Chương 17: Đêm nay ta ôm em ngủ
Cung Tỏa Băng Tâm
14/11/2023
Bạch Ly mới đến Athen quốc, không rõ chỗ ở của hoàng tử, lại không quen biết người ở đây. Được gọi đi cô chỉ biết lê bước theo người hầu, một câu
thắc mắc cô cũng không có.
Rất nhanh, cô được dẫn ra đến tận một vườn hoa rộng lớn, toàn là hoa mộc lan đang vào mùa khoe sắc, màu hồng cánh sen vô cùng thu hút ánh nhìn, còn có cả mùi hương ngọt ngào.
Bên dưới chân cô được trải một thảm cỏ rộng lớn, đối lập hoàn toàn với màu sắc của hoa, lại vô tình tạo nên một khung cảnh nên thơ như tranh vẽ.
Người đàn ông đang đứng giữa khu vườn, trên tay cầm một đóa mộc lan, ngẩng cao đầu như người đang nghiền ngẫm.
Người hầu đưa Bạch Ly đến nơi liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại mình cô và Bạc Đình. Cô hít lấy một hơi can đảm bình tĩnh tự bước đến chỗ người đàn ông.
"Hoàng tử, ngài cho gọi ta."
Thanh âm ngọt ngào uyển chuyển, Bạch Ly hành lễ trước ánh mắt hời hợt của hắn. Hắn chỉ ngó cô một cái rồi lại nhìn lên một thân cây lớn, lười biếng hỏi.
"Đã đến phòng của mình rồi chứ?"
"Thưa, ta đã đến rồi."
Cô gái nhỏ vẫn vân đạm phong kinh đáp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn đăm đăm, mặc cho hắn không hề để ý đến cô.
Vài giây sau đó, người đàn ông cũng xoay người đối diện với cô, đóa hoa trong tay hắn cài lên tóc cô. Mị thái u buồn và màu sắc tươi tắn của hoa hoàn toàn đối lập với nhau. Trên cùng một chỗ lại có hai nhan sắc khoe vẻ đẹp, 1 rực rỡ, 1 nhu mì ảm đạm.
"Hoa mộc lan rất hợp với em nhỉ?
Em có thích nó không?"
Ánh mắt hắn đầy vẻ đào hoa tình tứ, giọng nói cũng đầy vẻ c.ưỡng bức quyến rũ, làm cho cô gái thích hay không thích cũng buộc miệng nói "có".
Bạch Ly lấy ngay đóa hoa trên tóc xuống ngắm nhìn, vẻ đẹp của hoa mộc lan đúng là không thể xem thường, nó khác biết hoàn toàn với loài hoa nhài ở đế quốc cô, kiêu sa và rực rỡ hơn rất nhiều.
Cô càng nhìn càng lộ ra sự yêu thích, tâm trạng cũng bỗng dưng khuây khỏa, quên mất cả sự có mặt của người đàn ông, khóe miệng bất giác cong lên ngọt ngào.
Một nụ cười dịu dàng mà suốt thời gian không có lấy trên khuôn mặt của cô, làm Bạc Đình nhìn thấy chốc chốc thất thần, say mê ngắm nhìn cô.
Hắn không nhịn được vươn ngón tay thon dài chạm vào gò má ửng hồng, ba phần nuông chiều bảy phần tính tứ nói ra.
"Ly Nhi, em thật đẹp, quả là nét đẹp mỹ nhược thiên tiên."
"Cảm ơn hoàng tử đã khen, nhưng ta không bằng hoàng phi của ngài đâu."
Bạch Ly lạnh lùng gạt tay hắn ra, khuôn mặt khả ái của cô vì một câu nói của hắn chốc chốc cau có, quay lại thắc mắc trong lòng.
"Không biết hoàng tử gọi ta ra đây có chuyện gì không?"
Người đàn ông bị cô gái phũ phàng có hơi khó chịu, nhưng hắn không nỡ nổi giận với cô. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái uy nghiêm của mình, lãnh đạm đáp.
"Cũng không có gì cả, ta muốn cùng em ngắm hoa thôi, xong rồi ta sẽ đưa em đi dạo một vài nơi."
"Vậy thì làm phiền hoàng tử rồi..."
Lời nói mang ý vị, Bạch Ly vốn không thích hắn, ở cạnh hắn chỉ khiến cô bức bối, thế mà hắn đu bám lấy cô, ngày đêm không dứt làm cô càng thêm chán ghét.
Thế nhưng, cô không thể cự tuyệt hắn, đã con rối trong tay hắn, cô còn đặt nặng trọng trách của một công chúa nên phải lấy sinh mạng của người khác làm đại cuộc.
Cô nhu thuận theo ý hắn, người hỏi gì cô cũng ngoan ngoãn đáp, bảo cô làm gì cô cũng làm theo, không nhiều lời, không chống đối.
Đến tối, cô mới tự do rời hắn một chút, ngâm mình trong bồn nước ngẫm nghĩ về quá khứ, tâm tình lạnh lẽo như đóng tro tàn, không nén được những giọt nước mắt uất ức mà khóc ngâm.
Kim đồng hồ điểm vào hơn 9h tối, cô ngồi ở ban công trồng đầy hoa thơm đang nhìn lên các vì sao thì người đàn ông mở cửa đi vào.
Bạch Ly chẳng buồn ngó ra, âm thanh này cô đã quá quen, người có thể ra vào phòng người khác không cần gõ cửa chỉ có thể là Bạc Đình.
Cô biết là hắn nên cố ý ngồi im, bắt hắn phải tự bước đến chỗ cô. Vài giây sau, tiếng bước chân quả thật dần rõ rệt, Bạc Đình đứng ngay sau lưng cô, khom người dang hai tay giam cầm cô.
"Buổi tối đêm nay đẹp nhỉ? Thật nhiều sao..."
"Vâng."
Giọng thờ ơ, Bạch Ly một chút cũng không quan tâm, vẫn ngồi yên đó, ngay cả hành lễ cung nghênh hắn cô cũng không làm.
Bạc Đình dường như đang quen dần với con người hiện giờ của cô gái, tính tình cáu gắt của hắn ở cạnh cô cũng dần giảm bớt. Thấy cô thờ ơ hắn cũng không muốn bắt tội, vẫn niềm nỡ nói chuyện với cô.
"Em không thích nhìn thấy ta nhỉ?"
Hắn hỏi câu này thật dư thừa, Bạch Ly đương nhiên không hề thích hắn, còn căm ghét hắn vô cùng. Vì hắn mà cô tan nhà nát cửa, đất nước trờ thành thuộc địa của hắn, cô trở thành thứ phi...lấy cái gì để cô thích hắn đây ?
Câu hỏi này đương nhiên Bạch Ly không muốn trả lời, biểu tình trên khuôn mặt ghét bỏ sẽ thay cô nói hết thảy với hắn.
Người đàn ông thừa biết thiếu nữ này có vài điểm ghét bỏ hắn, đương nhiên cô sẽ không trả lời. Hắn cũng không mong cầu gì nhiều, miễn người có thể bình an bên cạnh hắn là được.
"Sương xuống rồi, nghỉ sớm thôi."
"Vâng..."
Bạch Ly không tình nguyện buộc lòng đứng dậy, cô định đi vào thì bất ngờ Bạc Đình lại bòng cô lên. Cô không còn cử chỉ chống đối với hắn như trước, ngược lại còn phối hợp với hắn, khoác tay lên cổ to lớn để hắn bòng vào.
Cô sửa soạn chuẩn bị hầu hạ hắn, tay vừa chạm vào cúc áo hắn đột nhiên giữ lấy, một lực mạnh mẽ kéo cô ngồi vào lòng.
"Đêm nay ta ôm em ngủ."
"Vâng."
Cô gái nhỏ cũng không thắc mắc, hắn bảo gì thì cô nghe theo như thế. Hắn muốn ôm thì cô để cho hắn ôm, cả hai lại lần nữa trải qua một đêm bình yên.
Sáng hôm sau, trong phòng bỗng vang lên tiếng la hét khủng hoảng của cô gái nhỏ.
"Ly Nhi, có chuyện gì thế?"
Bạc Đình giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét của cô, hắn nhìn sang giường thấy cô lùi vào một góc, hai má đỏ bừng làm hắn có chút khó hiểu.
Ánh mắt của hắn rất nhanh va phải vệt máu đỏ trên giường, làm hắn có thất kinh, nhưng rồi hắn cũng rất nhanh bình ổn lại tâm trạng.
"Người đâu, mau vào sửa soạn cho công chúa."
Theo âm thanh của hắn, Yên Chi luôn chờ hầu ở bên ngoài lập tức đi vào, nhìn vệt máu trên giường và sự gượng gạo khó nói của cô gái, Yên Chi thông minh hiểu ra sự tình.
"Công chúa, em đưa người vào trong xử lí nhé?"
Bạch Ly xấu hổ gật đầu, tay mềm vươn tới chỗ cô gái, được người mau chóng đỡ vào trong phòng tắm.
Rất nhanh, cô được dẫn ra đến tận một vườn hoa rộng lớn, toàn là hoa mộc lan đang vào mùa khoe sắc, màu hồng cánh sen vô cùng thu hút ánh nhìn, còn có cả mùi hương ngọt ngào.
Bên dưới chân cô được trải một thảm cỏ rộng lớn, đối lập hoàn toàn với màu sắc của hoa, lại vô tình tạo nên một khung cảnh nên thơ như tranh vẽ.
Người đàn ông đang đứng giữa khu vườn, trên tay cầm một đóa mộc lan, ngẩng cao đầu như người đang nghiền ngẫm.
Người hầu đưa Bạch Ly đến nơi liền nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại mình cô và Bạc Đình. Cô hít lấy một hơi can đảm bình tĩnh tự bước đến chỗ người đàn ông.
"Hoàng tử, ngài cho gọi ta."
Thanh âm ngọt ngào uyển chuyển, Bạch Ly hành lễ trước ánh mắt hời hợt của hắn. Hắn chỉ ngó cô một cái rồi lại nhìn lên một thân cây lớn, lười biếng hỏi.
"Đã đến phòng của mình rồi chứ?"
"Thưa, ta đã đến rồi."
Cô gái nhỏ vẫn vân đạm phong kinh đáp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn đăm đăm, mặc cho hắn không hề để ý đến cô.
Vài giây sau đó, người đàn ông cũng xoay người đối diện với cô, đóa hoa trong tay hắn cài lên tóc cô. Mị thái u buồn và màu sắc tươi tắn của hoa hoàn toàn đối lập với nhau. Trên cùng một chỗ lại có hai nhan sắc khoe vẻ đẹp, 1 rực rỡ, 1 nhu mì ảm đạm.
"Hoa mộc lan rất hợp với em nhỉ?
Em có thích nó không?"
Ánh mắt hắn đầy vẻ đào hoa tình tứ, giọng nói cũng đầy vẻ c.ưỡng bức quyến rũ, làm cho cô gái thích hay không thích cũng buộc miệng nói "có".
Bạch Ly lấy ngay đóa hoa trên tóc xuống ngắm nhìn, vẻ đẹp của hoa mộc lan đúng là không thể xem thường, nó khác biết hoàn toàn với loài hoa nhài ở đế quốc cô, kiêu sa và rực rỡ hơn rất nhiều.
Cô càng nhìn càng lộ ra sự yêu thích, tâm trạng cũng bỗng dưng khuây khỏa, quên mất cả sự có mặt của người đàn ông, khóe miệng bất giác cong lên ngọt ngào.
Một nụ cười dịu dàng mà suốt thời gian không có lấy trên khuôn mặt của cô, làm Bạc Đình nhìn thấy chốc chốc thất thần, say mê ngắm nhìn cô.
Hắn không nhịn được vươn ngón tay thon dài chạm vào gò má ửng hồng, ba phần nuông chiều bảy phần tính tứ nói ra.
"Ly Nhi, em thật đẹp, quả là nét đẹp mỹ nhược thiên tiên."
"Cảm ơn hoàng tử đã khen, nhưng ta không bằng hoàng phi của ngài đâu."
Bạch Ly lạnh lùng gạt tay hắn ra, khuôn mặt khả ái của cô vì một câu nói của hắn chốc chốc cau có, quay lại thắc mắc trong lòng.
"Không biết hoàng tử gọi ta ra đây có chuyện gì không?"
Người đàn ông bị cô gái phũ phàng có hơi khó chịu, nhưng hắn không nỡ nổi giận với cô. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái uy nghiêm của mình, lãnh đạm đáp.
"Cũng không có gì cả, ta muốn cùng em ngắm hoa thôi, xong rồi ta sẽ đưa em đi dạo một vài nơi."
"Vậy thì làm phiền hoàng tử rồi..."
Lời nói mang ý vị, Bạch Ly vốn không thích hắn, ở cạnh hắn chỉ khiến cô bức bối, thế mà hắn đu bám lấy cô, ngày đêm không dứt làm cô càng thêm chán ghét.
Thế nhưng, cô không thể cự tuyệt hắn, đã con rối trong tay hắn, cô còn đặt nặng trọng trách của một công chúa nên phải lấy sinh mạng của người khác làm đại cuộc.
Cô nhu thuận theo ý hắn, người hỏi gì cô cũng ngoan ngoãn đáp, bảo cô làm gì cô cũng làm theo, không nhiều lời, không chống đối.
Đến tối, cô mới tự do rời hắn một chút, ngâm mình trong bồn nước ngẫm nghĩ về quá khứ, tâm tình lạnh lẽo như đóng tro tàn, không nén được những giọt nước mắt uất ức mà khóc ngâm.
Kim đồng hồ điểm vào hơn 9h tối, cô ngồi ở ban công trồng đầy hoa thơm đang nhìn lên các vì sao thì người đàn ông mở cửa đi vào.
Bạch Ly chẳng buồn ngó ra, âm thanh này cô đã quá quen, người có thể ra vào phòng người khác không cần gõ cửa chỉ có thể là Bạc Đình.
Cô biết là hắn nên cố ý ngồi im, bắt hắn phải tự bước đến chỗ cô. Vài giây sau, tiếng bước chân quả thật dần rõ rệt, Bạc Đình đứng ngay sau lưng cô, khom người dang hai tay giam cầm cô.
"Buổi tối đêm nay đẹp nhỉ? Thật nhiều sao..."
"Vâng."
Giọng thờ ơ, Bạch Ly một chút cũng không quan tâm, vẫn ngồi yên đó, ngay cả hành lễ cung nghênh hắn cô cũng không làm.
Bạc Đình dường như đang quen dần với con người hiện giờ của cô gái, tính tình cáu gắt của hắn ở cạnh cô cũng dần giảm bớt. Thấy cô thờ ơ hắn cũng không muốn bắt tội, vẫn niềm nỡ nói chuyện với cô.
"Em không thích nhìn thấy ta nhỉ?"
Hắn hỏi câu này thật dư thừa, Bạch Ly đương nhiên không hề thích hắn, còn căm ghét hắn vô cùng. Vì hắn mà cô tan nhà nát cửa, đất nước trờ thành thuộc địa của hắn, cô trở thành thứ phi...lấy cái gì để cô thích hắn đây ?
Câu hỏi này đương nhiên Bạch Ly không muốn trả lời, biểu tình trên khuôn mặt ghét bỏ sẽ thay cô nói hết thảy với hắn.
Người đàn ông thừa biết thiếu nữ này có vài điểm ghét bỏ hắn, đương nhiên cô sẽ không trả lời. Hắn cũng không mong cầu gì nhiều, miễn người có thể bình an bên cạnh hắn là được.
"Sương xuống rồi, nghỉ sớm thôi."
"Vâng..."
Bạch Ly không tình nguyện buộc lòng đứng dậy, cô định đi vào thì bất ngờ Bạc Đình lại bòng cô lên. Cô không còn cử chỉ chống đối với hắn như trước, ngược lại còn phối hợp với hắn, khoác tay lên cổ to lớn để hắn bòng vào.
Cô sửa soạn chuẩn bị hầu hạ hắn, tay vừa chạm vào cúc áo hắn đột nhiên giữ lấy, một lực mạnh mẽ kéo cô ngồi vào lòng.
"Đêm nay ta ôm em ngủ."
"Vâng."
Cô gái nhỏ cũng không thắc mắc, hắn bảo gì thì cô nghe theo như thế. Hắn muốn ôm thì cô để cho hắn ôm, cả hai lại lần nữa trải qua một đêm bình yên.
Sáng hôm sau, trong phòng bỗng vang lên tiếng la hét khủng hoảng của cô gái nhỏ.
"Ly Nhi, có chuyện gì thế?"
Bạc Đình giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét của cô, hắn nhìn sang giường thấy cô lùi vào một góc, hai má đỏ bừng làm hắn có chút khó hiểu.
Ánh mắt của hắn rất nhanh va phải vệt máu đỏ trên giường, làm hắn có thất kinh, nhưng rồi hắn cũng rất nhanh bình ổn lại tâm trạng.
"Người đâu, mau vào sửa soạn cho công chúa."
Theo âm thanh của hắn, Yên Chi luôn chờ hầu ở bên ngoài lập tức đi vào, nhìn vệt máu trên giường và sự gượng gạo khó nói của cô gái, Yên Chi thông minh hiểu ra sự tình.
"Công chúa, em đưa người vào trong xử lí nhé?"
Bạch Ly xấu hổ gật đầu, tay mềm vươn tới chỗ cô gái, được người mau chóng đỡ vào trong phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.