Chương 87: Rất đàn ông (H)
Mie Bae
10/04/2022
Mấy ngày sau Thiên Vũ rất hay đến nhà chơi với Băng. Tuy Alex không có phản đối nhưng ánh mắt ông nhìn anh vẫn còn nhiều ác cảm. Băng gần đây vừa phải bảo vệ luận án tiến sĩ còn vừa phải học chuyên ngành tâm lý. Tuy cô không ca thán gì nhưng Thiên Vũ biết rõ cô đang rất mệt mỏi.
- Được rồi, qua đây ngồi với tôi một lúc đã.- Thiên Vũ đi đến bế Băng lên giường ngồi.
- Không được đâu ạ, em còn nhiều bài luận án chưa xong nữa.- Băng lắc đầu tính đi xuống nhưng bị Thiên Vũ ôm lại.
- Tôi không cần một cô bạn gái giỏi hơn mình đâu.
- Không có...em đâu có giỏi hơn anh đâu. Anh luôn đứng nhất trong các kì thi mà.
- Em là ngốc thật hay là đang giả ngốc đấy?
- Anh nói gì em không hiểu?
- Thôi không nói với em nữa ngồi đây chơi với tôi, hôm nay không có học hành gì hết.
Thiên Vũ muốn nói nhưng lại thôi. Các kì thi trong trường đúng thật là anh đã đứng đầu nhưng về mặt điểm số cả hai người đều đạt điểm tuyệt đối, về mặt thời gian thì là Băng lại nhanh hơn. Cô vốn đã rất thông minh đứng đầu đáng nhẽ phải là cô nhưng Thiên Vũ là con ông cháu cha đương nhiên vẫn được ưu ái hơn. Cũng vì vậy mà điểm của Băng dù có cao đến đâu hay làm nhanh hơn anh thế nào thì cô cũng chỉ được xếp thứ hai. Thiên Vũ biết rõ mình vẫn không bằng được Băng, cũng vì vậy anh có một phần hơi khó chịu khi Băng cứ học trước mặt anh. Thiên Vũ không muốn chấp nhận việc Băng giỏi hơn mình, anh muốn mình luôn vượt trội về mọi mặt. Để có thể đứng bên cô mà không cảm thấy ngượng. Nhưng anh đâu biết Băng là đang cố gắng để có thể với tới anh. Cô vốn nghĩ mình xuất thân bình thường cho tới khi nhận lại ba mẹ. Tuy đã là một tiểu thư giàu có nhưng cô cảm thấy mọi thứ chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Thiên Vũ thì cao cao tại thượng, cô chỉ có thể ngước lên nhìn anh. Chính vì lí do đó mà Băng nỗ lực không ngừng để mình có thể phát triển hơn, để có thể đứng cạnh Thiên Vũ mà không tự ti về bản thân mình.
- Em...phải học thật mà. Ngày mai giáo sư sẽ kiểm tra đó.
- Hoặc là để tôi kiểm tra sức khỏe cho ông ấy, hoặc là em ngồi yên trên giường này.
- Thiên Vũ... anh...ưm...
Băng tính nói mà bị Thiên Vũ giữ mặt hôn xuống. Băng muốn thoát khỏi nụ hôn này vì nếu để thêm chắc chắn cô sẽ không tự chủ được ý thức của mình. Nhưng càng đẩy Thiên Vũ ra thì anh lại càng hôn cô mãnh liệt hơn. Băng mụ mị cả đầu óc, cô mê muội đưa tay ôm lấy cổ anh. Thiên Vũ biết rõ mình đã thành công nên quấn lấy cô hơn nữa. Băng cũng đáp lại nụ hôn của anh, cô đưa tay sờ lên tóc ở phần ót của anh. Hai người quyến luyến mãi không buông. Băng bị anh hôn đến đỏ cả mặt. Cô khó thở nhưng vẫn mê luyến cảm giác này. Có lẽ Thiên Vũ thật sự đã dạy hư cô luôn rồi. Một cô bé đơn thuần bây giờ lại quấn lấy anh hôn mãi không buông. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau. Băng cảm giác tê dại, có luồng điện chạy qua người mình. Cô ôm chặt lấy anh mắt nhắm nghiền lại. Thiên Vũ đưa tay vào trong áo cô luồn ra đằng sau lưng gỡ bỏ khuy cài móc áo ngực. Chiếc áo bung ra, anh thuận lợi đưa tay xoa nắn ngực cô. Băng giật mình rời khỏi môi anh. Cô đưa tay gỡ bỏ tay Thiên Vũ ra khỏi người mình.
- Đừng...không thể đâu.
- Tại sao?
- Ba...ba mẹ em đang ở nhà mà.
- Vậy là em sợ ba mẹ mình nhìn thấy chứ không phải là không muốn làm với tôi?
- Không...ý em là...mình chỉ hôn thôi không được sao?
- Em nghĩ như vậy là đủ?
- Dạ.
- Em ngây thơ quá rồi đấy thỏ con ạ.
Thiên Vũ cười lớn gục đầu xuống vai Băng. Cô đơn giản chỉ nghĩ vậy nhưng Thiên Vũ thì không. Anh làm sao có thể suy nghĩ ra những điều bình thường đó, anh thậm chí còn hình dung đến cảnh Băng bị anh làm tình đến mụ mị. Khuôn mặt cô làm phía dưới anh nhô cao, dựng lên như một cái lều nhỏ. Thiên Vũ nắm lấy tay Băng đặt vào đũng quần mình để cô cảm nhận. Băng vừa đặt xuống đã cảm thấy nóng ran, chỉ là qua lớp vải nhưng cô cảm nhận được rõ điều đó. Nó còn to lớn làm cô sợ bạc mặt ra. Băng lắc đầu định rút tay lại nhưng anh càng dí tay vào trong.
- Sao vậy? Có phải là thích nó rồi?
- Không...không phải đâu...Anh bỏ tay em ra đi.
- Nói xem em nghĩ gì về nó, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng thì sẽ bỏ em ra.
Thiên Vũ kéo khóa quần xuống còn để lộ vật thể to dài khiến Băng đỏ cả mặt, cô nhắm tịt mắt không dám nhìn. Anh đưa tay Băng sờ vào nó, tay cô run run còn mềm mại làm Thiên Vũ thở hắt ra.
- Nhìn nó và nói nếu không sẽ không tha cho em đâu.- Thiên Vũ ghé sát vào tai Băng nói.
Mí mắt cô khẽ mở. Đập vào mắt Băng là cây gậy dài còn thẫm tím, còn cả đường gân xanh đang nổi lên. Băng sợ hãi nhâm tịt mắt lại, nước mắt cô cứ chảy ra. Thiên Vũ đành ôm cô vào lòng xoa lưng giúp cô.
- Nói xem nó thế nào, nếu không sẽ không cho sẽ thao em ngay bây giờ.
- Đừng...không được đâu... hức...
- Vậy em nói xem nó thế nào?
- T-to ạ.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Còn...còn dài nữa.
- Còn gì nữa?
- Như vậy...không phải đủ rồi sao?
- Câu trả lời của em vẫn chưa khiến tôi hài lòng.
- Không...anh đừng làm vậy mà. Ba mẹ em vẫn còn...anh bình tĩnh đi.
- Vậy nói thử xem nó thế nào?
- Rất...rất đàn ông ạ.
Thiên Vũ còn cười lớn hơn. Băng của anh quá đáng yêu rồi. Thấy Thiên Vũ cười như vậy cô còn tưởng mình nói gì phật lòng anh nên anh mới như vậy. Cô run run cúi mặt xuống. Thiên Vũ đẩy Băng nằm xuống giường, anh rướn người đến gần cô hơn. Băng cảm nhận rõ vật thể đó đang chạm vào nơi tư mật của cô. Băng sợ hãi né tránh. Thiên Vũ thở dài rời khỏi người Băng. Anh chỉnh đốn lại quần áo rồi đi vào phòng tắm của Băng. Thật lâu anh mới đi ra ngoài. Băng sợ hãi nhìn anh bước ra. Thiên Vũ mỉm cười đi lên giường còn kéo chân cô thẳng ra rồi gối lên đùi cô nằm. Băng có hơi bất ngờ, anh không còn có ý định như vậy nữa sao.1
- Tôi không làm gì em hết không cần phải nhìn tôi chằm chằm thế đâu.
Thiên Vũ nhắm mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của Băng vẫn đang nhìn mình. Băng nghe thấy vậy thì liền ngoảnh đi chỗ khác. Vừa đúng lúc Glenda gõ cửa đi vào. Bà bưng đĩa hoa quả lên cho Băng có sức học thì nhìn thấy Thiên Vũ đang gối đầu lên đùi cô. Băng luống cuống đẩy Thiên Vũ ra nhưng anh không chịu nghe còn đặt tay cô lên ngực mình nữa chứ. Băng xấu hổ nhìn mẹ mình.
- Con...không phải như mẹ nghĩ đâu ạ.
- Được rồi, con nhớ ăn đầy đủ còn có sức học hành nữa nhé. Mẹ không cấm cản hai đứa thân thiết với nhau nhưng đừng vượt quá giới hạn trước khi hai đứa có ý định tiến tới với nhau.1
Glenda đặt đĩa hoa quả lên bàn học Băng rồi đóng cửa đi ra ngoài. Nói gì mà không vượt quá giới hạn trước khi cưới. Thiên Vũ đã ăn thịt Băng từ khi cô mới chỉ 16 tuổi rồi chứ nói gì bây giờ. Băng còn không dám nói với ai về việc cô từng bị sảy thai nữa. Cô sợ mọi người sẽ lo lắng. Thiên Vũ mở mắt nhìn lên thấy Băng có chút buồn. Anh biết cô đang suy nghĩ chuyện cũ, thật lòng anh cũng không biết phải làm gì. Trước kia đã khiến cô đau khổ quá rồi, anh thực sự không nghĩ mọi chuyện nó tồi tệ đến như vậy. Thiên Vũ biết Băng yêu anh nhưng cô vẫn còn hận anh nhất là khi anh đã vô tình cướp đi mạng sống của đứa con chưa kịp ra đời của hai người. Thiên Vũ ngồi dậy hôn nhẹ lên môi Băng. Ánh mắt cô chứa đầy nỗi buồn trong đấy. Anh chỉ biết ôm lấy Băng, là anh đã quá hấp tấp không suy xét kĩ mọi việc. Để bây giờ hai người vẫn còn ranh giới vô hình chưa thể phá bỏ được. Băng không có khóc nhưng Thiên Vũ biết rõ cô đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ có khóc cũng không nói lên việc gì.
- Em nằm nghỉ đi, tôi ở đây một lúc nữa.
Thiên Vũ đặt Băng nằm xuống. Anh còn chỉnh lại gối, đắp chăn giúp cô nữa.
- Em...vậy em đi ngủ đây. Anh khi nào về thì gọi em nhé.
Băng lúng túng nói xong quay về một góc nằm nhắm tịt mắt lại. Thiên Vũ ngồi nhìn Băng ngủ say. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Vừa hay lại gặp Alex. Ban đầu ông tính đi qua bỏ mặc anh nhưng Thiên Vũ lại chủ động gọi ông. Hai người đi vào phòng nói chuyện riêng. Thiên Vũ ngồi chơi với Băng đến tận chiều tối mới về.
- Được rồi, qua đây ngồi với tôi một lúc đã.- Thiên Vũ đi đến bế Băng lên giường ngồi.
- Không được đâu ạ, em còn nhiều bài luận án chưa xong nữa.- Băng lắc đầu tính đi xuống nhưng bị Thiên Vũ ôm lại.
- Tôi không cần một cô bạn gái giỏi hơn mình đâu.
- Không có...em đâu có giỏi hơn anh đâu. Anh luôn đứng nhất trong các kì thi mà.
- Em là ngốc thật hay là đang giả ngốc đấy?
- Anh nói gì em không hiểu?
- Thôi không nói với em nữa ngồi đây chơi với tôi, hôm nay không có học hành gì hết.
Thiên Vũ muốn nói nhưng lại thôi. Các kì thi trong trường đúng thật là anh đã đứng đầu nhưng về mặt điểm số cả hai người đều đạt điểm tuyệt đối, về mặt thời gian thì là Băng lại nhanh hơn. Cô vốn đã rất thông minh đứng đầu đáng nhẽ phải là cô nhưng Thiên Vũ là con ông cháu cha đương nhiên vẫn được ưu ái hơn. Cũng vì vậy mà điểm của Băng dù có cao đến đâu hay làm nhanh hơn anh thế nào thì cô cũng chỉ được xếp thứ hai. Thiên Vũ biết rõ mình vẫn không bằng được Băng, cũng vì vậy anh có một phần hơi khó chịu khi Băng cứ học trước mặt anh. Thiên Vũ không muốn chấp nhận việc Băng giỏi hơn mình, anh muốn mình luôn vượt trội về mọi mặt. Để có thể đứng bên cô mà không cảm thấy ngượng. Nhưng anh đâu biết Băng là đang cố gắng để có thể với tới anh. Cô vốn nghĩ mình xuất thân bình thường cho tới khi nhận lại ba mẹ. Tuy đã là một tiểu thư giàu có nhưng cô cảm thấy mọi thứ chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Thiên Vũ thì cao cao tại thượng, cô chỉ có thể ngước lên nhìn anh. Chính vì lí do đó mà Băng nỗ lực không ngừng để mình có thể phát triển hơn, để có thể đứng cạnh Thiên Vũ mà không tự ti về bản thân mình.
- Em...phải học thật mà. Ngày mai giáo sư sẽ kiểm tra đó.
- Hoặc là để tôi kiểm tra sức khỏe cho ông ấy, hoặc là em ngồi yên trên giường này.
- Thiên Vũ... anh...ưm...
Băng tính nói mà bị Thiên Vũ giữ mặt hôn xuống. Băng muốn thoát khỏi nụ hôn này vì nếu để thêm chắc chắn cô sẽ không tự chủ được ý thức của mình. Nhưng càng đẩy Thiên Vũ ra thì anh lại càng hôn cô mãnh liệt hơn. Băng mụ mị cả đầu óc, cô mê muội đưa tay ôm lấy cổ anh. Thiên Vũ biết rõ mình đã thành công nên quấn lấy cô hơn nữa. Băng cũng đáp lại nụ hôn của anh, cô đưa tay sờ lên tóc ở phần ót của anh. Hai người quyến luyến mãi không buông. Băng bị anh hôn đến đỏ cả mặt. Cô khó thở nhưng vẫn mê luyến cảm giác này. Có lẽ Thiên Vũ thật sự đã dạy hư cô luôn rồi. Một cô bé đơn thuần bây giờ lại quấn lấy anh hôn mãi không buông. Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau. Băng cảm giác tê dại, có luồng điện chạy qua người mình. Cô ôm chặt lấy anh mắt nhắm nghiền lại. Thiên Vũ đưa tay vào trong áo cô luồn ra đằng sau lưng gỡ bỏ khuy cài móc áo ngực. Chiếc áo bung ra, anh thuận lợi đưa tay xoa nắn ngực cô. Băng giật mình rời khỏi môi anh. Cô đưa tay gỡ bỏ tay Thiên Vũ ra khỏi người mình.
- Đừng...không thể đâu.
- Tại sao?
- Ba...ba mẹ em đang ở nhà mà.
- Vậy là em sợ ba mẹ mình nhìn thấy chứ không phải là không muốn làm với tôi?
- Không...ý em là...mình chỉ hôn thôi không được sao?
- Em nghĩ như vậy là đủ?
- Dạ.
- Em ngây thơ quá rồi đấy thỏ con ạ.
Thiên Vũ cười lớn gục đầu xuống vai Băng. Cô đơn giản chỉ nghĩ vậy nhưng Thiên Vũ thì không. Anh làm sao có thể suy nghĩ ra những điều bình thường đó, anh thậm chí còn hình dung đến cảnh Băng bị anh làm tình đến mụ mị. Khuôn mặt cô làm phía dưới anh nhô cao, dựng lên như một cái lều nhỏ. Thiên Vũ nắm lấy tay Băng đặt vào đũng quần mình để cô cảm nhận. Băng vừa đặt xuống đã cảm thấy nóng ran, chỉ là qua lớp vải nhưng cô cảm nhận được rõ điều đó. Nó còn to lớn làm cô sợ bạc mặt ra. Băng lắc đầu định rút tay lại nhưng anh càng dí tay vào trong.
- Sao vậy? Có phải là thích nó rồi?
- Không...không phải đâu...Anh bỏ tay em ra đi.
- Nói xem em nghĩ gì về nó, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng thì sẽ bỏ em ra.
Thiên Vũ kéo khóa quần xuống còn để lộ vật thể to dài khiến Băng đỏ cả mặt, cô nhắm tịt mắt không dám nhìn. Anh đưa tay Băng sờ vào nó, tay cô run run còn mềm mại làm Thiên Vũ thở hắt ra.
- Nhìn nó và nói nếu không sẽ không tha cho em đâu.- Thiên Vũ ghé sát vào tai Băng nói.
Mí mắt cô khẽ mở. Đập vào mắt Băng là cây gậy dài còn thẫm tím, còn cả đường gân xanh đang nổi lên. Băng sợ hãi nhâm tịt mắt lại, nước mắt cô cứ chảy ra. Thiên Vũ đành ôm cô vào lòng xoa lưng giúp cô.
- Nói xem nó thế nào, nếu không sẽ không cho sẽ thao em ngay bây giờ.
- Đừng...không được đâu... hức...
- Vậy em nói xem nó thế nào?
- T-to ạ.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Còn...còn dài nữa.
- Còn gì nữa?
- Như vậy...không phải đủ rồi sao?
- Câu trả lời của em vẫn chưa khiến tôi hài lòng.
- Không...anh đừng làm vậy mà. Ba mẹ em vẫn còn...anh bình tĩnh đi.
- Vậy nói thử xem nó thế nào?
- Rất...rất đàn ông ạ.
Thiên Vũ còn cười lớn hơn. Băng của anh quá đáng yêu rồi. Thấy Thiên Vũ cười như vậy cô còn tưởng mình nói gì phật lòng anh nên anh mới như vậy. Cô run run cúi mặt xuống. Thiên Vũ đẩy Băng nằm xuống giường, anh rướn người đến gần cô hơn. Băng cảm nhận rõ vật thể đó đang chạm vào nơi tư mật của cô. Băng sợ hãi né tránh. Thiên Vũ thở dài rời khỏi người Băng. Anh chỉnh đốn lại quần áo rồi đi vào phòng tắm của Băng. Thật lâu anh mới đi ra ngoài. Băng sợ hãi nhìn anh bước ra. Thiên Vũ mỉm cười đi lên giường còn kéo chân cô thẳng ra rồi gối lên đùi cô nằm. Băng có hơi bất ngờ, anh không còn có ý định như vậy nữa sao.1
- Tôi không làm gì em hết không cần phải nhìn tôi chằm chằm thế đâu.
Thiên Vũ nhắm mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của Băng vẫn đang nhìn mình. Băng nghe thấy vậy thì liền ngoảnh đi chỗ khác. Vừa đúng lúc Glenda gõ cửa đi vào. Bà bưng đĩa hoa quả lên cho Băng có sức học thì nhìn thấy Thiên Vũ đang gối đầu lên đùi cô. Băng luống cuống đẩy Thiên Vũ ra nhưng anh không chịu nghe còn đặt tay cô lên ngực mình nữa chứ. Băng xấu hổ nhìn mẹ mình.
- Con...không phải như mẹ nghĩ đâu ạ.
- Được rồi, con nhớ ăn đầy đủ còn có sức học hành nữa nhé. Mẹ không cấm cản hai đứa thân thiết với nhau nhưng đừng vượt quá giới hạn trước khi hai đứa có ý định tiến tới với nhau.1
Glenda đặt đĩa hoa quả lên bàn học Băng rồi đóng cửa đi ra ngoài. Nói gì mà không vượt quá giới hạn trước khi cưới. Thiên Vũ đã ăn thịt Băng từ khi cô mới chỉ 16 tuổi rồi chứ nói gì bây giờ. Băng còn không dám nói với ai về việc cô từng bị sảy thai nữa. Cô sợ mọi người sẽ lo lắng. Thiên Vũ mở mắt nhìn lên thấy Băng có chút buồn. Anh biết cô đang suy nghĩ chuyện cũ, thật lòng anh cũng không biết phải làm gì. Trước kia đã khiến cô đau khổ quá rồi, anh thực sự không nghĩ mọi chuyện nó tồi tệ đến như vậy. Thiên Vũ biết Băng yêu anh nhưng cô vẫn còn hận anh nhất là khi anh đã vô tình cướp đi mạng sống của đứa con chưa kịp ra đời của hai người. Thiên Vũ ngồi dậy hôn nhẹ lên môi Băng. Ánh mắt cô chứa đầy nỗi buồn trong đấy. Anh chỉ biết ôm lấy Băng, là anh đã quá hấp tấp không suy xét kĩ mọi việc. Để bây giờ hai người vẫn còn ranh giới vô hình chưa thể phá bỏ được. Băng không có khóc nhưng Thiên Vũ biết rõ cô đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ có khóc cũng không nói lên việc gì.
- Em nằm nghỉ đi, tôi ở đây một lúc nữa.
Thiên Vũ đặt Băng nằm xuống. Anh còn chỉnh lại gối, đắp chăn giúp cô nữa.
- Em...vậy em đi ngủ đây. Anh khi nào về thì gọi em nhé.
Băng lúng túng nói xong quay về một góc nằm nhắm tịt mắt lại. Thiên Vũ ngồi nhìn Băng ngủ say. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Vừa hay lại gặp Alex. Ban đầu ông tính đi qua bỏ mặc anh nhưng Thiên Vũ lại chủ động gọi ông. Hai người đi vào phòng nói chuyện riêng. Thiên Vũ ngồi chơi với Băng đến tận chiều tối mới về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.