Chương 5: Không cho phép
chanbaek92er
15/06/2021
Hôm nay, sau khi rời khỏi bữa tiệc mừng Uyển Nhi đậu đại học thì Bạch Vĩ Thành liền đưa Thảo Ly về vì trời đã về khuya.
Tới nơi, xe của Bạch Vĩ Thành dừng lại, Lương Thảo Ly liền tháo dây an toàn ra rồi nói:
-"Cảm ơn anh đã đưa em về."
-"Được rồi. Em ngủ ngon nhé!"
Bạch Vĩ Thành đáp lại cô rồi định lái xe rời đi. Thế nhưng Thảo Ly lại quay lại, nhìn qua cửa xe như muốn nói gì đó. Anh thấy vậy liền nhấn nút gạt cửa kính xuống rồi hỏi:
-"Em còn chuyện gì nữa à?"
-"Anh...anh không thể lên nhà em một chút sao? Em...em mới đi công tác về và mua được một loại trà thượng hạng mà chưa có dịp thưởng thức. Hôm nay nhân cơ hội này em muốn mời anh dùng thử."
Thảo Ly mỉm cười đáp.
Bạch Vĩ Thành không nỡ từ chối nên cũng xuống xe rồi cùng Thảo Ly đi vào trong nhà. Thảo Ly thấy vậy thì vui lắm. Cô nhanh nhảu vào trong bếp pha trà rồi mang ra mời anh dùng thử.
Hai người vừa nhâm nhi trà vừa nói chuyện. Bất ngờ, Thảo Ly tựa đầu vào vai Bạch Vĩ Thành rồi thủ thỉ:
-"Vĩ Thành, chúng ta yêu nhau đến nay đã hơn 3 năm rồi nhưng ngoài những cái chạm tay và hôn môi thì anh...anh chưa hề đụng vào vào cơ thể em. Hôm nay em...em muốn chúng ta..."
Bạch Vĩ Thành là người thông minh nên đương nhiên anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Thảo Ly, thế nhưng anh lại giả vờ không hiểu rồi nói:
-"Thôi, muộn rồi. Anh phải về thôi, chỉ có mình Uyển Nhi ở nhà."
Nói là vậy nhưng biệt thự Bạch gia lúc nào cũng rất đông người làm.
-"Anh đang cố tình tránh em đúng không? Uyển Nhi cũng lớn rồi mà. Anh đâu cần phải quản thúc con bé chặt như vậy?"
Thảo Ly thẹn quá hoá giận, cô vừa nói vừa đưa tay lên sờ vào trong ngực anh. Bạch Vĩ Thành lập tức đẩy cô ra rồi nói:
-"Đủ rồi đấy. Có vẻ như hôm nay em uống hơi nhiều rồi đấy. Mau đi ngủ đi, anh về đây!"______Dứt lời Bạch Vĩ Thành lập tức bỏ đi, mặc cho Thảo Ly có tức giận cỡ nào.
-"Chẳng lẽ anh ấy bị yếu sinh lí sao?"
Lương Thảo Ly thấy anh bỏ chạy như tránh tà khi thấy cô đòi hỏi thì trong lòng không khỏi nghi ngờ.
__________
Hôm nay là ngày Uyển Nhi nhập học, cô muốn xin anh trai chuyển tới kí túc xá sống để tự do làm điều mình thích, tự do hẹn hò với Trạch Cương mà không bị quản thúc nên sáng nay cô dậy thật sớm, lên mạng xem công thức dạy nấu mấy món mà Vĩ Thành thích để lấy lòng anh.
Bạch Vĩ Thành ngủ một giấc dậy, sửa soạn quần áo chỉnh tề rồi đi xuống lầu để ăn sáng nhưng đi đến nửa cầu thang thì anh ngửi thấy có mùi khen khét và khói bốc ra từ hướng nhà bếp.
-"Tiểu thư, để tôi giúp cô được không?"
Anh nghe loáng thoáng có giọng nói của quản gia Phương.
-"Không cần đâu! Tôi nấu sắp xong rồi mà."
Rồi anh lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào, trong trẻo của cô. Anh vội chạy vào bếp thì thấy Phương quản gia đang đứng lấp ló ngoài cửa, anh liền hỏi:
-"Phương quản gia, có chuyện gì vậy?"
-"Thiếu gia, sáng nay tự nhiên tiểu thư muốn vào bếp nấu ăn, tôi cảm thấy hơi lo nên muốn phụ giúp mà cô ấy nhất định không cho tôi vào."
Bạch Vĩ Thành nghe quản gia báo cáo cũng không khỏi lo lắng bèn mở cửa bếp ra thì thấy bên trong nghi ngút khói, dưới sàn rau củ tung toé. Cô em gái quý giá của anh thì đầu tóc lộn xộn đang loay hoay với cái chảo rán cá.
-"Uyển Nhi, em làm cái gì vậy?"
Bạch Vĩ Thành toát mồ hôi lạnh hỏi cô. Không phải cô định đốt nhà đấy chứ?
-"Anh! Anh dậy rồi à? Anh ra bàn ngồi đi. Em nấu sắp xong rồi."
Uyển Nhi quay ra nhìn anh, cô nở một nụ cười thật tươi đáp.
-"Uyển Nhi! Sao tự nhiên hôm nay em lại muốn nấu ăn vậy? Em định đốt nhà đấy à?"
-"Anh đừng khinh thường em nha. Đảm bảo mấy món ăn hôm nay em nấu anh ăn sẽ nhớ mãi luôn nha. Em nấu xong rồi, anh ăn thử xem."
Uyển Nhi dọn món cuối cùng ra bàn. Bữa sáng hôm nay thật nhiều dưỡng chất và cầu kì. Thế nhưng màu sắc thì không ổn cho lắm.
Thấy anh chần chừ không chịu nhấc đũa, Uyển Nhi lại nói:
-"Anh mau ăn đi. Nhìn vậy thôi chứ mùi vị không tệ đâu."
Vừa nói cô vừa gắp thức ăn vào đầy bát cho anh. Bạch Vĩ Thành ái ngại đưa thức ăn bỏ vào miệng. Vị đắng khét và mặn chát hoà quyện trong miệng. Thế nhưng vì không muốn làm cô buồn nên anh đành miễn cưỡng mỉm cười, tấm tắc khen nhưng sâu trong lòng đã chan đầy nước mắt:
-"Đúng là ngon thật. Nhưng từ giờ em muốn ăn gì thì cứ bảo đầu bếp nấu cho. Em không cần dậy sớm nấu nướng làm gì cho nhọc công ra."
-"Không được đâu. Hôm nay em nhập học em định sẽ đăng ký ở kí túc xá nên có lẽ cuối tuần em mới ở nhà thôi."
-"Không được! Anh không cho phép em dọn vào kí túc xá ở."
Bạch Vĩ Thành lập tức đặt đũa xuống, kiên quyết phản đối.
-"Anh à, em cũng lớn rồi mà. Anh phải cho em học cách sống tự lập chứ?"
-"18 tuổi đối với em là lớn, nhưng đối với anh, dù em có bao nhiêu tuổi thì vẫn là một đứa trẻ cần anh bảo vệ. Anh không thể để em ra ngoài chịu khổ được. Em phải sống ở đây."
-"Anh...Anh quá đáng lắm!"
Uyển Nhi tức giận chạy thẳng lên phòng. Cô đùng đùng thay quần áo, sửa soạn rồi đến trường làm thủ tục nhập học, không thèm ngó ngàng đến người anh đối với cô là một người vô cùng cổ hủ và khắt khe.
Tới nơi, xe của Bạch Vĩ Thành dừng lại, Lương Thảo Ly liền tháo dây an toàn ra rồi nói:
-"Cảm ơn anh đã đưa em về."
-"Được rồi. Em ngủ ngon nhé!"
Bạch Vĩ Thành đáp lại cô rồi định lái xe rời đi. Thế nhưng Thảo Ly lại quay lại, nhìn qua cửa xe như muốn nói gì đó. Anh thấy vậy liền nhấn nút gạt cửa kính xuống rồi hỏi:
-"Em còn chuyện gì nữa à?"
-"Anh...anh không thể lên nhà em một chút sao? Em...em mới đi công tác về và mua được một loại trà thượng hạng mà chưa có dịp thưởng thức. Hôm nay nhân cơ hội này em muốn mời anh dùng thử."
Thảo Ly mỉm cười đáp.
Bạch Vĩ Thành không nỡ từ chối nên cũng xuống xe rồi cùng Thảo Ly đi vào trong nhà. Thảo Ly thấy vậy thì vui lắm. Cô nhanh nhảu vào trong bếp pha trà rồi mang ra mời anh dùng thử.
Hai người vừa nhâm nhi trà vừa nói chuyện. Bất ngờ, Thảo Ly tựa đầu vào vai Bạch Vĩ Thành rồi thủ thỉ:
-"Vĩ Thành, chúng ta yêu nhau đến nay đã hơn 3 năm rồi nhưng ngoài những cái chạm tay và hôn môi thì anh...anh chưa hề đụng vào vào cơ thể em. Hôm nay em...em muốn chúng ta..."
Bạch Vĩ Thành là người thông minh nên đương nhiên anh hiểu được ý tứ trong lời nói của Thảo Ly, thế nhưng anh lại giả vờ không hiểu rồi nói:
-"Thôi, muộn rồi. Anh phải về thôi, chỉ có mình Uyển Nhi ở nhà."
Nói là vậy nhưng biệt thự Bạch gia lúc nào cũng rất đông người làm.
-"Anh đang cố tình tránh em đúng không? Uyển Nhi cũng lớn rồi mà. Anh đâu cần phải quản thúc con bé chặt như vậy?"
Thảo Ly thẹn quá hoá giận, cô vừa nói vừa đưa tay lên sờ vào trong ngực anh. Bạch Vĩ Thành lập tức đẩy cô ra rồi nói:
-"Đủ rồi đấy. Có vẻ như hôm nay em uống hơi nhiều rồi đấy. Mau đi ngủ đi, anh về đây!"______Dứt lời Bạch Vĩ Thành lập tức bỏ đi, mặc cho Thảo Ly có tức giận cỡ nào.
-"Chẳng lẽ anh ấy bị yếu sinh lí sao?"
Lương Thảo Ly thấy anh bỏ chạy như tránh tà khi thấy cô đòi hỏi thì trong lòng không khỏi nghi ngờ.
__________
Hôm nay là ngày Uyển Nhi nhập học, cô muốn xin anh trai chuyển tới kí túc xá sống để tự do làm điều mình thích, tự do hẹn hò với Trạch Cương mà không bị quản thúc nên sáng nay cô dậy thật sớm, lên mạng xem công thức dạy nấu mấy món mà Vĩ Thành thích để lấy lòng anh.
Bạch Vĩ Thành ngủ một giấc dậy, sửa soạn quần áo chỉnh tề rồi đi xuống lầu để ăn sáng nhưng đi đến nửa cầu thang thì anh ngửi thấy có mùi khen khét và khói bốc ra từ hướng nhà bếp.
-"Tiểu thư, để tôi giúp cô được không?"
Anh nghe loáng thoáng có giọng nói của quản gia Phương.
-"Không cần đâu! Tôi nấu sắp xong rồi mà."
Rồi anh lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào, trong trẻo của cô. Anh vội chạy vào bếp thì thấy Phương quản gia đang đứng lấp ló ngoài cửa, anh liền hỏi:
-"Phương quản gia, có chuyện gì vậy?"
-"Thiếu gia, sáng nay tự nhiên tiểu thư muốn vào bếp nấu ăn, tôi cảm thấy hơi lo nên muốn phụ giúp mà cô ấy nhất định không cho tôi vào."
Bạch Vĩ Thành nghe quản gia báo cáo cũng không khỏi lo lắng bèn mở cửa bếp ra thì thấy bên trong nghi ngút khói, dưới sàn rau củ tung toé. Cô em gái quý giá của anh thì đầu tóc lộn xộn đang loay hoay với cái chảo rán cá.
-"Uyển Nhi, em làm cái gì vậy?"
Bạch Vĩ Thành toát mồ hôi lạnh hỏi cô. Không phải cô định đốt nhà đấy chứ?
-"Anh! Anh dậy rồi à? Anh ra bàn ngồi đi. Em nấu sắp xong rồi."
Uyển Nhi quay ra nhìn anh, cô nở một nụ cười thật tươi đáp.
-"Uyển Nhi! Sao tự nhiên hôm nay em lại muốn nấu ăn vậy? Em định đốt nhà đấy à?"
-"Anh đừng khinh thường em nha. Đảm bảo mấy món ăn hôm nay em nấu anh ăn sẽ nhớ mãi luôn nha. Em nấu xong rồi, anh ăn thử xem."
Uyển Nhi dọn món cuối cùng ra bàn. Bữa sáng hôm nay thật nhiều dưỡng chất và cầu kì. Thế nhưng màu sắc thì không ổn cho lắm.
Thấy anh chần chừ không chịu nhấc đũa, Uyển Nhi lại nói:
-"Anh mau ăn đi. Nhìn vậy thôi chứ mùi vị không tệ đâu."
Vừa nói cô vừa gắp thức ăn vào đầy bát cho anh. Bạch Vĩ Thành ái ngại đưa thức ăn bỏ vào miệng. Vị đắng khét và mặn chát hoà quyện trong miệng. Thế nhưng vì không muốn làm cô buồn nên anh đành miễn cưỡng mỉm cười, tấm tắc khen nhưng sâu trong lòng đã chan đầy nước mắt:
-"Đúng là ngon thật. Nhưng từ giờ em muốn ăn gì thì cứ bảo đầu bếp nấu cho. Em không cần dậy sớm nấu nướng làm gì cho nhọc công ra."
-"Không được đâu. Hôm nay em nhập học em định sẽ đăng ký ở kí túc xá nên có lẽ cuối tuần em mới ở nhà thôi."
-"Không được! Anh không cho phép em dọn vào kí túc xá ở."
Bạch Vĩ Thành lập tức đặt đũa xuống, kiên quyết phản đối.
-"Anh à, em cũng lớn rồi mà. Anh phải cho em học cách sống tự lập chứ?"
-"18 tuổi đối với em là lớn, nhưng đối với anh, dù em có bao nhiêu tuổi thì vẫn là một đứa trẻ cần anh bảo vệ. Anh không thể để em ra ngoài chịu khổ được. Em phải sống ở đây."
-"Anh...Anh quá đáng lắm!"
Uyển Nhi tức giận chạy thẳng lên phòng. Cô đùng đùng thay quần áo, sửa soạn rồi đến trường làm thủ tục nhập học, không thèm ngó ngàng đến người anh đối với cô là một người vô cùng cổ hủ và khắt khe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.