Chương 22: Nếu như...!
Kang Ha Jin
19/06/2023
Châu Thiên Kỳ cố gắng mãi mới có thể chạy trốn bây giờ bị nhốt lại đứa con là chỗ dựa tinh thần cho cô cũng bị mất, Châu Thiên Kỳ không còn thiết sống nữa nhưng cô biết làm gì bây giờ, tối nằm trên chiếc giường vừa hạ lưng xuống cô lại gặp ác mộng, mơ thấy đứa con chưa thành hình của mình đến khóc lóc bên cô, nói bố đã giết nó...
Châu Thiên Kỳ không thể chịu được nỗi đau mất con nhưng cô có thể làm gì được, chỉ có thể tự trách bản thân trước kia quá ngây thơ, quá ngu xuẩn mới đem hết tim gan của mình yêu một kẻ đã hại gia đình mình. Nếu như cô có thể không rung động cũng không đem lòng yêu anh, thì mọi chuyện có lẽ đã khác, bố vẫn còn anh trai không bị vu khống phải ngồi tù, còn bản thân mình sẽ theo đuổi đam mê trở thành một diễn viên...
Nhưng trên đời làm gì có hai chữ “ Nếu như...!" nếu hai chữ này có tồn tại thì mọi thứ ở trên thế giới đều trở nên vô vị hết rồi.
Châu Thiên Kỳ trở nên chết tâm với tất cả mọi thứ, cô nhìn một cách mơ hồ với mọi vật. Lần này không muốn cho cô cơ hội để trốn đi anh đã gia tăng thêm nhiều vệ sĩ ở xung quanh nhà.
“ Trình tổng, hôm nay phu nhân vẫn không chịu ăn chỉ uống một chút nước và thuốc.!"
Người làm cứ mỗi ngày đều phải báo cáo tình hình của cô trong ngày, nhưng từ khi cô mất con còn bị nhốt dưới tầng hầm thì ngày nào cũng như ngày nào, đem cơm xuống cho Châu Thiên Kỳ dù có khuyên cô ăn một chút rồi hãy uống nước nhưng Châu Thiên Kỳ không đáp chỉ nhận lấy một cốc nước mà uống.
“ Cô ta cứ vậy nhịn mấy ngày qua sao?"
“ Dạ vâng, thỉnh thoảng chúng tôi còn nghe thấy tiếng khóc và kêu đau phát ra nữa!"
Trình Bắc Doanh vứt tập tài liệu đang xem xuống bàn, anh bước nhanh xuống tầng hầm xem cô vì lý do gì không ăn uống. Trình Bắc Doanh vừa bước xuống mở cửa ra thì một chiếc cốc đã phi đến chỗ anh, nhìn lên thấy cô đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình Trình Bắc Doanh có chứt giật mình.
“ Châu Thiên Kỳ, cô muốn giết tôi sao?" Trình Bắc Doanh tức giận nhìn chiếc cốc vỡ dưới đất mà mình vừa may tránh khỏi
“ Anh biến đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, mặt của kẻ đã hại chết con tôi!"
“ Nghiệt chủng như nó cũng đáng để sống sao? Nó mà tồn tại cùng sẽ bị xã hội cô lập thôi, tôi tiễn nó đi nhanh một bước cũng là chuyện thường tình!"
“ Đồ khốn...!"
Sự cứng đầu và cương quyết của cô càng làm máu trong Trình Bắc Doanh lại sôi lên:
“ Xem ra cô vẫn còn sức, hôm nay tôi phải giải toả bản thân mới được!"
Anh đóng cửa bước nhanh tới tiện tay còn cởi cà vạt và áo xuống. Châu Thiên Kỳ cảm nhận được sự không lành, cô cũng không muốn bị anh vấy bẩn nên liên tục lùi về phía sau.
“ Anh đừng qua đây!"
“ Tôi đã phải nhịn sợ cô không có sức, còn cho người nấu đồ tẩm bổ cho cô nhưng xem ra cô vẫn không cần những thứ đó!" Trình Bắc Doanh mạnh tay kéo lấy chân của Châu Thiên Kỳ về phía mình.
“ Để tôi xem hôm nay cô có còn mạnh miệng được không?"
Trình Bắc Doanh mạnh tay xé áo của cô ra để lệ phần ngực căng mọng trước mắt, ánh mắt anh lộ ra vẻ thích nhưng cũng có phần ghét bỏ.
“ Đồ khốn....biến đi...!"
Trình Bắc Doanh vì không muốn cô giãy dụa nên đã lấy dây nịch quấn vào tay cô.
“ Trình Bắc Doanh....!"
Châu Thiên Kỳ chỉ biết gào khóc trong lòng, tâm hồn hận không thể nhận ra con người anh thật sớm, ngày theo anh về nhà cô bước lên xe hoa nghĩ mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng khi về làm vợ anh cô mới nhận ra mình là người phụ nữ bất hạnh nhất, một cuộc hôn nhân đẫm nước mắt, nhìn sự hằng hộc sâu thẫm tuông trào như sóng ngầm ở đôi mắt lạnh tối nhạt màu đó, cuộc đời cô chỉ còn là bão táp phong ba.
“ Khóc lóc cái gì? Không phải cô muốn có con sao hôm nay tôi cho cô!"
Anh là người cho cô con nhưng lại không muốn đứa bé được sinh ra và gọi mình là bố, cô cũng không cần anh phải cho cô cái quyền làm mẹ nhưng lại không thể bảo vệ được con.
“ Tôi không muốn, Trình Bắc Doanh thà anh giết tôi còn hơn để tôi sống mà hành hạ tôi kiểu này!"
Châu Thiên Kỳ gào lên, cô biết đã gã cho anh thì là người của anh, có chạy tận phương trời nào cũng không thoát được, nhưng Châu Thiên Kỳ không muốn mình sống với cái nỗi đau đớn như vậy.
“ Cô muốn chết để trốn khỏi tôi sao? Nhưng tôi không muốn để cô phải chết, cô phải ở bên tôi phục vụ tôi!"
Nước mắt Châu Thiên Kỳ tuôn ra không phải là màu trắng nữa mà là màu đỏ là máu, cô cho dù có tha thiết cầu xin đi chăng nữa đối với một người tàn bạo như anh thì cũng là thứ vứt đi, Châu Thiên Kỳ thà chết để xóa hết đau khổ còn hơn sống bên anh mà bị anh dày vò từng ngày, nhưng anh sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, cuốc hôn nhân này cũng không dễ biến mất, đáp trả lại nước mắt của cô chỉ là hành động lãnh khốc không màng, anh cười tươi nụ cười khóe môi đỏ nhẹ liếm vành quai xanh, lẳng lặng đặt những ngón tay lạnh lên vài bên trong cô....
Châu Thiên Kỳ không thể chịu được nỗi đau mất con nhưng cô có thể làm gì được, chỉ có thể tự trách bản thân trước kia quá ngây thơ, quá ngu xuẩn mới đem hết tim gan của mình yêu một kẻ đã hại gia đình mình. Nếu như cô có thể không rung động cũng không đem lòng yêu anh, thì mọi chuyện có lẽ đã khác, bố vẫn còn anh trai không bị vu khống phải ngồi tù, còn bản thân mình sẽ theo đuổi đam mê trở thành một diễn viên...
Nhưng trên đời làm gì có hai chữ “ Nếu như...!" nếu hai chữ này có tồn tại thì mọi thứ ở trên thế giới đều trở nên vô vị hết rồi.
Châu Thiên Kỳ trở nên chết tâm với tất cả mọi thứ, cô nhìn một cách mơ hồ với mọi vật. Lần này không muốn cho cô cơ hội để trốn đi anh đã gia tăng thêm nhiều vệ sĩ ở xung quanh nhà.
“ Trình tổng, hôm nay phu nhân vẫn không chịu ăn chỉ uống một chút nước và thuốc.!"
Người làm cứ mỗi ngày đều phải báo cáo tình hình của cô trong ngày, nhưng từ khi cô mất con còn bị nhốt dưới tầng hầm thì ngày nào cũng như ngày nào, đem cơm xuống cho Châu Thiên Kỳ dù có khuyên cô ăn một chút rồi hãy uống nước nhưng Châu Thiên Kỳ không đáp chỉ nhận lấy một cốc nước mà uống.
“ Cô ta cứ vậy nhịn mấy ngày qua sao?"
“ Dạ vâng, thỉnh thoảng chúng tôi còn nghe thấy tiếng khóc và kêu đau phát ra nữa!"
Trình Bắc Doanh vứt tập tài liệu đang xem xuống bàn, anh bước nhanh xuống tầng hầm xem cô vì lý do gì không ăn uống. Trình Bắc Doanh vừa bước xuống mở cửa ra thì một chiếc cốc đã phi đến chỗ anh, nhìn lên thấy cô đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình Trình Bắc Doanh có chứt giật mình.
“ Châu Thiên Kỳ, cô muốn giết tôi sao?" Trình Bắc Doanh tức giận nhìn chiếc cốc vỡ dưới đất mà mình vừa may tránh khỏi
“ Anh biến đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, mặt của kẻ đã hại chết con tôi!"
“ Nghiệt chủng như nó cũng đáng để sống sao? Nó mà tồn tại cùng sẽ bị xã hội cô lập thôi, tôi tiễn nó đi nhanh một bước cũng là chuyện thường tình!"
“ Đồ khốn...!"
Sự cứng đầu và cương quyết của cô càng làm máu trong Trình Bắc Doanh lại sôi lên:
“ Xem ra cô vẫn còn sức, hôm nay tôi phải giải toả bản thân mới được!"
Anh đóng cửa bước nhanh tới tiện tay còn cởi cà vạt và áo xuống. Châu Thiên Kỳ cảm nhận được sự không lành, cô cũng không muốn bị anh vấy bẩn nên liên tục lùi về phía sau.
“ Anh đừng qua đây!"
“ Tôi đã phải nhịn sợ cô không có sức, còn cho người nấu đồ tẩm bổ cho cô nhưng xem ra cô vẫn không cần những thứ đó!" Trình Bắc Doanh mạnh tay kéo lấy chân của Châu Thiên Kỳ về phía mình.
“ Để tôi xem hôm nay cô có còn mạnh miệng được không?"
Trình Bắc Doanh mạnh tay xé áo của cô ra để lệ phần ngực căng mọng trước mắt, ánh mắt anh lộ ra vẻ thích nhưng cũng có phần ghét bỏ.
“ Đồ khốn....biến đi...!"
Trình Bắc Doanh vì không muốn cô giãy dụa nên đã lấy dây nịch quấn vào tay cô.
“ Trình Bắc Doanh....!"
Châu Thiên Kỳ chỉ biết gào khóc trong lòng, tâm hồn hận không thể nhận ra con người anh thật sớm, ngày theo anh về nhà cô bước lên xe hoa nghĩ mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng khi về làm vợ anh cô mới nhận ra mình là người phụ nữ bất hạnh nhất, một cuộc hôn nhân đẫm nước mắt, nhìn sự hằng hộc sâu thẫm tuông trào như sóng ngầm ở đôi mắt lạnh tối nhạt màu đó, cuộc đời cô chỉ còn là bão táp phong ba.
“ Khóc lóc cái gì? Không phải cô muốn có con sao hôm nay tôi cho cô!"
Anh là người cho cô con nhưng lại không muốn đứa bé được sinh ra và gọi mình là bố, cô cũng không cần anh phải cho cô cái quyền làm mẹ nhưng lại không thể bảo vệ được con.
“ Tôi không muốn, Trình Bắc Doanh thà anh giết tôi còn hơn để tôi sống mà hành hạ tôi kiểu này!"
Châu Thiên Kỳ gào lên, cô biết đã gã cho anh thì là người của anh, có chạy tận phương trời nào cũng không thoát được, nhưng Châu Thiên Kỳ không muốn mình sống với cái nỗi đau đớn như vậy.
“ Cô muốn chết để trốn khỏi tôi sao? Nhưng tôi không muốn để cô phải chết, cô phải ở bên tôi phục vụ tôi!"
Nước mắt Châu Thiên Kỳ tuôn ra không phải là màu trắng nữa mà là màu đỏ là máu, cô cho dù có tha thiết cầu xin đi chăng nữa đối với một người tàn bạo như anh thì cũng là thứ vứt đi, Châu Thiên Kỳ thà chết để xóa hết đau khổ còn hơn sống bên anh mà bị anh dày vò từng ngày, nhưng anh sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, cuốc hôn nhân này cũng không dễ biến mất, đáp trả lại nước mắt của cô chỉ là hành động lãnh khốc không màng, anh cười tươi nụ cười khóe môi đỏ nhẹ liếm vành quai xanh, lẳng lặng đặt những ngón tay lạnh lên vài bên trong cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.