Chương 32: Sảy thai
Mie Bae
10/04/2022
Băng đã bị bắt ở đây gần được ba tháng. Cô dù rất muốn trốn chạy nhưng không có cách nào.
Dạo gần đây Băng cũng cảm thấy mình hơi lạ. Cô rất hay mệt đôi khi Thiên Vũ hôn cô làm cô khó chịu né tránh, Thiên Vũ tức giận cô cũng không để tâm lắm. Đặc biệt hơn là cô rất khó chịu với thức ăn.
...
- Qua đây cho tôi.- Thiên Vũ ngồi sofa ra lệnh cho Băng.
- Em...hôm nay...mệt lắm.- Băng cụp mí mắt nhìn Thiên Vũ.
Thiên Vũ tức giận đi đến phía đầu giường giữ chặt gáy Băng.
- Đây là lần thứ mấy tôi nhắc nhở em trong ngày hôm nay?- Thiên Vũ phả từng hơi lạnh lẽo.
- Em...thật sự rất mệt.- Băng lờ đờ nhìn anh.
- Tôi không cần biết em mệt hay không, điều tôi cần là khi tôi nói em phải biết nghe lời.- Thiên Vũ tức giận nói.
Băng chỉ im lặng không nói gì.
- Được. Là do dạo này tôi đã đối đãi với em tốt quá rồi.- Thiên Vũ gật đầu cười lạnh.
Xoẹt...
Chiếc váy trăng của Băng bị xé rách tả tơi. Băng hơi căng mình nhìn Thiên Vũ. Anh trực tiếp cắn mạnh xuống bầu ngực đang phát triển của Băng. Dạo gần đây nó cũng đã to lên không ít, bàn tay Thiên Vũ bóp khá vừa vặn. Anh cởi cúc quần kéo khóa xuống trực tiếp đâm thẳng vào Băng mà không hề có màn dạo đầu. Băng lần này đau đớn, cô không hiểu rõ cảm giác này ra sao nhưng hôm nay cô thật sự không muốn làm việc này. Băng cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Thiên Vũ. Điều này càng làm anh tức giận hơn. Nắm chặt eo Băng mà đâm sâu vào bên trong của Băng...
- A...đừng...anh...- Băng không còn sức để nói.
Thiên Vũ định chuyển đổi tư thế để làm thì thấy ga giường có mảng màu thẫm. Thiên Vũ nhíu mày nhìn về phía Băng, bên dưới cô chảy máu rất nhiều. Cây gậy dài của anh cũng có dính máu của Băng. Thiên Vũ hơi rùng mình...
- Băng...em sao rồi?- Thiên Vũ ôm lấy Băng hỏi.
- Em đau...quá. Bụng...bụng em rất đau.- Băng gắng gượng nói.
- Tôi gọi bác sĩ đến, em đừng sợ.- Thiên Vũ xoa khuôn mặt Băng vội vàng đi lấy điện thoại gọi.
Một lúc sau thì bác sĩ Thịnh cũng đến.
- Thiếu gia, cậu ra ngoài một chút. Tôi khám xong liền nói với cậu ngay.- Bác sĩ Thịnh nói.
- Không được, ông muốn biết gì thì hỏi tôi. Không cần đụng chạm vào cô ấy.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Thiếu gia, mong cậu hiểu cho. Đây là vì bệnh nhân, tôi cũng đã khám cho mẹ cậu và em gái cậu. Chưa từng có ý nghĩ gì xấu xa, cậu cũng biết mà.
- Ông có 5 phút để khám cho cô ấy.- Thiên Vũ nói xong liền đi ra ngoài.
Đúng chuẩn 5 phút Thiên Vũ mở cửa đi vào. Băng được bác sĩ Thịnh đưa cho viên thuốc giảm đau để uống, cô vẫn còn có chút tỉnh táo, vẫn chưa ngất đi.
- Cô ấy sao?- Thiên Vũ hỏi.
- Chuyên này...- Bác sĩ Thịnh có vẻ không muốn nói trước mặt Băng.
- Nói.- Thiên Vũ rất khó chịu với những kẻ nói ngập ngừng như này.
- Tiểu...tiểu thư đây đã mang thai được một tháng. Vì...quan hệ trong giai đoạn nhạy cảm nên... cái thai không giữ được.- Bác sĩ Thịnh lắc đầu nói.
- Sao...sao cơ...?- Băng không tin nổi vào tai mình.
Cô thật sự mang thai sao? Dù không muốn nhưng tình cảm mẫu tử trỗi dậy trong cô. Băng từ trước đã luôn ao ước có một gia đình đầy đủ, vậy nên cô đã hứa với lòng mình con của cô sinh ra sẽ được sống hạnh phúc. Băng dù không thích Thiên Vũ nhưng vì là một sinh linh, dù cô có hận anh đến đâu thì đứa bé cũng không có tội. Vậy mà tại sao bây giờ lại như vậy... Anh còn đối xử tàn nhẫn với cô đến mức nào nữa.... Băng ngất trên giường.
Thiên Vũ nghe xong cũng bất ngờ. Anh rất muốn Băng có con với mình, có như vậy cô mới không có suy nghĩ sẽ rời bỏ anh. Vậy mà chính anh bây giờ lại cắt mất sợi dây liên kết giữa anh và cô.1
- Tiểu thư sức khỏe còn yếu, mong thiếu gia có thể bồi bổ nhiều hơn cho cô ấy. Khuyên nhủ cô ấy thật nhiều, phụ nữ sau khi mất con họ rất tuyệt vọng. Tôi xin phép về trước. - Bác sĩ Thịnh nói xong liền xách túi đồ nghề rồi rời đi.
Thiên Vũ gần như sụp đổ, anh nhìn về phía cô gái bé nhỏ trên giường. Anh thật không tin chính mình lại hại chết con của cả hai người.
- Băng...đừng hận tôi.- Thiên Vũ cũi xuống hôn lên trán cô.1
Anh nằm lên giường ôm lấy Băng, anh sợ cô khi tỉnh dậy sẽ kích động làm hại bản thân mình. Anh rất sợ cô lại nghĩ đến việc bỏ trốn. Đứa con của hai người...coi như nó xấu số khi đến không đúng lúc.
________________
Cô nhi viện...
- Không biết Băng ở bên đó có ăn uống đầy đủ không nữa, ta sợ con bé lạ cái lạ nước sẽ không giữ được sức khỏe tốt.- Diễm An xoa đầu Nga nói.
- Người yên tâm, đợi con kiếm đủ tiền rồi con đưa người đến thành phố L, hỏi thăm để biết chị Băng ra sao.- Nga dùng ánh mắt quyết tâm để nói.
- Ừ, ta cũng muốn lên đó. Nghe nói ở trên đó có cô bé chơi thân với Băng. Con bé nói nếu muốn nói chuyện có thể nhờ cô bé đó giúp, cô bé đó rất thân thiện.
- Dạ vâng. Con nhớ chị quá. Chị đi lâu thật rồi đấy.
Diễm An và Nga ngồi tâm sự với nhau dưới bầu trời đêm.
_____________
Dạo gần đây Băng cũng cảm thấy mình hơi lạ. Cô rất hay mệt đôi khi Thiên Vũ hôn cô làm cô khó chịu né tránh, Thiên Vũ tức giận cô cũng không để tâm lắm. Đặc biệt hơn là cô rất khó chịu với thức ăn.
...
- Qua đây cho tôi.- Thiên Vũ ngồi sofa ra lệnh cho Băng.
- Em...hôm nay...mệt lắm.- Băng cụp mí mắt nhìn Thiên Vũ.
Thiên Vũ tức giận đi đến phía đầu giường giữ chặt gáy Băng.
- Đây là lần thứ mấy tôi nhắc nhở em trong ngày hôm nay?- Thiên Vũ phả từng hơi lạnh lẽo.
- Em...thật sự rất mệt.- Băng lờ đờ nhìn anh.
- Tôi không cần biết em mệt hay không, điều tôi cần là khi tôi nói em phải biết nghe lời.- Thiên Vũ tức giận nói.
Băng chỉ im lặng không nói gì.
- Được. Là do dạo này tôi đã đối đãi với em tốt quá rồi.- Thiên Vũ gật đầu cười lạnh.
Xoẹt...
Chiếc váy trăng của Băng bị xé rách tả tơi. Băng hơi căng mình nhìn Thiên Vũ. Anh trực tiếp cắn mạnh xuống bầu ngực đang phát triển của Băng. Dạo gần đây nó cũng đã to lên không ít, bàn tay Thiên Vũ bóp khá vừa vặn. Anh cởi cúc quần kéo khóa xuống trực tiếp đâm thẳng vào Băng mà không hề có màn dạo đầu. Băng lần này đau đớn, cô không hiểu rõ cảm giác này ra sao nhưng hôm nay cô thật sự không muốn làm việc này. Băng cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Thiên Vũ. Điều này càng làm anh tức giận hơn. Nắm chặt eo Băng mà đâm sâu vào bên trong của Băng...
- A...đừng...anh...- Băng không còn sức để nói.
Thiên Vũ định chuyển đổi tư thế để làm thì thấy ga giường có mảng màu thẫm. Thiên Vũ nhíu mày nhìn về phía Băng, bên dưới cô chảy máu rất nhiều. Cây gậy dài của anh cũng có dính máu của Băng. Thiên Vũ hơi rùng mình...
- Băng...em sao rồi?- Thiên Vũ ôm lấy Băng hỏi.
- Em đau...quá. Bụng...bụng em rất đau.- Băng gắng gượng nói.
- Tôi gọi bác sĩ đến, em đừng sợ.- Thiên Vũ xoa khuôn mặt Băng vội vàng đi lấy điện thoại gọi.
Một lúc sau thì bác sĩ Thịnh cũng đến.
- Thiếu gia, cậu ra ngoài một chút. Tôi khám xong liền nói với cậu ngay.- Bác sĩ Thịnh nói.
- Không được, ông muốn biết gì thì hỏi tôi. Không cần đụng chạm vào cô ấy.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.
- Thiếu gia, mong cậu hiểu cho. Đây là vì bệnh nhân, tôi cũng đã khám cho mẹ cậu và em gái cậu. Chưa từng có ý nghĩ gì xấu xa, cậu cũng biết mà.
- Ông có 5 phút để khám cho cô ấy.- Thiên Vũ nói xong liền đi ra ngoài.
Đúng chuẩn 5 phút Thiên Vũ mở cửa đi vào. Băng được bác sĩ Thịnh đưa cho viên thuốc giảm đau để uống, cô vẫn còn có chút tỉnh táo, vẫn chưa ngất đi.
- Cô ấy sao?- Thiên Vũ hỏi.
- Chuyên này...- Bác sĩ Thịnh có vẻ không muốn nói trước mặt Băng.
- Nói.- Thiên Vũ rất khó chịu với những kẻ nói ngập ngừng như này.
- Tiểu...tiểu thư đây đã mang thai được một tháng. Vì...quan hệ trong giai đoạn nhạy cảm nên... cái thai không giữ được.- Bác sĩ Thịnh lắc đầu nói.
- Sao...sao cơ...?- Băng không tin nổi vào tai mình.
Cô thật sự mang thai sao? Dù không muốn nhưng tình cảm mẫu tử trỗi dậy trong cô. Băng từ trước đã luôn ao ước có một gia đình đầy đủ, vậy nên cô đã hứa với lòng mình con của cô sinh ra sẽ được sống hạnh phúc. Băng dù không thích Thiên Vũ nhưng vì là một sinh linh, dù cô có hận anh đến đâu thì đứa bé cũng không có tội. Vậy mà tại sao bây giờ lại như vậy... Anh còn đối xử tàn nhẫn với cô đến mức nào nữa.... Băng ngất trên giường.
Thiên Vũ nghe xong cũng bất ngờ. Anh rất muốn Băng có con với mình, có như vậy cô mới không có suy nghĩ sẽ rời bỏ anh. Vậy mà chính anh bây giờ lại cắt mất sợi dây liên kết giữa anh và cô.1
- Tiểu thư sức khỏe còn yếu, mong thiếu gia có thể bồi bổ nhiều hơn cho cô ấy. Khuyên nhủ cô ấy thật nhiều, phụ nữ sau khi mất con họ rất tuyệt vọng. Tôi xin phép về trước. - Bác sĩ Thịnh nói xong liền xách túi đồ nghề rồi rời đi.
Thiên Vũ gần như sụp đổ, anh nhìn về phía cô gái bé nhỏ trên giường. Anh thật không tin chính mình lại hại chết con của cả hai người.
- Băng...đừng hận tôi.- Thiên Vũ cũi xuống hôn lên trán cô.1
Anh nằm lên giường ôm lấy Băng, anh sợ cô khi tỉnh dậy sẽ kích động làm hại bản thân mình. Anh rất sợ cô lại nghĩ đến việc bỏ trốn. Đứa con của hai người...coi như nó xấu số khi đến không đúng lúc.
________________
Cô nhi viện...
- Không biết Băng ở bên đó có ăn uống đầy đủ không nữa, ta sợ con bé lạ cái lạ nước sẽ không giữ được sức khỏe tốt.- Diễm An xoa đầu Nga nói.
- Người yên tâm, đợi con kiếm đủ tiền rồi con đưa người đến thành phố L, hỏi thăm để biết chị Băng ra sao.- Nga dùng ánh mắt quyết tâm để nói.
- Ừ, ta cũng muốn lên đó. Nghe nói ở trên đó có cô bé chơi thân với Băng. Con bé nói nếu muốn nói chuyện có thể nhờ cô bé đó giúp, cô bé đó rất thân thiện.
- Dạ vâng. Con nhớ chị quá. Chị đi lâu thật rồi đấy.
Diễm An và Nga ngồi tâm sự với nhau dưới bầu trời đêm.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.