Chương 36: Loại phụ nữ hèn mạt
Lalam
07/04/2023
“Luôn là cô ta.” Lãnh Cẩn Thu chua xót đứng dậy từ từ đến gần Bạch Kính Xuyên.
Cô ta cũng là một viên minh châu được người người yêu thương, cớ sao trong số đó lại không có Bạch Kính Xuyên?
Lãnh Cẩn Thu cho rằng bản thân yêu Bạch Kính Xuyên nhiều hơn, gia thế cũng là tốt nhất, ngoài cô ta không ai xứng để sánh bước bên anh cả.
Cô ta đã cho người điều tra thông tin về Triệu An Ngữ, chẳng qua cũng chỉ là con gái của gia đình kinh doanh bình thường, đã thế còn từng tổ chức đám cưới với người đàn ông khác, rước loại phụ nữ đó về không phải rất mất mặt sao?
“Nhưng người làm vợ anh lại chỉ có thể là em.” Khi còn cách Bạch Kính Xuyên khoảng hai bước chân ngắn cô ta đứng lại, dương mắt nhìn anh một cách đầy si mê.
Do vận động quá nhiều, thuốc ngấm vào cơ thể với tốc độ nhanh hơn. Bạch Kính Xuyên đứng tựa vào cánh cửa, thần trí lúc này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mơ hồ, thân thể nóng ran giống như đang đứng trong đống lửa.
Lời nói của cô ta làm anh phát giác ly rượu Trần Tư Khiêm đưa cho mình hẳn có vấn đề.
“Lãnh Cẩn Thu trước kia chỉ là tôi không thích cô, nhưng ngay lúc này đây tôi rất khinh thường cô, cô nghĩ nhờ vào trò bỉ ổi này có thể gả được cho Bạch Kính Xuyên tôi sao?” Ánh mắt anh lạnh băng nhìn cô ta, giọng nói nặng nề phát ra những thanh âm đứt đoạn.
“Kính Xuyên sao anh phải cố chấp đến vậy? Để em giúp anh quên đi thống khổ này.” Lãnh Cẩn Thu sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự vui sướng vòng tay ra sau lưng cởi bỏ chiếc đầm dạ hội trên người xuống.
Chưa tới một giây chiếc đầm dạ hội dài chấm mắt cá chân đã nằm gọn dưới sàn nhà, để lộ làn da trắng mịn được chăm sóc cẩn thận, cùng bầu ngực căng đầy ẩn hiện dưới lớp áo nội y ren trắng.
Cô ta đi đến trước mặt Bạch Kính Xuyên cầm lấy bàn tay nóng rực của anh áp vào má mình, tay còn lại như con rắn bò từ cổ xuống bụng anh.
Cả đời này Bạch Kính Xuyên có nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, có một ngày mình sẽ bị loại đàn bà trơ trẽn như Lãnh Cẩn Thu làm cho phân tâm.
Liều thuốc cô ta dùng trên người anh quả thật có công dụng rất lớn, lúc này đầu óc dường như đã bị dục vọng trong người lấn áp.
Từng cái động chạm tưởng chừng như ghê tởm kia lại khiến cơ thể anh giảm bớt phần khó chịu, ý thức mong manh muốn anh đẩy cô ta ra, nhưng dục vọng lại muốn anh đòi hỏi nhiều hơn.
“Kính Xuyên em là của anh.” Lãnh Cẩn Thu nhìn ra Bạch Kính Xuyên đang buông lỏng bản thân, kiễng chân lên ghé sát vào tai anh thì thầm nỉ non, lúc rời đi còn cố ý há miệng vươn đầu lưỡi lướt nhẹ trên vành tai anh.
Bạch Kính Xuyên thở gấp nhìn cô ta, cánh tay kiềm chế gồng lên bắt đầu không tự chủ được mà đặt lên eo Lãnh Cẩn Thu.
Thứ cảm giác mát lạnh mới mẻ này mới dễ chịu làm sao.
Bạch Kính Xuyên ôm cô ta lên, đi nhanh đến giường.
Ngay sau đó ném cô ta trên giường, mất lý trí nằm đè lên cô ta.
Ở một bên khác, Triệu An Ngữ sau một hồi nghe Trần Tư Khiêm liên thiên nhíu mày nói: “Tôi không rảnh để nghe mấy thứ vớ vẩn đó.”
“Vậy tôi cho cô xem thứ thiết thực hơn.” Trần Tư Khiêm giơ tay ra làm động tác mời Triệu An Ngữ đi trước.
Triệu An Ngữ nhìn nhìn anh ta, thứ đàn ông dai dẳng như đàn bà này thật làm cô phát ớn.
Để Trần Tư Khiêm mau chóng buông tha cho mình, cô không mấy vui vẻ làm theo sầm mặt đi qua người anh ta.
“Cô Triệu bên này.” Trần Tư Khiêm cùng Triệu An Ngữ ra khỏi thang máy, thấy cô đi ngược đường anh ta liền mở miệng hướng dẫn.
Triệu An Ngữ dừng bước quay người lại nhìn chằm chằm vào nơi anh ta chỉ với sự nghi ngờ trong lòng.
“Anh muốn gì đây, nói thẳng ra đi.”
“Đưa cô đi bắt gian.” Khóe miệng anh ta nhếch lên, rút tấm thẻ phòng từ trong túi quần ra nhét vào tay Triệu An Ngữ.
Vốn kế hoạch sẽ là anh ta có nhiệm vụ đưa Triệu An Ngữ đến tận cửa, nhưng anh ta không có cái dũng khí ấy, nhìn người mình yêu nằm dưới thân kẻ khác trái tim anh ta sao chịu được đây?
Triệu An Ngữ cúi đầu, chiếc thẻ phòng này… chẳng lẽ…?
Cô dù không có tình cảm với Bạch Kính Xuyên, cũng không thể tin anh ta sẽ làm ra cái chuyện vụng trộm đó ngay tại đây được.
Để tìm ra câu trả lời, Triệu An Ngữ đi tới căn phòng tương ứng với số trên tấm thẻ, do dự một hồi quẹt xuống.
“Cẩn Thu anh chỉ giúp em được tới đây thôi.” Thấy Triệu An Ngữ đi càng lúc càng xa, gương mặt anh ta thống khổ quay lưng bước đi như người vô hồn.
“Cạnh.” Cánh cửa mở ra, Triệu An Ngữ chầm chậm tiến vào phòng cùng lúc những tiếng thở dốc dồn dập theo đó truyền đến tai cô.
Hai tay Triệu An Ngữ nắm chặt lại, mơ hồ nhớ tới chuyện đau lòng xảy ra cách không lâu, cũng ở trong khách sạn cô phát hiện ra người đàn lôn miệng nói yêu thương mình lại cùng phụ nữ không ra gì lăn lộn.
Liệu rằng chuyện đó có lặp lại? Chẳng lẽ số phận đã an bài cả đời này cô đều gặp phải đám đàn ông sở khanh sao?
“Kính Xuyên.” Lãnh Cẩn Thu nằm dưới thân Bạch Kính Xuyên với tâm thế đầy mong chờ, bất ngờ thân ảnh Triệu An Ngữ rơi vào trong mắt, cô ta liền vòng hai chân lên eo Bạch Kính Xuyên khiêu gợi gọi.
Triệu An Ngữ sững người, không thể tin nổi thứ đang diễn ra trước mắt. Bạch Kính Xuyên hóa ra cũng chỉ là gã đàn ông tầm thường mà thôi, thật may biết bao khi cô chưa giao trái tim cho anh ta.
Nhưng sao thế này? Nước mắt cứ thế chảy xuống như một trận mưa rào không hề báo trước, thất vọng đau lòng xen kẽ nhau dày vò nồng ngực Triệu An Ngữ.
“Bạch Kính Xuyên anh là đồ khốn nạn.” Triệu An Ngữ mắng xong kiên cường lau khô nước mắt rồi chạy thật nhanh chạy trốn.
Cô phải rời khỏi đây, tránh xa đất Hải Thành này.
Nhát dao đầu tiên Doãn Khiên đâm vẫn còn đó, vậy mà Bạch Kính Xuyên nhẫn tâm đâm cô thêm phát nữa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu óc Bạch Kính Xuyên bất ngờ trở nên thanh tỉnh. Anh bất ngờ ngồi dậy lảo đảo xuống giường muốn đuổi theo Triệu An Ngữ, nhưng chạy được vài bước lại trở về trạng thái ban đầu gục ngã trên sàn nhà.
“Kính Xuyên quên cô ta đi.” Lãnh Cẩn Thu đắc ý ngồi dậy, đi xuống ôm Bạch Kính Xuyên hoàn thành giai đoạn cuối cùng của kế hoạch.
Đôi mắt Bạch Kính Xuyên đỏ ửng, đôi môi đã bị hàm răng làm cho nhuốm máu, nhưng chút đau đớn này sao có thể chống lại liều lượng lớn Lãnh Cẩn Thu đã bỏ vào rượu.
Bạch Kính Xuyên biết giờ phút này nếu như anh không làm gì đó, cả đời này sẽ không bao giờ có được Triệu An Ngữ.
Trong lúc vô vọng anh chợt nhìn thấy bình cắm hoa thủy tinh trên bàn, không nghĩ nhiều hất Lãnh Cẩn Thu ra lao tới, dùng ngón tay yếu ớt của mình gạt chiếc bình xuống đất, tức khắc sàn nhà lênh láng nước, hoa, cùng những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Anh cầm một tấm thủy tinh sắc nhọn đâm vào cổ tay mình, cảm giác đau tận xương tủy này cho anh thêm ít thời gian chống cự.
Bạch Kính Xuyên mặc kệ cánh tay đang nhỏ máu, như một con báo lao ra khỏi phòng.
Lãnh Cẩn Thu nhếch nhác mở lớn con mắt phẫn nộ, cô ta đã làm tới mức đó Bạch Kính Xuyên vẫn không thuần phục là sao?
Không được bố mẹ cô ta sắp tới rồi, cô ta không thể để Bạch Kính Xuyên chạy mất được.
May mắn cho Bạch Kính Xuyên hôm nay khách sạn đông khách nhiều người sử dụng thang máy, Triệu An Ngữ chờ khá lâu vẫn chưa bắt được chuyến nào.
Bạch Kính Xuyên thấy cô lớn tiếng gọi: “Ngữ nghe anh giải thích.”
Triệu An Ngữ lúc này sao còn nghe lọt tai nữa, quay người cười châm chọc nói:
“Có gì phải giải thích đây? Hay anh còn muốn ngụy biện lên giường với cô ta chỉ là nhất thời?”. Ra chương nhanh nhấ???? ????ại ﹛ ????RuM????R ????Y????N.VN ﹜
“Ngữ anh…” Bạch Kính Xuyên rít vào một hơi lạnh, thần sắc mê man nhìn cô.
“Sau này mong anh cút xa tôi ra.” Triệu An Ngữ lạnh lùng luôn lời, dứt câu cô không cần chờ thang máy nữa, nhấc chân đi bằng thang bộ.
Môi Bạch Kính Xuyên nhợt nhạt, tròng mắt co rúm.
Tự trách bản thân ngay cận kề cái chết anh còn vượt qua được, tại sao lại không chống được lại sự cám dỗ thể xác này?
Không hiểu Bạch Kính Xuyên lấy đâu ra sức mạnh, đuổi kịp túm được tay Triệu An Ngữ giữ lại: “Xin em hãy nghe anh.”
“Buông.” Triệu An Ngữ vô tâm vùng vẫy.
Lại không nghĩ tới hậu quả, chỉ cái đẩy nhẹ có thể làm Bạch Kính Xuyên mất đà ngã ngửa ra sau, bộ phận nào đó đập vào bậc thang kêu lên tiếng giòn tan.
Triệu An Ngữ hoảng hốt nhìn xuống, thấy bên hông Bạch Kính Xuyên có máu chảy ra, tưởng mình đã vô tình khiến anh ta gặp chuyện, run rẩy tiến lên đưa ngón trỏ đặt trước mũi anh ta kiểm tra.
Bạch Kính Xuyên nhắm nghiền hai mắt cố mãi mới dặn ra vài từ: “Ngữ đừng sợ không sao.”
“Lão gia phu nhân bên này.”
“Vậy…” Triệu An Ngữ đang nói thì bị Bạch Kính Xuyên bịt miệng lại, ám chỉ bảo cô im lặng sau đó cẩn thận nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Trước cửa thang máy người phụ nữ trong nhà vệ sinh mà Bạch Kính Xuyên từng gặp, sốt sắng hối thúc vợ chồng Lãnh Điền Quang tìm Lãnh Cẩn Thu.
Bạch Kính Xuyên sợ một khi nhà họ Lãnh nắm bắt được điểm nào đó khó mà buông tha cho mình, lập tức vòng tay qua vai Triệu An Ngữ nói: “Tôi không còn sức nữa rồi, em đỡ tôi ra ngoài đã.”
“Bạch Kính Xuyên anh đừng giở trò, tôi không tin anh.” Triệu An Ngữ tránh né Bạch Kính Xuyên nhất quyết không chịu nghe anh ta quỵ biện thêm nữa.
“Em xem tay tôi vì em mà bị thương nặng thế này, không chịu trách nhiệm đưa tôi tới bệnh viện sao?” Bạch Kính Xuyên cười khổ.
Bản thân anh sắp không xong tới nơi rồi vẫn phải ra sức dỗ dành cô gái nhỏ này.
Cô ta cũng là một viên minh châu được người người yêu thương, cớ sao trong số đó lại không có Bạch Kính Xuyên?
Lãnh Cẩn Thu cho rằng bản thân yêu Bạch Kính Xuyên nhiều hơn, gia thế cũng là tốt nhất, ngoài cô ta không ai xứng để sánh bước bên anh cả.
Cô ta đã cho người điều tra thông tin về Triệu An Ngữ, chẳng qua cũng chỉ là con gái của gia đình kinh doanh bình thường, đã thế còn từng tổ chức đám cưới với người đàn ông khác, rước loại phụ nữ đó về không phải rất mất mặt sao?
“Nhưng người làm vợ anh lại chỉ có thể là em.” Khi còn cách Bạch Kính Xuyên khoảng hai bước chân ngắn cô ta đứng lại, dương mắt nhìn anh một cách đầy si mê.
Do vận động quá nhiều, thuốc ngấm vào cơ thể với tốc độ nhanh hơn. Bạch Kính Xuyên đứng tựa vào cánh cửa, thần trí lúc này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mơ hồ, thân thể nóng ran giống như đang đứng trong đống lửa.
Lời nói của cô ta làm anh phát giác ly rượu Trần Tư Khiêm đưa cho mình hẳn có vấn đề.
“Lãnh Cẩn Thu trước kia chỉ là tôi không thích cô, nhưng ngay lúc này đây tôi rất khinh thường cô, cô nghĩ nhờ vào trò bỉ ổi này có thể gả được cho Bạch Kính Xuyên tôi sao?” Ánh mắt anh lạnh băng nhìn cô ta, giọng nói nặng nề phát ra những thanh âm đứt đoạn.
“Kính Xuyên sao anh phải cố chấp đến vậy? Để em giúp anh quên đi thống khổ này.” Lãnh Cẩn Thu sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự vui sướng vòng tay ra sau lưng cởi bỏ chiếc đầm dạ hội trên người xuống.
Chưa tới một giây chiếc đầm dạ hội dài chấm mắt cá chân đã nằm gọn dưới sàn nhà, để lộ làn da trắng mịn được chăm sóc cẩn thận, cùng bầu ngực căng đầy ẩn hiện dưới lớp áo nội y ren trắng.
Cô ta đi đến trước mặt Bạch Kính Xuyên cầm lấy bàn tay nóng rực của anh áp vào má mình, tay còn lại như con rắn bò từ cổ xuống bụng anh.
Cả đời này Bạch Kính Xuyên có nằm mơ cũng chưa bao giờ tưởng tượng được, có một ngày mình sẽ bị loại đàn bà trơ trẽn như Lãnh Cẩn Thu làm cho phân tâm.
Liều thuốc cô ta dùng trên người anh quả thật có công dụng rất lớn, lúc này đầu óc dường như đã bị dục vọng trong người lấn áp.
Từng cái động chạm tưởng chừng như ghê tởm kia lại khiến cơ thể anh giảm bớt phần khó chịu, ý thức mong manh muốn anh đẩy cô ta ra, nhưng dục vọng lại muốn anh đòi hỏi nhiều hơn.
“Kính Xuyên em là của anh.” Lãnh Cẩn Thu nhìn ra Bạch Kính Xuyên đang buông lỏng bản thân, kiễng chân lên ghé sát vào tai anh thì thầm nỉ non, lúc rời đi còn cố ý há miệng vươn đầu lưỡi lướt nhẹ trên vành tai anh.
Bạch Kính Xuyên thở gấp nhìn cô ta, cánh tay kiềm chế gồng lên bắt đầu không tự chủ được mà đặt lên eo Lãnh Cẩn Thu.
Thứ cảm giác mát lạnh mới mẻ này mới dễ chịu làm sao.
Bạch Kính Xuyên ôm cô ta lên, đi nhanh đến giường.
Ngay sau đó ném cô ta trên giường, mất lý trí nằm đè lên cô ta.
Ở một bên khác, Triệu An Ngữ sau một hồi nghe Trần Tư Khiêm liên thiên nhíu mày nói: “Tôi không rảnh để nghe mấy thứ vớ vẩn đó.”
“Vậy tôi cho cô xem thứ thiết thực hơn.” Trần Tư Khiêm giơ tay ra làm động tác mời Triệu An Ngữ đi trước.
Triệu An Ngữ nhìn nhìn anh ta, thứ đàn ông dai dẳng như đàn bà này thật làm cô phát ớn.
Để Trần Tư Khiêm mau chóng buông tha cho mình, cô không mấy vui vẻ làm theo sầm mặt đi qua người anh ta.
“Cô Triệu bên này.” Trần Tư Khiêm cùng Triệu An Ngữ ra khỏi thang máy, thấy cô đi ngược đường anh ta liền mở miệng hướng dẫn.
Triệu An Ngữ dừng bước quay người lại nhìn chằm chằm vào nơi anh ta chỉ với sự nghi ngờ trong lòng.
“Anh muốn gì đây, nói thẳng ra đi.”
“Đưa cô đi bắt gian.” Khóe miệng anh ta nhếch lên, rút tấm thẻ phòng từ trong túi quần ra nhét vào tay Triệu An Ngữ.
Vốn kế hoạch sẽ là anh ta có nhiệm vụ đưa Triệu An Ngữ đến tận cửa, nhưng anh ta không có cái dũng khí ấy, nhìn người mình yêu nằm dưới thân kẻ khác trái tim anh ta sao chịu được đây?
Triệu An Ngữ cúi đầu, chiếc thẻ phòng này… chẳng lẽ…?
Cô dù không có tình cảm với Bạch Kính Xuyên, cũng không thể tin anh ta sẽ làm ra cái chuyện vụng trộm đó ngay tại đây được.
Để tìm ra câu trả lời, Triệu An Ngữ đi tới căn phòng tương ứng với số trên tấm thẻ, do dự một hồi quẹt xuống.
“Cẩn Thu anh chỉ giúp em được tới đây thôi.” Thấy Triệu An Ngữ đi càng lúc càng xa, gương mặt anh ta thống khổ quay lưng bước đi như người vô hồn.
“Cạnh.” Cánh cửa mở ra, Triệu An Ngữ chầm chậm tiến vào phòng cùng lúc những tiếng thở dốc dồn dập theo đó truyền đến tai cô.
Hai tay Triệu An Ngữ nắm chặt lại, mơ hồ nhớ tới chuyện đau lòng xảy ra cách không lâu, cũng ở trong khách sạn cô phát hiện ra người đàn lôn miệng nói yêu thương mình lại cùng phụ nữ không ra gì lăn lộn.
Liệu rằng chuyện đó có lặp lại? Chẳng lẽ số phận đã an bài cả đời này cô đều gặp phải đám đàn ông sở khanh sao?
“Kính Xuyên.” Lãnh Cẩn Thu nằm dưới thân Bạch Kính Xuyên với tâm thế đầy mong chờ, bất ngờ thân ảnh Triệu An Ngữ rơi vào trong mắt, cô ta liền vòng hai chân lên eo Bạch Kính Xuyên khiêu gợi gọi.
Triệu An Ngữ sững người, không thể tin nổi thứ đang diễn ra trước mắt. Bạch Kính Xuyên hóa ra cũng chỉ là gã đàn ông tầm thường mà thôi, thật may biết bao khi cô chưa giao trái tim cho anh ta.
Nhưng sao thế này? Nước mắt cứ thế chảy xuống như một trận mưa rào không hề báo trước, thất vọng đau lòng xen kẽ nhau dày vò nồng ngực Triệu An Ngữ.
“Bạch Kính Xuyên anh là đồ khốn nạn.” Triệu An Ngữ mắng xong kiên cường lau khô nước mắt rồi chạy thật nhanh chạy trốn.
Cô phải rời khỏi đây, tránh xa đất Hải Thành này.
Nhát dao đầu tiên Doãn Khiên đâm vẫn còn đó, vậy mà Bạch Kính Xuyên nhẫn tâm đâm cô thêm phát nữa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu óc Bạch Kính Xuyên bất ngờ trở nên thanh tỉnh. Anh bất ngờ ngồi dậy lảo đảo xuống giường muốn đuổi theo Triệu An Ngữ, nhưng chạy được vài bước lại trở về trạng thái ban đầu gục ngã trên sàn nhà.
“Kính Xuyên quên cô ta đi.” Lãnh Cẩn Thu đắc ý ngồi dậy, đi xuống ôm Bạch Kính Xuyên hoàn thành giai đoạn cuối cùng của kế hoạch.
Đôi mắt Bạch Kính Xuyên đỏ ửng, đôi môi đã bị hàm răng làm cho nhuốm máu, nhưng chút đau đớn này sao có thể chống lại liều lượng lớn Lãnh Cẩn Thu đã bỏ vào rượu.
Bạch Kính Xuyên biết giờ phút này nếu như anh không làm gì đó, cả đời này sẽ không bao giờ có được Triệu An Ngữ.
Trong lúc vô vọng anh chợt nhìn thấy bình cắm hoa thủy tinh trên bàn, không nghĩ nhiều hất Lãnh Cẩn Thu ra lao tới, dùng ngón tay yếu ớt của mình gạt chiếc bình xuống đất, tức khắc sàn nhà lênh láng nước, hoa, cùng những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Anh cầm một tấm thủy tinh sắc nhọn đâm vào cổ tay mình, cảm giác đau tận xương tủy này cho anh thêm ít thời gian chống cự.
Bạch Kính Xuyên mặc kệ cánh tay đang nhỏ máu, như một con báo lao ra khỏi phòng.
Lãnh Cẩn Thu nhếch nhác mở lớn con mắt phẫn nộ, cô ta đã làm tới mức đó Bạch Kính Xuyên vẫn không thuần phục là sao?
Không được bố mẹ cô ta sắp tới rồi, cô ta không thể để Bạch Kính Xuyên chạy mất được.
May mắn cho Bạch Kính Xuyên hôm nay khách sạn đông khách nhiều người sử dụng thang máy, Triệu An Ngữ chờ khá lâu vẫn chưa bắt được chuyến nào.
Bạch Kính Xuyên thấy cô lớn tiếng gọi: “Ngữ nghe anh giải thích.”
Triệu An Ngữ lúc này sao còn nghe lọt tai nữa, quay người cười châm chọc nói:
“Có gì phải giải thích đây? Hay anh còn muốn ngụy biện lên giường với cô ta chỉ là nhất thời?”. Ra chương nhanh nhấ???? ????ại ﹛ ????RuM????R ????Y????N.VN ﹜
“Ngữ anh…” Bạch Kính Xuyên rít vào một hơi lạnh, thần sắc mê man nhìn cô.
“Sau này mong anh cút xa tôi ra.” Triệu An Ngữ lạnh lùng luôn lời, dứt câu cô không cần chờ thang máy nữa, nhấc chân đi bằng thang bộ.
Môi Bạch Kính Xuyên nhợt nhạt, tròng mắt co rúm.
Tự trách bản thân ngay cận kề cái chết anh còn vượt qua được, tại sao lại không chống được lại sự cám dỗ thể xác này?
Không hiểu Bạch Kính Xuyên lấy đâu ra sức mạnh, đuổi kịp túm được tay Triệu An Ngữ giữ lại: “Xin em hãy nghe anh.”
“Buông.” Triệu An Ngữ vô tâm vùng vẫy.
Lại không nghĩ tới hậu quả, chỉ cái đẩy nhẹ có thể làm Bạch Kính Xuyên mất đà ngã ngửa ra sau, bộ phận nào đó đập vào bậc thang kêu lên tiếng giòn tan.
Triệu An Ngữ hoảng hốt nhìn xuống, thấy bên hông Bạch Kính Xuyên có máu chảy ra, tưởng mình đã vô tình khiến anh ta gặp chuyện, run rẩy tiến lên đưa ngón trỏ đặt trước mũi anh ta kiểm tra.
Bạch Kính Xuyên nhắm nghiền hai mắt cố mãi mới dặn ra vài từ: “Ngữ đừng sợ không sao.”
“Lão gia phu nhân bên này.”
“Vậy…” Triệu An Ngữ đang nói thì bị Bạch Kính Xuyên bịt miệng lại, ám chỉ bảo cô im lặng sau đó cẩn thận nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Trước cửa thang máy người phụ nữ trong nhà vệ sinh mà Bạch Kính Xuyên từng gặp, sốt sắng hối thúc vợ chồng Lãnh Điền Quang tìm Lãnh Cẩn Thu.
Bạch Kính Xuyên sợ một khi nhà họ Lãnh nắm bắt được điểm nào đó khó mà buông tha cho mình, lập tức vòng tay qua vai Triệu An Ngữ nói: “Tôi không còn sức nữa rồi, em đỡ tôi ra ngoài đã.”
“Bạch Kính Xuyên anh đừng giở trò, tôi không tin anh.” Triệu An Ngữ tránh né Bạch Kính Xuyên nhất quyết không chịu nghe anh ta quỵ biện thêm nữa.
“Em xem tay tôi vì em mà bị thương nặng thế này, không chịu trách nhiệm đưa tôi tới bệnh viện sao?” Bạch Kính Xuyên cười khổ.
Bản thân anh sắp không xong tới nơi rồi vẫn phải ra sức dỗ dành cô gái nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.