Chương 80: Em điều trị giúp anh!
Mie Bae
10/04/2022
Ngay sáng hôm sau Băng đã đi ra sân bay để trở về Mỹ. Mộng Khiết buồn bã ôm lấy Băng thật lâu phải để chồng mình khuyên nhủ mãi cô mới buông Băng ra. Tuấn Triết sau tối hôm qua nói chuyện với Băng thì anh vẫn mỉm cười chào cô. Anh cũng biết Băng sẽ chả bao giờ thích mình, nếu như bây giờ anh không buông bỏ thì sau này khó lòng quên đi được tình cảm này. Cũng như Băng nói đôi khi tình yêu rất khó nói, anh cũng không biết nói gì chỉ mong cô có thể hạnh phúc. Nhưng vừa định đi lên máy bay thì ông ngoại Băng lại lên cơn đau tim. Băng bỏ lỡ chuyến bay đi đến bệnh viện.
- Ông không sao chứ? Cháu đã rất lo lắng. - Băng chạy đến giường bệnh ôm lấy Vương Lãng.
- Khà... khà...Ông không sao. Mấy người này cũng thật là, làm quá mọi chuyện lên. Cháu đừng lo, lại để cháu bỏ lỡ chuyến bay để đi đến đây rồi.- Vương Lãng xoa đầu cháu gái mình cười.
- Không sao hết, chỉ cần ông khỏe là được rồi.- Băng lắc đầu dịu vào người ông mình.
- Được rồi, ông không sao. Cháu đừng khóc, lúc nào khóc mắt cũng sưng hết cả lên này.- Vương Lãng nâng đầu Băng lên lau nước mắt giúp cô.
- Cháu không khóc.
Hai ông cháu lại ngồi nói chuyện với nhau ở phòng bệnh.
Mộng Khiết một lúc sau cũng đi đến, Trương Tử Sâm đi đằng sau cầm một rổ hoa quả.
- Cháu đến thăm ông đây.
- Chào ông.
....
Băng quyết định ở lại đây vài ngày nữa. Cô cần ở lại với ông mình đến khi nhìn ông khỏe lại hơn thì mới quay trở về Mỹ.
Mộng Khiết có rủ Băng đến nhà mới của cô và Trương Tử Sâm chơi. Cô cũng đồng ý đi đến. Băng vừa bước vào nhà thì nghe thấy Mộng Khiết đang có nói chuyện điện thoại với ai đó, cô chỉ im lặng đứng ở ngoài cửa đợi Mộng Khiết nói chuyện xong rồi vào. Ban đầu Băng không có để ý đến cuộc nói chuyện của Mộng Khiết nhưng tại Mộng Khiết nói to còn nhắc đến Thiên Vũ làm cô để ý hơn.
- Nhờ bác khuyên anh ấy hộ cháu chứ giờ cháu mặc kệ anh ấy rồi, lúc nào cũng như vậy.
- ...
- Nói đi điều trị thì không chịu nghe, cứ muốn làm hại Băng thôi.
- ...
- Bác tin gì lời anh ấy nói, đưa Băng đến đó để anh cháu hành hạ Băng tiếp à?
- ...
- Bác cũng đi nghỉ đi, cháu còn có việc rồi. Vậy nhé, chào bác.
Mộng Khiết tắt điện thoại mở đang đi ra ngoài cửa thì thấy Băng.
- Băng...nghe thấy sao?- Mộng Khiết lúng túng hỏi.
- Em xin lỗi, không phải em cố ý nghe lén đâu ạ.- Băng gật đầu nói.
- Băng đừng để ý, lại đây ngồi chơi đi. Anh Sâm hôm nay có việc bận nên chỉ có mình ở nhà thôi, cứ tự nhiên đi nhé.- Mộng Khiết nắm tay Băng đến sofa ngồi.
- Chị à...tâm trạng anh ấy tệ lắm sao?- Băng đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Băng cũng biết rồi đó, anh ấy lúc nào chả thế. Mặc kệ đi mình cũng không quản nổi anh ấy đâu.
- Liệu...có cách nào giúp anh ấy không?- Băng nhìn Mộng Khiết với ánh mắt lo lắng.
- Kệ anh ấy đi Băng, đừng lo cho anh ấy.
- Nhưng mà...Anh ấy vẫn đang ở ngôi nhà đó sao?
- Băng...định đến đó?
- Dạ.
- Không được, tuyệt đối không được. Anh Thiên Vũ không kiểm soát nổi tâm lý của mình thì sao? Băng đến đó khác nào tự chui vào hang cọp.
- Em sẽ không sao...Chỉ muốn đến khuyên anh ấy một chút thôi.
- Nhưng mà mình sợ Băng gặp nguy hiểm, mình không thể đến kịp thời được.
- Em thì còn gì nữa mà nguy hiểm chứ.
- Băng à mình không phải ý đó đâu.
- Em không sao thật mà, chị đừng lo cho em. Mọi chuyện sẽ không tệ đến mức đó đâu.
- Không lo sao được, Băng tốt nhất là ở nhà đi.
- Thôi ạ, chị ở đây nhé em có việc rồi.
- Băng à, nghe mình đi.
- Em không sao, mai gặp nhé.
Băng nói chuyện với Mộng Khiết một lúc rồi chào cô rồi đi khỏi đó. Băng bắt taxi đi về nhà, nhưng không hiểu sao tim cô lại nhói lên.
- Phiền bác quay xe đưa cháu đến khu này với ạ.- Băng vỗ vai bác tài xế đưa địa chỉ cho ông.
- À vâng để tôi quay xe đã.
Chiếc xe dừng ở cổng nhà Thiên Vũ. Băng túm lấy gấu áo khoác hít một hơi thật sâu mới bước vào trong. Trong đầu Băng xuất hiện rất nhiều hình ảnh cũ khi cô ở đây, người Băng cảm thấy lạnh hơn.
- Băng sao cháu lại đến đây?- Bà quản gia đi đến ôm lấy Băng hỏi.
- Cháu...muốn gặp anh Thiên Vũ.
- Sao...cậu ấy ở trong phòng cũ, nhưng mà cháu đừng lên thì hơn, tâm trạng cậu ấy rất xấu.
- Không sao ạ, cám ơn bác.
Băng mỉm cười đi từng bước về phía cầu thang. Cô còn nhớ lúc Thiên Vũ tức giận kéo lết cô từ cầu thang đi lên phòng, mặc cô van xin anh thế nào thì anh cũng không nghe.
Băng đứng ngoài cửa phòng thật lâu rồi đưa tay run run mở cửa. Cô đi vào bên trong nhưng phòng rất tối, không nhìn thấy gì. Đột nhiên có một vật lạ bay thẳng đến chỗ Băng.
- Cút.- Thiên Vũ tức giận nói.
- A.- Băng ôm tay kêu lên.
Thiên Vũ nghe thấy tiếng của Băng vội đứng dậy bật đèn. Anh thấy tay Băng đang chảy máu liền đi đến chỗ cô bế cô ra giường ngồi.
- Tôi...không biết là em. Đau lắm sao?- Thiên Vũ lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu nghiêm trọng trên tay Băng.
- Em...- Băng ngập ngừng không muốn nói.
- Đợi tôi.
Thiên Vũ luống cuống mở cửa tủ ở gần bàn lấy hộp sơ cứu. Vội vàng đi đến lau chùi vết thương cho cô rồi quấn băng gạc lại. Băng chỉ im lặng nhìn anh. Cô thấy Thiên Vũ có phần gầy đi, còn khác trước rất nhiều.
- Tôi, em đợi một tí tôi ra liền.- Thiên Vũ thấy Băng nhìn anh với ánh mắt có phần lạ lẫm, nhìn lại bản thân trong gương anh mới thấy mình trông rất khác.
Râu ria lởm trởm cũng may là tóc vẫn chưa dài. Thiên Vũ mở cửa tủ lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm. Băng chỉ ngồi im trên giường không nói gì.
Một lúc sau Thiên Vũ đi ra, anh đi đến chỗ Băng nắm lấy tay cô.
- Tôi xin lỗi, làm em đau rồi.
- Không...không sao ạ.- Băng run run rụt tay lại.
Thiên Vũ cũng không biết làm sao, anh không biết nói gì với cô. Anh chưa từng lúng túng như vậy trước mặt ai.
Băng ngước lên thì thấy vết cứa nhỏ ở cằm Thiên Vũ, có vẻ anh đã vội vàng cạo râu nhanh nên bị xước nhẹ. Băng cúi xuống lấy một băng dán cá nhân bóc ra rồi đưa tay lên định dán giúp anh. Thiên Vũ bất ngờ nhìn Băng. Thấy Băng dán cho mình xong anh liền nắm lấy tay Băng cười.
- Em lo cho tôi sao?
- Anh...buông ra đi ạ.- Băng run run tay nói.
- Rõ ràng là em lo lắng cho tôi nếu không em sẽ không đến đây. Có phải em cho tôi thêm một cơ hội nữa đúng không?- Thiên Vũ nắm lấy hai tay của Băng nói.
- Không...không phải như anh...nghĩ đâu. Anh buông em ra trước đi.
- Không, em đã đến đây rồi mà. Em chính là tha thứ cho tôi thì mới đến đây.- Thiên Vũ lắc đầu ôm lấy Băng.
Đã rất lâu anh mới cảm nhận được hơi ấm từ Băng lâu như vậy. Băng có hơi sợ ban đầu có chút né tránh nhưng về sau lại để cho anh ôm, cô không biết phải nói gì.
- Tôi hứa sẽ không để em thất vọng đâu Băng. Tôi đã rất mong chờ em đến.- Thiên Vũ ôm Băng còn hôn lên mái tóc vàng mềm mại của cô.
- Anh...buông em ra được không?- Băng hơi né tránh Thiên Vũ.
Thiên Vũ gật đầu buông Băng ra.
- Em...chỉ muốn đến...bảo anh đi chữa bệnh thôi.
- Tôi không có bệnh em không hiểu à?- Thiên Vũ nhíu mày nắm chặt bả vai Băng lắc mạnh.
- A...đau quá...- Băng nhăn mặt nhưng không dám di chuyển sợ Thiên Vũ tức giận.
- Tôi...không cố ý, em đợi tôi một chút.
Thiên Vũ lo lắng chạy đi mở kệ tủ để đèn ngủ. Anh mở từng ngăn kéo ra một lục tung cả tủ. Lôi ra một hộp thuốc mở ra định lấy uống nhưng hộp lại hết mất thuốc. Thiên Vũ tức giận ném bỏ hộp thuốc xuống dưới sàn làm Băng sợ co chân lại. Cô run lẩy bẩy nhìn Thiên Vũ. Anh đang vò đầu bứt tay suy nghĩ gì đấy. Cô run run vừa nhìn Thiên Vũ vừa đi ra chỗ hộp thuốc bị anh ném nhặt lên. Băng tuy không có hiểu biết nhiều về thuốc nhưng cô rất am hiểu về hóa học. Loại thuốc này vẫn có tác dụng phụ bên trong uống nhiều không tốt. Băng đi đến định hỏi Thiên Vũ thì anh lại tránh xa cô như tránh tà.
- Em...đừng đến đây. Tôi sợ không kiểm soát nổi sẽ làm em đau.- Thiên Vũ đi ra chỗ sofa nói.
Băng nhìn Thiên Vũ mà tim cô cũng đau. Cô nghĩ nếu Thiên Vũ không có bệnh liệu anh có đối xử với cô như vậy không? Cô đi đến gần Thiên Vũ thì anh lại bước ra chỗ khác.
- Em về đi, hôm nay tôi không muốn gặp em.- Thiên Vũ quay đi chỗ khác nói.
- Anh đừng như vậy.- Băng lấy hết can đảm đi đến nắm lấy tay Thiên Vũ.
- Tôi đã nói em đi đi rồi mà.- Thiên Vũ hất bỏ tay Băng quát lên.
Băng giật mình nhưng cố gắng chấn tĩnh lại bản thân. Cô ôm lấy Thiên Vũ. Người anh còn to gấp đôi cô nên chả thể hết một vòng tay nhưng Băng vẫn cố hết sức ôm chặt Thiên Vũ. Anh bất ngờ đầu óc cũng mụ mị không biết làm gì.
- Anh đừng như vậy...không có sao hết. Bình tĩnh lại một chút đi...- Băng ôm chặt lấy Thiên Vũ nói.
- Em...không sợ tôi nữa sao?- Thiên Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác nói.
- Sợ...nhưng mà anh bình tĩnh một chút là được.- Băng gật đầu ngước lên nhìn Thiên Vũ.
- Tôi sợ làm em đau.- Thiên Vũ cúi xuống nhìn Băng.
- Anh nghe lời em....đi điều trị được không?- Băng mỉm cười nhìn Thiên Vũ.
Cô biết rõ Thiên Vũ đang rất hôn loạn trong đầu, đành dựa vào lúc này để khuyên anh đi điều trị vậy.
- Tôi...tôi không thích bọn họ.
- Vậy...nếu em...em điều trị thì anh có đồng ý không?- Băng suy nghĩ một lúc mới nói.
- Em biết điều trị không?- Thiên Vũ nhíu mày nhìn Băng.
- Bây giờ thì chưa...nhưng anh có thể cho em thời gian...1 tháng thôi. Em nhất định sẽ học được khóa học tâm lí. - Băng cương quyết nhìn Thiên Vũ nói.
- Vậy tôi đợi em. Em nói rồi đó là em điều trị không phải kẻ nào khác.- Thiên Vũ gật đầu nói.
- Ừm, em hứa.
Thiên Vũ cúi xuống hôn Băng. Nhưng lần này rất khác, tuy vẫn bá đạo như trước nhưng Băng cảm nhận được sự ôn nhu của anh trong đó. Không có điên cuồng như trước. Băng kiễng chân quàng tay qua của Thiên Vũ. Anh thấy Băng như vậy càng hăng hái hôn cô sâu hơn nữa. Băng bị anh hôn đến mờ cả mắt, loạng choạng sít nữa ngã thật may là Thiên Vũ còn ôm eo cô. Băng khó thở đẩy Thiên Vũ dịch ra nhưng anh vẫn mê luyến mà hôn cô. Tay anh lần mò xuống chân váy của cô. Băng rùng mình vội đẩy Thiên Vũ ra.
- Em...phải về rồi.- Băng liếm môi nói.
- Đừng...ở lại đây với tôi đi.- Thiên Vũ ôm lấy Băng nói.
- Không được...em phải về.- Băng lắc đầu nói.
- Vậy...ngày mai...em có đến đây không?- Thiên Vũ ôm chặt Băng hơn.
- Dạ...em sẽ đến.
- Thật không? Em phải hứa tôi mới tin.
- Em hứa.
Thiên Vũ nghe xong mới buông tay khỏi người Băng. Ánh mắt tỏ rõ sự nuối tiếc. Băng chỉnh lại quần áo và tóc rồi đi ra ngoài. Thiên Vũ đứng đờ đẫn ở trong phòng.
- Cô ấy nói ngày mai sẽ đến. Sẽ đến.- Thiên Vũ vui sướng hét lên.
Băng ở dưới sân còn nghe thấy, mấy tên vệ sĩ nhìn Băng làm cô đỏ cả mặt. Băng vội vàng rời khỏi đó.
_________
Hihi mình vừa mới lập nick FB để có thể giao lưu nhìu hưn zới các bạn. Tuy không phải nick chính nma mình sẽ thường xuyên đăng nhập vào để xem tình hình, ai thích có thể addfr vs mình nhé.
FB: Artermis Lyn
- Ông không sao chứ? Cháu đã rất lo lắng. - Băng chạy đến giường bệnh ôm lấy Vương Lãng.
- Khà... khà...Ông không sao. Mấy người này cũng thật là, làm quá mọi chuyện lên. Cháu đừng lo, lại để cháu bỏ lỡ chuyến bay để đi đến đây rồi.- Vương Lãng xoa đầu cháu gái mình cười.
- Không sao hết, chỉ cần ông khỏe là được rồi.- Băng lắc đầu dịu vào người ông mình.
- Được rồi, ông không sao. Cháu đừng khóc, lúc nào khóc mắt cũng sưng hết cả lên này.- Vương Lãng nâng đầu Băng lên lau nước mắt giúp cô.
- Cháu không khóc.
Hai ông cháu lại ngồi nói chuyện với nhau ở phòng bệnh.
Mộng Khiết một lúc sau cũng đi đến, Trương Tử Sâm đi đằng sau cầm một rổ hoa quả.
- Cháu đến thăm ông đây.
- Chào ông.
....
Băng quyết định ở lại đây vài ngày nữa. Cô cần ở lại với ông mình đến khi nhìn ông khỏe lại hơn thì mới quay trở về Mỹ.
Mộng Khiết có rủ Băng đến nhà mới của cô và Trương Tử Sâm chơi. Cô cũng đồng ý đi đến. Băng vừa bước vào nhà thì nghe thấy Mộng Khiết đang có nói chuyện điện thoại với ai đó, cô chỉ im lặng đứng ở ngoài cửa đợi Mộng Khiết nói chuyện xong rồi vào. Ban đầu Băng không có để ý đến cuộc nói chuyện của Mộng Khiết nhưng tại Mộng Khiết nói to còn nhắc đến Thiên Vũ làm cô để ý hơn.
- Nhờ bác khuyên anh ấy hộ cháu chứ giờ cháu mặc kệ anh ấy rồi, lúc nào cũng như vậy.
- ...
- Nói đi điều trị thì không chịu nghe, cứ muốn làm hại Băng thôi.
- ...
- Bác tin gì lời anh ấy nói, đưa Băng đến đó để anh cháu hành hạ Băng tiếp à?
- ...
- Bác cũng đi nghỉ đi, cháu còn có việc rồi. Vậy nhé, chào bác.
Mộng Khiết tắt điện thoại mở đang đi ra ngoài cửa thì thấy Băng.
- Băng...nghe thấy sao?- Mộng Khiết lúng túng hỏi.
- Em xin lỗi, không phải em cố ý nghe lén đâu ạ.- Băng gật đầu nói.
- Băng đừng để ý, lại đây ngồi chơi đi. Anh Sâm hôm nay có việc bận nên chỉ có mình ở nhà thôi, cứ tự nhiên đi nhé.- Mộng Khiết nắm tay Băng đến sofa ngồi.
- Chị à...tâm trạng anh ấy tệ lắm sao?- Băng đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Băng cũng biết rồi đó, anh ấy lúc nào chả thế. Mặc kệ đi mình cũng không quản nổi anh ấy đâu.
- Liệu...có cách nào giúp anh ấy không?- Băng nhìn Mộng Khiết với ánh mắt lo lắng.
- Kệ anh ấy đi Băng, đừng lo cho anh ấy.
- Nhưng mà...Anh ấy vẫn đang ở ngôi nhà đó sao?
- Băng...định đến đó?
- Dạ.
- Không được, tuyệt đối không được. Anh Thiên Vũ không kiểm soát nổi tâm lý của mình thì sao? Băng đến đó khác nào tự chui vào hang cọp.
- Em sẽ không sao...Chỉ muốn đến khuyên anh ấy một chút thôi.
- Nhưng mà mình sợ Băng gặp nguy hiểm, mình không thể đến kịp thời được.
- Em thì còn gì nữa mà nguy hiểm chứ.
- Băng à mình không phải ý đó đâu.
- Em không sao thật mà, chị đừng lo cho em. Mọi chuyện sẽ không tệ đến mức đó đâu.
- Không lo sao được, Băng tốt nhất là ở nhà đi.
- Thôi ạ, chị ở đây nhé em có việc rồi.
- Băng à, nghe mình đi.
- Em không sao, mai gặp nhé.
Băng nói chuyện với Mộng Khiết một lúc rồi chào cô rồi đi khỏi đó. Băng bắt taxi đi về nhà, nhưng không hiểu sao tim cô lại nhói lên.
- Phiền bác quay xe đưa cháu đến khu này với ạ.- Băng vỗ vai bác tài xế đưa địa chỉ cho ông.
- À vâng để tôi quay xe đã.
Chiếc xe dừng ở cổng nhà Thiên Vũ. Băng túm lấy gấu áo khoác hít một hơi thật sâu mới bước vào trong. Trong đầu Băng xuất hiện rất nhiều hình ảnh cũ khi cô ở đây, người Băng cảm thấy lạnh hơn.
- Băng sao cháu lại đến đây?- Bà quản gia đi đến ôm lấy Băng hỏi.
- Cháu...muốn gặp anh Thiên Vũ.
- Sao...cậu ấy ở trong phòng cũ, nhưng mà cháu đừng lên thì hơn, tâm trạng cậu ấy rất xấu.
- Không sao ạ, cám ơn bác.
Băng mỉm cười đi từng bước về phía cầu thang. Cô còn nhớ lúc Thiên Vũ tức giận kéo lết cô từ cầu thang đi lên phòng, mặc cô van xin anh thế nào thì anh cũng không nghe.
Băng đứng ngoài cửa phòng thật lâu rồi đưa tay run run mở cửa. Cô đi vào bên trong nhưng phòng rất tối, không nhìn thấy gì. Đột nhiên có một vật lạ bay thẳng đến chỗ Băng.
- Cút.- Thiên Vũ tức giận nói.
- A.- Băng ôm tay kêu lên.
Thiên Vũ nghe thấy tiếng của Băng vội đứng dậy bật đèn. Anh thấy tay Băng đang chảy máu liền đi đến chỗ cô bế cô ra giường ngồi.
- Tôi...không biết là em. Đau lắm sao?- Thiên Vũ lo lắng nhìn vết thương đang chảy máu nghiêm trọng trên tay Băng.
- Em...- Băng ngập ngừng không muốn nói.
- Đợi tôi.
Thiên Vũ luống cuống mở cửa tủ ở gần bàn lấy hộp sơ cứu. Vội vàng đi đến lau chùi vết thương cho cô rồi quấn băng gạc lại. Băng chỉ im lặng nhìn anh. Cô thấy Thiên Vũ có phần gầy đi, còn khác trước rất nhiều.
- Tôi, em đợi một tí tôi ra liền.- Thiên Vũ thấy Băng nhìn anh với ánh mắt có phần lạ lẫm, nhìn lại bản thân trong gương anh mới thấy mình trông rất khác.
Râu ria lởm trởm cũng may là tóc vẫn chưa dài. Thiên Vũ mở cửa tủ lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm. Băng chỉ ngồi im trên giường không nói gì.
Một lúc sau Thiên Vũ đi ra, anh đi đến chỗ Băng nắm lấy tay cô.
- Tôi xin lỗi, làm em đau rồi.
- Không...không sao ạ.- Băng run run rụt tay lại.
Thiên Vũ cũng không biết làm sao, anh không biết nói gì với cô. Anh chưa từng lúng túng như vậy trước mặt ai.
Băng ngước lên thì thấy vết cứa nhỏ ở cằm Thiên Vũ, có vẻ anh đã vội vàng cạo râu nhanh nên bị xước nhẹ. Băng cúi xuống lấy một băng dán cá nhân bóc ra rồi đưa tay lên định dán giúp anh. Thiên Vũ bất ngờ nhìn Băng. Thấy Băng dán cho mình xong anh liền nắm lấy tay Băng cười.
- Em lo cho tôi sao?
- Anh...buông ra đi ạ.- Băng run run tay nói.
- Rõ ràng là em lo lắng cho tôi nếu không em sẽ không đến đây. Có phải em cho tôi thêm một cơ hội nữa đúng không?- Thiên Vũ nắm lấy hai tay của Băng nói.
- Không...không phải như anh...nghĩ đâu. Anh buông em ra trước đi.
- Không, em đã đến đây rồi mà. Em chính là tha thứ cho tôi thì mới đến đây.- Thiên Vũ lắc đầu ôm lấy Băng.
Đã rất lâu anh mới cảm nhận được hơi ấm từ Băng lâu như vậy. Băng có hơi sợ ban đầu có chút né tránh nhưng về sau lại để cho anh ôm, cô không biết phải nói gì.
- Tôi hứa sẽ không để em thất vọng đâu Băng. Tôi đã rất mong chờ em đến.- Thiên Vũ ôm Băng còn hôn lên mái tóc vàng mềm mại của cô.
- Anh...buông em ra được không?- Băng hơi né tránh Thiên Vũ.
Thiên Vũ gật đầu buông Băng ra.
- Em...chỉ muốn đến...bảo anh đi chữa bệnh thôi.
- Tôi không có bệnh em không hiểu à?- Thiên Vũ nhíu mày nắm chặt bả vai Băng lắc mạnh.
- A...đau quá...- Băng nhăn mặt nhưng không dám di chuyển sợ Thiên Vũ tức giận.
- Tôi...không cố ý, em đợi tôi một chút.
Thiên Vũ lo lắng chạy đi mở kệ tủ để đèn ngủ. Anh mở từng ngăn kéo ra một lục tung cả tủ. Lôi ra một hộp thuốc mở ra định lấy uống nhưng hộp lại hết mất thuốc. Thiên Vũ tức giận ném bỏ hộp thuốc xuống dưới sàn làm Băng sợ co chân lại. Cô run lẩy bẩy nhìn Thiên Vũ. Anh đang vò đầu bứt tay suy nghĩ gì đấy. Cô run run vừa nhìn Thiên Vũ vừa đi ra chỗ hộp thuốc bị anh ném nhặt lên. Băng tuy không có hiểu biết nhiều về thuốc nhưng cô rất am hiểu về hóa học. Loại thuốc này vẫn có tác dụng phụ bên trong uống nhiều không tốt. Băng đi đến định hỏi Thiên Vũ thì anh lại tránh xa cô như tránh tà.
- Em...đừng đến đây. Tôi sợ không kiểm soát nổi sẽ làm em đau.- Thiên Vũ đi ra chỗ sofa nói.
Băng nhìn Thiên Vũ mà tim cô cũng đau. Cô nghĩ nếu Thiên Vũ không có bệnh liệu anh có đối xử với cô như vậy không? Cô đi đến gần Thiên Vũ thì anh lại bước ra chỗ khác.
- Em về đi, hôm nay tôi không muốn gặp em.- Thiên Vũ quay đi chỗ khác nói.
- Anh đừng như vậy.- Băng lấy hết can đảm đi đến nắm lấy tay Thiên Vũ.
- Tôi đã nói em đi đi rồi mà.- Thiên Vũ hất bỏ tay Băng quát lên.
Băng giật mình nhưng cố gắng chấn tĩnh lại bản thân. Cô ôm lấy Thiên Vũ. Người anh còn to gấp đôi cô nên chả thể hết một vòng tay nhưng Băng vẫn cố hết sức ôm chặt Thiên Vũ. Anh bất ngờ đầu óc cũng mụ mị không biết làm gì.
- Anh đừng như vậy...không có sao hết. Bình tĩnh lại một chút đi...- Băng ôm chặt lấy Thiên Vũ nói.
- Em...không sợ tôi nữa sao?- Thiên Vũ ngoảnh mặt đi chỗ khác nói.
- Sợ...nhưng mà anh bình tĩnh một chút là được.- Băng gật đầu ngước lên nhìn Thiên Vũ.
- Tôi sợ làm em đau.- Thiên Vũ cúi xuống nhìn Băng.
- Anh nghe lời em....đi điều trị được không?- Băng mỉm cười nhìn Thiên Vũ.
Cô biết rõ Thiên Vũ đang rất hôn loạn trong đầu, đành dựa vào lúc này để khuyên anh đi điều trị vậy.
- Tôi...tôi không thích bọn họ.
- Vậy...nếu em...em điều trị thì anh có đồng ý không?- Băng suy nghĩ một lúc mới nói.
- Em biết điều trị không?- Thiên Vũ nhíu mày nhìn Băng.
- Bây giờ thì chưa...nhưng anh có thể cho em thời gian...1 tháng thôi. Em nhất định sẽ học được khóa học tâm lí. - Băng cương quyết nhìn Thiên Vũ nói.
- Vậy tôi đợi em. Em nói rồi đó là em điều trị không phải kẻ nào khác.- Thiên Vũ gật đầu nói.
- Ừm, em hứa.
Thiên Vũ cúi xuống hôn Băng. Nhưng lần này rất khác, tuy vẫn bá đạo như trước nhưng Băng cảm nhận được sự ôn nhu của anh trong đó. Không có điên cuồng như trước. Băng kiễng chân quàng tay qua của Thiên Vũ. Anh thấy Băng như vậy càng hăng hái hôn cô sâu hơn nữa. Băng bị anh hôn đến mờ cả mắt, loạng choạng sít nữa ngã thật may là Thiên Vũ còn ôm eo cô. Băng khó thở đẩy Thiên Vũ dịch ra nhưng anh vẫn mê luyến mà hôn cô. Tay anh lần mò xuống chân váy của cô. Băng rùng mình vội đẩy Thiên Vũ ra.
- Em...phải về rồi.- Băng liếm môi nói.
- Đừng...ở lại đây với tôi đi.- Thiên Vũ ôm lấy Băng nói.
- Không được...em phải về.- Băng lắc đầu nói.
- Vậy...ngày mai...em có đến đây không?- Thiên Vũ ôm chặt Băng hơn.
- Dạ...em sẽ đến.
- Thật không? Em phải hứa tôi mới tin.
- Em hứa.
Thiên Vũ nghe xong mới buông tay khỏi người Băng. Ánh mắt tỏ rõ sự nuối tiếc. Băng chỉnh lại quần áo và tóc rồi đi ra ngoài. Thiên Vũ đứng đờ đẫn ở trong phòng.
- Cô ấy nói ngày mai sẽ đến. Sẽ đến.- Thiên Vũ vui sướng hét lên.
Băng ở dưới sân còn nghe thấy, mấy tên vệ sĩ nhìn Băng làm cô đỏ cả mặt. Băng vội vàng rời khỏi đó.
_________
Hihi mình vừa mới lập nick FB để có thể giao lưu nhìu hưn zới các bạn. Tuy không phải nick chính nma mình sẽ thường xuyên đăng nhập vào để xem tình hình, ai thích có thể addfr vs mình nhé.
FB: Artermis Lyn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.