Chương 15: Ngủ lại với ta
Cung Tỏa Băng Tâm
13/11/2023
Bạch Ly say nắng kiệt sức ngất đi còn chưa tỉnh, cô nằm mê mang trên giường
nhung của hắn, thỉnh thoảng hơi thở kiều suyễn của cô sẽ có vài hơi thô
nặng.
Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay đặt cách tóc cô gái nhỏ nửa tấc, muốn chạm lại đột ngột thu về bởi âm thanh quấy nhiễu ở bên ngoài.
"Hoàng tử, công nương Liễu Giai đến thăm người ạ."
- Thật là biết làm phiền !
Khuôn miệng "chật" lên một tiếng âm lãnh, ánh mắt đạm mạc ngay tức thì trào nên nguy hiểm, bên trong tròn trắng còn hằn lên vài tia máu đỏ. Hắn nhanh chóng quay lưng chuẩn bị rời đi, rồi không hiểu sao lúc này tay hắn như có ai níu lại, xoay người đắt lên vầng trán hơi nóng của cô gái một nụ hôn trìu mến.
"Bạch Ly, Ly Nhi, ngoan ngoãn ở đây đợi ta nhé!"
Tiếp theo là hành động vuốt nhẹ lên một bên gò má của cô gái rồi mới chịu rời đi.
Hắn khiễng chân phóng khoáng đến ngay chỗ tiếp khách, tầm mắt sáng quắc lập tức hướng vào cô gái ăn mặc nhã nhặn, đang ngồi thưởng trà một cách ung dung.
"Công nương Liễu Giai thật có nhã hứng nhỉ?
Ta vừa từ hoàng cung của phụ vương về thì cô đã đến tìm ta rồi."
"Hoàng tử."
Liễu Giai giữ phép tắc nhún người hành lễ nghi, Bạc Đình mảy may chẳng quan tâm, lười biếng xua tay cho xong chuyện. Hắn ngồi vắt chéo chân trên ghế rất ung dung, thái độ ngả ngớn như muốn gợn đòn.
"Công nương đến có việc gì chăng?"
Giọng khàn khàn nhanh gọn, ngón tay thon dài của hắn lả lướt chống một bên cằm, mắt xếch đầy sát khí nhìn chòng chọc vào cô gái giữ một nét cười đầy ý vị khó đoán.
Đối phương vẫn bình tĩnh nâng tách trà nóng thưởng thức, dường như không để trong mắt vị hoàng tử cao cao tại thượng như hắn, điềm nhiên đáp.
"Hoàng tử có phần không thích ta nhỉ?
Ta đến chỉ để thăm người thôi."
Cô gái to gan lớn mật liếc hắn một cách ác ý, ngoài mặt nói đến thăm nhưng không quên mục đích đến, thẳng thắn hỏi.
"Ta nghe cha nói ngài từ Hin quốc trở về con mang theo công chúa của họ về nước...
Cô ta từng có lời cầu hôn với ngài, chẳng hay...hoàng tử đây muốn nối lại tình xưa sao?"
"Ra là vậy..."
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mím cười âm lãnh, hắn thừa biết cả tộc chẳng mấy ai tốt đẹp, nhất là cô gái này và gả bá tước kia. Trực tiếp đến hỏi chuyện...đây là đang lo sợ mất đi vị trí hoàng phi tương lai.
Hắn hiện giờ còn đang muốn lợi dụng người thêm một thời gian, chưa tiện trở mặt miễn cưỡng nói mấy lời hoa mỹ dụ hoặc một cô gái.
"Công nương không cần phải lo, vị trí chính thê của cô sẽ không mất đâu.
Còn công chúa kia...ta đương nhiên muốn nối lại tình xưa, nhưng cô ấy vẫn phải nên xếp sau công nương chứ nhỉ?"
"Ngài thật tham lam nhỉ?"
Thanh âm thờ ơ nói ra, Liễu Giai cố gắng không để lộ ra tia ghen ghét, xét cho cùng hắn là hoàng tử, còn sắp là vua của một nước, chuyện hắn có thêm thứ phi là điều hiển nhiên, cô ta không thể vì ích kỷ mà làm mất điểm trong mắt hắn.
Người bình tĩnh đặt tách trà xuống, nặn ra nụ cười vô hại, nhẹ nhàng nhu uyển thấp giọng nói.
"Hoàng tử muốn nạp cô công chúa đó làm thứ phi đương nhiên người làm chính thê như ta luôn sẵn sàng chấp thuận, chỉ mong ngài sẽ không vì người khác mà quên ta."
"Quên...?"
Mắt nhỏ híp nặng nề, một tia mạt ý vị thâm trường lộ trong mắt hắn, cười lạnh đáp lại.
"Ta làm sao có thể quên một quý cô xinh đẹp như công nương chứ?
Công nương cứ yên tâm, vị trí của cô không ai lấy mất đâu."
Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, làm cho cô gái cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, không hề để ý sát khí nguy hiểm của Bạc Đình đang xâm lược khắp phòng.
Hắn tùy tiện cho người đem đến một món quà, là một sợi dây chuyền kim cương lam quý giá, tặng cho cô công nương kiêu ngạo.
"Đây là món quà ta đặc biệt nhờ người làm nó công nương, hy vọng cô sẽ mang nó vào ngày đính hôn của chúng ta."
Sợi dây chuyền lấp lánh tráng lệ, bất cứ cô gái nào khi nhìn thấy cũng đều phải mê mẩn, Liễu Giai cũng không ngoại lệ, so với đồ trong phủ bá tước thì đồ hoàng gia phải hơn vượt bậc, đương nhiên người nhìn thấy phải thích thú.
Liễu Giai nhanh chóng nhận món quà, còn tươi cười cảm ơn đối phương không chút nghi ngờ.
"Hoàng tử về mới trở về, ta cũng không nên làm phiền ngài, ta xin phép."
"Chào công nương."
Bạc Đình hào sảng gật đầu, gác tay lên đùi, phẩy đầu cho người hầu tiễn khác. Ngay khi bóng dáng của cô gái vừa mất tăm, nụ cười ác ý của hắn cũng lộ rõ hơn.
"Liễu Giai, vị trí của cô không ai cướp mất đâu, chỉ là cô vô phúc không thể ngồi vào đó thôi."
Độc âm trong miệng, hắn quá hiểu rõ Liễu Giai kia, trong đầu chỉ có quyền lực và địa vị. Nếu gả cho hắn sớm muộn cũng sẽ nghĩ cách thâu tóm một số quyền hành của hắn, chưa biết chừng sau này sẽ là mối họa đe dọa cho ngôi vị của hắn.
Hạng phụ nữ tâm cơ như thế hắn tuyệt đối sẽ không lấy, không dẫn rắn vào nhà để tự hại mình.
- Liễu Giai, ngày đính hôn có lẽ sẽ là ngày tuyệt vời của chúng ta nhất nhỉ ?
"Hơi..."
Hơi thở thỏa mãn kéo dài, hắn ngã người ra ghế nhắm mắt tận hưởng, trong đầu mường tượng ra những diễn biến mà hắn đã gầy công sắp đặt.
.....
Màn đêm buông xuống một cách thầm lặng đến tận khuya, sau một ngày bận rộn Bạc Đình cũng về lại phòng riêng thăm Bạch Ly.
Cô gái đã tỉnh, ngoan ngoãn ở yên bên trong không náo loạn, yên phận đến mức như cô chưa từng tồn tại.
Cánh cửa nặng nề theo lực đẩy kéo vào, Bạch Ly ngồi ngay ban công nhìn ra, ánh mắt thanh lãnh đượm buồn của cô khiến người đàn ông bước vào bỗng thấy nặng nề.
"Em đã khỏe rồi chứ?"
"Cảm ơn hoàng tử đã bận lòng, thần nữ vẫn ổn."
Cô điềm tĩnh đứng dậy cúi người cung nghênh hắn, cử chỉ hèn mọn không khác gì một thứ dân bình thường, làm cho người đàn ông vừa nhìn đã cảm thấy chướng mắt.
Hắn thích vẻ ngây thơ trước đây của cô hơn là vẻ đạm mạc hiện giờ. Nhưng có lẽ hắn sẽ không có lại dáng vẻ đó, bởi hắn đã tự tay mình hủy hoại tất cả. Hắn cũng thừa biết tiểu công chú không vui vậy nên cũng không muốn bắt bẻ, làm khó làm dễ người.
"Ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị một căn phòng cho em, đêm nay ngủ lại với ta."
"Vâng, thưa hoàng tử."
Bạch Ly không có tia chống đối, thấy hắn ngồi vào giường cô im lặng làm theo mọi khi, giúp hắn thay quần áo. Tiếp đến, cô cũng thay váy ngủ, nằm vào một bên giường nhắm mắt tùy ý hắn xử lí.
Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay đặt cách tóc cô gái nhỏ nửa tấc, muốn chạm lại đột ngột thu về bởi âm thanh quấy nhiễu ở bên ngoài.
"Hoàng tử, công nương Liễu Giai đến thăm người ạ."
- Thật là biết làm phiền !
Khuôn miệng "chật" lên một tiếng âm lãnh, ánh mắt đạm mạc ngay tức thì trào nên nguy hiểm, bên trong tròn trắng còn hằn lên vài tia máu đỏ. Hắn nhanh chóng quay lưng chuẩn bị rời đi, rồi không hiểu sao lúc này tay hắn như có ai níu lại, xoay người đắt lên vầng trán hơi nóng của cô gái một nụ hôn trìu mến.
"Bạch Ly, Ly Nhi, ngoan ngoãn ở đây đợi ta nhé!"
Tiếp theo là hành động vuốt nhẹ lên một bên gò má của cô gái rồi mới chịu rời đi.
Hắn khiễng chân phóng khoáng đến ngay chỗ tiếp khách, tầm mắt sáng quắc lập tức hướng vào cô gái ăn mặc nhã nhặn, đang ngồi thưởng trà một cách ung dung.
"Công nương Liễu Giai thật có nhã hứng nhỉ?
Ta vừa từ hoàng cung của phụ vương về thì cô đã đến tìm ta rồi."
"Hoàng tử."
Liễu Giai giữ phép tắc nhún người hành lễ nghi, Bạc Đình mảy may chẳng quan tâm, lười biếng xua tay cho xong chuyện. Hắn ngồi vắt chéo chân trên ghế rất ung dung, thái độ ngả ngớn như muốn gợn đòn.
"Công nương đến có việc gì chăng?"
Giọng khàn khàn nhanh gọn, ngón tay thon dài của hắn lả lướt chống một bên cằm, mắt xếch đầy sát khí nhìn chòng chọc vào cô gái giữ một nét cười đầy ý vị khó đoán.
Đối phương vẫn bình tĩnh nâng tách trà nóng thưởng thức, dường như không để trong mắt vị hoàng tử cao cao tại thượng như hắn, điềm nhiên đáp.
"Hoàng tử có phần không thích ta nhỉ?
Ta đến chỉ để thăm người thôi."
Cô gái to gan lớn mật liếc hắn một cách ác ý, ngoài mặt nói đến thăm nhưng không quên mục đích đến, thẳng thắn hỏi.
"Ta nghe cha nói ngài từ Hin quốc trở về con mang theo công chúa của họ về nước...
Cô ta từng có lời cầu hôn với ngài, chẳng hay...hoàng tử đây muốn nối lại tình xưa sao?"
"Ra là vậy..."
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông mím cười âm lãnh, hắn thừa biết cả tộc chẳng mấy ai tốt đẹp, nhất là cô gái này và gả bá tước kia. Trực tiếp đến hỏi chuyện...đây là đang lo sợ mất đi vị trí hoàng phi tương lai.
Hắn hiện giờ còn đang muốn lợi dụng người thêm một thời gian, chưa tiện trở mặt miễn cưỡng nói mấy lời hoa mỹ dụ hoặc một cô gái.
"Công nương không cần phải lo, vị trí chính thê của cô sẽ không mất đâu.
Còn công chúa kia...ta đương nhiên muốn nối lại tình xưa, nhưng cô ấy vẫn phải nên xếp sau công nương chứ nhỉ?"
"Ngài thật tham lam nhỉ?"
Thanh âm thờ ơ nói ra, Liễu Giai cố gắng không để lộ ra tia ghen ghét, xét cho cùng hắn là hoàng tử, còn sắp là vua của một nước, chuyện hắn có thêm thứ phi là điều hiển nhiên, cô ta không thể vì ích kỷ mà làm mất điểm trong mắt hắn.
Người bình tĩnh đặt tách trà xuống, nặn ra nụ cười vô hại, nhẹ nhàng nhu uyển thấp giọng nói.
"Hoàng tử muốn nạp cô công chúa đó làm thứ phi đương nhiên người làm chính thê như ta luôn sẵn sàng chấp thuận, chỉ mong ngài sẽ không vì người khác mà quên ta."
"Quên...?"
Mắt nhỏ híp nặng nề, một tia mạt ý vị thâm trường lộ trong mắt hắn, cười lạnh đáp lại.
"Ta làm sao có thể quên một quý cô xinh đẹp như công nương chứ?
Công nương cứ yên tâm, vị trí của cô không ai lấy mất đâu."
Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, làm cho cô gái cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng, không hề để ý sát khí nguy hiểm của Bạc Đình đang xâm lược khắp phòng.
Hắn tùy tiện cho người đem đến một món quà, là một sợi dây chuyền kim cương lam quý giá, tặng cho cô công nương kiêu ngạo.
"Đây là món quà ta đặc biệt nhờ người làm nó công nương, hy vọng cô sẽ mang nó vào ngày đính hôn của chúng ta."
Sợi dây chuyền lấp lánh tráng lệ, bất cứ cô gái nào khi nhìn thấy cũng đều phải mê mẩn, Liễu Giai cũng không ngoại lệ, so với đồ trong phủ bá tước thì đồ hoàng gia phải hơn vượt bậc, đương nhiên người nhìn thấy phải thích thú.
Liễu Giai nhanh chóng nhận món quà, còn tươi cười cảm ơn đối phương không chút nghi ngờ.
"Hoàng tử về mới trở về, ta cũng không nên làm phiền ngài, ta xin phép."
"Chào công nương."
Bạc Đình hào sảng gật đầu, gác tay lên đùi, phẩy đầu cho người hầu tiễn khác. Ngay khi bóng dáng của cô gái vừa mất tăm, nụ cười ác ý của hắn cũng lộ rõ hơn.
"Liễu Giai, vị trí của cô không ai cướp mất đâu, chỉ là cô vô phúc không thể ngồi vào đó thôi."
Độc âm trong miệng, hắn quá hiểu rõ Liễu Giai kia, trong đầu chỉ có quyền lực và địa vị. Nếu gả cho hắn sớm muộn cũng sẽ nghĩ cách thâu tóm một số quyền hành của hắn, chưa biết chừng sau này sẽ là mối họa đe dọa cho ngôi vị của hắn.
Hạng phụ nữ tâm cơ như thế hắn tuyệt đối sẽ không lấy, không dẫn rắn vào nhà để tự hại mình.
- Liễu Giai, ngày đính hôn có lẽ sẽ là ngày tuyệt vời của chúng ta nhất nhỉ ?
"Hơi..."
Hơi thở thỏa mãn kéo dài, hắn ngã người ra ghế nhắm mắt tận hưởng, trong đầu mường tượng ra những diễn biến mà hắn đã gầy công sắp đặt.
.....
Màn đêm buông xuống một cách thầm lặng đến tận khuya, sau một ngày bận rộn Bạc Đình cũng về lại phòng riêng thăm Bạch Ly.
Cô gái đã tỉnh, ngoan ngoãn ở yên bên trong không náo loạn, yên phận đến mức như cô chưa từng tồn tại.
Cánh cửa nặng nề theo lực đẩy kéo vào, Bạch Ly ngồi ngay ban công nhìn ra, ánh mắt thanh lãnh đượm buồn của cô khiến người đàn ông bước vào bỗng thấy nặng nề.
"Em đã khỏe rồi chứ?"
"Cảm ơn hoàng tử đã bận lòng, thần nữ vẫn ổn."
Cô điềm tĩnh đứng dậy cúi người cung nghênh hắn, cử chỉ hèn mọn không khác gì một thứ dân bình thường, làm cho người đàn ông vừa nhìn đã cảm thấy chướng mắt.
Hắn thích vẻ ngây thơ trước đây của cô hơn là vẻ đạm mạc hiện giờ. Nhưng có lẽ hắn sẽ không có lại dáng vẻ đó, bởi hắn đã tự tay mình hủy hoại tất cả. Hắn cũng thừa biết tiểu công chú không vui vậy nên cũng không muốn bắt bẻ, làm khó làm dễ người.
"Ngày mai ta sẽ cho người chuẩn bị một căn phòng cho em, đêm nay ngủ lại với ta."
"Vâng, thưa hoàng tử."
Bạch Ly không có tia chống đối, thấy hắn ngồi vào giường cô im lặng làm theo mọi khi, giúp hắn thay quần áo. Tiếp đến, cô cũng thay váy ngủ, nằm vào một bên giường nhắm mắt tùy ý hắn xử lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.