Chương 72: Tương lai của Âu Dương gia
Mie Bae
10/04/2022
Mộng Khiết bay ngay đến Mỹ cùng với Trương Tử Sâm. Bay đến đấy thì cũng là buổi tối nên hai người ở lại khách sạn một đêm rồi mai sẽ đến thăm Băng sau.
Sáng hôm sau, Trương Tử Sâm lái xe đưa Mộng Khiết đến bệnh viện. Mộng Khiết vui mừng chạy thật nhanh đến phòng bệnh của Băng.
Cạch....
Mọi người trong phòng ai cũng để ý ra ngoài cửa. Mộng Khiết thấy Băng thì chạy nhanh đến để ôm.
- Băng của tôi, ơn trời. Cuối cùng Băng cũng tỉnh lại rồi. Biết mình lo lắm không hả?
- Chị Khiết Khiết, ôm mạnh quá Anna đau.- Tuấn Triết kéo tay Mộng Khiết ra khỏi người Băng.
- À ừ nhỉ... Chị quên mất. Xin lỗi Băng, tại mình vui quá đó.
- Em cũng rất vui khi gặp lại chị.- Băng mỉm cười nói nhưng giọng nói của cô vẫn rất yếu, giống người thiếu hơi.
- Khiết Khiết ở lại đây chơi với Anna vài hôm nhé. Anna cũng rất nhớ cháu đó.- Glenda vỗ vai Mộng Khiết nói.
- Đương nhiên là vậy rồi ạ, cháu có khi sẽ ở lại đây hơn một tuần luôn ý, phải không anh?- Mộng Khiết gật đầu rồi quay lại nhìn Trương Tử Sâm.
- Em muốn ở đây bao lâu cũng được.- Trương Tử Sâm mỉm cười xoa đầu cô.
Lúc này mọi người mới chú ý tới sự hiện diện của Trương Tử Sâm. Tuấn Triết có vẻ như đoán được điều gì đó nên chỉ gật đầu với Trương Tử Sâm. Còn Băng và Glenda thì vẫn không hiểu lắm.
- Giáo sư... cũng đến sao?- Băng khó hiểu nhìn Mộng Khiết.
- Quên nói với mọi người anh ấy là Trương Tử Sâm là bạn trai và là chồng sắp cưới của cháu. Mình quên khuấy mất, Băng à cuối năm nay hai anh Sâm và mình tổ chức đám cưới. Băng nhớ đến đó nhé, còn phải làm phù dâu cho mình đó.- Mộng Khiết nắm lấy bàn tay Trương Tử Sâm nói.
- Dạ, em biết rồi.- Băng mỉm cười nhìn hai cặp đôi hoàn hảo trước mặt.
- Chị Khiết Khiết hình như quên mất em rồi thì phải?- Tuấn Triết nói đùa.
- Chị còn quên được em à, chị đây là báo trước cho Băng thôi. Còn em đợi đến khi đó khác có thiệp gửi đến tận tay OK.
- Lâu rồi không gặp, em gầy đi với lúc trước ở trường rất nhiều.- Trương Tử Sâm đi đến gần Băng bắt tay.
- Dạ giáo sư.
- Thầy trò gì ở đây, anh ấy bây giờ không còn làm giáo sư nữa rồi Băng à.
- Gọi anh là Tử Sâm được rồi.
- Dạ.
Cả 5 người ngồi trong phòng tâm sự chuyện trong suốt hai năm Băng chưa tỉnh lại. Nhưng họ tuyệt nhiên không nói bất cứ điều gì về Thiên Vũ, sợ cô nghe xong lại sinh bệnh nên không nhắc tới.
____________
Lúc biết được tin Băng tỉnh lại Thiên Vũ đã vui mừng mà phóng nhanh ra khỏi phòng nhưng Ngạo Thần đã nhốt anh ở lại bên trong. Không những thế còn xích anh lại. Ông biết bây giờ chưa phải lúc để cho Thiên Vũ gặp Băng.
- Muốn gặp con bé thì trước tiên đi trước tiên nên đi điều trị cho tốt đi đã.- Ông ngồi ở sofa nói.
- Cái lão già chết tiệt này, thả tôi ra. Băng cần gặp tôi.- Thiên Vũ cố gắng giằng bỏ dây xúc ở cổ tay và cổ chân.
- Đừng nói những điều vô bổ, đi điều trị cho tốt rồi nói chuyện sau.
Ngạo Thần nói xong cũng đút tay vào túi quần đi ra khỏi phòng. Thiên Vũ ở bên trong chửi bới không thôi.
Cũng vì thế nên từ khi Băng tỉnh cho đến lúc cô xuất viện anh vẫn không được gặp. Tâm trí anh điên điên dồ dồ càng làm cho Âu Dương gia lục đục. Nhất là về phần ông bà nội của Thiên Vũ, họ không thể chấp nhận được điều này. Cũng có vài lần họ đến khuyên nhủ anh nhưng anh không nghe còn trực tiếp ném đồ vào họ. Chính vì vậy mà không ai nói nổi anh. Họ còn không rõ được tương lai của Âu Dương gia sẽ đi về đâu nếu Thiên Vũ cứ sống mãi như thế này.
_________
Băng ở lại bệnh viện thêm 3 tháng nữa mới xuất viện. Nhưng vì do nằm trên giường bệnh suốt hai năm, các tứ chi của Băng rất khó di chuyển nên cô vẫn phải ngồi xe lăn. Băng thường dành ra 30 phút trong ngày để rèn luyện đi lại. Người hầu trong nhà cũng rất tích cực giúp cô. Đôi khi họ thấy Băng có vẻ đi lại rất khó khăn nên khuyên cô nghỉ một chút nhưng Băng vẫn không nghe. Cô không muốn quá phụ thuộc vào người khác, như vậy sẽ càng làm bản thân mình trì trệ hơn.
- Anna cẩn thận thôi con.- Glenda vừa đi bên cạnh vừa lo lắng cho con gái mình.
- Dạ con ổn mà mẹ.- Băng mỉm cười nhìn mẹ mình.
Cô đang cố từng chút một cầm nạng khuỷu tay để đi. Tuy có hơi khó khăn và vất vả nhưng Băng vẫn mím môi chịu đựng. Chân và tay cô run run nhưng vẫn cố đi.
(Dành cho ai không biết thì đây là nạng khủy tay)
Glenda vẫn lo lắng giơ hai tay về phía con gái mình, phòng hờ lúc nào Băng lệnh nhịp ngã. Băng chỉ tập luyện ở phòng khách. Đôi lúc sẽ đi ra sau vườn vài vòng rồi lại quay vào nhanh. Kể từ lúc ở bệnh viện đến giờ sức khỏe Băng còn yếu hơn lúc trước. Cô hầu như chỉ cần có làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô hắt hơi mà môi cũng tím tái đi hẳn. Chính vì điều đó mà Alex đã cho người gắn máy sưởi ở khắp mọi nơi trong biệt thự, 24/24 không được nghỉ lúc nào. Người hầu tuy có nóng nhưng họ vẫn cố gắng vì tiểu thư của họ nên không gì là không thể.
__________________
Sáng hôm sau, Trương Tử Sâm lái xe đưa Mộng Khiết đến bệnh viện. Mộng Khiết vui mừng chạy thật nhanh đến phòng bệnh của Băng.
Cạch....
Mọi người trong phòng ai cũng để ý ra ngoài cửa. Mộng Khiết thấy Băng thì chạy nhanh đến để ôm.
- Băng của tôi, ơn trời. Cuối cùng Băng cũng tỉnh lại rồi. Biết mình lo lắm không hả?
- Chị Khiết Khiết, ôm mạnh quá Anna đau.- Tuấn Triết kéo tay Mộng Khiết ra khỏi người Băng.
- À ừ nhỉ... Chị quên mất. Xin lỗi Băng, tại mình vui quá đó.
- Em cũng rất vui khi gặp lại chị.- Băng mỉm cười nói nhưng giọng nói của cô vẫn rất yếu, giống người thiếu hơi.
- Khiết Khiết ở lại đây chơi với Anna vài hôm nhé. Anna cũng rất nhớ cháu đó.- Glenda vỗ vai Mộng Khiết nói.
- Đương nhiên là vậy rồi ạ, cháu có khi sẽ ở lại đây hơn một tuần luôn ý, phải không anh?- Mộng Khiết gật đầu rồi quay lại nhìn Trương Tử Sâm.
- Em muốn ở đây bao lâu cũng được.- Trương Tử Sâm mỉm cười xoa đầu cô.
Lúc này mọi người mới chú ý tới sự hiện diện của Trương Tử Sâm. Tuấn Triết có vẻ như đoán được điều gì đó nên chỉ gật đầu với Trương Tử Sâm. Còn Băng và Glenda thì vẫn không hiểu lắm.
- Giáo sư... cũng đến sao?- Băng khó hiểu nhìn Mộng Khiết.
- Quên nói với mọi người anh ấy là Trương Tử Sâm là bạn trai và là chồng sắp cưới của cháu. Mình quên khuấy mất, Băng à cuối năm nay hai anh Sâm và mình tổ chức đám cưới. Băng nhớ đến đó nhé, còn phải làm phù dâu cho mình đó.- Mộng Khiết nắm lấy bàn tay Trương Tử Sâm nói.
- Dạ, em biết rồi.- Băng mỉm cười nhìn hai cặp đôi hoàn hảo trước mặt.
- Chị Khiết Khiết hình như quên mất em rồi thì phải?- Tuấn Triết nói đùa.
- Chị còn quên được em à, chị đây là báo trước cho Băng thôi. Còn em đợi đến khi đó khác có thiệp gửi đến tận tay OK.
- Lâu rồi không gặp, em gầy đi với lúc trước ở trường rất nhiều.- Trương Tử Sâm đi đến gần Băng bắt tay.
- Dạ giáo sư.
- Thầy trò gì ở đây, anh ấy bây giờ không còn làm giáo sư nữa rồi Băng à.
- Gọi anh là Tử Sâm được rồi.
- Dạ.
Cả 5 người ngồi trong phòng tâm sự chuyện trong suốt hai năm Băng chưa tỉnh lại. Nhưng họ tuyệt nhiên không nói bất cứ điều gì về Thiên Vũ, sợ cô nghe xong lại sinh bệnh nên không nhắc tới.
____________
Lúc biết được tin Băng tỉnh lại Thiên Vũ đã vui mừng mà phóng nhanh ra khỏi phòng nhưng Ngạo Thần đã nhốt anh ở lại bên trong. Không những thế còn xích anh lại. Ông biết bây giờ chưa phải lúc để cho Thiên Vũ gặp Băng.
- Muốn gặp con bé thì trước tiên đi trước tiên nên đi điều trị cho tốt đi đã.- Ông ngồi ở sofa nói.
- Cái lão già chết tiệt này, thả tôi ra. Băng cần gặp tôi.- Thiên Vũ cố gắng giằng bỏ dây xúc ở cổ tay và cổ chân.
- Đừng nói những điều vô bổ, đi điều trị cho tốt rồi nói chuyện sau.
Ngạo Thần nói xong cũng đút tay vào túi quần đi ra khỏi phòng. Thiên Vũ ở bên trong chửi bới không thôi.
Cũng vì thế nên từ khi Băng tỉnh cho đến lúc cô xuất viện anh vẫn không được gặp. Tâm trí anh điên điên dồ dồ càng làm cho Âu Dương gia lục đục. Nhất là về phần ông bà nội của Thiên Vũ, họ không thể chấp nhận được điều này. Cũng có vài lần họ đến khuyên nhủ anh nhưng anh không nghe còn trực tiếp ném đồ vào họ. Chính vì vậy mà không ai nói nổi anh. Họ còn không rõ được tương lai của Âu Dương gia sẽ đi về đâu nếu Thiên Vũ cứ sống mãi như thế này.
_________
Băng ở lại bệnh viện thêm 3 tháng nữa mới xuất viện. Nhưng vì do nằm trên giường bệnh suốt hai năm, các tứ chi của Băng rất khó di chuyển nên cô vẫn phải ngồi xe lăn. Băng thường dành ra 30 phút trong ngày để rèn luyện đi lại. Người hầu trong nhà cũng rất tích cực giúp cô. Đôi khi họ thấy Băng có vẻ đi lại rất khó khăn nên khuyên cô nghỉ một chút nhưng Băng vẫn không nghe. Cô không muốn quá phụ thuộc vào người khác, như vậy sẽ càng làm bản thân mình trì trệ hơn.
- Anna cẩn thận thôi con.- Glenda vừa đi bên cạnh vừa lo lắng cho con gái mình.
- Dạ con ổn mà mẹ.- Băng mỉm cười nhìn mẹ mình.
Cô đang cố từng chút một cầm nạng khuỷu tay để đi. Tuy có hơi khó khăn và vất vả nhưng Băng vẫn mím môi chịu đựng. Chân và tay cô run run nhưng vẫn cố đi.
(Dành cho ai không biết thì đây là nạng khủy tay)
Glenda vẫn lo lắng giơ hai tay về phía con gái mình, phòng hờ lúc nào Băng lệnh nhịp ngã. Băng chỉ tập luyện ở phòng khách. Đôi lúc sẽ đi ra sau vườn vài vòng rồi lại quay vào nhanh. Kể từ lúc ở bệnh viện đến giờ sức khỏe Băng còn yếu hơn lúc trước. Cô hầu như chỉ cần có làn gió nhẹ thổi qua cũng khiến cô hắt hơi mà môi cũng tím tái đi hẳn. Chính vì điều đó mà Alex đã cho người gắn máy sưởi ở khắp mọi nơi trong biệt thự, 24/24 không được nghỉ lúc nào. Người hầu tuy có nóng nhưng họ vẫn cố gắng vì tiểu thư của họ nên không gì là không thể.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.