Chương 27
Võ Anh Thơ
24/05/2013
Anh không phản ứng gì chỉ quay lại hướng mắt về phía Cơ Thành
-Huynh không thể im lặng mãi như vậy, sự thật thì Kỳ Kỳ đã chết và huynh là người duy nhất ở trong căn phòng này, huynh phải là người biết rõ chuyện vừa xảy ra chứ!
Im lặng trong ít phút, sau cùng Cơ Thành đã trả lời cho sự nôn nóng, chờ đợi của mọi người tại đây
-Con không thể nói bởi con chẳng biết gì cả. Con nghe Minh Nhật bảo, Kỳ Kỳ đợi trong phòng
nên con đã vào đây tìm đệ ấy nhưng tìm khắp nơi, con không thấy Kỳ Kỳ đâu. Sau đó thì có người xuất hiện, con chẳng rõ là ai... tiếp đến, con bị đánh ngất đi và lúc tỉnh lại thì... thì... Kỳ Kỳ đã chết, trong tay con là thanh kiếm nhuốm máu.
Lời kể của Cơ Thành kết thúc, những người nọ liền nhìn nhau khó hiểu.
Sự việc có vẻ rất kỳ lạ và khác thường. Sở Hùng đặt Lạc Kỳ xuống đất, đứng dậy
-Ý đệ là có người đã giết Kỳ Kỳ rồi đổ tội cho đệ?
Cơ Thành đặt tay lên trán, nhắm mắt
-Có lẽ thế... đệ không rõ chuyện gì nữa...
Quan sát dáng vẻ mất bình tĩnh đó, Minh Nhật chợt cất giọng, nhạt nhẽo
-Huynh nói dối! Rõ ràng huynh bịa chuyện, những lời huynh kể thật vô lý. Huynh không nên chối tội bằng cách kéo đệ vào... sự thật, đệ không có bảo với huynh, Kỳ Kỳ đợi huynh trong phòng! Trước khi tiệc bắt đầu, đệ không thấy Kỳ Kỳ và cũng không thấy huynh, vậy đệ gặp huynh lúc nào?
Đồng loạt bảy người nọ đều sửng sốt.
Cơ Thành hạ tay xuống, lập tức nhìn qua hoàng đệ ngồi trên xe lăn
-Đệ nói cái gì? Đệ không gặp huynh ư...? Sao đệ lại nói thế, huynh gặp đệ trên đường đi tìm Kỳ Kỳ và chính miệng đệ bảo Kỳ Kỳ chờ huynh trong phòng. Là đệ...!
Lúc ấy trong đầu Các Tự bỗng nhiên nhớ lại một điều, chính xác là một câu nói.
“-Nàng tìm tam hoàng huynh à, lúc nãy, ta có thấy huynh ấy cùng Kỳ Kỳ đi vào phòng, có thể cả hai đang làm gì đó, chắc sẽ nhanh chóng đến đây thôi!”
Chậm rãi, cô đảo cái nhìn sang phu quân... cái ánh mắt ấy của anh... người luôn dối trá!
Nhưng nếu Các Tự nói ra thì liệu có ai tin cô và Minh Nhật nhất định sẽ chối ngay.
Cô tiểu thư chưa biết nên làm gì thì Minh Nhật lại tiếp
-Đệ thật không ngờ huynh lại là người thế này, nói dối trước mặt bao nhiêu người, đem đệ ra làm lá chắn ư? Huynh đang kiếm cớ chối tội.
-Lạc Minh Nhật! Đệ có biết mình nói gì không? Chính đệ mới là kẻ dối trá ở đây! Dừng lại đi!
Minh Nhật lắc đầu, buồn bã
-Tam hoàng huynh, huynh làm đệ quá thất vọng, huynh đã thẳng tay giết Kỳ Kỳ nay lại còn bịa đặt kéo đệ vào theo, muốn nói dối huynh cũng nên biết cách đằng này lại...
-Huynh không giết Kỳ Kỳ!
-Đấy là huynh nói thôi, sự việc đã diễn ra trước mắt rồi!
Nghiến răng
Cơ Thành bước nhanh đến chỗ Minh Nhật, tay đặt mạnh lên vai hoàng đệ, tức giận
-Đệ lại thế hả? Dối trá... đừng có sống bất nhân vậy nữa, hãy một lần đệ nói thật xem. Nói đi!!!
Trông sự kích động của Cơ Thành, Âu Mỹ Ngân liền kéo anh ra, đanh giọng
-Đủ rồi Thành nhi, con đang làm cái trò gì vậy?
-Mẫu hậu đừng có bênh vực Minh Nhật, đệ ấy không tốt lành như người nghĩ đâu.
Dứt câu, Cơ Thành tháo tay vị hoàng hậu ra, tiếp tục dằn mặt Minh Nhật
-Nào, đệ phải nói, chấm dứt cái trò dối trá ngay! Mau nói... chuyện 8 năm trước, chuyện của phụ vương và cả chuyện về Kỳ Kỳ lúc nãy! Đứng lên, đừng ngồi trên xe lăn và che giấu bộ mặt tàn nhẫn của đệ! Đệ căm ghét huynh lắm ư? Cho huynh lý do vì sao từ nhỏ đến lớn đệ lại hận huynh đến thế... chúng ta là huynh đệ ruột!
Trước vẻ giận dữ cùng những lời oán trách từ Cơ Thành, Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm đều nhìn nhau đầy khó hiểu. Họ không biết Cơ Thành nói gì.
Còn Lạc Phổ thì lặng thinh, chẳng có bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt vô cảm của anh.
Về phía Các Tự, cô muốn khóc bởi thật sự hiểu nỗi thống khổ mà Minh Nhật gây ra cho Cơ Thành trong bao năm qua.
Cô tiểu thư liền giữ lấy tay vị hoàng huynh, miệng không ngừng ngăn cản
-Đừng, huynh đừng thế, sẽ chẳng thay đổi được gì đâu!
-Không! Huynh chịu đựng như vậy là quá đủ...
Âu Mỹ Ngân cũng kiềm giữ hoàng nhi đồng thời nhìn Sở Hùng, Trường Dinh như ra dấu.
Hiểu ý, hai huynh đệ nhanh chóng đi đến, mỗi người nắm lấy cánh tay Cơ Thành kéo ra.
-Bình tĩnh lại tam hoàng đệ, đệ làm sao vậy?
-Tam hoàng huynh, đệ biết giờ huynh rất kích động nhưng huynh đừng hành xử như thế!
Dù bị giữ chặt nhưng Cơ Thành vẫn nói một cách đầy giận dữ, anh không ngừng vùng vẫy như muốn lao đến Minh Nhật
-Mọi người không hiểu... không hiểu! Lạc Minh Nhật, mau đứng dậy, sao đệ có thể sống với tâm hồn tội lỗi, nhẫn tâm đến đáng sợ vậy?
Minh Nhật chỉnh lại y phục, nét mặt thản nhiên trước lời sỉ vả, trách mắng của hoàng huynh.
-Đủ rồi, Thành nhi, con dừng lại ngay, đừng nói những lời đó với hoàng đệ.
-Hoàng huynh, Các Tự xin huynh... chỉ vô ích thôi!
Cơ Thành hét lên, căm phẫn
-Tất cả đều như nhau, không một ai hiểu được nỗi đau của Cơ Thành này!
Bốp!
Mọi người sững sờ khi Lạc Phổ đánh vào mặt Cơ Thành. Cùng lúc, vị đại hoàng tử lớn giọng
-Lạc Cơ Thành! Đệ phát điên sao? Ngừng ngay...! Đệ không nghĩ gì cho Kỳ Kỳ à? Đệ ấy chết thảm như vậy mà đệ cứ trách mắng Minh Nhật, việc quan trọng bây giờ không phải là cãi vã... Chấm dứt cái trò này lại, đệ nghe chứ?
Mái đầu Cơ Thành cúi thấp, má phải buốt rát bởi cái đánh mạnh của Lạc Phổ. Im lặng vài giây, anh từ từ xoay qua nhìn trực diện hoàng huynh
-Huynh không đủ tư cách đánh đệ!
-Ta là hoàng huynh của đệ!
-Hoàng huynh?! Không đâu, 8 năm trước huynh đã từ bỏ đệ, bây giờ nói câu ấy, huynh không thấy buồn cười lắm sao?
-Đệ...!
Câu nói của Cơ Thành khiến Lạc Phổ giận đến mức anh đã vung tay lên toan đánh hoàng đệ lần nữa may thay Sở Hùng đã ngăn lại
-Đừng, đại hoàng huynh, đủ rồi, huynh cứ như vậy tam hoàng đệ càng trách huynh hơn đấy!
Tự dưng Lạc Phổ bất động, cái nhìn của anh đứng yên, trống rỗng. Bàn tay vị đại hoàng tử hạ xuống khi trông thấy đôi mắt Cơ Thành nhìn mình đầy vẻ oán trách. Phải, đúng là thế!
-Đừng bao giờ nói câu đó lần nữa, ta vẫn là hoàng huynh của đệ, vậy thôi!
-Điều đó có còn quan trọng nữa không?
Trường Dinh lên tiếng
-Thôi, tam hoàng huynh, huynh cũng đừng nói nữa, mỗi người nhường một câu đi!
Cơ Thành khẽ quay mặt sang bên, còn Lạc Phổ thì liền xoay lưng, chẳng bảo thêm lời nào.
Lạc Diễm đau xót nhìn thân thể Lạc Kỳ dưới đất rồi lại trông cảnh bất hoà của ba hoàng huynh, lòng anh buồn bã vô cùng
-Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Trước đó bảy huynh đệ chúng ta còn trò chuyện vui vẻ thế mà…
Lời cay đắng bỏ dở ấy khiến mọi người lặng im, không một âm thanh nào phát ra.
Lạc Diễm cúi xuống, đưa tay vuốt mắt Lạc Kỳ, giọng như nghẹn dần
-Dù sao Kỳ Kỳ đã không còn, các huynh có tranh cãi cũng vô ích vậy nên đừng nói gì nữa... đệ xin đấy... hãy để thất hoàng đệ yên nghỉ!
Rất khẽ, Các Tự chậm chạp đến bên cạnh Lạc Diễm, nhẹ nhàng, cô ôm lấy anh.
-Không sao đâu, lục hoàng đệ!
Ấm áp. Bình yên. Lạc Diễm gục đầu vào lòng Các Tự, bờ vai run run.
Một nỗi buồn sâu sắc lởn vởn trong tim các vị hoàng tử còn lại. Riêng Minh Nhật thì...
Trước cảnh Lạc Kỳ chết, nước mắt của Lạc Diễm và nỗi đau của Lạc Phổ, Sở Hùng, Cơ Thành, Trường Dinh liệu vị thái tử tàn nhẫn đó cảm giác thế nào? Chỉ mình anh rõ nhất.
Âu Mỹ Ngân nãy giờ đứng lặng lẽ, bà không biết phải làm gì trong tình huống trớ trêu hiện tại.
Nhắm mắt, vị hoàng hậu cố bình tâm, bảo
-Thành nhi, cái chết của Kỳ Kỳ, con là nghi phạm duy nhất, vì vậy, không còn cách nào khác, con sẽ bị giam vào đại lao. Chờ tang lễ của Kỳ Kỳ kết thúc, lúc đó sẽ điều tra kỹ về việc đáng tiếc này.
Cơ Thành không phản ứng trước quyết định của mẫu hậu. Sở Hùng và Trường Dinh buông tay anh ra, vẻ mặt cảm thông nhưng cả hai bất lực.
Âu Mỹ Ngân kiềm chế cảm xúc, gọi to
-Người đâu!
Cửa mở, Bạch công công vội vàng bước vào, cúi người
-Bẩm nương nương có gì căn dặn!
-Tam hoàng tử là nghi phạm trong việc ám sát thất hoàng tử nên tạm thời sẽ bị giam vào đại lao chờ xét xử. Mau gọi thị vệ áp giải tam hoàng tử.
-Dạ, nương nương chắc chứ ạ?
Âu Mỹ Ngân, dù lòng đau như cắt nhưng vẫn gật đầu. Bạch công công đành nghe lệnh, quay ra gọi thị vệ vào. Trước khi Cơ Thành bị giải đi, Lạc Diễm liền bật dậy, lo lắng gọi
-Tam hoàng huynh!
Nhìn hoàng đệ, Cơ Thành bảo khẽ
-Đừng lo, huynh sẽ ổn thôi!
Rồi ánh mắt Cơ Thành nhìn sang Các Tự, anh thấy hoàng đệ muội đặt tay lên ngực, mỉm cười với đôi mắt long lanh, đầy nước.
Cơ Thành cũng mỉm cười, vẻ an ủi “ Huynh không sao, nhất định huynh sẽ gặp lại muội”.
Tiếp đến, vị tam hoàng tử chuyển hướng qua Sở Hùng, Trường Dinh
-Thay đệ dự tang lễ Kỳ Kỳ!
Hai người nọ gật đầu đồng ý.
Từ từ, Cơ Thành quay qua nhìn Lạc Phổ, vị hoàng huynh vẫn đứng xoay lưng.
Anh cũng không mong níu kéo gì nên chẳng nói thêm bất cứ lời nào.
Buồn bã khi Cơ Thành thấy Âu Mỹ Ngân hướng mắt vào không trung, bà đã không nhìn anh.
Biết điều mẫu hậu đang nghĩ nên anh chỉ cúi người, hành lễ.
Sau cùng, Cơ Thành nhìn lại thân thể Lạc Kỳ, đau đớn nhưng cũng phải quay lưng rời phòng.
Dĩ nhiên, anh không quên Minh Nhật.
Đoán hoàng huynh sẽ nhìn mình nên Minh Nhật cũng ngước mặt nhìn trực diện.
Kỳ lạ thay! Không trách móc, không giận dữ càng không căm hận...
Đôi mắt Cơ Thành phản chiếu một nỗi buồn da diết, lạnh lẽo như tuyết, mơ hồ xa xăm.
Đó là lần đầu tiên Minh Nhật bắt gặp cái nhìn đó và cũng là lần đầu tiên vị hoàng đệ nhẫn tâm ấy đã xoay mặt để tránh cái buồn cô đọng đầy ám ảnh từ ánh mắt hoàng huynh.
Cơ Thành lặng im trước thái độ lẩn tránh của Minh Nhật... chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Âu Mỹ Ngân mệt mỏi, bảo Các Tự
-Các Tự, đưa mẫu hậu về phòng!
Cô tiểu thư gật đầu, đỡ lấy bà, cả hai cất bước, trông nặng trĩu.
-Ngày mai, triều đình sẽ phát tang, cứ nói là... thất hoàng tử Lạc Kỳ bị ám sát, hiện đang điều tra tìm hung thủ!
Lạc Phổ ra chỉ thị cho bốn hoàng đệ. Không biết nói gì, tất cả đều tán đồng. Có lẽ như vậy là tốt nhất!
Tiệc mừng thọ Âu Mỹ Ngân sáng hôm đó đã không diễn ra, các đại thần vô cùng khó hiểu trước việc lạ lùng này.
Không gian nặng nề đến mức khó chịu, Tử Băng cảm giác có tảng đá đè nặng lồng ngực bởi sự im lặng của bốn huynh lớn.
Chẳng rõ sao, đám thị vệ của Quan Bổn lại giam năm người vào riêng một phòng tách biệt với những người còn lại trong đoàn binh lính, chính vì thế mà càng khó xử hơn cho Tử Băng.
Đưa mắt nhìn, cô thấy Trần Thống đứng lặng lẽ, mặt hướng ra ngoài khung cửa sổ khoá kín, còn Trần Nhất, Trần Giang Trần Sơn thì ngồi trên ghế với dáng vẻ thất thiểu, cả ba chẳng buồn nói gì.
Cúi đầu, Tử Băng giữ chặt thanh kiếm của Tinh Đạo, giờ cô không biết anh ra sao nữa.
Ít phút sau, cô gái họ Hoa ngẩng mặt lên...
Đặt nhẹ thanh kiếm xuống giường, Tử Băng đứng dậy, cất giọng vừa đủ nghe
-Đệ xin lỗi, tất cả là lỗi của đệ! Các huynh muốn trách, muốn mắng thế nào cũng được... nhưng làm ơn đừng như vậy, sự im lặng của các huynh khiến tim đệ đau lắm, đệ không thể chịu đựng nhiều đến thế, đệ sẽ chết mất. Làm ơn... hãy nói gì đi... trách mắng hay cái gì cũng được... đệ xin các huynh!
Giọng Tử Băng nghẹn dần, không còn nghe rõ nữa. Cô đã bật khóc như đứa trẻ, những giọt lệ tranh nhau rơi dài, ướt đẫm gương mặt đầy xót xa, đớn đau.
Tiếp tục trong nước mắt, Tử Băng nói đứt quãng
-Chỉ vì muốn đến kinh thành để gặp một người quan trọng nên không còn cách nào khác đệ đành cải trang thành nam nhân, xin được vào đoàn binh lính triều đình. Đệ đã nghĩ... chỉ cần cố gắng sẽ không ai phát hiện ra thân phận của mình thế nhưng đại ca, huynh ấy tình cờ khám phá được bí mật của đệ, đệ xin huynh ấy đừng đuổi đệ... và huynh ấy đồng ý. Đệ thật ngốc nghếch khi kéo đại ca vào chuyện mạo hiểm này, rồi cả các huynh và mọi người, tất cả đều bị liên luỵ chỉ bởi sự cố chấp của đệ! Đệ xin lỗi, thật sự xin lỗi! Nhưng các huynh hãy tin, đệ không hề có ý đồ xấu xa nào hết, đệ không làm gì tổn hại đến các huynh. Với đệ, các huynh đều là những người quan trọng!
Tiếng khóc của Tử Băng nức nở hơn, muốn khóc cho thoả sức, muốn nhẹ bớt nỗi ân hận trong lòng.
Dẫu biết, có thể sẽ không được tha thứ nhưng ít ra, tim cô sẽ không còn đau nhiều.
Đầu cúi thấp, sao nước mắt cứ không ngừng rơi và cô chẳng đủ sức để ngăn nữa.
Bàn tay ai đó đặt nhẹ lên mái tóc Tử Băng, dịu dàng, ấm áp...
Tử Băng chậm chạp ngước lên, lệ làm nhoè đi hình ảnh phía trước, mờ nhạt.
-Đúng là đồ ngốc!
Vừa nghe xong giọng nói quen thuộc, Tử Băng đã thốt lên đứt quãng
-Tam... tam ca!
Đó là Trần Nhất. Dù cũng giận không thua Trần Thống nhưng khi nghe những lời nói thật đầy uất nghẹn của Tử Băng anh đã không nỡ lòng bỏ mặc hay cất lời trách móc.
Đấy phải chăng là sự khác biệt rõ rệt giữa Trần Nhất và Trần Thống, vị huynh song sinh của anh?
-Dù là nữ nhi nhưng chẳng phải đệ rất mạnh mẽ sao, nên đừng khóc nữa! Cả gan cải nam nhân đi theo đoàn binh lính triều đình vậy mà giờ lại khóc lóc thê thảm vậy à! Đệ đúng là ngốc.
Tử Băng dường như không tin vào tai mình liền ngừng khóc, nấc khẽ, cô hỏi
-Huynh... huynh không giận đệ ư?
-Ai nói là không giận, rất giận là đằng khác... nhưng, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, biết làm sao!
Dù có trách đệ thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề khó khăn hiện tại. Mau nín đi!
Nghe những lời dỗ dành của tam ca, Tử Băng tự dưng mếu máo, trông giống đứa trẻ tội nghiệp. Nhanh như cắt, cô ôm chầm lấy anh, nức nở
-Tam ca, đệ xin lỗi!
Trần Nhất giật mình đồng thời thấy hơi bối rối bởi Tử Băng bây giờ là nữ nhi không còn là tiểu đệ như trước nên cái ôm này khiến anh lúng túng
-Được... được rồi, đệ là nữ nhi đừng tuỳ tiện ôm huynh như vậy!
Biết Trần Nhất khó xử, Tử Băng đành buông tay ra, vừa gật gù vừa sụt sùi
-Vâng, đệ hiểu, đệ sẽ lưu ý hơn!
Trần Nhất mỉm cười đưa tay lên toan xoa đầu Tử Băng thì liền sực nhớ thân phận của cô nên dừng lại, giấu tiếng thở dài, anh bảo
-Ừm, vậy thì tốt! Dù hơi khó khăn nhưng huynh và mọi người sẽ luôn cố gắng nhớ đệ là nữ nhi tránh việc hành xử không phù hợp.
-Tam ca, huynh nói thế mà sao vẫn gọi Tử Băng là “đệ”?
Giọng Trần Giang chợt vang lên, hai người nọ xoay qua thấy anh, Trần Sơn từ từ đi lại gần. Tử Băng tròn xoe mắt, ngạc nhiên
-Tứ ca, ngũ ca, các huynh cũng hết giận đệ rồi sao?
Đưa mắt nhìn nhau, Trần Giang tặc lưỡi
-Cũng không hẳn là hết giận nhưng lời tam ca nói rất có lý, trách cứ cũng chẳng thể làm được gì vào lúc này nên tạm thời huynh sẽ bỏ qua.
Trần Sơn đồng tình, thêm lời
-Phải, ngồi nghe đệ khóc lóc khiến lỗ tai huynh muốn lùng bùng luôn, với lại lẽ nào lại để một nữ nhi khóc tức tưởi như vậy mãi.
Tử Băng lau nước mắt, mừng rỡ nhìn ba huynh
-Thế thì có nghĩa là đệ đã được tha thứ?
Trần Nhất khoanh tay, thở ra chán nản
-Ừ, đành vậy chứ còn gì!
Khỏi nói, lòng Tử Băng nhẹ nhõm như vừa trút hết gánh nặng trong lòng, cô vui mừng khôn tả.
-Đệ cám ơn, các huynh thật tốt với đệ!
Trần Giang chống hông
-“Đệ” cái gì, bây giờ đã trở về với thân phận nữ nhi thì cũng phải thay đổi cách xưng hô đi!
-Vậy đệ nên xưng hô thế nào?
Trần Sơn lắc đầu, bực bội
-Thì xưng là “muội” chứ gì nữa, như vậy mới đúng.
Tử Băng gãi đầu, vẻ sầu não
-“Muội”? Nhưng đệ không quen, nghe kỳ kỳ... Thôi đệ không xưng mình thế đâu, đệ thích xưng “đệ” hơn cơ! Các huynh cứ gọi “thất đệ” như cũ, nghe rất hay.
-Vậy sao được, ai lại gọi nữ nhi bằng đệ?
-Nữ nhi thì sao, hiện tại đệ vẫn trong lớp nam nhân nên các huynh cứ gọi Tử Băng là “đệ” nhé!
Trước sự kiên quyết của cô, Trần Nhất không còn lựa chọn nào khác
-Thôi được, gọi đệ thì gọi! Đệ hay muội cũng vậy thôi.
Tử Băng cười típ mắt
thật lòng, cô thích được các huynh gọi là thất đệ vì đó đã trở thành điều rất quen thuộc với cô.
Trần Sơn tự dưng hạ giọng
-Vậy còn nhị ca? Nãy giờ huynh ấy chẳng nói lời nào, chắc hẳn còn giận Tử Băng.
Nhắc mới nhớ, Tử Băng chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Trần Thống, tư thế của anh vẫn như cũ, im lặng và mắt cứ hướng chằm chằm ra ngoài khung cửa.
Trần Thống vốn là người nghiêm khắc, việc Tử Băng cải nam nhân trà trộn vào đoàn binh lính hiển nhiên anh không thể dễ dàng cho qua hoặc tha thứ nhanh chóng như vậy.
Mí mắt Tử Băng chùng xuống, giờ chỉ còn mỗi anh chàng nhị ca là còn giận, cô cũng hiểu để nhận được sự tha thứ từ anh không phải chuyện một sớm một chiều.
Trần Giang xoay người, nói khẽ
-Có lẽ nên cho nhị ca thời gian để nguôi ngoai, đến đại ca, huynh ấy còn giận nữa huống hồ gì thất đệ.
-Ừm, A Giang nói đúng, nhị ca hễ mà giận thì sẽ giận rất lâu. Tử Băng, đệ chịu khó chờ đợi vậy.
-Vâng, đệ sẽ cố gắng chuộc lỗi.
Trần Sơn ngồi phịch xuống ghế, than thở
-Chuyện này xem như giải quyết xong bây giờ là vấn đề đau đầu và khó khăn nhất của chúng ta, làm sao thoát được khỏi đây, còn đại ca nữa, chẳng biết huynh ấy có ổn không!
Trần Giang suy nghĩ
-Thiết nghĩ chắc đại ca không sao đâu, huynh ấy tạm thời chỉ bị giam vào ngục, dẫu sao lão tể tướng già đó cũng chưa thể xử tội gì huynh ấy được. Trước mắt chúng ta nên tìm cách thoát khỏi đây rồi mới tính đến việc cứu đại ca.
Trần Nhất tán đồng với lời suy luận từ tiểu đệ
-Ừ, huynh cũng nghĩ vậy, chúng ta nên bàn chuyện thoát khỏi đây đã.
Tử Băng đảo mắt nhìn khắp căn phòng trống, mặt thất vọng
-Nhưng không dễ gì chúng ta thoát khỏi đây được, phòng bị canh giữ nghiêm ngặt, bên ngoài lại có nhiều thị vệ đứng gác nếu xảy ra chuyện gì thì không khéo lão tể tướng ấy tống tất cả chúng ta vào ngục thì khốn khổ lắm.
Trần Giang và Trần Sơn ngán ngẩm nhìn nhau, cả hai vò đầu, bứt rứt.
Trần Nhất trấn an ba tiểu đệ
-Đừng lo, vẫn còn một người ở bên ngoài nên biết đâu sẽ giúp được huynh đệ ta.
Ba cái miệng kia đồng thanh hỏi
-Là ai?
-Hiểu Lâm chứ ai! Nhìn lại đi, đệ ấy không hề bị bắt giam như chúng ta.
Bấy giờ Tử Băng, Trần Giang, Trần Sơn mới nhớ đến Hiểu Lâm, phải rồi, quả đúng là anh chàng nghịch ngợm không có mặt trong phòng này.
Lần cuối họ thấy Hiểu Lâm là lúc anh rời khỏi bàn cùng với vẻ tức tối vô cớ cách đây vài canh giờ.
Vậy rất có thể, Hiểu Lâm vẫn ở bên ngoài, như thế là có cơ hội thoát khỏi đây.
-Ừ nhỉ, huynh nói đệ mới để ý là chẳng thấy Hiểu Lâm đâu, may thật, tình cờ đệ ấy lại thoát thân.
-Liệu Hiểu Lâm có cứu được chúng ta, đệ ấy lanh chanh lắm, đụng chuyện gì hỏng chuyện ấy.
Trần Nhất hít sâu hơi dài, gãi gãi đầu
-Hiện tại chúng ta chỉ còn biết trông mong vào đệ ấy thôi, dù sao, đệ ấy ở ngoài vẫn có cách hơn chúng ta... Đừng quá lo, Hiểu Lâm cũng rất lanh lợi nhất định đệ ấy sẽ tìm ra cách.
-Mong là thế!
Trần Nhất nói đúng, giờ họ chỉ biết trông vào Hiểu Lâm, người duy nhất không bị bắt giữ.
Bốn người đang thẩn thờ thì chợt nghe tiếng tên thị vệ bên ngoài vang lên, như đang nói với ai đó
-Cái gì đây?
-A dạ, là bữa trưa cho các vị đại gia trong phòng, lúc nãy ngài có căn dặn chúng tôi chuẩn bị cho họ.
-Chỉ có nhiêu đây thôi à?
-Vâng, sợ các vị ấy chờ lâu nên làm xong bao nhiêu là mang lên trước bấy nhiêu.
-Được rồi, vào xong ra nhanh, đừng có lề mề ở trong ấy.
Tiếng tên thị vệ vừa dứt thì rất nhanh sau đó, cửa phòng mở, tên tiểu nhị bước vào, cúi cúi mặt.
Trần Nhất đứng dậy, bảo
-Ngươi cứ để thức ăn lên bàn, lát nữa bọn ta sẽ ăn sau.
Tên tiểu nhị lầm lũi đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn theo yêu cầu của Trần Nhất rồi cất giọng thật nhỏ
-May quá, mọi người vẫn ổn!
Bốn người kia nhíu mày bởi giọng nói khá quen thuộc, còn chưa kịp nhận ra ai thì tên tiểu nhị ngước lên, cười toe
-Là đệ nè, Hiểu Lâm đây!
-Hiểu Lâm?!
Tất cả thốt lên xong chợt nhớ có lính gác ở ngoài nên liền bịt miệng lại. Ở cửa sổ, Trần Thống tức thì xoay mặt qua.
Hiểu Lâm cũng đặt tay lên môi, ra dấu
-Khẽ thôi, mọi người làm gì hét toáng lên vậy?
Cùng lúc tên thị vệ hỏi vọng vào
-Các ngươi la hét gì đó?
Hiểu Lâm cười cười, trả lời
-Dạ, không có gì, do thức ăn mang lên trễ nên các vị đây bực mình thôi.
-Hừ, đang bị giam giữ mà còn ra vẻ, nhà ngươi cũng nhanh nhanh lên, có mang thức ăn cũng lâu thế.
-Vâng, tôi biết ạ.
Đáp xong, Hiểu Lâm liền quay lại, Trần Thống đã đứng trước mặt anh tự lúc nào, hỏi đầy lo lắng
-Hiểu Lâm, là đệ ư, đệ không sao chứ? Khi nãy không thấy đệ, bọn huynh rất lo.
-Huynh yên tâm, đệ vẫn ổn, lúc thấy đại ca và mọi người bị bắt đệ đã núp vào bức tường ở gần đó xem xét tình hình, thấy căng thẳng quá nên đệ không ra mặt.
Trần Nhất gật đầu, vỗ vai lục đệ
-Đệ làm vậy là rất đúng, nếu bước ra thì đệ sẽ bị bắt luôn đấy.
-Ừm, đệ nghĩ nếu ở ngoài thì đệ sẽ tìm cách cứu các huynh ra... Hiện tại đệ vẫn chưa nghĩ ra được cách nào cả nhưng vì lo nên đệ cải trang vào đây thăm mọi người. Các huynh vẫn tốt chứ?
-Bị giam lỏng thế này thì tốt thế nào được!
Bên cạnh, Tử Băng buồn bã khi nghe câu nói có phần oán trách của Trần Thống.
-Đệ biết các huynh đang phải chịu uất ức nhưng trước mắt các huynh tạm thời ở đây chờ đệ tìm cách. Đệ sẽ cố gắng xem làm sao để cứu các huynh ra khỏi đây.
Trần Giang khuyên nhủ
-Chắc là phải thế thôi nhưng đệ nhớ cẩn thận, đừng để bị đám thị vệ kia phát hiện.
Trần Sơn tiếp
-Giờ bọn huynh chỉ biết trông vào đệ nên đừng hành động lộ liễu, nếu cả đệ cũng bị tóm thì chúng ta hết đường thoát.
-Dạ, đệ sẽ hết sức cẩn thận, các huynh đừng quá lo, rồi đệ sẽ tìm được cách.
Nhìn Hiểu Lâm, Tử Băng rụt rè nói
-Lục ca, huynh bảo trọng nhé.
Hiểu Lâm đảo mắt sang cô gái họ Hoa, nếu như là lúc trước thì ắt hẳn anh đã không ngừng trách mắng cô nhưng bây giờ vẻ như anh chàng biết nghĩ hơn nên chỉ thở ra, đáp
-Ừm, huynh biết rồi!
Tử Băng hết sức ngạc nhiên trước thái độ nhẹ nhàng của Hiểu Lâm, cô cứ ngỡ sẽ bị anh quát cho một trận tối tăm mặt mày hoặc anh sẽ không nhìn mặt và chẳng thèm trả lời, nào ngờ anh lại nói một câu bình thản đến thế.
Cách cư xử của Hiểu Lâm vượt ngoài sức tưởng tượng nên Tử Băng vui lắm, vậy là anh chàng lục ca không hề giận cô.
Tiếng tên thị vệ lại vang lớn, đầy thúc giục
-Tên kia, làm gì trong đó lâu thế, các ngươi toan tính chuyện gì sao?
-Vâng, vâng tôi ra ngay!
Trần Thống nhìn đệ đệ
-Thôi, đệ ra nhanh kẻo chúng nghi ngờ, cẩn thận đấy!
-Ừ, đệ đi, các huynh cố gắng chờ đệ.
Thấy Hiểu Lâm bước ra ngoài, Trần Giang thở phào
-May là vẫn còn có Hiểu Lâm, mong là đệ ấy sẽ mau chóng cứu chúng ta.
Những người nọ gật đầu. Trông mấy đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút, Trần Nhất bảo
-Chắc ai nấy cũng đói rồi, chúng ta nên dùng bữa, phải có sức thì mới nghĩ cách thoát thân.
Tâm trạng vẫn chưa thoải mái nên chẳng còn lòng dạ ăn uống, Trần Thống xua tay
-Mấy đứa cứ ăn, huynh chưa đói.
-Nhị ca, đừng như vậy, nên ăn chút gì chứ.
-Huynh đâu bảo là không ăn nhưng lúc này chưa đói để lát nữa huynh ăn sau.
Trần Sơn định khuyên nhủ tiếp thì Trần Giang ngăn
-Đừng nói nữa, nhị ca muốn làm gì thì tuỳ huynh ấy, chúng ta không thể quản được đâu. Nhị ca, lúc nào huynh đói thì dùng nhưng nhất định huynh phải ăn đấy.
Trần Thống gượng cười, gật khẽ. Chợt anh bắt gặp ánh mắt Tử Băng hướng về mình, cái nhìn vừa lo vừa hối hận như mong nhận được lời tha thứ. Nhưng vẫn giống lúc nãy, Trần Thống không nói gì, lẳng lặng quay lưng bước đến bên cửa sổ.
Tất nhiên, lòng Tử Băng nặng trĩu, thất vọng tràn trề... xem ra, Trần Thống còn rất giận cô.
Thấy vậy, Trần Nhất an ủi
-Đừng lo, đệ cứ để huynh ấy yên tĩnh, huynh ấy sẽ hiểu và tha thứ cho đệ. Giờ thì ăn đi, kẻo nguội.
-Dạ!
Dù buồn bã nhưng Tử Băng đành ngồi vào bàn, dùng bữa.
Dọc hành lang quán trọ, Hiểu Lâm vừa đi vừa nghĩ ngợi
-Bọn chúng canh phòng quá nghiêm ngặt lại còn nhiều người nữa, thế này làm sao cứu các huynh đây.
Thật là rắc rối!
Đang lầm bầm thì bỗng Hiểu Lâm nghe tiếng ai đó hô lớn
-Tên tiểu nhị kia đứng lại!
Xoay ra sau, anh thấy tên thị vệ lúc nãy cùng mấy tên nữa đang chạy nhanh về phía mình.
-Trời... lẽ nào mình đã bị phát hiện? Làm sao đây?
Trông cảnh một đám thị vệ đằng đằng sát khí sắp lao đến, quýnh quáng và lo sợ, Hiểu Lâm liền quay đầu tức tốc bỏ chạy.
Thế là anh chàng họ Chu bị rượt đuổi kịch liệt, bọn thị vệ không ngừng hô hào bảo anh ngừng lại.
Đến khúc cua, Hiểu Lâm dừng chân bởi trước mặt là đường cùng, nhìn qua hai bên toàn là những căn phòng nối tiếp nhau, không còn lối đi nào nữa.
-Chết tiệt, sao lại xui xẻo như vậy, nếu để bị bắt thì… thì bọn chúng sẽ biết mình chính là binh lính Bắc Đô! Làm gì đây? Phải làm gì?
Nhưng tình hình quá khẩn cấp vì tiếng bước chân chạy dồn dập của đám thị vệ đã đến rất gần, rất gần.
-Mau đến chỗ kia, hắn vừa chạy vào đó!
Hiểu Lâm liền xoay qua, sửng sốt…
Vài giây sau,
đám thị vệ dừng lại khi thấy đường cùng, và điều đáng kinh ngạc là chẳng có bóng dáng của ai cả.
Đúng là vậy, Hiểu Lâm đã hoàn toàn biến mất!
Cao Lôi, đứng đầu đám thị vệ, vốn là thân tín của Quan Bổn, ngạc nhiên
-Sao lại kỳ lạ như thế, rõ ràng ta mới thấy hắn chạy vào đây.
-Bẩm, có khi nào ngài nhìn nhầm? Ở đây không còn lối nào nữa, chắc hẳn hắn ta đã đi đường khác và tháo chạy rồi cũng nên.
-Không thể, ta trông rất rõ, nhất định là bóng dáng của hắn.
-Nếu vậy thì hắn ta thoát thân bằng cách nào?
Đưa mắt nhìn một lượt hai dãy phòng hai bên, Cao Lôi liền ra lệnh
-Tất cả các ngươi lục soát từng phòng ở đây cho ta, không được bỏ sót, chắc chắn hắn ta trốn vào một trong những căn phòng này thôi!
Đám thị vệ tuân lệnh và bắt đầu lục soát.
Và ngay dãy phòng bên trái Cao Lôi, căn phòng cuối cùng, có tiếng xì xầm của hai người...
Khi nãy còn đang đứng nghĩ cách thì Hiểu Lâm đột nhiên bị ai đó kéo vào phòng.
Sau một hồi trấn tĩnh, anh vô cùng kinh ngạc bởi đó chính là Nguyệt Tịnh
-Quan Nguyệt Tịnh, sao cô lại ở đây?
Nguyệt Tịnh đưa tay lên bịt miệng Hiểu Lâm, bảo
-Suỵt khẽ thôi, chúng nghe thấy đấy. Bây giờ không phải lúc bàn về lý do vì sao tôi ở đây, trước mắt phải tìm cách giúp huynh đã.
Dứt lời, cô tiểu thư họ Quan đưa mắt ra ngoài quan sát động tĩnh của đám thị vệ.
-Không ổn rồi, chúng đang lục soát hết các phòng, nhất định chúng sẽ tìm thấy huynh!
Hiểu Lâm lo lắng
-Thế thì phải làm sao? Tôi không thể bị bắt vì còn phải cứu các huynh nữa.
Nguyệt Tịnh đặt tay lên đầu, cố gắng nghĩ cách để đám thị vệ của phụ thân cô không tìm ra Hiểu Lâm.
Chợt, Nguyệt Tịnh và Hiểu Lâm thấy Cao Lôi cùng năm tên thị vệ đang tiến về căn phòng cuối cùng chính vì thế họ càng rối hơn.
-Bọn chúng đang đến, tồi tệ thật, có lẽ tôi nên ra ngoài kẻo cô bị liên luỵ.
-Không được, bình tĩnh đi, sẽ có cách thôi. Cố gắng suy nghĩ...
Nguyệt Tịnh rối bời đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ với một tia hy vọng mong manh, tự dưng đôi mắt của cô tiểu thư sáng lên khi thấy một vật.
Rầm! Cao Lôi đẩy mạnh cửa phòng, bước vào cùng năm tên thị vệ. Sáu tên nam nhân nhìn quanh thì thấy một tấm màn che mỏng cùng lúc, tiếng dội nước vang lên, đều đều.
Chưa biết là gì thì giọng một nữ nhi cất khẽ, phía sau tấm màn che mỏng
-Ai dám vào phòng của bổn cô nương mà không gõ cửa vậy?
-Hỗn láo, có biết ai đang đứng ở đây không hả?
Cao Lôi ngăn tên thuộc hạ lại, ôn tồn bảo
-Thật thất lễ vì ngỡ phòng không có ai nên đã tuỳ tiện vào, nếu có gì mong cô nương đây bỏ qua.
-Thế thì bây giờ các ngài biết có người rồi sao còn chưa rời khỏi đây?
-Chuyện là thế này, khi nãy nhóm thị vệ chúng tôi đang đuổi theo một kẻ khả nghi, hắn chạy đến đây thì mất dạng, để chắc ăn, chúng tôi phải lục soát tất cả các phòng kiểm tra xem thử hắn có trà trộn vào đây không.
-Ra là thế, nhưng đáng tiếc, từ nãy đến giờ trong phòng này chỉ có mình bổn cô nương thôi, chẳng có tên khả nghi nào cả, mời các ngài ra cho.
Cao Lôi cười nhạt
-Chưa hẳn, biết đâu hắn ta đã lén trốn vào phòng của cô nương thì sao? Vì sự an toàn của cô, chúng tôi đành phải kiểm tra hết phòng.
-Ý ngài là tôi bao che ư?
-Cao Lôi không nói vậy, nhưng vì hắn ta có hành tung rất mờ ám nên Cao Lôi không thể sơ suất, mong cô nương đây thông cảm. Bây đâu, kiểm tra kỹ, không được bỏ sót.
-Tuân lệnh!
Trong khi các thuộc hạ lục soát phòng thì Cao Lôi cứ nhìn chằm chằm chiếc bóng người nữ nhi in trên tấm màn che mỏng.
-Nếu không phiền thì Cao Lôi có thể mời cô nương ra gặp mặt?
-E rằng không thể vì bổn cô nương đang tắm!
-Ồ, Cao Lôi thật thất lễ!
Năm tên thị vệ sau một hồi tìm kiếm chẳng thấy ai trong phòng nữa liền bẩm
-Thưa, đã lục soát hết không có gì cả ạ!
Cao Lôi thấy có điều gì đó không bình thường, chợt, tiếng người nữ nhi kia lại cất lên
-Bổn cô nương đã nói mà các ngài không tin, thế nào, bây giờ không tìm thấy người, các ngài có thể rời khỏi đây rồi đó.
Một khoảng lặng. Tiếp theo, Cao Lôi từ từ tiến đến gần, tay nắm tấm màn che mỏng, rồi bảo
-Cao Lôi xin mạo phạm!
Roẹt! Cao Lôi kéo mạnh tấm màn ra, trước mặt anh, một người nữ nhi đang ngâm mình trong chậu nước tắm, cô quay mặt lại, vẻ giận dữ
-Hỗn xược, nhà ngươi dám bất kính với cả ta ư?
Cao Lôi lập tức cúi người vì nhận ra người nữ nhi ấy là Nguyệt Tịnh, tam tiểu thư của Quan phủ
-Thuộc hạ thật đáng tội, không biết là tiểu thư nên mới hành động thất lễ như vậy!
-Nếu đã nhận ra ta là ai thì còn không mau xéo đi! Hay các ngươi muốn kiểm tra luôn cả ta?
-Bẩm, thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ nhanh chóng ra ngoài, mong tiểu thư bớt giận.
Lập tức, Cao Lôi ra dấu cho năm tên thị vệ lui ra. Trước khi rời đi, như nhớ điều gì, Cao Lôi nói
-Thưa, vậy ra mấy ngày qua tiểu thư vẫn còn ở kinh thành, tể tướng rất lo cho tiểu thư nên tiểu thư hãy sớm trở về Quan phủ gặp ngài!
Nguyệt Tịnh dửng dưng
-Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quản, ta muốn về phủ lúc nào thì về, ngươi đừng ở đấy nhiều lời, bây giờ cút khỏi phòng ta ngay!
-Vâng, thuộc hạ hiểu!
Trước khi Cao Lôi ra khỏi phòng, Nguyệt Tịnh không quên căn dặn
-À khoan, tạm thời ta vẫn chưa muốn về phủ vì vậy nhà ngươi tốt nhất đừng nói cho phụ thân ta biết ta đang ở đây nếu không, khi trở về, ta sẽ cắt cái lưỡi của nhà ngươi, nghe chứ?
Cao Lôi im lặng, không đáp. Nguyệt Tịnh liền lớn giọng
-Sao không trả lời? Chắc ngươi cũng biết tính cách của ta, ta nói thì sẽ làm vậy nên ngươi liệu mà giữ mồm giữ miệng, tự lo cho bản thân.
-Dạ rõ, Cao Lôi xin cáo lui.
Cửa phòng đóng lại, Nguyệt Tịnh thở phào đồng thời mắng thầm đám thị vệ đáng ghét.
-Đúng là một lũ chẳng ra gì!
Sực nhớ đến một người, cô tiểu thư nghịch ngợm liền gọi khẽ
-Hiểu Lâm, bọn chúng đi hết rồi!
Câu nói vừa dứt, từ dưới làn nước nóng, Hiểu Lâm nhanh chóng trồi lên. Phun nước, anh thở hổn hển
-Trời ơi, ngộp quá, chúng mà nán lại lâu hơn nữa thì không khéo tôi chết ngạt dưới này luôn.
Nguyệt Tịnh lo lắng
-Bây giờ thế nào, ổn chứ?
Hiểu Lâm vuốt mặt, gật đầu
-Ừ, không sao, hơi khó chịu một tí, có lẽ vì nín thở lâu quá.
-Đám thị vệ ấy dai như đỉa, không tìm thấy người còn chẳng chịu rời khỏi cứ kiếm cớ này nọ, đã thế một tên còn xông vào đây, nhìn chằm chằm tôi đang tắm.
Nghe thế, tức thì, anh chàng họ Chu hỏi ngay, vẻ đầy sốt sắng
-Cái gì, chúng dám vào tận đây ư? Thế chúng có làm gì cô không, chúng đã thấy gì chưa?
-Dĩ nhiên là không, chúng mà dám đụng đến tôi à?
-Chúng quen cô sao?
Không muốn Hiểu Lâm biết mình là tiểu nữ của Quan Bổn nên cô bèn chữa lời
-À ý tôi là, mấy tên nam nhân háo sắc ấy nếu dám đụng vào thì tôi sẽ cho chúng biết tay ngay.
Thấy Hiểu Lâm còn ngờ ngợ điều gì, Nguyệt Tịnh đề cập đến vấn đề khác
-Thôi, tóm lại, chúng ta đã thoát nạn trong gan tấc, đó mới là điều quan trọng.
-Ừm, cũng may cô lanh trí nghĩ ra trò giả vờ tắm này, nếu không chẳng biết sẽ ra sao.
Nguyệt Tịnh cười lém lỉnh
-Tất nhiên, tôi là người xử lý tình huống rất nhanh, xem như lần này huynh nợ tôi.
Hiểu Lâm đặt mạnh tay lên vai cô tiểu thư, bảo
-Biết rồi, tôi cám ơn cô nhiều lắm!
Đột nhiên, Hiểu Lâm khựng lại, mặt đỏ bừng, nóng ran khi cảm nhận hơi ấm da thịt lan toả, bấy giờ, anh chàng mới phát hiện, tay mình đang nắm chặt bờ vai trần trắng mịn của Nguyệt Tịnh.
Hiển nhiên cô tiểu thư họ Quan cũng nhận ra điều đó.
Vì mãi nói chuyện, cả hai đã quên mất, họ đang cùng ở trong cái chậu tắm cao đầy nước và Nguyệt Tịnh, mặc dù cả thân thể chìm ngập dưới làn nước trong thế nhưng bờ vai trần của cô vẫn để lộ.
Chưa kể, bàn tay Hiểu Lâm hiện lại đang đặt lên đấy.
Hai người nhìn nhau đờ đẫn trong vài giây thì chợt tỉnh, Nguyệt Tịnh lập tức gạt tay Hiểu Lâm ra đồng thời tung một cú đấm vào mặt anh cùng giọng hét
-Ra khỏi đây ngay, tên háo sắc!
Khỏi nói cũng biết hậu quả thế nào, Hiểu Lâm bị đánh sặc máu mũi, choáng váng cả đầu, tê liệt.
Hiểu Lâm ngồi xoay lưng, rờ rờ gương mặt sưng vù của mình, xuýt xoa
-Cô đánh tôi đau quá, bầm tím mặt mũi hết rồi!
Phía bên kia, Nguyệt Tịnh mặc y phục vào, nói vọng qua, tức giận
-Huynh than thở hả, ai bảo háo sắc như vậy, lợi dụng người ta đã vậy còn nhìn chằm chằm nữa.
-Đâu phải tôi cố tình, tại quên nên tôi mới đặt tay lên vai cô mà rõ ràng cái trò trốn trong chậu tắm là do cô nghĩ ra, lúc đầu tôi đã không đồng ý nhưng cô cứ một mực ép còn gì.
-Huynh dám nói thế ư? Vậy ra đây là lỗi của tôi, tôi vì ai mà chịu thiệt thòi chứ? Bây giờ huynh còn muốn trách tôi à... đúng là làm ơn mắc oán!
Bực mình, Hiểu Lâm quay lại, hắng giọng
-Này, đừng có chỉ trích tôi mãi thế, tôi đâu có trách gì cô...
Chưa kịp để Hiểu Lâm nói dứt câu là Nguyệt Tịnh đã ném đống y phục vào mặt anh, gắt
-Đã bảo đừng có nhìn sang đây, đồ xấu xa!
Quên mất cô tiểu thư còn đang mặc y phục, Hiểu Lâm liền xoay người, lóng ngóng
-Xin... xin lỗi, tại cô cứ trách mắng... giận quá nên tôi quên béng.
Ngừng lại bởi tự dưng anh chàng thấy lúng túng, bối rối kỳ lạ. Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên anh ở chung phòng với một nữ nhi, chẳng những thế còn...
Và điều quan trọng hơn hết, người đó lại là Nguyệt Tịnh.
Phải, chính vì đấy là Quan Nguyệt Tịnh nên Hiểu Lâm mới càng khó xử, hồi hộp hơn gấp bội.
Ngạc nhiên trước sự im lặng bất thường của anh chàng nọ, Nguyệt Tịnh hỏi
-Huynh sao vậy? Đang nghĩ gì đó?
Thoáng giật mình, Hiểu Lâm ấp úng
-À, không, không có gì. Tôi xin lỗi vì hành động khiếm nhã lúc nãy.
Trông dáng vẻ lầm lũi của anh, Nguyệt Tịnh bỗng chốc có một cảm giác xốn xang nên bảo
-Được rồi, dẫu sao cũng vì tình huống quá cấp bách nên mới phải dùng cách này và... huynh đã nói không cố ý, tôi sẽ bỏ qua!
Lặng thinh trong chốc lát, Hiểu Lâm chợt lên tiếng thật nhỏ
-Nguyệt Tịnh, sao cô tốt với tôi vậy? Chẳng phải mấy ngày trước cô còn rất ghét tôi ư?
-Tuy ghét huynh nhưng thấy huynh gặp nạn lẽ nào tôi không giúp, chưa kể, thật lòng thì tôi nợ huynh.
-Dù vậy nhưng... cô có thể vì tôi mà bản thân chấp nhận chịu thiệt thòi thế này sao?
Câu hỏi đó làm Nguyệt Tịnh khựng lại vài giây, chính cô cũng không biết lý do gì khiến mình hành động bạo gan như vậy, cùng một nam nhân ở trong chậu tắm.
Chỉ là đơn giản lúc đó cô không muốn Hiểu Lâm bị bắt, cô đã mạo hiểm dùng trinh tiết của mình đánh đổi lấy sự an toàn cho anh.
-Tôi không còn lựa chọn nên đành làm vậy. Huynh đừng bận tâm, tôi cũng chằng chịu thua thiệt gì, điều quan trọng là huynh vẫn bình an.
Hiểu Lâm đột ngột cắt ngang
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Hả? Huynh nói gì?
Từ từ xoay lưng qua, đưa mắt nhìn Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm lặp lại câu nói khi nãy
-Cô đừng lo, đã như vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Huynh đừng vì áy náy mà làm vậy, tôi không cần đâu.
-Nhưng nếu... tôi nói, không phải vì áy náy thì sao?
Nguyệt Tịnh nhíu mày, khó hiểu
-Không phải vì áy náy ư?
Trái tim bắt đầu đập nhanh, cố thu hết can đảm, Hiểu Lâm cất giọng thật rõ
-Nghĩa là, tôi sẽ rất vui nếu cô để tôi chịu trách nhiệm. Thật sự thì tôi vẫn luôn muốn mình trở thành người bảo vệ cô!
Đôi mắt cô tiểu thư họ Quan tròn xoe, gương mặt chợt đỏ bừng, lòng cảm thấy hồi hộp trước lời nói chân thành từ anh chàng họ Chu.
“Thật sự thì tôi vẫn luôn muốn mình trở thành người bảo vệ cô!” Đó phải chăng là lời bày tỏ?
Chuyện gì thế? Mọi thứ đến quá nhanh chóng khiến Nguyệt Tịnh bỡ ngỡ.
Trước đó, cô vừa mới bị một nam nhân từ chối tình cảm vậy mà ngay bây giờ, một nam nhân khác lại bày tỏ tấm lòng với cô. Thật bất ngờ không tả nổi!
Còn đang bần thần thì Nguyệt Tịnh nghe giọng Hiểu Lâm gọi
-Nguyệt Tịnh!
Ngước lên, Nguyệt Tịnh bắt gặp ánh mắt anh hướng về mình đầy dịu dàng, ấm áp chứ không còn đáng ghét như mỗi lần. Hiểu Lâm ở ngay trước mặt cô, anh đến gần bên cô tự lúc nào, chẳng rõ.
Trái tim cô tiểu thư nghịch ngợm đứng yên khi bàn tay Hiểu Lâm đưa lên, chạm nhẹ vào mặt cô, cùng lúc, tiếng anh thì thầm
-Hãy cho huynh câu trả lời!
Ghét! Vốn dĩ Nguyệt Tịnh rất ghét Hiểu Lâm thế nhưng tại sao khi anh có cử chỉ ân cần và lời nói nhẹ nhàng thế này thì cô cảm nhận một niềm vui dâng trào.
Đôi môi mấp máy, Nguyệt Tịnh đã định đáp lời... câu trả lời thật lòng...
Thế nhưng bỗng nhiên câu nói hôm nào của Cơ Thành lại xuất hiện
“-… vậy huynh hứa suốt đời này bảo vệ muội nhé!
-Huynh hứa!! ”
-Nguyệt Tịnh, huynh không yêu muội!”
Hiểu Lâm ngạc nhiên khi Nguyệt Tịnh đột ngột lùi ra xa, lắc đầu
-Không, không thể. Đừng hứa sẽ là người bảo vệ tôi! Huynh đừng hứa... rồi cũng sẽ tan biến thôi!
-Nguyệt Tịnh?!
-Tóm lại, tôi không cần huynh chịu trách nhiệm, tôi chẳng thể cho huynh câu trả lời huynh muốn.
Hụt hẫng trước sự từ chối thẳng thừng của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm hạ tay xuống, lồng ngực khó chịu vô cùng, đó là lúc anh hiểu cảm giác bị chối từ, khi tình cảm của mình không được đón nhận.
-Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên như thế. Mà thôi, cô hãy quên đi, quên điều tôi vừa nói.
Dứt lời, anh chàng họ Chu nhanh chóng xoay lưng, trái tim đau một cách kỳ lạ.
Còn Nguyệt Tịnh, vẫn đứng bất động, ánh mắt trống rỗng, vô định.
****************
Nãy giờ năm vị hoàng tử hoàn toàn im lặng, vẻ như họ chưa thể đón nhận sự việc đáng buồn vừa mới xảy ra cách đây vài canh giờ.
Hết chịu nổi không gian khó chịu này, Sở Hùng mở lời trước
-Chuyện Cơ Thành ra tay sát hại Kỳ Kỳ, đại hoàng huynh và các hoàng đệ có ý kiến gì không?
Lại một khoảng lặng, sau đó là tiếng Trường Dinh
-Theo đệ thì biết đâu những lời tam hoàng huynh kể là thật, huynh ấy bị kẻ nào đó đổ oan!
Ngồi trên xe lăn, Minh Nhật điềm nhiên bảo
-Thật sự khó lòng biết được sự thật của việc sát hại dã man này, bởi dẫu sao, lúc đó hiện ra trước mắt tất cả mọi người là cảnh Kỳ Kỳ bị giết và tam hoàng huynh thì cầm thanh kiếm nhuốm máu.
Lạc Diễm ngẩng mặt lên, cố bào chữa cho Cơ Thành
-Nhưng... các huynh vốn hiểu con người của tam hoàng huynh rất tốt, đặc biệt huynh ấy rất thương Kỳ Kỳ vì vậy huynh ấy chẳng có lý do gì ra tay giết chết đệ ấy.
Minh Nhật cười nhạt
-Lòng người là thứ rất khó đoán, vẻ bề ngoài kể cả những hành động tốt đẹp không thể giúp ta phán đoán chính xác một con người đâu.
Sở Hùng nghe vậy mới hỏi
-Lẽ nào, đệ nghĩ hoàng huynh của mình là kẻ dối trá xấu xa và đã nhẫn tâm giết hại Kỳ Kỳ!
-Đệ không nói như thế, cũng không phải đệ không tin huynh ấy nhưng... sự việc bao giờ cũng có rất nhiều mặt, chúng ta không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào cả.
Trường Dinh thở ra
-Nói vậy thì trong lòng huynh vẫn nghi ngờ tam hoàng huynh thôi!
-Trường Dinh, một người bịa đặt ra lời nói dối thì có nên tin hay không? Chính vì tam hoàng huynh là huynh ruột của huynh nên huynh mới còn một chút lòng tin với huynh ấy, chứ đối với người khác, khi nghe lời nói dối như thế thì huynh đã nghĩ hắn ta chắc chắn là hung thủ rồi.
-Huynh đang đề cập đến việc tam hoàng huynh bảo đã gặp huynh trên đường đi tìm Kỳ Kỳ?
-Đúng, thế chẳng phải kỳ lạ ư? Bản thân nếu trong sạch thì vì sao huynh ấy lại bịa đặt như vậy?
Quan sát nét mặt bình thản của Minh Nhật, Lạc Diễm tự dưng buột miệng
-Tứ hoàng huynh, có thật... huynh đã không hề gặp tam hoàng huynh?
Lập tức, Minh Nhật quay sang bên cạnh, đưa mắt nhìn hoàng đệ
-Lạc Diễm, câu nói đó của đệ là ý gì?
-Tam hoàng huynh từ trước đến giờ vốn không thể là loại người xấu xa hèn hạ, huynh ấy càng không bịa đặt, lôi kéo hoặc vu khống người khác vì vậy việc tam hoàng huynh không ngừng bảo “huynh chính là người nói Kỳ Kỳ ở trong phòng chờ huynh ấy” ắt hẳn phải có nguyên do, uẩn khúc gì đó.
-Vậy nếu theo lời của đệ thì tam hoàng huynh không nói dối... và kẻ dối trá ở đây mới là huynh?
-Chẳng phải chính huynh nói “sự việc bao giờ cũng có rất nhiều mặt, chúng ta không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào cả” đệ chỉ làm theo điều huynh đưa ra thôi, đâu có gì sai. Làm sao có thể biết được, ai đang nói dối và ai không nói dối?!
Lời lẽ sắc bén của Lạc Diễm khiến các hoàng huynh khá bất ngờ, họ ngạc nhiên bởi một lục hoàng đệ hiền lành, yếu ớt lại có thể nói được những câu như vậy.
Hiển nhiên người kinh ngạc nhất là Minh Nhật, vẻ như, Lạc Diễm là người duy nhất trong năm hoàng huynh, hoàng đệ nghi ngờ về anh.
-Đệ đang cố gắng giải oan cho tam hoàng huynh?
-Vì đệ tin huynh ấy!
-Chà, đệ rất ít khi gặp tam hoàng huynh thế mà lại có một niềm tin vững chắc vậy sao?
-Còn huynh, lúc nào huynh cũng ở bên cạnh tam hoàng huynh nhưng xem ra huynh chẳng hiểu gì về huynh ấy!!!
Tức thì, Minh Nhật chiếu cái nhìn không thiện cảm về phía Lạc Diễm. Thật khó tin, trước mặt anh có phải là Lạc Diễm yếu đuối thường ngày không? Giọng điệu như thế, lời lẽ như thế, cả cái nhìn đầy dò xét như thế là của Lạc Diễm ư?...
Trông tình hình bắt đầu xấu đi, Sở Hùng cất giọng can ngăn hai hoàng đệ
-Thôi, thôi đừng làm mối quan hệ trở nên bất hoà, huynh biết cả hai đều lo cho tam hoàng đệ nhưng cứ tiếp tục thế này sẽ không giải quyết được gì đâu!
Minh Nhật và Lạc Diễm, mỗi người xoay mặt sang hướng khác, lặng thinh.
Thấy Lạc Phổ ngồi im nãy giờ, Trường Dinh bèn bảo
-Đại hoàng huynh, ở đây huynh là người lớn nhất, huynh nên nói gì đi, việc của tam hoàng huynh, huynh thấy sao?
-Nghe các đệ tranh cãi, huynh nhức cả đầu. Về chuyện Cơ Thành sát hại Kỳ Kỳ, chẳng phải như thế là rõ rồi à, chuyện diễn ra ngay trước mắt còn muốn sao nữa, có tin tưởng đến mấy cũng khó lòng nghĩ rằng, Cơ Thành vô tội!
Sở Hùng nhíu mày
-Huynh nghĩ tam hoàng đệ là người giết Kỳ Kỳ?
-Có thể cho là vậy!
Tức giận, Trường Dinh đứng dậy
-Sao huynh lại nghĩ thế, huynh hoàn toàn không có một chút ý nghĩ rằng, tam hoàng huynh bị đổ oan?
-Đệ nóng nảy quá đấy, Trường Dinh. Lời Minh Nhật rất đúng, lòng dạ con người là thứ khó lường nhất, Cơ Thành, đệ ấy cũng là người... làm sao biết chắc đệ ấy không nhẫn tâm? Mọi thứ đều có thể xảy ra, không có gì ngoại lệ.
-Người khác thì có thể nghĩ vậy nhưng huynh thì không! Hơn ai hết, huynh là người hiểu rõ tam hoàng huynh nhất, từ nhỏ huynh luôn biết huynh ấy thích gì, giỏi thứ gì, tính cách ra sao, thậm chí huynh còn biết tam hoàng huynh nghĩ gì dù huynh ấy không nói ra...
-Đừng có lôi chuyện trước đây, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, làm sao so sánh. Thời gian là thứ phản ánh rõ ràng nhất sự thay đổi của con người, đệ đừng quên điều ấy. Qua bao nhiêu năm dài, làm gì một con người lại không đổi thay?
-Đệ hỏi huynh, một hoàng đệ bất chấp nguy hiểm lao ra đỡ tên cho hoàng huynh của mình thì vị hoàng đệ đó là kẻ xấu ư?
-“Hành động nhất thời” không thể phản ánh con người thật của một ai được đâu!
-Hành động nhất thời ư? Thôi đi, huynh đừng nói câu bội bạc đó, chính tam hoàng huynh đã đỡ tên cho huynh vậy mà... huynh có thể ngồi đây dửng dửng nói về huynh ấy thế à?
-Huynh chỉ nói những điều huynh nghĩ.
-Huynh...
Sở Hùng lại là người chen vào can ngăn
-Dừng lại, sao hết Minh Nhật tranh cãi với Lạc Diễm giờ lại đến đệ với đại hoàng huynh vậy? Tất cả phải bình tâm chứ, càng hơn thua qua lại càng khiến mọi chuyện rối tung.
Trường Dinh chưa hết giận
-Nhị hoàng huynh, huynh cũng nghe rõ rồi đấy, lời của đại hoàng huynh thật quá đáng.
Lạc Phổ nói nhạt
-Lời lẽ thật lòng bao giờ cũng chướng tai. Đệ, Lạc Diễm, Sở Hùng tin tưởng Cơ Thành nhưng huynh và Minh Nhật lại nghi ngờ đệ ấy, điều này vốn vẫn là chuyện thường tình. Mặt trái thì phải có mặt phải, ủng hộ thì phải có chống đối... tin tưởng thì cũng phải có nghi ngờ, đó là suy nghĩ riêng của mỗi người, đâu thể bắt ép.
Minh Nhật đồng tình với điều ấy nên tiếp
-Đại hoàng huynh đúng đấy, nghi ngờ hay tin tưởng cũng vậy, tốt nhất, đừng ai ép buộc ai, cứ chờ đợi điều tra sẽ rõ bởi... sau cùng sự thật nhất định sẽ lên tiếng.
Lạc Diễm chậm rãi đứng lên, gật đầu
-Khá khen cho câu “sau cùng sự thật nhất định sẽ lên tiếng”. Phải, sự thật không thể im lặng mãi, nhất là đối với những kẻ dối trá, nó càng sớm lộ ra hơn. Nhị hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, đệ nghĩ chúng ta không nên tiếp tục cuộc trao đổi vô nghĩa này, đã không cùng suy nghĩ thì có nói cũng vô ích.
Sở Hùng ngạc nhiên
-Lạc Diễm, đệ sao thế?
Trường Dinh đồng tình
-Lục hoàng đệ đúng lắm, để tránh cãi vã, tốt nhất là nên chia ra. Cứ ở đây mãi, không khéo đệ phát điên mất. Huynh theo bọn đệ chứ?
Sở Hùng nhìn Lạc Phổ, Minh Nhật xong nhìn sang Trường Dinh, Lạc Diễm. Anh thở dài, ngán ngẫm
-Huynh không theo ai hết, huynh sẽ tự tìm hiểu chuyện của tam hoàng đệ.
Dứt lời, Sở Hùng chậm chạp bước ra khỏi phòng. Tiếp, Trường Dinh với Lạc Diễm cũng rời đi.
Bấy giờ còn lại hai người, Minh Nhật nhìn qua Lạc Phổ
-Đệ cứ tưởng mọi người đều đứng về phía Lạc Diễm hoá ra vẫn còn huynh theo đệ.
-Theo với không theo gì, chỉ là huynh và đệ có cùng suy nghĩ thôi.
-Ừm, sao cũng được nhưng điều này chứng tỏ hai huynh đệ chúng ta giống nhau!
Lạc Phổ cười cười, không đáp và ẩn chứa trong đáy mắt anh có dòng suy nghĩ nào đó.
****************
Thấy Tử Băng cứ thẩn thờ, Trần Nhất ngồi xuống bên cạnh
-Đệ sao thế, khuya rồi còn chưa ngủ?
Tử Băng quay qua
-Đệ lo cho đại ca, không biết giờ này huynh ấy thế nào?
-Tất cả chúng ta đều lo cho đại ca không chỉ riêng gì đệ nhưng chẳng biết phải làm gì, việc chúng ta cần làm là mong huynh ấy vẫn bình an.
Lời khuyên nhủ của Trần Nhất chẳng thể xua đi được gánh nặng trong lòng Tử Băng.
Cô thật sự rất, rất lo cho Tinh Đạo. Cô không rõ anh hiện ra sao khi ở trong đại lao, có được ăn uống đầy đủ, có lạnh không, có cô đơn buồn bã?
Chắc hẳn là có. Bị bắt giam như thế, làm sao Tinh Đạo không cô đơn.
Nghĩ đến chuyện chính mình là người đã đẩy anh vào tình cảnh tồi tệ hiện nay là Tử Băng càng ân hận và đau đớn hơn.
Giọng Trần Nhất chợt vang khẽ
-Tử Băng, lý do gì khiến đệ bất chấp nguy hiểm cải trang nam nhân để vào đoàn binh lính triều đình?
Đôi mắt Tử Băng đảo tới đảo lui, hiện cô vẫn chưa muốn nói ra lý do
-À ừm, lúc này chưa tiện để đệ nói về vấn đề này, huynh thông cảm cho đệ, đợi một ngày nào đấy, đệ sẽ cho các huynh biết.
-Trưa nay, huynh có nghe đệ nói vì muốn gặp một người quan trọng, là vì người đó ư?
-Vâng, chính xác là thế.
Trông mái đầu cúi thấp của thất đệ, Trần Nhất không muốn hỏi thêm nên đứng dậy
-Huynh đi ngủ, đệ đừng thức khuya, từ từ rồi chúng ta sẽ giải quyết được khó khăn.
Tử Băng mỉm cười, gật gật. Anh chàng nhị ca đến chỗ Trần Giang, Trần Sơn đang ngủ, nằm xuống.
Ngồi lặng lẽ một lúc, Tử Băng liền mở hành lý, lấy ra tấm chăn dày, khẽ khàng đắp cho ba người họ.
Như nhớ đến ai đó, cô liền đưa mắt nhìn qua bên phải, cách vài bước chân, là chỗ Trần Thống nằm.
Từ lúc bị giam vào phòng đến giờ, anh không hề nói tiếng nào với Tử Băng, cứ ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm điều gì chẳng rõ. Dùng bữa xong lại ngồi, ngồi xong thì nằm ngủ quên.
Tiến lại gần, cố không gây tiếng động, Tử Băng nhẹ nhàng choàng chiếc chăn lên người Trần Thống.
Ánh mắt cô gái buồn bã, hàng mi húp rụp, sầu não
-Nhị ca, đệ thật sự xin lỗi!
Lời xin lỗi vang khẽ trong đêm tối tĩnh lặng, cô quạnh.
Sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc sẽ đánh thức Trần Thống nên Tử Băng nhanh chóng xoay lưng, đi ra xa.
Đến góc phòng, cô ngồi xuống, nhắm mắt... giọt lệ long lanh trào ra...
Chẳng nghe động tĩnh gì nữa, khi ấy, Trần Thống mới từ từ mở mắt. Nằm bất động thế thôi nhưng anh không hề ngủ, trong tình cảnh như vậy, thử hỏi làm sao ngủ được.
Cái nhìn cứ dán chặt vào màn đêm đặc quánh rất lâu mãi sau đó anh chàng nhị ca mới chuyển cái nhìn vô định ấy xuống tấm chăn Tử Băng vừa đắp cho.
“-Đệ không có lỗi và huynh không hối hận khi che giấu thân phận thật của đệ!
-Nhị ca, đệ thật sự xin lỗi!”
Câu nói kỳ lạ của Tinh Đạo sáng nay cùng lời xin lỗi của Tử Băng lúc nãy bất chợt lởn vởn trong đầu khiến Trần Thống thở dài.
****************
Cơ Thành đang ngồi buồn bã trong đại lao thì tên lính canh xuất hiện, báo
-Tam hoàng tử, thái tử đến gặp ngài!
Cơ Thành đưa mắt qua thấy tên lính mở cửa phòng giam cùng lúc Minh Nhật từ từ đẩy xe lăn vào bên trong, nhìn hoàng huynh
-Đệ đến thăm huynh đây!
Cơ Thành khẽ xoay mặt đi, im lặng. Thấy vậy, Minh Nhật bèn bảo tên lính canh
-Ngươi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với tam hoàng tử, nếu không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép vào đây, rõ chứ!
-Vâng, thưa thái tử!
Khi bóng tên lính đã khuất khi đó Minh Nhật mới cất tiếng
-Huynh sao vậy, không hoanh nghênh đệ ư? Vì lo cho huynh, nên đêm khuya thế này mà đệ vẫn vào đây thăm huynh.
Không trả lời, Cơ Thành cười nhạt, bỏ mặc, vẻ như giờ đây anh đã không còn muốn nói thêm lời nào với vị hoàng đệ tàn nhẫn đó.
Trông thái độ chẳng quan tâm của hoàng huynh, Minh Nhật lại tiếp
-Xem ra huynh không muốn nói chuyện với đệ, tiếc thật... đệ định sẽ cho huynh biết ai là kẻ đã ra tay sát hại Kỳ Kỳ và đổ oan cho huynh.
Lập tức, Cơ Thành quay qua, hỏi ngay
-Thật chứ? Đã biết ai là kẻ sát hại Kỳ Kỳ?
-Đúng thế! Nhưng nếu huynh đã không muốn nghe đệ thì...
Cơ Thành đột ngột cắt ngang, lạnh lùng
-Kẻ đó là ai?
Nhìn nhìn Cơ Thành, Minh Nhật tự dưng cười nhẹ
-Chà, khi nãy huynh còn chẳng thèm nhìn mặt đệ vậy mà chỉ cần nghe đệ nói về tên đã sát hại Kỳ Kỳ thì huynh đã lo lắng đến thế rồi, huynh yêu thương Kỳ Kỳ vậy à?
-Đừng có nhiều lời, mau nói tên kẻ đã giết Kỳ Kỳ!
Thấy gương mặt khó chịu của hoàng huynh, vị thái tử đưa tay lên, nhún nhường
-Được rồi, huynh cứ bình tĩnh, đệ sẽ nói. Kẻ tàn ác đã sát hại Kỳ Kỳ rồi đổ tội cho huynh chính là...
Quan sát vẻ sốt ruột và chờ đợi của Cơ Thành, Minh Nhật nói thật rõ, ánh mắt sắc bén
-Là đệ!!!
Cái nhìn của Cơ Thành mở to, sửng sốt khi nghe hai từ “Là đệ” phát ra từ miệng Minh Nhật.
-Cái gì, đệ nói gì, kẻ đã giết Kỳ Kỳ...
-Phải, là đệ đấy!
Minh Nhật lặp lại câu trả lời oan nghiệt thêm lần nữa với thái độ thản nhiên.
Cơ Thành lắc đầu, bần thần
-Không, không phải! Đệ nói dối!
-Đó là sự thật. Huynh biết không, lúc nghe đệ nói huynh đang chờ ở trong phòng thì Kỳ Kỳ đã rất vui, đệ ấy lao đến chỗ huynh với nụ cười rạng rỡ trông thật đáng yêu. Nhưng tiếc thay, lúc vào phòng, người Kỳ Kỳ gặp không phải huynh mà là đệ. Kỳ Kỳ ngạc nhiên khi thấy đệ giữ trong tay thanh Ngân Hoả Kiếm của huynh, đệ ấy định hỏi nhưng chẳng kịp nữa... đệ đã cầm thanh kiếm sắc lạnh đó đâm thẳng vào ngực đệ ấy. Rất mạnh. Trước lúc ngã xuống, Kỳ Kỳ còn nhìn đệ trân trối bởi không hiểu lý do gì đệ lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Kẻ sát hại Kỳ Kỳ mà huynh muốn tìm chính là đệ!
Bất động, Cơ Thành đứng lặng người, cảm tưởng mọi thứ đều chao đảo, hoang man cùng cực
-Nói... nói lại một lần nữa! Đệ hãy nhìn thẳng vào mặt huynh và nói lại câu khi nãy một lần nữa!
Minh Nhật chẳng hề trốn tránh, nhìn trực diện vào đôi mắt bần thần của Cơ Thành, anh mở miệng
-Đệ là kẻ sát hại Kỳ Kỳ!
Tức thì, Cơ Thành lao đến túm lấy cổ áo Minh Nhật, ghì mạnh bằng sự giận dữ tột độ
-Tại sao... tại sao vậy? Đồ ********, ngươi không phải là con người!
-Huynh quá khen, đúng, đệ không phải là con người!
Nghiến răng trước nụ cười cợt nhã của Minh Nhật, Cơ Thành đánh mạnh vào mặt hoàng đệ.
Minh Nhật ngã nhào xuống đất, cùng lúc giọng Cơ Thành hét lên, căm phẫn
-Ngươi và Kỳ Kỳ có chung dòng máu thế vì sao ngươi lại có thể nhẫn tâm ra tay giết đệ ấy? Nói đi!!!
Từ từ nhổm người dậy, Minh Nhật lấy tay lau vết máu nơi khoé miệng và lại cười
-Chung dòng máu? ******** thì làm gì biết chung dòng máu với ai!
Pặt! Cơ Thành tiếp tục túm lấy Minh Nhật, kéo dậy, ánh mắt anh toát lên sự phẫn nộ
-Ngươi điên rồi, đồ khốn! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi ngay tại đây!
-Huynh đang là nghi phạm sát hại thất hoàng tử lẽ nào huynh muốn thêm tội danh đánh chết thái tử à?
-Đúng, dù gì tội danh giết Kỳ Kỳ cũng chẳng xoá bỏ được vậy ta có giết thêm thái tử cũng vậy thôi!
Thấy bàn tay Cơ Thành vung lên, Minh Nhật liền nói nhanh
-Tất cả là lỗi của huynh! Chính huynh đã đẩy Kỳ Kỳ vào con đường này!!
Khựng lại, Cơ Thành nhìn trừng trừng hoàng đệ
-Ngươi nói gì?
-Không đúng sao, nếu huynh không dồn ép đệ thì đệ đã không trở thành kẻ mất nhân tính giết chết hoàng đệ ruột của mình. Là huynh... vì huynh giành Các Tự với đệ và còn muốn đưa nàng ấy rời khỏi cung nên đệ đã nghĩ ra cách đổ tội cho huynh, biến Kỳ Kỳ trở thành vật hy sinh!
-Giết Kỳ Kỳ vì Các Tự? Vì muốn ta bị xử tử ? Ngươi chỉ nguỵ biện thôi. Ta nhất định phải đánh chết kẻ cầm thú như ngươi!
Minh Nhật cười cười rồi đanh giọng
-Được, đánh đi! Huynh cứ đánh chết đệ để trả thù cho Kỳ Kỳ của huynh! Dù đệ có chết thì Kỳ Kỳ cũng chẳng thể sống lại, huynh không bao giờ thoát tội... vậy ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng gặp nhau ở cửu tuyển như vậy không phải là rất tuyệt ư?
-Đừng thách ta, đừng tưởng là đệ ruột thì ta không dám đánh chết ngươi! Thằng khốn!
Cơ Thành giơ thẳng nấm đấm toan giáng vào mặt Minh Nhật nhưng... khi nhìn cái vẻ oán trách toát lên qua ánh mắt hoàng đệ thì anh ngừng lại, lòng không nỡ, không đủ mạnh mẽ để đánh.
Đó là hoàng đệ ruột của Cơ Thành, không giống những hoàng huynh, hoàng đệ khác, Minh Nhật và anh chung một mẫu thân. Mối quan hệ ruột thịt của hai người còn nhiều hơn so với các hoàng huynh, hoàng đệ còn lại. Phải, sợi dây ràng buộc ấy sâu sắc vô cùng!
Dù căm hận Minh Nhật đến cùng cực thế nhưng dòng máu chung một cội ấy, Cơ Thành vẫn chẳng thể chối bỏ được.
Thấy thái độ lưỡng lự của hoàng huynh, Minh Nhật bảo
-Đúng như đệ nghĩ, huynh không nỡ!
Căm phẫn Minh Nhật mà lại không thể ra tay đánh chết, Cơ Thành cắn chặt môi đến bật máu, tay anh vung cao đấm vào mặt hoàng đệ lần nữa.
-Tại sao ngươi lại là hoàng đệ ruột của ta chứ!
Nhìn Minh Nhật ngồi bệt trên nền đất, Cơ Thành nói khẽ, giọng nghẹn ngào. Lần đầu tiên, vị hoàng tử lạnh lùng ấy bật khóc. Anh từ từ khuỵ chân, mái đầu cúi thấp cùng đôi vai run bần bật.
Đối diện, Minh Nhật, mệt mỏi bởi hai cú đánh mạnh, ngã lưng vào bức tường gạch phía sau
-Đúng thế, vì sao chúng ta lại là huynh đệ ruột?!
Vị thái tử ngẩng mặt lên, vừa cười vừa nói như trêu chọc lại định mệnh oan nghiệt được sắp đặt.
Sau đó, một khoảng lặng kéo đến giữa hai huynh đệ, họ chẳng nói với nhau thêm điều gì.
Khi đã kiềm chế cảm xúc và bình tĩnh lại, Cơ Thành lên tiếng
-Kỳ Kỳ chỉ mới 15 tuổi, đệ ấy ngây thơ, hồn nhiên như vậy thế mà... hà, nụ cười rạng rỡ của đệ ấy cũng không khiến ngươi động lòng! Ngươi giết hoàng đệ của mình không chớp mắt!
-Quỷ dữ đều có thể xuống tay với bất cứ ai, dù kẻ đó có là gì đi nữa!
Minh Nhật đứng dậy, đến bên xe lăn, ngồi xuống.
Siết chặt bàn tay, không từ nào miêu tả được nỗi hận đang dâng trào trong lòng Cơ Thành lúc này.
Đứng dậy, Cơ Thành từ từ xoay mặt đi, nói đay nghiến
-Cút đi! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa! Ta không có một hoàng đệ cầm thú như ngươi!
Lặng thinh vài giây, lời Minh Nhật đầy nhạt nhẽo
-Thật ra, nếu huynh muốn, đệ sẽ giúp huynh ra khỏi cái nơi tăm tối lạnh lẽo này!
Cơ Thành vẫn đứng quay lưng, Minh Nhật tiếp
-Đệ đã đưa huynh vào đây thì hiển nhiên sẽ có cách đưa huynh thoát ra nhưng chỉ cần huynh hứa với đệ hai điều kiện thì ngày mai lập tức huynh được tự do.
-Ta bảo ngươi cút đi!
-Huynh vẫn chưa nghe hai điều kiện đó là gì mà. Rất đơn giản, thứ nhất, huynh hãy từ bỏ Các Tự, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt nàng ấy. Thứ hai, từ giờ trở đi, huynh đừng bao giờ quan tâm đến Lạc Diễm nữa, đệ không cho phép huynh chỉ lo lắng cho đệ ấy!
Cơ Thành khẽ xoay lại, nhìn Minh Nhật vẻ ngạc nhiên trước điều kiện kỳ lạ kia.
-Ngươi không có quyền cấm ta quan tâm ai!
-Không, nếu đó là Lạc Diễm thì đệ không thích! Đệ mới là hoàng đệ ruột của huynh!
Bắt đầu khó hiểu trước vẻ giận dữ của Minh Nhật, Cơ Thành im lặng. Rồi như hiểu ra điều gì, anh từ từ tiến lại chỗ hoàng đệ, tay đặt lên thành xe lăn, mặt cúi xuống
-Ngươi... ganh tị với Lạc Diễm sao?!
Dù xoá lấp rất nhanh nhưng rõ ràng nét mặt Minh Nhật đã có chút thay đổi, anh chợt cười
-Ganh tị? Buồn cười, tại sao đệ lại phải ganh tị với Lạc Diễm? Huynh quá xem trọng bản thân đó.
-Vậy ư, nếu thế thì chẳng có lý do gì ngươi ngăn cấm ta lo lắng cho Lạc Diễm. Lạc Diễm rất hiền lành, lại thân thiện và tốt bụng, dĩ nhiên ta phải yêu thương đệ ấy!
-Lạc Diễm chẳng hiền lành như huynh nghĩ, nó cũng là một kẻ đáng sợ, nhất là lời lẽ của nó... ngày nào đó, huynh sẽ nhận ra bản chất xấu xa của Lạc Diễm.
-Đừng có nói xấu Lạc Diễm.
-Đệ không nói xấu, nó và đệ cũng như nhau thôi.
Cơ Thành lắc đầu, kiên quyết
-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!
Cái nhìn của Minh Nhật phút chốc đứng yên, bất động. Cơ Thành đứng thẳng người lên, nói vô cảm
-Bây giờ thì cút khỏi đây! Hai điều kiện vừa rồi ta không đồng ý cái nào hết. Ngươi muốn làm gì thì làm. Ta thà chết chứ không nghe theo!
Nhận được câu trả lời chua chát của hoàng huynh, lòng Minh Nhật căm giận vô cùng.
Chẳng nói thêm lời nào, vị thái tử xoay bánh xe lăn, rời khỏi.
Tên lính canh khoá cửa phòng giam xong, Minh Nhật nhìn
-Ta còn lời cuối cùng muốn nói với tam hoàng tử, báo với Liêu công công lát nữa ta ra sau.
Tuân lệnh, tên lính ra ngoài. Đưa mắt hướng về phía Cơ Thành đứng trong góc tối, Minh Nhật cười
-Được thôi, huynh đã chọn thế thì đừng trách đệ nhẫn tâm khi làm tồn hại đến Các Tự lẫn Lạc Diễm!
Nhanh chóng, Cơ Thành quay lại
-Ta cấm ngươi không được đụng đến họ!
-Huynh có cấm cũng vô ích, huynh ở trong đại lao thì làm gì được đệ.
-Ngươi còn thua cả cầm thú, Các Tự mà ngươi cũng...
-Đúng, đệ yêu Các Tự nhưng nếu Các Tự cứ chống đối đệ thì đệ sẽ làm theo cách của mình khiến nàng ấy phải phục tùng thậm chí điều đó có tổn hại đến nàng ấy. Còn Lạc Diễm à? Hoàng huynh, huynh sẽ là người đẩy Lạc Diễm vào con đường của Kỳ Kỳ.
-Ngươi thử đụng đến họ... ta sẽ không tha cho ngươi!
-Đừng thách đệ, huynh là người hiểu rõ sự tàn ác của đệ, đệ đã nói thì sẽ làm. Cơ Thành, huynh chẳng còn sự lựa chọn nào nữa, cách tốt nhất để huynh bảo vệ những người huynh yêu thương chính là... hãy từ bỏ họ! Huynh cứ suy nghĩ kỹ về điều kiện của đệ, đệ chờ câu trả lời cuối cùng từ huynh!
Nở nụ cười thích thú, cứ thế, mặc Cơ Thành gào thét tên mình, Minh Nhật thản nhiên rời phòng giam.
Liêu công công trông nét mặt thẫn thờ của chủ nhân liền hỏi
-Thái tử, ngài thấy không khoẻ ở đâu sao, có cần thuộc hạ truyền ngự y?
-Không cần, ta chỉ muốn yên tĩnh, người lui ra đi, nếu có gì ta sẽ gọi.
Vị công công y lệnh. Còn lại một mình, Minh Nhật hướng mắt đăm đăm vào màn đêm cô quạnh.
“-Ngươi... ganh tị với Lạc Diễm sao?!
-Lạc Diễm rất hiền lành, lại thân thiện và tốt bụng, dĩ nhiên ta phải yêu thương đệ ấy!
-Đừng có nói xấu Lạc Diễm.
-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!”
Nắm chặt thành xe lăn, đôi mắt Minh Nhật đầy tức giận khi nhớ lại những lời Cơ Thành vừa nói.
-Huynh lúc nào cũng chỉ lo lắng cho Lạc Diễm!
“ Năm Minh Nhật 9 tuổi, một lần vì không cẩn thận, đã làm Lạc Diễm khi đó mới 7 tuổi vấp ngã. Thế là, vườn ngự uyển vang vọng tiếng khóc của Lạc Diễm.
Sợ bị trách mắng, Minh Nhật không ngừng dỗ dành
-Nín đi, huynh xin lỗi, huynh sẽ không làm thế nữa! Nín đi!
Nhưng Lạc Diễm vẫn cứ khóc, càng ngày càng lớn, chẳng chịu ngừng.
-Oa... oa oa!
Còn đang rối bời thì bỗng Minh Nhật nghe tiếng Cơ Thành vang lên từ sau lưng
-Lạc Diễm! Đệ sao vậy?
Minh Nhật quay lại thấy Cơ Thành sốt sắng chạy đến bên Lạc Diễm, lo lắng
-Sao đệ khóc dữ thế? Nín đi, có tam hoàng huynh đây, đệ đừng khóc!
Được đỡ dậy, Lạc Diễm liền ôm cổ huynh lớn, vừa khóc vừa mách
-Tứ hoàng huynh kéo áo làm đệ ngã, đau quá! Đệ ghét huynh ấy! Oa.. oa oa!
Ôm Lạc Diễm dỗ dành, Cơ Thành xoay qua Minh Nhật, hỏi
-Có thật là đệ kéo áo Lạc Diễm khiến đệ ấy ngã?
Minh Nhật sụ mặt, đáp lí nhí
-Ừm... đệ không cố ý, tại đệ muốn nắm tay đệ ấy thôi.
-Huynh đã dặn bao nhiêu lần, Lạc Diễm còn nhỏ, đệ phải cẩn thận khi trông nom đệ ấy chứ! Đệ thật đáng trách! Đệ xem, chân Lạc Diễm trầy xước hết rồi!
Minh Nhật buồn bã và khi trông cảnh Cơ Thành xuýt xoa, xem xét vết thương cho Lạc Diễm mà lòng tự dưng ganh tị, ấm ức.
Lạc Diễm, nín khóc ngay bởi được Cơ Thành vỗ về, liền nhìn sang Minh Nhật ngồi lặng thinh
-Tứ hoàng huynh, đệ hết đau òi! Huynh đừng buồn!
-Đệ xem, Lạc Diễm ngoan chưa còn bảo đệ đừng buồn nữa chứ!
Lạc Diễm cười cười, đưa bàn tay nhỏ xíu ra trước mặt Minh Nhật
-Nè, đệ cho huynh nắm tay đệ!
Đưa mắt nhìn nụ cười hồn nhiên của Lạc Diễm, Minh Nhật đột nhiên đứng bật dậy, nói như gắt
-Không cần! Huynh không muốn nắm tay đệ nữa, nghe chưa!
Thình lình bị nạt to, Lạc Diễm giật mình, mếu máo rồi... lại bật khóc, tiếp tục ôm cổ Cơ Thành
-Tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh mắng đệ kìa!
-Minh Nhật, đệ quá đáng lắm, sao lại lớn tiếng với Lạc Diễm? Đệ ấy chỉ muốn đệ nắm tay thôi.
-Huynh thật thiên vị, lúc nào huynh cũng lo cho Lạc Diễm và trách đệ!
-Rõ ràng đệ đã sai còn cãi bướng, chính đệ làm Lạc Diễm ngã đau như thế còn gì.
-Đệ cũng ngã vậy nhưng huynh chỉ biết quan tâm đệ ấy...
Cơ Thành dỗ Lạc Diễm, mắt nhìn khắp người Minh Nhật
-Huynh đâu thấy vết thương của đệ, với lại, đệ lớn hơn Lạc Diễm, hiển nhiên huynh phải lo cho đệ ấy trước, đệ đừng có hở tí là so đo như vậy!
Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, không nói gì nữa, Minh Nhật lập tức xoay lưng bỏ đi.
Cơ Thành gọi với theo
-Đệ đi đâu thế?
Chẳng bận tâm, Minh Nhật cứ bước chậm chạp. Được một đoạn, Minh Nhật từ từ quay lưng lại và vẫn thấy phía xa, Cơ Thành ôm Lạc Diễm dỗ dành.
Lấy tay lau nhanh giọt nước mắt sắp rơi, Minh Nhật xoay phắt đi, tiếp tục lê từng bước khó khăn.
-Đệ... đệ cũng biết đau vậy!
Lúc nãy chỉ vì đỡ cho Lạc Diễm, Minh Nhật cũng ngã nhào xuống đất. Cú ngã mạnh khiến gót chân Minh Nhật bị trầy xước nặng, chảy máu. Nhưng Cơ Thành đã không biết điều này.
Lần ấy, ngoài gót chân bị thương, Minh Nhật còn có một vết thương khác, sâu hơn, đau hơn chẳng thể chữa lành để rồi về sau nó đã trở thành vết sẹo không bao giờ mất.
Cũng từ giây phút đó, trong lòng vị hoàng tử 9 tuổi bỗng chốc xuất hiện sự căm ghét hoàng huynh.
Phải chăng chính vì thế đã dẫn đến chuyện Minh Nhật đổ oan cho Cơ Thành?
Minh Nhật luôn muốn tước đoạt mọi thứ Cơ Thành yêu thương! Vì ganh tị? Vì căm ghét?
Và thật sự là còn bởi một điều nữa nhưng có vẻ đến giờ Minh Nhật vẫn chưa nhận ra.”
Cúi xuống, Minh Nhật nhẹ nhàng tháo đôi giày vải ra, ngay gót chân trái, có vết sẹo khá dài hằn trên da thịt, mờ nhạt. Lại nhớ đến câu nói khi nãy của Cơ Thành.
“-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!”
Ánh mắt vô định, vị thái tử buột miệng, rất khẽ
-Huynh sẽ chẳng bao giờ hiểu được, đệ cũng biết đau!
Quan sát tình hình bên ngoài nửa canh giờ, Hiểu Lâm lắc đầu vẻ thất vọng
-Bọn thị vệ chẳng chịu nghỉ ngơi gì cả, thế này thì làm sao cứu các huynh đây!
Kế bên, Nguyệt Tịnh nói nhạt
-Đó là điều dĩ nhiên, canh giữ tội phạm phải nghiêm ngặt nếu lơ là để xảy ra chuyện gì thì đám thị vệ sẽ bị phạt nặng.
-Tội phạm? Các huynh của tôi có phạm tội gì đâu, tự dưng bị bắt vô cớ thôi.
-Việc để Tử Băng ở lại trong đoàn một phần cũng là lỗi của đại ca huynh nên dù không biết nhưng tất cả mọi người đều phạm luật quân nhân.
-Thật là, cũng tại Hoa Tử Băng gây ra chuyện khiến mọi người chịu khổ thế này.
Nguyệt Tịnh ngồi phịch xuống đống rơm trong nhà kho đầy bụi bặm của quán trọ
-Thôi, dù gì Tử Băng cũng đâu ngờ hậu quả lại nặng nề như vậy, cô ấy đâu cố ý.
Hiểu Lâm thở dài thườn thượt
-Cô là nữ nhi lẽ đương nhiên là bênh vực cho Hoa Tử Băng rồi!
-Còn nam nhân các huynh thì vô tâm, chẳng biết cảm thông cho người khác.
-Cảm thông thì được gì, đại ca vì tốt bụng nên để Tử Băng ở lại sau cùng thì sao, rước khổ vào mình.
-Huynh đúng là đại ngốc, đại ca huynh bất chấp mạo hiểm làm vậy là bởi...
Nguyệt Tịnh chưa nói hết câu thì Hiểu Lâm đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, nói khẽ
-Suỵt, im lặng, có người đang đến!
Nguyệt Tịnh lắng nghe, đúng là có tiếng xì xầm, ai đó đang đi lại đây. Cô tiểu thư và Hiểu Lâm nín thở, cố gắng không gây ra tiếng động, tiếp đến, cả hai thấy trên vách cửa nhà kho xuất hiện ba, bốn chiếc bóng đen liêu xiêu chậm rãi đi ngang qua. Hoá ra là đám thị vệ, chúng đi tuần tra đêm.
Mấy phút sau, khi bọn chúng đi hết, Hiểu Lâm mới từ từ hạ tay xuống
-Phù, tí nữa là bị phát hiện. Cô đấy, khẽ cái mồm thôi, đang nấp trong nhà kho mà giọng cứ oang oang, muốn chúng bắt lắm hả?
-Huynh cũng đâu có thua gì tôi, bày đặt ra vẻ. Xì!
Nguyệt Tịnh lè lưỡi, quay phắt mặt sang bên. Hiểu Lâm lắc đầu, chán nản, lúc này anh không có tâm trạng đôi co với cô nàng nghịch ngợm đó.
Hiểu Lâm tiến lại gần cánh cửa, đưa mắt nhìn về phía mấy căn phòng giam giữ những người kia
-À, mà bao lâu thì chúng đổi phiên trực nhỉ, cô biết không?
Tự dưng không nghe trả lời, Hiểu Lâm hỏi lại lần nữa
-Nguyệt Tịnh, cô có biết bao lâu đám thị vệ đó đổi phiên trực cho nhau không?
Cũng chẳng nghe đáp, Hiểu Lâm bực mình xoay lại, hắng giọng
-Này, Quan Nguyệt Tịnh, cô có nghe...
Hiểu Lâm bất động khi thấy Nguyệt Tịnh ngồi cứng đơ, mắt mở to thao láo nhìn về phía trước... trước mặt cô tiểu thư thình lình xuất hiện một con rắn lục. Loài rắn nhỏ nhưng có nọc độc chết người.
Con rắn hướng cả thân hình lên cao, lắc qua lắc lại, cái lưỡi đỏ thì thè ra, cùng cái âm thanh “Xì! Xì!”.
Vẻ như nó muốn phóng vào Nguyệt Tịnh.
Hiểu Lâm nuốt nước bọt, cất tiếng thật nhỏ, căn dặn cô tiểu thư
-Cô ngồi yên đó, đừng động đậy! Nghe lời tôi, đừng có động đậy!
Nguyệt Tịnh ngồi yên như hoá đá, mồ hôi bắt đầu tuôn ra
-Nhưng... nhưng tôi sợ rắn lắm. Lỡ như bị cắn thì tôi sẽ chết.
-Không sao đâu, nếu cô không cử động thì nó sẽ chẳng tấn công cô. Bình tĩnh, đừng cuống lên! Tôi sẽ tìm cách đuổi nó đi.
Hiểu Lâm đảo mắt nhìn xung quanh cốt tìm xem có thanh gỗ hay đại loại thứ gì đó để đuổi con rắn.
Xui xẻo thay, nhà kho chỉ toàn rơm và mấy vật linh tinh, chẳng dùng được gì.
Còn Nguyệt Tịnh thì nỗi sợ càng lúc càng dâng cao bởi con vật xanh lè ấy cứ từ từ trườn đến chỗ cô.
Nó cứ tiến lại gần... gần hơn... gần nữa
Sau cùng, giờ đây, con rắn lục cách chỗ Nguyệt Tịnh ngồi chỉ vỏn vẹn ba bước chân.
Thấy tình hình nguy cấp, Hiểu Lâm đành mạo hiểm bước về phía con rắn, anh sẽ lợi dụng lúc nó lơ là rồi ra tay nhanh chóng chụp lấy nó.
Nhưng kế hoạch đã không thành công khi Nguyệt Tịnh đột ngột đứng dậy vì quá sợ.
-Đừng có động đậy!
Hiểu Lâm vừa dứt lời thì quả nhiên, nghe động, con rắn lục lập tức phóng cả thân hình dài ngoằn về phía Nguyệt Tịnh đồng thời nhe nanh ra.
Cô tiểu thư kinh hãi liền nhắm mắt lại và suýt hét toáng.
Không cần suy nghĩ, Hiểu Lâm dùng thân mình che cho Nguyệt Tịnh đồng thời đưa tay bịt miệng cô bởi nếu để tiếng thét vang lên thì chắc chắn rằng, đám thị vệ sẽ đổ ập vào đây ngay.
Mấy giây sau, Nguyệt Tịnh từ từ mở mắt, ngạc nhiên thấy Hiểu Lâm ở ngay trước mặt, cùng lúc giọng anh thật khẽ
-Im lặng, đừng la lớn, đám thị vệ sẽ nghe đó!
Cô tiểu thư gật gật, bấy giờ Hiểu Lâm mới bỏ tay xuống. Nguyệt Tịnh cố trấn tĩnh xong đưa mắt nhìn ra phía sau lưng anh chàng để xem con rắn lục thế nào.
-Ủa, nó biến mất rồi! May quá, tôi sợ phát khiếp! Huynh làm sao hay vậy?
Không nghe trả lời, Nguyệt Tịnh liền xoay qua, cái nhìn sửng sốt khi cô thấy Hiểu Lâm nhăn nhó, mồ hôi ướt đẫm trán, tay bóp chặt bả vai phải.
-Hiểu Lâm, huynh bị gì thế? Huynh đau ở đâu ư?
Anh chàng họ Chu lắc đầu, lặng thinh. Như phát hiện ra điều gì, Nguyệt Tịnh lập tức gỡ tay Hiểu Lâm ra xem thử. Đúng như cô nghĩ, ngay bả vai anh xuất hiện hai lỗ nhỏ ứa máu.
Nguyệt Tịnh lắp bắp, mặt bần thần
-Huynh… huynh bị rắn cắn rồi! Làm sao đây, rắn lục là loài có nọc độc chết người, nếu không tống máu độc ra ngoài thì nửa canh giờ huynh sẽ chết!
Trông vẻ hoang mang của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm, dù rất đau nhưng vẫn tìm lời an ủi
-Không… sẽ không sao đâu, biết đâu con rắn lục này không có độc.
-Đừng nói linh tinh như vậy, rắn lục nào mà chẳng có độc chứ. Tại sao huynh ngốc thế, đã biết nó lao đến thì phải tránh xa ra đằng này lại… không ổn, phải hút máu độc ra trước khi quá muộn!
Hiểu Lâm còn chưa hiểu gì thì Nguyệt Tịnh nắm lấy phần vải áo ngay bả vai anh, dùng sức xé toạc.
-Này, này cô làm trò gì thế?
Hiểu Lâm sượng sùng, gắt gỏng. Nguyệt Tịnh kiên quyết
-Tôi sẽ hút máu độc ra cho huynh như vậy mới mong có hy vọng!
-Không được, rất nguy hiểm, ngộ nhỡ cô trúng độc luôn thì sao.
-Bây giờ mạng sống của huynh là quan trọng, sẽ ổn thôi, tôi sẽ cố gắng để không bị nhiễm độc.
-Ngừng lại… đừng có làm chuyện ngốc nghếch…! Tôi bảo cô dừng lại!
Mặc kệ Hiểu Lâm quyết liệt ngăn cản, Nguyệt Tịnh vẫn khăng khăng muốn hút máu độc cho anh.
Hít sâu một hơi, cô tiểu thư chậm chạp kề môi lên hai lỗ cắn trên da thịt Hiểu Lâm rồi hút mạnh.
Khi máu độc đã vào miệng, Nguyệt Tịnh quay qua bên cạnh, phun ra, xong tiếp tục hút.
Cứ thế, hút rồi phun, cô làm liên tục gần chục lần.
Cỏn Hiểu Lâm vừa đau vừa không ngừng lên tiếng ngăn cản Nguyệt Tịnh.
Do hiện tại sức lực của anh yếu dần nên dù muốn thế nào anh cũng chẳng ngăn nổi cô.
Nhắm mắt, cắn răng, Hiểu Lâm chỉ còn biết cầu trời cho Nguyệt Tịnh đừng bị trúng độc.
Mấy phút sau, vẻ như máu độc đã được hút ra hết, Nguyệt Tịnh mới ngừng lại, thở mệt nhọc
-Tốt rồi, mọi chuyện đã ổn! Huynh thấy thế nào?
Hiểu Lâm lả người, mệt mỏi, cố gật đầu
-Ừm, tôi không sao…
-May quá!
Nguyệt Tịnh thấy lòng nhẹ nhõm.
Khẽ đưa mắt qua, Hiểu Lâm thấy vệt máu ngay khéo miệng cô, tức thì anh đưa tay chùi nhẹ, bảo
-Cô đúng là ngốc hết thuốc chữa, mạo hiểm hút máu độc cho tôi mà không sợ sao?
Trước cử chỉ ân cần đó, Nguyệt Tịnh tự dưng lúng túng, gạt tay Hiểu Lâm ra, nói nhạt
-Huynh còn ngốc hơn tôi đấy, tôi biết huynh đã che cho tôi trước sự tấn công của con rắn lục. Biết bản thân thế nào cũng bị cắn vậy mà vẫn làm thế. Dẫu sao xem như đây là cách tôi trả ơn huynh.
Nghe thế, Hiểu Lâm không nói gì nữa. Hiểu sự lo lắng của anh nên Nguyệt Tịnh cười cười
-Đừng lo, mạng tôi lớn lắm, không chết đâu. Chất độc này chẳng thể giết được tôi.
Lại quay qua nhìn, Hiểu Lâm thấy Nguyệt Tịnh cười đùa, tỏ vẻ không sao vì cô muốn trấn an anh.
Chẳng hiểu sao, trong lòng anh chàng họ Chu dâng lên một tình cảm yêu thương dành cho Nguyệt Tịnh và chính điều đó đã khiến anh không kiềm chế được hành động của mình là… hôn cô nàng!
Đờ dẫn, Nguyệt Tịnh cứng đơ cả người, mắt thì mở to sửng sốt khi môi Hiểu Lâm chạm vào môi cô.
Quá bất ngờ, cô tiểu thư chẳng biết phản ứng thế nào, không đẩy ra cũng không tức giận chỉ ngồi lặng đi với gương mặt nóng bừng như phát sốt và trái tim thì đập dữ dội, cảm giác như muốn nổ tung.
Hiểu Lâm hôn Nguyệt Tịnh đồng thời lưỡi anh liếm nhẹ vệt máu ngay khoé miệng cô.
Nhận ra điều ấy, lập tức, Nguyệt Tịnh đẩy mạnh anh chàng bởi hiểu lý do
-Dừng lại, huynh làm gì vậy?
Bị đẩy ngã, Hiểu Lâm nằm sóng soài trên đống rơm, bật cười
-Thế là ổn, nếu cô chết vì trúng độc thì tôi cũng sẽ chết cùng cô, như thế tôi không cần lo!
Nguyệt Tịnh đưa tay lên môi, ít giây sau, cô tức giận
-Đồ ngốc, công tôi hút máu độc ra cho huynh xem như đổ bể, cuối cùng huynh lại lấy máu độc từ tôi.
-Có gì đâu, nếu cùng chết thì sẽ vui hơn!
Lặng thinh. Mái đầu Nguyệt Tịnh cúi thấp rồi cất giọng hỏi
-Vậy huynh hôn tôi là vì muốn chết?
Ngừng cười, Hiểu Lâm từ từ ngồi dậy
-Thật ra, tôi không muốn cô chết, lỡ như cô trúng độc và chết thật, tôi nhất định sẽ không chịu nổi vì vậy, cách này sẽ giúp hai chúng ta cùng chết.
Chậm rãi, Nguyệt Tịnh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe
-Sao… sao huynh tốt với tôi quá vậy? Huynh chấp nhận vì tôi mà chết ư?
Nở nụ cười trước câu hỏi ngốc nghếch của cô tiểu thư, Hiểu Lâm bảo
-Trưa nay, chẳng phải huynh đã nói “ Huynh muốn trở thành người bảo vệ muội!” lẽ nào muội vẫn chưa hiểu tình cảm của huynh? Huynh đã hứa thì sẽ làm, chỉ cần muội gặp nguy hiểm, huynh nhất định bất chấp cả mạng sống để bảo vệ muội, thậm chí, cả khi muội chết, huynh cũng sẽ chết theo!
Bất động, mắt Nguyệt Tịnh tròn xoe, không chớp…
Lúc bị Cơ Thành từ hôn, cô đã nghĩ, mãi mãi bản thân sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Cô sẽ không yêu ai ngoài Cơ Thành và cũng như chẳng có người nam nhân nào yêu cô.
Vậy mà giờ đây, trái tim đã chết của Nguyệt Tịnh lại bắt đầu rung động trước một người.
Cô không biết rằng, người đó yêu cô nhiều như thế, có thể vì cô hy sinh mạng sống, kể cả việc nếu cô chết, người đó cũng chấp nhận chết theo.
-Đối với huynh, muội quan trọng đến thế sao?
Đưa tay về phía trước, Hiểu Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Tịnh. Giữ chặt cô trong lòng, anh thì thầm
-Muội là tất cả của huynh!
Cảm xúc kéo đến làm Nguyệt Tịnh choáng ngợp, câu trả lời ấm áp đó khiến cô tiểu thư bật khóc, niềm vui sướng vỡ oà trong nước mắt.
Cuối cùng, Nguyệt Tịnh cũng là người quan trọng nhất trong lòng một người.
Hạnh phúc dâng trào khiến cô không nói được gì ngoài việc mãi gọi tên anh
-Hiểu Lâm! Hiểu Lâm! Hiểu Lâm!
Vuốt nhẹ mái đầu Nguyệt Tịnh, anh chàng họ Chu mỉm cười
-Huynh nghe rồi, huynh đã nghe muội gọi tên… Nguyệt Tịnh à!
-Muội cám ơn huynh nhiều lắm!
Tựa cằm lên bờ vai đang run run của cô, Hiểu Lâm nói chậm rãi
-Nguyệt Tịnh, “huynh muốn trở thành người bảo vệ muội”, giờ muội hãy cho huynh câu trả lời!
Gật đầu liên tục, Nguyệt Tịnh vừa khóc vừa đáp ngay
-Muội đo…
Nhưng câu nói của Nguyệt Tịnh chưa dứt và Hiểu Lâm cũng chẳng kịp nghe hết thì cơn đau bả vai, ngay chỗ bị rắn cắn khi nãy bỗng nhiên kéo đến.
Hiểu Lâm cắn răng, đau quá, đau kinh khủng… lẽ nào máu độc chưa hút ra hết nên đến lúc này bộc phát. Vậy là kết thúc sao?
Thấy cơ thể Hiểu Lâm tự dưng run lên kỳ lạ, Nguyệt Tịnh ngạc nhiên liền đẩy nhẹ anh ra.
Cô tiểu thư hoảng hốt bởi anh chàng nhăn nhó vẻ rất đau đớn, gương mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm.
-Hiểu Lâm, huynh đừng làm muội sợ! Huynh sao vậy, trả lời muội đi!
Hiểu Lâm ngã xuống đống rơm, tay nắm chặt, cả người lăn lộn, cơn đau do chất độc khiến đầu anh muốn nổ tung, bả vai nhức buốt, tê liệt.
Nguyệt Tịnh liền nhìn lại vết thương, hai lỗ cắn sưng tấy, bầm tím, đúng là chất độc chưa hút hết.
-Muội… muội sẽ hút…
-Không… đừng… vô ích thôi… không… còn kịp nữa… muội đừng phí công…
Giọng Hiểu Lâm đứt quãng, nghe chẳng còn rõ, hơi thở dồn dập.
Nguyệt Tịnh sợ hãi khóc nức nở
-Là muội, là lỗi của muội. Hiểu Lâm, muội xin huynh đừng chết! Đừng bỏ muội! Đúng, huynh vẫn chưa nghe câu trả lời, muội đồng ý!
-Có câu nói này của muội, huynh đã không còn gì phải hối hận.
-Không, huynh đừng chết, chỉ cần huynh sống, muội sẽ thành thân với huynh. Muội sẽ là thê tử của huynh vì muội yêu huynh! Làm ơn, xin huynh đừng bỏ muội!
Đau đớn cùng cực nhưng Hiểu Lâm vẫn cười, cố đưa tay lau nước mắt cho cô tiểu thư
-Nguyệt Tịnh, huynh cũng yêu muội!
Chỉ chờ câu nói kết thúc là Hiểu Lâm nhắm mắt, ngất lịm.
Bần thần, những giọt nước mắt không ngừng chảy dài, Nguyệt Tịnh gục đầu, thét lớn
-Hiểu Lâm!
Rầm! Cửa nhà kho bật tung, Nguyệt Tịnh giật mình xoay lại. Là đám thị vệ, nghe tiếng hét của cô chúng đã lập tức ập vào đây.
-À, sao ở đây lại có một mỹ nhân cùng tên nam nhân nào thế này?
-Hì hì, đang buồn nào ngờ tự nhiên xuất hiện người đẹp, may quá, bọn mình có thể giải sầu rồi!
Cái nhìn của Nguyệt Tịnh bần thần, dưới đáy mắt phản chiếu hình ảnh đám thị vệ cười cợt nhã từ từ tiến về phía cô.
****************
Ánh nắng buổi sớm hắt nhẹ lên mặt, Hiểu Lâm choàng tỉnh, mở mắt ra đầy mệt mỏi
-Mình ở đâu đây, mình chết chưa?
Chậm chạp ngồi dậy, anh chợt nhăn mặt, vết rắn cắn ngay vai lại nhức nhưng đã đỡ hơn đêm qua nhiều. Đưa mắt nhìn, Hiểu Lâm thấy vai đã được băng bó, chỉ cảm giác buốt buốt.
-Ai đã băng bó vết thương cho mình? Và mình đang ở đâu?
Hiểu Lâm nhắm mắt, rờ đầu vì cơn choáng váng vẫn còn. Bỗng, sực nhớ đến Nguyệt Tịnh, anh liền đảo mắt sang hai bên tìm kiếm. Đêm qua, trước khi ngất đi, anh đã thấy cô khóc rất nhiều.
Cô tiểu thư không có ở đây, lo lắng, Hiểu Lâm bật dậy gọi to
-Tịnh Tịnh!
Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì Hiểu Lâm khựng lại bởi bả vai đau nhói.
Chợt, một giọng nói vang lên, vừa đủ nghe
-Huynh còn chưa khỏi mà đã lao đi tìm cô gái tên Nguyệt Tịnh à? Xem ra, cô tiểu thư đó rất quan trọng với huynh!
Câu nói trêu đùa và có chút hời hợt này quen lắm, Hiểu Lâm tự nhủ, nhanh chóng anh liền nhìn về nơi phát ra chất giọng đó. Ngay cửa sổ phòng, ánh nắng bên ngoài hắt nhẹ lên bóng dáng mảnh khảnh, mặc áo đen cùng mái tóc dài... gương mặt dần dần hiện ra cùng nụ cười nửa miệng, ngạo nghễ...
-Thượng Giả Nam?!
Hiểu Lâm kêu lớn khi đã nhận ra người đó là ai.
Giả Nam ngồi gác chân lên bậc cửa sổ, thở dài chán nản
-Huynh đúng là... có biết đám thị vệ phủ tể tướng lởn vởn ở quán trọ này không mà lại hét to như thế, đêm qua hết cô nương Nguyệt Tịnh rồi bây giờ đến huynh à? Bị tóm cả lũ là toi đấy, biết chưa?
Hiểu Lâm chưa hết bất ngờ, chậm rãi đi lại gần
-Sao huynh lại ở đây?
Giả Nam phủi phủi y phục đáp
-Tôi đến để cứu huynh!
-Cứu tôi? Là sao?
-Giời ạ, đêm qua nếu không nhờ tôi xuất hiện kịp thời thì huynh và cô nương Nguyệt Tịnh kia đã mất mạng dưới tay đám thị vệ rồi. Gớm, ngỡ huynh chết nên cô ấy thét kinh!
-Đêm qua đám thị vệ phát hiện chúng tôi trốn trong nhà kho ư?
-Ừ, giữa đêm khuya tự dưng nghe giọng hét to thế mà không bị phát giác mới là chuyện lạ.
Hiểu Lâm sốt sắng, hỏi nhanh
-Thế Tịnh Tịnh sao rồi, muội ấy có bị gì không?
Giả Nam gác tay ra sau gáy, nói lãng đãng
-Cô nương ấy suýt bị đám thị vệ giở trò, cũng may tôi giải cứu kịp nên xem như không sao.
-Cái gì, chúng dám làm vậy hả? Chết tiệt, một lũ khốn, tôi phải đi tính sổ với chúng!
Giả Nam ngán ngẩm giữ tay Hiểu Lâm
-Đứng lại, huynh bị rắn cắn ngay vai chứ có phải ngay đầu đâu mà phát điên vậy? Nếu muốn bị bắt thì xuất đầu lộ diện đi. Dù gì, cô nương của huynh đã không sao rồi, bây giờ cô ấy đang ngủ ở bên trong.
Tức thì Hiểu Lâm xoay lưng toan bước vào thì Giả Nam bảo
-Để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa, đêm qua vì lo cho huynh mãi đến gần sáng cô ấy mới chợp mắt. Với lại tôi có vài điều muốn hỏi huynh đây, hãy ngồi xuống.
Đành nghe theo lời Giả Nam, Hiểu Lâm lầm lũi lê bước đến giường, ngồi phịch xuống
-Huynh đã băng bó bết thương cho tôi?
-Chứ còn ai vào đây, may cho huynh đấy, chất độc không nhiều nên thuốc của tôi mới cứu nổi, cũng nhờ cô nương tên Nguyệt Tịnh hút gần hết máu độc cho huynh.
-Vậy Tịnh Tịnh có bị trúng độc?
-Huynh đúng là đầu lừa, chỉ khi nào trong miệng cô ấy có vết thương thì độc mới ngấm vào thôi, còn bình thường thì việc hút máu độc không đến nỗi nguy hiểm.
Nói đến đấy chả hiểu sao Giả Nam cười cười, Hiểu Lâm nhíu mày
-Bộ có gì vui lắm sao?
-À ừm, tại tôi nhớ đến cảnh huynh liếm máu độc ngay khoé miệng cô nương tên Nguyệt Tịnh bằng nụ hôn nên buồn cười thôi. Cả hai người đều ngốc như nhau, muốn cùng chết hả?
Không ngờ lại bị Giả Nam tố giác hành động đó, Hiểu Lâm đỏ mặt, hắng giọng
-Thật quá đáng, huynh dám nhìn lén tôi... nếu đã có mặt ngay lúc đó thì sao không xuất hiện, có biết là chúng tôi rất lo sợ bị đám thị vệ phát hiện?
Giả Nam nhảy phốc xuống đất, khoanh tay
-Tôi không nỡ cắt ngang giây phút tình cảm của huynh, với lại, ôm hôn thắm thiết như thế xem ra hai người đâu có sợ hãi gì!
Lời lẽ châm chọc quái ác của anh chàng họ Thượng khiến Hiểu Lâm lúng túng, chả biết đáp sao.
Trông thế, Giả Nam tặc lưỡi, tỏ ra thích thú
-Chà đúng là nhanh thật, lần gặp cuối, huynh còn là một tên lóc chóc, nghịch ngợm vậy mà chỉ vài tháng sau đã “ra dáng” nam nhân thế này.
-Đủ rồi, đừng có trêu chọc nữa, tôi hỏi huynh, sao huynh lại biết mà đến đây?
-Tôi có một người quen là thị vệ ở phủ tể tướng, nghe huynh ta nói lại, tôi mới biết các huynh bị bắt giam ở quán trọ Quý Hỷ, lập tức tôi đã đến đây xem sao, quả nhiên, mọi người gặp nạn thật.
Hiểu Lâm thở ra
-Chuyện này đối với đoàn binh lính chúng tôi cũng rất đột ngột, chẳng ngờ được, Hoa Tử Băng lại là nữ nhi cải trang vào đoàn... cô nương ta gây ra tất cả mọi rắc rối hiện tại, đại ca tôi còn bị bắt giam trong ngục phủ tể tướng.
Hiển nhiên Giả Nam lên tiếng bênh vực cho Tử Băng
-Đừng nói thế, đâu phải Băng muội cố ý, hại Tinh Đạo chẳng phải là điều muội ấy muốn.
Hiểu Lâm khó hiểu, liền lặp lại hai từ
-Băng muội?! Sao gọi thân thiết vậy...? Lẽ nào huynh đã biết Tử Băng là nữ nhi từ sớm?
Giả Nam cười toe, gật gật, trông như trẻ con
-Chính xác, lúc gặp Băng muội lần đầu tiên tôi đã phát hiện ra rồi, tôi tiếp xúc với nữ nhi rất nhiều nên vừa nhìn là tôi biết ngay.
-Chà, bất ngờ quá!
-Bất ngờ đến mấy cũng chẳng bằng đại ca của huynh, Chu Tinh Đạo còn biết thân phận nữ nhi của Băng muội từ rất sớm ...
Hiểu Lâm há hốc, bất ngờ
-Thế ư? Tôi tưởng đại ca chỉ vừa mới phát hiện ra Tử Băng thôi.
-Huynh đúng là chẳng biết để ý gì hết, huynh không thấy ngạc nhiên là đại ca huynh luôn cố tình tách Băng muội ra xa các huynh à, chưa kể, huynh ta lại còn bảo vệ muội ấy một cách khéo léo.
Bấy giờ Hiểu Lâm mới chợt nhớ lại... những lúc anh muốn tắm cùng Tử Băng, đại ca anh luôn xuất hiện và không ngừng ngăn cản, ngoài ra, đại ca còn đối xử ân cần với Tử Băng một cách kỳ lạ, vẻ như giờ Hiểu Lâm đã hiểu thái độ quan tâm quá mức của đại ca dành cho Tử Băng. Cả cái lần Tử Băng phát sốt, đại ca anh tỏ ra rất giận anh, A Giang, A Sơn. À... mà những lý do đại ca nói khi đó biết đâu là giả, Hiểu Lâm nhủ thầm, đại ca biết ra thân phận nữ nhi của Tử Băng từ lúc nào?
-Vậy đại ca đã rất cố gắng trong việc bảo vệ bí mật của Tử Băng, tại sao huynh ấy lại nhọc công thế?
Giả Nam liền cười phì bởi vẻ mặt đăm chiêu của Hiểu Lâm
-Bây giờ huynh đã biết yêu vậy mà còn chưa hiểu lý do việc làm của đại ca mình à?
Mắt Hiểu Lâm tròn xoe, ngạc nhiên
-Nghĩa là...
Hiểu Lâm chưa kịp nói thì anh và Giả Nam nghe tiếng Nguyệt Tịnh vọng từ bên trong ra
-Hiểu Lâm!
-Tịnh Tịnh, muội ấy tỉnh rồi!
Giả Nam chống hông, đảo mắt
-Có lẽ vậy, huynh nên vào xem cô ấy thế nào. Còn tôi sẽ đến phòng giam những người kia để gặp họ.
-Huynh muốn gặp các huynh tôi sao?
-Ừm, tôi cần xem tình hình của họ thế nào, với lại tôi rất muốn gặp Băng muội.
-Thế sau đó, huynh sẽ làm gì?
-Giống như huynh, nghĩ cách cứu họ, hai cái đầu vẫn hay hơn một cái.
Nhìn nụ cười nửa đùa nửa thật của anh chàng họ Thượng, Hiểu Lâm chợt nói
-Xin lỗi vì trước đây tôi đã nghĩ xấu về huynh.
-Tôi biết, điều đó không quan trọng. Thôi, vào xem cô nương của huynh thế nào, lát nữa tôi quay lại.
-Ừm... cám ơn huynh!
Giả Nam vỗ vai Hiểu Lâm rồi rời khỏi phòng.
Đứng ngẩn một lúc lâu, Hiểu Lâm mới chậm chạp đi vào bên trong. Vừa thấy anh, Nguyệt Tịnh đã mừng rỡ nhanh chóng đứng dậy, xuống giường chạy đến gần
-Hiểu Lâm, huynh không sao chứ? Vết thương thế nào rồi… muội lo cho huynh lắm.
Gật đầu, anh chàng họ Chu mỉm cười
-Ừm, huynh đang đi xuống cửu tuyền thì tự dưng nghe tiếng muội gọi huynh rất lớn và còn khóc nữa, xót xa quá nên huynh liền quay về gặp muội!
Biết Hiểu Lâm giễu mình chuyện đêm qua, Nguyệt Tịnh giận dỗi, đánh vào người anh chàng
-Muội lo cho huynh đến mất ngủ vậy mà huynh còn đùa được, đáng ghét!
Hiểu Lâm chợt nhăn mặt, tay đặt lên vai, cả người cúi xuống, dường như rất đau.
Nguyệt Tịnh sợ hãi, hỏi gấp gáp
-Huynh lại đau ư? Muội xin lỗi vì đã đánh huynh… muội không tốt!
Đột ngột, Hiểu Lâm ngước mặt lên nháy mắt, lè lưỡi
-Đùa với muội thôi!
Lại bị trêu chọc lần thứ hai, Nguyệt Tịnh tức giận, quay phắt đi
-Mặc xác huynh!
Bất ngờ Hiểu Lâm nắm tay Nguyệt Tịnh kéo cô xoay lại, đôi mắt cô tiểu thư mở to khi gương mặt hai người gần sát nhau. Rất gần.
Hiểu Lâm dịu dàng bảo
-Đừng giận, huynh sẽ đền bù cho muội.
Trái tim trong ngực Nguyệt Tịnh đập mạnh khi Hiểu Lâm từ từ kề môi lại gần môi cô. Mặt nóng bừng, cô tiểu thư nghịch ngợm khẽ khép hàng mi lại, chờ đợi đón nhận nụ hôn từ anh.
Lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì Hiểu Lâm dừng lại, nhìn cô nàng nhắm mắt, anh cười phì
-Xem ra muội rất thích được huynh hôn!
Lập tức mở mắt, trông vẻ thích thú trên gương mặt Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh cắn môi, gắt
-Muội ghét huynh!
Miệng vẫn cười, nhẹ nhàng Hiểu Lâm liền ôm choàng lấy cô tiểu thư họ Quan.
-Được rồi, muội ghét hay yêu huynh, cái gì cũng được, điều quan trọng bây giờ là, chúng ta đã ở bên cạnh nhau. Huynh sẽ không bao giờ để muội rời xa huynh nữa!
Nằm yên trong vòng tay Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh nhắm mắt sung sướng, chưa bao giờ cô vui như thế.
Một hạnh phúc mới đang đến với cô tiểu thư từng muốn kết liễu cuộc đời khi bị từ hôn... và lần này tình yêu của cô sẽ không dễ dàng tan biến.
“ Chỉ cần mở rộng bàn tay, nhất định sẽ có một trời hoa.”
Câu nói hôm nào chợt vang vọng... giờ đây, Nguyệt Tịnh đã thật sự hiểu một cách sâu sắc điều đó.
****************
Tên thị vệ vung tay lên định đánh Tử Băng thì Trần Thống nhanh chóng giữ tay hắn lại, bảo
-Xin đừng hành động lỗ mãng với đệ đệ tôi!
Mắt Tử Băng tròn to, nhìn chằm chằm anh chàng nhị ca bởi câu nói khi nãy của anh.
Tên thị vệ cười nhạt
-Lớn lối nhỉ, dám nói thế với ta à? Ngươi nên nhớ bản thân đang phạm tội, đừng có lên mặt. Cô ta là nữ nhi, đâu còn là đệ đệ của ngươi, việc gì ngươi phải bảo vệ?
Trần Thống, ánh mắt kiên quyết
-Dù là nữ nhi nhưng Hoa Tử Băng vẫn là tiểu đệ của chúng tôi, chỉ cần Tử Băng còn ở trong đoàn thì người nhị ca như tôi phải bảo vệ đệ ấy!
Tử Băng đặt tay lên môi, sự xúc động khiến cô muốn bật khóc.
Còn Trần Nhất, Trần Giang, Trần Sơn thì nhìn nhau, đầy ngạc nhiên trước hành động của huynh lớn.
Trông cái nhìn mạnh mẽ, nghiêm nghị của Trần Thống, tên thị vệ bắt đầu lúng túng, liền rút tay lại
-Được lắm, xem như ngươi giỏi!
Đưa mắt nhìn nhìn Tử Băng, tên thị vệ phách lối quay lưng, ra lệnh cho một tên thị vệ đứng gần đó
-Ngươi, ở trong đây canh chừng chúng cẩn thận, nếu để xảy ra chuyện gì thì cẩn thận cái đầu ngươi.
Tên thị vệ kia cúi người, tuân lệnh. Cửa phòng đóng lại, Trần Thống nói khẽ
-Đúng là cẩu nô tài!
Bên cạnh, Tử Băng giương mắt về phía anh, rụt rè cất tiếng gọi
-Nhị ca… huynh…
Trần Thống liền quay qua, cắt ngang lời đệ đệ
-Đệ đấy, lần sau đừng có đứng ngớ ra như vậy, thấy ai đó sắp đánh mình thì phải biết tránh chứ.
-Dạ?!
-Bình thường đệ lanh lợi lắm sao khi nãy lại nghệch mặt và phản ứng chậm thế? Lần này huynh ra mặt giúp đệ lần sau đệ tự lo lấy!
Đứng nghe Trần Thống mắng cho một tràng dài, Tử Băng không thấy buồn, cũng không thấy sợ mà ngược lại cô thấy rất vui nên đã cười tươi, mắt ngấn lệ.
Thấy Tử Băng đứng cười, tưởng thất đệ có vấn đề về tâm lý, Trần Thống khoanh tay, bực mình
-Đệ có nghe huynh nói không, còn ở đó cười nhăn răng ra nữa.
Tử Băng lau lau giọt nước mắt sắp rơi, gật đầu, nói nghẹn
-Vâng, đệ nghe rồi! Nhị ca, huynh… huynh chịu tha thứ cho đệ rồi sao?
Trước thái độ mừng rỡ lẫn xúc động của Tử Băng, Trần Thống thở ra, bảo nhanh
-Tạm thời trước mắt là vậy nhưng còn phải xem biểu hiện của đệ thế nào trong mấy ngày tới đã!
Khỏi nói, cô gái họ Hoa mừng rỡ vô cùng, cuối cùng, anh chàng nhị ca khó tính cũng đã hết giận cô.
Trần Nhất cười cười
-Đệ biết, huynh sẽ không giận Tử Băng lâu được.
Trần Giang thêm lời
-Vậy là huynh cũng chẳng còn trách đại ca nữa, đúng không?
Trần Sơn vỗ hai tay vào nhau, nghe cái chát
-Tốt quá, huynh đệ chúng ta lại hoà hợp như trước!
Trông vẻ hứng chí của bốn tiểu đệ, Trần Thống lắc đầu, buông câu nhạt nhẽo
-Đừng vội mừng, huynh đâu bảo là hết giận, tạm thời chỉ là nói chuyện qua lại thôi!
Tử Băng gật đầu liên tục rồi quên béng mất mình là nữ nhi, cô đã vòng tay ôm lấy Trần Thống, rối rít
-Cám ơn nhị ca, đệ vui lắm!
Cũng giống Trần Nhất, Trần Thống thấy ngượng, dù sao thì, Tử Băng vẫn là nữ nhi nên cái ôm thân thiết này khiến anh cảm giác… sượng sùng.
-Đệ buông ra đi, đệ là nữ nhi đừng tuỳ tiện ôm chầm lấy huynh như thế!
Tử Băng toan cất tiếng thì tên thị vệ canh gác đứng ngay cửa thình lình cất giọng
-Phải đấy, muội là nữ nhi không nên dễ dãi ôm nam nhân vậy đâu!
Năm người nọ kinh ngạc liền hướng mắt về phía tên thị vệ. Chất giọng này rất quen… đã từng nghe ở đâu thì phải. Tất cả còn khó hiểu thì tên thị vệ tháo mũ ra, ngẩng mặt lên cười toe toét
-Chào, còn nhớ tôi chứ?
Cả bọn đồng thanh gọi lớn
-Thượng Giả Nam?!
Giả Nam đưa tay lên môi, ra dấu
-Suỵt! Mọi người muốn tôi bị phát hiện à?
Năm người kia liền im bặt. Vài giây sau, Tử Băng hỏi ngay
-Giả Nam, là huynh ư? Sao huynh lại có mặt ở đây?
Giả Nam bỏ mũ xuống đất, bước nhanh đến trước mặt Tử Băng rồi lập tức ôm chầm lấy cô
-Huynh nhớ muội lắm, Tử Băng!
Tử Băng nghiến răng, cố đẩy anh chàng quỷ quái ấy ra
-Buông ra mau! Huynh làm trò gì vậy?
Giả Nam vẫn giữ chặt cô nàng không rời, lệ chảy “đầm đìa”
-Lâu lắm rồi huynh mới gặp muội! Huynh ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nhớ đến muội, muội có nhớ huynh không?
Chẳng cần suy nghĩ, Tử Băng đáp gọn, dứt khoát
-Không! Không đời nào tôi nhớ huynh! Bỏ tôi ra, tôi hét lên bây giờ!
-Muội không dám hét đâu, muội đâu nỡ để huynh bị bắt. Ôi, huynh “iêu” muội quá, Tử Băng à!
Vừa nói Giả Nam vừa ôm chặt cô gái họ Hoa vào lòng hơn.
Tử Băng muốn điên cả người, cứ hễ gặp mặt anh chàng họ Thượng là cô bực mình kinh khủng.
Thấy Tử Băng thôi vùng vẫy, Giả Nam ngạc nhiên, bấy giờ mới đẩy nhẹ cô ra, hỏi
-Muội sao thế?
Ngước nhìn Giả Nam, Tử Băng mím môi đồng thời vung tay lên định đánh vào người anh nhưng Giả Nam đã mau lẹ giữ tay cô
-Muội tàn nhẫn thật, chưa chi đã muốn đánh huynh rồi.
-Đúng, tôi ghét huynh, tôi nhất định phải đánh chết huynh!
Quan sát nét mặt giận dữ của Tử Băng, Giả Nam cười phì, thích thú
-Khi giận, trông muội còn đáng yêu hơn nữa!
-Huynh…
Chẳng đệ Tử Băng nói hết là anh chàng họ Thượng đã hôn nhẹ lên má cô cùng lời nói dịu dàng
-Chính vì vậy mà huynh càng thích muội hơn, Băng muội “iêu” quý của huynh!
Mặt đỏ bừng, Tử Băng cắn môi, ánh mắt toé lửa trước hành động “khiếm nhã” lần thứ hai của anh
-Tôi sẽ giết huynh!
Giả Nam bật cười xong lại… tiếp tục ôm lấy cô gái họ Hoa mặc cô không ngừng cáo cấu mình.
Nãy giờ, bốn huynh đệ họ Trần đứng nghệch mặt trước cử chỉ âu yếm, thân mật của hai người kia.
Giả Nam, giờ mới sực nhớ đến bốn người còn lại, nên đưa mắt sang bên, chào hỏi
-Hà, các huynh vẫn khoẻ chứ, nghe tin mọi người gặp nạn là tôi đến đây ngay đấy!
Trần Thống nhíu mày
-Nghe tin? Việc đoàn binh lính Bắc Đô bị bắt đã được loan tin khắp kinh thành rồi ư?
-Không, là một người quen tiết lộ, để lát nữa tôi kể sau. Trước mắt là bàn tính cứu mọi người đã.
Trần Nhất ngạc nhiên
-Huynh đến đây để cứu chúng tôi sao?
-Trần Nhất huynh nói lạ thế, tôi đến đây không phải cứu các huynh thì để làm gì. Mà tôi có gặp Hiểu Lâm rồi, huynh ta đi cùng một vị cô nương tên Nguyệt Tịnh.
Đang vùng vẫy, Tử Băng liền ngừng lại, thốt lên
-Nguyệt Tịnh? Chẳng phải cô ấy trở về nhà rồi ư?
-Đúng, hôm trước Quan tiểu thư đã từ biệt chúng ta sao bây giờ lại ở bên cạnh Hiểu Lâm?
Trần Giang thắc mắc. Giả Nam tiếp
-Tôi không rõ, đêm qua họ suýt bị đám thị vệ “xử” cũng may tôi đến kịp. Chưa kể, Hiểu Lâm còn bị rắn độc cắn nữa.
-Cái gì?!
****************
Hôm nay, hoàng cung diễn ra tang lễ của thất hoàng tử Lạc Kỳ. Những người trong hoàng thất, các bá quan đại thần, tất cả đều có mặt đông đủ để dự tang.
Cái chết đột ngột của Lạc Kỳ khiến những bá quan hết sức kinh ngạc và như lời Lạc Phổ, mọi người chỉ biết rằng, Lạc Kỳ bị ám sát, cho đến giờ triều đình vẫn đang điều tra truy bắt hung thủ.
Việc Cơ Thành giết hại Lạc Kỳ dĩ nhiên tạm thời sẽ được giấu kín.
Triều đình phát tang khắp kinh thành, dân chúng phải chịu tang trong vài ngày.
****************
Sau khi nghe Giả Nam kể lại mọi chuyện giữa Hiểu Lâm với Nguyệt Tịnh đêm hôm qua thì năm người kia nhìn nhau, há hốc. Trần Sơn lên tiếng trước
-Vậy là Hiểu Lâm và Quan tiểu thư yêu nhau rồi ư? Trời ạ, chẳng thể tin nổi!
Trần Giang khoanh tay, lắc đầu
-Đúng là chẳng ngờ được.
Trần Nhất ngồi xuống ghế, thở dài
-Vốn dĩ lần đầu tiên khi Quan tiểu thư rơi từ vách núi Am xuống trúng ngay chỗ của Hiểu Lâm thì duyên phận của cả hai đã được định, cũng dễ hiểu thôi!
Tử Băng mỉm cười đồng tình
-Ừm, nhưng như vậy chẳng phải là rất hay sao? Theo như lời Giả Nam kể, hai người họ rất là yêu nhau, người nọ bất chấp hy sinh mạng sống để bảo vệ người kia.
Nghe mấy tiểu đệ không ngừng xuýt xoa, Trần Thống cất giọng nghiêm nghị
-Thôi được rồi, tóm lại, vấn đề giữ Hiểu Lâm, Quan tiểu thư xem như tạm ổn, chúng ta nên dừng lại ở đây. (nhìn sang Giả Nam) Thế hiện giờ đệ đệ của tôi vẫn tốt?
Giả Nam gật gù. Trần Thống tiếp
-Vậy Giả Nam huynh có dự tính gì chưa, huynh bảo đến đây để cứu chúng tôi, đúng chứ?
-Ừ, tôi muốn vào xem tình hình của mọi người ra sao, thật tốt vì tất cả bình an. Riêng Tinh Đạo thì bị bắt giam ở phủ tể tướng, chắc hẳn huynh ta cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Trần Nhất đứng dậy, hỏi
-Huynh định sẽ giúp chúng tôi thế nào đây? Đám thị vệ bên ngoài khá đông, một mình huynh có thể xử lý hết chúng sao?
Giả Nam cười cười, ranh mãnh
-Nhiều lúc bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu. Thế này, ngày hôm qua tôi đã xem xét kỹ tình hình cũng như đám thị vệ kia, tôi đã có cách xử lý chúng. Tối nay, tôi sẽ cứu các vị thoát khỏi đây!
Tử Băng ngạc nhiên, mắt tròn xoe
-Tối nay ư?
-Đúng, nội trong đêm nay huynh sẽ đưa muội và mọi người rời khỏi kinh thành.
Trần Giang chen vào
-Còn đại ca của chúng tôi?
-Tất nhiên tôi cũng phải giải cứu cho Tinh Đạo, thế cũng hỏi.
Trần Thống đảo mắt nghĩ ngợi xong yêu cầu
-Huynh hãy nói về kế hoạch của huynh cho chúng tôi nghe
Thấy Hiểu Lâm trở vào, Nguyệt Tịnh hỏi ngay
-Sao, bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế?
Hiểu Lâm nhún vai, đáp
-Hình như là lễ phát tang của triều đình.
-Triều đình phát tang ư? Là tang lễ của ai?
-Mọi người nói với huynh là tang lễ của thất hoàng tử Lạc Kỳ!
Nguyệt Tịnh đưa tay lên môi, không giấu nổi sự kinh ngạc
-Cái gì, Lạc Kỳ? Sao lại như vậy, cách đây hai ngày, chẳng phải Lạc Kỳ vẫn còn ở Tuyên Độ à? Bây giờ lại cho phát tang ngài ấy... chuyện gì thế này?
Trông vẻ khác lạ của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm ngồi xuống dò hỏi
-Muội làm gì sốt sắng thế? Mà nghe đâu thất hoàng tử bị ám sát trong ngày tổ chức tiệc mừng thọ của trưởng hoàng hậu Nam Đô.
-Lạc Kỳ bị ám sát? Đã bắt được hung thủ chưa?
-Chưa...
Nguyệt Tịnh thừ người, quả thật, tin Lạc Kỳ chết đối với cô rất bất ngờ.
Trong bảy hoàng tử, Lạc Kỳ là nhỏ tuổi nhất chỉ vừa tròn 15 thế mà lại đột ngột ra đi nhanh đến thế.
Ám sát? Kẻ nào lại nhẫn tâm sát hại một đứa trẻ như vậy? Cô tiểu thư họ Quan nhủ thầm, buồn bã.
Thấy Nguyệt Tịnh thẩn thờ, Hiểu Lâm liền lay gọi
-Tịnh Tịnh, muội không khoẻ hả? Sao muội tỏ ra sửng sốt vậy?
Nguyệt Tịnh quay qua, lắc đầu
-Không, chỉ là thấy tội cho thất hoàng tử Lạc Kỳ, ngài ấy còn nhỏ tuổi nhưng lại chết thảm.
-Ừm, mấy ngày trước gặp thất hoàng tử, huynh trông ngài ấy rất nghịch ngợm, nói cười tíu tít, nụ cười hồn nhiên... nào ngờ, giờ nghe tin ngài ấy bị ám sát, thật tội!
Cả hai nhìn nhau, thở dài bởi tiếc thương cho vị hoàng tử nhỏ tuổi Lạc Kỳ.
Chợt nhớ ra điều gì, Nguyệt Tịnh hỏi khẽ
-À đúng rồi, người tên Thượng Giả Nam là ai vậy? Có quan hệ gì với các huynh?
-Thượng Giả Nam vốn là thương buôn, khoảng hơn một tháng trước, huynh ta bị bọn cướp lấy mất ngân lượng, hành lý còn bị thương nữa nên bọn huynh mới cứu giúp, để huynh ta ở lại trong đoàn vài ngày. Sau đó, huynh ta không từ mà biệt, đến nay mới gặp lại.
Cô tiểu thư nhíu mày, cắt ngang
-Thương buôn? Bị cướp? Nếu thế thì sao huynh ta lại có võ công cứu muội và huynh đêm qua?
Hiểu Lâm khựng lại, câu hỏi của Nguyệt Tịnh khiến anh chợt phát hiện ra sự kỳ lạ ấy.
Đúng, nếu là thương buôn từng bị cướp thì sao Giả Nam lại dễ dàng xử lý đám thị vệ cứu anh?
Còn giả sử anh chàng họ Thượng có võ công vậy lý do gì lại bị cướp đánh trọng thương?
-Hiểu Lâm, huynh đang nghĩ gì à?
-Ừm, thì về chuyện Thượng Giả Nam... nghe muội nói cũng rất có lý, lẽ nào lần đó huynh ta nói dối?
Bỗng, tiếng Giả Nam vang lên
-Hai người đang nghĩ gì thế?
Hai người nọ giật mình đưa mắt nhìn, thấy Giả Nam đứng ngay cửa phòng.
-Giả Nam?! Huynh về rồi ư?
-Phải, tôi mới từ chỗ các huynh của huynh về đây.
Giả Nam vừa trả lời vừa bước chậm chạp vào trong, đến trước mặt cả hai, bảo
-Tôi có lòng tốt cứu hai người cuối cùng lại bị nghi ngờ và nói xấu, làm ơn mắc oán!
Hiểu Lâm nói vẩn vơ
-Không hằn là nói xấu gì chỉ tại tôi thấy hơi kỳ lạ thôi.
Thở ra, Giả Nam tiếp
-Đúng là tôi có võ công, kinh công cũng rất khá, tôi nghĩ điều đó không cần thiết nên chẳng nói gì với moi người. Còn về việc bị cướp, võ thuật của tôi đâu phải thuộc dạng cao cường, chưa kể đám cướp gần hai mươi tên, tên nào cũng vũ khí đầy người, thử hỏi một mình tôi làm sao chống lại?
Nghe Giả Nam trình bày rõ ràng, Hiểu Lâm bấy giờ mới hiểu
-Ờ, hoá ra là vậy.
-Hiểu thì tốt rồi. (chợt Giả Nam thấy Nguyệt Tịnh cứ nhìn chằm chằm) Gì, sao lại nhìn tôi như thế?
Nguyệt Tịnh nói ra thắc mắc của mình
-Khó hiểu thật, chỉ đối phó với một mình huynh thôi mà bọn cướp phải điều động đến... hai mươi tên?
Bây giờ, Giả Nam mới nhận ra khả năng nhanh nhạy của vị tiểu thư tên Nguyệt Tịnh này.
Tuy bản thân đã lỡ lời nhưng Giả Nam vẫn nhanh trí ứng đáp
-Cái đó làm sao tôi biết được, đang đi thì tôi đã gặp phải đám cướp cả chục tên, có thể chúng đang định đến đâu giở trò cướp bóc và khi thấy tôi thì chúng liền ra tay trấn lột.
-Sao chúng lại dễ dàng tha cho huynh nhỉ?
-Chắc do tôi gặp may!
Hiểu Lâm trông cảnh hỏi đáp giữa họ mà nhức đầu nên can ngăn
-Thôi, dừng lại đi. (với Nguyệt Tịnh) Giả Nam đã nhọc công đến đây cứu chúng ta thì ắt hẳn huynh ấy không phải người xấu, muội đừng bắt bẻ nữa. (với Giả Nam) Dù gì, tôi vẫn tin huynh, được chứ?
Giả Nam nhướn đôi lông mày, cười toe
-Huynh nói thế còn nghe được. Tóm lại, Thượng Giả Nam không có ý gì xấu gì với mọi người cả.
Hiểu Lâm gật đầu đồng thời đẩy nhẹ Nguyệt Tịnh, cô tiểu thư đành nhún nhường
-Muội hiểu, muội sẽ không hỏi huynh ta nữa.
-Tốt. Bây giờ, hai cô cậu nghe tôi nói về kế hoạch giải cứu đêm nay.
-Sao? Đêm nay, huynh sẽ cứu mọi người à?
-Ừm, hai người nghe cho kỹ, đừng để sơ suất nếu không thì sẽ rất phiền phức.
****************
Trưa, tang lễ của Lạc Kỳ kết thúc.
Ở vườn ngự uyển, Các Tự nhìn hoàng huynh và hai hoàng đệ, buồn bã
-Mọi người phải hồi phủ sao?
Sở Hùng gật đầu, trầm ngâm
-Trước mắt huynh cùng hai hoàng đệ cần trở về phủ để sắp xếp một vài chuyện sau đó mới trở lại hoàng cung điều tra về việc của tam hoàng đệ. Dù gì cũng không thể bỏ mặc dân chúng được, có thể sẽ ở trong cung vài ngày nên phải chuẩn bị ổn thoả mọi thứ ở tỉnh.
Trường Dinh trấn an
-Nhị hoàng huynh nói đúng, tứ hoàng tẩu yên tâm, mọi người sẽ cố gắng hồi cung trong thời gian sớm nhất, hoàng tẩu đừng quá lo.
Các Tự đâu còn cách nào khác, hiện tại chuyện của Cơ Thành khiến đầu óc cô rối bời lẫn lo lắng.
-Ừm, đành thế thôi! Hy vọng huynh và hai đệ mau chóng hồi cung giúp tam hoàng huynh giải oan.
Nghe vậy, tự dưng Lạc Diễm cất tiếng thật khẽ
-Nếu như... tứ hoàng huynh, đại hoàng huynh cũng tin tưởng tam hoàng huynh như tứ hoàng tẩu thì tốt biết mấy!
Các Tự tròn xoe mắt. Kế bên, Sở Hùng liền bảo
-Đệ nói gì lạ vậy Lạc Diễm?
-Không đâu, lục hoàng đệ nói đúng đấy. Nghĩ thật buồn, đều là huynh đệ ruột với nhau vậy mà hai huynh ấy lại nghi ngờ tam hoàng huynh, trong khi tứ hoàng tẩu, không hề chung dòng máu lại tin tưởng tam hoàng huynh đến thế, quả là trêu ngươi.
Trường Dinh khoanh tay, ánh mắt xa xăm, vô định. Sở Hùng với Lạc Diễm nhìn nhau, chẳng buồn nói thêm lời nào. Các Tự cười, xua đi bầu không khí buồn bã
-Mọi chuyện đều không thể trọn vẹn, lúc nào cũng phải có hai mặt đối nghịch, đấy là điều hiển nhiên. Thái tử và cả đại hoàng huynh đều có cách nghĩ riêng, chẳng thể trách được.
Sở Hùng nhìn hoàng đệ muội, ân cần
-Muội quả là người thấu tình đạt lý! Thôi, bọn huynh phải đi, tranh thủ để kịp hồi phủ.
-Vâng, mọi người cẩn thận.
Lạc Diễm khép nép, nhẹ nhàng bảo
-Tứ hoàng tẩu cũng cẩn thận, đệ sẽ sớm trở lại!
Các Tự mỉm cười, đưa tay vỗ mái đầu hoàng đệ yếu ớt. Lạc Diễm chợt nhiên lúng túng, cúi mặt.
Do cảm nhận được mối quan hệ không bình thường giữa Cơ Thành và Các Tự nên Trường Dinh một phần nào đó có thể hiểu niềm tin cùng sự lo lắng của cô, vì vậy anh đã khuyên nhủ
-Tất cả sẽ ổn thôi, hoàng tẩu phải giữ gìn sức khoẻ, đừng quá lo lắng cho tam hoàng huynh!
Dù hơi khó hiểu trước câu nói ấy nhưng Các Tự cũng gật nhẹ, cười
-Hoàng tẩu biết, cám ơn đệ, Trường Dinh!
Mấy phút sau, ba vị hoàng tử lần lượt rời khỏi vườn ngự uyển. Còn lại một mình, Các Tự mệt mỏi ngồi xuống ghế đá, tâm trạng hiện tại của cô vô cùng ngổn ngang vì nghĩ đến Cơ Thành.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không khéo anh sẽ bị xử tử về tội sát hại Lạc Kỳ.
Đang suy nghĩ mông lung thì Các Tự giật mình khi nghe giọng Minh Nhật
-Hoá ra là nàng ở đây!
Các Tự đưa mắt nhìn thấy Minh Nhật đẩy xe lăn chậm chạp đến gần chỗ cô ngồi.
Thật sự lúc này, Các Tự không muốn gặp mặt phu quân chút nào.
Trông sự im lặng của phi tử, Minh Nhật hỏi
-Nàng không thích nói chuyện với ta nữa à?
Các Tự vẫn chẳng đáp, chỉ ngồi lặng lẽ nghĩ ngợi điều gì đó.
Minh Nhật hiểu, giờ đây, Các Tự đã nhận ra một phần con người thật của anh nên cô tỏ vẻ e dè, tránh né, xa lánh, dường như còn tạo khoảng cách. Một khoảng lặng kéo đến giữa họ, khá lâu.
Bắt đầu cảm giác không thoải mái, Các Tự liền đứng dậy, cúi người
-Các Tự thấy không được khoẻ nên về phòng trước, xin phép thái tử.
Khi cô tiểu thư xinh đẹp quay đi toan cất bước thì Minh Nhật liền bảo nhanh
-Ta biết nàng lo cho tam hoàng huynh, nhưng dù nàng có lo đến mấy cũng chẳng thể cứu vãn được gì.
Sự việc đã bày ra trước mắt vào ngày hôm qua như vậy rồi, biết làm sao được!
Vẫn đứng xoay lưng, Các Tự ôn tồn
-Thái tử đừng kết luận nhanh thế, vẫn còn phải điều tra, biết đâu trong chuyện này có uẩn khúc.
-Uẩn khúc? Thật không ngờ, việc tam hoàng huynh sát hại Kỳ Kỳ đã rõ ràng ngay trước mắt mà nàng vẫn một mực tin tưởng huynh ấy.
Im lặng. Rất nhanh sau đó, Các Tự từ từ quay người lại, đối diện với Minh Nhật
-Ngài đang ngồi trên xe lăn, điều này vẫn diễn ra ngay trước mắt bao nhiêu người thế nhưng sự thật là chân ngài đã khỏi từ lâu... Có rất nhiều việc, không phải chỉ nhìn trước mắt mà đoán được tất cả, thấy như vậy nhưng chưa hẳn đã là vậy, ngài hiểu điều Các Tự nói chứ?
Gương mặt Minh Nhật biến sắc ngay bởi lời lẽ sắc bén từ phía Các Tự. Hàm ý của câu nói đó như thể đang kết tội anh, một kẻ dối trá, ngồi trên xe lăn để lừa gạt thiên hạ.
-Nếu không còn gì nữa Các Tự xin cáo lui!
-Dừng lại, nàng không được đi, ta muốn nàng phải ở đây!
-Thái tử!
-Sao, mệnh lệnh của ta mà nàng cũng chống đối à? Các Tự, ta quá dễ dãi với nàng để rồi giờ đây nàng chẳng xem ta ra gì. Nên nhớ, ta là thái tử, còn nàng là phi tử của ta, ta muốn gì thì nàng đều phải phục tùng... đừng có lặp lại hành động hỗn xược khi nãy với ta thêm lần nữa!
Cảm nhận thái độ bắt đầu gay gắt từ Minh Nhật, Các Tự đành nhún nhường.
Dẫu sao, Minh Nhật cũng là thái tử còn cô chỉ là thái tử phi... cô khó lòng chống đối anh.
Nhận ra cử chỉ của phi tử có phần khép nép lại, Minh Nhật cười nhạt
-Để ta xem, nàng còn ngang bướng với ta đến bao giờ! Lại đây, ngồi xuống cạnh ta.
Đảo mắt, Các Tự lúng túng, khó xử vì không biết nên làm sao. Nếu cô bỏ đi nghĩa là chống lệnh, chắn chắn sẽ bị trách tội. Nhưng... phải ngồi cùng Minh Nhật thì cô chẳng thể chịu nổi.
-Ta bảo nàng đến đây ngồi bên cạnh ta!
Lời yêu cầu của Minh Nhật lặp lại càng khiến Các Tự khó xử hơn nữa. Tệ hại!
Còn đang bối rối thì bỗng
-Đừng ép buộc hoàng đệ muội chứ, tứ hoàng đệ!
Các Tự và Minh Nhật xoay qua thấy Lạc Phổ xuất hiện cùng nụ cười thích thú.
Khỏi nói, cô tiểu thư lo sợ đến mức nào, hết Minh Nhật giờ lại có thêm Lạc Phổ, thật kinh khủng!
Minh Nhật ngạc nhiên hỏi
-Đại hoàng huynh sao lại đến đây?
-Ta có vài chuyện muốn nói với đệ trước khi hồi phủ nên vào đây tìm đệ... tình cờ thấy đệ với hoàng đệ muội, xem ra cả hai không còn thân mật như lúc huynh dự tiệc mừng mấy tháng trước nữa.
-À không phải như huynh nghĩ đâu, bọn đệ vẫn ổn, đang trò chuyện rất vui.
Lạc Phổ nhìn sang Các Tự
-Hình như huynh trông hoàng đệ muội không được khoẻ, vậy mà đệ bảo là “trò chuyện rất vui” à? Huynh thấy muội ấy không ổn chút nào, đệ phải để ý phi tử của mình chứ.
Các Tự cúi mặt vì sợ nhìn trực diện Lạc Phổ, lòng khó hiểu trước câu nói của anh.
Minh Nhật tỏ vẻ quan tâm
-Vậy ư, đệ vô ý quá, Các Tự nàng thấy mệt à?
-Vâng...
Nghe xong, Lạc Phổ tiếp
-Đấy, huynh nói đâu có sai, nếu hoàng đệ muội đã không khoẻ thì đệ nên để muội ấy trở về phòng nghỉ ngơi, dù gì huynh cũng đang có chuyện muốn nói với đệ!
-Ừm, cũng được. Các Tự, nàng mau về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ!
-Dạ, Các Tự cáo lui.
Chỉ chờ có vậy là cô tiểu thư đã nhanh chóng rời đi ngay tức khắc.
Lạc Phổ hướng mắt dõi theo bóng dáng Các Tự...
-Thật ra là huynh muốn nói gì với đệ?
Lạc Phổ chuyển cái nhìn trở lại hoàng đệ
-Trước khi hồi phủ huynh muốn trực tiếp hỏi đệ một điều, hãy nói thật cho huynh biết, Kỳ Kỳ có phải là... do đệ giết?!
Lập tức, đôi mắt Minh Nhật ánh lên vẻ sửng sốt nhưng anh đã mau chóng lấy lại bình tĩnh
-Huynh nói gì lạ vậy, chẳng phải huynh nghi ngờ tam hoàng huynh đã sát hại Kỳ Kỳ ư? Sao bây giờ lại hỏi đệ câu này?
Cười cười, Lạc Phổ bảo
-Ở trước mặt Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm và mọi người, huynh bảo thế vì để che giấu giúp đệ.
-Đại hoàng huynh, huynh đang vu khống cho đệ.
-Cơ Thành nói chính đệ là người bảo Kỳ Kỳ chờ đệ ấy ở trong phòng... sự thật, đệ mới là kẻ nói dối ở đây, điều đó cũng có nghĩa... Cơ Thành không hề bịa đặt!
Minh Nhật xoay qua, bình thản
-Làm sao huynh biết ai trong số bọn đệ mới là kẻ nói dối?
-Bởi vì... đệ không biết rằng, trước khi Kỳ Kỳ đến phòng Cơ Thành thì đệ ấy đã gặp huynh!!! Huynh còn nhớ rõ, Kỳ Kỳ nói một câu “Tứ hoàng huynh bảo tam hoàng huynh chờ đệ trong phòng nên giờ đệ đến gặp huynh ấy.” nên khi nghe đệ nói không hề gặp Kỳ Kỳ thì huynh đã biết đệ nói dối. Hiển nhiên, cũng có thể dễ dàng suy ra, đệ là kẻ sát hại Kỳ Kỳ.
Cái nhìn của vị thái tử mở to bần thần, anh lặng người trên xe lăn trước sự vạch trần từ phía Lạc Phổ.
Sự thật bất ngờ ấy nằm ngoài dự tính của anh...
Im lặng và Minh Nhật hoàn toàn không biết ứng đáp thế nào trong tình huống trớ trêu này.
Nên thừa nhận hay nên phản bác?
Trông dáng vẻ bối rối đó, Lạc Phổ lại lên tiếng
-Đệ phải nói gì chứ, đừng lặng thinh như vậy! Đệ không nói, chứng tỏ là đã thừa nhận việc ra tay giết chết Kỳ Kỳ đổ tội cho Cơ Thành.
Siết chặt thành xe lăn, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Minh Nhật.
Lạc Phổ tiến lại gần, từ từ cúi xuống, nhìn trực diện hoàng đệ
-Nào, đệ hãy nói sự thật huynh nghe... là đệ giết Kỳ Kỳ?
Cái nhìn của đại hoàng huynh xoáy sâu vào mắt Minh Nhật và anh hiểu chẳng thể che giấu được nữa
-Phải, chính đệ đã giết Kỳ Kỳ!
Cuồi cùng, Minh Nhật cũng thừa nhận tội ác mình gây ra.
Lạc Phổ gật gù, cười nhạt chậm rãi đứng dậy. Minh Nhật tiếp
-Huynh... sẽ tố cáo đệ?
Lạc Phổ đặt tay lên bờ vai hoàng đệ, bảo
-Xem kìa, đệ vốn là người bình tĩnh, cứng rắn thế sao nãy giờ lại run như vậy. Huynh chỉ muốn biết sự thật thôi chứ đâu có nói sẽ tố giác đệ!
Minh Nhật ngước lên, không giấu nổi ngạc nhiên
-Nghĩa là...
-Thật lòng mà nói, huynh cũng chẳng bất ngờ gì trước lời thú tội của đệ. Huynh thấy đệ thật tàn nhẫn, độc ác khi xuống tay với Kỳ Kỳ nhưng huynh lại rất thích cái cách đệ đổ oan cho Cơ Thành!
Đến lúc này thì Minh Nhật hoàn toàn khó hiểu trước những lời lẽ kỳ lạ từ đại hoàng huynh.
Biết điều ấy, Lạc Phổ chậm rãi nói
-Minh Nhật, có thể mọi người không biết chứ huynh lại nhận ra rất rõ rằng, đệ vô cùng căm ghét Cơ Thành và huynh cũng giống như đệ...
Bấy giờ Minh Nhật mới rõ điều nãy giờ Lạc Phổ muốn nói.
-Vậy ra, huynh không tố giác đệ là bởi huynh thích thấy cảnh tam hoàng huynh bị xử tội?
-Ừm, chắc đệ cũng rõ, cái gai mà không nhổ bỏ thì sẽ rất là khó chịu, nhức nhối, giờ cái gai đó sắp biến mất rồi dĩ nhiên nên vui mừng chứ!
Tự dưng Minh Nhật cười lớn, đối với anh đây là điều thú vị nhất từ trước đến nay
-Đại hoàng huynh, huynh làm đệ bất ngờ quá. Hoá ra, huynh còn ghét tam hoàng huynh hơn đệ, không những vậy huynh còn độc ác hơn cả đệ.
-Huynh giống đệ thôi!
-Hai huynh đệ chúng ta rất giống nhau, thế này thì mối quan hệ sẽ càng thêm khắng khít.
-Đệ quên từ nhỏ đệ, Cơ Thành và huynh đã vô cùng thân thiết à? Chỉ có điều sau này, thời gian khiến mọi thứ thay đổi, con người cũng dần dần đổi thay, Cơ Thành đã bị gạt bỏ... còn mối quan hệ giữa huynh và đệ vẫn luôn luôn tốt, bây giờ, cả sau này cũng vậy.
Minh Nhật gật đầu
-Đệ hiểu ý huynh. Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem, tam hoàng huynh tội nghiệp sẽ bị xử tử thế nào.
Lạc Phổ nhếch mép, buông một nụ cười nhạt nhẽo.
Đúng lúc, Liêu công công từ ngoài đi vào
-Thuộc hạ bái kiến thái tử, bái kiến đại hoàng tử. Bẩm đại hoàng tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ngài có thể lên đường trở về Tiền Kỳ.
-Ta biết rồi, lui ra đi.
Lạc Phổ nhìn sang Minh Nhật
-Huynh phải hồi phủ, đệ ở lại giữ gìn sức khoẻ, vài ngày nữa huynh sẽ vào cung.
Thoáng nghĩ ngợi, Minh Nhật liền đưa ý kiến
-Dù gì cũng đã gần chiều, nếu không có việc gì quan trọng hay huynh chờ sáng mai hãy hồi phủ.
-Ngày mai à?
-Ừ, đệ rất muốn được cùng huynh trò chuyện thêm, huynh không phiền khi ở lại chứ? Đệ nhất định sẽ bày tiệc rượu và sai cung nữ múa hát cho huynh nghe.
-Tang lễ của Kỳ Kỳ vừa kết thúc, làm vậy rất khó coi, nhưng nếu đệ đã có ý mời thì huynh không từ chối... được, huynh nghe lời đệ, sáng mai hồi phủ.
-Huynh không thể im lặng mãi như vậy, sự thật thì Kỳ Kỳ đã chết và huynh là người duy nhất ở trong căn phòng này, huynh phải là người biết rõ chuyện vừa xảy ra chứ!
Im lặng trong ít phút, sau cùng Cơ Thành đã trả lời cho sự nôn nóng, chờ đợi của mọi người tại đây
-Con không thể nói bởi con chẳng biết gì cả. Con nghe Minh Nhật bảo, Kỳ Kỳ đợi trong phòng
nên con đã vào đây tìm đệ ấy nhưng tìm khắp nơi, con không thấy Kỳ Kỳ đâu. Sau đó thì có người xuất hiện, con chẳng rõ là ai... tiếp đến, con bị đánh ngất đi và lúc tỉnh lại thì... thì... Kỳ Kỳ đã chết, trong tay con là thanh kiếm nhuốm máu.
Lời kể của Cơ Thành kết thúc, những người nọ liền nhìn nhau khó hiểu.
Sự việc có vẻ rất kỳ lạ và khác thường. Sở Hùng đặt Lạc Kỳ xuống đất, đứng dậy
-Ý đệ là có người đã giết Kỳ Kỳ rồi đổ tội cho đệ?
Cơ Thành đặt tay lên trán, nhắm mắt
-Có lẽ thế... đệ không rõ chuyện gì nữa...
Quan sát dáng vẻ mất bình tĩnh đó, Minh Nhật chợt cất giọng, nhạt nhẽo
-Huynh nói dối! Rõ ràng huynh bịa chuyện, những lời huynh kể thật vô lý. Huynh không nên chối tội bằng cách kéo đệ vào... sự thật, đệ không có bảo với huynh, Kỳ Kỳ đợi huynh trong phòng! Trước khi tiệc bắt đầu, đệ không thấy Kỳ Kỳ và cũng không thấy huynh, vậy đệ gặp huynh lúc nào?
Đồng loạt bảy người nọ đều sửng sốt.
Cơ Thành hạ tay xuống, lập tức nhìn qua hoàng đệ ngồi trên xe lăn
-Đệ nói cái gì? Đệ không gặp huynh ư...? Sao đệ lại nói thế, huynh gặp đệ trên đường đi tìm Kỳ Kỳ và chính miệng đệ bảo Kỳ Kỳ chờ huynh trong phòng. Là đệ...!
Lúc ấy trong đầu Các Tự bỗng nhiên nhớ lại một điều, chính xác là một câu nói.
“-Nàng tìm tam hoàng huynh à, lúc nãy, ta có thấy huynh ấy cùng Kỳ Kỳ đi vào phòng, có thể cả hai đang làm gì đó, chắc sẽ nhanh chóng đến đây thôi!”
Chậm rãi, cô đảo cái nhìn sang phu quân... cái ánh mắt ấy của anh... người luôn dối trá!
Nhưng nếu Các Tự nói ra thì liệu có ai tin cô và Minh Nhật nhất định sẽ chối ngay.
Cô tiểu thư chưa biết nên làm gì thì Minh Nhật lại tiếp
-Đệ thật không ngờ huynh lại là người thế này, nói dối trước mặt bao nhiêu người, đem đệ ra làm lá chắn ư? Huynh đang kiếm cớ chối tội.
-Lạc Minh Nhật! Đệ có biết mình nói gì không? Chính đệ mới là kẻ dối trá ở đây! Dừng lại đi!
Minh Nhật lắc đầu, buồn bã
-Tam hoàng huynh, huynh làm đệ quá thất vọng, huynh đã thẳng tay giết Kỳ Kỳ nay lại còn bịa đặt kéo đệ vào theo, muốn nói dối huynh cũng nên biết cách đằng này lại...
-Huynh không giết Kỳ Kỳ!
-Đấy là huynh nói thôi, sự việc đã diễn ra trước mắt rồi!
Nghiến răng
Cơ Thành bước nhanh đến chỗ Minh Nhật, tay đặt mạnh lên vai hoàng đệ, tức giận
-Đệ lại thế hả? Dối trá... đừng có sống bất nhân vậy nữa, hãy một lần đệ nói thật xem. Nói đi!!!
Trông sự kích động của Cơ Thành, Âu Mỹ Ngân liền kéo anh ra, đanh giọng
-Đủ rồi Thành nhi, con đang làm cái trò gì vậy?
-Mẫu hậu đừng có bênh vực Minh Nhật, đệ ấy không tốt lành như người nghĩ đâu.
Dứt câu, Cơ Thành tháo tay vị hoàng hậu ra, tiếp tục dằn mặt Minh Nhật
-Nào, đệ phải nói, chấm dứt cái trò dối trá ngay! Mau nói... chuyện 8 năm trước, chuyện của phụ vương và cả chuyện về Kỳ Kỳ lúc nãy! Đứng lên, đừng ngồi trên xe lăn và che giấu bộ mặt tàn nhẫn của đệ! Đệ căm ghét huynh lắm ư? Cho huynh lý do vì sao từ nhỏ đến lớn đệ lại hận huynh đến thế... chúng ta là huynh đệ ruột!
Trước vẻ giận dữ cùng những lời oán trách từ Cơ Thành, Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm đều nhìn nhau đầy khó hiểu. Họ không biết Cơ Thành nói gì.
Còn Lạc Phổ thì lặng thinh, chẳng có bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt vô cảm của anh.
Về phía Các Tự, cô muốn khóc bởi thật sự hiểu nỗi thống khổ mà Minh Nhật gây ra cho Cơ Thành trong bao năm qua.
Cô tiểu thư liền giữ lấy tay vị hoàng huynh, miệng không ngừng ngăn cản
-Đừng, huynh đừng thế, sẽ chẳng thay đổi được gì đâu!
-Không! Huynh chịu đựng như vậy là quá đủ...
Âu Mỹ Ngân cũng kiềm giữ hoàng nhi đồng thời nhìn Sở Hùng, Trường Dinh như ra dấu.
Hiểu ý, hai huynh đệ nhanh chóng đi đến, mỗi người nắm lấy cánh tay Cơ Thành kéo ra.
-Bình tĩnh lại tam hoàng đệ, đệ làm sao vậy?
-Tam hoàng huynh, đệ biết giờ huynh rất kích động nhưng huynh đừng hành xử như thế!
Dù bị giữ chặt nhưng Cơ Thành vẫn nói một cách đầy giận dữ, anh không ngừng vùng vẫy như muốn lao đến Minh Nhật
-Mọi người không hiểu... không hiểu! Lạc Minh Nhật, mau đứng dậy, sao đệ có thể sống với tâm hồn tội lỗi, nhẫn tâm đến đáng sợ vậy?
Minh Nhật chỉnh lại y phục, nét mặt thản nhiên trước lời sỉ vả, trách mắng của hoàng huynh.
-Đủ rồi, Thành nhi, con dừng lại ngay, đừng nói những lời đó với hoàng đệ.
-Hoàng huynh, Các Tự xin huynh... chỉ vô ích thôi!
Cơ Thành hét lên, căm phẫn
-Tất cả đều như nhau, không một ai hiểu được nỗi đau của Cơ Thành này!
Bốp!
Mọi người sững sờ khi Lạc Phổ đánh vào mặt Cơ Thành. Cùng lúc, vị đại hoàng tử lớn giọng
-Lạc Cơ Thành! Đệ phát điên sao? Ngừng ngay...! Đệ không nghĩ gì cho Kỳ Kỳ à? Đệ ấy chết thảm như vậy mà đệ cứ trách mắng Minh Nhật, việc quan trọng bây giờ không phải là cãi vã... Chấm dứt cái trò này lại, đệ nghe chứ?
Mái đầu Cơ Thành cúi thấp, má phải buốt rát bởi cái đánh mạnh của Lạc Phổ. Im lặng vài giây, anh từ từ xoay qua nhìn trực diện hoàng huynh
-Huynh không đủ tư cách đánh đệ!
-Ta là hoàng huynh của đệ!
-Hoàng huynh?! Không đâu, 8 năm trước huynh đã từ bỏ đệ, bây giờ nói câu ấy, huynh không thấy buồn cười lắm sao?
-Đệ...!
Câu nói của Cơ Thành khiến Lạc Phổ giận đến mức anh đã vung tay lên toan đánh hoàng đệ lần nữa may thay Sở Hùng đã ngăn lại
-Đừng, đại hoàng huynh, đủ rồi, huynh cứ như vậy tam hoàng đệ càng trách huynh hơn đấy!
Tự dưng Lạc Phổ bất động, cái nhìn của anh đứng yên, trống rỗng. Bàn tay vị đại hoàng tử hạ xuống khi trông thấy đôi mắt Cơ Thành nhìn mình đầy vẻ oán trách. Phải, đúng là thế!
-Đừng bao giờ nói câu đó lần nữa, ta vẫn là hoàng huynh của đệ, vậy thôi!
-Điều đó có còn quan trọng nữa không?
Trường Dinh lên tiếng
-Thôi, tam hoàng huynh, huynh cũng đừng nói nữa, mỗi người nhường một câu đi!
Cơ Thành khẽ quay mặt sang bên, còn Lạc Phổ thì liền xoay lưng, chẳng bảo thêm lời nào.
Lạc Diễm đau xót nhìn thân thể Lạc Kỳ dưới đất rồi lại trông cảnh bất hoà của ba hoàng huynh, lòng anh buồn bã vô cùng
-Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Trước đó bảy huynh đệ chúng ta còn trò chuyện vui vẻ thế mà…
Lời cay đắng bỏ dở ấy khiến mọi người lặng im, không một âm thanh nào phát ra.
Lạc Diễm cúi xuống, đưa tay vuốt mắt Lạc Kỳ, giọng như nghẹn dần
-Dù sao Kỳ Kỳ đã không còn, các huynh có tranh cãi cũng vô ích vậy nên đừng nói gì nữa... đệ xin đấy... hãy để thất hoàng đệ yên nghỉ!
Rất khẽ, Các Tự chậm chạp đến bên cạnh Lạc Diễm, nhẹ nhàng, cô ôm lấy anh.
-Không sao đâu, lục hoàng đệ!
Ấm áp. Bình yên. Lạc Diễm gục đầu vào lòng Các Tự, bờ vai run run.
Một nỗi buồn sâu sắc lởn vởn trong tim các vị hoàng tử còn lại. Riêng Minh Nhật thì...
Trước cảnh Lạc Kỳ chết, nước mắt của Lạc Diễm và nỗi đau của Lạc Phổ, Sở Hùng, Cơ Thành, Trường Dinh liệu vị thái tử tàn nhẫn đó cảm giác thế nào? Chỉ mình anh rõ nhất.
Âu Mỹ Ngân nãy giờ đứng lặng lẽ, bà không biết phải làm gì trong tình huống trớ trêu hiện tại.
Nhắm mắt, vị hoàng hậu cố bình tâm, bảo
-Thành nhi, cái chết của Kỳ Kỳ, con là nghi phạm duy nhất, vì vậy, không còn cách nào khác, con sẽ bị giam vào đại lao. Chờ tang lễ của Kỳ Kỳ kết thúc, lúc đó sẽ điều tra kỹ về việc đáng tiếc này.
Cơ Thành không phản ứng trước quyết định của mẫu hậu. Sở Hùng và Trường Dinh buông tay anh ra, vẻ mặt cảm thông nhưng cả hai bất lực.
Âu Mỹ Ngân kiềm chế cảm xúc, gọi to
-Người đâu!
Cửa mở, Bạch công công vội vàng bước vào, cúi người
-Bẩm nương nương có gì căn dặn!
-Tam hoàng tử là nghi phạm trong việc ám sát thất hoàng tử nên tạm thời sẽ bị giam vào đại lao chờ xét xử. Mau gọi thị vệ áp giải tam hoàng tử.
-Dạ, nương nương chắc chứ ạ?
Âu Mỹ Ngân, dù lòng đau như cắt nhưng vẫn gật đầu. Bạch công công đành nghe lệnh, quay ra gọi thị vệ vào. Trước khi Cơ Thành bị giải đi, Lạc Diễm liền bật dậy, lo lắng gọi
-Tam hoàng huynh!
Nhìn hoàng đệ, Cơ Thành bảo khẽ
-Đừng lo, huynh sẽ ổn thôi!
Rồi ánh mắt Cơ Thành nhìn sang Các Tự, anh thấy hoàng đệ muội đặt tay lên ngực, mỉm cười với đôi mắt long lanh, đầy nước.
Cơ Thành cũng mỉm cười, vẻ an ủi “ Huynh không sao, nhất định huynh sẽ gặp lại muội”.
Tiếp đến, vị tam hoàng tử chuyển hướng qua Sở Hùng, Trường Dinh
-Thay đệ dự tang lễ Kỳ Kỳ!
Hai người nọ gật đầu đồng ý.
Từ từ, Cơ Thành quay qua nhìn Lạc Phổ, vị hoàng huynh vẫn đứng xoay lưng.
Anh cũng không mong níu kéo gì nên chẳng nói thêm bất cứ lời nào.
Buồn bã khi Cơ Thành thấy Âu Mỹ Ngân hướng mắt vào không trung, bà đã không nhìn anh.
Biết điều mẫu hậu đang nghĩ nên anh chỉ cúi người, hành lễ.
Sau cùng, Cơ Thành nhìn lại thân thể Lạc Kỳ, đau đớn nhưng cũng phải quay lưng rời phòng.
Dĩ nhiên, anh không quên Minh Nhật.
Đoán hoàng huynh sẽ nhìn mình nên Minh Nhật cũng ngước mặt nhìn trực diện.
Kỳ lạ thay! Không trách móc, không giận dữ càng không căm hận...
Đôi mắt Cơ Thành phản chiếu một nỗi buồn da diết, lạnh lẽo như tuyết, mơ hồ xa xăm.
Đó là lần đầu tiên Minh Nhật bắt gặp cái nhìn đó và cũng là lần đầu tiên vị hoàng đệ nhẫn tâm ấy đã xoay mặt để tránh cái buồn cô đọng đầy ám ảnh từ ánh mắt hoàng huynh.
Cơ Thành lặng im trước thái độ lẩn tránh của Minh Nhật... chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Âu Mỹ Ngân mệt mỏi, bảo Các Tự
-Các Tự, đưa mẫu hậu về phòng!
Cô tiểu thư gật đầu, đỡ lấy bà, cả hai cất bước, trông nặng trĩu.
-Ngày mai, triều đình sẽ phát tang, cứ nói là... thất hoàng tử Lạc Kỳ bị ám sát, hiện đang điều tra tìm hung thủ!
Lạc Phổ ra chỉ thị cho bốn hoàng đệ. Không biết nói gì, tất cả đều tán đồng. Có lẽ như vậy là tốt nhất!
Tiệc mừng thọ Âu Mỹ Ngân sáng hôm đó đã không diễn ra, các đại thần vô cùng khó hiểu trước việc lạ lùng này.
Không gian nặng nề đến mức khó chịu, Tử Băng cảm giác có tảng đá đè nặng lồng ngực bởi sự im lặng của bốn huynh lớn.
Chẳng rõ sao, đám thị vệ của Quan Bổn lại giam năm người vào riêng một phòng tách biệt với những người còn lại trong đoàn binh lính, chính vì thế mà càng khó xử hơn cho Tử Băng.
Đưa mắt nhìn, cô thấy Trần Thống đứng lặng lẽ, mặt hướng ra ngoài khung cửa sổ khoá kín, còn Trần Nhất, Trần Giang Trần Sơn thì ngồi trên ghế với dáng vẻ thất thiểu, cả ba chẳng buồn nói gì.
Cúi đầu, Tử Băng giữ chặt thanh kiếm của Tinh Đạo, giờ cô không biết anh ra sao nữa.
Ít phút sau, cô gái họ Hoa ngẩng mặt lên...
Đặt nhẹ thanh kiếm xuống giường, Tử Băng đứng dậy, cất giọng vừa đủ nghe
-Đệ xin lỗi, tất cả là lỗi của đệ! Các huynh muốn trách, muốn mắng thế nào cũng được... nhưng làm ơn đừng như vậy, sự im lặng của các huynh khiến tim đệ đau lắm, đệ không thể chịu đựng nhiều đến thế, đệ sẽ chết mất. Làm ơn... hãy nói gì đi... trách mắng hay cái gì cũng được... đệ xin các huynh!
Giọng Tử Băng nghẹn dần, không còn nghe rõ nữa. Cô đã bật khóc như đứa trẻ, những giọt lệ tranh nhau rơi dài, ướt đẫm gương mặt đầy xót xa, đớn đau.
Tiếp tục trong nước mắt, Tử Băng nói đứt quãng
-Chỉ vì muốn đến kinh thành để gặp một người quan trọng nên không còn cách nào khác đệ đành cải trang thành nam nhân, xin được vào đoàn binh lính triều đình. Đệ đã nghĩ... chỉ cần cố gắng sẽ không ai phát hiện ra thân phận của mình thế nhưng đại ca, huynh ấy tình cờ khám phá được bí mật của đệ, đệ xin huynh ấy đừng đuổi đệ... và huynh ấy đồng ý. Đệ thật ngốc nghếch khi kéo đại ca vào chuyện mạo hiểm này, rồi cả các huynh và mọi người, tất cả đều bị liên luỵ chỉ bởi sự cố chấp của đệ! Đệ xin lỗi, thật sự xin lỗi! Nhưng các huynh hãy tin, đệ không hề có ý đồ xấu xa nào hết, đệ không làm gì tổn hại đến các huynh. Với đệ, các huynh đều là những người quan trọng!
Tiếng khóc của Tử Băng nức nở hơn, muốn khóc cho thoả sức, muốn nhẹ bớt nỗi ân hận trong lòng.
Dẫu biết, có thể sẽ không được tha thứ nhưng ít ra, tim cô sẽ không còn đau nhiều.
Đầu cúi thấp, sao nước mắt cứ không ngừng rơi và cô chẳng đủ sức để ngăn nữa.
Bàn tay ai đó đặt nhẹ lên mái tóc Tử Băng, dịu dàng, ấm áp...
Tử Băng chậm chạp ngước lên, lệ làm nhoè đi hình ảnh phía trước, mờ nhạt.
-Đúng là đồ ngốc!
Vừa nghe xong giọng nói quen thuộc, Tử Băng đã thốt lên đứt quãng
-Tam... tam ca!
Đó là Trần Nhất. Dù cũng giận không thua Trần Thống nhưng khi nghe những lời nói thật đầy uất nghẹn của Tử Băng anh đã không nỡ lòng bỏ mặc hay cất lời trách móc.
Đấy phải chăng là sự khác biệt rõ rệt giữa Trần Nhất và Trần Thống, vị huynh song sinh của anh?
-Dù là nữ nhi nhưng chẳng phải đệ rất mạnh mẽ sao, nên đừng khóc nữa! Cả gan cải nam nhân đi theo đoàn binh lính triều đình vậy mà giờ lại khóc lóc thê thảm vậy à! Đệ đúng là ngốc.
Tử Băng dường như không tin vào tai mình liền ngừng khóc, nấc khẽ, cô hỏi
-Huynh... huynh không giận đệ ư?
-Ai nói là không giận, rất giận là đằng khác... nhưng, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, biết làm sao!
Dù có trách đệ thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề khó khăn hiện tại. Mau nín đi!
Nghe những lời dỗ dành của tam ca, Tử Băng tự dưng mếu máo, trông giống đứa trẻ tội nghiệp. Nhanh như cắt, cô ôm chầm lấy anh, nức nở
-Tam ca, đệ xin lỗi!
Trần Nhất giật mình đồng thời thấy hơi bối rối bởi Tử Băng bây giờ là nữ nhi không còn là tiểu đệ như trước nên cái ôm này khiến anh lúng túng
-Được... được rồi, đệ là nữ nhi đừng tuỳ tiện ôm huynh như vậy!
Biết Trần Nhất khó xử, Tử Băng đành buông tay ra, vừa gật gù vừa sụt sùi
-Vâng, đệ hiểu, đệ sẽ lưu ý hơn!
Trần Nhất mỉm cười đưa tay lên toan xoa đầu Tử Băng thì liền sực nhớ thân phận của cô nên dừng lại, giấu tiếng thở dài, anh bảo
-Ừm, vậy thì tốt! Dù hơi khó khăn nhưng huynh và mọi người sẽ luôn cố gắng nhớ đệ là nữ nhi tránh việc hành xử không phù hợp.
-Tam ca, huynh nói thế mà sao vẫn gọi Tử Băng là “đệ”?
Giọng Trần Giang chợt vang lên, hai người nọ xoay qua thấy anh, Trần Sơn từ từ đi lại gần. Tử Băng tròn xoe mắt, ngạc nhiên
-Tứ ca, ngũ ca, các huynh cũng hết giận đệ rồi sao?
Đưa mắt nhìn nhau, Trần Giang tặc lưỡi
-Cũng không hẳn là hết giận nhưng lời tam ca nói rất có lý, trách cứ cũng chẳng thể làm được gì vào lúc này nên tạm thời huynh sẽ bỏ qua.
Trần Sơn đồng tình, thêm lời
-Phải, ngồi nghe đệ khóc lóc khiến lỗ tai huynh muốn lùng bùng luôn, với lại lẽ nào lại để một nữ nhi khóc tức tưởi như vậy mãi.
Tử Băng lau nước mắt, mừng rỡ nhìn ba huynh
-Thế thì có nghĩa là đệ đã được tha thứ?
Trần Nhất khoanh tay, thở ra chán nản
-Ừ, đành vậy chứ còn gì!
Khỏi nói, lòng Tử Băng nhẹ nhõm như vừa trút hết gánh nặng trong lòng, cô vui mừng khôn tả.
-Đệ cám ơn, các huynh thật tốt với đệ!
Trần Giang chống hông
-“Đệ” cái gì, bây giờ đã trở về với thân phận nữ nhi thì cũng phải thay đổi cách xưng hô đi!
-Vậy đệ nên xưng hô thế nào?
Trần Sơn lắc đầu, bực bội
-Thì xưng là “muội” chứ gì nữa, như vậy mới đúng.
Tử Băng gãi đầu, vẻ sầu não
-“Muội”? Nhưng đệ không quen, nghe kỳ kỳ... Thôi đệ không xưng mình thế đâu, đệ thích xưng “đệ” hơn cơ! Các huynh cứ gọi “thất đệ” như cũ, nghe rất hay.
-Vậy sao được, ai lại gọi nữ nhi bằng đệ?
-Nữ nhi thì sao, hiện tại đệ vẫn trong lớp nam nhân nên các huynh cứ gọi Tử Băng là “đệ” nhé!
Trước sự kiên quyết của cô, Trần Nhất không còn lựa chọn nào khác
-Thôi được, gọi đệ thì gọi! Đệ hay muội cũng vậy thôi.
Tử Băng cười típ mắt
thật lòng, cô thích được các huynh gọi là thất đệ vì đó đã trở thành điều rất quen thuộc với cô.
Trần Sơn tự dưng hạ giọng
-Vậy còn nhị ca? Nãy giờ huynh ấy chẳng nói lời nào, chắc hẳn còn giận Tử Băng.
Nhắc mới nhớ, Tử Băng chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Trần Thống, tư thế của anh vẫn như cũ, im lặng và mắt cứ hướng chằm chằm ra ngoài khung cửa.
Trần Thống vốn là người nghiêm khắc, việc Tử Băng cải nam nhân trà trộn vào đoàn binh lính hiển nhiên anh không thể dễ dàng cho qua hoặc tha thứ nhanh chóng như vậy.
Mí mắt Tử Băng chùng xuống, giờ chỉ còn mỗi anh chàng nhị ca là còn giận, cô cũng hiểu để nhận được sự tha thứ từ anh không phải chuyện một sớm một chiều.
Trần Giang xoay người, nói khẽ
-Có lẽ nên cho nhị ca thời gian để nguôi ngoai, đến đại ca, huynh ấy còn giận nữa huống hồ gì thất đệ.
-Ừm, A Giang nói đúng, nhị ca hễ mà giận thì sẽ giận rất lâu. Tử Băng, đệ chịu khó chờ đợi vậy.
-Vâng, đệ sẽ cố gắng chuộc lỗi.
Trần Sơn ngồi phịch xuống ghế, than thở
-Chuyện này xem như giải quyết xong bây giờ là vấn đề đau đầu và khó khăn nhất của chúng ta, làm sao thoát được khỏi đây, còn đại ca nữa, chẳng biết huynh ấy có ổn không!
Trần Giang suy nghĩ
-Thiết nghĩ chắc đại ca không sao đâu, huynh ấy tạm thời chỉ bị giam vào ngục, dẫu sao lão tể tướng già đó cũng chưa thể xử tội gì huynh ấy được. Trước mắt chúng ta nên tìm cách thoát khỏi đây rồi mới tính đến việc cứu đại ca.
Trần Nhất tán đồng với lời suy luận từ tiểu đệ
-Ừ, huynh cũng nghĩ vậy, chúng ta nên bàn chuyện thoát khỏi đây đã.
Tử Băng đảo mắt nhìn khắp căn phòng trống, mặt thất vọng
-Nhưng không dễ gì chúng ta thoát khỏi đây được, phòng bị canh giữ nghiêm ngặt, bên ngoài lại có nhiều thị vệ đứng gác nếu xảy ra chuyện gì thì không khéo lão tể tướng ấy tống tất cả chúng ta vào ngục thì khốn khổ lắm.
Trần Giang và Trần Sơn ngán ngẩm nhìn nhau, cả hai vò đầu, bứt rứt.
Trần Nhất trấn an ba tiểu đệ
-Đừng lo, vẫn còn một người ở bên ngoài nên biết đâu sẽ giúp được huynh đệ ta.
Ba cái miệng kia đồng thanh hỏi
-Là ai?
-Hiểu Lâm chứ ai! Nhìn lại đi, đệ ấy không hề bị bắt giam như chúng ta.
Bấy giờ Tử Băng, Trần Giang, Trần Sơn mới nhớ đến Hiểu Lâm, phải rồi, quả đúng là anh chàng nghịch ngợm không có mặt trong phòng này.
Lần cuối họ thấy Hiểu Lâm là lúc anh rời khỏi bàn cùng với vẻ tức tối vô cớ cách đây vài canh giờ.
Vậy rất có thể, Hiểu Lâm vẫn ở bên ngoài, như thế là có cơ hội thoát khỏi đây.
-Ừ nhỉ, huynh nói đệ mới để ý là chẳng thấy Hiểu Lâm đâu, may thật, tình cờ đệ ấy lại thoát thân.
-Liệu Hiểu Lâm có cứu được chúng ta, đệ ấy lanh chanh lắm, đụng chuyện gì hỏng chuyện ấy.
Trần Nhất hít sâu hơi dài, gãi gãi đầu
-Hiện tại chúng ta chỉ còn biết trông mong vào đệ ấy thôi, dù sao, đệ ấy ở ngoài vẫn có cách hơn chúng ta... Đừng quá lo, Hiểu Lâm cũng rất lanh lợi nhất định đệ ấy sẽ tìm ra cách.
-Mong là thế!
Trần Nhất nói đúng, giờ họ chỉ biết trông vào Hiểu Lâm, người duy nhất không bị bắt giữ.
Bốn người đang thẩn thờ thì chợt nghe tiếng tên thị vệ bên ngoài vang lên, như đang nói với ai đó
-Cái gì đây?
-A dạ, là bữa trưa cho các vị đại gia trong phòng, lúc nãy ngài có căn dặn chúng tôi chuẩn bị cho họ.
-Chỉ có nhiêu đây thôi à?
-Vâng, sợ các vị ấy chờ lâu nên làm xong bao nhiêu là mang lên trước bấy nhiêu.
-Được rồi, vào xong ra nhanh, đừng có lề mề ở trong ấy.
Tiếng tên thị vệ vừa dứt thì rất nhanh sau đó, cửa phòng mở, tên tiểu nhị bước vào, cúi cúi mặt.
Trần Nhất đứng dậy, bảo
-Ngươi cứ để thức ăn lên bàn, lát nữa bọn ta sẽ ăn sau.
Tên tiểu nhị lầm lũi đặt mấy đĩa thức ăn lên bàn theo yêu cầu của Trần Nhất rồi cất giọng thật nhỏ
-May quá, mọi người vẫn ổn!
Bốn người kia nhíu mày bởi giọng nói khá quen thuộc, còn chưa kịp nhận ra ai thì tên tiểu nhị ngước lên, cười toe
-Là đệ nè, Hiểu Lâm đây!
-Hiểu Lâm?!
Tất cả thốt lên xong chợt nhớ có lính gác ở ngoài nên liền bịt miệng lại. Ở cửa sổ, Trần Thống tức thì xoay mặt qua.
Hiểu Lâm cũng đặt tay lên môi, ra dấu
-Khẽ thôi, mọi người làm gì hét toáng lên vậy?
Cùng lúc tên thị vệ hỏi vọng vào
-Các ngươi la hét gì đó?
Hiểu Lâm cười cười, trả lời
-Dạ, không có gì, do thức ăn mang lên trễ nên các vị đây bực mình thôi.
-Hừ, đang bị giam giữ mà còn ra vẻ, nhà ngươi cũng nhanh nhanh lên, có mang thức ăn cũng lâu thế.
-Vâng, tôi biết ạ.
Đáp xong, Hiểu Lâm liền quay lại, Trần Thống đã đứng trước mặt anh tự lúc nào, hỏi đầy lo lắng
-Hiểu Lâm, là đệ ư, đệ không sao chứ? Khi nãy không thấy đệ, bọn huynh rất lo.
-Huynh yên tâm, đệ vẫn ổn, lúc thấy đại ca và mọi người bị bắt đệ đã núp vào bức tường ở gần đó xem xét tình hình, thấy căng thẳng quá nên đệ không ra mặt.
Trần Nhất gật đầu, vỗ vai lục đệ
-Đệ làm vậy là rất đúng, nếu bước ra thì đệ sẽ bị bắt luôn đấy.
-Ừm, đệ nghĩ nếu ở ngoài thì đệ sẽ tìm cách cứu các huynh ra... Hiện tại đệ vẫn chưa nghĩ ra được cách nào cả nhưng vì lo nên đệ cải trang vào đây thăm mọi người. Các huynh vẫn tốt chứ?
-Bị giam lỏng thế này thì tốt thế nào được!
Bên cạnh, Tử Băng buồn bã khi nghe câu nói có phần oán trách của Trần Thống.
-Đệ biết các huynh đang phải chịu uất ức nhưng trước mắt các huynh tạm thời ở đây chờ đệ tìm cách. Đệ sẽ cố gắng xem làm sao để cứu các huynh ra khỏi đây.
Trần Giang khuyên nhủ
-Chắc là phải thế thôi nhưng đệ nhớ cẩn thận, đừng để bị đám thị vệ kia phát hiện.
Trần Sơn tiếp
-Giờ bọn huynh chỉ biết trông vào đệ nên đừng hành động lộ liễu, nếu cả đệ cũng bị tóm thì chúng ta hết đường thoát.
-Dạ, đệ sẽ hết sức cẩn thận, các huynh đừng quá lo, rồi đệ sẽ tìm được cách.
Nhìn Hiểu Lâm, Tử Băng rụt rè nói
-Lục ca, huynh bảo trọng nhé.
Hiểu Lâm đảo mắt sang cô gái họ Hoa, nếu như là lúc trước thì ắt hẳn anh đã không ngừng trách mắng cô nhưng bây giờ vẻ như anh chàng biết nghĩ hơn nên chỉ thở ra, đáp
-Ừm, huynh biết rồi!
Tử Băng hết sức ngạc nhiên trước thái độ nhẹ nhàng của Hiểu Lâm, cô cứ ngỡ sẽ bị anh quát cho một trận tối tăm mặt mày hoặc anh sẽ không nhìn mặt và chẳng thèm trả lời, nào ngờ anh lại nói một câu bình thản đến thế.
Cách cư xử của Hiểu Lâm vượt ngoài sức tưởng tượng nên Tử Băng vui lắm, vậy là anh chàng lục ca không hề giận cô.
Tiếng tên thị vệ lại vang lớn, đầy thúc giục
-Tên kia, làm gì trong đó lâu thế, các ngươi toan tính chuyện gì sao?
-Vâng, vâng tôi ra ngay!
Trần Thống nhìn đệ đệ
-Thôi, đệ ra nhanh kẻo chúng nghi ngờ, cẩn thận đấy!
-Ừ, đệ đi, các huynh cố gắng chờ đệ.
Thấy Hiểu Lâm bước ra ngoài, Trần Giang thở phào
-May là vẫn còn có Hiểu Lâm, mong là đệ ấy sẽ mau chóng cứu chúng ta.
Những người nọ gật đầu. Trông mấy đĩa thức ăn bốc khói nghi ngút, Trần Nhất bảo
-Chắc ai nấy cũng đói rồi, chúng ta nên dùng bữa, phải có sức thì mới nghĩ cách thoát thân.
Tâm trạng vẫn chưa thoải mái nên chẳng còn lòng dạ ăn uống, Trần Thống xua tay
-Mấy đứa cứ ăn, huynh chưa đói.
-Nhị ca, đừng như vậy, nên ăn chút gì chứ.
-Huynh đâu bảo là không ăn nhưng lúc này chưa đói để lát nữa huynh ăn sau.
Trần Sơn định khuyên nhủ tiếp thì Trần Giang ngăn
-Đừng nói nữa, nhị ca muốn làm gì thì tuỳ huynh ấy, chúng ta không thể quản được đâu. Nhị ca, lúc nào huynh đói thì dùng nhưng nhất định huynh phải ăn đấy.
Trần Thống gượng cười, gật khẽ. Chợt anh bắt gặp ánh mắt Tử Băng hướng về mình, cái nhìn vừa lo vừa hối hận như mong nhận được lời tha thứ. Nhưng vẫn giống lúc nãy, Trần Thống không nói gì, lẳng lặng quay lưng bước đến bên cửa sổ.
Tất nhiên, lòng Tử Băng nặng trĩu, thất vọng tràn trề... xem ra, Trần Thống còn rất giận cô.
Thấy vậy, Trần Nhất an ủi
-Đừng lo, đệ cứ để huynh ấy yên tĩnh, huynh ấy sẽ hiểu và tha thứ cho đệ. Giờ thì ăn đi, kẻo nguội.
-Dạ!
Dù buồn bã nhưng Tử Băng đành ngồi vào bàn, dùng bữa.
Dọc hành lang quán trọ, Hiểu Lâm vừa đi vừa nghĩ ngợi
-Bọn chúng canh phòng quá nghiêm ngặt lại còn nhiều người nữa, thế này làm sao cứu các huynh đây.
Thật là rắc rối!
Đang lầm bầm thì bỗng Hiểu Lâm nghe tiếng ai đó hô lớn
-Tên tiểu nhị kia đứng lại!
Xoay ra sau, anh thấy tên thị vệ lúc nãy cùng mấy tên nữa đang chạy nhanh về phía mình.
-Trời... lẽ nào mình đã bị phát hiện? Làm sao đây?
Trông cảnh một đám thị vệ đằng đằng sát khí sắp lao đến, quýnh quáng và lo sợ, Hiểu Lâm liền quay đầu tức tốc bỏ chạy.
Thế là anh chàng họ Chu bị rượt đuổi kịch liệt, bọn thị vệ không ngừng hô hào bảo anh ngừng lại.
Đến khúc cua, Hiểu Lâm dừng chân bởi trước mặt là đường cùng, nhìn qua hai bên toàn là những căn phòng nối tiếp nhau, không còn lối đi nào nữa.
-Chết tiệt, sao lại xui xẻo như vậy, nếu để bị bắt thì… thì bọn chúng sẽ biết mình chính là binh lính Bắc Đô! Làm gì đây? Phải làm gì?
Nhưng tình hình quá khẩn cấp vì tiếng bước chân chạy dồn dập của đám thị vệ đã đến rất gần, rất gần.
-Mau đến chỗ kia, hắn vừa chạy vào đó!
Hiểu Lâm liền xoay qua, sửng sốt…
Vài giây sau,
đám thị vệ dừng lại khi thấy đường cùng, và điều đáng kinh ngạc là chẳng có bóng dáng của ai cả.
Đúng là vậy, Hiểu Lâm đã hoàn toàn biến mất!
Cao Lôi, đứng đầu đám thị vệ, vốn là thân tín của Quan Bổn, ngạc nhiên
-Sao lại kỳ lạ như thế, rõ ràng ta mới thấy hắn chạy vào đây.
-Bẩm, có khi nào ngài nhìn nhầm? Ở đây không còn lối nào nữa, chắc hẳn hắn ta đã đi đường khác và tháo chạy rồi cũng nên.
-Không thể, ta trông rất rõ, nhất định là bóng dáng của hắn.
-Nếu vậy thì hắn ta thoát thân bằng cách nào?
Đưa mắt nhìn một lượt hai dãy phòng hai bên, Cao Lôi liền ra lệnh
-Tất cả các ngươi lục soát từng phòng ở đây cho ta, không được bỏ sót, chắc chắn hắn ta trốn vào một trong những căn phòng này thôi!
Đám thị vệ tuân lệnh và bắt đầu lục soát.
Và ngay dãy phòng bên trái Cao Lôi, căn phòng cuối cùng, có tiếng xì xầm của hai người...
Khi nãy còn đang đứng nghĩ cách thì Hiểu Lâm đột nhiên bị ai đó kéo vào phòng.
Sau một hồi trấn tĩnh, anh vô cùng kinh ngạc bởi đó chính là Nguyệt Tịnh
-Quan Nguyệt Tịnh, sao cô lại ở đây?
Nguyệt Tịnh đưa tay lên bịt miệng Hiểu Lâm, bảo
-Suỵt khẽ thôi, chúng nghe thấy đấy. Bây giờ không phải lúc bàn về lý do vì sao tôi ở đây, trước mắt phải tìm cách giúp huynh đã.
Dứt lời, cô tiểu thư họ Quan đưa mắt ra ngoài quan sát động tĩnh của đám thị vệ.
-Không ổn rồi, chúng đang lục soát hết các phòng, nhất định chúng sẽ tìm thấy huynh!
Hiểu Lâm lo lắng
-Thế thì phải làm sao? Tôi không thể bị bắt vì còn phải cứu các huynh nữa.
Nguyệt Tịnh đặt tay lên đầu, cố gắng nghĩ cách để đám thị vệ của phụ thân cô không tìm ra Hiểu Lâm.
Chợt, Nguyệt Tịnh và Hiểu Lâm thấy Cao Lôi cùng năm tên thị vệ đang tiến về căn phòng cuối cùng chính vì thế họ càng rối hơn.
-Bọn chúng đang đến, tồi tệ thật, có lẽ tôi nên ra ngoài kẻo cô bị liên luỵ.
-Không được, bình tĩnh đi, sẽ có cách thôi. Cố gắng suy nghĩ...
Nguyệt Tịnh rối bời đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhỏ với một tia hy vọng mong manh, tự dưng đôi mắt của cô tiểu thư sáng lên khi thấy một vật.
Rầm! Cao Lôi đẩy mạnh cửa phòng, bước vào cùng năm tên thị vệ. Sáu tên nam nhân nhìn quanh thì thấy một tấm màn che mỏng cùng lúc, tiếng dội nước vang lên, đều đều.
Chưa biết là gì thì giọng một nữ nhi cất khẽ, phía sau tấm màn che mỏng
-Ai dám vào phòng của bổn cô nương mà không gõ cửa vậy?
-Hỗn láo, có biết ai đang đứng ở đây không hả?
Cao Lôi ngăn tên thuộc hạ lại, ôn tồn bảo
-Thật thất lễ vì ngỡ phòng không có ai nên đã tuỳ tiện vào, nếu có gì mong cô nương đây bỏ qua.
-Thế thì bây giờ các ngài biết có người rồi sao còn chưa rời khỏi đây?
-Chuyện là thế này, khi nãy nhóm thị vệ chúng tôi đang đuổi theo một kẻ khả nghi, hắn chạy đến đây thì mất dạng, để chắc ăn, chúng tôi phải lục soát tất cả các phòng kiểm tra xem thử hắn có trà trộn vào đây không.
-Ra là thế, nhưng đáng tiếc, từ nãy đến giờ trong phòng này chỉ có mình bổn cô nương thôi, chẳng có tên khả nghi nào cả, mời các ngài ra cho.
Cao Lôi cười nhạt
-Chưa hẳn, biết đâu hắn ta đã lén trốn vào phòng của cô nương thì sao? Vì sự an toàn của cô, chúng tôi đành phải kiểm tra hết phòng.
-Ý ngài là tôi bao che ư?
-Cao Lôi không nói vậy, nhưng vì hắn ta có hành tung rất mờ ám nên Cao Lôi không thể sơ suất, mong cô nương đây thông cảm. Bây đâu, kiểm tra kỹ, không được bỏ sót.
-Tuân lệnh!
Trong khi các thuộc hạ lục soát phòng thì Cao Lôi cứ nhìn chằm chằm chiếc bóng người nữ nhi in trên tấm màn che mỏng.
-Nếu không phiền thì Cao Lôi có thể mời cô nương ra gặp mặt?
-E rằng không thể vì bổn cô nương đang tắm!
-Ồ, Cao Lôi thật thất lễ!
Năm tên thị vệ sau một hồi tìm kiếm chẳng thấy ai trong phòng nữa liền bẩm
-Thưa, đã lục soát hết không có gì cả ạ!
Cao Lôi thấy có điều gì đó không bình thường, chợt, tiếng người nữ nhi kia lại cất lên
-Bổn cô nương đã nói mà các ngài không tin, thế nào, bây giờ không tìm thấy người, các ngài có thể rời khỏi đây rồi đó.
Một khoảng lặng. Tiếp theo, Cao Lôi từ từ tiến đến gần, tay nắm tấm màn che mỏng, rồi bảo
-Cao Lôi xin mạo phạm!
Roẹt! Cao Lôi kéo mạnh tấm màn ra, trước mặt anh, một người nữ nhi đang ngâm mình trong chậu nước tắm, cô quay mặt lại, vẻ giận dữ
-Hỗn xược, nhà ngươi dám bất kính với cả ta ư?
Cao Lôi lập tức cúi người vì nhận ra người nữ nhi ấy là Nguyệt Tịnh, tam tiểu thư của Quan phủ
-Thuộc hạ thật đáng tội, không biết là tiểu thư nên mới hành động thất lễ như vậy!
-Nếu đã nhận ra ta là ai thì còn không mau xéo đi! Hay các ngươi muốn kiểm tra luôn cả ta?
-Bẩm, thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ nhanh chóng ra ngoài, mong tiểu thư bớt giận.
Lập tức, Cao Lôi ra dấu cho năm tên thị vệ lui ra. Trước khi rời đi, như nhớ điều gì, Cao Lôi nói
-Thưa, vậy ra mấy ngày qua tiểu thư vẫn còn ở kinh thành, tể tướng rất lo cho tiểu thư nên tiểu thư hãy sớm trở về Quan phủ gặp ngài!
Nguyệt Tịnh dửng dưng
-Đó là chuyện của ta, không cần ngươi quản, ta muốn về phủ lúc nào thì về, ngươi đừng ở đấy nhiều lời, bây giờ cút khỏi phòng ta ngay!
-Vâng, thuộc hạ hiểu!
Trước khi Cao Lôi ra khỏi phòng, Nguyệt Tịnh không quên căn dặn
-À khoan, tạm thời ta vẫn chưa muốn về phủ vì vậy nhà ngươi tốt nhất đừng nói cho phụ thân ta biết ta đang ở đây nếu không, khi trở về, ta sẽ cắt cái lưỡi của nhà ngươi, nghe chứ?
Cao Lôi im lặng, không đáp. Nguyệt Tịnh liền lớn giọng
-Sao không trả lời? Chắc ngươi cũng biết tính cách của ta, ta nói thì sẽ làm vậy nên ngươi liệu mà giữ mồm giữ miệng, tự lo cho bản thân.
-Dạ rõ, Cao Lôi xin cáo lui.
Cửa phòng đóng lại, Nguyệt Tịnh thở phào đồng thời mắng thầm đám thị vệ đáng ghét.
-Đúng là một lũ chẳng ra gì!
Sực nhớ đến một người, cô tiểu thư nghịch ngợm liền gọi khẽ
-Hiểu Lâm, bọn chúng đi hết rồi!
Câu nói vừa dứt, từ dưới làn nước nóng, Hiểu Lâm nhanh chóng trồi lên. Phun nước, anh thở hổn hển
-Trời ơi, ngộp quá, chúng mà nán lại lâu hơn nữa thì không khéo tôi chết ngạt dưới này luôn.
Nguyệt Tịnh lo lắng
-Bây giờ thế nào, ổn chứ?
Hiểu Lâm vuốt mặt, gật đầu
-Ừ, không sao, hơi khó chịu một tí, có lẽ vì nín thở lâu quá.
-Đám thị vệ ấy dai như đỉa, không tìm thấy người còn chẳng chịu rời khỏi cứ kiếm cớ này nọ, đã thế một tên còn xông vào đây, nhìn chằm chằm tôi đang tắm.
Nghe thế, tức thì, anh chàng họ Chu hỏi ngay, vẻ đầy sốt sắng
-Cái gì, chúng dám vào tận đây ư? Thế chúng có làm gì cô không, chúng đã thấy gì chưa?
-Dĩ nhiên là không, chúng mà dám đụng đến tôi à?
-Chúng quen cô sao?
Không muốn Hiểu Lâm biết mình là tiểu nữ của Quan Bổn nên cô bèn chữa lời
-À ý tôi là, mấy tên nam nhân háo sắc ấy nếu dám đụng vào thì tôi sẽ cho chúng biết tay ngay.
Thấy Hiểu Lâm còn ngờ ngợ điều gì, Nguyệt Tịnh đề cập đến vấn đề khác
-Thôi, tóm lại, chúng ta đã thoát nạn trong gan tấc, đó mới là điều quan trọng.
-Ừm, cũng may cô lanh trí nghĩ ra trò giả vờ tắm này, nếu không chẳng biết sẽ ra sao.
Nguyệt Tịnh cười lém lỉnh
-Tất nhiên, tôi là người xử lý tình huống rất nhanh, xem như lần này huynh nợ tôi.
Hiểu Lâm đặt mạnh tay lên vai cô tiểu thư, bảo
-Biết rồi, tôi cám ơn cô nhiều lắm!
Đột nhiên, Hiểu Lâm khựng lại, mặt đỏ bừng, nóng ran khi cảm nhận hơi ấm da thịt lan toả, bấy giờ, anh chàng mới phát hiện, tay mình đang nắm chặt bờ vai trần trắng mịn của Nguyệt Tịnh.
Hiển nhiên cô tiểu thư họ Quan cũng nhận ra điều đó.
Vì mãi nói chuyện, cả hai đã quên mất, họ đang cùng ở trong cái chậu tắm cao đầy nước và Nguyệt Tịnh, mặc dù cả thân thể chìm ngập dưới làn nước trong thế nhưng bờ vai trần của cô vẫn để lộ.
Chưa kể, bàn tay Hiểu Lâm hiện lại đang đặt lên đấy.
Hai người nhìn nhau đờ đẫn trong vài giây thì chợt tỉnh, Nguyệt Tịnh lập tức gạt tay Hiểu Lâm ra đồng thời tung một cú đấm vào mặt anh cùng giọng hét
-Ra khỏi đây ngay, tên háo sắc!
Khỏi nói cũng biết hậu quả thế nào, Hiểu Lâm bị đánh sặc máu mũi, choáng váng cả đầu, tê liệt.
Hiểu Lâm ngồi xoay lưng, rờ rờ gương mặt sưng vù của mình, xuýt xoa
-Cô đánh tôi đau quá, bầm tím mặt mũi hết rồi!
Phía bên kia, Nguyệt Tịnh mặc y phục vào, nói vọng qua, tức giận
-Huynh than thở hả, ai bảo háo sắc như vậy, lợi dụng người ta đã vậy còn nhìn chằm chằm nữa.
-Đâu phải tôi cố tình, tại quên nên tôi mới đặt tay lên vai cô mà rõ ràng cái trò trốn trong chậu tắm là do cô nghĩ ra, lúc đầu tôi đã không đồng ý nhưng cô cứ một mực ép còn gì.
-Huynh dám nói thế ư? Vậy ra đây là lỗi của tôi, tôi vì ai mà chịu thiệt thòi chứ? Bây giờ huynh còn muốn trách tôi à... đúng là làm ơn mắc oán!
Bực mình, Hiểu Lâm quay lại, hắng giọng
-Này, đừng có chỉ trích tôi mãi thế, tôi đâu có trách gì cô...
Chưa kịp để Hiểu Lâm nói dứt câu là Nguyệt Tịnh đã ném đống y phục vào mặt anh, gắt
-Đã bảo đừng có nhìn sang đây, đồ xấu xa!
Quên mất cô tiểu thư còn đang mặc y phục, Hiểu Lâm liền xoay người, lóng ngóng
-Xin... xin lỗi, tại cô cứ trách mắng... giận quá nên tôi quên béng.
Ngừng lại bởi tự dưng anh chàng thấy lúng túng, bối rối kỳ lạ. Dù gì, đây cũng là lần đầu tiên anh ở chung phòng với một nữ nhi, chẳng những thế còn...
Và điều quan trọng hơn hết, người đó lại là Nguyệt Tịnh.
Phải, chính vì đấy là Quan Nguyệt Tịnh nên Hiểu Lâm mới càng khó xử, hồi hộp hơn gấp bội.
Ngạc nhiên trước sự im lặng bất thường của anh chàng nọ, Nguyệt Tịnh hỏi
-Huynh sao vậy? Đang nghĩ gì đó?
Thoáng giật mình, Hiểu Lâm ấp úng
-À, không, không có gì. Tôi xin lỗi vì hành động khiếm nhã lúc nãy.
Trông dáng vẻ lầm lũi của anh, Nguyệt Tịnh bỗng chốc có một cảm giác xốn xang nên bảo
-Được rồi, dẫu sao cũng vì tình huống quá cấp bách nên mới phải dùng cách này và... huynh đã nói không cố ý, tôi sẽ bỏ qua!
Lặng thinh trong chốc lát, Hiểu Lâm chợt lên tiếng thật nhỏ
-Nguyệt Tịnh, sao cô tốt với tôi vậy? Chẳng phải mấy ngày trước cô còn rất ghét tôi ư?
-Tuy ghét huynh nhưng thấy huynh gặp nạn lẽ nào tôi không giúp, chưa kể, thật lòng thì tôi nợ huynh.
-Dù vậy nhưng... cô có thể vì tôi mà bản thân chấp nhận chịu thiệt thòi thế này sao?
Câu hỏi đó làm Nguyệt Tịnh khựng lại vài giây, chính cô cũng không biết lý do gì khiến mình hành động bạo gan như vậy, cùng một nam nhân ở trong chậu tắm.
Chỉ là đơn giản lúc đó cô không muốn Hiểu Lâm bị bắt, cô đã mạo hiểm dùng trinh tiết của mình đánh đổi lấy sự an toàn cho anh.
-Tôi không còn lựa chọn nên đành làm vậy. Huynh đừng bận tâm, tôi cũng chằng chịu thua thiệt gì, điều quan trọng là huynh vẫn bình an.
Hiểu Lâm đột ngột cắt ngang
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Hả? Huynh nói gì?
Từ từ xoay lưng qua, đưa mắt nhìn Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm lặp lại câu nói khi nãy
-Cô đừng lo, đã như vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Huynh đừng vì áy náy mà làm vậy, tôi không cần đâu.
-Nhưng nếu... tôi nói, không phải vì áy náy thì sao?
Nguyệt Tịnh nhíu mày, khó hiểu
-Không phải vì áy náy ư?
Trái tim bắt đầu đập nhanh, cố thu hết can đảm, Hiểu Lâm cất giọng thật rõ
-Nghĩa là, tôi sẽ rất vui nếu cô để tôi chịu trách nhiệm. Thật sự thì tôi vẫn luôn muốn mình trở thành người bảo vệ cô!
Đôi mắt cô tiểu thư họ Quan tròn xoe, gương mặt chợt đỏ bừng, lòng cảm thấy hồi hộp trước lời nói chân thành từ anh chàng họ Chu.
“Thật sự thì tôi vẫn luôn muốn mình trở thành người bảo vệ cô!” Đó phải chăng là lời bày tỏ?
Chuyện gì thế? Mọi thứ đến quá nhanh chóng khiến Nguyệt Tịnh bỡ ngỡ.
Trước đó, cô vừa mới bị một nam nhân từ chối tình cảm vậy mà ngay bây giờ, một nam nhân khác lại bày tỏ tấm lòng với cô. Thật bất ngờ không tả nổi!
Còn đang bần thần thì Nguyệt Tịnh nghe giọng Hiểu Lâm gọi
-Nguyệt Tịnh!
Ngước lên, Nguyệt Tịnh bắt gặp ánh mắt anh hướng về mình đầy dịu dàng, ấm áp chứ không còn đáng ghét như mỗi lần. Hiểu Lâm ở ngay trước mặt cô, anh đến gần bên cô tự lúc nào, chẳng rõ.
Trái tim cô tiểu thư nghịch ngợm đứng yên khi bàn tay Hiểu Lâm đưa lên, chạm nhẹ vào mặt cô, cùng lúc, tiếng anh thì thầm
-Hãy cho huynh câu trả lời!
Ghét! Vốn dĩ Nguyệt Tịnh rất ghét Hiểu Lâm thế nhưng tại sao khi anh có cử chỉ ân cần và lời nói nhẹ nhàng thế này thì cô cảm nhận một niềm vui dâng trào.
Đôi môi mấp máy, Nguyệt Tịnh đã định đáp lời... câu trả lời thật lòng...
Thế nhưng bỗng nhiên câu nói hôm nào của Cơ Thành lại xuất hiện
“-… vậy huynh hứa suốt đời này bảo vệ muội nhé!
-Huynh hứa!! ”
-Nguyệt Tịnh, huynh không yêu muội!”
Hiểu Lâm ngạc nhiên khi Nguyệt Tịnh đột ngột lùi ra xa, lắc đầu
-Không, không thể. Đừng hứa sẽ là người bảo vệ tôi! Huynh đừng hứa... rồi cũng sẽ tan biến thôi!
-Nguyệt Tịnh?!
-Tóm lại, tôi không cần huynh chịu trách nhiệm, tôi chẳng thể cho huynh câu trả lời huynh muốn.
Hụt hẫng trước sự từ chối thẳng thừng của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm hạ tay xuống, lồng ngực khó chịu vô cùng, đó là lúc anh hiểu cảm giác bị chối từ, khi tình cảm của mình không được đón nhận.
-Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên như thế. Mà thôi, cô hãy quên đi, quên điều tôi vừa nói.
Dứt lời, anh chàng họ Chu nhanh chóng xoay lưng, trái tim đau một cách kỳ lạ.
Còn Nguyệt Tịnh, vẫn đứng bất động, ánh mắt trống rỗng, vô định.
****************
Nãy giờ năm vị hoàng tử hoàn toàn im lặng, vẻ như họ chưa thể đón nhận sự việc đáng buồn vừa mới xảy ra cách đây vài canh giờ.
Hết chịu nổi không gian khó chịu này, Sở Hùng mở lời trước
-Chuyện Cơ Thành ra tay sát hại Kỳ Kỳ, đại hoàng huynh và các hoàng đệ có ý kiến gì không?
Lại một khoảng lặng, sau đó là tiếng Trường Dinh
-Theo đệ thì biết đâu những lời tam hoàng huynh kể là thật, huynh ấy bị kẻ nào đó đổ oan!
Ngồi trên xe lăn, Minh Nhật điềm nhiên bảo
-Thật sự khó lòng biết được sự thật của việc sát hại dã man này, bởi dẫu sao, lúc đó hiện ra trước mắt tất cả mọi người là cảnh Kỳ Kỳ bị giết và tam hoàng huynh thì cầm thanh kiếm nhuốm máu.
Lạc Diễm ngẩng mặt lên, cố bào chữa cho Cơ Thành
-Nhưng... các huynh vốn hiểu con người của tam hoàng huynh rất tốt, đặc biệt huynh ấy rất thương Kỳ Kỳ vì vậy huynh ấy chẳng có lý do gì ra tay giết chết đệ ấy.
Minh Nhật cười nhạt
-Lòng người là thứ rất khó đoán, vẻ bề ngoài kể cả những hành động tốt đẹp không thể giúp ta phán đoán chính xác một con người đâu.
Sở Hùng nghe vậy mới hỏi
-Lẽ nào, đệ nghĩ hoàng huynh của mình là kẻ dối trá xấu xa và đã nhẫn tâm giết hại Kỳ Kỳ!
-Đệ không nói như thế, cũng không phải đệ không tin huynh ấy nhưng... sự việc bao giờ cũng có rất nhiều mặt, chúng ta không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào cả.
Trường Dinh thở ra
-Nói vậy thì trong lòng huynh vẫn nghi ngờ tam hoàng huynh thôi!
-Trường Dinh, một người bịa đặt ra lời nói dối thì có nên tin hay không? Chính vì tam hoàng huynh là huynh ruột của huynh nên huynh mới còn một chút lòng tin với huynh ấy, chứ đối với người khác, khi nghe lời nói dối như thế thì huynh đã nghĩ hắn ta chắc chắn là hung thủ rồi.
-Huynh đang đề cập đến việc tam hoàng huynh bảo đã gặp huynh trên đường đi tìm Kỳ Kỳ?
-Đúng, thế chẳng phải kỳ lạ ư? Bản thân nếu trong sạch thì vì sao huynh ấy lại bịa đặt như vậy?
Quan sát nét mặt bình thản của Minh Nhật, Lạc Diễm tự dưng buột miệng
-Tứ hoàng huynh, có thật... huynh đã không hề gặp tam hoàng huynh?
Lập tức, Minh Nhật quay sang bên cạnh, đưa mắt nhìn hoàng đệ
-Lạc Diễm, câu nói đó của đệ là ý gì?
-Tam hoàng huynh từ trước đến giờ vốn không thể là loại người xấu xa hèn hạ, huynh ấy càng không bịa đặt, lôi kéo hoặc vu khống người khác vì vậy việc tam hoàng huynh không ngừng bảo “huynh chính là người nói Kỳ Kỳ ở trong phòng chờ huynh ấy” ắt hẳn phải có nguyên do, uẩn khúc gì đó.
-Vậy nếu theo lời của đệ thì tam hoàng huynh không nói dối... và kẻ dối trá ở đây mới là huynh?
-Chẳng phải chính huynh nói “sự việc bao giờ cũng có rất nhiều mặt, chúng ta không thể loại bỏ bất kỳ khả năng nào cả” đệ chỉ làm theo điều huynh đưa ra thôi, đâu có gì sai. Làm sao có thể biết được, ai đang nói dối và ai không nói dối?!
Lời lẽ sắc bén của Lạc Diễm khiến các hoàng huynh khá bất ngờ, họ ngạc nhiên bởi một lục hoàng đệ hiền lành, yếu ớt lại có thể nói được những câu như vậy.
Hiển nhiên người kinh ngạc nhất là Minh Nhật, vẻ như, Lạc Diễm là người duy nhất trong năm hoàng huynh, hoàng đệ nghi ngờ về anh.
-Đệ đang cố gắng giải oan cho tam hoàng huynh?
-Vì đệ tin huynh ấy!
-Chà, đệ rất ít khi gặp tam hoàng huynh thế mà lại có một niềm tin vững chắc vậy sao?
-Còn huynh, lúc nào huynh cũng ở bên cạnh tam hoàng huynh nhưng xem ra huynh chẳng hiểu gì về huynh ấy!!!
Tức thì, Minh Nhật chiếu cái nhìn không thiện cảm về phía Lạc Diễm. Thật khó tin, trước mặt anh có phải là Lạc Diễm yếu đuối thường ngày không? Giọng điệu như thế, lời lẽ như thế, cả cái nhìn đầy dò xét như thế là của Lạc Diễm ư?...
Trông tình hình bắt đầu xấu đi, Sở Hùng cất giọng can ngăn hai hoàng đệ
-Thôi, thôi đừng làm mối quan hệ trở nên bất hoà, huynh biết cả hai đều lo cho tam hoàng đệ nhưng cứ tiếp tục thế này sẽ không giải quyết được gì đâu!
Minh Nhật và Lạc Diễm, mỗi người xoay mặt sang hướng khác, lặng thinh.
Thấy Lạc Phổ ngồi im nãy giờ, Trường Dinh bèn bảo
-Đại hoàng huynh, ở đây huynh là người lớn nhất, huynh nên nói gì đi, việc của tam hoàng huynh, huynh thấy sao?
-Nghe các đệ tranh cãi, huynh nhức cả đầu. Về chuyện Cơ Thành sát hại Kỳ Kỳ, chẳng phải như thế là rõ rồi à, chuyện diễn ra ngay trước mắt còn muốn sao nữa, có tin tưởng đến mấy cũng khó lòng nghĩ rằng, Cơ Thành vô tội!
Sở Hùng nhíu mày
-Huynh nghĩ tam hoàng đệ là người giết Kỳ Kỳ?
-Có thể cho là vậy!
Tức giận, Trường Dinh đứng dậy
-Sao huynh lại nghĩ thế, huynh hoàn toàn không có một chút ý nghĩ rằng, tam hoàng huynh bị đổ oan?
-Đệ nóng nảy quá đấy, Trường Dinh. Lời Minh Nhật rất đúng, lòng dạ con người là thứ khó lường nhất, Cơ Thành, đệ ấy cũng là người... làm sao biết chắc đệ ấy không nhẫn tâm? Mọi thứ đều có thể xảy ra, không có gì ngoại lệ.
-Người khác thì có thể nghĩ vậy nhưng huynh thì không! Hơn ai hết, huynh là người hiểu rõ tam hoàng huynh nhất, từ nhỏ huynh luôn biết huynh ấy thích gì, giỏi thứ gì, tính cách ra sao, thậm chí huynh còn biết tam hoàng huynh nghĩ gì dù huynh ấy không nói ra...
-Đừng có lôi chuyện trước đây, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, làm sao so sánh. Thời gian là thứ phản ánh rõ ràng nhất sự thay đổi của con người, đệ đừng quên điều ấy. Qua bao nhiêu năm dài, làm gì một con người lại không đổi thay?
-Đệ hỏi huynh, một hoàng đệ bất chấp nguy hiểm lao ra đỡ tên cho hoàng huynh của mình thì vị hoàng đệ đó là kẻ xấu ư?
-“Hành động nhất thời” không thể phản ánh con người thật của một ai được đâu!
-Hành động nhất thời ư? Thôi đi, huynh đừng nói câu bội bạc đó, chính tam hoàng huynh đã đỡ tên cho huynh vậy mà... huynh có thể ngồi đây dửng dửng nói về huynh ấy thế à?
-Huynh chỉ nói những điều huynh nghĩ.
-Huynh...
Sở Hùng lại là người chen vào can ngăn
-Dừng lại, sao hết Minh Nhật tranh cãi với Lạc Diễm giờ lại đến đệ với đại hoàng huynh vậy? Tất cả phải bình tâm chứ, càng hơn thua qua lại càng khiến mọi chuyện rối tung.
Trường Dinh chưa hết giận
-Nhị hoàng huynh, huynh cũng nghe rõ rồi đấy, lời của đại hoàng huynh thật quá đáng.
Lạc Phổ nói nhạt
-Lời lẽ thật lòng bao giờ cũng chướng tai. Đệ, Lạc Diễm, Sở Hùng tin tưởng Cơ Thành nhưng huynh và Minh Nhật lại nghi ngờ đệ ấy, điều này vốn vẫn là chuyện thường tình. Mặt trái thì phải có mặt phải, ủng hộ thì phải có chống đối... tin tưởng thì cũng phải có nghi ngờ, đó là suy nghĩ riêng của mỗi người, đâu thể bắt ép.
Minh Nhật đồng tình với điều ấy nên tiếp
-Đại hoàng huynh đúng đấy, nghi ngờ hay tin tưởng cũng vậy, tốt nhất, đừng ai ép buộc ai, cứ chờ đợi điều tra sẽ rõ bởi... sau cùng sự thật nhất định sẽ lên tiếng.
Lạc Diễm chậm rãi đứng lên, gật đầu
-Khá khen cho câu “sau cùng sự thật nhất định sẽ lên tiếng”. Phải, sự thật không thể im lặng mãi, nhất là đối với những kẻ dối trá, nó càng sớm lộ ra hơn. Nhị hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, đệ nghĩ chúng ta không nên tiếp tục cuộc trao đổi vô nghĩa này, đã không cùng suy nghĩ thì có nói cũng vô ích.
Sở Hùng ngạc nhiên
-Lạc Diễm, đệ sao thế?
Trường Dinh đồng tình
-Lục hoàng đệ đúng lắm, để tránh cãi vã, tốt nhất là nên chia ra. Cứ ở đây mãi, không khéo đệ phát điên mất. Huynh theo bọn đệ chứ?
Sở Hùng nhìn Lạc Phổ, Minh Nhật xong nhìn sang Trường Dinh, Lạc Diễm. Anh thở dài, ngán ngẫm
-Huynh không theo ai hết, huynh sẽ tự tìm hiểu chuyện của tam hoàng đệ.
Dứt lời, Sở Hùng chậm chạp bước ra khỏi phòng. Tiếp, Trường Dinh với Lạc Diễm cũng rời đi.
Bấy giờ còn lại hai người, Minh Nhật nhìn qua Lạc Phổ
-Đệ cứ tưởng mọi người đều đứng về phía Lạc Diễm hoá ra vẫn còn huynh theo đệ.
-Theo với không theo gì, chỉ là huynh và đệ có cùng suy nghĩ thôi.
-Ừm, sao cũng được nhưng điều này chứng tỏ hai huynh đệ chúng ta giống nhau!
Lạc Phổ cười cười, không đáp và ẩn chứa trong đáy mắt anh có dòng suy nghĩ nào đó.
****************
Thấy Tử Băng cứ thẩn thờ, Trần Nhất ngồi xuống bên cạnh
-Đệ sao thế, khuya rồi còn chưa ngủ?
Tử Băng quay qua
-Đệ lo cho đại ca, không biết giờ này huynh ấy thế nào?
-Tất cả chúng ta đều lo cho đại ca không chỉ riêng gì đệ nhưng chẳng biết phải làm gì, việc chúng ta cần làm là mong huynh ấy vẫn bình an.
Lời khuyên nhủ của Trần Nhất chẳng thể xua đi được gánh nặng trong lòng Tử Băng.
Cô thật sự rất, rất lo cho Tinh Đạo. Cô không rõ anh hiện ra sao khi ở trong đại lao, có được ăn uống đầy đủ, có lạnh không, có cô đơn buồn bã?
Chắc hẳn là có. Bị bắt giam như thế, làm sao Tinh Đạo không cô đơn.
Nghĩ đến chuyện chính mình là người đã đẩy anh vào tình cảnh tồi tệ hiện nay là Tử Băng càng ân hận và đau đớn hơn.
Giọng Trần Nhất chợt vang khẽ
-Tử Băng, lý do gì khiến đệ bất chấp nguy hiểm cải trang nam nhân để vào đoàn binh lính triều đình?
Đôi mắt Tử Băng đảo tới đảo lui, hiện cô vẫn chưa muốn nói ra lý do
-À ừm, lúc này chưa tiện để đệ nói về vấn đề này, huynh thông cảm cho đệ, đợi một ngày nào đấy, đệ sẽ cho các huynh biết.
-Trưa nay, huynh có nghe đệ nói vì muốn gặp một người quan trọng, là vì người đó ư?
-Vâng, chính xác là thế.
Trông mái đầu cúi thấp của thất đệ, Trần Nhất không muốn hỏi thêm nên đứng dậy
-Huynh đi ngủ, đệ đừng thức khuya, từ từ rồi chúng ta sẽ giải quyết được khó khăn.
Tử Băng mỉm cười, gật gật. Anh chàng nhị ca đến chỗ Trần Giang, Trần Sơn đang ngủ, nằm xuống.
Ngồi lặng lẽ một lúc, Tử Băng liền mở hành lý, lấy ra tấm chăn dày, khẽ khàng đắp cho ba người họ.
Như nhớ đến ai đó, cô liền đưa mắt nhìn qua bên phải, cách vài bước chân, là chỗ Trần Thống nằm.
Từ lúc bị giam vào phòng đến giờ, anh không hề nói tiếng nào với Tử Băng, cứ ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm điều gì chẳng rõ. Dùng bữa xong lại ngồi, ngồi xong thì nằm ngủ quên.
Tiến lại gần, cố không gây tiếng động, Tử Băng nhẹ nhàng choàng chiếc chăn lên người Trần Thống.
Ánh mắt cô gái buồn bã, hàng mi húp rụp, sầu não
-Nhị ca, đệ thật sự xin lỗi!
Lời xin lỗi vang khẽ trong đêm tối tĩnh lặng, cô quạnh.
Sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc sẽ đánh thức Trần Thống nên Tử Băng nhanh chóng xoay lưng, đi ra xa.
Đến góc phòng, cô ngồi xuống, nhắm mắt... giọt lệ long lanh trào ra...
Chẳng nghe động tĩnh gì nữa, khi ấy, Trần Thống mới từ từ mở mắt. Nằm bất động thế thôi nhưng anh không hề ngủ, trong tình cảnh như vậy, thử hỏi làm sao ngủ được.
Cái nhìn cứ dán chặt vào màn đêm đặc quánh rất lâu mãi sau đó anh chàng nhị ca mới chuyển cái nhìn vô định ấy xuống tấm chăn Tử Băng vừa đắp cho.
“-Đệ không có lỗi và huynh không hối hận khi che giấu thân phận thật của đệ!
-Nhị ca, đệ thật sự xin lỗi!”
Câu nói kỳ lạ của Tinh Đạo sáng nay cùng lời xin lỗi của Tử Băng lúc nãy bất chợt lởn vởn trong đầu khiến Trần Thống thở dài.
****************
Cơ Thành đang ngồi buồn bã trong đại lao thì tên lính canh xuất hiện, báo
-Tam hoàng tử, thái tử đến gặp ngài!
Cơ Thành đưa mắt qua thấy tên lính mở cửa phòng giam cùng lúc Minh Nhật từ từ đẩy xe lăn vào bên trong, nhìn hoàng huynh
-Đệ đến thăm huynh đây!
Cơ Thành khẽ xoay mặt đi, im lặng. Thấy vậy, Minh Nhật bèn bảo tên lính canh
-Ngươi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với tam hoàng tử, nếu không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được phép vào đây, rõ chứ!
-Vâng, thưa thái tử!
Khi bóng tên lính đã khuất khi đó Minh Nhật mới cất tiếng
-Huynh sao vậy, không hoanh nghênh đệ ư? Vì lo cho huynh, nên đêm khuya thế này mà đệ vẫn vào đây thăm huynh.
Không trả lời, Cơ Thành cười nhạt, bỏ mặc, vẻ như giờ đây anh đã không còn muốn nói thêm lời nào với vị hoàng đệ tàn nhẫn đó.
Trông thái độ chẳng quan tâm của hoàng huynh, Minh Nhật lại tiếp
-Xem ra huynh không muốn nói chuyện với đệ, tiếc thật... đệ định sẽ cho huynh biết ai là kẻ đã ra tay sát hại Kỳ Kỳ và đổ oan cho huynh.
Lập tức, Cơ Thành quay qua, hỏi ngay
-Thật chứ? Đã biết ai là kẻ sát hại Kỳ Kỳ?
-Đúng thế! Nhưng nếu huynh đã không muốn nghe đệ thì...
Cơ Thành đột ngột cắt ngang, lạnh lùng
-Kẻ đó là ai?
Nhìn nhìn Cơ Thành, Minh Nhật tự dưng cười nhẹ
-Chà, khi nãy huynh còn chẳng thèm nhìn mặt đệ vậy mà chỉ cần nghe đệ nói về tên đã sát hại Kỳ Kỳ thì huynh đã lo lắng đến thế rồi, huynh yêu thương Kỳ Kỳ vậy à?
-Đừng có nhiều lời, mau nói tên kẻ đã giết Kỳ Kỳ!
Thấy gương mặt khó chịu của hoàng huynh, vị thái tử đưa tay lên, nhún nhường
-Được rồi, huynh cứ bình tĩnh, đệ sẽ nói. Kẻ tàn ác đã sát hại Kỳ Kỳ rồi đổ tội cho huynh chính là...
Quan sát vẻ sốt ruột và chờ đợi của Cơ Thành, Minh Nhật nói thật rõ, ánh mắt sắc bén
-Là đệ!!!
Cái nhìn của Cơ Thành mở to, sửng sốt khi nghe hai từ “Là đệ” phát ra từ miệng Minh Nhật.
-Cái gì, đệ nói gì, kẻ đã giết Kỳ Kỳ...
-Phải, là đệ đấy!
Minh Nhật lặp lại câu trả lời oan nghiệt thêm lần nữa với thái độ thản nhiên.
Cơ Thành lắc đầu, bần thần
-Không, không phải! Đệ nói dối!
-Đó là sự thật. Huynh biết không, lúc nghe đệ nói huynh đang chờ ở trong phòng thì Kỳ Kỳ đã rất vui, đệ ấy lao đến chỗ huynh với nụ cười rạng rỡ trông thật đáng yêu. Nhưng tiếc thay, lúc vào phòng, người Kỳ Kỳ gặp không phải huynh mà là đệ. Kỳ Kỳ ngạc nhiên khi thấy đệ giữ trong tay thanh Ngân Hoả Kiếm của huynh, đệ ấy định hỏi nhưng chẳng kịp nữa... đệ đã cầm thanh kiếm sắc lạnh đó đâm thẳng vào ngực đệ ấy. Rất mạnh. Trước lúc ngã xuống, Kỳ Kỳ còn nhìn đệ trân trối bởi không hiểu lý do gì đệ lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Kẻ sát hại Kỳ Kỳ mà huynh muốn tìm chính là đệ!
Bất động, Cơ Thành đứng lặng người, cảm tưởng mọi thứ đều chao đảo, hoang man cùng cực
-Nói... nói lại một lần nữa! Đệ hãy nhìn thẳng vào mặt huynh và nói lại câu khi nãy một lần nữa!
Minh Nhật chẳng hề trốn tránh, nhìn trực diện vào đôi mắt bần thần của Cơ Thành, anh mở miệng
-Đệ là kẻ sát hại Kỳ Kỳ!
Tức thì, Cơ Thành lao đến túm lấy cổ áo Minh Nhật, ghì mạnh bằng sự giận dữ tột độ
-Tại sao... tại sao vậy? Đồ ********, ngươi không phải là con người!
-Huynh quá khen, đúng, đệ không phải là con người!
Nghiến răng trước nụ cười cợt nhã của Minh Nhật, Cơ Thành đánh mạnh vào mặt hoàng đệ.
Minh Nhật ngã nhào xuống đất, cùng lúc giọng Cơ Thành hét lên, căm phẫn
-Ngươi và Kỳ Kỳ có chung dòng máu thế vì sao ngươi lại có thể nhẫn tâm ra tay giết đệ ấy? Nói đi!!!
Từ từ nhổm người dậy, Minh Nhật lấy tay lau vết máu nơi khoé miệng và lại cười
-Chung dòng máu? ******** thì làm gì biết chung dòng máu với ai!
Pặt! Cơ Thành tiếp tục túm lấy Minh Nhật, kéo dậy, ánh mắt anh toát lên sự phẫn nộ
-Ngươi điên rồi, đồ khốn! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi ngay tại đây!
-Huynh đang là nghi phạm sát hại thất hoàng tử lẽ nào huynh muốn thêm tội danh đánh chết thái tử à?
-Đúng, dù gì tội danh giết Kỳ Kỳ cũng chẳng xoá bỏ được vậy ta có giết thêm thái tử cũng vậy thôi!
Thấy bàn tay Cơ Thành vung lên, Minh Nhật liền nói nhanh
-Tất cả là lỗi của huynh! Chính huynh đã đẩy Kỳ Kỳ vào con đường này!!
Khựng lại, Cơ Thành nhìn trừng trừng hoàng đệ
-Ngươi nói gì?
-Không đúng sao, nếu huynh không dồn ép đệ thì đệ đã không trở thành kẻ mất nhân tính giết chết hoàng đệ ruột của mình. Là huynh... vì huynh giành Các Tự với đệ và còn muốn đưa nàng ấy rời khỏi cung nên đệ đã nghĩ ra cách đổ tội cho huynh, biến Kỳ Kỳ trở thành vật hy sinh!
-Giết Kỳ Kỳ vì Các Tự? Vì muốn ta bị xử tử ? Ngươi chỉ nguỵ biện thôi. Ta nhất định phải đánh chết kẻ cầm thú như ngươi!
Minh Nhật cười cười rồi đanh giọng
-Được, đánh đi! Huynh cứ đánh chết đệ để trả thù cho Kỳ Kỳ của huynh! Dù đệ có chết thì Kỳ Kỳ cũng chẳng thể sống lại, huynh không bao giờ thoát tội... vậy ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng gặp nhau ở cửu tuyển như vậy không phải là rất tuyệt ư?
-Đừng thách ta, đừng tưởng là đệ ruột thì ta không dám đánh chết ngươi! Thằng khốn!
Cơ Thành giơ thẳng nấm đấm toan giáng vào mặt Minh Nhật nhưng... khi nhìn cái vẻ oán trách toát lên qua ánh mắt hoàng đệ thì anh ngừng lại, lòng không nỡ, không đủ mạnh mẽ để đánh.
Đó là hoàng đệ ruột của Cơ Thành, không giống những hoàng huynh, hoàng đệ khác, Minh Nhật và anh chung một mẫu thân. Mối quan hệ ruột thịt của hai người còn nhiều hơn so với các hoàng huynh, hoàng đệ còn lại. Phải, sợi dây ràng buộc ấy sâu sắc vô cùng!
Dù căm hận Minh Nhật đến cùng cực thế nhưng dòng máu chung một cội ấy, Cơ Thành vẫn chẳng thể chối bỏ được.
Thấy thái độ lưỡng lự của hoàng huynh, Minh Nhật bảo
-Đúng như đệ nghĩ, huynh không nỡ!
Căm phẫn Minh Nhật mà lại không thể ra tay đánh chết, Cơ Thành cắn chặt môi đến bật máu, tay anh vung cao đấm vào mặt hoàng đệ lần nữa.
-Tại sao ngươi lại là hoàng đệ ruột của ta chứ!
Nhìn Minh Nhật ngồi bệt trên nền đất, Cơ Thành nói khẽ, giọng nghẹn ngào. Lần đầu tiên, vị hoàng tử lạnh lùng ấy bật khóc. Anh từ từ khuỵ chân, mái đầu cúi thấp cùng đôi vai run bần bật.
Đối diện, Minh Nhật, mệt mỏi bởi hai cú đánh mạnh, ngã lưng vào bức tường gạch phía sau
-Đúng thế, vì sao chúng ta lại là huynh đệ ruột?!
Vị thái tử ngẩng mặt lên, vừa cười vừa nói như trêu chọc lại định mệnh oan nghiệt được sắp đặt.
Sau đó, một khoảng lặng kéo đến giữa hai huynh đệ, họ chẳng nói với nhau thêm điều gì.
Khi đã kiềm chế cảm xúc và bình tĩnh lại, Cơ Thành lên tiếng
-Kỳ Kỳ chỉ mới 15 tuổi, đệ ấy ngây thơ, hồn nhiên như vậy thế mà... hà, nụ cười rạng rỡ của đệ ấy cũng không khiến ngươi động lòng! Ngươi giết hoàng đệ của mình không chớp mắt!
-Quỷ dữ đều có thể xuống tay với bất cứ ai, dù kẻ đó có là gì đi nữa!
Minh Nhật đứng dậy, đến bên xe lăn, ngồi xuống.
Siết chặt bàn tay, không từ nào miêu tả được nỗi hận đang dâng trào trong lòng Cơ Thành lúc này.
Đứng dậy, Cơ Thành từ từ xoay mặt đi, nói đay nghiến
-Cút đi! Đừng để ta thấy ngươi lần nữa! Ta không có một hoàng đệ cầm thú như ngươi!
Lặng thinh vài giây, lời Minh Nhật đầy nhạt nhẽo
-Thật ra, nếu huynh muốn, đệ sẽ giúp huynh ra khỏi cái nơi tăm tối lạnh lẽo này!
Cơ Thành vẫn đứng quay lưng, Minh Nhật tiếp
-Đệ đã đưa huynh vào đây thì hiển nhiên sẽ có cách đưa huynh thoát ra nhưng chỉ cần huynh hứa với đệ hai điều kiện thì ngày mai lập tức huynh được tự do.
-Ta bảo ngươi cút đi!
-Huynh vẫn chưa nghe hai điều kiện đó là gì mà. Rất đơn giản, thứ nhất, huynh hãy từ bỏ Các Tự, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt nàng ấy. Thứ hai, từ giờ trở đi, huynh đừng bao giờ quan tâm đến Lạc Diễm nữa, đệ không cho phép huynh chỉ lo lắng cho đệ ấy!
Cơ Thành khẽ xoay lại, nhìn Minh Nhật vẻ ngạc nhiên trước điều kiện kỳ lạ kia.
-Ngươi không có quyền cấm ta quan tâm ai!
-Không, nếu đó là Lạc Diễm thì đệ không thích! Đệ mới là hoàng đệ ruột của huynh!
Bắt đầu khó hiểu trước vẻ giận dữ của Minh Nhật, Cơ Thành im lặng. Rồi như hiểu ra điều gì, anh từ từ tiến lại chỗ hoàng đệ, tay đặt lên thành xe lăn, mặt cúi xuống
-Ngươi... ganh tị với Lạc Diễm sao?!
Dù xoá lấp rất nhanh nhưng rõ ràng nét mặt Minh Nhật đã có chút thay đổi, anh chợt cười
-Ganh tị? Buồn cười, tại sao đệ lại phải ganh tị với Lạc Diễm? Huynh quá xem trọng bản thân đó.
-Vậy ư, nếu thế thì chẳng có lý do gì ngươi ngăn cấm ta lo lắng cho Lạc Diễm. Lạc Diễm rất hiền lành, lại thân thiện và tốt bụng, dĩ nhiên ta phải yêu thương đệ ấy!
-Lạc Diễm chẳng hiền lành như huynh nghĩ, nó cũng là một kẻ đáng sợ, nhất là lời lẽ của nó... ngày nào đó, huynh sẽ nhận ra bản chất xấu xa của Lạc Diễm.
-Đừng có nói xấu Lạc Diễm.
-Đệ không nói xấu, nó và đệ cũng như nhau thôi.
Cơ Thành lắc đầu, kiên quyết
-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!
Cái nhìn của Minh Nhật phút chốc đứng yên, bất động. Cơ Thành đứng thẳng người lên, nói vô cảm
-Bây giờ thì cút khỏi đây! Hai điều kiện vừa rồi ta không đồng ý cái nào hết. Ngươi muốn làm gì thì làm. Ta thà chết chứ không nghe theo!
Nhận được câu trả lời chua chát của hoàng huynh, lòng Minh Nhật căm giận vô cùng.
Chẳng nói thêm lời nào, vị thái tử xoay bánh xe lăn, rời khỏi.
Tên lính canh khoá cửa phòng giam xong, Minh Nhật nhìn
-Ta còn lời cuối cùng muốn nói với tam hoàng tử, báo với Liêu công công lát nữa ta ra sau.
Tuân lệnh, tên lính ra ngoài. Đưa mắt hướng về phía Cơ Thành đứng trong góc tối, Minh Nhật cười
-Được thôi, huynh đã chọn thế thì đừng trách đệ nhẫn tâm khi làm tồn hại đến Các Tự lẫn Lạc Diễm!
Nhanh chóng, Cơ Thành quay lại
-Ta cấm ngươi không được đụng đến họ!
-Huynh có cấm cũng vô ích, huynh ở trong đại lao thì làm gì được đệ.
-Ngươi còn thua cả cầm thú, Các Tự mà ngươi cũng...
-Đúng, đệ yêu Các Tự nhưng nếu Các Tự cứ chống đối đệ thì đệ sẽ làm theo cách của mình khiến nàng ấy phải phục tùng thậm chí điều đó có tổn hại đến nàng ấy. Còn Lạc Diễm à? Hoàng huynh, huynh sẽ là người đẩy Lạc Diễm vào con đường của Kỳ Kỳ.
-Ngươi thử đụng đến họ... ta sẽ không tha cho ngươi!
-Đừng thách đệ, huynh là người hiểu rõ sự tàn ác của đệ, đệ đã nói thì sẽ làm. Cơ Thành, huynh chẳng còn sự lựa chọn nào nữa, cách tốt nhất để huynh bảo vệ những người huynh yêu thương chính là... hãy từ bỏ họ! Huynh cứ suy nghĩ kỹ về điều kiện của đệ, đệ chờ câu trả lời cuối cùng từ huynh!
Nở nụ cười thích thú, cứ thế, mặc Cơ Thành gào thét tên mình, Minh Nhật thản nhiên rời phòng giam.
Liêu công công trông nét mặt thẫn thờ của chủ nhân liền hỏi
-Thái tử, ngài thấy không khoẻ ở đâu sao, có cần thuộc hạ truyền ngự y?
-Không cần, ta chỉ muốn yên tĩnh, người lui ra đi, nếu có gì ta sẽ gọi.
Vị công công y lệnh. Còn lại một mình, Minh Nhật hướng mắt đăm đăm vào màn đêm cô quạnh.
“-Ngươi... ganh tị với Lạc Diễm sao?!
-Lạc Diễm rất hiền lành, lại thân thiện và tốt bụng, dĩ nhiên ta phải yêu thương đệ ấy!
-Đừng có nói xấu Lạc Diễm.
-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!”
Nắm chặt thành xe lăn, đôi mắt Minh Nhật đầy tức giận khi nhớ lại những lời Cơ Thành vừa nói.
-Huynh lúc nào cũng chỉ lo lắng cho Lạc Diễm!
“ Năm Minh Nhật 9 tuổi, một lần vì không cẩn thận, đã làm Lạc Diễm khi đó mới 7 tuổi vấp ngã. Thế là, vườn ngự uyển vang vọng tiếng khóc của Lạc Diễm.
Sợ bị trách mắng, Minh Nhật không ngừng dỗ dành
-Nín đi, huynh xin lỗi, huynh sẽ không làm thế nữa! Nín đi!
Nhưng Lạc Diễm vẫn cứ khóc, càng ngày càng lớn, chẳng chịu ngừng.
-Oa... oa oa!
Còn đang rối bời thì bỗng Minh Nhật nghe tiếng Cơ Thành vang lên từ sau lưng
-Lạc Diễm! Đệ sao vậy?
Minh Nhật quay lại thấy Cơ Thành sốt sắng chạy đến bên Lạc Diễm, lo lắng
-Sao đệ khóc dữ thế? Nín đi, có tam hoàng huynh đây, đệ đừng khóc!
Được đỡ dậy, Lạc Diễm liền ôm cổ huynh lớn, vừa khóc vừa mách
-Tứ hoàng huynh kéo áo làm đệ ngã, đau quá! Đệ ghét huynh ấy! Oa.. oa oa!
Ôm Lạc Diễm dỗ dành, Cơ Thành xoay qua Minh Nhật, hỏi
-Có thật là đệ kéo áo Lạc Diễm khiến đệ ấy ngã?
Minh Nhật sụ mặt, đáp lí nhí
-Ừm... đệ không cố ý, tại đệ muốn nắm tay đệ ấy thôi.
-Huynh đã dặn bao nhiêu lần, Lạc Diễm còn nhỏ, đệ phải cẩn thận khi trông nom đệ ấy chứ! Đệ thật đáng trách! Đệ xem, chân Lạc Diễm trầy xước hết rồi!
Minh Nhật buồn bã và khi trông cảnh Cơ Thành xuýt xoa, xem xét vết thương cho Lạc Diễm mà lòng tự dưng ganh tị, ấm ức.
Lạc Diễm, nín khóc ngay bởi được Cơ Thành vỗ về, liền nhìn sang Minh Nhật ngồi lặng thinh
-Tứ hoàng huynh, đệ hết đau òi! Huynh đừng buồn!
-Đệ xem, Lạc Diễm ngoan chưa còn bảo đệ đừng buồn nữa chứ!
Lạc Diễm cười cười, đưa bàn tay nhỏ xíu ra trước mặt Minh Nhật
-Nè, đệ cho huynh nắm tay đệ!
Đưa mắt nhìn nụ cười hồn nhiên của Lạc Diễm, Minh Nhật đột nhiên đứng bật dậy, nói như gắt
-Không cần! Huynh không muốn nắm tay đệ nữa, nghe chưa!
Thình lình bị nạt to, Lạc Diễm giật mình, mếu máo rồi... lại bật khóc, tiếp tục ôm cổ Cơ Thành
-Tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh mắng đệ kìa!
-Minh Nhật, đệ quá đáng lắm, sao lại lớn tiếng với Lạc Diễm? Đệ ấy chỉ muốn đệ nắm tay thôi.
-Huynh thật thiên vị, lúc nào huynh cũng lo cho Lạc Diễm và trách đệ!
-Rõ ràng đệ đã sai còn cãi bướng, chính đệ làm Lạc Diễm ngã đau như thế còn gì.
-Đệ cũng ngã vậy nhưng huynh chỉ biết quan tâm đệ ấy...
Cơ Thành dỗ Lạc Diễm, mắt nhìn khắp người Minh Nhật
-Huynh đâu thấy vết thương của đệ, với lại, đệ lớn hơn Lạc Diễm, hiển nhiên huynh phải lo cho đệ ấy trước, đệ đừng có hở tí là so đo như vậy!
Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, không nói gì nữa, Minh Nhật lập tức xoay lưng bỏ đi.
Cơ Thành gọi với theo
-Đệ đi đâu thế?
Chẳng bận tâm, Minh Nhật cứ bước chậm chạp. Được một đoạn, Minh Nhật từ từ quay lưng lại và vẫn thấy phía xa, Cơ Thành ôm Lạc Diễm dỗ dành.
Lấy tay lau nhanh giọt nước mắt sắp rơi, Minh Nhật xoay phắt đi, tiếp tục lê từng bước khó khăn.
-Đệ... đệ cũng biết đau vậy!
Lúc nãy chỉ vì đỡ cho Lạc Diễm, Minh Nhật cũng ngã nhào xuống đất. Cú ngã mạnh khiến gót chân Minh Nhật bị trầy xước nặng, chảy máu. Nhưng Cơ Thành đã không biết điều này.
Lần ấy, ngoài gót chân bị thương, Minh Nhật còn có một vết thương khác, sâu hơn, đau hơn chẳng thể chữa lành để rồi về sau nó đã trở thành vết sẹo không bao giờ mất.
Cũng từ giây phút đó, trong lòng vị hoàng tử 9 tuổi bỗng chốc xuất hiện sự căm ghét hoàng huynh.
Phải chăng chính vì thế đã dẫn đến chuyện Minh Nhật đổ oan cho Cơ Thành?
Minh Nhật luôn muốn tước đoạt mọi thứ Cơ Thành yêu thương! Vì ganh tị? Vì căm ghét?
Và thật sự là còn bởi một điều nữa nhưng có vẻ đến giờ Minh Nhật vẫn chưa nhận ra.”
Cúi xuống, Minh Nhật nhẹ nhàng tháo đôi giày vải ra, ngay gót chân trái, có vết sẹo khá dài hằn trên da thịt, mờ nhạt. Lại nhớ đến câu nói khi nãy của Cơ Thành.
“-Ngươi không đủ tư cách so sánh với Lạc Diễm, đệ ấy... tốt hơn ngươi gấp ngàn lần, ngươi chẳng thể thay thế được đệ ấy đâu!”
Ánh mắt vô định, vị thái tử buột miệng, rất khẽ
-Huynh sẽ chẳng bao giờ hiểu được, đệ cũng biết đau!
Quan sát tình hình bên ngoài nửa canh giờ, Hiểu Lâm lắc đầu vẻ thất vọng
-Bọn thị vệ chẳng chịu nghỉ ngơi gì cả, thế này thì làm sao cứu các huynh đây!
Kế bên, Nguyệt Tịnh nói nhạt
-Đó là điều dĩ nhiên, canh giữ tội phạm phải nghiêm ngặt nếu lơ là để xảy ra chuyện gì thì đám thị vệ sẽ bị phạt nặng.
-Tội phạm? Các huynh của tôi có phạm tội gì đâu, tự dưng bị bắt vô cớ thôi.
-Việc để Tử Băng ở lại trong đoàn một phần cũng là lỗi của đại ca huynh nên dù không biết nhưng tất cả mọi người đều phạm luật quân nhân.
-Thật là, cũng tại Hoa Tử Băng gây ra chuyện khiến mọi người chịu khổ thế này.
Nguyệt Tịnh ngồi phịch xuống đống rơm trong nhà kho đầy bụi bặm của quán trọ
-Thôi, dù gì Tử Băng cũng đâu ngờ hậu quả lại nặng nề như vậy, cô ấy đâu cố ý.
Hiểu Lâm thở dài thườn thượt
-Cô là nữ nhi lẽ đương nhiên là bênh vực cho Hoa Tử Băng rồi!
-Còn nam nhân các huynh thì vô tâm, chẳng biết cảm thông cho người khác.
-Cảm thông thì được gì, đại ca vì tốt bụng nên để Tử Băng ở lại sau cùng thì sao, rước khổ vào mình.
-Huynh đúng là đại ngốc, đại ca huynh bất chấp mạo hiểm làm vậy là bởi...
Nguyệt Tịnh chưa nói hết câu thì Hiểu Lâm đã nhanh chóng bịt miệng cô lại, nói khẽ
-Suỵt, im lặng, có người đang đến!
Nguyệt Tịnh lắng nghe, đúng là có tiếng xì xầm, ai đó đang đi lại đây. Cô tiểu thư và Hiểu Lâm nín thở, cố gắng không gây ra tiếng động, tiếp đến, cả hai thấy trên vách cửa nhà kho xuất hiện ba, bốn chiếc bóng đen liêu xiêu chậm rãi đi ngang qua. Hoá ra là đám thị vệ, chúng đi tuần tra đêm.
Mấy phút sau, khi bọn chúng đi hết, Hiểu Lâm mới từ từ hạ tay xuống
-Phù, tí nữa là bị phát hiện. Cô đấy, khẽ cái mồm thôi, đang nấp trong nhà kho mà giọng cứ oang oang, muốn chúng bắt lắm hả?
-Huynh cũng đâu có thua gì tôi, bày đặt ra vẻ. Xì!
Nguyệt Tịnh lè lưỡi, quay phắt mặt sang bên. Hiểu Lâm lắc đầu, chán nản, lúc này anh không có tâm trạng đôi co với cô nàng nghịch ngợm đó.
Hiểu Lâm tiến lại gần cánh cửa, đưa mắt nhìn về phía mấy căn phòng giam giữ những người kia
-À, mà bao lâu thì chúng đổi phiên trực nhỉ, cô biết không?
Tự dưng không nghe trả lời, Hiểu Lâm hỏi lại lần nữa
-Nguyệt Tịnh, cô có biết bao lâu đám thị vệ đó đổi phiên trực cho nhau không?
Cũng chẳng nghe đáp, Hiểu Lâm bực mình xoay lại, hắng giọng
-Này, Quan Nguyệt Tịnh, cô có nghe...
Hiểu Lâm bất động khi thấy Nguyệt Tịnh ngồi cứng đơ, mắt mở to thao láo nhìn về phía trước... trước mặt cô tiểu thư thình lình xuất hiện một con rắn lục. Loài rắn nhỏ nhưng có nọc độc chết người.
Con rắn hướng cả thân hình lên cao, lắc qua lắc lại, cái lưỡi đỏ thì thè ra, cùng cái âm thanh “Xì! Xì!”.
Vẻ như nó muốn phóng vào Nguyệt Tịnh.
Hiểu Lâm nuốt nước bọt, cất tiếng thật nhỏ, căn dặn cô tiểu thư
-Cô ngồi yên đó, đừng động đậy! Nghe lời tôi, đừng có động đậy!
Nguyệt Tịnh ngồi yên như hoá đá, mồ hôi bắt đầu tuôn ra
-Nhưng... nhưng tôi sợ rắn lắm. Lỡ như bị cắn thì tôi sẽ chết.
-Không sao đâu, nếu cô không cử động thì nó sẽ chẳng tấn công cô. Bình tĩnh, đừng cuống lên! Tôi sẽ tìm cách đuổi nó đi.
Hiểu Lâm đảo mắt nhìn xung quanh cốt tìm xem có thanh gỗ hay đại loại thứ gì đó để đuổi con rắn.
Xui xẻo thay, nhà kho chỉ toàn rơm và mấy vật linh tinh, chẳng dùng được gì.
Còn Nguyệt Tịnh thì nỗi sợ càng lúc càng dâng cao bởi con vật xanh lè ấy cứ từ từ trườn đến chỗ cô.
Nó cứ tiến lại gần... gần hơn... gần nữa
Sau cùng, giờ đây, con rắn lục cách chỗ Nguyệt Tịnh ngồi chỉ vỏn vẹn ba bước chân.
Thấy tình hình nguy cấp, Hiểu Lâm đành mạo hiểm bước về phía con rắn, anh sẽ lợi dụng lúc nó lơ là rồi ra tay nhanh chóng chụp lấy nó.
Nhưng kế hoạch đã không thành công khi Nguyệt Tịnh đột ngột đứng dậy vì quá sợ.
-Đừng có động đậy!
Hiểu Lâm vừa dứt lời thì quả nhiên, nghe động, con rắn lục lập tức phóng cả thân hình dài ngoằn về phía Nguyệt Tịnh đồng thời nhe nanh ra.
Cô tiểu thư kinh hãi liền nhắm mắt lại và suýt hét toáng.
Không cần suy nghĩ, Hiểu Lâm dùng thân mình che cho Nguyệt Tịnh đồng thời đưa tay bịt miệng cô bởi nếu để tiếng thét vang lên thì chắc chắn rằng, đám thị vệ sẽ đổ ập vào đây ngay.
Mấy giây sau, Nguyệt Tịnh từ từ mở mắt, ngạc nhiên thấy Hiểu Lâm ở ngay trước mặt, cùng lúc giọng anh thật khẽ
-Im lặng, đừng la lớn, đám thị vệ sẽ nghe đó!
Cô tiểu thư gật gật, bấy giờ Hiểu Lâm mới bỏ tay xuống. Nguyệt Tịnh cố trấn tĩnh xong đưa mắt nhìn ra phía sau lưng anh chàng để xem con rắn lục thế nào.
-Ủa, nó biến mất rồi! May quá, tôi sợ phát khiếp! Huynh làm sao hay vậy?
Không nghe trả lời, Nguyệt Tịnh liền xoay qua, cái nhìn sửng sốt khi cô thấy Hiểu Lâm nhăn nhó, mồ hôi ướt đẫm trán, tay bóp chặt bả vai phải.
-Hiểu Lâm, huynh bị gì thế? Huynh đau ở đâu ư?
Anh chàng họ Chu lắc đầu, lặng thinh. Như phát hiện ra điều gì, Nguyệt Tịnh lập tức gỡ tay Hiểu Lâm ra xem thử. Đúng như cô nghĩ, ngay bả vai anh xuất hiện hai lỗ nhỏ ứa máu.
Nguyệt Tịnh lắp bắp, mặt bần thần
-Huynh… huynh bị rắn cắn rồi! Làm sao đây, rắn lục là loài có nọc độc chết người, nếu không tống máu độc ra ngoài thì nửa canh giờ huynh sẽ chết!
Trông vẻ hoang mang của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm, dù rất đau nhưng vẫn tìm lời an ủi
-Không… sẽ không sao đâu, biết đâu con rắn lục này không có độc.
-Đừng nói linh tinh như vậy, rắn lục nào mà chẳng có độc chứ. Tại sao huynh ngốc thế, đã biết nó lao đến thì phải tránh xa ra đằng này lại… không ổn, phải hút máu độc ra trước khi quá muộn!
Hiểu Lâm còn chưa hiểu gì thì Nguyệt Tịnh nắm lấy phần vải áo ngay bả vai anh, dùng sức xé toạc.
-Này, này cô làm trò gì thế?
Hiểu Lâm sượng sùng, gắt gỏng. Nguyệt Tịnh kiên quyết
-Tôi sẽ hút máu độc ra cho huynh như vậy mới mong có hy vọng!
-Không được, rất nguy hiểm, ngộ nhỡ cô trúng độc luôn thì sao.
-Bây giờ mạng sống của huynh là quan trọng, sẽ ổn thôi, tôi sẽ cố gắng để không bị nhiễm độc.
-Ngừng lại… đừng có làm chuyện ngốc nghếch…! Tôi bảo cô dừng lại!
Mặc kệ Hiểu Lâm quyết liệt ngăn cản, Nguyệt Tịnh vẫn khăng khăng muốn hút máu độc cho anh.
Hít sâu một hơi, cô tiểu thư chậm chạp kề môi lên hai lỗ cắn trên da thịt Hiểu Lâm rồi hút mạnh.
Khi máu độc đã vào miệng, Nguyệt Tịnh quay qua bên cạnh, phun ra, xong tiếp tục hút.
Cứ thế, hút rồi phun, cô làm liên tục gần chục lần.
Cỏn Hiểu Lâm vừa đau vừa không ngừng lên tiếng ngăn cản Nguyệt Tịnh.
Do hiện tại sức lực của anh yếu dần nên dù muốn thế nào anh cũng chẳng ngăn nổi cô.
Nhắm mắt, cắn răng, Hiểu Lâm chỉ còn biết cầu trời cho Nguyệt Tịnh đừng bị trúng độc.
Mấy phút sau, vẻ như máu độc đã được hút ra hết, Nguyệt Tịnh mới ngừng lại, thở mệt nhọc
-Tốt rồi, mọi chuyện đã ổn! Huynh thấy thế nào?
Hiểu Lâm lả người, mệt mỏi, cố gật đầu
-Ừm, tôi không sao…
-May quá!
Nguyệt Tịnh thấy lòng nhẹ nhõm.
Khẽ đưa mắt qua, Hiểu Lâm thấy vệt máu ngay khéo miệng cô, tức thì anh đưa tay chùi nhẹ, bảo
-Cô đúng là ngốc hết thuốc chữa, mạo hiểm hút máu độc cho tôi mà không sợ sao?
Trước cử chỉ ân cần đó, Nguyệt Tịnh tự dưng lúng túng, gạt tay Hiểu Lâm ra, nói nhạt
-Huynh còn ngốc hơn tôi đấy, tôi biết huynh đã che cho tôi trước sự tấn công của con rắn lục. Biết bản thân thế nào cũng bị cắn vậy mà vẫn làm thế. Dẫu sao xem như đây là cách tôi trả ơn huynh.
Nghe thế, Hiểu Lâm không nói gì nữa. Hiểu sự lo lắng của anh nên Nguyệt Tịnh cười cười
-Đừng lo, mạng tôi lớn lắm, không chết đâu. Chất độc này chẳng thể giết được tôi.
Lại quay qua nhìn, Hiểu Lâm thấy Nguyệt Tịnh cười đùa, tỏ vẻ không sao vì cô muốn trấn an anh.
Chẳng hiểu sao, trong lòng anh chàng họ Chu dâng lên một tình cảm yêu thương dành cho Nguyệt Tịnh và chính điều đó đã khiến anh không kiềm chế được hành động của mình là… hôn cô nàng!
Đờ dẫn, Nguyệt Tịnh cứng đơ cả người, mắt thì mở to sửng sốt khi môi Hiểu Lâm chạm vào môi cô.
Quá bất ngờ, cô tiểu thư chẳng biết phản ứng thế nào, không đẩy ra cũng không tức giận chỉ ngồi lặng đi với gương mặt nóng bừng như phát sốt và trái tim thì đập dữ dội, cảm giác như muốn nổ tung.
Hiểu Lâm hôn Nguyệt Tịnh đồng thời lưỡi anh liếm nhẹ vệt máu ngay khoé miệng cô.
Nhận ra điều ấy, lập tức, Nguyệt Tịnh đẩy mạnh anh chàng bởi hiểu lý do
-Dừng lại, huynh làm gì vậy?
Bị đẩy ngã, Hiểu Lâm nằm sóng soài trên đống rơm, bật cười
-Thế là ổn, nếu cô chết vì trúng độc thì tôi cũng sẽ chết cùng cô, như thế tôi không cần lo!
Nguyệt Tịnh đưa tay lên môi, ít giây sau, cô tức giận
-Đồ ngốc, công tôi hút máu độc ra cho huynh xem như đổ bể, cuối cùng huynh lại lấy máu độc từ tôi.
-Có gì đâu, nếu cùng chết thì sẽ vui hơn!
Lặng thinh. Mái đầu Nguyệt Tịnh cúi thấp rồi cất giọng hỏi
-Vậy huynh hôn tôi là vì muốn chết?
Ngừng cười, Hiểu Lâm từ từ ngồi dậy
-Thật ra, tôi không muốn cô chết, lỡ như cô trúng độc và chết thật, tôi nhất định sẽ không chịu nổi vì vậy, cách này sẽ giúp hai chúng ta cùng chết.
Chậm rãi, Nguyệt Tịnh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe
-Sao… sao huynh tốt với tôi quá vậy? Huynh chấp nhận vì tôi mà chết ư?
Nở nụ cười trước câu hỏi ngốc nghếch của cô tiểu thư, Hiểu Lâm bảo
-Trưa nay, chẳng phải huynh đã nói “ Huynh muốn trở thành người bảo vệ muội!” lẽ nào muội vẫn chưa hiểu tình cảm của huynh? Huynh đã hứa thì sẽ làm, chỉ cần muội gặp nguy hiểm, huynh nhất định bất chấp cả mạng sống để bảo vệ muội, thậm chí, cả khi muội chết, huynh cũng sẽ chết theo!
Bất động, mắt Nguyệt Tịnh tròn xoe, không chớp…
Lúc bị Cơ Thành từ hôn, cô đã nghĩ, mãi mãi bản thân sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Cô sẽ không yêu ai ngoài Cơ Thành và cũng như chẳng có người nam nhân nào yêu cô.
Vậy mà giờ đây, trái tim đã chết của Nguyệt Tịnh lại bắt đầu rung động trước một người.
Cô không biết rằng, người đó yêu cô nhiều như thế, có thể vì cô hy sinh mạng sống, kể cả việc nếu cô chết, người đó cũng chấp nhận chết theo.
-Đối với huynh, muội quan trọng đến thế sao?
Đưa tay về phía trước, Hiểu Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Tịnh. Giữ chặt cô trong lòng, anh thì thầm
-Muội là tất cả của huynh!
Cảm xúc kéo đến làm Nguyệt Tịnh choáng ngợp, câu trả lời ấm áp đó khiến cô tiểu thư bật khóc, niềm vui sướng vỡ oà trong nước mắt.
Cuối cùng, Nguyệt Tịnh cũng là người quan trọng nhất trong lòng một người.
Hạnh phúc dâng trào khiến cô không nói được gì ngoài việc mãi gọi tên anh
-Hiểu Lâm! Hiểu Lâm! Hiểu Lâm!
Vuốt nhẹ mái đầu Nguyệt Tịnh, anh chàng họ Chu mỉm cười
-Huynh nghe rồi, huynh đã nghe muội gọi tên… Nguyệt Tịnh à!
-Muội cám ơn huynh nhiều lắm!
Tựa cằm lên bờ vai đang run run của cô, Hiểu Lâm nói chậm rãi
-Nguyệt Tịnh, “huynh muốn trở thành người bảo vệ muội”, giờ muội hãy cho huynh câu trả lời!
Gật đầu liên tục, Nguyệt Tịnh vừa khóc vừa đáp ngay
-Muội đo…
Nhưng câu nói của Nguyệt Tịnh chưa dứt và Hiểu Lâm cũng chẳng kịp nghe hết thì cơn đau bả vai, ngay chỗ bị rắn cắn khi nãy bỗng nhiên kéo đến.
Hiểu Lâm cắn răng, đau quá, đau kinh khủng… lẽ nào máu độc chưa hút ra hết nên đến lúc này bộc phát. Vậy là kết thúc sao?
Thấy cơ thể Hiểu Lâm tự dưng run lên kỳ lạ, Nguyệt Tịnh ngạc nhiên liền đẩy nhẹ anh ra.
Cô tiểu thư hoảng hốt bởi anh chàng nhăn nhó vẻ rất đau đớn, gương mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm.
-Hiểu Lâm, huynh đừng làm muội sợ! Huynh sao vậy, trả lời muội đi!
Hiểu Lâm ngã xuống đống rơm, tay nắm chặt, cả người lăn lộn, cơn đau do chất độc khiến đầu anh muốn nổ tung, bả vai nhức buốt, tê liệt.
Nguyệt Tịnh liền nhìn lại vết thương, hai lỗ cắn sưng tấy, bầm tím, đúng là chất độc chưa hút hết.
-Muội… muội sẽ hút…
-Không… đừng… vô ích thôi… không… còn kịp nữa… muội đừng phí công…
Giọng Hiểu Lâm đứt quãng, nghe chẳng còn rõ, hơi thở dồn dập.
Nguyệt Tịnh sợ hãi khóc nức nở
-Là muội, là lỗi của muội. Hiểu Lâm, muội xin huynh đừng chết! Đừng bỏ muội! Đúng, huynh vẫn chưa nghe câu trả lời, muội đồng ý!
-Có câu nói này của muội, huynh đã không còn gì phải hối hận.
-Không, huynh đừng chết, chỉ cần huynh sống, muội sẽ thành thân với huynh. Muội sẽ là thê tử của huynh vì muội yêu huynh! Làm ơn, xin huynh đừng bỏ muội!
Đau đớn cùng cực nhưng Hiểu Lâm vẫn cười, cố đưa tay lau nước mắt cho cô tiểu thư
-Nguyệt Tịnh, huynh cũng yêu muội!
Chỉ chờ câu nói kết thúc là Hiểu Lâm nhắm mắt, ngất lịm.
Bần thần, những giọt nước mắt không ngừng chảy dài, Nguyệt Tịnh gục đầu, thét lớn
-Hiểu Lâm!
Rầm! Cửa nhà kho bật tung, Nguyệt Tịnh giật mình xoay lại. Là đám thị vệ, nghe tiếng hét của cô chúng đã lập tức ập vào đây.
-À, sao ở đây lại có một mỹ nhân cùng tên nam nhân nào thế này?
-Hì hì, đang buồn nào ngờ tự nhiên xuất hiện người đẹp, may quá, bọn mình có thể giải sầu rồi!
Cái nhìn của Nguyệt Tịnh bần thần, dưới đáy mắt phản chiếu hình ảnh đám thị vệ cười cợt nhã từ từ tiến về phía cô.
****************
Ánh nắng buổi sớm hắt nhẹ lên mặt, Hiểu Lâm choàng tỉnh, mở mắt ra đầy mệt mỏi
-Mình ở đâu đây, mình chết chưa?
Chậm chạp ngồi dậy, anh chợt nhăn mặt, vết rắn cắn ngay vai lại nhức nhưng đã đỡ hơn đêm qua nhiều. Đưa mắt nhìn, Hiểu Lâm thấy vai đã được băng bó, chỉ cảm giác buốt buốt.
-Ai đã băng bó vết thương cho mình? Và mình đang ở đâu?
Hiểu Lâm nhắm mắt, rờ đầu vì cơn choáng váng vẫn còn. Bỗng, sực nhớ đến Nguyệt Tịnh, anh liền đảo mắt sang hai bên tìm kiếm. Đêm qua, trước khi ngất đi, anh đã thấy cô khóc rất nhiều.
Cô tiểu thư không có ở đây, lo lắng, Hiểu Lâm bật dậy gọi to
-Tịnh Tịnh!
Nhưng chưa đi được bao nhiêu thì Hiểu Lâm khựng lại bởi bả vai đau nhói.
Chợt, một giọng nói vang lên, vừa đủ nghe
-Huynh còn chưa khỏi mà đã lao đi tìm cô gái tên Nguyệt Tịnh à? Xem ra, cô tiểu thư đó rất quan trọng với huynh!
Câu nói trêu đùa và có chút hời hợt này quen lắm, Hiểu Lâm tự nhủ, nhanh chóng anh liền nhìn về nơi phát ra chất giọng đó. Ngay cửa sổ phòng, ánh nắng bên ngoài hắt nhẹ lên bóng dáng mảnh khảnh, mặc áo đen cùng mái tóc dài... gương mặt dần dần hiện ra cùng nụ cười nửa miệng, ngạo nghễ...
-Thượng Giả Nam?!
Hiểu Lâm kêu lớn khi đã nhận ra người đó là ai.
Giả Nam ngồi gác chân lên bậc cửa sổ, thở dài chán nản
-Huynh đúng là... có biết đám thị vệ phủ tể tướng lởn vởn ở quán trọ này không mà lại hét to như thế, đêm qua hết cô nương Nguyệt Tịnh rồi bây giờ đến huynh à? Bị tóm cả lũ là toi đấy, biết chưa?
Hiểu Lâm chưa hết bất ngờ, chậm rãi đi lại gần
-Sao huynh lại ở đây?
Giả Nam phủi phủi y phục đáp
-Tôi đến để cứu huynh!
-Cứu tôi? Là sao?
-Giời ạ, đêm qua nếu không nhờ tôi xuất hiện kịp thời thì huynh và cô nương Nguyệt Tịnh kia đã mất mạng dưới tay đám thị vệ rồi. Gớm, ngỡ huynh chết nên cô ấy thét kinh!
-Đêm qua đám thị vệ phát hiện chúng tôi trốn trong nhà kho ư?
-Ừ, giữa đêm khuya tự dưng nghe giọng hét to thế mà không bị phát giác mới là chuyện lạ.
Hiểu Lâm sốt sắng, hỏi nhanh
-Thế Tịnh Tịnh sao rồi, muội ấy có bị gì không?
Giả Nam gác tay ra sau gáy, nói lãng đãng
-Cô nương ấy suýt bị đám thị vệ giở trò, cũng may tôi giải cứu kịp nên xem như không sao.
-Cái gì, chúng dám làm vậy hả? Chết tiệt, một lũ khốn, tôi phải đi tính sổ với chúng!
Giả Nam ngán ngẩm giữ tay Hiểu Lâm
-Đứng lại, huynh bị rắn cắn ngay vai chứ có phải ngay đầu đâu mà phát điên vậy? Nếu muốn bị bắt thì xuất đầu lộ diện đi. Dù gì, cô nương của huynh đã không sao rồi, bây giờ cô ấy đang ngủ ở bên trong.
Tức thì Hiểu Lâm xoay lưng toan bước vào thì Giả Nam bảo
-Để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa, đêm qua vì lo cho huynh mãi đến gần sáng cô ấy mới chợp mắt. Với lại tôi có vài điều muốn hỏi huynh đây, hãy ngồi xuống.
Đành nghe theo lời Giả Nam, Hiểu Lâm lầm lũi lê bước đến giường, ngồi phịch xuống
-Huynh đã băng bó bết thương cho tôi?
-Chứ còn ai vào đây, may cho huynh đấy, chất độc không nhiều nên thuốc của tôi mới cứu nổi, cũng nhờ cô nương tên Nguyệt Tịnh hút gần hết máu độc cho huynh.
-Vậy Tịnh Tịnh có bị trúng độc?
-Huynh đúng là đầu lừa, chỉ khi nào trong miệng cô ấy có vết thương thì độc mới ngấm vào thôi, còn bình thường thì việc hút máu độc không đến nỗi nguy hiểm.
Nói đến đấy chả hiểu sao Giả Nam cười cười, Hiểu Lâm nhíu mày
-Bộ có gì vui lắm sao?
-À ừm, tại tôi nhớ đến cảnh huynh liếm máu độc ngay khoé miệng cô nương tên Nguyệt Tịnh bằng nụ hôn nên buồn cười thôi. Cả hai người đều ngốc như nhau, muốn cùng chết hả?
Không ngờ lại bị Giả Nam tố giác hành động đó, Hiểu Lâm đỏ mặt, hắng giọng
-Thật quá đáng, huynh dám nhìn lén tôi... nếu đã có mặt ngay lúc đó thì sao không xuất hiện, có biết là chúng tôi rất lo sợ bị đám thị vệ phát hiện?
Giả Nam nhảy phốc xuống đất, khoanh tay
-Tôi không nỡ cắt ngang giây phút tình cảm của huynh, với lại, ôm hôn thắm thiết như thế xem ra hai người đâu có sợ hãi gì!
Lời lẽ châm chọc quái ác của anh chàng họ Thượng khiến Hiểu Lâm lúng túng, chả biết đáp sao.
Trông thế, Giả Nam tặc lưỡi, tỏ ra thích thú
-Chà đúng là nhanh thật, lần gặp cuối, huynh còn là một tên lóc chóc, nghịch ngợm vậy mà chỉ vài tháng sau đã “ra dáng” nam nhân thế này.
-Đủ rồi, đừng có trêu chọc nữa, tôi hỏi huynh, sao huynh lại biết mà đến đây?
-Tôi có một người quen là thị vệ ở phủ tể tướng, nghe huynh ta nói lại, tôi mới biết các huynh bị bắt giam ở quán trọ Quý Hỷ, lập tức tôi đã đến đây xem sao, quả nhiên, mọi người gặp nạn thật.
Hiểu Lâm thở ra
-Chuyện này đối với đoàn binh lính chúng tôi cũng rất đột ngột, chẳng ngờ được, Hoa Tử Băng lại là nữ nhi cải trang vào đoàn... cô nương ta gây ra tất cả mọi rắc rối hiện tại, đại ca tôi còn bị bắt giam trong ngục phủ tể tướng.
Hiển nhiên Giả Nam lên tiếng bênh vực cho Tử Băng
-Đừng nói thế, đâu phải Băng muội cố ý, hại Tinh Đạo chẳng phải là điều muội ấy muốn.
Hiểu Lâm khó hiểu, liền lặp lại hai từ
-Băng muội?! Sao gọi thân thiết vậy...? Lẽ nào huynh đã biết Tử Băng là nữ nhi từ sớm?
Giả Nam cười toe, gật gật, trông như trẻ con
-Chính xác, lúc gặp Băng muội lần đầu tiên tôi đã phát hiện ra rồi, tôi tiếp xúc với nữ nhi rất nhiều nên vừa nhìn là tôi biết ngay.
-Chà, bất ngờ quá!
-Bất ngờ đến mấy cũng chẳng bằng đại ca của huynh, Chu Tinh Đạo còn biết thân phận nữ nhi của Băng muội từ rất sớm ...
Hiểu Lâm há hốc, bất ngờ
-Thế ư? Tôi tưởng đại ca chỉ vừa mới phát hiện ra Tử Băng thôi.
-Huynh đúng là chẳng biết để ý gì hết, huynh không thấy ngạc nhiên là đại ca huynh luôn cố tình tách Băng muội ra xa các huynh à, chưa kể, huynh ta lại còn bảo vệ muội ấy một cách khéo léo.
Bấy giờ Hiểu Lâm mới chợt nhớ lại... những lúc anh muốn tắm cùng Tử Băng, đại ca anh luôn xuất hiện và không ngừng ngăn cản, ngoài ra, đại ca còn đối xử ân cần với Tử Băng một cách kỳ lạ, vẻ như giờ Hiểu Lâm đã hiểu thái độ quan tâm quá mức của đại ca dành cho Tử Băng. Cả cái lần Tử Băng phát sốt, đại ca anh tỏ ra rất giận anh, A Giang, A Sơn. À... mà những lý do đại ca nói khi đó biết đâu là giả, Hiểu Lâm nhủ thầm, đại ca biết ra thân phận nữ nhi của Tử Băng từ lúc nào?
-Vậy đại ca đã rất cố gắng trong việc bảo vệ bí mật của Tử Băng, tại sao huynh ấy lại nhọc công thế?
Giả Nam liền cười phì bởi vẻ mặt đăm chiêu của Hiểu Lâm
-Bây giờ huynh đã biết yêu vậy mà còn chưa hiểu lý do việc làm của đại ca mình à?
Mắt Hiểu Lâm tròn xoe, ngạc nhiên
-Nghĩa là...
Hiểu Lâm chưa kịp nói thì anh và Giả Nam nghe tiếng Nguyệt Tịnh vọng từ bên trong ra
-Hiểu Lâm!
-Tịnh Tịnh, muội ấy tỉnh rồi!
Giả Nam chống hông, đảo mắt
-Có lẽ vậy, huynh nên vào xem cô ấy thế nào. Còn tôi sẽ đến phòng giam những người kia để gặp họ.
-Huynh muốn gặp các huynh tôi sao?
-Ừm, tôi cần xem tình hình của họ thế nào, với lại tôi rất muốn gặp Băng muội.
-Thế sau đó, huynh sẽ làm gì?
-Giống như huynh, nghĩ cách cứu họ, hai cái đầu vẫn hay hơn một cái.
Nhìn nụ cười nửa đùa nửa thật của anh chàng họ Thượng, Hiểu Lâm chợt nói
-Xin lỗi vì trước đây tôi đã nghĩ xấu về huynh.
-Tôi biết, điều đó không quan trọng. Thôi, vào xem cô nương của huynh thế nào, lát nữa tôi quay lại.
-Ừm... cám ơn huynh!
Giả Nam vỗ vai Hiểu Lâm rồi rời khỏi phòng.
Đứng ngẩn một lúc lâu, Hiểu Lâm mới chậm chạp đi vào bên trong. Vừa thấy anh, Nguyệt Tịnh đã mừng rỡ nhanh chóng đứng dậy, xuống giường chạy đến gần
-Hiểu Lâm, huynh không sao chứ? Vết thương thế nào rồi… muội lo cho huynh lắm.
Gật đầu, anh chàng họ Chu mỉm cười
-Ừm, huynh đang đi xuống cửu tuyền thì tự dưng nghe tiếng muội gọi huynh rất lớn và còn khóc nữa, xót xa quá nên huynh liền quay về gặp muội!
Biết Hiểu Lâm giễu mình chuyện đêm qua, Nguyệt Tịnh giận dỗi, đánh vào người anh chàng
-Muội lo cho huynh đến mất ngủ vậy mà huynh còn đùa được, đáng ghét!
Hiểu Lâm chợt nhăn mặt, tay đặt lên vai, cả người cúi xuống, dường như rất đau.
Nguyệt Tịnh sợ hãi, hỏi gấp gáp
-Huynh lại đau ư? Muội xin lỗi vì đã đánh huynh… muội không tốt!
Đột ngột, Hiểu Lâm ngước mặt lên nháy mắt, lè lưỡi
-Đùa với muội thôi!
Lại bị trêu chọc lần thứ hai, Nguyệt Tịnh tức giận, quay phắt đi
-Mặc xác huynh!
Bất ngờ Hiểu Lâm nắm tay Nguyệt Tịnh kéo cô xoay lại, đôi mắt cô tiểu thư mở to khi gương mặt hai người gần sát nhau. Rất gần.
Hiểu Lâm dịu dàng bảo
-Đừng giận, huynh sẽ đền bù cho muội.
Trái tim trong ngực Nguyệt Tịnh đập mạnh khi Hiểu Lâm từ từ kề môi lại gần môi cô. Mặt nóng bừng, cô tiểu thư nghịch ngợm khẽ khép hàng mi lại, chờ đợi đón nhận nụ hôn từ anh.
Lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì Hiểu Lâm dừng lại, nhìn cô nàng nhắm mắt, anh cười phì
-Xem ra muội rất thích được huynh hôn!
Lập tức mở mắt, trông vẻ thích thú trên gương mặt Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh cắn môi, gắt
-Muội ghét huynh!
Miệng vẫn cười, nhẹ nhàng Hiểu Lâm liền ôm choàng lấy cô tiểu thư họ Quan.
-Được rồi, muội ghét hay yêu huynh, cái gì cũng được, điều quan trọng bây giờ là, chúng ta đã ở bên cạnh nhau. Huynh sẽ không bao giờ để muội rời xa huynh nữa!
Nằm yên trong vòng tay Hiểu Lâm, Nguyệt Tịnh nhắm mắt sung sướng, chưa bao giờ cô vui như thế.
Một hạnh phúc mới đang đến với cô tiểu thư từng muốn kết liễu cuộc đời khi bị từ hôn... và lần này tình yêu của cô sẽ không dễ dàng tan biến.
“ Chỉ cần mở rộng bàn tay, nhất định sẽ có một trời hoa.”
Câu nói hôm nào chợt vang vọng... giờ đây, Nguyệt Tịnh đã thật sự hiểu một cách sâu sắc điều đó.
****************
Tên thị vệ vung tay lên định đánh Tử Băng thì Trần Thống nhanh chóng giữ tay hắn lại, bảo
-Xin đừng hành động lỗ mãng với đệ đệ tôi!
Mắt Tử Băng tròn to, nhìn chằm chằm anh chàng nhị ca bởi câu nói khi nãy của anh.
Tên thị vệ cười nhạt
-Lớn lối nhỉ, dám nói thế với ta à? Ngươi nên nhớ bản thân đang phạm tội, đừng có lên mặt. Cô ta là nữ nhi, đâu còn là đệ đệ của ngươi, việc gì ngươi phải bảo vệ?
Trần Thống, ánh mắt kiên quyết
-Dù là nữ nhi nhưng Hoa Tử Băng vẫn là tiểu đệ của chúng tôi, chỉ cần Tử Băng còn ở trong đoàn thì người nhị ca như tôi phải bảo vệ đệ ấy!
Tử Băng đặt tay lên môi, sự xúc động khiến cô muốn bật khóc.
Còn Trần Nhất, Trần Giang, Trần Sơn thì nhìn nhau, đầy ngạc nhiên trước hành động của huynh lớn.
Trông cái nhìn mạnh mẽ, nghiêm nghị của Trần Thống, tên thị vệ bắt đầu lúng túng, liền rút tay lại
-Được lắm, xem như ngươi giỏi!
Đưa mắt nhìn nhìn Tử Băng, tên thị vệ phách lối quay lưng, ra lệnh cho một tên thị vệ đứng gần đó
-Ngươi, ở trong đây canh chừng chúng cẩn thận, nếu để xảy ra chuyện gì thì cẩn thận cái đầu ngươi.
Tên thị vệ kia cúi người, tuân lệnh. Cửa phòng đóng lại, Trần Thống nói khẽ
-Đúng là cẩu nô tài!
Bên cạnh, Tử Băng giương mắt về phía anh, rụt rè cất tiếng gọi
-Nhị ca… huynh…
Trần Thống liền quay qua, cắt ngang lời đệ đệ
-Đệ đấy, lần sau đừng có đứng ngớ ra như vậy, thấy ai đó sắp đánh mình thì phải biết tránh chứ.
-Dạ?!
-Bình thường đệ lanh lợi lắm sao khi nãy lại nghệch mặt và phản ứng chậm thế? Lần này huynh ra mặt giúp đệ lần sau đệ tự lo lấy!
Đứng nghe Trần Thống mắng cho một tràng dài, Tử Băng không thấy buồn, cũng không thấy sợ mà ngược lại cô thấy rất vui nên đã cười tươi, mắt ngấn lệ.
Thấy Tử Băng đứng cười, tưởng thất đệ có vấn đề về tâm lý, Trần Thống khoanh tay, bực mình
-Đệ có nghe huynh nói không, còn ở đó cười nhăn răng ra nữa.
Tử Băng lau lau giọt nước mắt sắp rơi, gật đầu, nói nghẹn
-Vâng, đệ nghe rồi! Nhị ca, huynh… huynh chịu tha thứ cho đệ rồi sao?
Trước thái độ mừng rỡ lẫn xúc động của Tử Băng, Trần Thống thở ra, bảo nhanh
-Tạm thời trước mắt là vậy nhưng còn phải xem biểu hiện của đệ thế nào trong mấy ngày tới đã!
Khỏi nói, cô gái họ Hoa mừng rỡ vô cùng, cuối cùng, anh chàng nhị ca khó tính cũng đã hết giận cô.
Trần Nhất cười cười
-Đệ biết, huynh sẽ không giận Tử Băng lâu được.
Trần Giang thêm lời
-Vậy là huynh cũng chẳng còn trách đại ca nữa, đúng không?
Trần Sơn vỗ hai tay vào nhau, nghe cái chát
-Tốt quá, huynh đệ chúng ta lại hoà hợp như trước!
Trông vẻ hứng chí của bốn tiểu đệ, Trần Thống lắc đầu, buông câu nhạt nhẽo
-Đừng vội mừng, huynh đâu bảo là hết giận, tạm thời chỉ là nói chuyện qua lại thôi!
Tử Băng gật đầu liên tục rồi quên béng mất mình là nữ nhi, cô đã vòng tay ôm lấy Trần Thống, rối rít
-Cám ơn nhị ca, đệ vui lắm!
Cũng giống Trần Nhất, Trần Thống thấy ngượng, dù sao thì, Tử Băng vẫn là nữ nhi nên cái ôm thân thiết này khiến anh cảm giác… sượng sùng.
-Đệ buông ra đi, đệ là nữ nhi đừng tuỳ tiện ôm chầm lấy huynh như thế!
Tử Băng toan cất tiếng thì tên thị vệ canh gác đứng ngay cửa thình lình cất giọng
-Phải đấy, muội là nữ nhi không nên dễ dãi ôm nam nhân vậy đâu!
Năm người nọ kinh ngạc liền hướng mắt về phía tên thị vệ. Chất giọng này rất quen… đã từng nghe ở đâu thì phải. Tất cả còn khó hiểu thì tên thị vệ tháo mũ ra, ngẩng mặt lên cười toe toét
-Chào, còn nhớ tôi chứ?
Cả bọn đồng thanh gọi lớn
-Thượng Giả Nam?!
Giả Nam đưa tay lên môi, ra dấu
-Suỵt! Mọi người muốn tôi bị phát hiện à?
Năm người kia liền im bặt. Vài giây sau, Tử Băng hỏi ngay
-Giả Nam, là huynh ư? Sao huynh lại có mặt ở đây?
Giả Nam bỏ mũ xuống đất, bước nhanh đến trước mặt Tử Băng rồi lập tức ôm chầm lấy cô
-Huynh nhớ muội lắm, Tử Băng!
Tử Băng nghiến răng, cố đẩy anh chàng quỷ quái ấy ra
-Buông ra mau! Huynh làm trò gì vậy?
Giả Nam vẫn giữ chặt cô nàng không rời, lệ chảy “đầm đìa”
-Lâu lắm rồi huynh mới gặp muội! Huynh ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nhớ đến muội, muội có nhớ huynh không?
Chẳng cần suy nghĩ, Tử Băng đáp gọn, dứt khoát
-Không! Không đời nào tôi nhớ huynh! Bỏ tôi ra, tôi hét lên bây giờ!
-Muội không dám hét đâu, muội đâu nỡ để huynh bị bắt. Ôi, huynh “iêu” muội quá, Tử Băng à!
Vừa nói Giả Nam vừa ôm chặt cô gái họ Hoa vào lòng hơn.
Tử Băng muốn điên cả người, cứ hễ gặp mặt anh chàng họ Thượng là cô bực mình kinh khủng.
Thấy Tử Băng thôi vùng vẫy, Giả Nam ngạc nhiên, bấy giờ mới đẩy nhẹ cô ra, hỏi
-Muội sao thế?
Ngước nhìn Giả Nam, Tử Băng mím môi đồng thời vung tay lên định đánh vào người anh nhưng Giả Nam đã mau lẹ giữ tay cô
-Muội tàn nhẫn thật, chưa chi đã muốn đánh huynh rồi.
-Đúng, tôi ghét huynh, tôi nhất định phải đánh chết huynh!
Quan sát nét mặt giận dữ của Tử Băng, Giả Nam cười phì, thích thú
-Khi giận, trông muội còn đáng yêu hơn nữa!
-Huynh…
Chẳng đệ Tử Băng nói hết là anh chàng họ Thượng đã hôn nhẹ lên má cô cùng lời nói dịu dàng
-Chính vì vậy mà huynh càng thích muội hơn, Băng muội “iêu” quý của huynh!
Mặt đỏ bừng, Tử Băng cắn môi, ánh mắt toé lửa trước hành động “khiếm nhã” lần thứ hai của anh
-Tôi sẽ giết huynh!
Giả Nam bật cười xong lại… tiếp tục ôm lấy cô gái họ Hoa mặc cô không ngừng cáo cấu mình.
Nãy giờ, bốn huynh đệ họ Trần đứng nghệch mặt trước cử chỉ âu yếm, thân mật của hai người kia.
Giả Nam, giờ mới sực nhớ đến bốn người còn lại, nên đưa mắt sang bên, chào hỏi
-Hà, các huynh vẫn khoẻ chứ, nghe tin mọi người gặp nạn là tôi đến đây ngay đấy!
Trần Thống nhíu mày
-Nghe tin? Việc đoàn binh lính Bắc Đô bị bắt đã được loan tin khắp kinh thành rồi ư?
-Không, là một người quen tiết lộ, để lát nữa tôi kể sau. Trước mắt là bàn tính cứu mọi người đã.
Trần Nhất ngạc nhiên
-Huynh đến đây để cứu chúng tôi sao?
-Trần Nhất huynh nói lạ thế, tôi đến đây không phải cứu các huynh thì để làm gì. Mà tôi có gặp Hiểu Lâm rồi, huynh ta đi cùng một vị cô nương tên Nguyệt Tịnh.
Đang vùng vẫy, Tử Băng liền ngừng lại, thốt lên
-Nguyệt Tịnh? Chẳng phải cô ấy trở về nhà rồi ư?
-Đúng, hôm trước Quan tiểu thư đã từ biệt chúng ta sao bây giờ lại ở bên cạnh Hiểu Lâm?
Trần Giang thắc mắc. Giả Nam tiếp
-Tôi không rõ, đêm qua họ suýt bị đám thị vệ “xử” cũng may tôi đến kịp. Chưa kể, Hiểu Lâm còn bị rắn độc cắn nữa.
-Cái gì?!
****************
Hôm nay, hoàng cung diễn ra tang lễ của thất hoàng tử Lạc Kỳ. Những người trong hoàng thất, các bá quan đại thần, tất cả đều có mặt đông đủ để dự tang.
Cái chết đột ngột của Lạc Kỳ khiến những bá quan hết sức kinh ngạc và như lời Lạc Phổ, mọi người chỉ biết rằng, Lạc Kỳ bị ám sát, cho đến giờ triều đình vẫn đang điều tra truy bắt hung thủ.
Việc Cơ Thành giết hại Lạc Kỳ dĩ nhiên tạm thời sẽ được giấu kín.
Triều đình phát tang khắp kinh thành, dân chúng phải chịu tang trong vài ngày.
****************
Sau khi nghe Giả Nam kể lại mọi chuyện giữa Hiểu Lâm với Nguyệt Tịnh đêm hôm qua thì năm người kia nhìn nhau, há hốc. Trần Sơn lên tiếng trước
-Vậy là Hiểu Lâm và Quan tiểu thư yêu nhau rồi ư? Trời ạ, chẳng thể tin nổi!
Trần Giang khoanh tay, lắc đầu
-Đúng là chẳng ngờ được.
Trần Nhất ngồi xuống ghế, thở dài
-Vốn dĩ lần đầu tiên khi Quan tiểu thư rơi từ vách núi Am xuống trúng ngay chỗ của Hiểu Lâm thì duyên phận của cả hai đã được định, cũng dễ hiểu thôi!
Tử Băng mỉm cười đồng tình
-Ừm, nhưng như vậy chẳng phải là rất hay sao? Theo như lời Giả Nam kể, hai người họ rất là yêu nhau, người nọ bất chấp hy sinh mạng sống để bảo vệ người kia.
Nghe mấy tiểu đệ không ngừng xuýt xoa, Trần Thống cất giọng nghiêm nghị
-Thôi được rồi, tóm lại, vấn đề giữ Hiểu Lâm, Quan tiểu thư xem như tạm ổn, chúng ta nên dừng lại ở đây. (nhìn sang Giả Nam) Thế hiện giờ đệ đệ của tôi vẫn tốt?
Giả Nam gật gù. Trần Thống tiếp
-Vậy Giả Nam huynh có dự tính gì chưa, huynh bảo đến đây để cứu chúng tôi, đúng chứ?
-Ừ, tôi muốn vào xem tình hình của mọi người ra sao, thật tốt vì tất cả bình an. Riêng Tinh Đạo thì bị bắt giam ở phủ tể tướng, chắc hẳn huynh ta cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Trần Nhất đứng dậy, hỏi
-Huynh định sẽ giúp chúng tôi thế nào đây? Đám thị vệ bên ngoài khá đông, một mình huynh có thể xử lý hết chúng sao?
Giả Nam cười cười, ranh mãnh
-Nhiều lúc bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu. Thế này, ngày hôm qua tôi đã xem xét kỹ tình hình cũng như đám thị vệ kia, tôi đã có cách xử lý chúng. Tối nay, tôi sẽ cứu các vị thoát khỏi đây!
Tử Băng ngạc nhiên, mắt tròn xoe
-Tối nay ư?
-Đúng, nội trong đêm nay huynh sẽ đưa muội và mọi người rời khỏi kinh thành.
Trần Giang chen vào
-Còn đại ca của chúng tôi?
-Tất nhiên tôi cũng phải giải cứu cho Tinh Đạo, thế cũng hỏi.
Trần Thống đảo mắt nghĩ ngợi xong yêu cầu
-Huynh hãy nói về kế hoạch của huynh cho chúng tôi nghe
Thấy Hiểu Lâm trở vào, Nguyệt Tịnh hỏi ngay
-Sao, bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế?
Hiểu Lâm nhún vai, đáp
-Hình như là lễ phát tang của triều đình.
-Triều đình phát tang ư? Là tang lễ của ai?
-Mọi người nói với huynh là tang lễ của thất hoàng tử Lạc Kỳ!
Nguyệt Tịnh đưa tay lên môi, không giấu nổi sự kinh ngạc
-Cái gì, Lạc Kỳ? Sao lại như vậy, cách đây hai ngày, chẳng phải Lạc Kỳ vẫn còn ở Tuyên Độ à? Bây giờ lại cho phát tang ngài ấy... chuyện gì thế này?
Trông vẻ khác lạ của Nguyệt Tịnh, Hiểu Lâm ngồi xuống dò hỏi
-Muội làm gì sốt sắng thế? Mà nghe đâu thất hoàng tử bị ám sát trong ngày tổ chức tiệc mừng thọ của trưởng hoàng hậu Nam Đô.
-Lạc Kỳ bị ám sát? Đã bắt được hung thủ chưa?
-Chưa...
Nguyệt Tịnh thừ người, quả thật, tin Lạc Kỳ chết đối với cô rất bất ngờ.
Trong bảy hoàng tử, Lạc Kỳ là nhỏ tuổi nhất chỉ vừa tròn 15 thế mà lại đột ngột ra đi nhanh đến thế.
Ám sát? Kẻ nào lại nhẫn tâm sát hại một đứa trẻ như vậy? Cô tiểu thư họ Quan nhủ thầm, buồn bã.
Thấy Nguyệt Tịnh thẩn thờ, Hiểu Lâm liền lay gọi
-Tịnh Tịnh, muội không khoẻ hả? Sao muội tỏ ra sửng sốt vậy?
Nguyệt Tịnh quay qua, lắc đầu
-Không, chỉ là thấy tội cho thất hoàng tử Lạc Kỳ, ngài ấy còn nhỏ tuổi nhưng lại chết thảm.
-Ừm, mấy ngày trước gặp thất hoàng tử, huynh trông ngài ấy rất nghịch ngợm, nói cười tíu tít, nụ cười hồn nhiên... nào ngờ, giờ nghe tin ngài ấy bị ám sát, thật tội!
Cả hai nhìn nhau, thở dài bởi tiếc thương cho vị hoàng tử nhỏ tuổi Lạc Kỳ.
Chợt nhớ ra điều gì, Nguyệt Tịnh hỏi khẽ
-À đúng rồi, người tên Thượng Giả Nam là ai vậy? Có quan hệ gì với các huynh?
-Thượng Giả Nam vốn là thương buôn, khoảng hơn một tháng trước, huynh ta bị bọn cướp lấy mất ngân lượng, hành lý còn bị thương nữa nên bọn huynh mới cứu giúp, để huynh ta ở lại trong đoàn vài ngày. Sau đó, huynh ta không từ mà biệt, đến nay mới gặp lại.
Cô tiểu thư nhíu mày, cắt ngang
-Thương buôn? Bị cướp? Nếu thế thì sao huynh ta lại có võ công cứu muội và huynh đêm qua?
Hiểu Lâm khựng lại, câu hỏi của Nguyệt Tịnh khiến anh chợt phát hiện ra sự kỳ lạ ấy.
Đúng, nếu là thương buôn từng bị cướp thì sao Giả Nam lại dễ dàng xử lý đám thị vệ cứu anh?
Còn giả sử anh chàng họ Thượng có võ công vậy lý do gì lại bị cướp đánh trọng thương?
-Hiểu Lâm, huynh đang nghĩ gì à?
-Ừm, thì về chuyện Thượng Giả Nam... nghe muội nói cũng rất có lý, lẽ nào lần đó huynh ta nói dối?
Bỗng, tiếng Giả Nam vang lên
-Hai người đang nghĩ gì thế?
Hai người nọ giật mình đưa mắt nhìn, thấy Giả Nam đứng ngay cửa phòng.
-Giả Nam?! Huynh về rồi ư?
-Phải, tôi mới từ chỗ các huynh của huynh về đây.
Giả Nam vừa trả lời vừa bước chậm chạp vào trong, đến trước mặt cả hai, bảo
-Tôi có lòng tốt cứu hai người cuối cùng lại bị nghi ngờ và nói xấu, làm ơn mắc oán!
Hiểu Lâm nói vẩn vơ
-Không hằn là nói xấu gì chỉ tại tôi thấy hơi kỳ lạ thôi.
Thở ra, Giả Nam tiếp
-Đúng là tôi có võ công, kinh công cũng rất khá, tôi nghĩ điều đó không cần thiết nên chẳng nói gì với moi người. Còn về việc bị cướp, võ thuật của tôi đâu phải thuộc dạng cao cường, chưa kể đám cướp gần hai mươi tên, tên nào cũng vũ khí đầy người, thử hỏi một mình tôi làm sao chống lại?
Nghe Giả Nam trình bày rõ ràng, Hiểu Lâm bấy giờ mới hiểu
-Ờ, hoá ra là vậy.
-Hiểu thì tốt rồi. (chợt Giả Nam thấy Nguyệt Tịnh cứ nhìn chằm chằm) Gì, sao lại nhìn tôi như thế?
Nguyệt Tịnh nói ra thắc mắc của mình
-Khó hiểu thật, chỉ đối phó với một mình huynh thôi mà bọn cướp phải điều động đến... hai mươi tên?
Bây giờ, Giả Nam mới nhận ra khả năng nhanh nhạy của vị tiểu thư tên Nguyệt Tịnh này.
Tuy bản thân đã lỡ lời nhưng Giả Nam vẫn nhanh trí ứng đáp
-Cái đó làm sao tôi biết được, đang đi thì tôi đã gặp phải đám cướp cả chục tên, có thể chúng đang định đến đâu giở trò cướp bóc và khi thấy tôi thì chúng liền ra tay trấn lột.
-Sao chúng lại dễ dàng tha cho huynh nhỉ?
-Chắc do tôi gặp may!
Hiểu Lâm trông cảnh hỏi đáp giữa họ mà nhức đầu nên can ngăn
-Thôi, dừng lại đi. (với Nguyệt Tịnh) Giả Nam đã nhọc công đến đây cứu chúng ta thì ắt hẳn huynh ấy không phải người xấu, muội đừng bắt bẻ nữa. (với Giả Nam) Dù gì, tôi vẫn tin huynh, được chứ?
Giả Nam nhướn đôi lông mày, cười toe
-Huynh nói thế còn nghe được. Tóm lại, Thượng Giả Nam không có ý gì xấu gì với mọi người cả.
Hiểu Lâm gật đầu đồng thời đẩy nhẹ Nguyệt Tịnh, cô tiểu thư đành nhún nhường
-Muội hiểu, muội sẽ không hỏi huynh ta nữa.
-Tốt. Bây giờ, hai cô cậu nghe tôi nói về kế hoạch giải cứu đêm nay.
-Sao? Đêm nay, huynh sẽ cứu mọi người à?
-Ừm, hai người nghe cho kỹ, đừng để sơ suất nếu không thì sẽ rất phiền phức.
****************
Trưa, tang lễ của Lạc Kỳ kết thúc.
Ở vườn ngự uyển, Các Tự nhìn hoàng huynh và hai hoàng đệ, buồn bã
-Mọi người phải hồi phủ sao?
Sở Hùng gật đầu, trầm ngâm
-Trước mắt huynh cùng hai hoàng đệ cần trở về phủ để sắp xếp một vài chuyện sau đó mới trở lại hoàng cung điều tra về việc của tam hoàng đệ. Dù gì cũng không thể bỏ mặc dân chúng được, có thể sẽ ở trong cung vài ngày nên phải chuẩn bị ổn thoả mọi thứ ở tỉnh.
Trường Dinh trấn an
-Nhị hoàng huynh nói đúng, tứ hoàng tẩu yên tâm, mọi người sẽ cố gắng hồi cung trong thời gian sớm nhất, hoàng tẩu đừng quá lo.
Các Tự đâu còn cách nào khác, hiện tại chuyện của Cơ Thành khiến đầu óc cô rối bời lẫn lo lắng.
-Ừm, đành thế thôi! Hy vọng huynh và hai đệ mau chóng hồi cung giúp tam hoàng huynh giải oan.
Nghe vậy, tự dưng Lạc Diễm cất tiếng thật khẽ
-Nếu như... tứ hoàng huynh, đại hoàng huynh cũng tin tưởng tam hoàng huynh như tứ hoàng tẩu thì tốt biết mấy!
Các Tự tròn xoe mắt. Kế bên, Sở Hùng liền bảo
-Đệ nói gì lạ vậy Lạc Diễm?
-Không đâu, lục hoàng đệ nói đúng đấy. Nghĩ thật buồn, đều là huynh đệ ruột với nhau vậy mà hai huynh ấy lại nghi ngờ tam hoàng huynh, trong khi tứ hoàng tẩu, không hề chung dòng máu lại tin tưởng tam hoàng huynh đến thế, quả là trêu ngươi.
Trường Dinh khoanh tay, ánh mắt xa xăm, vô định. Sở Hùng với Lạc Diễm nhìn nhau, chẳng buồn nói thêm lời nào. Các Tự cười, xua đi bầu không khí buồn bã
-Mọi chuyện đều không thể trọn vẹn, lúc nào cũng phải có hai mặt đối nghịch, đấy là điều hiển nhiên. Thái tử và cả đại hoàng huynh đều có cách nghĩ riêng, chẳng thể trách được.
Sở Hùng nhìn hoàng đệ muội, ân cần
-Muội quả là người thấu tình đạt lý! Thôi, bọn huynh phải đi, tranh thủ để kịp hồi phủ.
-Vâng, mọi người cẩn thận.
Lạc Diễm khép nép, nhẹ nhàng bảo
-Tứ hoàng tẩu cũng cẩn thận, đệ sẽ sớm trở lại!
Các Tự mỉm cười, đưa tay vỗ mái đầu hoàng đệ yếu ớt. Lạc Diễm chợt nhiên lúng túng, cúi mặt.
Do cảm nhận được mối quan hệ không bình thường giữa Cơ Thành và Các Tự nên Trường Dinh một phần nào đó có thể hiểu niềm tin cùng sự lo lắng của cô, vì vậy anh đã khuyên nhủ
-Tất cả sẽ ổn thôi, hoàng tẩu phải giữ gìn sức khoẻ, đừng quá lo lắng cho tam hoàng huynh!
Dù hơi khó hiểu trước câu nói ấy nhưng Các Tự cũng gật nhẹ, cười
-Hoàng tẩu biết, cám ơn đệ, Trường Dinh!
Mấy phút sau, ba vị hoàng tử lần lượt rời khỏi vườn ngự uyển. Còn lại một mình, Các Tự mệt mỏi ngồi xuống ghế đá, tâm trạng hiện tại của cô vô cùng ngổn ngang vì nghĩ đến Cơ Thành.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không khéo anh sẽ bị xử tử về tội sát hại Lạc Kỳ.
Đang suy nghĩ mông lung thì Các Tự giật mình khi nghe giọng Minh Nhật
-Hoá ra là nàng ở đây!
Các Tự đưa mắt nhìn thấy Minh Nhật đẩy xe lăn chậm chạp đến gần chỗ cô ngồi.
Thật sự lúc này, Các Tự không muốn gặp mặt phu quân chút nào.
Trông sự im lặng của phi tử, Minh Nhật hỏi
-Nàng không thích nói chuyện với ta nữa à?
Các Tự vẫn chẳng đáp, chỉ ngồi lặng lẽ nghĩ ngợi điều gì đó.
Minh Nhật hiểu, giờ đây, Các Tự đã nhận ra một phần con người thật của anh nên cô tỏ vẻ e dè, tránh né, xa lánh, dường như còn tạo khoảng cách. Một khoảng lặng kéo đến giữa họ, khá lâu.
Bắt đầu cảm giác không thoải mái, Các Tự liền đứng dậy, cúi người
-Các Tự thấy không được khoẻ nên về phòng trước, xin phép thái tử.
Khi cô tiểu thư xinh đẹp quay đi toan cất bước thì Minh Nhật liền bảo nhanh
-Ta biết nàng lo cho tam hoàng huynh, nhưng dù nàng có lo đến mấy cũng chẳng thể cứu vãn được gì.
Sự việc đã bày ra trước mắt vào ngày hôm qua như vậy rồi, biết làm sao được!
Vẫn đứng xoay lưng, Các Tự ôn tồn
-Thái tử đừng kết luận nhanh thế, vẫn còn phải điều tra, biết đâu trong chuyện này có uẩn khúc.
-Uẩn khúc? Thật không ngờ, việc tam hoàng huynh sát hại Kỳ Kỳ đã rõ ràng ngay trước mắt mà nàng vẫn một mực tin tưởng huynh ấy.
Im lặng. Rất nhanh sau đó, Các Tự từ từ quay người lại, đối diện với Minh Nhật
-Ngài đang ngồi trên xe lăn, điều này vẫn diễn ra ngay trước mắt bao nhiêu người thế nhưng sự thật là chân ngài đã khỏi từ lâu... Có rất nhiều việc, không phải chỉ nhìn trước mắt mà đoán được tất cả, thấy như vậy nhưng chưa hẳn đã là vậy, ngài hiểu điều Các Tự nói chứ?
Gương mặt Minh Nhật biến sắc ngay bởi lời lẽ sắc bén từ phía Các Tự. Hàm ý của câu nói đó như thể đang kết tội anh, một kẻ dối trá, ngồi trên xe lăn để lừa gạt thiên hạ.
-Nếu không còn gì nữa Các Tự xin cáo lui!
-Dừng lại, nàng không được đi, ta muốn nàng phải ở đây!
-Thái tử!
-Sao, mệnh lệnh của ta mà nàng cũng chống đối à? Các Tự, ta quá dễ dãi với nàng để rồi giờ đây nàng chẳng xem ta ra gì. Nên nhớ, ta là thái tử, còn nàng là phi tử của ta, ta muốn gì thì nàng đều phải phục tùng... đừng có lặp lại hành động hỗn xược khi nãy với ta thêm lần nữa!
Cảm nhận thái độ bắt đầu gay gắt từ Minh Nhật, Các Tự đành nhún nhường.
Dẫu sao, Minh Nhật cũng là thái tử còn cô chỉ là thái tử phi... cô khó lòng chống đối anh.
Nhận ra cử chỉ của phi tử có phần khép nép lại, Minh Nhật cười nhạt
-Để ta xem, nàng còn ngang bướng với ta đến bao giờ! Lại đây, ngồi xuống cạnh ta.
Đảo mắt, Các Tự lúng túng, khó xử vì không biết nên làm sao. Nếu cô bỏ đi nghĩa là chống lệnh, chắn chắn sẽ bị trách tội. Nhưng... phải ngồi cùng Minh Nhật thì cô chẳng thể chịu nổi.
-Ta bảo nàng đến đây ngồi bên cạnh ta!
Lời yêu cầu của Minh Nhật lặp lại càng khiến Các Tự khó xử hơn nữa. Tệ hại!
Còn đang bối rối thì bỗng
-Đừng ép buộc hoàng đệ muội chứ, tứ hoàng đệ!
Các Tự và Minh Nhật xoay qua thấy Lạc Phổ xuất hiện cùng nụ cười thích thú.
Khỏi nói, cô tiểu thư lo sợ đến mức nào, hết Minh Nhật giờ lại có thêm Lạc Phổ, thật kinh khủng!
Minh Nhật ngạc nhiên hỏi
-Đại hoàng huynh sao lại đến đây?
-Ta có vài chuyện muốn nói với đệ trước khi hồi phủ nên vào đây tìm đệ... tình cờ thấy đệ với hoàng đệ muội, xem ra cả hai không còn thân mật như lúc huynh dự tiệc mừng mấy tháng trước nữa.
-À không phải như huynh nghĩ đâu, bọn đệ vẫn ổn, đang trò chuyện rất vui.
Lạc Phổ nhìn sang Các Tự
-Hình như huynh trông hoàng đệ muội không được khoẻ, vậy mà đệ bảo là “trò chuyện rất vui” à? Huynh thấy muội ấy không ổn chút nào, đệ phải để ý phi tử của mình chứ.
Các Tự cúi mặt vì sợ nhìn trực diện Lạc Phổ, lòng khó hiểu trước câu nói của anh.
Minh Nhật tỏ vẻ quan tâm
-Vậy ư, đệ vô ý quá, Các Tự nàng thấy mệt à?
-Vâng...
Nghe xong, Lạc Phổ tiếp
-Đấy, huynh nói đâu có sai, nếu hoàng đệ muội đã không khoẻ thì đệ nên để muội ấy trở về phòng nghỉ ngơi, dù gì huynh cũng đang có chuyện muốn nói với đệ!
-Ừm, cũng được. Các Tự, nàng mau về phòng nghỉ ngơi cho khoẻ!
-Dạ, Các Tự cáo lui.
Chỉ chờ có vậy là cô tiểu thư đã nhanh chóng rời đi ngay tức khắc.
Lạc Phổ hướng mắt dõi theo bóng dáng Các Tự...
-Thật ra là huynh muốn nói gì với đệ?
Lạc Phổ chuyển cái nhìn trở lại hoàng đệ
-Trước khi hồi phủ huynh muốn trực tiếp hỏi đệ một điều, hãy nói thật cho huynh biết, Kỳ Kỳ có phải là... do đệ giết?!
Lập tức, đôi mắt Minh Nhật ánh lên vẻ sửng sốt nhưng anh đã mau chóng lấy lại bình tĩnh
-Huynh nói gì lạ vậy, chẳng phải huynh nghi ngờ tam hoàng huynh đã sát hại Kỳ Kỳ ư? Sao bây giờ lại hỏi đệ câu này?
Cười cười, Lạc Phổ bảo
-Ở trước mặt Sở Hùng, Trường Dinh, Lạc Diễm và mọi người, huynh bảo thế vì để che giấu giúp đệ.
-Đại hoàng huynh, huynh đang vu khống cho đệ.
-Cơ Thành nói chính đệ là người bảo Kỳ Kỳ chờ đệ ấy ở trong phòng... sự thật, đệ mới là kẻ nói dối ở đây, điều đó cũng có nghĩa... Cơ Thành không hề bịa đặt!
Minh Nhật xoay qua, bình thản
-Làm sao huynh biết ai trong số bọn đệ mới là kẻ nói dối?
-Bởi vì... đệ không biết rằng, trước khi Kỳ Kỳ đến phòng Cơ Thành thì đệ ấy đã gặp huynh!!! Huynh còn nhớ rõ, Kỳ Kỳ nói một câu “Tứ hoàng huynh bảo tam hoàng huynh chờ đệ trong phòng nên giờ đệ đến gặp huynh ấy.” nên khi nghe đệ nói không hề gặp Kỳ Kỳ thì huynh đã biết đệ nói dối. Hiển nhiên, cũng có thể dễ dàng suy ra, đệ là kẻ sát hại Kỳ Kỳ.
Cái nhìn của vị thái tử mở to bần thần, anh lặng người trên xe lăn trước sự vạch trần từ phía Lạc Phổ.
Sự thật bất ngờ ấy nằm ngoài dự tính của anh...
Im lặng và Minh Nhật hoàn toàn không biết ứng đáp thế nào trong tình huống trớ trêu này.
Nên thừa nhận hay nên phản bác?
Trông dáng vẻ bối rối đó, Lạc Phổ lại lên tiếng
-Đệ phải nói gì chứ, đừng lặng thinh như vậy! Đệ không nói, chứng tỏ là đã thừa nhận việc ra tay giết chết Kỳ Kỳ đổ tội cho Cơ Thành.
Siết chặt thành xe lăn, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Minh Nhật.
Lạc Phổ tiến lại gần, từ từ cúi xuống, nhìn trực diện hoàng đệ
-Nào, đệ hãy nói sự thật huynh nghe... là đệ giết Kỳ Kỳ?
Cái nhìn của đại hoàng huynh xoáy sâu vào mắt Minh Nhật và anh hiểu chẳng thể che giấu được nữa
-Phải, chính đệ đã giết Kỳ Kỳ!
Cuồi cùng, Minh Nhật cũng thừa nhận tội ác mình gây ra.
Lạc Phổ gật gù, cười nhạt chậm rãi đứng dậy. Minh Nhật tiếp
-Huynh... sẽ tố cáo đệ?
Lạc Phổ đặt tay lên bờ vai hoàng đệ, bảo
-Xem kìa, đệ vốn là người bình tĩnh, cứng rắn thế sao nãy giờ lại run như vậy. Huynh chỉ muốn biết sự thật thôi chứ đâu có nói sẽ tố giác đệ!
Minh Nhật ngước lên, không giấu nổi ngạc nhiên
-Nghĩa là...
-Thật lòng mà nói, huynh cũng chẳng bất ngờ gì trước lời thú tội của đệ. Huynh thấy đệ thật tàn nhẫn, độc ác khi xuống tay với Kỳ Kỳ nhưng huynh lại rất thích cái cách đệ đổ oan cho Cơ Thành!
Đến lúc này thì Minh Nhật hoàn toàn khó hiểu trước những lời lẽ kỳ lạ từ đại hoàng huynh.
Biết điều ấy, Lạc Phổ chậm rãi nói
-Minh Nhật, có thể mọi người không biết chứ huynh lại nhận ra rất rõ rằng, đệ vô cùng căm ghét Cơ Thành và huynh cũng giống như đệ...
Bấy giờ Minh Nhật mới rõ điều nãy giờ Lạc Phổ muốn nói.
-Vậy ra, huynh không tố giác đệ là bởi huynh thích thấy cảnh tam hoàng huynh bị xử tội?
-Ừm, chắc đệ cũng rõ, cái gai mà không nhổ bỏ thì sẽ rất là khó chịu, nhức nhối, giờ cái gai đó sắp biến mất rồi dĩ nhiên nên vui mừng chứ!
Tự dưng Minh Nhật cười lớn, đối với anh đây là điều thú vị nhất từ trước đến nay
-Đại hoàng huynh, huynh làm đệ bất ngờ quá. Hoá ra, huynh còn ghét tam hoàng huynh hơn đệ, không những vậy huynh còn độc ác hơn cả đệ.
-Huynh giống đệ thôi!
-Hai huynh đệ chúng ta rất giống nhau, thế này thì mối quan hệ sẽ càng thêm khắng khít.
-Đệ quên từ nhỏ đệ, Cơ Thành và huynh đã vô cùng thân thiết à? Chỉ có điều sau này, thời gian khiến mọi thứ thay đổi, con người cũng dần dần đổi thay, Cơ Thành đã bị gạt bỏ... còn mối quan hệ giữa huynh và đệ vẫn luôn luôn tốt, bây giờ, cả sau này cũng vậy.
Minh Nhật gật đầu
-Đệ hiểu ý huynh. Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem, tam hoàng huynh tội nghiệp sẽ bị xử tử thế nào.
Lạc Phổ nhếch mép, buông một nụ cười nhạt nhẽo.
Đúng lúc, Liêu công công từ ngoài đi vào
-Thuộc hạ bái kiến thái tử, bái kiến đại hoàng tử. Bẩm đại hoàng tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ngài có thể lên đường trở về Tiền Kỳ.
-Ta biết rồi, lui ra đi.
Lạc Phổ nhìn sang Minh Nhật
-Huynh phải hồi phủ, đệ ở lại giữ gìn sức khoẻ, vài ngày nữa huynh sẽ vào cung.
Thoáng nghĩ ngợi, Minh Nhật liền đưa ý kiến
-Dù gì cũng đã gần chiều, nếu không có việc gì quan trọng hay huynh chờ sáng mai hãy hồi phủ.
-Ngày mai à?
-Ừ, đệ rất muốn được cùng huynh trò chuyện thêm, huynh không phiền khi ở lại chứ? Đệ nhất định sẽ bày tiệc rượu và sai cung nữ múa hát cho huynh nghe.
-Tang lễ của Kỳ Kỳ vừa kết thúc, làm vậy rất khó coi, nhưng nếu đệ đã có ý mời thì huynh không từ chối... được, huynh nghe lời đệ, sáng mai hồi phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.