Chương 15
Dy Giai
20/10/2024
Chu Thanh Hạ đến giữa trưa cô mới quay về tiệm hoa của bà Lưu, cô không biết sự hiện diện của Thẩm Dục Thần cùng theo cô đến đây, cũng trò chuyện với mẹ cô.
Cũng đã lập ra lời hứa với mẹ cô rằng sẽ bảo vệ cô.
Ở tiệm hoa cô phụ bà Lưu bó hoa cho khách, Tiểu Hi cũng tan học về đến nhà vừa thấy cô liền vui vẻ nhảy cẩn lên chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Hạ Hạ về rồi, em đợi chị lâu lắm đấy” Lưu Thần Hi là đứa cháu của bà Lưu, thằng bé trước đây rất nghịch bây giờ đã cao rồi, đã ra dáng một thiếu niên rồi.
Cô cầm lấy balo cho Tiểu Hi “Nói xem đợi chị làm gì?”
“Tất nhiên muốn cho chị xem một thứ em vừa có được.” Tiểu Hi cười cười lấy trong túi ra lá thư màu hồng nhạt đưa cho cô.
“Là một bạn nữ cho em đấy, mấy hôm trước bạn ấy đến xem em đá bóng hình như không cùng trường cho nên em không thấy bạn ấy.”
Cô gật đầu “Không ngờ thằng nhóc nhà em cũng được viết thư cho à.”
“Em có giá lắm đấy, mọi người đều khen em đẹp trai mà.” Tiểu Hi bĩu môi tự tin nói với cô.
Chu Thanh Hạ bật cười gật đầu “Không được yêu sớm đâu, đừng để bà em lo lắng.” Cô không muốn Lưu Thần Hi sa sút, bởi vì sau lưng thằng bé này vẫn còn bà.
Yêu sớm không tốt, nếu trải nghiệm không tốt sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ sau này rất nhiều, tệ nhất sẽ mang theo suy nghĩ không tốt về tình yêu mà cả đời cũng không thể hiểu được.
Tiểu Hi gật đầu, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, cả năm mấy dịp được gặp nhau cho nên phải nhân lúc cô còn ở thôn mà kể cho cô nghe, chỉ là lúc nào cậu bé cũng thấy được chị gái xinh đẹp này của cậu chưa từng vui vẻ, chị ấy vẫn thường xuyên khóc cho nên đôi mắt đã đỏ thành thế này rồi.
Ngược lại ở công ty Từ Tước Lâu đợi cả buổi cũng chẳng thấy cô đi làm, anh có chút bức rức gọi điện không nhấc máy, cũng không đến công ty anh cầm chặt điện thoại trong tay. Đứng trên toà cao nhất của công ty nhìn xuống bên dưới nhưng tâm trí anh lại ở nơi khác.
Trợ lý Ngu thở không ra hơi sáng sớm đã gặp phải anh công việc ở công ty còn chưa kịp làm xong đã phải chạy đi tìm cô gái mà sếp anh luôn cho là kẻ thù, nhanh chân đi đến chỗ anh đưa cho anh sấp giấy anh ta vừa điều tra được.
“Luật sư Chu! Cô ấy đến thôn Lãng cho nên không đến công ty thưa sếp.” Anh ta vừa thở vừa giải thích cho anh nghe chuyện cô không đến công tỷ làm việc.
Anh cầm lấy chỉ nhìn vào nơi ghi địa chỉ tùy tiện nhíu mày hỏi “Đến đó làm gì? Cô ấy có người quen ở đó sao.” Anh chưa từng nghe cô nhắc về người thân nào ở thôn này, hơn nữa thôn này cách khá xa Bắc Thành thì cô có việc gì ở đó chứ.
Sâu thẳm bên trong vừa thắc mắc lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì không phải cô chạy trốn cũng không phải vứt bỏ lại anh, đôi mắt của Từ Tước Lâu hiện lên sự dịu dàng le lói không dễ nhìn thấy.
“Luật sư Chu mỗi năm đều đến đây, theo những gì tra được có lẽ là đến thăm người thân.” Trợ lý Ngu gật gù nói cho anh biết.
Từ Tước Lâu gật đầu, anh vừa để hồ sơ xuống cầm lấy áo vest rồi lái xe đến thôn Lãng tìm Chu Thanh Hạ, là hôm qua anh không chú ý cho nên anh lại quên mất cô sẽ sống cùng anh, cũng quên mất cô vừa bị Bùi Vân gây sự lại còn lớn tiếng với cô.
Rời khỏi công ty còn chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Liếc mắt nhìn xuống màng hình mới thấy là mẹ anh gọi đến, Từ Tước Lâu vừa đảo mắt để đánh lái vừa ấn điện thoại để nghe.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã lên tiếng.
“Về nước rồi cũng không định quay về nhà sao? Thằng nhóc nhà con bận đến mức quên hết phép tắc rồi hả?”
Tâm trạng của anh trở nên khó chịu, nhưng lại lễ phép đáp lại lời mẹ mình “Con xin lỗi, nhưng hôm nay con có việc bận cuối tuần con sẽ về Từ Gia có được không?”
“Về Ngay Lập Tức!” Mẹ anh ở đầu dây bên kia lớn tiếng giọng bà hình như cũng có chút tức giận.
“Mẹ! Con thật sự rất bận.”
“Từ Tước Lâu mẹ cho con một tiếng để có mặt ở nhà.” Mẹ anh nói xong ngay lập tức cúp máy, không cho anh cơ hội nào để từ chối.
Anh thở dài bất lực vòng xe lái về Từ Gia, bà ấy vẫn luôn như vậy luôn ép người khác phải theo ý mình từ trước đến bây giờ chỉ có Từ Vũ là bà ấy cưng chiều rất ít khi ép anh ấy theo khuôn khổ.
Ngược lại anh lại bị ép như một con cờ không thể làm được gì, vì lý do đó mà từ bé anh đã thích ở cùng ba hơn, ông ấy vẫn sẽ để anh thoải mái nhưng phải theo quy tắc cũng rất nghiêm khắc.
Không được quyền quyết định cũng không được đưa ra lựa chọn cho riêng mình, anh chỉ có thể tuân theo ý bà ấy.
Cũng đã lập ra lời hứa với mẹ cô rằng sẽ bảo vệ cô.
Ở tiệm hoa cô phụ bà Lưu bó hoa cho khách, Tiểu Hi cũng tan học về đến nhà vừa thấy cô liền vui vẻ nhảy cẩn lên chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Hạ Hạ về rồi, em đợi chị lâu lắm đấy” Lưu Thần Hi là đứa cháu của bà Lưu, thằng bé trước đây rất nghịch bây giờ đã cao rồi, đã ra dáng một thiếu niên rồi.
Cô cầm lấy balo cho Tiểu Hi “Nói xem đợi chị làm gì?”
“Tất nhiên muốn cho chị xem một thứ em vừa có được.” Tiểu Hi cười cười lấy trong túi ra lá thư màu hồng nhạt đưa cho cô.
“Là một bạn nữ cho em đấy, mấy hôm trước bạn ấy đến xem em đá bóng hình như không cùng trường cho nên em không thấy bạn ấy.”
Cô gật đầu “Không ngờ thằng nhóc nhà em cũng được viết thư cho à.”
“Em có giá lắm đấy, mọi người đều khen em đẹp trai mà.” Tiểu Hi bĩu môi tự tin nói với cô.
Chu Thanh Hạ bật cười gật đầu “Không được yêu sớm đâu, đừng để bà em lo lắng.” Cô không muốn Lưu Thần Hi sa sút, bởi vì sau lưng thằng bé này vẫn còn bà.
Yêu sớm không tốt, nếu trải nghiệm không tốt sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ sau này rất nhiều, tệ nhất sẽ mang theo suy nghĩ không tốt về tình yêu mà cả đời cũng không thể hiểu được.
Tiểu Hi gật đầu, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện, cả năm mấy dịp được gặp nhau cho nên phải nhân lúc cô còn ở thôn mà kể cho cô nghe, chỉ là lúc nào cậu bé cũng thấy được chị gái xinh đẹp này của cậu chưa từng vui vẻ, chị ấy vẫn thường xuyên khóc cho nên đôi mắt đã đỏ thành thế này rồi.
Ngược lại ở công ty Từ Tước Lâu đợi cả buổi cũng chẳng thấy cô đi làm, anh có chút bức rức gọi điện không nhấc máy, cũng không đến công ty anh cầm chặt điện thoại trong tay. Đứng trên toà cao nhất của công ty nhìn xuống bên dưới nhưng tâm trí anh lại ở nơi khác.
Trợ lý Ngu thở không ra hơi sáng sớm đã gặp phải anh công việc ở công ty còn chưa kịp làm xong đã phải chạy đi tìm cô gái mà sếp anh luôn cho là kẻ thù, nhanh chân đi đến chỗ anh đưa cho anh sấp giấy anh ta vừa điều tra được.
“Luật sư Chu! Cô ấy đến thôn Lãng cho nên không đến công ty thưa sếp.” Anh ta vừa thở vừa giải thích cho anh nghe chuyện cô không đến công tỷ làm việc.
Anh cầm lấy chỉ nhìn vào nơi ghi địa chỉ tùy tiện nhíu mày hỏi “Đến đó làm gì? Cô ấy có người quen ở đó sao.” Anh chưa từng nghe cô nhắc về người thân nào ở thôn này, hơn nữa thôn này cách khá xa Bắc Thành thì cô có việc gì ở đó chứ.
Sâu thẳm bên trong vừa thắc mắc lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm bởi vì không phải cô chạy trốn cũng không phải vứt bỏ lại anh, đôi mắt của Từ Tước Lâu hiện lên sự dịu dàng le lói không dễ nhìn thấy.
“Luật sư Chu mỗi năm đều đến đây, theo những gì tra được có lẽ là đến thăm người thân.” Trợ lý Ngu gật gù nói cho anh biết.
Từ Tước Lâu gật đầu, anh vừa để hồ sơ xuống cầm lấy áo vest rồi lái xe đến thôn Lãng tìm Chu Thanh Hạ, là hôm qua anh không chú ý cho nên anh lại quên mất cô sẽ sống cùng anh, cũng quên mất cô vừa bị Bùi Vân gây sự lại còn lớn tiếng với cô.
Rời khỏi công ty còn chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Liếc mắt nhìn xuống màng hình mới thấy là mẹ anh gọi đến, Từ Tước Lâu vừa đảo mắt để đánh lái vừa ấn điện thoại để nghe.
Đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã lên tiếng.
“Về nước rồi cũng không định quay về nhà sao? Thằng nhóc nhà con bận đến mức quên hết phép tắc rồi hả?”
Tâm trạng của anh trở nên khó chịu, nhưng lại lễ phép đáp lại lời mẹ mình “Con xin lỗi, nhưng hôm nay con có việc bận cuối tuần con sẽ về Từ Gia có được không?”
“Về Ngay Lập Tức!” Mẹ anh ở đầu dây bên kia lớn tiếng giọng bà hình như cũng có chút tức giận.
“Mẹ! Con thật sự rất bận.”
“Từ Tước Lâu mẹ cho con một tiếng để có mặt ở nhà.” Mẹ anh nói xong ngay lập tức cúp máy, không cho anh cơ hội nào để từ chối.
Anh thở dài bất lực vòng xe lái về Từ Gia, bà ấy vẫn luôn như vậy luôn ép người khác phải theo ý mình từ trước đến bây giờ chỉ có Từ Vũ là bà ấy cưng chiều rất ít khi ép anh ấy theo khuôn khổ.
Ngược lại anh lại bị ép như một con cờ không thể làm được gì, vì lý do đó mà từ bé anh đã thích ở cùng ba hơn, ông ấy vẫn sẽ để anh thoải mái nhưng phải theo quy tắc cũng rất nghiêm khắc.
Không được quyền quyết định cũng không được đưa ra lựa chọn cho riêng mình, anh chỉ có thể tuân theo ý bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.