Chương 6: Hình phạt
Mie Bae
26/01/2022
Sáng hôm sau Băng vẫn dậy đúng giờ để đi học.
Nhưng thật sự đã quá đáng sợ hơn Băng nghĩ...
Tố Thanh Thanh đã kêu hai nữ học sinh bắt Băng lại. Lôi ra giữa sân trường.
- Con hồ ly tinh, đồ trà xanh. Còn dám đi dụ dỗ anh Nam. Mày chán sống rồi đúng không?- Tố Thanh Thanh lấy chân đạp người người Băng.
- Em... không có.- Băng sợ hãi nhìn cô ta.
- Không cái đầu mày. Xé rách hết đồng phục nó cho tao.- Tố Thanh Thanh tức giận hét lớn.
Hai nữ học sinh kia thấy vậy liền cười một cách man rợ rồi ngồi xuống...
Xoẹt!!!
Chiếc áo sơ mi đồng phục bị xé rách ở cổ, bung hết cả các cúc áo, lộ rõ phần ngực chưa phát triển của Băng. Chưa dừng lại ở đó, họ còn xé cả chân váy của Băng. Làm mọi người chú ý Băng bằng con mắt khác.
Băng sợ hãi thu mình ôm đầu gối khóc nức nở.
Thật may là họ chưa kịp lột hết đồ của Băng thì Hiệu trưởng đi đến...
- Các em đang làm cái trò gì vậy?- Ông tức giận nhìn mấy học sinh nữ.
Không một ai dám ho he gì.
- Cô Thùy, phiền cô đưa em học sinh Băng đến phòng y tế.
Nói xong ông quay lại nhìn Tố Thanh Thanh và hai cô học sinh đồng lõa.
- Các em ai là người khỏi xướng ra chuyện này?
Không một ai dám nói.
- Thật sự là quá mất mặt. Các em đã làm cho trường chúng ta thêm nhiều vết dơ hơn. Em ấy mới vào nhập học chưa đầy 1 tuần, các em ... Tôi thật sự không biết các em nghĩ gì trong đầu. Bỏ qua việc các em là người học cùng trường, thì ngoài xã hội các em làm bậc anh chị của em ấy. Tại sao lớn rồi mà không biết suy nghĩ bằng một đứa trẻ ?
Tất cả không ai nói, ông càng tức giận.
- Những ai hôm nay gây ra chuyện này, gọi phụ huynh đến gặp tôi ngay trong sáng nay.
Nói xong Hiệu trưởng đi mất để lại các học sinh sợ hãi đứng đấy.
- Chị Thanh, giờ phải làm sao? Ba em mà biết em không lo học hành lại đi bắt nạt thì đánh em chết mất.- Một nữ học sinh run sợ nói với Tố Thanh Thanh.
- Đúng đó, nhà em sẽ đuổi em ra đường mất.
- Im đi. Sao lúc chúng mày xé nó còn cười vui lắm mà, giờ thì lại quay sang nói với tao. Bộ tao là Thánh à.- Tố Thanh Thanh tức giận nói xong liền bỏ đi.
...
- Đây, em mặc tạm bộ này. Cô sẽ nhanh chóng đi tìm bộ đồng phục mới cho em.- Cô Thùy cầm bộ đồ rộng thùng thình đến, đây là đồ của cô mặc khi phải trực lại ở trường ban đêm.
- Em... em cảm ơn cô.- Băng nhận lấy áo, nước mắt cô lăn trên má khiến ai cũng thương cảm.
Cô Thùy nhìn vậy liền lau nước mắt giúp Băng rồi ôm Băng vào lòng xoa tấm lưng gầy gò của cô. Dù sao Băng mới chỉ là một đứa trẻ, làm như vậy thật thiệt thòi cho Băng quá.
- Đừng sợ, dù có việc gì em cứ nói với Ban Giám hiệu nhà trường. Chắc chắn họ sẽ lấy lại công bằng cho em. Trường mình không có chuyện sẽ để yên mấy chuyện như bắt nạt bạn học đâu.
- Dạ.
...
Băng mặc bộ quần áo đi về lớp.
Bàn học của Băng bị đổ sơn màu đỏ, cả dưới ghế, nhìn rất gớm ghiếc.
Băng chỉ có thể đi lấy giẻ lau để lau đi.
Vừa ngồi được xuống ghế thì Cao Thắng Nam lại đến.
- Anh nghe nói hôm nay em bị bắt nạt sao? Có cần anh giúp một tay không?- Cao Thắng Nam đi đến nở nụ cười đào hoa.
Băng im lặng không nói gì nhưng tay và chân cô lại rất run.
- Anh đã nói là khi anh hỏi phải trả lời rồi cơ mà.- Cao Thắng Nam đưa tay về phía cằm Băng nâng lên gần sát mặt anh.
Băng sợ hãi rụt về phía sau.
- M-mong anh... đừng ...đừng gặp em nữa.- Băng run rẩy nói.
- Sao vậy? Không thích anh?
- Anh...anh nên lo học...
- Ha ha...
Cao Thắng Nam cười lớn sau khi nghe Băng nói như vậy. Anh thật sự muốn trêu đùa nhiều hơn với cô bé này.
- Nếu không thì sao? Hửm.- Cao Thắng Nam vừa nói mắt anh cũng nhếch lên một tí, mặt sát gần vào mặt Băng.
Băng luống cuống lấy hai bàn tay nhỏ của mình che trước mặt.
Mọi học sinh nhìn vào không biết nên nói gì.
Đúng lúc Cố Xuyên có tiết đi vào.
- Cao Thắng Nam em rảnh quá rồi đúng không?- Cố Xuyên khó chịu khi thấy Cao Thắng Nam đang cố tán tỉnh Băng.
- À, vậy ra bây giờ là tiết của thầy sao? Vậy thôi em không làm phiền thầy nữa.- Cao Thắng Nam nhún vai đi về phía Cố Xuyên vỗ vai anh rồi đi ra khỏi lớp.
Cố Xuyên đi vào nhìn Băng có vẻ hơi khó hiểu. Sao hôm nay cô bé đó lại mặc bộ quần áo này, đồng phục đâu???
Vì Cố Xuyên bây giờ mới có tiết nên anh đến trường muộn hơn nên không biết " sự kiện " buổi sáng nay. Anh lắc đầu rồi vào dạy tiết học mới.
...
Đến hết buổi học, Hiệu trưởng mời Băng vào phòng nói chuyện.
Trong phòng có đủ cả phụ huynh cả mấy học sinh nữ bắt nạt Băng.
Cô hơi rụt rè bước vào trong.
- Được rồi. Có đông đủ cả phụ huynh và học sinh ở đây bây giờ tôi xin thông báo. Ba em học sinh đây đã bắt nạt em học sinh Băng. Thậm chí còn xé đồng phục còn lăng mạ em ấy. Tình cờ là tôi đi ngang qua và phát hiện được. Không biết ý các bậc phụ huynh đây nghĩ gì về hành động đó của con em mình?
Cả ba vị phụ huynh không biết nói gì, họ biết con họ làm sai. Hơn hết đây là ngôi trường luôn đứng nhất trong thành phố này. Khó khăn lắm họ mới xin được cho con học vào. Bây giờ chỉ sơ xuất cái là bị đuổi học như chơi.
- Vậy thì tôi nghĩ thế này, để cho chính em học sinh bị bắt nạt suy nghĩ hình phạt thích ứng dành cho 3 em học sinh đây. Các bậc phụ huynh thấy thế nào?
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
- Vậy Băng, em muốn phạt mấy em học sinh này thế nào?
Băng nhìn ba người bọn họ sợ hãi, cô cũng không nghĩ ra được gì...
- E-em... các chị ấy không cần phải bị phạt ạ.- Băng nắm đôi bàn tay run rẩy của mình nói.
Hai nữ sinh xé đồng phục Băng nghe vậy vui ra hẳn, chỉ có mình Tố Thanh Thanh vẫn ấm ức trong lòng không thể nói ra.
- Vậy sao được, chí ít em cũng phải có hình phạt thích đáng.- Hiệu trưởng thấy được ý tốt của Băng nhưng ông vẫn cần phải răn đe mấy em học sinh này để không còn tiếp diễn lần nữa.
- Vậy... vậy kì thi sắp tới ...các chị phải...phải đạt 70 điểm.- Băng nhìn ba người bọn họ run run.
- Cái gì mày đùa tao à?- Một nữ học sinh liền nói to.
- Im miệng.- Ba của nữ học sinh đấy đỏ mặt với Hiệu trưởng - Đó có gì mà không làm được. Ba thấy con còn nên đạt 80 điểm mới đúng. Lúc nào cũng lẹt đẹt ở con số 50 bao giờ mới phất lên nổi.
Nữ học sinh không dám nói nữa.
Vậy là cuối cùng buổi họp mặt cũng xong. Chốt lại ba học sinh phải xin lỗi Băng rồi còn kì thi sắp tới phải đạt 70 điểm.
Nhưng thật sự đã quá đáng sợ hơn Băng nghĩ...
Tố Thanh Thanh đã kêu hai nữ học sinh bắt Băng lại. Lôi ra giữa sân trường.
- Con hồ ly tinh, đồ trà xanh. Còn dám đi dụ dỗ anh Nam. Mày chán sống rồi đúng không?- Tố Thanh Thanh lấy chân đạp người người Băng.
- Em... không có.- Băng sợ hãi nhìn cô ta.
- Không cái đầu mày. Xé rách hết đồng phục nó cho tao.- Tố Thanh Thanh tức giận hét lớn.
Hai nữ học sinh kia thấy vậy liền cười một cách man rợ rồi ngồi xuống...
Xoẹt!!!
Chiếc áo sơ mi đồng phục bị xé rách ở cổ, bung hết cả các cúc áo, lộ rõ phần ngực chưa phát triển của Băng. Chưa dừng lại ở đó, họ còn xé cả chân váy của Băng. Làm mọi người chú ý Băng bằng con mắt khác.
Băng sợ hãi thu mình ôm đầu gối khóc nức nở.
Thật may là họ chưa kịp lột hết đồ của Băng thì Hiệu trưởng đi đến...
- Các em đang làm cái trò gì vậy?- Ông tức giận nhìn mấy học sinh nữ.
Không một ai dám ho he gì.
- Cô Thùy, phiền cô đưa em học sinh Băng đến phòng y tế.
Nói xong ông quay lại nhìn Tố Thanh Thanh và hai cô học sinh đồng lõa.
- Các em ai là người khỏi xướng ra chuyện này?
Không một ai dám nói.
- Thật sự là quá mất mặt. Các em đã làm cho trường chúng ta thêm nhiều vết dơ hơn. Em ấy mới vào nhập học chưa đầy 1 tuần, các em ... Tôi thật sự không biết các em nghĩ gì trong đầu. Bỏ qua việc các em là người học cùng trường, thì ngoài xã hội các em làm bậc anh chị của em ấy. Tại sao lớn rồi mà không biết suy nghĩ bằng một đứa trẻ ?
Tất cả không ai nói, ông càng tức giận.
- Những ai hôm nay gây ra chuyện này, gọi phụ huynh đến gặp tôi ngay trong sáng nay.
Nói xong Hiệu trưởng đi mất để lại các học sinh sợ hãi đứng đấy.
- Chị Thanh, giờ phải làm sao? Ba em mà biết em không lo học hành lại đi bắt nạt thì đánh em chết mất.- Một nữ học sinh run sợ nói với Tố Thanh Thanh.
- Đúng đó, nhà em sẽ đuổi em ra đường mất.
- Im đi. Sao lúc chúng mày xé nó còn cười vui lắm mà, giờ thì lại quay sang nói với tao. Bộ tao là Thánh à.- Tố Thanh Thanh tức giận nói xong liền bỏ đi.
...
- Đây, em mặc tạm bộ này. Cô sẽ nhanh chóng đi tìm bộ đồng phục mới cho em.- Cô Thùy cầm bộ đồ rộng thùng thình đến, đây là đồ của cô mặc khi phải trực lại ở trường ban đêm.
- Em... em cảm ơn cô.- Băng nhận lấy áo, nước mắt cô lăn trên má khiến ai cũng thương cảm.
Cô Thùy nhìn vậy liền lau nước mắt giúp Băng rồi ôm Băng vào lòng xoa tấm lưng gầy gò của cô. Dù sao Băng mới chỉ là một đứa trẻ, làm như vậy thật thiệt thòi cho Băng quá.
- Đừng sợ, dù có việc gì em cứ nói với Ban Giám hiệu nhà trường. Chắc chắn họ sẽ lấy lại công bằng cho em. Trường mình không có chuyện sẽ để yên mấy chuyện như bắt nạt bạn học đâu.
- Dạ.
...
Băng mặc bộ quần áo đi về lớp.
Bàn học của Băng bị đổ sơn màu đỏ, cả dưới ghế, nhìn rất gớm ghiếc.
Băng chỉ có thể đi lấy giẻ lau để lau đi.
Vừa ngồi được xuống ghế thì Cao Thắng Nam lại đến.
- Anh nghe nói hôm nay em bị bắt nạt sao? Có cần anh giúp một tay không?- Cao Thắng Nam đi đến nở nụ cười đào hoa.
Băng im lặng không nói gì nhưng tay và chân cô lại rất run.
- Anh đã nói là khi anh hỏi phải trả lời rồi cơ mà.- Cao Thắng Nam đưa tay về phía cằm Băng nâng lên gần sát mặt anh.
Băng sợ hãi rụt về phía sau.
- M-mong anh... đừng ...đừng gặp em nữa.- Băng run rẩy nói.
- Sao vậy? Không thích anh?
- Anh...anh nên lo học...
- Ha ha...
Cao Thắng Nam cười lớn sau khi nghe Băng nói như vậy. Anh thật sự muốn trêu đùa nhiều hơn với cô bé này.
- Nếu không thì sao? Hửm.- Cao Thắng Nam vừa nói mắt anh cũng nhếch lên một tí, mặt sát gần vào mặt Băng.
Băng luống cuống lấy hai bàn tay nhỏ của mình che trước mặt.
Mọi học sinh nhìn vào không biết nên nói gì.
Đúng lúc Cố Xuyên có tiết đi vào.
- Cao Thắng Nam em rảnh quá rồi đúng không?- Cố Xuyên khó chịu khi thấy Cao Thắng Nam đang cố tán tỉnh Băng.
- À, vậy ra bây giờ là tiết của thầy sao? Vậy thôi em không làm phiền thầy nữa.- Cao Thắng Nam nhún vai đi về phía Cố Xuyên vỗ vai anh rồi đi ra khỏi lớp.
Cố Xuyên đi vào nhìn Băng có vẻ hơi khó hiểu. Sao hôm nay cô bé đó lại mặc bộ quần áo này, đồng phục đâu???
Vì Cố Xuyên bây giờ mới có tiết nên anh đến trường muộn hơn nên không biết " sự kiện " buổi sáng nay. Anh lắc đầu rồi vào dạy tiết học mới.
...
Đến hết buổi học, Hiệu trưởng mời Băng vào phòng nói chuyện.
Trong phòng có đủ cả phụ huynh cả mấy học sinh nữ bắt nạt Băng.
Cô hơi rụt rè bước vào trong.
- Được rồi. Có đông đủ cả phụ huynh và học sinh ở đây bây giờ tôi xin thông báo. Ba em học sinh đây đã bắt nạt em học sinh Băng. Thậm chí còn xé đồng phục còn lăng mạ em ấy. Tình cờ là tôi đi ngang qua và phát hiện được. Không biết ý các bậc phụ huynh đây nghĩ gì về hành động đó của con em mình?
Cả ba vị phụ huynh không biết nói gì, họ biết con họ làm sai. Hơn hết đây là ngôi trường luôn đứng nhất trong thành phố này. Khó khăn lắm họ mới xin được cho con học vào. Bây giờ chỉ sơ xuất cái là bị đuổi học như chơi.
- Vậy thì tôi nghĩ thế này, để cho chính em học sinh bị bắt nạt suy nghĩ hình phạt thích ứng dành cho 3 em học sinh đây. Các bậc phụ huynh thấy thế nào?
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
- Vậy Băng, em muốn phạt mấy em học sinh này thế nào?
Băng nhìn ba người bọn họ sợ hãi, cô cũng không nghĩ ra được gì...
- E-em... các chị ấy không cần phải bị phạt ạ.- Băng nắm đôi bàn tay run rẩy của mình nói.
Hai nữ sinh xé đồng phục Băng nghe vậy vui ra hẳn, chỉ có mình Tố Thanh Thanh vẫn ấm ức trong lòng không thể nói ra.
- Vậy sao được, chí ít em cũng phải có hình phạt thích đáng.- Hiệu trưởng thấy được ý tốt của Băng nhưng ông vẫn cần phải răn đe mấy em học sinh này để không còn tiếp diễn lần nữa.
- Vậy... vậy kì thi sắp tới ...các chị phải...phải đạt 70 điểm.- Băng nhìn ba người bọn họ run run.
- Cái gì mày đùa tao à?- Một nữ học sinh liền nói to.
- Im miệng.- Ba của nữ học sinh đấy đỏ mặt với Hiệu trưởng - Đó có gì mà không làm được. Ba thấy con còn nên đạt 80 điểm mới đúng. Lúc nào cũng lẹt đẹt ở con số 50 bao giờ mới phất lên nổi.
Nữ học sinh không dám nói nữa.
Vậy là cuối cùng buổi họp mặt cũng xong. Chốt lại ba học sinh phải xin lỗi Băng rồi còn kì thi sắp tới phải đạt 70 điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.