹp và tinh xảo trong bồn chứa thuỷ tinh, em thấy ý tưởng này có được không?... Em đừng khóc, anh sẽ thấy đau lòng, nếu em không thích thì để anh nghĩ biện pháp khác… Sao em lại khóc nữa rồi?”[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
20 giờ 23 phút.
Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn đang căng thẳng suy nghĩ.
Bây giờ hắn đã biết, nhà Na Lượng không phải là nơi giam giữ Trần Mộng Dao, cả hắn và Đường Kiện đều đã bị hung thủ lừa gạt.
Hung thủ đã sắp đặt tất cả, hắn bài trí mọi thứ ở nhà Na Lượng vô cùng kín kẽ không có chút sơ hở nào. Ngoại trừ một chuyện ngoài ý muốn duy nhất —
Đó là mảnh dằm gỗ đâm vào kẽ ngón tay Trần Mộng Dao.
Trong lúc cô ta giãy giụa, kẽ ngón tay vô tình đã quét xuống mặt sàn. Vấn đề là ở chỗ này.
Sàn gỗ nhà Na Lượng là loại ván gỗ ép thông dụng, mà mảnh dằm gỗ trong kẽ ngón tay Trần Mộng Dao lại là gỗ hồng tùng, một loại gỗ chỉ được dùng làm sàn nhà trong các căn nhà cũ. Hung thủ còn chưa ý thức được điểm đó, đây chính là cơ hội duy nhất của Mộ Dung Vũ Xuyên.
Nơi giam giữ Minako chắc chắn cũng là nơi đã giam giữ Trần Mộng Dao, đó là một căn nhà cũ đã mấy chục tuổi, thậm chí có thể đã trên trăm tuổi.
Đáng tiếc là Trần Mộng Dao khi ấy đã bị tiêm Benladon vào người nên không cách nào miêu tả lại nơi đó, cô ta chỉ có thể ngửi được mùi gay mũi tương tự như trong bệnh viện. Võ Bưu hiện đang dựa vào manh mối này mà lùng sục toàn bộ bệnh viện trong thành phố.
Mộ Dung Vũ Xuyên đứng bên vệ đường ngắm nhìn thứ ánh sáng màu vàng cam của bóng đèn đang trải dài vào trong bóng đêm vô tận.
Hắn biết chắc chắn Võ Bưu sẽ không tìm được tên hung thủ. Hung thủ vốn không hề trốn trong bệnh viện.
Hắn lấy điện thoại di động ra định gọi điện cho Võ Bưu, nhưng rồi chợt nhận ra hắn không có số điện thoại của ông ta. Mà cho dù hắn thật sự nói cho ông ta biết thì chắc gì ông ta đã chịu tin lời hắn.
Bây giờ Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Cho dù nỗ lực của hắn cuối cùng vẫn không cứu được Minako, thì ít nhất hắn cũng không còn cảm thấy hối tiếc nữa.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.