Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 21: Lục Gia

Khắc Kinh

13/04/2023

Sự trở lại của Lục An Tràm không ai biết, gia đình Lục gia vẫn giữ cuộc sống bình thường, đôi khi không có cô có một vài người còn thấy vui vẻ thoải mái hơn.

Lục Anh chạy xuống sảnh nhà vui vẻ ngâm bài hát, hôm qua là tiệc đính hôn của cô và Trương Kỳ, chờ đợi dài như thế cuối cùng cô cũng thành công khiến anh trở thành người của mình. Bàn tay giơ lên nhìn xét chiếc nhẫn đeo trên tay mình, cười vui vẻ mà vuốt ve chiếc nhẫn.

"Tiểu Anh mau xuống thôi, Tiểu Kỳ đã đến rồi."

Hôm nay mọi người trong nhà hai bên chuẩn bị ăn bữa cơm gia đình, coi như đôi bên bắt đầu kết thành thông gia.

Lục Anh bước vào trở nên thận trọng vô cùng biết giữ mình, cô cười nhẹ: "Con chào ba mẹ, chào anh."

Chỉ mới đính hôn thôi mà đã gọi ba mẹ thuận miệng như vậy rồi.

Ba mẹ Trương Kỳ cũng không mấy là thích cô gái này, không phải vì vụ việc kia thì họ sẽ không cho cô nàng này bước vào làm dâu nhà Trương gia.

Trương Kỳ mím môi không đáp, chỉ tiện tay kéo ghế coi như là lịch sự trước mặt trưởng bối.

Cô không thấy phản ứng của ba mẹ anh khoé môi cứng đờ, nghe tiếng ho của mẹ mình cô hoàn hồn lại.

"Tiểu Kỳ đã kéo ghế cho con rồi còn không mau ngồi xuống."

Lục Anh ngồi xuống, liền tặng cho anh một nụ cười: "Anh thật tốt với em."

Khi Lục An Tràm mất tích thì bên Trương gia cũng đề nghị giải trừ hôn ước, Lục Anh cũng vì thế quyết liệt quấn lấy Trương Kỳ không buông, sau một khoảng thời gian không mấy khả quan cô bắt gặp anh nhiều lần qua lại với những cô gái xinh đẹp khác, bọn họ đều xinh hơn cô, do mù quáng cô đã xảy ra tình một đêm với anh và bị báo chí tung tin, nhờ sự việc đó mà hai bên liền làm buổi tiệc đính hôn.

Trong lúc bàn ăn đang yên tĩnh thì lại nghe tiếng bước chân đang gần đến, tiếng giày cao gót dứt khoát phát ra âm thanh "cộc cộc".

"Nhị tiểu thư!"

Người giúp việc hét lên trên bàn ăn nghe xong cũng giật mình một phen, mắt đồng loạt ngước lên.

Lục An Tràm tháo kính cười nhẹ gật đầu với dì giúp việc: "Dì vẫn khoẻ chứ?"

Người giúp việc cũng đã ngớ người ra: "Khỏe... Tôi vẫn khoẻ!"

Ông Lục cũng hết sức bất ngờ, liền đứng dậy bước đến, giọng không dám tin: "Tiểu Tràm?"

Cô cong môi dang tay ôm ông một cái: "Ba."

Ông Lục mừng rỡ đến hốc mắt cũng đỏ lên, ông nâng tay xoa đầu cô: "Con đã đi đâu thế hả? Đã một năm qua con đã đi đâu? Ta... Ta kiếm con nhưng vẫn không được..."

Lục An Tràm mím môi, cô xoa tay an ủi ông: "Con vẫn tốt không sao hết, ba đừng lo."

Mẹ con Lục Anh như chết lặng tại sao, nét mặt thoáng chốc thay đổi, chuyện gì vẫn? Sao cô ta lại về được đây? Do sợ bị nghi ngờ sau đó cũng nhanh đến mà mừng rỡ.

"Tốt quá! Cuối cùng con cùng về."

Lục Anh sợ hãi mà cố bình tĩnh ôm lấy cô: "Em gái... Mừng em đã về."

Lục An Tràm nhếch môi cũng rất phối hợp với hai người: "Cảm ơn."

Nhìn cô gái trước mặt mới đã qua một năm thôi khuôn mặt vóc dáng lại kiều mị sang trọng, như một đồ sứ quý giá được bảo tồn rất kỹ, cả người toát lên sự quý phái như con nhà quyền quý chân chính.

"Mọi người ăn đi.", Cô cười nhẹ cất tiếng.

Bên Trương gia cũng vì sự xuất hiện đột ngột của nhị tiểu thư này mà giật mình cũng không kém, người mà Trương gia muốn đương nhiên phải là nhị tiểu thư xinh đẹp đài cái như thế này.

Lục Anh liếc nhìn, người run lên nhưng lại không thấy cô nhắc đến chuyện gì, bỗng thở nhẹ người ra, cô âm thầm cười nhẹ, cũng đúng một năm nó bị bọn đó bắt đi ai biết được đã xảy ra chuyện ghê tởm gì, sau nó có thể dám nói ra được. Với lại cô với Trương Kỳ cũng đã đính hôn nên nó về đây thì cũng chẳng có ít gì.

"Năm qua con sống thế nào?"

Lục An Tràm khẽ đáp với ông: "Tốt ạ, ba nhìn xem con có bị thương nơi nào đâu."

Ông Lục gật đầu, có một vài lời không tiện hỏi trước mặt người ngoài, nên ông không hỏi gì quá nhiều cũng không hỏi năm qua xảy ra chuyện gì.

Trong lúc bàn ăn có chút quái lạ, thì một người mặc đồ đen lạ mặt bước vào, thái độ rất cung kính.

"Bà chủ."

Lục An Tràm quay lại: "Chuyện gì?"

Trợ lý Từ đưa điện thoại đến, cô nhận lấy, liền áp điện thoại lên tai.

"Sao không bắt máy?"

Nghe được giọng nói bên kia, cô đứng lên xin phép ra ngoài, khi đi cô dặn dò: "Cậu ra xe đợi tôi trước đi."

"Em bỏ điện thoại ở khách sạn rồi, không mang theo."

Giọng Mai Cẩn Nghiêu không vui: "Lần sau phải mang theo, lỡ có chạy gì xảy ra thì phải làm sao?"



"Ồ, đã biết.", Cô thấy thế hỏi tiếp: "Tiểu Đồ với Tiểu Thừa đang làm gì thế anh?"

Anh liếc mắt nhìn qua: "Đã ngủ.", Hằng ngày anh đều mang bọn trẻ đến công ty, đặt trong phòng làm việc anh từ sáng cho đến khi kết thúc công việc.

"Không nhớ anh?"

Lục An Tràm bật cười: "Nhớ mà."

"Nhớ, mà lại chẳng thấy em điện hỏi han chồng em câu nào, Tràm Tràm chữ nhớ em nói ra không thấy ngượng miệng sao?"

Bỗng cô nghẹn họng, nhưng rất nhanh lên tiếng khe khẽ mà lấy lòng anh: "Thật sự nhớ anh mà, cho nên đừng tức giận, sau khi trở về em sẽ thơm thơm anh nhé?"

Mai Cẩn Nghiêu buồn cười, thấy cô dỗ anh không khác gì dỗ trẻ, thế anh cũng không so đo với cô nhóc này làm gì: "Được."

Nói được một lúc thì kết thúc cuộc gọi, khi vào thì mọi người đã ngồi ở trong sảnh, cô đi lại gần: "Con phải đi rồi."

"Đi đâu?", Ông Lục hỏi: "Về nhà con còn muốn đi đâu nữa?"

"Con trở lại khách sạn."

Ông Lục lên tiếng không đồng ý: "Có nhà con không ở đến khách sạn làm gì? Còn nữa cậu vừa rồi là ai?"

Lục An Tràm chợt nhớ: "Trợ lý của cô."

Nghe được lời thẳng thừng thế này ai cũng giật mình, cô gái này tuổi còn nhỏ mà đã làm ăn chuyện gì rất lớn sao mà lại được trợ lý kè cặp bên cạnh.

Bên Trương gia càng nhìn thì càng ưng, bà Trương lên tiếng hỏi: "Tiểu Tràm con cũng học năm nhất rồi nhỉ?"

Cô cười lịch sự lắc đầu với bà: "Không, con đang thực tập trong công ty nhiếp ảnh."

Trương Kỳ đưa ánh mắt khó tin nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.

"Công ty nào?"

Ông Lục nhìn con gái nhỏ nhà mình, lòng tự hào không thôi.

"Dạ, không phải ở đây."

Lục Anh bèn cất giọng khoe khoang: "Phải chi hôm qua em về sớm thì có thể dự lễ đính hôn của chị và Trương Kỳ rồi."

Cô nhìn qua người mà Lục Anh đã thích, ừm bên ngoài cũng coi như là nằm trong top những người đẹp đi, vẫn là chồng cô đẹp hơn, từ đầu tới chân không có chỗ nào để chê chồng cô được.

"Vậy thì chúc mừng anh chị.", Lục An Tràm cứ thấy cô ta vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, cô cúi đầu cười nhẹ.

Trước lúc đi cô báo một tin cho mọi người biết: "À con cũng đã kết hôn rồi."

???

Ai cũng trợn tròn mắt, cả người chấn động một phen.

"Kết hôn?"

Cô gật đầu với ông Lục: "Vâng, à con còn có việc hôm nào rảnh sẽ về đây.", Lục An Tràm lễ phép: "Con xin phép."

Đúng là đã kết hôn, còn thấy chiếc nhẫn trên tay đó còn đẹp hơn chiếc nhẫn trên tay mình, Lục Anh cắt răng sau đó bật cười, đắc ý nói: "Thì ra một năm qua không về nhà là vì đàn ông, đã vậy còn âm thầm kết hôn. Chưa đủ mười tám đã bỏ nhà theo trai, nhị tiểu thư Lục gia này gan lớn nhỉ."

Ông Lục quay qua trừng mắt, cô biết điều cúi đầu xuống.

Lục An Tràm đã xoay người đi nhưng lại nghe được câu châm biếm phía sau mình, cô chỉ cong môi nhưng không quay đầu nhìn lại. Cô đính hôn thì đã sao?

Để tôi coi hai mẹ con các người còn đắc ý được bao lâu, tưởng chuyện xấu mình làm là có thể giấu nó mãi mãi sao.

Bà Lục kéo con gái mình vào phòng: "Phải làm sao đây? Con nhỏ đó sao lại trở về đây được?"

Lúc đó cô chắc chắn nó đã bị bắt đưa đi rồi, còn chuyện tại sao nó trở về được thì hiện tại không ai biết, Lục Anh không sợ hãi gì, xoay mặt qua cười: "Mẹ à, nó vừa nói đã kết hôn rồi đấy? Chắc nó đang làm vợ bé của ông nào đó thôi, mẹ nghĩ xem nó bị đám côn đồ bắt đi sẽ dễ dàng mà trốn thoát được? Trừ khi đã qua tay nhiều đàn ông sử dụng rồi... Ôi kinh tởm."

Nghe nói vậy bà Lục cũng suy nghĩ lại, sau đó khá an tâm hơn: "Nó đã về rồi thì con phải giữ chặt người của mình."

Mối lo ngại này cô không thể bỏ qua, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của con nhỏ đó sợ Trương Kỳ bị con hồ ly đó dụ dỗ, vẫn nên đề phòng thì hơn.

"Giấu được bao nhiều thì giấu, chuyện này bể ra ba con sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó không ai cứu chúng ta đâu."

Lục Anh thở dài: "Mẹ yên tâm, con sẽ có cách nắm thóp con nhỏ đó, nó tuyệt đối không dám hé răng."

...

Chuyện cô thực tập công ty nhiếp ảnh vẫn chưa nói cho anh biết, cô đã nộp hồ sơ vào và cũng đợi ngày trở lại mới nói cho anh nghe.

Vừa vào khách sạn cô liền leo lên giường mở lop top lên, màn hình lớn bất ngờ xuất hiện gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.

"Đang làm sao?"



"Ừm."

"Em có làm phiền anh không?", Cô nhìn anh dò xét.

Mai Cẩn Nghiêu buông bút, nhìn gương mặt nhỏ trong màn hình lớn, người anh thả lỏng: "Không phiền."

Cô gật đầu, nhất thời hỏi: "Anh đem hai con đến đó không bị gì đấy chứ?"

"Anh là chủ tịch, có thang máy riêng."

Nghe xong cô thở phào yên tâm, để bên đó biết anh đã có con thì thế nào cô cũng sẽ bị bọn người moi ra.

Do cô nằm úp sấp nên không chú ý đến cổ áo bị chùng xuống của mình, còn định hỏi hai đứa nhỏ còn chưa kịp nói cô đã bị đôi mắt đối phương làm cho kinh ngạc: "Sao anh nhìn em đáng sợ như vậy?"

Mai Cẩn Nghiêu thu mắt lại, giọng có chút khàn khàn nói: "Đừng quyến rũ anh, anh không chịu nổi sẽ lập tức bay ngay qua đó làm chết em."

Cô giật mình mà nhìn xuống, mới hoảng hốt lấy tay che cái áo rộng thùng thình lại, hẹn quá hoá giận: "Anh nhìn bậy!"

"Ngay tầm mắt.", Lời nói vô tội.

Cô ngại không biết đem mặt giấu đi đâu, trực tiếp úp mặt xuống gối mềm, cứ thế để cho anh nhìn đỉnh đầu của mình. Nghe giọng cười nhẹ như gió xuân phát ra từ đỉnh đầu cô, biết anh cười nhạo mình.

"Hình như không phải là lần đầu tiên anh nhìn cơ thể em..."

Lục An Tràm bật đầu dậy, gấp gáp chặn lời anh: "Không cho anh nói!"

"Được, không nói."

Vẫn còn đang ngại ngùng thì gương mặt đột nhiên phóng diện gần sát màn hình, Lục An Tràm hoảng loạn một cái đóng sầm lop top lại.

Mai Cẩn Nghiêu đang chồm người đến, tay cầm xấp tài liệu khẽ liếc nhìn màn hình tay chợt khựng lại, bỗng nhận ra được gì đó môi mỏng nhếch nhẹ.

Cô bên đây lăn lộn trên giường vò đầu bứt tóc, không ngừng mắng chửi mình trong lòng, đang yên đang lành anh kê mặt đến làm gì chứ, khiến cô sợ chết khiếp. Lục An Tràm đang chán nản chính mình, bị u mê cái nhan sắc lạnh lùng kiêu ngạo đó, còn bị anh hút hồn nữa mới chỉ gần một chút mà cô đã không chịu nổi.

Mê trai!!!

Mà nghĩ lại cô chính là vợ anh mà? Như vậy thì có làm sao đâu?

"Bà chủ..."

Cửa phòng bị gõ mới kéo suy nghĩ cô lại, Lục An Tràm xỏ dép đi ra mở cửa.

"Cậu gọi tôi?"

Trợ lý Từ gật đầu: "Đến giờ phải ăn rồi ông chủ vừa mới gọi cho thần, căn dặn phải quan sát đủ bữa ăn cho bà chủ không thể thiếu bữa nào."

Lục An Tràm hơi bất mãn, anh vẫn như vậy giám sát bữa ăn cô rất chặt chẽ, hiện giờ về đến thành phố B cũng không thoát được.

"Tôi và cậu nên trao đổi một chút."

Trợ lý Từ gật đầu.

Cô ho nhẹ: "Cậu có nghe lời tôi không?"

"Nghe."

"Giữa tôi và ông chủ cậu thì cậu chọn nghe lời người nào?"

Bỗng chốc bên ngoài hành lang không còn nghe âm thanh nào cả, Lục An Tràm vuốt mũi: "Khó nói?"

"Thần nghe cả hai."

"Nhưng hiện tại cậu đang đi theo tôi, cho nên cậu phải nghe lời tôi còn về phần ông chủ của cậu thì nên dạt sang một bên đi. Ngay bây giờ tôi chính là chủ của cậu, nên phải nằm trong phạm vi của tôi kiểm soát, tôi ra lệnh từ nay trở đi cậu không được nghe lời ông chủ bên thành phố S kia.", Lục An Tràm mạnh mẽ nhấn mạnh: "Nghe rõ không?"

Trợ lý Từ gật đầu sau đó đưa điện thoại ra trước mặt: "Ông chủ."

Lục An Tràm cứng đờ, khẽ lùi lại suýt trẹo chân, cô chống đỡ thân mình vào cánh cửa, mắt ngước nhìn trợ lý trước mặt, bàn tay nâng lên run rẩy mà cầm lấy điện thoại, nghiến răng mắng thầm một câu.

"Định dạt sang như thế nào?"

Cô nuốt nước bọt, rất nhanh trấn tĩnh lại tinh thần, giọng hết sức bình thản xem như không có chuyện gì: "Anh nói gì? Alo?", Nghe được câu nói bên kia, nhưng lòng vẫn rất vững: "Alo... Trợ lý Từ điện thoại hỏng rồi..."

Lục An Tràm cúp máy, ném điện thoại vào lòng trợ lý Từ, sau đó trừng mắt với cậu ta: "Tạo phản!", Rầm, trực tiếp đóng cửa lại.

"Ông chủ điện thoại thần vẫn hoạt động bình thường."

Nghe được câu nói bên ngoài cửa, cô đặt tay lên ngực mình hít sâu một hơi, đã nói xấu còn bị nghe thấy, nhưng mấy người thuộc hạ này lại rất chung thành, nghe lời cô sao?

Không nên tin tưởng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Sinh Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook