Chương 48: Tôi không có bệnh!
Mie Bae
10/04/2022
Thiên Vũ đưa Băng về nhà tức giận kéo cô về phòng. Đẩy mạnh Băng xuống giường hôn cô. Băng giãy giụa trong tuyệt vọng. Dù Thiên Vũ hôn cô lúc nào cũng đau nhưng hôm nay anh hôn cô như muốn nuốt chửng cả cô vào cơ thể mình vậy. Vừa cắn lại ngấu nghiến khiến Băng ngột ngạt đỏ bừng mặt còn đau. Thiên Vũ hôn môi Băng thật lâu mới bỏ ra, anh điên cuồng dùng tay cầm lấy váy Băng xé toạc.
- A...hức...anh...- Băng vừa đau vừa sợ nói.
- Tôi đã nói với em thế nào, không chịu nghe lời? Bao nhiêu lần rồi hả?- Thiên Vũ tức giận nói.
Băng sợ hãi ôm chặt lấy anh nói:
- Sẽ không...không có lần sau. Anh đừng tức giận...em xin anh.- Băng vừa khóc vừa lắc đầu ôm chặt lấy Thiên Vũ.
- Đừng nghĩ làm vậy tôi sẽ tha cho em.- Thiên Vũ đẩy mạnh Băng ra.
Anh đi lấy chiếc roi da vẫn để ở kệ tủ gần giường. Băng thấy vậy sợ hãi cô rúm một chỗ. Cả người run rẩy.
Chát...
Từng đợt roi đánh xuống làn da trắng yếu ớt của Băng.
- Á...đ-đau quá....xin anh...em biết sai rồi.- Băng cố gắng lết đến chỗ Thiên Vũ ôm chân anh.
Thiên Vũ không nói gì trực tiếp đá Băng ra, anh điên cuồng đánh Băng. Toàn thân cô đầy vết roi, vết bầm tím...Máu chảy ra ga giường. Băng run lẩy bẩy môi còn đập vào nhau. Thiên Vũ không một chút nương tay mà vẫn đánh Băng.
- E..m...không chịu được...nữa...- Băng lấy hết sức còn lại để nói.
Thiên Vũ không hề nghe mà chỉ điên cuồng đánh cô. Băng đau đớn đến co giật cả người rồi ngất đi. Thiên Vũ lúc này mới chợt lấy lại ý thức. Nhìn Băng đau đớn anh cũng đau theo. Anh chỉ nghĩ sẽ đánh cô để răn đe như những lần trước, không hiểu sao anh không kiềm chế được mà đánh cô ra nông nỗi này. Thiên Vũ ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương của Băng, anh còn cảm nhận được cơ thể vẫn đang run rẩy và hơi thở yếu ớt của cô.1
- Băng, tôi sai rồi. Không đánh em nữa, tôi gọi bác sĩ giúp em. Đừng sợ.- Thiên Vũ xoa mặt Băng nói. Bàn tay anh còn run run không biết vì sao.1
Một lúc sau bác sĩ đến băng bó cho Băng rồi truyền thuốc cho cô.
Thiên Vũ ở trong phòng chỉ ôm lấy cô. Anh không dám cử động nhiều sợ Băng sẽ đau.
...
Đến tận tối Băng mới tỉnh lại. Nhưng cô không di chuyển nổi vì quá đau. Băng đau đớn nhắm mắt, một dòng nước mắt cũng chảy từ đuôi mắt ra phía thái dương rồi xuống tóc.
- Em tỉnh rồi?- Thiên Vũ cảm thấy sự khác lạ liền tỉnh dậy nói.
- Dạ...em sai rồi...xin anh đừng đánh em.- Băng sợ hãi dù có mệt mỏi đau đớn nhưng cô cũng phải mở miệng để nói.
- Không đánh em. Ngoan đừng khóc, tôi sai rồi. Sẽ không đánh em nữa.- Thiên Vũ thấy Băng khóc thì lo lắng anh luống cuống ôm lấy Băng xoa đầu cô nói.1
- A...đau quá.- Băng bị Thiên Vũ chạm tay vào vết thương khiến cô đau điếng người.
- Tôi...tôi xin lỗi. Em đau lắm sao? Tôi không chạm vào nữa, em đừng khóc.- Thiên Vũ thấy vậy liền buông tay khỏi người Băng.
Băng sợ hãi không dám nhìn anh, bàn tay run rẩy mặc dù cô đang giữ chặt tay mình. Thiên Vũ biết rõ Băng đang sợ mình nhưng anh không biết làm sao.
- Băng, em nhìn tôi được không?- Thiên Vũ vuốt má Băng nói.
Bàn tay anh còn to hơn cả mặt Băng, có chút ấm áp vương trên má cô. Băng sợ hãi ánh mắt cũng run run ngước lên nhìn anh. Cũng không dám nhìn quá lâu, Băng lại cúi xuống. Chưa kịp cúi xuống hết thì Thiên Vũ giữ mặt cô. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt khó mà tả được, đau lòng vì cô sao? Băng không biết anh đang nghĩ gì.
- Xin lỗi, lần sau sẽ không đánh em.- Thiên Vũ nhìn Băng âm trầm nói.
- Anh...đừng đánh em.- Băng có chút né tránh cái vuốt ve của Thiên Vũ.
- Sẽ không đánh em nữa. Em cũng không phải sợ tôi, tôi không có bệnh. Em đừng nghe con nhỏ đó nói.- Thiên Vũ lo lắng sát gần Băng hơn nói.
- Nhưng...chị ấy...anh cần đi điều trị sớm đi.- Băng lo sợ nói.
Thiên Vũ nghe vậy thì ánh mắt cũng thay đổi. Băng biết rõ anh đang tức giận.
- Tôi đã nói không có bệnh, em không hiểu sao?- Thiên Vũ giữ gáy Băng nói.
- Em...em xin lỗi.- Băng đau đớn không đưa tay ra sau để gỡ bỏ tay anh khỏi gáy mình được.
- Em cũng nghĩ tôi bị bệnh?- Thiên Vũ gằn giọng nói.1
Sao còn phải hỏi cô như vậy. Anh bị bệnh chính anh cũng biết, chỉ là anh không chấp nhận thôi. Hà cớ gì phải hỏi Băng như vậy...
- Đau...đau quá.- Băng bị Thiên Vũ giật tóc gáy mà đau không làm gì được.
Thiên Vũ nhìn Băng như vậy mới chợt tỉnh, anh xoa xoa chỗ gáy Băng. Ôm chặt lấy cô.
- Tôi không có bệnh, em đừng sợ tôi được không?- Thiên Vũ ôm lấy Băng nói.
Anh ôm chặt lấy Băng vì sợ cô sẽ bỏ trốn khi biết anh có bệnh.
- Em...đau quá...anh ôm chặt....- Băng nhăn mặt lấy tay đẩy Thiên Vũ ra.
Nhưng càng đẩy anh thì anh lại ôm cô chặt hơn.1
- Em muốn bỏ đi đúng không? Em là muốn tôi điên lên?- Thiên Vũ ôm chặt lấy Băng không cần biết cô đau đớn ra sao.
- Hức...Thiên Vũ em đau quá...anh ôm nhẹ thôi được không?- Băng khóc nấc lên bị anh ôm áp sát mặt vào lồng ngực anh.
- Nếu tôi buông ra em sẽ không bỏ đi chứ?- Thiên Vũ nghe cô gọi tên mình mà nhịp tim đập không theo nhịp.
- Sẽ không bỏ anh...em đau quá.- Băng lắc đầu nói.
Thiên Vũ lúc này mới nới lỏng tay ra, áo sơ mi trắng của anh cũng nhuộm máu của Băng. Vết thương của cô bị hở vì tác động mạnh.
- Đừng khóc, tôi ôm em thôi được không?- Thiên Vũ lấy tay lau nước mắt giúp Băng.
- Dạ.- Băng chỉ dám vâng lời.
Cô để im cho anh ôm vì chỉ có như vậy anh mới không phát điên lên. Một lúc sau Thiên Vũ cũng ngủ, nhưng tay vẫn ôm lấy Băng. Băng chỉ dám im lặng, có lúc sẽ ngước lên nhìn anh. Cô thầm nghĩ nếu anh phát điên không biết sẽ làm ra chuyện gì...Cô rất sợ.
_______________
Âu Dương gia...
- Ba à, con nói vậy ba không nghe sao? Là anh đã chĩa súng vào con này, còn bóp cổ con nữa. Ba lại nói là bình thường.- Mộng Khiết đi đến gần Ngạo Thần còn chỉ tay về phía cổ có hằn vết bàn tay.
- Ai nói con giúp con bé đó như vậy?- Ngạo Thần bình tĩnh nói.
Tuy vậy ông cũng không thể để yên chuyện này, thằng con này cần được điều trị sớm. Nếu không thật không biết nó sẽ làm ra việc gì nữa.
- Ba không thương con nữa rồi. Con chỉ còn mẹ thôi.- Mộng Khiết hờn dỗi nói.
- Được rồi, ngoan. Cho con đi nghỉ dưỡng một tháng không phải đến công ty là được chứ gì? - Ngạo Thần xoa đầu cô con gái tinh nghịch của mình.
- Như thế không được.
- Có gì mà không được?
- Anh ấy đang giữ Băng, con cũng không thể đi nghỉ dưỡng được. Ba à, ba nói anh ấy trả Băng lại đi. Với lại ba không phải tìm được ba mẹ ruột của Băng rồi sao, ba phải bắt anh ấy đi chứ.
- Ta sẽ làm vậy nhưng không phải lúc này. Con yên tâm, đứa bé đó nhất định sẽ an toàn.
- Được, con tin ba.
Mộng Khiết gật đầu hôn tạm biệt rồi về phòng mình. Ngạo Thần ở phòng làm việc cũng đăm chiêu suy nghĩ. Thằng con này của mình nhất định phải chữa bệnh càng sớm càng tốt.
- A...hức...anh...- Băng vừa đau vừa sợ nói.
- Tôi đã nói với em thế nào, không chịu nghe lời? Bao nhiêu lần rồi hả?- Thiên Vũ tức giận nói.
Băng sợ hãi ôm chặt lấy anh nói:
- Sẽ không...không có lần sau. Anh đừng tức giận...em xin anh.- Băng vừa khóc vừa lắc đầu ôm chặt lấy Thiên Vũ.
- Đừng nghĩ làm vậy tôi sẽ tha cho em.- Thiên Vũ đẩy mạnh Băng ra.
Anh đi lấy chiếc roi da vẫn để ở kệ tủ gần giường. Băng thấy vậy sợ hãi cô rúm một chỗ. Cả người run rẩy.
Chát...
Từng đợt roi đánh xuống làn da trắng yếu ớt của Băng.
- Á...đ-đau quá....xin anh...em biết sai rồi.- Băng cố gắng lết đến chỗ Thiên Vũ ôm chân anh.
Thiên Vũ không nói gì trực tiếp đá Băng ra, anh điên cuồng đánh Băng. Toàn thân cô đầy vết roi, vết bầm tím...Máu chảy ra ga giường. Băng run lẩy bẩy môi còn đập vào nhau. Thiên Vũ không một chút nương tay mà vẫn đánh Băng.
- E..m...không chịu được...nữa...- Băng lấy hết sức còn lại để nói.
Thiên Vũ không hề nghe mà chỉ điên cuồng đánh cô. Băng đau đớn đến co giật cả người rồi ngất đi. Thiên Vũ lúc này mới chợt lấy lại ý thức. Nhìn Băng đau đớn anh cũng đau theo. Anh chỉ nghĩ sẽ đánh cô để răn đe như những lần trước, không hiểu sao anh không kiềm chế được mà đánh cô ra nông nỗi này. Thiên Vũ ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương của Băng, anh còn cảm nhận được cơ thể vẫn đang run rẩy và hơi thở yếu ớt của cô.1
- Băng, tôi sai rồi. Không đánh em nữa, tôi gọi bác sĩ giúp em. Đừng sợ.- Thiên Vũ xoa mặt Băng nói. Bàn tay anh còn run run không biết vì sao.1
Một lúc sau bác sĩ đến băng bó cho Băng rồi truyền thuốc cho cô.
Thiên Vũ ở trong phòng chỉ ôm lấy cô. Anh không dám cử động nhiều sợ Băng sẽ đau.
...
Đến tận tối Băng mới tỉnh lại. Nhưng cô không di chuyển nổi vì quá đau. Băng đau đớn nhắm mắt, một dòng nước mắt cũng chảy từ đuôi mắt ra phía thái dương rồi xuống tóc.
- Em tỉnh rồi?- Thiên Vũ cảm thấy sự khác lạ liền tỉnh dậy nói.
- Dạ...em sai rồi...xin anh đừng đánh em.- Băng sợ hãi dù có mệt mỏi đau đớn nhưng cô cũng phải mở miệng để nói.
- Không đánh em. Ngoan đừng khóc, tôi sai rồi. Sẽ không đánh em nữa.- Thiên Vũ thấy Băng khóc thì lo lắng anh luống cuống ôm lấy Băng xoa đầu cô nói.1
- A...đau quá.- Băng bị Thiên Vũ chạm tay vào vết thương khiến cô đau điếng người.
- Tôi...tôi xin lỗi. Em đau lắm sao? Tôi không chạm vào nữa, em đừng khóc.- Thiên Vũ thấy vậy liền buông tay khỏi người Băng.
Băng sợ hãi không dám nhìn anh, bàn tay run rẩy mặc dù cô đang giữ chặt tay mình. Thiên Vũ biết rõ Băng đang sợ mình nhưng anh không biết làm sao.
- Băng, em nhìn tôi được không?- Thiên Vũ vuốt má Băng nói.
Bàn tay anh còn to hơn cả mặt Băng, có chút ấm áp vương trên má cô. Băng sợ hãi ánh mắt cũng run run ngước lên nhìn anh. Cũng không dám nhìn quá lâu, Băng lại cúi xuống. Chưa kịp cúi xuống hết thì Thiên Vũ giữ mặt cô. Anh nhìn cô bằng một ánh mắt khó mà tả được, đau lòng vì cô sao? Băng không biết anh đang nghĩ gì.
- Xin lỗi, lần sau sẽ không đánh em.- Thiên Vũ nhìn Băng âm trầm nói.
- Anh...đừng đánh em.- Băng có chút né tránh cái vuốt ve của Thiên Vũ.
- Sẽ không đánh em nữa. Em cũng không phải sợ tôi, tôi không có bệnh. Em đừng nghe con nhỏ đó nói.- Thiên Vũ lo lắng sát gần Băng hơn nói.
- Nhưng...chị ấy...anh cần đi điều trị sớm đi.- Băng lo sợ nói.
Thiên Vũ nghe vậy thì ánh mắt cũng thay đổi. Băng biết rõ anh đang tức giận.
- Tôi đã nói không có bệnh, em không hiểu sao?- Thiên Vũ giữ gáy Băng nói.
- Em...em xin lỗi.- Băng đau đớn không đưa tay ra sau để gỡ bỏ tay anh khỏi gáy mình được.
- Em cũng nghĩ tôi bị bệnh?- Thiên Vũ gằn giọng nói.1
Sao còn phải hỏi cô như vậy. Anh bị bệnh chính anh cũng biết, chỉ là anh không chấp nhận thôi. Hà cớ gì phải hỏi Băng như vậy...
- Đau...đau quá.- Băng bị Thiên Vũ giật tóc gáy mà đau không làm gì được.
Thiên Vũ nhìn Băng như vậy mới chợt tỉnh, anh xoa xoa chỗ gáy Băng. Ôm chặt lấy cô.
- Tôi không có bệnh, em đừng sợ tôi được không?- Thiên Vũ ôm lấy Băng nói.
Anh ôm chặt lấy Băng vì sợ cô sẽ bỏ trốn khi biết anh có bệnh.
- Em...đau quá...anh ôm chặt....- Băng nhăn mặt lấy tay đẩy Thiên Vũ ra.
Nhưng càng đẩy anh thì anh lại ôm cô chặt hơn.1
- Em muốn bỏ đi đúng không? Em là muốn tôi điên lên?- Thiên Vũ ôm chặt lấy Băng không cần biết cô đau đớn ra sao.
- Hức...Thiên Vũ em đau quá...anh ôm nhẹ thôi được không?- Băng khóc nấc lên bị anh ôm áp sát mặt vào lồng ngực anh.
- Nếu tôi buông ra em sẽ không bỏ đi chứ?- Thiên Vũ nghe cô gọi tên mình mà nhịp tim đập không theo nhịp.
- Sẽ không bỏ anh...em đau quá.- Băng lắc đầu nói.
Thiên Vũ lúc này mới nới lỏng tay ra, áo sơ mi trắng của anh cũng nhuộm máu của Băng. Vết thương của cô bị hở vì tác động mạnh.
- Đừng khóc, tôi ôm em thôi được không?- Thiên Vũ lấy tay lau nước mắt giúp Băng.
- Dạ.- Băng chỉ dám vâng lời.
Cô để im cho anh ôm vì chỉ có như vậy anh mới không phát điên lên. Một lúc sau Thiên Vũ cũng ngủ, nhưng tay vẫn ôm lấy Băng. Băng chỉ dám im lặng, có lúc sẽ ngước lên nhìn anh. Cô thầm nghĩ nếu anh phát điên không biết sẽ làm ra chuyện gì...Cô rất sợ.
_______________
Âu Dương gia...
- Ba à, con nói vậy ba không nghe sao? Là anh đã chĩa súng vào con này, còn bóp cổ con nữa. Ba lại nói là bình thường.- Mộng Khiết đi đến gần Ngạo Thần còn chỉ tay về phía cổ có hằn vết bàn tay.
- Ai nói con giúp con bé đó như vậy?- Ngạo Thần bình tĩnh nói.
Tuy vậy ông cũng không thể để yên chuyện này, thằng con này cần được điều trị sớm. Nếu không thật không biết nó sẽ làm ra việc gì nữa.
- Ba không thương con nữa rồi. Con chỉ còn mẹ thôi.- Mộng Khiết hờn dỗi nói.
- Được rồi, ngoan. Cho con đi nghỉ dưỡng một tháng không phải đến công ty là được chứ gì? - Ngạo Thần xoa đầu cô con gái tinh nghịch của mình.
- Như thế không được.
- Có gì mà không được?
- Anh ấy đang giữ Băng, con cũng không thể đi nghỉ dưỡng được. Ba à, ba nói anh ấy trả Băng lại đi. Với lại ba không phải tìm được ba mẹ ruột của Băng rồi sao, ba phải bắt anh ấy đi chứ.
- Ta sẽ làm vậy nhưng không phải lúc này. Con yên tâm, đứa bé đó nhất định sẽ an toàn.
- Được, con tin ba.
Mộng Khiết gật đầu hôn tạm biệt rồi về phòng mình. Ngạo Thần ở phòng làm việc cũng đăm chiêu suy nghĩ. Thằng con này của mình nhất định phải chữa bệnh càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.