Giai Thoại Chim Lửa

Chương 7

Võ Anh Thơ

24/05/2013

Các Tự im lặng.

Chỉ nghĩ rằng sao sáng nay lại xui xẻo như thế!

Dù gì thì Các Tự cũng phải đứng dậy đối mặt với Cơ Thành.

-Hoàng đệ muội chào hoàng huynh, huynh cũng dậy sớm quá!

-Ngày nào huynh cũng luyện kiếm nên dậy rất sớm! Tối qua hoàng đệ muội ngủ ngon chứ?

Cơ Thành hỏi thăm.

Các Tự miễn cưỡng đáp

-Dạ, hoàng đệ muội ngủ ngon, cám ơn hoàng huynh! Nếu không có gì thì muội xin cáo từ.

Lạc Cơ Thành biết Các Tự muốn tránh mặt mình.

Anh khó hiểu vì đêm hôm trước cả hai ngồi nói chuyện rất bình thường.

Sao chưa chi sáng nay cô công chúa lại tiếp tục tránh mặt chứ.

-Umh, được rồi. Mà khoan đã, trâm cài tóc của muội sắp rớt này.

Cơ Thành đưa tay lên toan chạm vào chiếc trâm ngọc trên tóc cô gái

thì lập tức Các Tự lùi ra xa.

Cô không muốn người con trai đáng sợ đó chạm vào mình.

Bàn tay ấy của Cơ Thành đêm qua đã nhuốm máu người.

Cô sợ mùi máu tanh. Thật sự kinh sợ anh.

Bất ngờ trước phản ứng khá dữ dội của Các Tự, Cơ Thành lặng im.

-Hóa ra là muội sợ hoàng huynh! Vì chuyện đêm qua?

Các Tự khẽ quay mặt đi, không nói.

Thấy thái độ lúng túng và đôi mắt Các Tự có đôi chút hoảng sợ

Cơ Thành cũng đã biết câu trả lời.

Bàn tay anh hạ xuống.

Đối với Lạc Cơ Thành đây chả phải là chuyện mới mẻ gì.

Tất cả mọi người

ai ai cũng sợ Cơ Thành.

Họ tránh xa anh như thể anh là một con quái vật đáng sợ.

Không muốn Các Tự khó xử

Cơ Thành thở ra bảo

-Thôi, chắc là hoàng đệ muội có chuyện gấp nên muội… mau đi đi!

Gật đầu chào hành lễ, Các Tự nhanh chóng bước nhanh qua Cơ Thành.

Chợt, từ xa viên thái giám chạy đến cúi người

-Bẩm, mời tam hoàng tử, thái tử phi đến hậu phòng của nương nương!

Hoàng hậu Âu Mỹ Ngân đang trò chuyện vui vẻ với Lạc Minh Nhật.

Từ cửa Lạc Cơ Thành và Hoàng Nam Các Tự bước vào.

Cả hai cúi chào cung kính

-Chúng con thỉnh an mẫu hậu.

-Nào, nào hai đứa đứng dậy cả đi.

Âu Mỹ Ngân mỉm cười.

Lạc Minh Nhật xoay chiếc xe lăn lại.

Thấy Các Tự đứng bên cạnh Cơ Thành, Minh Nhật hỏi

-Nàng và hoàng huynh cùng đến à?

Các Tự định trả lời thì Cơ Thành đã lên tiếng

-Không đâu, tình cờ gặp nhau ngoài cửa thôi. Không biết mẫu hậu triệu chúng con đến có chuyện gì quan trọng?

-À, chuyện là thế này, hoàng đế Đông Đô, Đông Vương có mở tiệc mừng nạp thêm phi tần nên gửi thiệp mời Minh Nhật sang bên ấy dự.

Vì Đông Vương khăng khăng bảo Minh Nhật nhất định phải đi nên không thể cử người khác đi thay được nên Minh Nhật đành phải sang Đông Đô dự tiệc.

Ta định báo việc này cho hai con biết.

Âu Mỹ Ngân nói ra lý do.

Các Tự nhìn Minh Nhật

-Thật là thái tử phải qua Đông Đô ư?

-Ừ, Đông Vương đã nhiệt tình mời như thế ta làm sao từ chối được. Chuyến đi chắc sẽ kéo dài trong vài ngày. Nàng có muốn đi cùng ta không?

Minh Nhật ngỏ lời.

Các Tự định gật đầu thì Âu Mỹ Ngân bảo

-Thôi, để Các Tự ở lại. Các Tự chỉ mới về Nam Đô ngày hôm qua, dù gì đi nữa cũng chưa thể ra ngoài sớm như vậy được. Nhật nhi, con đi một mình nhé!

-Mẫu hậu, Các Tự chỉ theo con vài ngày thôi mà.

-Vậy sao con không chờ vài ngày sau trở về rồi gặp Các Tự cũng đâu có muộn. Nhật nhi, đừng cứ mãi bám theo thái tử phi như vậy, không hay đâu.

Âu Mỹ Ngân đổi hướng sang Các Tự

-Các Tự, thật khó cho con vì mới về Nam Đô mà Minh Nhật đã phải sang Đông Đô nhưng tục lệ con gái về nhà chồng ít nhất năm ngày mới ra ngoài được, chắc con biết điều này nên hãy thông cảm cho mẫu hậu vì không cho con theo cùng Nhật nhi.

Các Tự lắc đầu, nói lễ phép

-Dạ Các Tự không dám, con sẽ nghe theo lời mẫu hậu.

-Tốt, ta biết con là người hiểu lý lẽ. Yên tâm đi, Minh Nhật chỉ đi có mười ngày thôi, sẽ qua nhanh mà. Nếu buồn con cứ trò chuyện cùng hoàng huynh!

Các Tự bối rối khi nghe Âu Mỹ Ngân gợi ý như vậy.

Trò chuyện với Lạc Cơ Thành sao?

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả gặp mặt Các Tự còn không muốn gặp chứ đừng nói đến việc “trò chuyện”.

Hiểu tâm trạng rối bời của Các Tự, Lạc Cơ Thành nhìn mẹ

-Mẫu hậu à, chắc là sẽ khó lòng đấy. Dù gì hoàng đệ muội cũng là nữ nhi lại là thê tử của hoàng đệ nên không thể cứ trò chuyện với hoàng huynh được. Hay cứ cho muội ấy theo Minh Nhật đi!

-Không, ta đã nói rồi, Các Tự chưa thể ra ngoài. Nếu Các Tự thấy ngại với hoàng huynh thì ta sẽ giới thiệu một người khác làm bạn với Các Tự.

Trước sự kiên quyết của vị hoàng hậu, ba đứa trẻ chẳng thể nói thêm lời nào.

Vậy là Lạc Minh Nhật đành phải lên đường sang Đông Đô một mình.

À không cả tể tướng Quan Bổn nữa chứ.

Còn Các Tự thì ở lại cung cùng với… Lạc Cơ Thành!

Vì Đông Đô và Nam Đô được ngăn cách bởi biển Thủy Hạ nên chuyến đi này sẽ bằng đường thủy.

Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn lôi Hoa Tử Băng xềnh xệch vào một lùm cây.

Bịch!

Hoa Tử Băng bị cả ba ném vào thân cây to. Đau điếng.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng Hiểu Lâm vang lên đầy bức bối

-Nói, có phải hôm qua bọn ta bị đau bụng đi ngoài liên tục là do mi làm đúng không?

Trần Sơn chen vào

-Và còn việc bị mất y phục nữa…

-Đúng, hai vụ đó là mi làm chứ gì? Nói mau!

Trần Giang như muốn thét vào mặt Tử Băng.

Tử Băng rờ rờ lưng, nhăn nhó

-Mấy huynh bị gì hả, ai nói là đệ làm chứ, các huynh có bằng chứng không?

-Bọn ta không có nhưng chắc chắn là mi làm chứ không ai vào đây.

Khôn hồn thì khai ra mau trước khi bọn ta còn đối xử đàng hoàng với mi.

Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn kề sát gương mặt đằng đằng sát khí đến gần Tử Băng.

Hoa Tử Băng đẩy mạnh chúng ra

-Rồi, đệ làm đấy, thì sao nào? Ai bảo các huynh bắt nạt đệ trước! Đệ chỉ trả đũa lại thôi.

-Nhận rồi nhé, mi đâu có hiền lành gì, mà bọn ta bắt nạt mi hồi nào?

Tử Băng quay phắt qua

-Chẳng phải lần trước mấy huynh định chọc đệ lúc tắm ở hồ ư, may là lần đó đệ không tắm nếu không chả biết sẽ bị các huynh chọc ra thế nào nữa!

Rồi sáng hôm qua, các huynh lấy ná bắn mấy nắm cỏ khô vào người đệ, các huynh biết là đau lắm không? Vậy mà giờ các huynh lại bảo là bắt nạt đệ hồi nào ư? Xấu xa thật!

Hiểu Lâm lúng túng vì bị Tử Băng kể trúng tội nhưng anh vẫn chối

-Mấy… mấy cái đó đâu phải bọn ta làm.

Tử Băng cười phì, vẻ như… khinh bỉ

-Hừ, các huynh đúng là hèn nhát, làm mà không dám nhận, chả đáng đáng mặt nam nhi.

Như đệ đây, tự làm tự nhận, không cần che giấu.

-Cái gì, mi nói bọn ta hèn nhát à?

Trần Giang điên tiết vì bị hạ nhục.

-Cho nó một bài học đi!

Trần Sơn bóp tay nghe cái rắc.

Hoa Tử Băng nhảy ra xa, giơ tay lên, chuẩn bị tư thế

-Nè, mấy huynh ỷ đông đánh một mình đệ là không công bằng!

-Ta không cần biết công bằng hay không, ta chỉ biết… mi sẽ bị bọn ta dập tơi tả!

Hiểu Lâm bẻ cổ, xoay tay.

Rồi cả ba toan nhào bổ vào Tử Băng thì giọng Trần Nhất vang lên

-Mấy đứa dừng lại ngay! Gây chuyện còn chưa đủ giờ còn định đánh nhau à?

Có biết trong quân ngũ, đánh nhau là sẽ bị phạt nặng không hả?

Bốn đứa kia hạ tay xuống.

Trần Nhất đưa mắt nhìn hết lượt bốn tên tiểu đệ

-Còn lộn xộn là huynh mách đại ca, nhị ca cho mấy đứa biết tay.

-Bọn đệ biết rồi, sẽ không thế nữa!

Ba thằng con trai đồng thanh đáp.

Trần Nhất toan rời đi thì quay lại

-Còn đứng đó, sắp lên đường rồi đấy, đến chỗ mọi người mau. Lộn xộn!

Ba tên nọ đành ậm ừ cất bước.

Chúng không quên nhìn sang Tử Băng với ánh mắt đe dọa

-Chờ đó chuyện này chưa kết thúc đâu.

Thấy cả ba đã rời khỏi Trần Nhất nhìn sang Tử Băng

-Đệ còn đứng ngây ra à?

-Dạ!

Tử Băng đáp nhỏ xíu, ủ rũ đi về phía đoàn binh lính.

Trưa

đoàn quân Bắc Đô dừng chân nghỉ lại trong một khu rừng rậm rạp.

Trần Nhất và một số binh lính trở về lều trại với chiến tích là săn được mấy con hươu to.

-Thế là trưa và tối nay có món ngon để ăn rồi!

Trần Giang thèm thuồng liên tưởng đến bát cháo thịt nóng hổi.

-Vậy thì thế này, nhị ca, Tử Băng, Hiểu Lâm, ASơn và AGiang sẽ chuẩn bị bữa ăn còn đệ, đại ca cùng vài người sẽ đốn củi mang về cho mọi người nhóm lò.

Tiện thể chúng ta cũng cần dự trữ một ít củi khô.

Trần Nhất phân công việc làm.

-Ừ, được đấy, cứ thế đi!

Chu Tinh Đạo đồng ý.

-Sao đệ lại phải chuẩn bị bữa ăn cùng Hoa Tử Băng chứ?

Chu Hiểu Lâm lầm bầm.

-Đừng có lôi thôi, mau mau vào lều xẻ thịt mấy con hươu đi.

Trần Thống giục.

Hoa Tử Băng nhìn xác hươu bị lôi đi trông mà buồn nôn.

Phải xẻ thịt chúng ra rồi làm thức ăn ư? Kinh quá!

Thấy bốn người kia đã bắt tay vào công việc

Tinh Đạo ra dấu cho Trần Nhất cùng vài binh lính

-Đi thôi nào!

Trần Nhất gật đầu.

-Chà, nhị ca, huynh nấu ngon thật đó!

Hoa Tử Băng nếm thử nồi cháo được nấu theo “công thức đặc biệt” của Trần Thống, tấm tắc khen ngợi.

-Quá khen, lâu rồi huynh không vào bếp nên không quen tay!

Trần Thống lau mồ hôi.

-Không đâu, huynh nấu thế này là quá đỉnh!

Tử Băng giơ ngón tay cái lên, gật gù.

Trần Thống cười cười rồi quay qua phía bên kia

-Hiểu Lâm, AGiang, ASơn nãy giờ sắc có mấy củ hành và mấy bó cải mà lâu thế?

Chu Hiểu Lâm bỏ dao xuống, xoay lưng lại

-Nhị ca, bọn đệ chảy cả nước mắt đây này, sắc củ hành cay mắt quá chừng.

-Mà bọn đệ cũng sắp xong rồi, huynh chờ chút đi!

Trần Giang đang gặp rắc rối với bó cải, nói với qua.

Kế bên Trần Sơn dụi mắt liên tục vì nước mắt cứ chảy hoài

-Ôi trời, cay mắt đệ quá, chắc chết mất thôi.

Trần Thống thở ra chán nản.

Trông ba tên nọ khổ sở, Hoa Tử Băng liền bảo

-Thôi thì các huynh để đệ sắc củ hành, đệ biết sắc nên sẽ làm nhanh hơn.

Nhìn Hiểu Lâm trao mấy củ hành cho Tử Băng

Trần Thống khoanh tay, lắc đầu

-Các đệ hãy học hỏi Tử Băng đi, đệ ấy cũng là con trai mà rất khéo léo trong việc bếp núc trong khi các đệ thì sao, sắc củ hành cũng không nên thân.

Ba tên kia nghe thế bắt đầu thấy bực mình.

Trần Thống vốn là người rất nghiêm nghị lại khó chịu, ít khi mở miệng khen ai

vậy mà bây giờ lại khen ngay Hoa Tử Băng, người chúng ghét mới ức chứ.

Tử Băng lém lỉnh hỏi

-Nhị ca nói thế, nghĩa là huynh đang khen đệ đúng không?

Trần Thống nhìn, chặc lưỡi, thở hắt

-Đúng, huynh khen đệ đấy! Thôi mau sắc củ hành nhanh nhanh đi còn cho vào nồi cháo. Mọi người chắc cũng đói lắm rồi, cần nhanh tay lên.

Tử Băng dạ rõ to.

Trần Thống đến gần ba cu cậu nọ

-Huynh ra ngoài hóng gió tí, lát sau huynh vào mà mấy đứa chưa xong các bó cải này là chết với huynh, hiểu chưa?

-Bọn đệ biết rồi!

Trần Thống vừa rời khỏi lều là Hiểu Lâm quay phắt sang Hoa Tử Băng đang sắc củ hành

-Hừ, bày đặt như giỏi lắm, được nhị ca khen khoái ra mặt, trông hí hửng chưa kìa!

Trần Sơn xỉa xối, miểng bay vèo vèo

-Nhìn là chướng mắt, con trai mà cứ như con gái!

Hoa Tử Băng chả thèm để ý làm chi, cô vẫn cặm cụi sắc củ hành.

Hiểu Lâm tức tối

-Nè, khinh thường người khác thế à?

-Thôi, thôi, Hiểu Lâm, đừng gây chuyện nữa, lo mà xử lý hết mấy bó cải này kẻo không xong với nhị ca đó. Chuyện Tử Băng, để lát sau tính.

Trần Giang tự dưng ra vẻ anh lớn khuyên ngăn hai thằng em.



Dù uất ức nhưng Hiểu Lâm, Trần Sơn đành nghe theo.

Dù gì thì “sự nổi giận của Trần Thống” vẫn là đáng sợ nhất!

Còn Tử Băng thì cười nhạt, tiếp tục công việc.

-Tử Băng, lấy con dao khác coi!

Chu Hiểu Lâm lên tiếng sai bảo, mắt cứ gián vào mấy lát cải.

Không nghe tiếng đáp lại, Hiểu Lâm bực bội quay qua

-Này, ta nói không nghe à… lấy con dao khác đi.

Hiểu Lâm thấy Tử Băng cúi người thổi lửa cho nồi cháo

dường như là cố tình không nghe tiếng của anh thì phải.

Đã đang cố kìm cơn giận nay thấy thái độ “xem thường” của Tử Băng càng khiến Hiểu Lâm sục sôi hơn.

Thế là Hiểu Lâm liền đến gần, tiện tay đánh mạnh vào mông Tử Băng một cái thật kêu.

Hoa Tử Băng giật nảy người, hét lên

-Ối!!!

Hiểu Lâm, Trần Sơn, Trần Giang hết hồn vì tiếng hét đó.

-Mi điên hả, làm gì mà thét to vậy?

Hiểu Lâm vuốt ngực hoàn hồn.

Hoa Tử Băng

mặt đỏ bừng, tay rờ rờ mông, nói như gắt

-Sao huynh lại đánh vào mông đệ? Thật quá đáng!

-Gì chứ, quá đáng à? Trời, là con trai với nhau, đánh vào mông thì có gì đâu mà lại…

Tử Băng ngắt lời Hiểu Lâm, vẻ giận dữ

-Không được, đệ cấm huynh không được đánh vào mông đệ!

Thấy thái độ tức giận quá mức cùng gương mặt đang đỏ của Tử Băng

ba tên kia nhìn nhau khó hiểu.

Đơn giản chúng đâu biết Hoa Tử Băng là con gái.

Con trai mà đánh vào mông con gái như vậy là điều không thể.

-Cái tên này cứ là lạ thế nào ấy, làm gì mà xấu hổ dữ vậy, cứ như con gái!

Trần Sơn gãi đầu soàn soạt.

Hiểu Lâm giơ bàn tay vừa đánh vào mông Tử Băng lên, bảo

-Mà… mông của tên này đệ thấy mềm mềm, kỳ lạ thật!

Nghe thế Tử Băng bắt đầu hoảng hốt.

Cô cắn môi, mắt cứ đảo liên tục vì bối rối.

-Hay mông hắn bằng bột, đệ đánh vào thấy mềm mềm nhão nhão?

Trần Giang đưa mắt sang hai tên còn lại.

Hai tên kia lúc đầu còn chưa hiểu sau đó vài giây chúng liền cười lớn.

Tử Băng nghe tiếng cười thích thú của ba thằng con trai mà giận tím ruột

-Đệ muốn huynh xin lỗi đệ và hứa từ nay không được đánh vào mông đệ nữa!

Mấy đứa kia ngừng cười.

Hiểu Lâm bước đến, nhìn chăm chăm Tử Băng, khịt mũi

-Xin lỗi, tại sao ta phải xin lỗi? Chỉ là đánh vào mông thôi, chứ có làm gì đâu.

Ta thích trò đánh vào mông mi rồi, từ giờ ta cứ đánh đấy, không những vậy hôm nào đó ta muốn xem thử mông mi làm bằng gì nữa cơ!

-Gì… gì… chứ… xem… xem… mông… mông… ư…??

Tử Băng mắt mở to sửng sốt, miệng lắp bắp khi nghe lời tuyên bố của Hiểu Lâm.

Chu Hiểu Lâm nghênh mặt.

Tử Băng mím môi, ánh mắt tóe lửa, hết chịu nổi tên đáng ghét này.

Và ngay lập tức, không kịp suy nghĩ, Tử Băng giáng một cú ngay mặt Hiểu Lâm.

Rầm! Hiểu Lâm ngã nhào vào bàn.

Trần Giang, Trần Sơn há hốc. Chúng liền đỡ lấy lục đệ

-Có sao không Hiểu Lâm?

Chu Hiểu Lâm qua cơn say sẩm, anh chàng rờ mặt rồi nhìn sang Tử Băng

-Mi dám… dám đánh ta à? Gan lắm… lần này thì mi chết chắc!

-Được, muốn đánh nhau chứ gì, đến đây!

Hoa Tử Băng giơ tay thách thức.

Ngay lập tức Hiểu Lâm xông bổ vào Tử Băng.

Trần Giang, Trần Sơn chẳng kịp ngăn lại.

Thế là cuộc hỗn chiến xảy ra.

Hoa Tử Băng và Chu Hiểu Lâm

người này nắm cổ áo người kia vật qua vật lại làm thức ăn lẫn bàn ghế đỗ ra sàn.

-Sao mi dám đánh ta?

-Tại huynh không chịu xin lỗi đệ…!

Cả hai nhìn nhau đay nghiến

rồi lại tiếp tục đánh nhau mặc cho Trần Giang, Trần Sơn ngăn cản khàn cả giọng.

Đúng lúc, Trần Thống bước vào

miệng ca hát vui vẻ vì nghĩ sắp được ăn cháo nhưng khi trông thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt và Hiểu Lâm với Tử Băng đang đánh nhau tơi bời thì… anh đứng trơ ra.

-Hai đứa ngừng lại ngay!!!

Tiếng Trần Thống thét lên rung chuyển cả khu rừng, ngỡ như tiếng gầm của một con sư tử.

Lập tức bốn đứa kia quay qua nhìn.

Trần Thống đứng ngay cửa liều

gương mặt như quỷ dữ, đang chiếu cái nhìn ghê rợn về chúng.

-Hai đứa… đi theo ta!

Trần Thống chỉ Tử Băng và Hiểu Lâm.

Trần Thống ngồi khoanh tay trên đống gỗ vừa mới được mang về

vẻ mặt anh đang rất tức giận.

Trần Nhất nhìn Trần Thống xong quay sang hai tiểu đệ

-Đầu óc hai đứa có hỏng không vậy, sao lại đánh nhau trong lúc làm bữa ăn như thế?

Bên cạnh Chu Tinh Đạo cũng không biết nói gì.

-Nói đi, lỗi này là của ai, kể rõ đầu đuôi sự việc mau!

Trần Nhất lớn tiếng.

Tử Băng và Hiểu Lâm đồng loạt chỉ vào nhau

-Là huynh ấy gây chuyện trước…

-Là nó đánh đệ trước…

Giọng Trần Thống đột ngột quát lớn khiến tất cả giật mình.

-Từng đứa nói thôi!

Trần Nhất chống hông đảo mắt qua Trần Sơn, Trần Giang

-Hai đứa đứng ngoài cuộc vậy mau kể lại mọi chuyện cho huynh nghe xem. Nhớ là kể cho chính xác, nếu bịa chuyện nhằm che giấu cho chúng thì chết đấy.

Trần Sơn lưỡng lự

-Dạ… là thế này, Hiểu Lâm đánh vào mông Tử Băng, Tử Băng bảo Hiểu Lâm xin lỗi nhưng lục đệ không chịu và quá tức giận Tử Băng đã đấm vào mặt lục đệ. Sau đó thì cuộc hỗn chiến xảy ra, bọn đệ cố ngăn nhưng không được.

Lời kể vừa dứt thì Trần Nhất đưa mắt nhìn Chu Tinh Đạo

-Chỉ thế thôi mà làm đổ hết thức ăn sao?

Tử Băng giải thích trước

-Tam ca à, tại Hiểu Lâm tự dưng đánh vào mông đệ, huynh ấy còn ăn nói bậy bạ và không chịu xin lỗi nên đệ mới không kìm chế được!

-Này, ai bảo ta kêu lấy giúp con dao mà mi không lấy nên ta tiện tay đánh vào mông mi thôi. Nhưng chỉ mỗi chuyện đó mà mi đấm thẳng vào mặt ta thế này thì quá đáng!

Hiểu Lâm rờ mặt, lúc này mặt anh vẫn còn sưng tấy, nhức nhức.

-Đệ có nghe huynh nhờ lấy con dao đâu…

-Mi điếc hả, ta nói lớn vậy mà…

Trần Nhất nạt to

-Thôi đi! Giờ còn muốn tranh cãi nữa hả?

Hai đứa nọ liền im lặng.

Trần Thống đứng dậy, đẩy nhẹ Trần Nhất lùi sang bên.

Anh đưa mắt nhìn Tử Băng với Hiểu Lâm, dù vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nhịn

-Mấy đứa tưởng chuyến đi này là trò đùa hả? Tại sao cứ suốt ngày tranh cãi hoài vậy? Mấy đứa không xem lời nói của ta, ANhất và đại ca ra gì hết đúng không?

Thôi được rồi, từ giờ trở đi, ta sẽ không nói, không quản thúc, các đệ muốn làm gì thì làm. Muốn đánh muốn cãi gì cứ việc, ta không phạt nữa.

Từ giờ cho đến khi chuyến đi này kết thúc ta… sẽ không nói bất cứ điều gì với các đệ hết!

Trước khi Trần Thống quay lưng đi

dù rất nhanh nhưng Tử Băng lẫn Hiểu Lâm đều thấy đôi mắt buồn bã của anh.

Dõi theo bóng dáng Trần Thống

Trần Nhất thở ra, lắc đầu

-Lần này thì hai đứa gây ra chuyện lớn rồi! Trần Thống, huynh ấy vốn nóng tính hễ có chuyện gì là quát tháo ầm ĩ nhưng lúc nãy huynh ấy không la lối gì cả chứng tỏ huynh ấy đã không còn xem hai đứa là tiểu đệ của huynh ấy nữa rồi.

Còn quan tâm thì sẽ còn nói, hết quan tâm thì huynh ấy sẽ… im lặng không nói nữa.

Trần Nhất ngán ngẩm bỏ đi.

Chu Tinh Đạo

bình thường là người luôn an ủi, bảo vệ các tiểu đệ nhưng lần này

cũng giống Trần Thống, anh không nói tiếng nào mà cũng rời đi.

Còn lại bốn tên tiểu đệ.

Chúng nhìn nhau, nhăn mặt cắn môi trước thái độ “bỏ mặc” của ba huynh lớn.

Trần Sơn ca cẩm.

-Phen này rắc rối rồi!

-Mấy huynh ấy sẽ không dòm ngó đến chúng ta, Hiểu Lâm, tại đệ mà hai huynh bị liên lụy này. Đã bảo là lo chuẩn bị hết mấy bó cải…

Trần Giang giận dỗi bỏ đi.

Trần Sơn cũng lẽo đẽo theo sau.

Chu Hiểu Lâm nhắm mắt, hàm răng cứ cắn bờ môi mãi.

Anh nhìn qua Tử Băng.

Rất giận nhưng lại không nói gì.

Hiểu Lâm rời khỏi đó.

Cuối cùng còn duy nhất Hoa Tử Băng đứng cúi đầu.

Cô đâu muốn mọi chuyện ra thế này.

Giờ biết phải làm sao?

Mấy huynh giận thật rồi.

Và điều quan trọng là nếu như bị đuổi về thì làm sao Tử Băng đến Nam Đô đây?

Tử Băng buồn bã, mí mắt chùng xuống, miệng thở dài.

Thấy Các Tự dùng bữa với vẻ mặt không vui

Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên hỏi

-Con không khỏe à, hay là thức ăn không vừa miệng?

-Dạ, con không sao, thức ăn cũng rất ngon, chỉ là…

Các Tự ngưng lại, hình như có tâm sự khó nói.

Ngồi đối diện

Lạc Cơ Thành hiểu nên bảo

-Chắc là hoàng đệ muội nhớ Minh Nhật, tứ hoàng đệ đến mười ngày mới về, trong thời gian đó chắc hẳn muội ấy sẽ rất buồn.

-Ra vậy, hình như con có vẻ không hợp với hoàng huynh. Vậy thì ngày mai ta sẽ cho gọi một người vào cung để làm bạn với con cho vơi nỗi buồn.

Âu Mỹ Ngân gác đũa xuống, gọi

-Tiểu Hoàn!

Vị hoàng hậu dứt lời thì từ bên trong một cô cung nữ mười sáu tuổi

dáng người nhỏ nhắn, gương mặt cũng khá xinh xắn, bước ra.

-Dạ, nương nương gọi nô tì?

Tiểu Hoàn quỳ gối cung kính.

-Tiểu Hoàn, từ giờ trở đi, ngươi sẽ theo hầu thái tử phi Các Tự.

Nhớ là chăm sóc tốt cho thái tử phi, nghe chưa?

-Dạ, Tiểu Hoàn nghe rõ.

Tiểu Hoàn đứng dậy

đến chỗ Các Tự, cúi người lễ phép

-Tiểu Hoàn xin được hầu hạ thái tử phi!

Các Tự dịu dàng đỡ tay cô hầu

-Em mau đứng dậy đi, từ nay phải làm phiền Tiểu Hoàn rồi.

-Dạ, Tiểu Hoàn không dám.

Âu Mỹ Ngân nhìn con dâu

-Các Tự, đừng quá khách sáo với nô tì, không tốt đâu. Chủ và tớ cần phân định rõ ràng.

Tiểu Hoàn là nha hoàng tốt nhất của ta, nay ta cho nó theo hầu con.

Dù gì có Tiểu Hoàn bên cạnh con cũng sẽ đỡ cô đơn hơn.

Các Tự mỉm cười gật đầu

-Dạ, Các Tự cám ơn mẫu hậu!

-Ừ, nào dùng bữa tiếp thôi. Thành nhi, con cũng ăn nhiều vào.

Lạc Cơ Thành gật khẽ.

Cả ba lại tiếp tục dùng bữa.

Ngoài ngự hoa viên

tiếng đàn lảnh lót vang vọng, nghe thê lương sầu não

những giai điệu mượt mà như vẽ nên khung cảnh nên thơ cô quạnh của buổi hoàng hôn.

Âm thanh du dương vừa dứt

Âu Mỹ Ngân vỗ tay cười tươi

-Quả đúng là bản nhạc hay. Các Tự tài đánh đàn của con thật đáng ngưỡng mộ.

-Dạ, mẫu hậu quá khen, Các Tự vẫn còn kém cỏi chỉ là chút tài mọn.

Các Tự vén nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng đáp.

-Các Tự khiêm tốn rồi, Thành nhi, con thấy bản nhạc thế nào?

Nãy giờ Lạc Cơ Thành cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Chẳng biết anh chàng có nghe bản nhạc tình buồn bã kia không.

Nghe hỏi, Cơ Thành lên tiếng

-Mẫu hậu muốn hoàng nhi nói gì ạ?

-Thì là cảm xúc của con khi nghe hoàng đệ muội đàn bản nhạc tình hay như vậy!

Cơ Thành tự dưng im lặng.

Trầm tư. Ngẫm nghĩ. Cái nhìn bất chợt trông thật buồn.

Các Tự thấy vị hoàng tử không trả lời

cô nhủ thầm

-Người lạnh lùng sắt đá như thế không biết có thể cảm được thứ quá ư tình cảm này không?



Sau một lúc lặng im

Cơ Thành đưa mắt nhìn hai người kia

-Lạc Cơ Thành vốn là người không có trái tim nên không dám cảm nhận gì về âm nhạc, lại là một bản nhạc hay đến thế nhưng nếu mẫu hậu đã hỏi thì con mạo muội nói ra cảm xúc của bản thân, nếu như có gì sai sót thì mong mẫu hậu và hoàng đệ muội bỏ qua.

-Được rồi, để xem Thành nhi lạnh lùng của mẫu hậu nghĩ gì nào?

Âu Mỹ Ngân chờ đợi con trai.

Cơ Thành nhìn qua Các Tự

-Có phải đây chính là bản nhạc đêm qua hoàng đệ muội đàn, bản nhạc tình nổi tiếng, Nỗi thương nhớ dưới vầng trăng?

Mỗi lần đàn bản nhạc này huynh thấy tâm trạng muội không ổn định, có vẻ như là ngổn ngang, rối rắm vì nếu nghe kỹ sẽ thấy được âm thanh từ chiếc đàn phát ra hơi ngập ngừng, ngắt quãng! Cả hai lần huynh đều nghe thế.

Các Tự tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Cơ Thành tiếp

-Cô gái trong bản nhạc đang gảy đàn dưới vầng trăng sáng, kể lại mối tình không thành của mình. Nỗi thương nhớ, mong mỏi, khổ đau gửi gắm qua các âm điệu buồn sầu, đứt quãng. Tâm trạng cô gái bị giằng xé bởi hai chọn lựa. Cô không biết nên để chàng trai cô yêu bên cạnh mình hay là để chàng rời xa mình.

Chính điều này khiến bản nhạc cô đàn đầy ngổn ngang.

Những lúc buồn thì giai điệu nhạc lại vui, những lúc vui thì giai điệu nhạc lại buồn.

Hoàng đệ muội hiểu và cảm thông cho cô gái trong bản nhạc nên muội cũng mang tâm trạng rối bời, đau buồn.

Tiếng đàn của muội đứt quãng y như tiếng đàn trong bản nhạc.

Muội đã cảm được nỗi đau của cô gái ấy một cách trọn vẹn nhất.

Các Tự lặng người trước những lời nhận xét của Lạc Cơ Thành.

Sao vị hoàng huynh lạnh lùng đó lại có thể cảm nhận sâu sắc cảm xúc của Các Tự khi đàn bản nhạc này chứ?

Cô tiểu thư bất động, không làm gì, không nói gì ngoài việc ngồi im trước chiếc đàn gỗ.

Âu Mỹ Ngân nhìn Cơ Thành vẻ bất ngờ

-Chà, không ngờ Thành nhi lại đưa ra những lời nhận xét tinh tế như vậy!

-Dạ, chỉ là đồng cảm thôi. Cũng giống như hoàng đệ muội đồng cảm với cô gái, nhân vật trữ tình trong bản nhạc tình đó.

Nếu huynh nói gì không đúng hoàng đệ muội hãy bỏ qua!

Các Tự thoáng giật mình khi tiếng Cơ Thành vang lên

-Dạ… không đâu ạ! Lời nhận xét của hoàng huynh rất hay.

Các Tự lắc đầu, mỉm cười.

-Vậy thì tốt quá! À, con có chuyện nên cáo từ trước, mẫu hậu và hoàng đệ muội cứ tiếp tục. Chúc mẫu hậu và muội vui vẻ.

Cúi người chào Âu Mỹ Ngân xong Lạc Cơ Thành rời khỏi vườn ngự uyển.

Đôi mắt Các Tự dõi theo bóng dáng vị tam hoàng tử khuất dần.

Cái nhìn tò mò, hiếu kỳ xen lẫn ngạc nhiên.

-Hóa ra Thành nhi vẫn còn khả năng ấy!

Âu Mỹ Ngân chợt nói câu nói khó hiểu.

-Dạ mẫu hậu, thế có nghĩa là gì?

Các Tự nghiêng đầu hỏi.

Âu Mỹ Ngân thở ra, ánh mắt vị hoàng hậu tự dưng trống rỗng, xa xăm, giọng nói trầm hẳn

-Lúc trước Cơ Thành rất có khiếu về âm nhạc, thằng bé vừa giỏi võ vừa đàn rất hay.

Nó có thể cảm nhận sâu sắc hầu như các bản nhạc.

Chính vì vậy Cơ Thành là một người tràn đầy tình cảm chứ không lạnh lùng, băng giá như bây giờ đâu.

-Tại sao hoàng huynh lại trở nên như vậy?

Âu Mỹ Ngân bỗng chốc im lặng trước câu hỏi của cô gái.

Dường như bà nhớ đến một chuyện không vui trong quá khứ.

-Vì… Cơ Thành đã gây ra một lỗi lầm không thể sửa chữa được!

Lỗi lầm? Không thể sửa chữa? Chẳng lẽ là…

-Thưa, có phải là tai nạn của thái tử tám năm trước, hoàng huynh đã đẩy thái tử từ trên cây xuống khiến thái tử không thể đi được nữa?

Các Tự dò hỏi.

Âu Mỹ Ngân quay lại

-Con đã nghe Minh Nhật kể rồi sao?

Các Tự khẽ gật đầu.

Âu Mỹ Ngân cười buồn

-Ta cũng không hiểu vì lý do gì mà Cơ Thành lại làm thế với Minh Nhật, đó là đệ đệ ruột của nó mà. Chưa kể lúc đó, Cơ Thành lại sắp được phong làm thái tử, thừa kế ngai vàng!

-Dạ? Hoàng huynh… sắp được phong làm thái tử?

Các Tự không khỏi ngạc nhiên.

-Ừ, hoàng thượng vốn rất thích Cơ Thành, thằng bé cũng rất giỏi lại là con trai lớn của hoàng hậu nên dĩ nhiên là người thích hợp làm thái tử nhất.

Thế nhưng… nó đã đạp đổ tất cả khi ra tay hại hoàng đệ của mình như thế.

Sau đó, để bù đắp cho Minh Nhật, hoàng thượng quyết định phong nó làm thái tử!

Các Tự thật không ngờ sự thật là vậy.

Âu Mỹ Ngân đứng lên bảo

-Thôi, trời sắp tối, con cũng nên về phòng nghỉ ngơi.

Các Tự liền đứng lên cúi người chào

-Vâng, mẫu hậu hồi cung!

Âu Mỹ Ngân gật đầu rồi lẳng lặng rời đi.

Còn lại một mình Các Tự với bao nghi vấn xung quanh sự việc của quá khứ.

Tại sao, lý do gì mà huynh ấy lại làm thế với thái tử?

Lúc đó huynh ấy đang có trong tay những điều tốt đẹp nhất mà.

Lẽ nào… như thái tử nói, huynh ấy ghét thái tử ư?

Huynh ấy… căm ghét hoàng đệ ruột của mình đến vậy sao?

Kỳ lạ!

-Thái tử phi, gió lớn lạnh lắm, thái tử phi nên về phòng đi ạ!

Tiếng Tiểu Hoàn cất lên bên cạnh.

Các Tự xoay qua

-Umh, chúng ta về phòng thôi.

Các Tự đưa mắt nhìn lại chiếc đàn gỗ trên bàn đá đầy cánh hoa tàn.

Những lời nhận xét của Lạc Cơ Thành cứ văng vẳng bên tai cô gái.

Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn lầm lũi lấy thức ăn rồi đến bàn ngồi xuống.

Ở bàn bên cạnh Hoa Tử Băng cũng ăn trong im lặng.

Đúng lúc Trần Nhất, Chu Tinh Đạo bước vào lều.

Cả hai trông thấy bốn tên tiểu đệ ngồi buồn hiu.

Kịch!

Bốn đứa nọ đưa mắt nhìn sang bên Trần Nhất và Chu Tinh Đạo đặt phần thức ăn lên bàn.

-Tam ca, đại ca…!

Chúng lần lượt gọi khẽ.

Trần Nhất đảo mắt khắp lượt bốn đứa

-Chỉ vì mấy đứa mà bây giờ không khí ngột ngạt thế này đây! Chán thật!

Tinh Đạo nhẹ nhàng bảo

-Thôi, mau lo ăn đi, đừng nói gì nữa!

Bốn tên buồn xo.

Từng đứa quay lại với bữa ăn dang dở.

Chợt tất cả khựng lại khi thấy Trần Thống từ ngoài bước vào lều.

-Mọi người dùng bữa ngon miệng!

Trần Thống cười với các binh lính đang ngồi ăn trong lều.

Họ cũng gật đầu chào lại, đầy vui vẻ.

Trần Thống lấy phần thức ăn xong đến bên bàn, nơi Trần Nhất và Tinh Đạo đang ngồi.

Đặt thức ăn xuống, Trần Thống thoáng nhìn qua mấy tên tiểu đệ, mỗi đứa ngồi một bàn khác nhau và đang giương đôi mắt về anh.

Có vẻ như chúng chờ đợi anh sẽ nói gì đấy.

Nói cái gì cũng được miễn là anh hãy nói chuyện với chúng.

Thế nhưng Trần Thống chỉ thở ra, im lặng rồi ngồi xuống.

Anh nhìn sang Trần Nhất

-Lát nữa huynh và đại ca sẽ lo đống gỗ ngoài kia. Ở đây đệ hãy lo hết đi nhé.

Nghe vậy Tử Băng cất tiếng

-Dạ, có gì cứ để đó đệ sẽ dọn dẹp cho.

Trần Thống dường như không nghe câu nói của Tử Băng.

Anh cứ đảo mắt qua Tinh Đạo

-Đống gỗ hơi nhiều nên chúng ta sẽ cần thêm vài người phụ đấy, đệ sẽ nhờ vài anh em binh sĩ giúp!

Đến lượt Chu Hiểu Lâm nói

-Nhị ca, hay là để đệ giúp hai huynh nhé, đệ rất nhanh nhẹn.

Trần Giang tiếp

-Đệ nữa, đệ và ASơn cũng muốn giúp một tay…

Nhưng Trần Thống không đáp lại sự nhiệt tình của ba tên tiểu đệ, anh bỏ mặc, thậm chí còn không thèm nhìn chúng.

-Chúng ta cần làm xong trước khi trời tối nên đại ca và đệ phải ăn mau thôi.

Trần Thống nuốt nhanh thức ăn.

Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn nhìn nhau.

Chúng hiểu sự việc đã hết đường cứu vãn.

Trần Thống làm đúng như điều anh nói: không nói chuyện với bốn tên kia nữa.

Không biết làm gì, ba thằng con trai nọ lủi thủi cúi đầu ăn tiếp.

Hoa Tử Băng cũng thế, giấu tiếng thở dài trong bụng, cô quay mặt trở lại vị trí cũ.

Trần Nhất và Tinh Đạo hết nhìn bốn đứa kia rồi nhìn qua Trần Thống vẫn điềm nhiên ăn.

Họ chẳng thể giải quyết được chuyện này nên chỉ lắc đầu.

Dùng bữa xong Trần Thống đứng dậy

-Huynh ra ngoài đây, ANhất, nhớ dọn dẹp cho sạch sẽ đấy, có gì huynh sẽ cố giải quyết cho xong đống gỗ rồi vào phụ đệ một tay.

Nhớ là đệ phải làm đừng cho người khác, nghe chứ?

Trần Nhất gật đầu

-Đệ biết rồi, huynh đừng lo!

-Đại ca, đệ ở ngoài chờ huynh!

Dứt lời Trần Thống đi một mạch ra ngoài.

-Huynh cũng ăn xong rồi, phiền đệ nhé!

Tinh Đạo rời chỗ ngồi đi tuốt.

Trần Nhất thu dọn mấy cái bát lại, đưa mắt sang bốn đứa đang sụ mặt

-Mấy đứa ăn nhanh lên, huynh còn dọn dẹp nữa.

Khỏi nói lòng cả bốn đứa nặng nề như bị chất đầy đá.

Đó là bữa ăn tẻ nhạt nhất đối với chúng.

Và rất có thể sắp tới bữa ăn nhạt nhẽo như vậy sẽ còn tiếp tục.

Hoa Tử Băng ngồi lặng lẽ ngoài cửa lều.

Cô đang nhìn chăm chăm búi tóc dài trên bàn tay.

Đó là búi tóc của Tử Băng.

Lúc cải trang nam nhi, chính tay cô đã cắt đi mái tóc mình.

Tiếng Tử Băng thở ra chán nản

-Mình từ bỏ mái tóc cuối cùng để được gì nhỉ? Nếu như bị đuổi thì làm sao đến Nam Đô mà gặp tiểu thư? Làm sao ăn nói với lão gia đây? Hoa Tử Băng, mày thật vô dụng.

Tử Băng ngước mặt nhìn lên bầu trời đêm đầy sao sáng.

Nỗi buồn len lõi trong đôi mắt thẫn thờ đó.

-Khuya thế mà thất đệ chưa ngủ à?

Giọng Chu Tinh Đạo bất chợt xua đi sự tĩnh lặng của đêm khuya.

Hoa Tử Băng liền cất nhanh búi tóc vào trong áo.

Cô đưa mắt nhìn vị tiểu vương gia

-Đại ca, sao huynh lại đến đây?

-Huynh ngủ không được nên đi dạo, tình cờ thấy đệ ngồi đây nên đến xem thử?

Đệ cũng không ngủ được ư?

Ánh mắt Tinh Đạo lúc nào cũng dịu dàng ấm áp.

Tử Băng nhìn anh rồi hỏi

-Đại ca không giận đệ chuyện lúc trưa nay sao? Đệ tưởng đại ca không muốn nói chuyện với đệ nữa chứ!

Tinh Đạo cười vò đầu Tử Băng

-Đúng là lúc đó huynh có giận thật nhưng dù gì mấy đứa cũng là đệ đệ của huynh mà, nhất là Hiểu Lâm, lẽ nào huynh lại bỏ mặc các đệ.

Tử Băng cúi đầu, nói khẽ

-Tử Băng xin lỗi vì chuyện lúc trưa, lẽ ra đệ và Hiểu Lâm không nên đánh nhau làm đổ hết thức ăn khiến các huynh giận.

Nhất là nhị ca, huynh ấy bây giờ không muốn nhìn mặt đệ, giống như bữa ăn tối lúc nãy, huynh ấy làm như không hề thấy đệ đang ngồi ở đó.

Đệ buồn quá đi mất!

-Tử Băng, AThống không giận các đệ mà chính xác là buồn! AThống buồn vì các đệ không nghe lời gì cả. Nhưng… AThống không phải là người “giận” dai như thế đâu. Các đệ hãy chờ vài ngày để AThống nguôi ngoai một tí rồi sẽ lại nói chuyện với các đệ thôi.

Tinh Đạo bảo.

-Đệ hy vọng thế!

-Trong lúc đó đệ và Hiểu Lâm đừng gây chuyện nữa, mấy đứa nên làm lành với nhau chỉ có vậy may ra mới mong AThống bỏ qua mọi chuyện của các đệ.

Đệ làm được chứ?

Tinh Đạo mỉm cười nhìn sâu vào đôi mắt to của Tử Băng.

Tử Băng gật khẽ

-Vâng, đệ sẽ cố gắng… làm hòa với lục ca sau đó sẽ đi xin lỗi nhị ca. Đệ sẽ nghe lời các huynh, không gây chuyện nữa.

-Nếu được thế thì tốt. Huynh sẽ chờ xem đệ sửa lỗi như thế nào!

Umh, khuya rồi, đệ vào lều ngủ đi, sáng mai chúng ta lại lên đường sớm đó.

Tinh Đạo vỗ vai Tử Băng.

-Đại ca, huynh tìm đệ có gì sao?

Chu Hiểu Lâm ngạc nhiên khi Chu Tinh Đạo ngồi xuống bên cạnh.

Tinh Đạo đưa mắt nhìn sang em trai

-Hiểu Lâm, đệ chưa ngủ à?

-Umh, đệ không ngủ được vì… nghĩ đến nhị ca. Hơi… huynh ấy giận bọn đệ thật rồi.

-Ai bảo các đệ đánh nhau làm gì?

Hiểu Lâm bảo ngay

-Đâu phải, tất cả là do tên Hoa Tử Băng đó chứ, nó đánh đệ trước mà!

Tinh Đạo nhíu mày

-Hiểu Lâm, sao đệ lại ghét Tử Băng như vậy? Huynh biết mấy ngày qua, đệ và ASơn, AGiang luôn kiếm cớ chọc Tử Băng, thất đệ đắt tội với các đệ ư?

-Tên đó hả, nhìn hắn đáng ghét lắm. Hắn lúc nào cũng tỏ ra mình ngoan ngoãn, lẽo đẽo theo huynh, nhị ca, tam ca… cười cười nói nói. Tướng tá thì giống hệt con gái, vờ tỏ ra yếu đuối để được che chở. Bực mình!

Hiểu Lâm nghiến răng nghe ken két như thể muốn nhai thịt Tử Băng.

Tinh Đạo tự dưng cười cười.

Hiểu Lâm hỏi

-Huynh cười gì?

Tinh Đạo nhẹ nhàng nói

-Hóa ra là… đệ ganh tị với Tử Băng à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giai Thoại Chim Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook