Chương 2: Gặp Được
Lung Công tử
26/02/2024
Sau khi Lai Quốc công về phủ, trong lòng hoảng sợ khó yên, Ngụy Nhược Lan đến thỉnh an liền bị quở mắng một hồi. Mà Tống phủ thì vẫn yên bình như cũ, bình yên đến tĩnh mịch.
Hiếm khi Tống Hoài về nha môn sớm như hôm nay, cùng dùng cơm tối với tiểu cô nương. Nhưng trên bàn ăn chỉ có âm thanh gắp đồ ăn rất nhẹ, bầu không khí an tĩnh đến đáng sợ. Tống Oản ăn rất chậm, cũng không ăn nhiều, cho nên nàng và huynh trưởng gần như cùng nhau ăn xong.
Nàng đứng dậy khỏi ghế, hơi cúi mình, nói với huynh trưởng: "Huynh trưởng, ta về đây." Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.
"Ừ." Hắn đáp.
Tống Oản đi về trước mấy bước, lúc vừa ra khỏi cửa thì quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt long lanh nước, con ngươi vừa trong lại vừa sáng.
Tống Hoài cũng nhìn nàng, có điều sau một giây tiểu cô nương liền ra khỏi phòng, cũng không quay lại nhìn nữa. Tống Hoài khép mắt, hít một hơi thật sâu.
…
Thấm thoát nhịn đến khuya, Tống Hoài nắm một tay thành quyền vuốt huyệt thái dương của mình, bỏ công văn trên tay qua một tên.
"Két két..." Cửa bị đẩy ra, sau đó một giọng nữ nũng nịu truyền tới: "Đại nhân..." Đây là một thị thiếp của hắn.
Đúng là hắn chưa cưới vợ, nhưng dù sao cũng là nam nhân trưởng thành rồi, trẻ tuổi sức lực dồi dào, cũng nên có người hầu hạ bên giường. Người thị thiếp này tính ra được hắn dùng nhiều, người bên ngoài... cũng mặc cho nàng ta tiến vào như vậy. Ngày mai phải nhắc nhở một chút.
Có điều trong mắt nữ nhân này chứa đầy vẻ quyến rũ muốn nói lại thôi, rụt rè nhìn người nam nhân cao lớn này một chút. Đây là trượng phu của nàng ta, cũng trời của nàng ta, sao nàng ta không thể ái mộ hắn chứ.
Tống Hoài thấy được ánh mắt này, không hiểu sao liền nhớ tới ánh mắt của Tống Oản nhìn mình lúc ăn tối. Ban đầu thấy không có gì giống, nhưng bụng dưới của hắn lại như trướng lên. Có lẽ lâu rồi hắn không gần nữ sắc.
"Tới đây." Hắn nói. Nữ nhân kia vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng bước tới, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực hắn.
Rõ ràng đã là đêm khuya, Tống Oản lại không hiểu sao tỉnh giấc. Nàng lại nằm nhắm mắt một hồi, vẫn không buồn ngủ, thế là quay người xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.
Bước chân nàng nhẹ như mèo, Tống Oản nhìn Ngọc Châu ở phòng kế thì cũng không gọi mà nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Nàng không thích có quá nhiều người hầu hạ, cho nên bình thường chỉ có một mình Ngọc Châu gác đêm cho nàng.
Trong sân vườn yên tĩnh, thời gian Tống thị tồn tại còn dài hơn so với triều đại này, cho nên Hoàng đế khai quốc đã ban cho cái hoành phi là "Tống phủ" mà không phải cho phủ Quốc công. Đây là vinh quang của tộc thị, cũng là gánh nặng của người thừa kế. Trong phủ đều là những cây cao trang nghiêm chọc trời, mùa xuân cũng ít nhìn thấy được hoa cỏ nở rộ. Ban ngày trong sân là một khoảng màu xanh đậm của lá cây, bây giờ đã là đêm khuya, nương nhờ ánh trăng, màu xanh lại càng thêm sâu sẫm.
Nàng vô thức đi tới một hồ nước nhỏ, đây là nơi hẻo lánh nhất ở Tống phủ. Trăng tháng Ba trong hồ Ba Nguyệt, hoa sen mới rút lá, nước rất trong, có thể nhìn thấy đáy. Gió đêm thoảng qua, Tống Oản không rõ là do buồn ngủ, hay do hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới cậu nhóc nho nhỏ kia liều mạng giãy dụa trong ao, còn nàng thì ở một bên lẳng lặng nhìn, cho đến khi mặt nước từ chấn động kịch liệt chuyển về tĩnh lặng, nàng mới rời đi.
Nàng thực sự là một đứa trẻ xấu.
Đó là con trai đầu của huynh trưởng, nàng lại để đứa bé kia chết đuối. Đứa bé đó không phải do nàng đẩy xuống, nàng chỉ không làm gì thôi. Trẻ con năm, sáu tuổi chết non không phải rất phổ biến ư? Với cả sau đó huynh trưởng cũng không đau lòng, tất cả đều như thường.
Nàng lại nghĩ tới lúc huynh trưởng tới bên hồ, bốn phía yên tĩnh không người, chỉ có hai bọn họ.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy huynh trưởng từ phía sau, ngửi mùi gỗ thông trên người hắn. Nam nhân cứng đờ một lát, rồi quay người lại nhìn nàng. Biểu cảm trên mặt huynh trưởng ngay từ đầu đã rất kỳ quái, sau cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Hắn nói với nàng: "A Oản, trời đất, luân lý làm người đều không cho phép làm chuyện như thế, muội phải nhớ kỹ."
Đây là chuyện mà trời đất, luân lý đều không cho phép.
Nàng bây giờ và nàng khi đó đều đứng tại chỗ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nàng càng lớn, huynh trưởng càng xa lánh nàng. Nhưng nàng còn nhớ lúc huynh trưởng ôm lấy eo nàng, nàng tựa vào trong lòng huynh trưởng, vòng tay ấy ấm áp như nào, lúc nói chuyện còn nhẹ nhàng rung động. Là nàng đại nghịch bất đạo, do nàng thích máu mủ ruột thịt của mình, huống chi, giữa bọn họ còn có khoảng cách mười sáu năm tuổi.
Mưa rơi xuống giống như những sợi tơ, gần như không cảm giác được. Tống Oản đi về phía trước, đụng phải người gác đêm. Người gác đêm vừa kinh ngạc, vừa thấy kỳ quái. Nhưng chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, làm nô tài thì sao có thể hỏi đến chuyện của chủ tử được. Thế là hành lễ với cô nương, sau đó khom người lui sang một bên.
Đến Tu Thận Đường, đây là viện tử của huynh trưởng. Nửa đêm về sáng, vệ sĩ đổi người, chỉ có hai thị vệ đứng ở cửa ra vào, nhìn cô nương tới, cũng đứng tránh ra. Xưa nay nơi ở của đại nhân không cấm cô nương ra vào. Có điều một, hai năm này, hiếm khi thấy cô nương tới. Với cả còn trễ thế này rồi... Nhưng đây là chuyện của các chủ tử, thị vệ vẫn còn nhớ vị đồng liêu hai năm trước ngăn trở cô nương vào, bây giờ vẫn đang ở Tây Bắc ăn sỏi cát rồi.
Cánh cửa cũng chỉ khép hờ, tay của Tống Oản vỗ trên khung cửa, đang muốn đẩy nhẹ ra thì âm thanh kỳ quái từ bên trong lại truyền tới.
Trên giường, cơ thể nam nhân trần trụi, điêu luyện cực kỳ, đang nằm sấp trên dáng người mềm mại của nữ nhân, va chạm từng chút một. Sắc mặt của người nữ dường như rất đau đớn, âm thanh kỳ quái vừa phát ra chính là của nàng ta.
Tống Oản giật mình, nàng buông tay xuống, rời đi.
"Ai?" Nam nhân cảnh giác ngẩng đầu lên, cửa mở hé ra một khe nhưng không có bóng người, chỉ thấy được bóng cây lay động.
"Đại nhân..." Người nữ dựa vào, vịn bờ vai của hắn, thở dốc. Hắn vẫn còn chôn trong cơ thể của nàng ta, vật kia của đại nhân đúng là hơn người, thô to đáng sợ. Lúc hầu hạ, nàng ta luôn luôn rất hao sức, vừa đau lại vừa chướng. Lúc này đại nhân dừng lại, nàng ta cũng được thở một hơi.
Vật to lớn rút ra khỏi cơ thể nàng ta.
"Ưm a..." Thị thiếp thở gấp một tiếng.
"Lui ra, không cần hầu hạ nữa..." Tống Hoài nhắm mắt, thuận tiện thở ra một hơi. Dục vọng của hắn còn chưa giải quyết xong, vẫn đang cương cứng.
"Đại nhân..." Nữ nhân còn muốn nói gì đó, Tống Hoài liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta liền không dám nói thêm gì. Chân nàng ta run rẩy bước xuống giường ngủ, mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Cửa khép lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Y phục của hắn xộc xệch, nửa bám vào chân, chân chống dựa vào giường, trên lồng ngực cường tráng toàn là mồ hôi. Ham muốn còn chưa tan, cũng không muốn gọi người nữa. Nhớ tới cặp mắt trong mọng nước của Tống Oản kia, hắn nhắm mắt lại.
Sao nàng lại tới đây, bao lâu rồi nàng không tới, nửa năm hay một năm rồi? Đứa nhỏ trước kia ngay cả đi ngủ đều ỷ lại vào hắn, đứa nhỏ do hắn chăm sóc lớn lên. Tống Hoài cười khổ, miệng lưỡi đều dâng lên vị đắng.
Điều này không đúng. Thế gian này quá nhiều chuyện bẩn thỉu, sao hắn nhẫn tâm để tiểu cô nương đi nhận lấy hết cả chứ. Đây là tiểu cô nương hắn yêu thương nhất, hắn muốn ôm nàng vào trong lòng, lại hi vọng nàng cách mình càng xa càng tốt. Nàng còn quá nhỏ, không hiểu lúc này có bao nhiêu điều trắc trở. Mà hắn cần phải ra một quyết định chính xác.
Đây là điều mà thế tục không dung, trời đất, luân thường đạo lý không cho phép. Hắn nói cho tiểu cô nương nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
Hiếm khi Tống Hoài về nha môn sớm như hôm nay, cùng dùng cơm tối với tiểu cô nương. Nhưng trên bàn ăn chỉ có âm thanh gắp đồ ăn rất nhẹ, bầu không khí an tĩnh đến đáng sợ. Tống Oản ăn rất chậm, cũng không ăn nhiều, cho nên nàng và huynh trưởng gần như cùng nhau ăn xong.
Nàng đứng dậy khỏi ghế, hơi cúi mình, nói với huynh trưởng: "Huynh trưởng, ta về đây." Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại.
"Ừ." Hắn đáp.
Tống Oản đi về trước mấy bước, lúc vừa ra khỏi cửa thì quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt long lanh nước, con ngươi vừa trong lại vừa sáng.
Tống Hoài cũng nhìn nàng, có điều sau một giây tiểu cô nương liền ra khỏi phòng, cũng không quay lại nhìn nữa. Tống Hoài khép mắt, hít một hơi thật sâu.
…
Thấm thoát nhịn đến khuya, Tống Hoài nắm một tay thành quyền vuốt huyệt thái dương của mình, bỏ công văn trên tay qua một tên.
"Két két..." Cửa bị đẩy ra, sau đó một giọng nữ nũng nịu truyền tới: "Đại nhân..." Đây là một thị thiếp của hắn.
Đúng là hắn chưa cưới vợ, nhưng dù sao cũng là nam nhân trưởng thành rồi, trẻ tuổi sức lực dồi dào, cũng nên có người hầu hạ bên giường. Người thị thiếp này tính ra được hắn dùng nhiều, người bên ngoài... cũng mặc cho nàng ta tiến vào như vậy. Ngày mai phải nhắc nhở một chút.
Có điều trong mắt nữ nhân này chứa đầy vẻ quyến rũ muốn nói lại thôi, rụt rè nhìn người nam nhân cao lớn này một chút. Đây là trượng phu của nàng ta, cũng trời của nàng ta, sao nàng ta không thể ái mộ hắn chứ.
Tống Hoài thấy được ánh mắt này, không hiểu sao liền nhớ tới ánh mắt của Tống Oản nhìn mình lúc ăn tối. Ban đầu thấy không có gì giống, nhưng bụng dưới của hắn lại như trướng lên. Có lẽ lâu rồi hắn không gần nữ sắc.
"Tới đây." Hắn nói. Nữ nhân kia vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng bước tới, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực hắn.
Rõ ràng đã là đêm khuya, Tống Oản lại không hiểu sao tỉnh giấc. Nàng lại nằm nhắm mắt một hồi, vẫn không buồn ngủ, thế là quay người xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.
Bước chân nàng nhẹ như mèo, Tống Oản nhìn Ngọc Châu ở phòng kế thì cũng không gọi mà nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Nàng không thích có quá nhiều người hầu hạ, cho nên bình thường chỉ có một mình Ngọc Châu gác đêm cho nàng.
Trong sân vườn yên tĩnh, thời gian Tống thị tồn tại còn dài hơn so với triều đại này, cho nên Hoàng đế khai quốc đã ban cho cái hoành phi là "Tống phủ" mà không phải cho phủ Quốc công. Đây là vinh quang của tộc thị, cũng là gánh nặng của người thừa kế. Trong phủ đều là những cây cao trang nghiêm chọc trời, mùa xuân cũng ít nhìn thấy được hoa cỏ nở rộ. Ban ngày trong sân là một khoảng màu xanh đậm của lá cây, bây giờ đã là đêm khuya, nương nhờ ánh trăng, màu xanh lại càng thêm sâu sẫm.
Nàng vô thức đi tới một hồ nước nhỏ, đây là nơi hẻo lánh nhất ở Tống phủ. Trăng tháng Ba trong hồ Ba Nguyệt, hoa sen mới rút lá, nước rất trong, có thể nhìn thấy đáy. Gió đêm thoảng qua, Tống Oản không rõ là do buồn ngủ, hay do hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới cậu nhóc nho nhỏ kia liều mạng giãy dụa trong ao, còn nàng thì ở một bên lẳng lặng nhìn, cho đến khi mặt nước từ chấn động kịch liệt chuyển về tĩnh lặng, nàng mới rời đi.
Nàng thực sự là một đứa trẻ xấu.
Đó là con trai đầu của huynh trưởng, nàng lại để đứa bé kia chết đuối. Đứa bé đó không phải do nàng đẩy xuống, nàng chỉ không làm gì thôi. Trẻ con năm, sáu tuổi chết non không phải rất phổ biến ư? Với cả sau đó huynh trưởng cũng không đau lòng, tất cả đều như thường.
Nàng lại nghĩ tới lúc huynh trưởng tới bên hồ, bốn phía yên tĩnh không người, chỉ có hai bọn họ.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy huynh trưởng từ phía sau, ngửi mùi gỗ thông trên người hắn. Nam nhân cứng đờ một lát, rồi quay người lại nhìn nàng. Biểu cảm trên mặt huynh trưởng ngay từ đầu đã rất kỳ quái, sau cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Hắn nói với nàng: "A Oản, trời đất, luân lý làm người đều không cho phép làm chuyện như thế, muội phải nhớ kỹ."
Đây là chuyện mà trời đất, luân lý đều không cho phép.
Nàng bây giờ và nàng khi đó đều đứng tại chỗ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Nàng càng lớn, huynh trưởng càng xa lánh nàng. Nhưng nàng còn nhớ lúc huynh trưởng ôm lấy eo nàng, nàng tựa vào trong lòng huynh trưởng, vòng tay ấy ấm áp như nào, lúc nói chuyện còn nhẹ nhàng rung động. Là nàng đại nghịch bất đạo, do nàng thích máu mủ ruột thịt của mình, huống chi, giữa bọn họ còn có khoảng cách mười sáu năm tuổi.
Mưa rơi xuống giống như những sợi tơ, gần như không cảm giác được. Tống Oản đi về phía trước, đụng phải người gác đêm. Người gác đêm vừa kinh ngạc, vừa thấy kỳ quái. Nhưng chủ tử là chủ tử, nô tài là nô tài, làm nô tài thì sao có thể hỏi đến chuyện của chủ tử được. Thế là hành lễ với cô nương, sau đó khom người lui sang một bên.
Đến Tu Thận Đường, đây là viện tử của huynh trưởng. Nửa đêm về sáng, vệ sĩ đổi người, chỉ có hai thị vệ đứng ở cửa ra vào, nhìn cô nương tới, cũng đứng tránh ra. Xưa nay nơi ở của đại nhân không cấm cô nương ra vào. Có điều một, hai năm này, hiếm khi thấy cô nương tới. Với cả còn trễ thế này rồi... Nhưng đây là chuyện của các chủ tử, thị vệ vẫn còn nhớ vị đồng liêu hai năm trước ngăn trở cô nương vào, bây giờ vẫn đang ở Tây Bắc ăn sỏi cát rồi.
Cánh cửa cũng chỉ khép hờ, tay của Tống Oản vỗ trên khung cửa, đang muốn đẩy nhẹ ra thì âm thanh kỳ quái từ bên trong lại truyền tới.
Trên giường, cơ thể nam nhân trần trụi, điêu luyện cực kỳ, đang nằm sấp trên dáng người mềm mại của nữ nhân, va chạm từng chút một. Sắc mặt của người nữ dường như rất đau đớn, âm thanh kỳ quái vừa phát ra chính là của nàng ta.
Tống Oản giật mình, nàng buông tay xuống, rời đi.
"Ai?" Nam nhân cảnh giác ngẩng đầu lên, cửa mở hé ra một khe nhưng không có bóng người, chỉ thấy được bóng cây lay động.
"Đại nhân..." Người nữ dựa vào, vịn bờ vai của hắn, thở dốc. Hắn vẫn còn chôn trong cơ thể của nàng ta, vật kia của đại nhân đúng là hơn người, thô to đáng sợ. Lúc hầu hạ, nàng ta luôn luôn rất hao sức, vừa đau lại vừa chướng. Lúc này đại nhân dừng lại, nàng ta cũng được thở một hơi.
Vật to lớn rút ra khỏi cơ thể nàng ta.
"Ưm a..." Thị thiếp thở gấp một tiếng.
"Lui ra, không cần hầu hạ nữa..." Tống Hoài nhắm mắt, thuận tiện thở ra một hơi. Dục vọng của hắn còn chưa giải quyết xong, vẫn đang cương cứng.
"Đại nhân..." Nữ nhân còn muốn nói gì đó, Tống Hoài liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta liền không dám nói thêm gì. Chân nàng ta run rẩy bước xuống giường ngủ, mặc quần áo tử tế rồi rời đi.
Cửa khép lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Y phục của hắn xộc xệch, nửa bám vào chân, chân chống dựa vào giường, trên lồng ngực cường tráng toàn là mồ hôi. Ham muốn còn chưa tan, cũng không muốn gọi người nữa. Nhớ tới cặp mắt trong mọng nước của Tống Oản kia, hắn nhắm mắt lại.
Sao nàng lại tới đây, bao lâu rồi nàng không tới, nửa năm hay một năm rồi? Đứa nhỏ trước kia ngay cả đi ngủ đều ỷ lại vào hắn, đứa nhỏ do hắn chăm sóc lớn lên. Tống Hoài cười khổ, miệng lưỡi đều dâng lên vị đắng.
Điều này không đúng. Thế gian này quá nhiều chuyện bẩn thỉu, sao hắn nhẫn tâm để tiểu cô nương đi nhận lấy hết cả chứ. Đây là tiểu cô nương hắn yêu thương nhất, hắn muốn ôm nàng vào trong lòng, lại hi vọng nàng cách mình càng xa càng tốt. Nàng còn quá nhỏ, không hiểu lúc này có bao nhiêu điều trắc trở. Mà hắn cần phải ra một quyết định chính xác.
Đây là điều mà thế tục không dung, trời đất, luân thường đạo lý không cho phép. Hắn nói cho tiểu cô nương nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.