Giai Thoại Ngao Du Của Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1: Chia ly
Sei Thất
20/02/2023
Ngày cuối thu không khí se lạnh, đám cổ thụ trong khuôn viên dinh thự nhà Courteney đã rụng hết lá. Bầu trời xám xịt như một tấm chăn bao phủ lấy thế gian. Nhưng thay vì sự ấm áp, cái nó mang đến lại là hơi lạnh khiến người ta run rẩy.
Khung cảnh tiêu điều ngoài cửa sổ báo hiệu cho một mùa đông lạnh lẽo như hàng năm sắp sửa tiến đến. Mà không! đối với nhà Courteney, mùa đông năm nay chắc sẽ rất khác biệt so với năm ngoái.
Seith Courteney ngồi lẳng lặng bên cửa sổ tầng hai, trên tay cầm quyển sách với tựa đề "Lịch sử Đế quốc" mà chắc chắn bất cứ một đứa trẻ tám tuổi nào nhìn thấy cũng phải đau đầu. Cô bé đọc sách chuyên chú tới nỗi, chú mèo béo Alex đang ngủ dưới chân bất thình lình tỉnh dậy rồi phi lên thành cửa sổ cũng chẳng khiến bé chú ý.
Người hầu bước đi thật nhẹ nhàng để không làm phát ra tiếng động, khiến sự tập trung của cô chủ bị gián đoạn. Nữ hầu Sophie nhẹ nhàng đặt một tách trà mới lên bàn, rồi lui xuống đứng bên cạnh cô chủ.
Sophie khẽ ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Seith rồi khe khẽ thở dài. Cô chủ từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, một tháng không có bao nhiêu ngày là có thể ra ngoài vườn đi lại, không giống như cậu chủ Keith có thể suốt ngày bay nhảy, hiếu động như khỉ con. Có lẽ vì vậy mà tính cách của Seith từ nhỏ đã trầm lặng, không thích nói chuyện, suốt ngày chỉ làm bạn với đám sách khô cứng.
Bỗng, từ xa vang lên những tiếng "thịch... thịch... thịch". Seith hơi nhíu mày. Cô nhóc đang khó chịu vì bị quấy nhiễu, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là tên ngốc nào đó đang chạy trên hành lang.
Hình bóng thiếu gia duy nhất nhà Hầu tước đã hiện lên ở cửa. Cậu nhóc nhanh chóng chạy đến chỗ Seith, rất quen thuộc mà giật lấy quyển sách. Bởi vì vừa chạy nhanh nên cậu ta còn thở hồng hộc, khuôn mặt ửng đỏ. Dù hai người là sinh đôi, có bảy phần giống nhau nhưng dáng vẻ khỏe mạnh của Keith lại trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt trắng bệch của Seith. Không để nhỏ kịp tức giận, Keith giành trước lên tiếng:
"Mọt sách, giờ này còn ngồi đọc sách được sao!"
"Vì sao không được?"
Keith tức giận, hét lên:
"Chúng ta sắp không thể sống cùng nhau nữa rồi, vậy mà Seith còn bình thản như vậy!"
Seith hiểu ra cậu nhóc đang nói đến chuyện gì nhưng chỉ rũ mi mắt, dang tay ý đồ lấy lại quyển sách.
Keith thấy vậy, ném quyển sách trên tay ra xa: "Mọt sách, nói gì đi chứ, hai người họ lại cãi nhau đó."
Nhỏ hơi nhăn mày, nhưng rồi cũng nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc mặt mày tương tự trước mặt:
"Không phải đã đoán được rồi sao! Hai người họ cuối cùng cũng sẽ tách ra thôi. Mọi việc chỉ đang diễn ra theo cách nó vốn nên thôi!"
Keith tức lắm, nhưng chính cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, việc phụ thân và mẫu thân sẽ không sống cùng nhau nữa.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Seith, Keith khẽ thở dài, lại cũng không nói lời nào nữa, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi đối diện cô nhóc, bắt đầu mặt ủ mày chau.
Sophie thấy vậy, nhanh chóng lui xuống, chuẩn bị cho cậu chủ một tách trà khác.
Căn phòng lại quay về với bầu không khí trầm lặng vốn có, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng lật sách lạnh ngắt của Seith vang lên.
Keith là một cậu bé hoạt bát, vốn chẳng thể ngồi một chỗ quá lâu, nhưng chỉ cần Seith Courteney có mặt là cậu có thể ngồi hàng giờ cùng cô nhóc. Ai bảo Seith là đứa trẻ duy nhất cùng tuổi với cậu trong cái biệt phủ rộng lớn nhưng chán ngắt này. Keith chẳng hiểu nổi, đám sách vở khô khan kia có gì hấp dẫn, cái gì mà lịch sử rồi chính trị, chỉ nghe thôi mà hai mắt cậu đã muốn nổi sao xẹt.
Keith liếc mắt, trộm nhìn khuôn mặt trông như bà cụ non của Seith, rồi lại tiếp tục thở dài thườn thượt. Thật ra, khi còn nhỏ Seith cũng hay ra ngoài chơi, mặc dù phần lớn là do cậu lôi kéo. Mỗi lần như thế là Seith sẽ bệnh nặng một trận, có lần còn hôn mê suốt ba ngày, dọa cậu sợ hết hồn hết vía.
Kể từ khi đó, dù có năn nỉ ỉ ôi, nhỏ cũng chẳng bao giờ cùng cậu đuổi bắt trên hành lang hay ngắt hoa ngoài vườn nữa và bắt đầu kiếp sống mà cậu cho là ngục tù.
Tốt thôi! nhỏ cứ làm những gì nhỏ thích nhưng chỉ vì cái sự ngoan ngoãn đó mà mẫu thân đã nhiều lần lấy hai người ra so sánh, ép cậu cũng phải ngày ngày đọc sách. Keith nghiến răng ken két, sách thật là thứ kinh khủng.
Bỗng nhiên trước mặt Keith tối sầm.
"Bốp."
Keith Courteney bị sách đập vào đầu, mặt cậu ta dại ra.
"Ồn ào quá!"
Giọng nói lạnh tanh của cô nhóc khiến tâm trí bay bổng của Keith trở về cơ thể, cậu ta méo cả mặt, hai tay che trán, nói một cách hung tợn:
"Không được đánh vào đầu."
Seith lắc đầu ngao ngán, không tỏ ý kiến.
Keith thấy nhỏ lại im lặng, vội trừng mắt, miệng dẩu lên:
"Hu... hu... hu... Seith lại bắt nạt người ta. Seith trưởng thành còn đánh cả anh trai hu... hu... hu..."
"Không phải anh trai, là em trai."
Nghe tới vấn đề nhạy cảm, đám nước mắt vô hình của Keith Courteney nhanh chóng chảy ngược vào trong, cậu ta giãy nảy lên:
"Anh trai."
"Em trai."
"Anh trai."
...
Sophie bê khay trà đứng ở cửa, nhìn thấy hai đứa nhóc trong trong phòng lại đang khắc khẩu, một nụ cười thật nhẹ thoáng nở trên môi cô hầu. Cũng chỉ có khi ở bên cậu chủ thì cô chủ mới trở nên giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Ba ngày trôi qua, cơn gió cuối thu mang theo những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng hạ trên mái hiên. Seith giơ tay để chụp lấy bông tuyết gần nhất. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô nhóc hơi nhăn mày, mở tay ra nhưng tuyết thì đã tan mất từ bao giờ.
Từ xa vang lên tiếng bước chân của Sophie, Seith nhanh chóng xoa vệt nước từ bông tuyết vào váy, quay đầu lại.
Trông dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô hầu, nhỏ chỉ thoáng nhìn màn mưa tuyết lác đác ngoài sân rồi quả quyết xoay người. Keith từng nói mùa đông này nhất định phải cùng nhau đắp người tuyết, nhưng xem chừng là không thể.
"Đi thôi!"
Quảng trường trước tòa nhà chính, hai hàng xe ngựa chất đầy hàng hóa được xếp chỉnh tề. Cách đó không xa, Keith Courteney đang cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hai gã thị vệ hùng tráng. Hai tay của cậu ta bị hai người kia nắm chặt, chỉ có hai chân là đá loạn xạ, vừa đá vừa la hét thả ra.
Phu nhân Irene cũng chính là mẫu thân của cặp sinh đôi đang nghe người hầu báo cáo kết quả kiểm kê hàng hóa.
Seith vội kéo váy, chạy đến bên cạnh Keith.
"Thả ra!"
Giọng nói lạnh lẽo giống như băng tuyết mùa đông của cô nhóc khiến hai gã thị vệ khó xử, hai mặt nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn giữ chặt Keith lại.
"Ta sẽ không để Keith trốn."
Dù chỉ là một cô nhóc tám tuổi nhưng giọng nói lại mang theo sự tự tin cùng uy quyền tuyệt đối.
Thấy hai gã thị vệ buông lỏng tay, Keith nhanh chóng vùng dậy tránh thoát hai người. Cậu ta chồm lên trước, ôm chầm lấy Seith, hai hàng nước mắt lăn dài.
"Thật mất mặt!"
Seith lấy khăn tay, đẩy Keith ra trước mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu nhóc.
Keith chỉ sụt sùi, không nói một lời.
Cả hai đều biết, mọi chuyện đều đã được định đoạt. Người lớn là như vậy, chẳng bao giờ hỏi bọn họ có nguyện ý hay không, chẳng bao giờ quan tâm bọn họ có đau buồn hay không.
"Seith ngốc như vậy, sau này không có Keith chơi cùng chắc chắn sẽ buồn khóc hu... hu... hu..."
Nhỏ cạn lời, chỉ có cậu ta mới khóc.
"Vậy chúng ta thi xem ai sống được vui vẻ hơn đi, chưa chắc Keith có thể thắng đâu."
Keith nghe đến chuyện thắng thua, nhanh chóng đáp:
"Không có cửa đâu, đợi cho tới khi gặp lại, Keith chắc chắn chắc chắn sẽ kể cho Seith nghe nhiều chuyện vui hơn."
"Được."
Phu nhân Irene đến gần hai đứa trẻ, sau đó nắm lấy tay Keith, thoáng nhìn con gái thật hờ hững, không nói tiếng nào đã xoay người rời đi.
Trước sức kéo từ mẫu thân, cậu nhóc rụt người lại, tay còn lại nắm chặt lấy tay Seith, cố hết sức nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám tro giống y đúc của mình, gằng ra từng chữ một:
"Nhất định sẽ gặp lại."
Seith chẳng nói gì, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này cũng đã nhiễm một tầng bi thương. Nhỏ nhìn chằm chằm vào đối phương, gật đầu một cách kiên định.
Lãnh địa Courteney và Vessalius cách xa nhau vạn dặm. Không có sự dẫn dắt của người lớn, cả hai chẳng thể nào tìm gặp nhau. Lời hứa kia, may ra khi lớn lên rồi mới có thể được thực hiện. Nhưng lúc này đây, không còn khoảng trống nào cho sự do dự. Bởi, đối với một cặp sinh đôi lớn lên bên nhau từ thuở lọt lòng, chia cắt đã là việc tàn nhẫn tột cùng.
Cuối cùng, cả hai vẫn phải buông tay, Keith rời đi theo phu nhân Irene.
Seith cứ đứng đó, mải ngắm nhìn những chiếc xe ngựa mang theo cậu nhóc ồn ào xa dần. Những bông tuyết càng rơi nhiều hơn, chúng phủ đầy đầu tóc, quần áo của nhỏ. Nhưng so với sự trống rỗng trong trái tim, cái rét buốt từ những bông tuyết chẳng thấm vào đâu.
Sophie vội vàng phủ thêm áo choàng cho cô chủ rồi lùi về phía sau, dõi theo bóng lưng cô độc của một đứa trẻ tám tuổi.
Hôm nay là ngày Hầu tước và Phu nhân chính thức ly hôn. Từ đầu đến cuối, Ngài không hề lộ mặt.
Khung cảnh tiêu điều ngoài cửa sổ báo hiệu cho một mùa đông lạnh lẽo như hàng năm sắp sửa tiến đến. Mà không! đối với nhà Courteney, mùa đông năm nay chắc sẽ rất khác biệt so với năm ngoái.
Seith Courteney ngồi lẳng lặng bên cửa sổ tầng hai, trên tay cầm quyển sách với tựa đề "Lịch sử Đế quốc" mà chắc chắn bất cứ một đứa trẻ tám tuổi nào nhìn thấy cũng phải đau đầu. Cô bé đọc sách chuyên chú tới nỗi, chú mèo béo Alex đang ngủ dưới chân bất thình lình tỉnh dậy rồi phi lên thành cửa sổ cũng chẳng khiến bé chú ý.
Người hầu bước đi thật nhẹ nhàng để không làm phát ra tiếng động, khiến sự tập trung của cô chủ bị gián đoạn. Nữ hầu Sophie nhẹ nhàng đặt một tách trà mới lên bàn, rồi lui xuống đứng bên cạnh cô chủ.
Sophie khẽ ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Seith rồi khe khẽ thở dài. Cô chủ từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, một tháng không có bao nhiêu ngày là có thể ra ngoài vườn đi lại, không giống như cậu chủ Keith có thể suốt ngày bay nhảy, hiếu động như khỉ con. Có lẽ vì vậy mà tính cách của Seith từ nhỏ đã trầm lặng, không thích nói chuyện, suốt ngày chỉ làm bạn với đám sách khô cứng.
Bỗng, từ xa vang lên những tiếng "thịch... thịch... thịch". Seith hơi nhíu mày. Cô nhóc đang khó chịu vì bị quấy nhiễu, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là tên ngốc nào đó đang chạy trên hành lang.
Hình bóng thiếu gia duy nhất nhà Hầu tước đã hiện lên ở cửa. Cậu nhóc nhanh chóng chạy đến chỗ Seith, rất quen thuộc mà giật lấy quyển sách. Bởi vì vừa chạy nhanh nên cậu ta còn thở hồng hộc, khuôn mặt ửng đỏ. Dù hai người là sinh đôi, có bảy phần giống nhau nhưng dáng vẻ khỏe mạnh của Keith lại trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt trắng bệch của Seith. Không để nhỏ kịp tức giận, Keith giành trước lên tiếng:
"Mọt sách, giờ này còn ngồi đọc sách được sao!"
"Vì sao không được?"
Keith tức giận, hét lên:
"Chúng ta sắp không thể sống cùng nhau nữa rồi, vậy mà Seith còn bình thản như vậy!"
Seith hiểu ra cậu nhóc đang nói đến chuyện gì nhưng chỉ rũ mi mắt, dang tay ý đồ lấy lại quyển sách.
Keith thấy vậy, ném quyển sách trên tay ra xa: "Mọt sách, nói gì đi chứ, hai người họ lại cãi nhau đó."
Nhỏ hơi nhăn mày, nhưng rồi cũng nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc mặt mày tương tự trước mặt:
"Không phải đã đoán được rồi sao! Hai người họ cuối cùng cũng sẽ tách ra thôi. Mọi việc chỉ đang diễn ra theo cách nó vốn nên thôi!"
Keith tức lắm, nhưng chính cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, việc phụ thân và mẫu thân sẽ không sống cùng nhau nữa.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Seith, Keith khẽ thở dài, lại cũng không nói lời nào nữa, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi đối diện cô nhóc, bắt đầu mặt ủ mày chau.
Sophie thấy vậy, nhanh chóng lui xuống, chuẩn bị cho cậu chủ một tách trà khác.
Căn phòng lại quay về với bầu không khí trầm lặng vốn có, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng lật sách lạnh ngắt của Seith vang lên.
Keith là một cậu bé hoạt bát, vốn chẳng thể ngồi một chỗ quá lâu, nhưng chỉ cần Seith Courteney có mặt là cậu có thể ngồi hàng giờ cùng cô nhóc. Ai bảo Seith là đứa trẻ duy nhất cùng tuổi với cậu trong cái biệt phủ rộng lớn nhưng chán ngắt này. Keith chẳng hiểu nổi, đám sách vở khô khan kia có gì hấp dẫn, cái gì mà lịch sử rồi chính trị, chỉ nghe thôi mà hai mắt cậu đã muốn nổi sao xẹt.
Keith liếc mắt, trộm nhìn khuôn mặt trông như bà cụ non của Seith, rồi lại tiếp tục thở dài thườn thượt. Thật ra, khi còn nhỏ Seith cũng hay ra ngoài chơi, mặc dù phần lớn là do cậu lôi kéo. Mỗi lần như thế là Seith sẽ bệnh nặng một trận, có lần còn hôn mê suốt ba ngày, dọa cậu sợ hết hồn hết vía.
Kể từ khi đó, dù có năn nỉ ỉ ôi, nhỏ cũng chẳng bao giờ cùng cậu đuổi bắt trên hành lang hay ngắt hoa ngoài vườn nữa và bắt đầu kiếp sống mà cậu cho là ngục tù.
Tốt thôi! nhỏ cứ làm những gì nhỏ thích nhưng chỉ vì cái sự ngoan ngoãn đó mà mẫu thân đã nhiều lần lấy hai người ra so sánh, ép cậu cũng phải ngày ngày đọc sách. Keith nghiến răng ken két, sách thật là thứ kinh khủng.
Bỗng nhiên trước mặt Keith tối sầm.
"Bốp."
Keith Courteney bị sách đập vào đầu, mặt cậu ta dại ra.
"Ồn ào quá!"
Giọng nói lạnh tanh của cô nhóc khiến tâm trí bay bổng của Keith trở về cơ thể, cậu ta méo cả mặt, hai tay che trán, nói một cách hung tợn:
"Không được đánh vào đầu."
Seith lắc đầu ngao ngán, không tỏ ý kiến.
Keith thấy nhỏ lại im lặng, vội trừng mắt, miệng dẩu lên:
"Hu... hu... hu... Seith lại bắt nạt người ta. Seith trưởng thành còn đánh cả anh trai hu... hu... hu..."
"Không phải anh trai, là em trai."
Nghe tới vấn đề nhạy cảm, đám nước mắt vô hình của Keith Courteney nhanh chóng chảy ngược vào trong, cậu ta giãy nảy lên:
"Anh trai."
"Em trai."
"Anh trai."
...
Sophie bê khay trà đứng ở cửa, nhìn thấy hai đứa nhóc trong trong phòng lại đang khắc khẩu, một nụ cười thật nhẹ thoáng nở trên môi cô hầu. Cũng chỉ có khi ở bên cậu chủ thì cô chủ mới trở nên giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Ba ngày trôi qua, cơn gió cuối thu mang theo những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng hạ trên mái hiên. Seith giơ tay để chụp lấy bông tuyết gần nhất. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô nhóc hơi nhăn mày, mở tay ra nhưng tuyết thì đã tan mất từ bao giờ.
Từ xa vang lên tiếng bước chân của Sophie, Seith nhanh chóng xoa vệt nước từ bông tuyết vào váy, quay đầu lại.
Trông dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô hầu, nhỏ chỉ thoáng nhìn màn mưa tuyết lác đác ngoài sân rồi quả quyết xoay người. Keith từng nói mùa đông này nhất định phải cùng nhau đắp người tuyết, nhưng xem chừng là không thể.
"Đi thôi!"
Quảng trường trước tòa nhà chính, hai hàng xe ngựa chất đầy hàng hóa được xếp chỉnh tề. Cách đó không xa, Keith Courteney đang cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hai gã thị vệ hùng tráng. Hai tay của cậu ta bị hai người kia nắm chặt, chỉ có hai chân là đá loạn xạ, vừa đá vừa la hét thả ra.
Phu nhân Irene cũng chính là mẫu thân của cặp sinh đôi đang nghe người hầu báo cáo kết quả kiểm kê hàng hóa.
Seith vội kéo váy, chạy đến bên cạnh Keith.
"Thả ra!"
Giọng nói lạnh lẽo giống như băng tuyết mùa đông của cô nhóc khiến hai gã thị vệ khó xử, hai mặt nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn giữ chặt Keith lại.
"Ta sẽ không để Keith trốn."
Dù chỉ là một cô nhóc tám tuổi nhưng giọng nói lại mang theo sự tự tin cùng uy quyền tuyệt đối.
Thấy hai gã thị vệ buông lỏng tay, Keith nhanh chóng vùng dậy tránh thoát hai người. Cậu ta chồm lên trước, ôm chầm lấy Seith, hai hàng nước mắt lăn dài.
"Thật mất mặt!"
Seith lấy khăn tay, đẩy Keith ra trước mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu nhóc.
Keith chỉ sụt sùi, không nói một lời.
Cả hai đều biết, mọi chuyện đều đã được định đoạt. Người lớn là như vậy, chẳng bao giờ hỏi bọn họ có nguyện ý hay không, chẳng bao giờ quan tâm bọn họ có đau buồn hay không.
"Seith ngốc như vậy, sau này không có Keith chơi cùng chắc chắn sẽ buồn khóc hu... hu... hu..."
Nhỏ cạn lời, chỉ có cậu ta mới khóc.
"Vậy chúng ta thi xem ai sống được vui vẻ hơn đi, chưa chắc Keith có thể thắng đâu."
Keith nghe đến chuyện thắng thua, nhanh chóng đáp:
"Không có cửa đâu, đợi cho tới khi gặp lại, Keith chắc chắn chắc chắn sẽ kể cho Seith nghe nhiều chuyện vui hơn."
"Được."
Phu nhân Irene đến gần hai đứa trẻ, sau đó nắm lấy tay Keith, thoáng nhìn con gái thật hờ hững, không nói tiếng nào đã xoay người rời đi.
Trước sức kéo từ mẫu thân, cậu nhóc rụt người lại, tay còn lại nắm chặt lấy tay Seith, cố hết sức nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám tro giống y đúc của mình, gằng ra từng chữ một:
"Nhất định sẽ gặp lại."
Seith chẳng nói gì, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh lúc này cũng đã nhiễm một tầng bi thương. Nhỏ nhìn chằm chằm vào đối phương, gật đầu một cách kiên định.
Lãnh địa Courteney và Vessalius cách xa nhau vạn dặm. Không có sự dẫn dắt của người lớn, cả hai chẳng thể nào tìm gặp nhau. Lời hứa kia, may ra khi lớn lên rồi mới có thể được thực hiện. Nhưng lúc này đây, không còn khoảng trống nào cho sự do dự. Bởi, đối với một cặp sinh đôi lớn lên bên nhau từ thuở lọt lòng, chia cắt đã là việc tàn nhẫn tột cùng.
Cuối cùng, cả hai vẫn phải buông tay, Keith rời đi theo phu nhân Irene.
Seith cứ đứng đó, mải ngắm nhìn những chiếc xe ngựa mang theo cậu nhóc ồn ào xa dần. Những bông tuyết càng rơi nhiều hơn, chúng phủ đầy đầu tóc, quần áo của nhỏ. Nhưng so với sự trống rỗng trong trái tim, cái rét buốt từ những bông tuyết chẳng thấm vào đâu.
Sophie vội vàng phủ thêm áo choàng cho cô chủ rồi lùi về phía sau, dõi theo bóng lưng cô độc của một đứa trẻ tám tuổi.
Hôm nay là ngày Hầu tước và Phu nhân chính thức ly hôn. Từ đầu đến cuối, Ngài không hề lộ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.