Chương 1: Bông Tuyết Trắng
Trịnh Hà Kim Mẫn
17/08/2023
"Bé con ra đây nào, muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao."
Tiếng giày da vọng xuống sàn nhà lạnh lẽo người đàn ông dần dần bước lại gần căn phòng ở cuối dãy hành lang. Tiếng nói của anh ta trầm ấm nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo khiến Tuyết An đang trốn dưới chiếc bàn làm việc ở nơi hắn đang chuẩn bị đi đến phải sởn gai ốc.
"Cạnh."
"An An em trốn cho kỉ vào nhé, để tôi tìm ra được thì em biết hậu quả rồi đấy."
Tiếng mở cửa và tiếng chân của người đàn ông càng ngày càng lại gần nhịp tim của Tuyết An liền tăng vọt, cô dùng răng cắn vào một bên tay của mình để kìm hãm sự sợ hãi. Anh ta đi vòng vòng trong căng phòng ngày càng tiến lại gần chỗ Tuyết An đang ẩn nấp. Bước chân của người đàn ông khựng lại trước mặt Tuyết An, trong khoảnh khắc đó cô sợ hãi ép sát thân mình vào trong gốc bàn.
"Bé con chắc em không có ở đây rồi."
Anh ta cười một cách điểu cợt rồi lại quay đi.
Tuyết An nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi ra ngoài kèm theo đó là tiếng đóng cửa. Cô hạ mình thở phào nhẹ nhõm, từ từ đẩy chiếc ghế trước mặt mình để chui ra ngoài.
Tuyết An vừa đứng dậy ngước mặt lên thì đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông đang tìm kiếm mình suốt cả buổi sáng hôm nay.
Khuông mặt Tuyết An tái nhợt không còn một giọt máu.
"Anh... anh..."
Tuyết An lấp bấp mãi mới gọi được một tiếng, anh ta chợp mắt nhẹ nhìn bé con đang run rẩy trước mặt mình.
Đáng yêu thật.
"Hửm."
"Cố Quyền... tha cho tôi... tôi sai rồi..."
Tuyết An nhìn anh không có chút gì gọi là tức giận khi phát hiện cô bỏ trốn thì làm nổi sợ hãi trong lòng lại dân lên gấp vạn lận. Tuyết An quỳ xuống hai bàn tay xoa xoa vào nhau sợ hãi nói không nên lời.
"Sai thì phải bị phạt đúng không."
Lời nói của anh có chút ma mị, vừa nói xong Cố Quyền lập tức túm lấy tóc của Tuyết An lôi cô đứng lên sau đó kéo cô trở về lại phòng.
_________
"Rầm."
Cánh cứa lập bực mở ra Cố Quyền dùng lực lôi Tuyết An vào phòng sau đó đẩy ngã cô lên chiếc giường mềm mại, sau đó anh lấy 2 chiếc còng sắc ở dưới đầu giường đeo vào cho cô.
"Đồ điên, đồ thần kinh, anh bỏ tôi ra."
Cô không ngừng vùng vẩy nhưng sức lực có hạn không thể chống đối lại anh, dường như trong căn phòng này, chiếc còng sắc ấy đã là ám ảnh tâm lý đối với Tuyết An và đặc biệt nhất là Cố Quyền.
Thấy Tuyết An kịch liệt phản kháng như vậy làm cho máu điên trong người Cố Quyền nổi dậy, anh quay sang bóp chặt cổ của cô ghì chặt xuống giường.
"Em câm miệng lại cho tôi."
"Ưm... khó... khó thở."
Y thức được bản thân dùng sức quá sức khiến Tuyết An suýt nữa tắt thở anh mới dần dần thả lỏng, Anh cuối thấp người nâng Tuyết An ngồi dậy, sau đó ôm chầm lấy cô vùi đầu vào hõm cổ hít sâu cảm nhận hương thơm từ người cô.
"Lần sau không được chọc tôi tức giận nữa hiểu không."
Tuyết An nức nở nói không thành lời. Cảm nhận được cái gật đầu của cô Cố Quyền lại càng ôm chặt Tuyết An hơn sợ cô sẽ chạy trốn khỏi anh, không để anh tìm thấy cô nữa.
"Hừ, tôi thật sự muốn vấy bẩn em."
Cảm nhận được da thịt hai người dán chặt nhau làm cho con mảnh thú trong người của anh ***** **** đến khó chịu.
"Tại... tại sao chứ."
Không thể hiểu hết trong câu "tại sao" của Tuyết An hỏi về vấn đề gì, anh cũng bỏ qua không màn đến, dù có thế nào thì Tuyết An vẫn mãi mãi là của anh.
"Tôi không nỡ vấy bẩn em nhưng nếu em không nghe lời thì đừng trách tôi nhuộm đen thân thể lẫn tâm hồn em.
Tiếng giày da vọng xuống sàn nhà lạnh lẽo người đàn ông dần dần bước lại gần căn phòng ở cuối dãy hành lang. Tiếng nói của anh ta trầm ấm nhưng cũng không kém phần lạnh lẽo khiến Tuyết An đang trốn dưới chiếc bàn làm việc ở nơi hắn đang chuẩn bị đi đến phải sởn gai ốc.
"Cạnh."
"An An em trốn cho kỉ vào nhé, để tôi tìm ra được thì em biết hậu quả rồi đấy."
Tiếng mở cửa và tiếng chân của người đàn ông càng ngày càng lại gần nhịp tim của Tuyết An liền tăng vọt, cô dùng răng cắn vào một bên tay của mình để kìm hãm sự sợ hãi. Anh ta đi vòng vòng trong căng phòng ngày càng tiến lại gần chỗ Tuyết An đang ẩn nấp. Bước chân của người đàn ông khựng lại trước mặt Tuyết An, trong khoảnh khắc đó cô sợ hãi ép sát thân mình vào trong gốc bàn.
"Bé con chắc em không có ở đây rồi."
Anh ta cười một cách điểu cợt rồi lại quay đi.
Tuyết An nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi ra ngoài kèm theo đó là tiếng đóng cửa. Cô hạ mình thở phào nhẹ nhõm, từ từ đẩy chiếc ghế trước mặt mình để chui ra ngoài.
Tuyết An vừa đứng dậy ngước mặt lên thì đập vào mắt cô là khuôn mặt của người đàn ông đang tìm kiếm mình suốt cả buổi sáng hôm nay.
Khuông mặt Tuyết An tái nhợt không còn một giọt máu.
"Anh... anh..."
Tuyết An lấp bấp mãi mới gọi được một tiếng, anh ta chợp mắt nhẹ nhìn bé con đang run rẩy trước mặt mình.
Đáng yêu thật.
"Hửm."
"Cố Quyền... tha cho tôi... tôi sai rồi..."
Tuyết An nhìn anh không có chút gì gọi là tức giận khi phát hiện cô bỏ trốn thì làm nổi sợ hãi trong lòng lại dân lên gấp vạn lận. Tuyết An quỳ xuống hai bàn tay xoa xoa vào nhau sợ hãi nói không nên lời.
"Sai thì phải bị phạt đúng không."
Lời nói của anh có chút ma mị, vừa nói xong Cố Quyền lập tức túm lấy tóc của Tuyết An lôi cô đứng lên sau đó kéo cô trở về lại phòng.
_________
"Rầm."
Cánh cứa lập bực mở ra Cố Quyền dùng lực lôi Tuyết An vào phòng sau đó đẩy ngã cô lên chiếc giường mềm mại, sau đó anh lấy 2 chiếc còng sắc ở dưới đầu giường đeo vào cho cô.
"Đồ điên, đồ thần kinh, anh bỏ tôi ra."
Cô không ngừng vùng vẩy nhưng sức lực có hạn không thể chống đối lại anh, dường như trong căn phòng này, chiếc còng sắc ấy đã là ám ảnh tâm lý đối với Tuyết An và đặc biệt nhất là Cố Quyền.
Thấy Tuyết An kịch liệt phản kháng như vậy làm cho máu điên trong người Cố Quyền nổi dậy, anh quay sang bóp chặt cổ của cô ghì chặt xuống giường.
"Em câm miệng lại cho tôi."
"Ưm... khó... khó thở."
Y thức được bản thân dùng sức quá sức khiến Tuyết An suýt nữa tắt thở anh mới dần dần thả lỏng, Anh cuối thấp người nâng Tuyết An ngồi dậy, sau đó ôm chầm lấy cô vùi đầu vào hõm cổ hít sâu cảm nhận hương thơm từ người cô.
"Lần sau không được chọc tôi tức giận nữa hiểu không."
Tuyết An nức nở nói không thành lời. Cảm nhận được cái gật đầu của cô Cố Quyền lại càng ôm chặt Tuyết An hơn sợ cô sẽ chạy trốn khỏi anh, không để anh tìm thấy cô nữa.
"Hừ, tôi thật sự muốn vấy bẩn em."
Cảm nhận được da thịt hai người dán chặt nhau làm cho con mảnh thú trong người của anh ***** **** đến khó chịu.
"Tại... tại sao chứ."
Không thể hiểu hết trong câu "tại sao" của Tuyết An hỏi về vấn đề gì, anh cũng bỏ qua không màn đến, dù có thế nào thì Tuyết An vẫn mãi mãi là của anh.
"Tôi không nỡ vấy bẩn em nhưng nếu em không nghe lời thì đừng trách tôi nhuộm đen thân thể lẫn tâm hồn em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.