Chương 7: Làm hoà
chanbaek92er
15/06/2021
Bạch Vĩ Thành cả ngày ngồi trong
phòng làm việc nhưng trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ là phải làm sao mới có thể làm lành được với cô em gái bướng bỉnh này. Nhiều lần anh gọi
điện cho Uyển Nhi nhưng cô đều không nghe máy. Anh thầm nghĩ chắc là
Uyển Nhi giận anh thật rồi.
Nhưng sự thật là cả buổi học ngày hôm nay Uyển Nhi cũng suy nghĩ lại về lời nói của Mã Trạch Cương. Quả thật Trạch Cương nói không sai. Ba mẹ thì đã mất cả rồi, trong nhà bây giờ chỉ còn hai anh em. Nếu bây giờ cô cũng chuyển vào kí túc xá sống thì chẳng phải anh sẽ rất buồn và cô đơn hay sao? Có lẽ tối nay cô nên chuộc lỗi với anh trai vì hai ngày nay không thèm nói chuyện với anh, xin lỗi vì đã khiến anh phiền lòng.
Tối hôm đó, Uyển Nhi về nhà tắm rửa rồi thay một chiếc váy hai dây màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo voan trắng mỏng đi xuống dưới nhà.
-"Phương quản gia! Anh Vĩ Thành chưa về sao ạ?"
Cô thấy cả căn nhà vẫn tĩnh mịch, yên ắng liền hỏi.
-"Dạ chưa. Tiểu thư! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, cô có muốn dùng bữa luôn không?!"
-"Thôi, cháu đợi anh về rồi cùng ăn."
-"Tiểu thư, cô...cô hết giận thiếu gia rồi sao?!"______Quản gia thấy bất ngờ khi hôm qua cô vẫn còn "bơ" Bạch Vĩ Thành thì nay đã thay đổi thái độ, biết quan tâm đến anh rồi.
Thế nhưng Bạch Uyển Nhi chỉ cười rồi lặng lẽ đi ra ngồi ngoài sảnh lớn ngắm nhìn những giọt nước mưa đang rơi xuống mặt hồ bơi gợn sóng và lấp lánh ánh đèn.*
-"Tiểu thư, cô mau vào trong nhà đi, ngồi ngoài này lạnh mà hơn nữa nước mưa sẽ hắt vào người cô đó."
Mặc dù cô ngồi dưới mái che nhưng nếu vì trời mưa mang theo chút gió nên chỗ có mái che cũng bị hắt vào chút ít.
-"Cháu không sao đâu, quản gia yên tâm. Cháu ngồi ngoài này đợi anh về."
Uyển Nhi nhất định không nghe lời bà quản gia, cô mỉm cười đáp.
Phương quản gia nghe cô nói vậy đành lui vào trong nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn ngó ra nhìn xem cô thế nào. Khoảng 20 phút sau, Uyển Nhi vẫn còn ngồi đó khiến bà không an tâm, đành lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Vĩ Thành.
Bạch Vĩ Thành hôm nay sau khi tan làm bèn rủ mấy anh em trong Thanh Long Bang đi bar.
-"Lão đại! Sao hôm nay tự nhiên anh lại có hứng thú đi bar với bọn em thế? Lâu lắm rồi chúng ta không ngồi như thế này."
Người vừa lên tiếng chính là Hoắc Nhân, lão nhị của Thanh Long Bang. Hồi xưa Bạch Vĩ Thành, Hoắc Nhân và Kiến Hoa thường hay rủ nhau đến bar giải trí nhưng kể từ sau khi mẹ lão đại qua đời thì anh cũng ít đến chỗ này hơn hẳn.
-"À lão đại! Nghe nói em gái anh vừa tròn 18 tuổi lại rất xinh đẹp. Không biết em có thể có cơ hội làm em rể anh không?"
Trong 3 người, Kiến Hoa nổi tiếng là sát gái và rất giỏi "chăn rau sạch, ăn thịt cừu non" nên hôm nay - nhân cơ hội lâu lắm mới ngồi uống rượu giải trí với lão đại, hắn bèn lấy chuyện của Uyển Nhi ra tán gẫu.
Chẳng may Bạch Vĩ Thành bèn lườm hắn một cái thật sắc rồi nói:
-"Làm em rể tôi? Cậu không có cửa! Đừng hòng làm tổn thương con bé!"
-"Ây kìa lão đại. Em đùa tí thôi có gì mà căng."
Kiến Hoa gãi đầu cười xoà. Hoắc Nhân ngồi cạnh chỉ biết đánh nhẹ vào người hắn một cái. Hôm nay nhìn lão đại của bọn họ có vẻ không được vui.
Ngay lúc đó, Bạch Vĩ Thành nhân được một cuộc điện thoại rồi sau đó anh lập tức rời đi. Về đến nhà, Bạch Vĩ Thành thấy cô đang ngồi ở sảnh lớn trước hồ bơi.
-"Uyển Nhi! Trời đang mưa mà sao em lại ngồi đây?"
-"Em đợi anh về. Ca! Em xin lỗi đã giận anh vô cớ. Em đã suy nghĩ lại rồi, em sẽ không đòi chuyển tới kí túc xá trong trường ở nữa. Em sẽ ở nhà với anh."
Uyển Nhi đứng trước mặt anh cúi đầu nói. Bạch Vĩ Thành nghe cô nói vậy thì trong lòng rất vui, nút thắt trong lòng anh mấy ngày qua cũng như đã được cởi bỏ. Anh đột nhiên ôm cô vào ngực rồi nói:
-'Cô bé ngốc này! Em hiểu được như vậy là anh vui rồi. Anh cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với em."
*ùng ục
Đột nhiên từ trong bụng cô phát ra một âm thanh kì lạ. Khuôn mặt Uyển Nhi bất giác đỏ lên. Bạch Vĩ Thành tất nhiên là cũng nghe thấy, anh vội hỏi:
-"Em chưa ăn tối sao?"
-"Em...em đợi anh về rồi cùng ăn."
-"Đồ ngốc này! Lần sau em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh đến nỗi để bụng đói tới mức này đâu. Vậy bây giờ chúng ta đi ăn thôi."
-"Ca ca! Tự nhiên em thèm món mì Ý sốt kem của anh. Hay là anh nấu cho em ăn đi, được không?"
Uyển Nhi bắt đầu chuyển sang nhõng nhẽo.
-"Được rồi. Anh sẽ lập tức nấu cho Uyển Nhi ăn đây."
Sau đó Bạch Vĩ Thành nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, cởi cả đồng hồ đeo tay ra rồi bắt tay vào nấu nướng. Động tác của anh rất chuyên nghiệp, khác hẳn với dáng vẻ của cô mỗi khi vào bếp.
-"Ca ca! Tại sao anh với em là anh em ruột mà sao lại trái ngược như vậy? Anh có năng khiếu trong việc nấu nướng còn em thì không."
Uyển Nhi vừa ngắm nhìn anh nấu vừa hỏi. Câu hỏi của cô vô tình khiến anh cảm thấy chột dạ đến nỗi bất thình lình cắt vào tay.
Thế nhưng anh không kêu đau dù chỉ một lời.
Nhưng sự thật là cả buổi học ngày hôm nay Uyển Nhi cũng suy nghĩ lại về lời nói của Mã Trạch Cương. Quả thật Trạch Cương nói không sai. Ba mẹ thì đã mất cả rồi, trong nhà bây giờ chỉ còn hai anh em. Nếu bây giờ cô cũng chuyển vào kí túc xá sống thì chẳng phải anh sẽ rất buồn và cô đơn hay sao? Có lẽ tối nay cô nên chuộc lỗi với anh trai vì hai ngày nay không thèm nói chuyện với anh, xin lỗi vì đã khiến anh phiền lòng.
Tối hôm đó, Uyển Nhi về nhà tắm rửa rồi thay một chiếc váy hai dây màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo voan trắng mỏng đi xuống dưới nhà.
-"Phương quản gia! Anh Vĩ Thành chưa về sao ạ?"
Cô thấy cả căn nhà vẫn tĩnh mịch, yên ắng liền hỏi.
-"Dạ chưa. Tiểu thư! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, cô có muốn dùng bữa luôn không?!"
-"Thôi, cháu đợi anh về rồi cùng ăn."
-"Tiểu thư, cô...cô hết giận thiếu gia rồi sao?!"______Quản gia thấy bất ngờ khi hôm qua cô vẫn còn "bơ" Bạch Vĩ Thành thì nay đã thay đổi thái độ, biết quan tâm đến anh rồi.
Thế nhưng Bạch Uyển Nhi chỉ cười rồi lặng lẽ đi ra ngồi ngoài sảnh lớn ngắm nhìn những giọt nước mưa đang rơi xuống mặt hồ bơi gợn sóng và lấp lánh ánh đèn.*
-"Tiểu thư, cô mau vào trong nhà đi, ngồi ngoài này lạnh mà hơn nữa nước mưa sẽ hắt vào người cô đó."
Mặc dù cô ngồi dưới mái che nhưng nếu vì trời mưa mang theo chút gió nên chỗ có mái che cũng bị hắt vào chút ít.
-"Cháu không sao đâu, quản gia yên tâm. Cháu ngồi ngoài này đợi anh về."
Uyển Nhi nhất định không nghe lời bà quản gia, cô mỉm cười đáp.
Phương quản gia nghe cô nói vậy đành lui vào trong nhà nhưng thỉnh thoảng vẫn ngó ra nhìn xem cô thế nào. Khoảng 20 phút sau, Uyển Nhi vẫn còn ngồi đó khiến bà không an tâm, đành lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Vĩ Thành.
Bạch Vĩ Thành hôm nay sau khi tan làm bèn rủ mấy anh em trong Thanh Long Bang đi bar.
-"Lão đại! Sao hôm nay tự nhiên anh lại có hứng thú đi bar với bọn em thế? Lâu lắm rồi chúng ta không ngồi như thế này."
Người vừa lên tiếng chính là Hoắc Nhân, lão nhị của Thanh Long Bang. Hồi xưa Bạch Vĩ Thành, Hoắc Nhân và Kiến Hoa thường hay rủ nhau đến bar giải trí nhưng kể từ sau khi mẹ lão đại qua đời thì anh cũng ít đến chỗ này hơn hẳn.
-"À lão đại! Nghe nói em gái anh vừa tròn 18 tuổi lại rất xinh đẹp. Không biết em có thể có cơ hội làm em rể anh không?"
Trong 3 người, Kiến Hoa nổi tiếng là sát gái và rất giỏi "chăn rau sạch, ăn thịt cừu non" nên hôm nay - nhân cơ hội lâu lắm mới ngồi uống rượu giải trí với lão đại, hắn bèn lấy chuyện của Uyển Nhi ra tán gẫu.
Chẳng may Bạch Vĩ Thành bèn lườm hắn một cái thật sắc rồi nói:
-"Làm em rể tôi? Cậu không có cửa! Đừng hòng làm tổn thương con bé!"
-"Ây kìa lão đại. Em đùa tí thôi có gì mà căng."
Kiến Hoa gãi đầu cười xoà. Hoắc Nhân ngồi cạnh chỉ biết đánh nhẹ vào người hắn một cái. Hôm nay nhìn lão đại của bọn họ có vẻ không được vui.
Ngay lúc đó, Bạch Vĩ Thành nhân được một cuộc điện thoại rồi sau đó anh lập tức rời đi. Về đến nhà, Bạch Vĩ Thành thấy cô đang ngồi ở sảnh lớn trước hồ bơi.
-"Uyển Nhi! Trời đang mưa mà sao em lại ngồi đây?"
-"Em đợi anh về. Ca! Em xin lỗi đã giận anh vô cớ. Em đã suy nghĩ lại rồi, em sẽ không đòi chuyển tới kí túc xá trong trường ở nữa. Em sẽ ở nhà với anh."
Uyển Nhi đứng trước mặt anh cúi đầu nói. Bạch Vĩ Thành nghe cô nói vậy thì trong lòng rất vui, nút thắt trong lòng anh mấy ngày qua cũng như đã được cởi bỏ. Anh đột nhiên ôm cô vào ngực rồi nói:
-'Cô bé ngốc này! Em hiểu được như vậy là anh vui rồi. Anh cũng xin lỗi vì đã lớn tiếng với em."
*ùng ục
Đột nhiên từ trong bụng cô phát ra một âm thanh kì lạ. Khuôn mặt Uyển Nhi bất giác đỏ lên. Bạch Vĩ Thành tất nhiên là cũng nghe thấy, anh vội hỏi:
-"Em chưa ăn tối sao?"
-"Em...em đợi anh về rồi cùng ăn."
-"Đồ ngốc này! Lần sau em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh đến nỗi để bụng đói tới mức này đâu. Vậy bây giờ chúng ta đi ăn thôi."
-"Ca ca! Tự nhiên em thèm món mì Ý sốt kem của anh. Hay là anh nấu cho em ăn đi, được không?"
Uyển Nhi bắt đầu chuyển sang nhõng nhẽo.
-"Được rồi. Anh sẽ lập tức nấu cho Uyển Nhi ăn đây."
Sau đó Bạch Vĩ Thành nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, cởi cả đồng hồ đeo tay ra rồi bắt tay vào nấu nướng. Động tác của anh rất chuyên nghiệp, khác hẳn với dáng vẻ của cô mỗi khi vào bếp.
-"Ca ca! Tại sao anh với em là anh em ruột mà sao lại trái ngược như vậy? Anh có năng khiếu trong việc nấu nướng còn em thì không."
Uyển Nhi vừa ngắm nhìn anh nấu vừa hỏi. Câu hỏi của cô vô tình khiến anh cảm thấy chột dạ đến nỗi bất thình lình cắt vào tay.
Thế nhưng anh không kêu đau dù chỉ một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.