Chương 14
Mie Bae
26/01/2022
Trên xe ô tô...
Thiên Vũ hơi khó chịu nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như không.
Hai cô nàng ngồi phía dưới nói chuyện rất nhiều với nhau. Mộng Khiết thì chỉ toàn là đồ ăn với thời trang.
....
- Welcome to Âu Dương gia.- Mộng Khiết nhanh nhẹn đi xuống mở cửa cho Băng rồi làm động tác như hoàng tử khi mời công chúa một điệu nhảy nói.
- Em cảm ơn.- Băng thật sự choáng ngợp trước căn biệt thư xa hoa này.
Bước vào trong còn hoành tráng hơn. Đập vào mắt Băng chính là bức ảnh to đùng về gia đình Mộng Khiết. Trông họ thật sự hạnh phúc.
Nhìn cấu trúc ngồi nhà Băng còn nghĩ chắc người nào không biết đường đi vào đây còn lạc không chừng.
Thiên Vũ bỏ mặc hai người đi nhanh vào nhà rồi lên tầng.
- Đi vào đây.- Mộng Khiết kéo tay Băng đi vào sảnh tiếp khách.
- Mẹ, con đi học về rồi này.- Mộng Khiết chạy đến ôm lấy Tuyết Vi.
- Tiểu Khiết đi học về rồi a. Vi nói nghe này, Tiểu Vũ hình như đang giận hay sao á, Vi còn chưa nói gì Tiểu Vũ đã đi lên tầng rồi.- Tuyết Vi mỉm cười nói.
- Mẹ cứ kệ anh ấy đi, à...đây là bạn mới mà con đã nhắc đến với mẹ đó. Bạn ấy tên là Băng.- Mộng Khiết kéo tay Băng đến gần Tuyết Vi.
- Wow, bạn của Tiểu Khiết xinh quá đi. Như thiên thần vậy đó.- Tuyết Vi mở to mắt nhìn Băng.
- Con chào bác, con tên là Băng.- Băng cúi đầu chào Tuyết Vi.
- Bạn của Tiểu Khiết là thiên thần a.- Tuyết Vi nhìn Mộng Khiết cười.
- Đúng vậy đó, con cũng nghĩ giống như mẹ.- Mộng Khiết dụi đầu vào lồng nực Tuyết Vi nói.
Băng nhìn thấy cảnh này thì cũng trào dâng cảm xúc khó tả. Có ba mẹ sẽ được âu yếm như vậy sao? Băng cũng muốn được âu yếm...
- Thiên thần ơi đến đây Vi ôm.- Tuyết Vi nhìn Băng thấy cô đang dưng dưng đôi mắt thì vẫy tay nói.
- Con...- Băng ngượng ngùng không biết nói gì.
- Có gì đâu lại đây.- Mộng Khiết kéo tay Băng đến.
Tuyết Vi ôm cả Mộng Khiết lẫn Băng, dù người Tuyết Vi tuy nhỏ nhưng hai cô bé này thì vẫn ôm được.
Dòng nước mắt nóng lăn trên má Băng.
- Sao vậy? Vi làm gì sai sao?- Tuyết Vi hơi bối rối khi thấy Băng khóc.
- Sao Băng khóc vậy?- Mộng Khiết cũng lo lắng hỏi.
- Không...không có gì. Chỉ là em xúc động quá thôi.- Băng gạt nước mắt cười.
- Làm mình còn nghĩ Băng buồn chuyện gì nữa.- Mộng Khiết nhẹ lòng nói.
Vì là chưa đến giờ ăn nên cả ba người đều đi ra vườn chơi.
- Nhìn này Tiểu Khiết bông hoa này đẹp ha?- Tuyết Vi mỉm cười nhìn Mộng Khiết.
- Đúng rồi đó mẹ.- Mộng Khiết chạy đến gần gật đầu nói.
Băng chỉ ngồi ở xích đu quan sát hai mẹ con họ chơi. Cô bắt giác nở nụ cười, chỉ là bất giác thôi mà nụ cười đã có thể hớp hồn ánh mắt những người giúp việc đứng đó.
Nhưng Băng cũng không biết khi cô đang chú ý hai mẹ con Mộng Khiết thì có ánh mắt đại bàng đang nhìn về phía cô, như xác định con mồi vậy.
...
Đến khi Ngạo Thần đi làm về mọingười mới bắt đầu gọi nhau vào ăn.
- Ba, đi làm về rồi.- Mộng Khiết chạy đến ôm Ngạo Thần một cái rồi buông ra.
- Ừ, hôm nay công ty không quá nhiều việc.- Ngạo Thần nới lỏng cà vạt nói.
- Anh Ngạo Thần về rồi a.- Tuyết Vi chạy nhanh đến ôm Ngạo Thần.
- Ừ, ở nhà có ngoan không?- Ngạo Thần xoa đầu Tuyết Vi nói.
- Có a.- Tuyết Vi mỉm cười gật đầu.
Băng đứng đó thật sự cảm nhận được gia đình này rất yêu thương nhau. Cô cũng muốn có một mái ấm gia đình, có cả ba cả mẹ, có sự đùm bọc yêu thương lẫn nhau.
- Cô bé này là...?- Ngạo Thần bây giờ mới để ý Băng.
- Con...chào bác. Con là bạn của chị Khiết Khiết là Băng ạ.- Băng cúi đầu chào Ngạo Thần.
- Đúng rồi ba, đây là bạn con. Như con đã kể rồi đó, ba thấy sao?- Mộng Khiết khoác vai Băng nói.
- Bạn của Tiểu Khiết là thiên thần đó anh Ngạo Thần. - Tuyết Vi cũng xen vào nói.
Ngạo Thần nhìn bao quát một lượt thấy hình bóng của ai đó hiện diện mà Ngạo Thần không thể nghĩ ra.
- Thôi được rồi, ăn cơm thôi.- Ngạo Thần dắt tay Tuyết Vi vào phòng ăn.
- A đúng rồi, Băng vào ăn cơm thôi.- Mộng Khiết kéo tay Băng đi vào phòng ăn.
Thiên Vũ cũng chậm rãi đi từ từ xuống phòng ăn.
Ở nhà Thiên Vũ chả cần cầu kì, anh để tóc thẳng xuống không có rẽ sang hai bên nhìn rất thân thiện khác với hình ảnh ở trường.
- Học trưởng.- Băng chào Thiên Vũ một câu.
Nhưng lần này Thiên Vũ lại không nói gì.
Trong bàn ăn rất náo nhiệt, ai cũng có câu chuyện để kể.
Ăn xong Băng có xin phép rửa bát nhưng Mộng Khiết kéo Băng lên phòng mình cho bằng được.
Chơi cũng đã quá 10 giờ, Băng đành phải nói:
- Muộn rồi, em phải về.
Mộng Khiết lúc này mới nhớ ra thời gian...
- À ừ nhỉ. Để chị nói chú Hải đưa em về.- Mộng Khiết đứng dậy cầm tay Băng đi xuống.
- Chú Hải, chú đưa Băng về hộ cháu nhé.- Mộng Khiết đến gần chú tài xế nói.
- Dạ tiểu thư, tôi sẽ đưa cô ấy về tận nơi.
Nói xong Băng chào tạm biệt rồi lên xe đi về kí túc xá.
Cô cảm thấy ngày hôm nay rất đặc biệt, gia đình Mộng Khiết đã cho Băng hiểu cảm giác của một gia đình trọn vẹn.
Thiên Vũ hơi khó chịu nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như không.
Hai cô nàng ngồi phía dưới nói chuyện rất nhiều với nhau. Mộng Khiết thì chỉ toàn là đồ ăn với thời trang.
....
- Welcome to Âu Dương gia.- Mộng Khiết nhanh nhẹn đi xuống mở cửa cho Băng rồi làm động tác như hoàng tử khi mời công chúa một điệu nhảy nói.
- Em cảm ơn.- Băng thật sự choáng ngợp trước căn biệt thư xa hoa này.
Bước vào trong còn hoành tráng hơn. Đập vào mắt Băng chính là bức ảnh to đùng về gia đình Mộng Khiết. Trông họ thật sự hạnh phúc.
Nhìn cấu trúc ngồi nhà Băng còn nghĩ chắc người nào không biết đường đi vào đây còn lạc không chừng.
Thiên Vũ bỏ mặc hai người đi nhanh vào nhà rồi lên tầng.
- Đi vào đây.- Mộng Khiết kéo tay Băng đi vào sảnh tiếp khách.
- Mẹ, con đi học về rồi này.- Mộng Khiết chạy đến ôm lấy Tuyết Vi.
- Tiểu Khiết đi học về rồi a. Vi nói nghe này, Tiểu Vũ hình như đang giận hay sao á, Vi còn chưa nói gì Tiểu Vũ đã đi lên tầng rồi.- Tuyết Vi mỉm cười nói.
- Mẹ cứ kệ anh ấy đi, à...đây là bạn mới mà con đã nhắc đến với mẹ đó. Bạn ấy tên là Băng.- Mộng Khiết kéo tay Băng đến gần Tuyết Vi.
- Wow, bạn của Tiểu Khiết xinh quá đi. Như thiên thần vậy đó.- Tuyết Vi mở to mắt nhìn Băng.
- Con chào bác, con tên là Băng.- Băng cúi đầu chào Tuyết Vi.
- Bạn của Tiểu Khiết là thiên thần a.- Tuyết Vi nhìn Mộng Khiết cười.
- Đúng vậy đó, con cũng nghĩ giống như mẹ.- Mộng Khiết dụi đầu vào lồng nực Tuyết Vi nói.
Băng nhìn thấy cảnh này thì cũng trào dâng cảm xúc khó tả. Có ba mẹ sẽ được âu yếm như vậy sao? Băng cũng muốn được âu yếm...
- Thiên thần ơi đến đây Vi ôm.- Tuyết Vi nhìn Băng thấy cô đang dưng dưng đôi mắt thì vẫy tay nói.
- Con...- Băng ngượng ngùng không biết nói gì.
- Có gì đâu lại đây.- Mộng Khiết kéo tay Băng đến.
Tuyết Vi ôm cả Mộng Khiết lẫn Băng, dù người Tuyết Vi tuy nhỏ nhưng hai cô bé này thì vẫn ôm được.
Dòng nước mắt nóng lăn trên má Băng.
- Sao vậy? Vi làm gì sai sao?- Tuyết Vi hơi bối rối khi thấy Băng khóc.
- Sao Băng khóc vậy?- Mộng Khiết cũng lo lắng hỏi.
- Không...không có gì. Chỉ là em xúc động quá thôi.- Băng gạt nước mắt cười.
- Làm mình còn nghĩ Băng buồn chuyện gì nữa.- Mộng Khiết nhẹ lòng nói.
Vì là chưa đến giờ ăn nên cả ba người đều đi ra vườn chơi.
- Nhìn này Tiểu Khiết bông hoa này đẹp ha?- Tuyết Vi mỉm cười nhìn Mộng Khiết.
- Đúng rồi đó mẹ.- Mộng Khiết chạy đến gần gật đầu nói.
Băng chỉ ngồi ở xích đu quan sát hai mẹ con họ chơi. Cô bắt giác nở nụ cười, chỉ là bất giác thôi mà nụ cười đã có thể hớp hồn ánh mắt những người giúp việc đứng đó.
Nhưng Băng cũng không biết khi cô đang chú ý hai mẹ con Mộng Khiết thì có ánh mắt đại bàng đang nhìn về phía cô, như xác định con mồi vậy.
...
Đến khi Ngạo Thần đi làm về mọingười mới bắt đầu gọi nhau vào ăn.
- Ba, đi làm về rồi.- Mộng Khiết chạy đến ôm Ngạo Thần một cái rồi buông ra.
- Ừ, hôm nay công ty không quá nhiều việc.- Ngạo Thần nới lỏng cà vạt nói.
- Anh Ngạo Thần về rồi a.- Tuyết Vi chạy nhanh đến ôm Ngạo Thần.
- Ừ, ở nhà có ngoan không?- Ngạo Thần xoa đầu Tuyết Vi nói.
- Có a.- Tuyết Vi mỉm cười gật đầu.
Băng đứng đó thật sự cảm nhận được gia đình này rất yêu thương nhau. Cô cũng muốn có một mái ấm gia đình, có cả ba cả mẹ, có sự đùm bọc yêu thương lẫn nhau.
- Cô bé này là...?- Ngạo Thần bây giờ mới để ý Băng.
- Con...chào bác. Con là bạn của chị Khiết Khiết là Băng ạ.- Băng cúi đầu chào Ngạo Thần.
- Đúng rồi ba, đây là bạn con. Như con đã kể rồi đó, ba thấy sao?- Mộng Khiết khoác vai Băng nói.
- Bạn của Tiểu Khiết là thiên thần đó anh Ngạo Thần. - Tuyết Vi cũng xen vào nói.
Ngạo Thần nhìn bao quát một lượt thấy hình bóng của ai đó hiện diện mà Ngạo Thần không thể nghĩ ra.
- Thôi được rồi, ăn cơm thôi.- Ngạo Thần dắt tay Tuyết Vi vào phòng ăn.
- A đúng rồi, Băng vào ăn cơm thôi.- Mộng Khiết kéo tay Băng đi vào phòng ăn.
Thiên Vũ cũng chậm rãi đi từ từ xuống phòng ăn.
Ở nhà Thiên Vũ chả cần cầu kì, anh để tóc thẳng xuống không có rẽ sang hai bên nhìn rất thân thiện khác với hình ảnh ở trường.
- Học trưởng.- Băng chào Thiên Vũ một câu.
Nhưng lần này Thiên Vũ lại không nói gì.
Trong bàn ăn rất náo nhiệt, ai cũng có câu chuyện để kể.
Ăn xong Băng có xin phép rửa bát nhưng Mộng Khiết kéo Băng lên phòng mình cho bằng được.
Chơi cũng đã quá 10 giờ, Băng đành phải nói:
- Muộn rồi, em phải về.
Mộng Khiết lúc này mới nhớ ra thời gian...
- À ừ nhỉ. Để chị nói chú Hải đưa em về.- Mộng Khiết đứng dậy cầm tay Băng đi xuống.
- Chú Hải, chú đưa Băng về hộ cháu nhé.- Mộng Khiết đến gần chú tài xế nói.
- Dạ tiểu thư, tôi sẽ đưa cô ấy về tận nơi.
Nói xong Băng chào tạm biệt rồi lên xe đi về kí túc xá.
Cô cảm thấy ngày hôm nay rất đặc biệt, gia đình Mộng Khiết đã cho Băng hiểu cảm giác của một gia đình trọn vẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.