Chương 61: Hiểu lầm
Lalam
23/04/2023
Sáng hôm sau, khi ngoài trời còn mờ mịt lẫn lộn giữa đêm và ngày, Bạch
Kính Xuyên đã trang phục chỉnh tề đứng bên cạnh giường âu yếm nhìn Triệu An Ngữ say giấc nồng.
Anh khom người cúi xuống nhẹ hôn lên tóc cô, mặc dù không rõ người ấy có nghe được hay không? Vẫn chuyên tâm nhắn nhủ.
“Lát dậy nhớ ăn sáng rồi mới được đi làm nhé! Anh có cuộc họp sớm, gặp lại em sau.”
Khi Bạch Kính Xuyên vừa quay lưng rời khỏi, liền có một ánh mắt dõi theo bước chân anh.
Thực ra cả đêm qua Triệu An Ngữ không hề ngủ, nói đúng hơn là không thể nào chợp mắt nổi, cứ thế ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cho đến lúc anh cựa mình tỉnh giấc mới giả bộ nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ say.
Tiếng động cơ ô tô mỗi lúc một xa, Triệu An Ngữ vén chăn xuống giường, nhìn căn phòng trống vắng đáy lòng chợt hiu quạnh.
Nếu như dùng đủ mọi cách cô vẫn không thể mang thai thì phải làm sao đây? Hiện tại bọn cô còn đang trong giai đoạn mặn nồng chỉ cần có nhau thôi là đủ, nhưng khi cả hai đã đến một độ tuổi nhất định, năm tháng phôi phai tình cảm nhạt dần, ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn chỉ có anh và cô trống trải, cô đơn biết mấy.
Chẳng phải có câu con cái là sợi tơ hồng kết nối giữa cha và mẹ sao? Triệu An Ngữ kịch liệt căm hận bản thân mình, tại sao lúc đó lại ngu ngốc tìm đến cái chết? Đáng buồn hơn chính sai lầm đó có khả năng lấy đi thiên chức được làm mẹ của cô.
Triệu An Ngữ máy móc mặc trang phục công sở lên người, định cứ thế tới công ty, mong muốn trong công việc bận rộn sẽ giúp mình đỡ sầu.
Nhưng khi đi tới phòng khách, mùi cháo quẩy nóng hổi theo cơn gió tạt ngang mũi cô, bước chân Triệu An Ngữ dừng lại, nghĩ tới là do Bạch Kính Xuyên vất vả mà nấu ra, không đành lòng lãng phí liền quay xuống bếp.
Từng thìa cháo nóng cứ thế đưa vào miệng, Triệu An Ngữ chẳng hiểu vì sao bản thân lại tiếp tục rơi lệ? Là do nóng quá hay tại cảm thấy thiệt thòi cho anh? Giá như Bạch Kính Xuyên không quá hoàn hảo thì tốt biết mấy, cô đã không cảm thấy tự ti thế này.
Tới công ty ngoài những lúc làm việc ra, Triệu An Ngữ tranh thủ giờ nghỉ trưa lên mạng tra cứu những ca khó mang thai giống mình, các bài viết đưa ra đều không mấy khả quan, trong mười người thì chỉ có khoảng hai người đạt được ước mong, số còn lại chỉ có thể chấp nhận số phận.
Triệu An Ngữ đi chuột tắt luôn thanh tìm kiếm đi, ngả người ra sau ghế thở dài, tưởng có thể tìm thấy tia hy vọng, càng đi sâu càng thất vọng nặng nề.
“Giám đốc một giờ cô có cuộc hẹn với bên phía trung tâm thương mại.” Thư ký bước vào phòng, cẩn thận nhắc lại lịch trình làm việc thêm lần nữa.
“Chuẩn bị xe đi.” Triệu An Ngữ ngồi dậy chỉnh lại trang phục, đi ra ngoài gặp đối tác.
Thực ra cuộc sống này là vậy, đâu ai quan tâm bạn có tâm trạng ra sao? Chỉ cần ngừng lại một giây thôi, có thể mất hết tất cả.
Cô còn rất nhiều thứ phải lo toan, những nhân viên mới với đầy hy vọng vào một tương lai xán lạn ở nơi đây, và còn có anh…
Triệu An Ngữ tự lái xe tới nhà hàng gặp gỡ đối tác, trước đó hai bên đã trao đổi qua điện thoại về giá cả và số lượng, do vậy không tốn quá nhiều thời gian đàm phán, cô đã lấy được hợp đồng về tay.
Trên đường quay lại công ty, vừa hay phải đi qua doanh trại quân đội nơi Bạch Kính Xuyên làm việc, cô hơi chần chừ một hồi rồi cuối cùng quyết định rẽ vào.
Triệu An Ngữ đã từng tới đây vài lần, chiến sĩ vệ binh canh gác nhận ra cô, cho nên thủ tục khá đơn giản, sau khi khai báo theo quy định xong liền được qua cổng.
“Lâm An Nam không được chạy.”
Triệu An Ngữ đi vào tòa nhà sở chỉ huy, phía sau chợt vang lên giọng nói phát âm không được rõ ràng, nghe sơ qua đã biết người này không tới từ thành phố, theo sau thanh âm kia chân cô liền bị vật gì đó đụng trúng.
Khi nghe được tiếng khóc non nớt, Triệu An Ngữ cúi đầu nhìn xuống phát hiện hóa ra là một đứa nhỏ khoảng trên dưới bốn tuổi.
“Con có sao không?” Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng đỡ đứa nhỏ có làn da ngăm đen nhưng được cái bụ bẫm đứng lên.
Đứa nhỏ dùng đôi mắt tròn xoe có chút nhút nhát nhìn cô, bàn tay nhỏ đưa lên tự lau nước mắt cho mình.
“Ai nói con chạy nhanh như vậy?” Người phụ nữ đi tới kéo con trai ra sau lưng, dùng ánh mắt đề phòng đặt trên người Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ cười nhẹ đứng lên, nhìn sơ qua cũng biết người phụ nữ này hẳn không hay ra khỏi nhà, ít tiếp xúc với người lạ mặt, tính cách lại cứng nhắc, cô cũng chẳng chấp cô ta làm gì xoay người đi tiếp.
Nhưng chưa được hai bước đã bị người phụ nữ kia vượt mặt, dáng người cô ta khá nhỏ nhắn, vậy mà bước chân lại nhanh nhẹn khỏe khoắn thuộc kiểu người lao động chân tay.
Bất ngờ hơn là cô ta và cô đều có cùng một điểm đến.
Triệu An Ngữ thấy người phụ nữ kia đi vào phòng làm việc của Bạch Kính Xuyên ánh mắt dấy lên tia nghi hoặc, nhẹ bước đến gần, khi tay đặt lên chốt cửa thanh âm truyền đến khiến cô đứng hình.
“Ba Ba.”
Hình ảnh đang diễn ra là thế nào đây? Bạch Kính Xuyên cười một cách thân thiết ôm đứa nhỏ lên: “Nhóc con đã lâu không gặp, vẫn nhớ sao?”
Đứa nhỏ mới vừa rồi còn sợ người lạ, lúc này đã ôm lấy cổ Bạch Kính Xuyên cười khanh khách.
Triệu An Ngữ như bị điện giật rụt tay lại, liên tục lùi về phía sau rồi giống như lo lắng ai đó nhìn thấy mình, nhanh chóng đi trên hành lang ra ngoài tòa nhà.
“Ngoan quá, nhưng tiểu Nam sau này phải gọi bằng bác nghe không?” Bạch Kính Xuyên nhéo má Lâm An Nam, đi tới ghế đặt cậu bé ngồi trên đùi mình.
“Thời tiết Hải Thành không làm mọi người khó chịu chứ?” Anh rót nước đưa cho người phụ nữ tới cùng đứa nhỏ, quan tâm hỏi.
“Không có em cùng mẹ ở rất thỏa mái, tiểu Nam cũng rất thích nơi này.” Người phụ nữ ôm cốc nước trên tay, e thẹn đáp.
“Vậy thì tốt.” Bạch Kính Xuyên nắm bàn tay nhỏ của Lâm An Nam nhẹ giọng:
“Ở đó đều là các bác sĩ giỏi có trình độ chuyên môn cao, em cùng cô đừng lo lắng quá, chú sớm khỏe lại thôi.”
“Chi phí ở đây có tốn kém lắm không?” Lâm Tĩnh ngẩng đầu lo âu, cô ta lần đầu tới thành phố lớn sợ rằng ở đây lâu sẽ tốn kém tiền bạc.
“Tất cả các chi phí đều tính chỗ anh, đừng bận tâm, em cần gì cứ nói với Lâm Tường.”
Lâm Tĩnh là con gái Lâm Thước người đã cứu anh thoát khỏi cái chết vào ba năm trước, mấy năm nay anh vẫn luôn cố gắng muốn trả ơn, nhưng Lâm Thước là người bảo thủ không muốn nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ anh, lần này ông ấy lên núi hái thuốc ngã bị thương, ngoài chân tay bị gẫy ra nội tạng bị cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mới miễn cưỡng để người của anh đón lên đây điều trị.
Đối với người đã cứu mình, Bạch Kính Xuyên không tiếc gì cả, chỉ mong phần nào trả được mối nợ ân tình sâu đậm này.
“An Nam sắp đến tuổi đi học rồi, để thằng bé học ở đây sau này sẽ có tương lai hơn ở quê, em suy nghĩ nhé!” Lâm An Nam không có bố, cậu bé được sinh ra trong sự thiếu trách nhiệm của người cha, nửa năm anh ở nhà họ Lâm đứa nhỏ thiếu thốn tình cha này thường hay quấn lấy anh.
Bạch Kính Xuyên rất quý đứa nhỏ, cho nên không muốn tương lai thằng bé sẽ giống như ông bà cùng mẹ mình chỉ quanh quẩn ở thôn làng hẻo lánh, chưa học hết lớp năm đã ra ngoài làm thuê.
Nếu Lâm Tĩnh đồng ý, anh có thể giúp cô tìm một công việc ở đây, còn về việc học của tiểu Nam anh sẽ chu cấp đến năm cậu bé đủ mười tám tuổi.
Lâm Tĩnh gật đầu cho có lệ, cô ta lớn lên trong môi trường không tốt, cơm hàng ngày còn không đủ ăn làm sao quan tâm đến học hành được, con chữ không khiến người chỗ cô ta giàu lên được, chỉ có không ngừng lao động mới có cơm ăn.
“Tiểu Nam có muốn đi công viên chơi không?” Bạch Kính Xuyên không nói chuyện với Lâm Tĩnh nữa, quay qua nhấc Lâm An Nam đứng trên đùi mình, nhéo cái má bánh bao thằng bé.
Trẻ con sinh ra ở môi không thuận lợi đã là một thiệt thòi rồi, đây còn không có cha chẳng phải quá đáng thương rồi sao?
Lâm An Nam nghe không hiểu công viên là gì, nhưng thấy được đi chơi đôi môi nhỏ chu lên hôn vào má Bạch Kính Xuyên thể hiện niềm yêu thích.
Bạch Kính Xuyên tươi cười vỗ mông thằng bé, gọi Lâm Tường vào căn dặn, sau khi tiễn hai mẹ con Lâm Tĩnh lên xe cũng tan làm về nhà.
Anh khom người cúi xuống nhẹ hôn lên tóc cô, mặc dù không rõ người ấy có nghe được hay không? Vẫn chuyên tâm nhắn nhủ.
“Lát dậy nhớ ăn sáng rồi mới được đi làm nhé! Anh có cuộc họp sớm, gặp lại em sau.”
Khi Bạch Kính Xuyên vừa quay lưng rời khỏi, liền có một ánh mắt dõi theo bước chân anh.
Thực ra cả đêm qua Triệu An Ngữ không hề ngủ, nói đúng hơn là không thể nào chợp mắt nổi, cứ thế ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cho đến lúc anh cựa mình tỉnh giấc mới giả bộ nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ say.
Tiếng động cơ ô tô mỗi lúc một xa, Triệu An Ngữ vén chăn xuống giường, nhìn căn phòng trống vắng đáy lòng chợt hiu quạnh.
Nếu như dùng đủ mọi cách cô vẫn không thể mang thai thì phải làm sao đây? Hiện tại bọn cô còn đang trong giai đoạn mặn nồng chỉ cần có nhau thôi là đủ, nhưng khi cả hai đã đến một độ tuổi nhất định, năm tháng phôi phai tình cảm nhạt dần, ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn chỉ có anh và cô trống trải, cô đơn biết mấy.
Chẳng phải có câu con cái là sợi tơ hồng kết nối giữa cha và mẹ sao? Triệu An Ngữ kịch liệt căm hận bản thân mình, tại sao lúc đó lại ngu ngốc tìm đến cái chết? Đáng buồn hơn chính sai lầm đó có khả năng lấy đi thiên chức được làm mẹ của cô.
Triệu An Ngữ máy móc mặc trang phục công sở lên người, định cứ thế tới công ty, mong muốn trong công việc bận rộn sẽ giúp mình đỡ sầu.
Nhưng khi đi tới phòng khách, mùi cháo quẩy nóng hổi theo cơn gió tạt ngang mũi cô, bước chân Triệu An Ngữ dừng lại, nghĩ tới là do Bạch Kính Xuyên vất vả mà nấu ra, không đành lòng lãng phí liền quay xuống bếp.
Từng thìa cháo nóng cứ thế đưa vào miệng, Triệu An Ngữ chẳng hiểu vì sao bản thân lại tiếp tục rơi lệ? Là do nóng quá hay tại cảm thấy thiệt thòi cho anh? Giá như Bạch Kính Xuyên không quá hoàn hảo thì tốt biết mấy, cô đã không cảm thấy tự ti thế này.
Tới công ty ngoài những lúc làm việc ra, Triệu An Ngữ tranh thủ giờ nghỉ trưa lên mạng tra cứu những ca khó mang thai giống mình, các bài viết đưa ra đều không mấy khả quan, trong mười người thì chỉ có khoảng hai người đạt được ước mong, số còn lại chỉ có thể chấp nhận số phận.
Triệu An Ngữ đi chuột tắt luôn thanh tìm kiếm đi, ngả người ra sau ghế thở dài, tưởng có thể tìm thấy tia hy vọng, càng đi sâu càng thất vọng nặng nề.
“Giám đốc một giờ cô có cuộc hẹn với bên phía trung tâm thương mại.” Thư ký bước vào phòng, cẩn thận nhắc lại lịch trình làm việc thêm lần nữa.
“Chuẩn bị xe đi.” Triệu An Ngữ ngồi dậy chỉnh lại trang phục, đi ra ngoài gặp đối tác.
Thực ra cuộc sống này là vậy, đâu ai quan tâm bạn có tâm trạng ra sao? Chỉ cần ngừng lại một giây thôi, có thể mất hết tất cả.
Cô còn rất nhiều thứ phải lo toan, những nhân viên mới với đầy hy vọng vào một tương lai xán lạn ở nơi đây, và còn có anh…
Triệu An Ngữ tự lái xe tới nhà hàng gặp gỡ đối tác, trước đó hai bên đã trao đổi qua điện thoại về giá cả và số lượng, do vậy không tốn quá nhiều thời gian đàm phán, cô đã lấy được hợp đồng về tay.
Trên đường quay lại công ty, vừa hay phải đi qua doanh trại quân đội nơi Bạch Kính Xuyên làm việc, cô hơi chần chừ một hồi rồi cuối cùng quyết định rẽ vào.
Triệu An Ngữ đã từng tới đây vài lần, chiến sĩ vệ binh canh gác nhận ra cô, cho nên thủ tục khá đơn giản, sau khi khai báo theo quy định xong liền được qua cổng.
“Lâm An Nam không được chạy.”
Triệu An Ngữ đi vào tòa nhà sở chỉ huy, phía sau chợt vang lên giọng nói phát âm không được rõ ràng, nghe sơ qua đã biết người này không tới từ thành phố, theo sau thanh âm kia chân cô liền bị vật gì đó đụng trúng.
Khi nghe được tiếng khóc non nớt, Triệu An Ngữ cúi đầu nhìn xuống phát hiện hóa ra là một đứa nhỏ khoảng trên dưới bốn tuổi.
“Con có sao không?” Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng đỡ đứa nhỏ có làn da ngăm đen nhưng được cái bụ bẫm đứng lên.
Đứa nhỏ dùng đôi mắt tròn xoe có chút nhút nhát nhìn cô, bàn tay nhỏ đưa lên tự lau nước mắt cho mình.
“Ai nói con chạy nhanh như vậy?” Người phụ nữ đi tới kéo con trai ra sau lưng, dùng ánh mắt đề phòng đặt trên người Triệu An Ngữ.
Triệu An Ngữ cười nhẹ đứng lên, nhìn sơ qua cũng biết người phụ nữ này hẳn không hay ra khỏi nhà, ít tiếp xúc với người lạ mặt, tính cách lại cứng nhắc, cô cũng chẳng chấp cô ta làm gì xoay người đi tiếp.
Nhưng chưa được hai bước đã bị người phụ nữ kia vượt mặt, dáng người cô ta khá nhỏ nhắn, vậy mà bước chân lại nhanh nhẹn khỏe khoắn thuộc kiểu người lao động chân tay.
Bất ngờ hơn là cô ta và cô đều có cùng một điểm đến.
Triệu An Ngữ thấy người phụ nữ kia đi vào phòng làm việc của Bạch Kính Xuyên ánh mắt dấy lên tia nghi hoặc, nhẹ bước đến gần, khi tay đặt lên chốt cửa thanh âm truyền đến khiến cô đứng hình.
“Ba Ba.”
Hình ảnh đang diễn ra là thế nào đây? Bạch Kính Xuyên cười một cách thân thiết ôm đứa nhỏ lên: “Nhóc con đã lâu không gặp, vẫn nhớ sao?”
Đứa nhỏ mới vừa rồi còn sợ người lạ, lúc này đã ôm lấy cổ Bạch Kính Xuyên cười khanh khách.
Triệu An Ngữ như bị điện giật rụt tay lại, liên tục lùi về phía sau rồi giống như lo lắng ai đó nhìn thấy mình, nhanh chóng đi trên hành lang ra ngoài tòa nhà.
“Ngoan quá, nhưng tiểu Nam sau này phải gọi bằng bác nghe không?” Bạch Kính Xuyên nhéo má Lâm An Nam, đi tới ghế đặt cậu bé ngồi trên đùi mình.
“Thời tiết Hải Thành không làm mọi người khó chịu chứ?” Anh rót nước đưa cho người phụ nữ tới cùng đứa nhỏ, quan tâm hỏi.
“Không có em cùng mẹ ở rất thỏa mái, tiểu Nam cũng rất thích nơi này.” Người phụ nữ ôm cốc nước trên tay, e thẹn đáp.
“Vậy thì tốt.” Bạch Kính Xuyên nắm bàn tay nhỏ của Lâm An Nam nhẹ giọng:
“Ở đó đều là các bác sĩ giỏi có trình độ chuyên môn cao, em cùng cô đừng lo lắng quá, chú sớm khỏe lại thôi.”
“Chi phí ở đây có tốn kém lắm không?” Lâm Tĩnh ngẩng đầu lo âu, cô ta lần đầu tới thành phố lớn sợ rằng ở đây lâu sẽ tốn kém tiền bạc.
“Tất cả các chi phí đều tính chỗ anh, đừng bận tâm, em cần gì cứ nói với Lâm Tường.”
Lâm Tĩnh là con gái Lâm Thước người đã cứu anh thoát khỏi cái chết vào ba năm trước, mấy năm nay anh vẫn luôn cố gắng muốn trả ơn, nhưng Lâm Thước là người bảo thủ không muốn nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ anh, lần này ông ấy lên núi hái thuốc ngã bị thương, ngoài chân tay bị gẫy ra nội tạng bị cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mới miễn cưỡng để người của anh đón lên đây điều trị.
Đối với người đã cứu mình, Bạch Kính Xuyên không tiếc gì cả, chỉ mong phần nào trả được mối nợ ân tình sâu đậm này.
“An Nam sắp đến tuổi đi học rồi, để thằng bé học ở đây sau này sẽ có tương lai hơn ở quê, em suy nghĩ nhé!” Lâm An Nam không có bố, cậu bé được sinh ra trong sự thiếu trách nhiệm của người cha, nửa năm anh ở nhà họ Lâm đứa nhỏ thiếu thốn tình cha này thường hay quấn lấy anh.
Bạch Kính Xuyên rất quý đứa nhỏ, cho nên không muốn tương lai thằng bé sẽ giống như ông bà cùng mẹ mình chỉ quanh quẩn ở thôn làng hẻo lánh, chưa học hết lớp năm đã ra ngoài làm thuê.
Nếu Lâm Tĩnh đồng ý, anh có thể giúp cô tìm một công việc ở đây, còn về việc học của tiểu Nam anh sẽ chu cấp đến năm cậu bé đủ mười tám tuổi.
Lâm Tĩnh gật đầu cho có lệ, cô ta lớn lên trong môi trường không tốt, cơm hàng ngày còn không đủ ăn làm sao quan tâm đến học hành được, con chữ không khiến người chỗ cô ta giàu lên được, chỉ có không ngừng lao động mới có cơm ăn.
“Tiểu Nam có muốn đi công viên chơi không?” Bạch Kính Xuyên không nói chuyện với Lâm Tĩnh nữa, quay qua nhấc Lâm An Nam đứng trên đùi mình, nhéo cái má bánh bao thằng bé.
Trẻ con sinh ra ở môi không thuận lợi đã là một thiệt thòi rồi, đây còn không có cha chẳng phải quá đáng thương rồi sao?
Lâm An Nam nghe không hiểu công viên là gì, nhưng thấy được đi chơi đôi môi nhỏ chu lên hôn vào má Bạch Kính Xuyên thể hiện niềm yêu thích.
Bạch Kính Xuyên tươi cười vỗ mông thằng bé, gọi Lâm Tường vào căn dặn, sau khi tiễn hai mẹ con Lâm Tĩnh lên xe cũng tan làm về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.