Chương 61
Mạch Hương Kê Ni
11/06/2024
—
Chìm vào giấc ngủ trong mùi pheromone của Cố Quân Trì, sau đó tỉnh dậy trong mùi pheromone của Cố Quân Trì.
Âm thanh vận hành của điều hoà mới nhẹ nhàng và ổn định, Ôn Nhiên mở mắt ra ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu sang nhìn đồng hồ báo thức nhỏ, 7 giờ 10 phút. Cậu cẩn thận ngồi dậy khỏi cánh tay của Cố Quân Trì, xuống giường đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Vẫn mua mấy loại khác nhau như thường lệ, ông chủ tiệm bán đồ ăn sáng vừa bỏ vào túi cho cậu vừa nói: “Hôm qua đã muốn hỏi rồi, sao đột nhiên sức ăn trở nên nhiều như vậy, có phải là đặc biệt mang cho ai không?”
Ôn Nhiên chọc vào mã QR trên màn hình để trả tiền, nói không rõ ràng: “Vâng, mang cho bạn ạ.”
Ông chủ mắt sáng như đuốc: “Hôm nay không phải là thứ bảy à, sao vẫn phải mang vậy, bạn ở nhà con hả?”
“Ở nhờ, ở nhờ hai ngày ạ.” Ôn Nhiên nhận lấy đồ ăn sáng, xách xong là chạy đi luôn.
Về đến nhà, Cố Quân Trì đang thay đồ đứng cạnh giường gấp chăn mỏng lại. Ôn Nhiên đặt bữa sáng lên bàn, đợi Cố Quân Trì đi qua thì nói một câu 'Ăn sáng đi', còn mình thì đi đến đầu giường nằm sấp lên mặt đất, duỗi tay vào gầm giường, chạm đến chiếc hộp gỗ nhỏ được đóng đinh ở mặt sau giường, bấm mở khoá rồi lấy đồ bên trong ra.
Là một cuốn sổ tiết kiệm, một chiếc thẻ ngân hàng, còn có một chiếc ghim cài áo kim cương được bọc lại bằng một miếng vải nhung nhỏ.
Ở một mức độ nào đó mà nói, Ôn Nhiên hẳn là người giàu có nhất trong khu dân cư này, một căn phòng nhỏ cũ nát lại giấu một món châu báu với giá trị chục triệu, chỉ cần gỡ đại một viên kim cương ra cũng đã đủ để cậu bớt phấn đấu lại vài năm, nhưng nếu như vậy thì hẳn là cậu đã bị phát hiện ra vẫn còn sống từ lâu rồi, dù sao thì mỗi một viên trên đó đều có số sê ri.
Nhưng cho dù có bỏ nguyên nhân này đi, Ôn Nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm như vậy.
Dựa vào học bổng, tiền thưởng thi đấu và tiền lương, cậu vẫn trả hết chi phí y tế và gánh vác tất cả khoản chi tiêu trong sinh hoạt, hơn nữa còn sắp sửa tích góp được số tiền tiết kiệm gần sáu con số. Từng dãy số được tích luỹ đúng hạn trong sổ tiết kiệm và từng viên kim cương trên chiếc trâm cài không có sự phân chia cao thấp, chính là giá trị của sự tự trưởng thành của cậu.
Chiếc ghim cài này đối với cậu mà nói không phải là đắt tiền, mà chỉ là quý giá thôi.
Cậu chống một tay xuống đất chuẩn bị đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì có cảm giác như bị đánh thuốc mê vào sau gáy, sau một tiếng ầm thì hai tai đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, sau đó là cơn chóng mặt ập đến, tầm nhìn bị chậm lại, cuối cùng trở thành một màu đen kịt —— Đầu cậu như nặng cả ngàn cân, Ôn Nhiên hơi chúi người về trước một chút, đầu chầm chậm kề lên mép giường.
Ước chừng bảy tám giây sau, tầm nhìn dần dần khôi phục lại, Ôn Nhiên chớp mắt, đứng dậy rất chậm, hẳn là do mình nằm sấp thấp quá nhưng lại đứng dậy quá nhanh, dẫn đến không cung cấp đủ máu lên não.
Sau khi gói sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng và ghim cài vào đồ ngủ thì lấy thêm một bộ đồ khác để thay, hành lý của cậu rất đơn giản, đều được nhét vào một chiếc túi màu đen thân thiện với môi trường. Sau đó cân nhắc đến việc ở thủ đô đang là mùa thu, Ôn Nhiên lại lấy thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra phòng khách.
Cố Quân Trì đang trả lời tin nhắn, sau khi Ôn Nhiên đi tới thì hắn đặt điện thoại xuống, hai người ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Nhìn thấy trên bàn có một tấm danh thiếp, là của luật sư kia, Ôn Nhiên hỏi: “Sao cậu lại nhặt nó lên?”
“Sợ sau này cậu cần kiện tụng lại không tìm thấy phương thức liên lạc.”
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lý, cảm ơn.” Sau đó cất tấm danh thiếp vào ngăn kéo nhỏ bên bàn.
Cố Quân Trì vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn cậu vài giây mới trả lời: “Không có gì.”
Ăn sáng xong, thu dọn xong hết rác và rút hết các phích cắm ngoại trừ của chiếc tủ lạnh nhỏ ra, cả hai cùng ra khỏi nhà. Đi dọc theo con hẻm ra bên cạnh đường lớn, một chiếc xe quân dụng đã đậu sẵn ở đó, binh lính ngồi ở ghế phó lái đang đứng bên cạnh xe, sau khi nhìn thấy Cố Quân Trì thì cúi chào, gọi một tiếng “Trung tá” rồi mở cửa hàng ghế sau.
Sau khi lên xe, Cố Quân Trì đặt hành lý của Ôn Nhiên bên cạnh người và dựa vào cửa, sau đó nhận lấy máy liên lạc từ tay binh lính để kiểm tra tin nhắn.
Một tiếng sau thì đến sân bay quân sự, Ôn Nhiên tìm chứng minh thư và hộ chiếu đưa cho Cố Quân Trì cùng mang đi kiểm tra, sau đó cẩn thận nhìn quanh sân bay.
Sau khi Ôn Nhiên quan sát tỉ mỉ mấy phút liền, Cố Quân Trì mang giấy tờ lên máy bay tới, nói: “Ký tên vào.”
Trên tay hắn vẫn đang cầm chứng minh thư quân đội, hộ chiếu và giấy tờ tuỳ nhân của Ôn Nhiên, dường như không có ý định trả lại, Ôn Nhiên thì lo nhìn xung quanh nên cũng quên hỏi hắn lấy lại, gật đầu rồi ký tên, sau đó theo hắn đi lên máy bay quân sự cỡ nhỏ.
Trước khi lên máy bay, Cố Quân Trì nhận được một chồng tài liệu dày từ cấp dưới, sau khi cất cánh, để tránh nhàm chán và quấy rầy công việc của Cố Quân Trì, Ôn Nhiên dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Chẳng bao lâu đã mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, trong lúc lim dim, Ôn Nhiên cảm thấy ánh sáng tối đi, tấm che cửa sổ hình như đã được đóng lại, thay vào đó là ngọn đèn đọc sách màu vàng sẫm, cuối cùng là một tấm chăn mềm mại được đặt rất nhẹ lên trước người.
Thế là cậu chìm vào giấc ngủ càng sâu và càng dễ chịu hơn.
Khi cái đầu “xù lông” vô thức tựa lên vai mình, Cố Quân Trì rời mắt khỏi đống tài liệu và quay đầu sang nhìn.
Trong tiếng ồn trắng vang lên liên tục, Ôn Nhiên ngủ vừa yên lặng vừa không hề đề phòng, lông mi dài cụp xuống, giống như hai đêm bọn họ chung chăn chung gối, nhưng lúc tỉnh dậy, Ôn Nhiên lại thường vô thức để lộ biểu cảm hơi thất thần trong một vài khoảnh khắc, giống như vẫn chưa thể tin rằng bọn họ thật sự đã gặp lại.
Không hề oán trách, không hề phản kháng quyết liệt, Ôn Nhiên chỉ hơi không tin—— Giây phút Cố Quân Trì thật sự cảm nhận được sự 'không tin nổi' này là vào nửa tiếng trước, khi hắn viết xuống hai chữ 'người nhà' trong mục quan hệ của hành khách lên giấy tờ lên máy bay.
Đồng thời, bọn họ còn cùng nhau ký tên vào tờ giấy này, mặc dù khả năng cao là Ôn Nhiên đã không chú ý đến nội dung trên giấy tờ.
Cố Quân Trì cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, vươn tay cầm bút ra, vẽ vài nét lên một bên cổ tay trắng nõn của Ôn Nhiên.
Giống như hồi cấp ba năm đó bay từ thủ đô đến thành phố S tham dự trại hè, Ôn Nhiên ngủ rồi lại dậy, dậy rồi lại ngủ tiếp, lúc hạ cánh là buổi chiều. Cố Quân Trì mở tấm che cửa sổ ra, Ôn Nhiên nhìn ra ngoài, cảm thấy bần thần nửa tỉnh nửa mơ, cậu đã rời khỏi nơi này bảy năm rồi.
Sau khi xuống máy bay và ăn bù bữa trưa ở nhà hàng sân bay, hai người đi xe đến Bệnh viện 195. Suốt chặng đường Ôn Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, so với hình dáng trong trí nhớ, thủ đô thay đổi không nhiều lắm, mọi thứ vẫn còn quen thuộc.
Ôn Nhiên nhìn đến mức hơi mệt, cậu giơ tay lên dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra hoa văn trên cổ tay mình: Một hình bầu dục dẹt, bên trong có chấm hai chấm.
“Cái gì đây?” Cậu giơ tay lên hỏi Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì đang trả lời tin nhắn trên máy liên lạc, liếc mắt nhìn tay cậu một cái: “Hình cậu xăm khi nào vậy?”
“Ai xăm hình mà lại xăm mũi heo?”
“Không phải cậu à?”
Ôn Nhiên thậm chí còn nghi ngờ trên mặt cũng bị vẽ lên, lập tức xích về phía Cố Quân Trì, nhoài người đến vị trí giữa ghế lái và ghế phó lái để soi gương chiếu hậu, soi xong mới yên tâm.
Binh lính đang lái xe không liếc ngang liếc dọc gì, mím chặt môi.
Ôn Nhiên dựa lưng trở lại ghế, quay đầu nhìn góc nghiêng của Cố Quân Trì rồi lại nhìn cái mũi heo trên tay, cuối cùng cũng không lau nó đi.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà Bệnh viện 195, Ôn Nhiên mặc áo khoác vào rồi xuống xe, Cố Quân Trì nói: “Đi gặp Hách Dương trước đã, mấy ngày nay cậu ấy đang trong kỳ mẫn cảm nên bị cách ly.”
Kỳ mẫn cảm của alpha cấp S có thể nói là hiếm thấy, Ôn Nhiên không hỏi nhiều thêm mà gật đầu: “Được.”
Đi thang máy lên đến khu vực phòng bệnh đặc biệt của Khoa Tuyến thể ở tầng 9, Cố Quân Trì xuất trình giấy tờ tùy thân cho cảnh vệ rồi dẫn Ôn Nhiên cùng đi vào.
“Ui cha, đây là ai thế? Chẳng phải là ai đấy sao?”
Giọng nói vừa nghe thấy trong điện thoại hôm qua lúc này lại vang lên ngay trước mặt, rất kỳ dị: “Đây chẳng phải là Trung tá Cố của chúng ta sao, cuối cùng cũng chịu về thủ đô rồi à? Coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, biết đến thăm hỏi anh em tốt đang nằm trên giường bệnh của cậu, tôi....”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngắt quãng ngay khi nhìn thấy omega sau lưng Cố Quân Trì, trơ mắt nhìn nhau với Ôn Nhiên một hồi lâu, cuối cùng Ôn Nhiên vẫn lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cậu.”
“...Chào cậu.” Sắc mặt Hạ Uý trở nên nghiêm túc, đẩy Cố Quân Trì ra, lấy thẻ cảnh sát từ trong túi rồi mở ra đưa đến trước mặt Ôn Nhiên: “Tôi là cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát tối cao của liên minh, hiện đang tạm thời được thuyên chuyển công tác đến tổng cục thủ đô. Nếu như cậu có bất kỳ điều gì cần giúp đỡ, chẳng hạn như bị một vài alpha dùng thủ đoạn cưỡng chế để tiến hành di chuyển thân thể hoặc hạn chế hành động thì đều có thể nói với tôi.”
Thẻ cảnh sát sắp sửa dí vào mặt, thật ra Ôn Nhiên còn đọc không rõ được chữ trên đó, đành phải nói: “Cảm ơn sĩ quan cảnh sát Hạ, là tôi tình nguyện.”
(Cre: Artist @用户一键登录)
Hạ Uý cất thẻ đi, cau chặt mày thở dài: “Xem ra thật sự đã bị ép buộc nghiêm trọng.”
“Bình thường ở cục rảnh lắm nhỉ, nên mới có thời gian học thuộc lời thoại dài như vậy.” Cố Quân Trì vỗ lên ống tay áo chỗ vừa mới bị Hạ Uý đẩy, quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: “Mùi pheromone trong phòng Hách Dương nồng lắm, cậu không tiện đi vào, ở đây đợi tôi.”
“Được.”
Đợi Cố Quân Trì đi rồi, Hạ Uý đột nhiên đi đến trước mặt Ôn Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Lần này quay lại có mang sổ hộ khẩu không?”
Ôn Nhiên: “Hả?”
Không lâu sau Cố Quân Trì đã đi ra, Hạ Uý cười khinh hai tiếng: “Sao rồi, Hách Dương mắng cậu chưa?”
“Cậu ấy bảo tôi chuyển lời là cậu đừng làm phiền cậu ấy nữa.” Cố Quân Trì đi qua giữa Hạ Uý và Ôn Nhiên, tiện tay vòng qua lưng Ôn Nhiên, ra hiệu cho cậu đi về phía trước.
Hạ Uý tiến lên một bước để níu kéo, đi sánh vai với Cố Quân Trì, lẩm bẩm: “Ôn Nhiên bảo cậu ấy không mang sổ hộ khẩu kìa.”
“Sao cậu không hỏi xem Trì Gia Hàn có mang không.”
“Cố Quân Trì, cậu thế này thú vị lắm à?” Hạ Uý thẹn quá hoá giận, quay đầu trở lại khu vực phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi sảnh lớn khu vực phòng bệnh đặc biệt, Ôn Nhiên khó hiểu hỏi: “Sao sĩ quan cảnh sát Hạ lại quan tâm đến sổ hộ khẩu của tôi vậy?”
Cố Quân Trì nhìn về phía trước, nói: “Cớm đều như vậy cả.”
Cùng nhau đi vào thang máy, Cố Quân Trì không ấn nút bấm tầng ngay mà lại nói: “Nếu như vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì hôm nay trước hết không đi gặp ông nội nữa.”
“Đi đi, gặp sớm thì tôi về sớm một chút.” Ôn Nhiên nói: “Thứ tư và thứ năm tuần sau tôi có hẹn kiểm tra sức khỏe.”
Tuần sau vốn dĩ là teambuilding của bộ phận nhưng Ôn Nhiên lại không tham gia, cậu muốn tận dụng thời gian rảnh này để kiểm tra sức khoẻ, hơn nữa so với teambuilding thì cậu bằng lòng làm bán thời gian ở quán bar vài ngày để kiếm thêm ít tiền hơn.
“Làm ở đây đi.” Cố Quân Trì ấn nút: “Sẽ kiểm tra chi tiết dựa trên tình hình và báo cáo khám sức khỏe trước đó của cậu.”
Ôn Nhiên vô thức sờ lên tuyến thể, mấy năm nay cậu luôn làm theo quy trình khám sức khỏe bình thường của omega, chỉ quan sát tổng quát nên vì vậy cũng suýt thì quên mất tuyến thể của mình được cấy ghép nhân tạo, thật ra còn cần tiến hành kiểm tra đặc biệt hơn.
“Vậy thì sẽ vào lúc nào?”
Cố Quân Trì nhìn cậu, nói: “Cũng là thứ tư thứ năm tuần sau.”
“Hoá ra cậu nghèo thật rồi.” Cửa thang máy mở ra, Ôn Nhiên bước ra ngoài: “Giống như người bình thường như tôi, ngay cả kiểm tra sức khoẻ cũng phải hẹn trước.”
“Phải đấy.” Cố Quân Trì trả lời rất điềm tĩnh.
Toàn bộ tầng này là khu vực phòng bệnh VIP. Sau khi đi qua vài cánh cửa, bọn họ đã đến trước phòng bệnh có bảy tám vệ sĩ đang đứng, một trong những vệ sĩ gật đầu với Cố Quân, sau đó mở cửa ra.
Sau khi đi qua huyền quan và phòng khách, ánh mắt chuyển động rồi cuối cùng dừng lại trên người cụ già trên giường bệnh. Cố Quân Trì ôm thắt lưng Ôn Nhiên, để cậu đứng sánh vai với mình.
“Ông nội.” Cố Quân Trì nói: “Lý Thuật đến gặp ông đây.”
Lúc nghe thấy cái tên này, chính Ôn Nhiên cũng phải sửng sốt một lát, sau đó cậu càng nhận ra rõ ràng hơn rằng tất cả đều đã là quá khứ, cậu không còn là Ôn Nhiên mạo danh, không còn là kẻ dối trá gánh vác tội danh bẩn thỉu nữa, cậu là một Lý Thuật mới, độc lập và không mắc nợ ai.
“Ông nội Cố.” Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt đã già đi vài phần của Cố Bồi Văn, gọi ông.
Cố Bồi Văn gật đầu chậm rãi: “Ừ, Lý Thuật.”
“Con ra ngoài trước đây.” Cố Quân Trì vỗ nhẹ lưng Ôn Nhiên rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong tiếng động nhỏ xíu của máy móc đang vận hành, Cố Bồi Văn nhìn chằm chằm vào omega trước mặt. Đã cao hơn rồi nhưng vẫn gầy gò, ngũ quan sạch sẽ và xinh đẹp như bảy năm trước nhưng đôi mắt đã hoàn toàn mất đi sự nhút nhát và dè chừng, không còn là dáng vẻ khi nhìn mình vài giây sẽ sợ hãi nữa mà lại bình tĩnh và thẳng thắn, giống như một cái cây xinh đẹp và vững chãi.
Lẽ ra phải như thế này—— Trước vụ nổ một mình lao vào biển lớn tối tăm, vật lộn với cái chết và ốm đau, mai danh ẩn tích trưởng thành cho đến bây giờ, nếu đã có ý chí và dũng khí to lớn như vậy, đương nhiên sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
“Hai ngày trước Quân Trì mới nói cho ông biết là con còn sống.” Cố Bồi Văn mỉm cười: “Cho nên ông mới hỏi nó xem có thể mời con tới gặp mặt được không.”
Ôn Nhiên gật đầu, hỏi: “Sức khoẻ của ngài vẫn ổn chứ?”
“Tim có chút vấn đề, phải đến bệnh viện đúng hạn để theo dõi mấy ngày, không có trở ngại gì lớn.” Cố Bồi Văn nói: “Ngồi đi.”
Ôn Nhiên ngồi xuống ghế.
“Sau vụ nổ năm đó, Quân Trì đã tìm con rất lâu, lúc đó ông mới nhận ra có lẽ con đối với nó mà nói không chỉ là một omega có độ xứng đôi cao mà thôi.” Cố Bồi Văn dừng lại một lát: “Có lẽ độ phù hợp quá cao sẽ thúc đẩy tình cảm, đánh dấu vĩnh viễn thậm chí có thể đi ngược lại với ý chí của AO và ràng buộc họ lại với nhau, nhưng ông biết rằng không phải là Quân Trì đang tìm omega có độ xứng đôi cao với mình, nó chỉ đang tìm con mà thôi.”
“Con người sẽ luôn có lúc tính toán sai lầm, giống như ông đã tính toán sai về con và Quân Trì, Thừa Dự tính toán sai về Hách Dương. Ván cờ đó đã liên luỵ đến phạm vi quá lớn và quá nhiều người, lúc Quân Trì hôn mê, ông đã đưa ra quyết định bỏ rơi con, đây là lỗi của ông.”
Ôn Nhiên không cảm thấy bất ngờ với điều này, bảy năm trước cậu đã nghĩ thông suốt, câu hỏi kiểm tra về kỳ mẫn cảm đó không chỉ là Cố Quân Trì dành cho mình, mà còn là Cố Bồi Văn dành cho Cố Sùng Trạch. Chỉ là thế cuộc khó lường và sẽ luôn có sai lầm, cậu tình cờ lại là vật hy sinh đứng mũi chịu sào.
“Trong mắt ngài con là người nhà họ Ôn, không đáng để tin tưởng, cũng là một công cụ không quan trọng, bỏ rơi con là chuyện rất bình thường.” Không cần phải xin lỗi, cũng chưa đến mức tha thứ, Ôn Nhiên nói: “Là do con và nhà họ Ôn lừa mọi người trước, cuối cùng dùng đánh dấu vĩnh viễn để chuộc tội, nợ của con đã trả hết rồi.”
“Con không nợ ai cả, ngay từ đầu cũng không cần con phải chuộc tội.” Cố Bồi Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Rõ ràng ngay từ đầu ông đã biết thân phận của con nhưng vẫn vì bệnh của Quân Trì mà ngầm thừa nhận tất cả chuyện này, cuối cùng lại qua loa chẳng màng đến con, con và Quân Trì đều nên trách ông.”
Ôn Nhiên sửng sốt, sau đó thì hiểu ra—— Ngay từ đầu Cố Bồi Văn đã nhìn rõ hành động và mục đích của nhà họ Ôn. Điều này mới là đúng, Trần Thư Hồi làm sao có thể giấu được Cố Bồi Văn, bà và Cố Sùng Trạch chỉ bày đủ mọi cách để đâm đầu vào thứ mà nhà họ Cố đang cần thôi.
“Hoá ra ngài đã biết từ lâu, chỉ là vẫn luôn xem bọn con diễn kịch thôi.” Ôn Nhiên cười trong im lặng. Bây giờ mới hiểu rằng người duy nhất mà cậu thật sự lừa dối từ đầu đến cuối, có lẽ chỉ có mình Cố Quân Trì mà thôi.
“Quân Trì... cũng đã biết từ lâu rồi.”
Cơ thể Ôn Nhiên hơi cứng đờ, vẻ mặt cậu trở nên hơi mờ mịt: “Cái gì?”
—
Trung tá Cố: Không phải đâu...
Chìm vào giấc ngủ trong mùi pheromone của Cố Quân Trì, sau đó tỉnh dậy trong mùi pheromone của Cố Quân Trì.
Âm thanh vận hành của điều hoà mới nhẹ nhàng và ổn định, Ôn Nhiên mở mắt ra ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu sang nhìn đồng hồ báo thức nhỏ, 7 giờ 10 phút. Cậu cẩn thận ngồi dậy khỏi cánh tay của Cố Quân Trì, xuống giường đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Vẫn mua mấy loại khác nhau như thường lệ, ông chủ tiệm bán đồ ăn sáng vừa bỏ vào túi cho cậu vừa nói: “Hôm qua đã muốn hỏi rồi, sao đột nhiên sức ăn trở nên nhiều như vậy, có phải là đặc biệt mang cho ai không?”
Ôn Nhiên chọc vào mã QR trên màn hình để trả tiền, nói không rõ ràng: “Vâng, mang cho bạn ạ.”
Ông chủ mắt sáng như đuốc: “Hôm nay không phải là thứ bảy à, sao vẫn phải mang vậy, bạn ở nhà con hả?”
“Ở nhờ, ở nhờ hai ngày ạ.” Ôn Nhiên nhận lấy đồ ăn sáng, xách xong là chạy đi luôn.
Về đến nhà, Cố Quân Trì đang thay đồ đứng cạnh giường gấp chăn mỏng lại. Ôn Nhiên đặt bữa sáng lên bàn, đợi Cố Quân Trì đi qua thì nói một câu 'Ăn sáng đi', còn mình thì đi đến đầu giường nằm sấp lên mặt đất, duỗi tay vào gầm giường, chạm đến chiếc hộp gỗ nhỏ được đóng đinh ở mặt sau giường, bấm mở khoá rồi lấy đồ bên trong ra.
Là một cuốn sổ tiết kiệm, một chiếc thẻ ngân hàng, còn có một chiếc ghim cài áo kim cương được bọc lại bằng một miếng vải nhung nhỏ.
Ở một mức độ nào đó mà nói, Ôn Nhiên hẳn là người giàu có nhất trong khu dân cư này, một căn phòng nhỏ cũ nát lại giấu một món châu báu với giá trị chục triệu, chỉ cần gỡ đại một viên kim cương ra cũng đã đủ để cậu bớt phấn đấu lại vài năm, nhưng nếu như vậy thì hẳn là cậu đã bị phát hiện ra vẫn còn sống từ lâu rồi, dù sao thì mỗi một viên trên đó đều có số sê ri.
Nhưng cho dù có bỏ nguyên nhân này đi, Ôn Nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm như vậy.
Dựa vào học bổng, tiền thưởng thi đấu và tiền lương, cậu vẫn trả hết chi phí y tế và gánh vác tất cả khoản chi tiêu trong sinh hoạt, hơn nữa còn sắp sửa tích góp được số tiền tiết kiệm gần sáu con số. Từng dãy số được tích luỹ đúng hạn trong sổ tiết kiệm và từng viên kim cương trên chiếc trâm cài không có sự phân chia cao thấp, chính là giá trị của sự tự trưởng thành của cậu.
Chiếc ghim cài này đối với cậu mà nói không phải là đắt tiền, mà chỉ là quý giá thôi.
Cậu chống một tay xuống đất chuẩn bị đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì có cảm giác như bị đánh thuốc mê vào sau gáy, sau một tiếng ầm thì hai tai đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, sau đó là cơn chóng mặt ập đến, tầm nhìn bị chậm lại, cuối cùng trở thành một màu đen kịt —— Đầu cậu như nặng cả ngàn cân, Ôn Nhiên hơi chúi người về trước một chút, đầu chầm chậm kề lên mép giường.
Ước chừng bảy tám giây sau, tầm nhìn dần dần khôi phục lại, Ôn Nhiên chớp mắt, đứng dậy rất chậm, hẳn là do mình nằm sấp thấp quá nhưng lại đứng dậy quá nhanh, dẫn đến không cung cấp đủ máu lên não.
Sau khi gói sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng và ghim cài vào đồ ngủ thì lấy thêm một bộ đồ khác để thay, hành lý của cậu rất đơn giản, đều được nhét vào một chiếc túi màu đen thân thiện với môi trường. Sau đó cân nhắc đến việc ở thủ đô đang là mùa thu, Ôn Nhiên lại lấy thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra phòng khách.
Cố Quân Trì đang trả lời tin nhắn, sau khi Ôn Nhiên đi tới thì hắn đặt điện thoại xuống, hai người ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn sáng.
Nhìn thấy trên bàn có một tấm danh thiếp, là của luật sư kia, Ôn Nhiên hỏi: “Sao cậu lại nhặt nó lên?”
“Sợ sau này cậu cần kiện tụng lại không tìm thấy phương thức liên lạc.”
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lý, cảm ơn.” Sau đó cất tấm danh thiếp vào ngăn kéo nhỏ bên bàn.
Cố Quân Trì vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn cậu vài giây mới trả lời: “Không có gì.”
Ăn sáng xong, thu dọn xong hết rác và rút hết các phích cắm ngoại trừ của chiếc tủ lạnh nhỏ ra, cả hai cùng ra khỏi nhà. Đi dọc theo con hẻm ra bên cạnh đường lớn, một chiếc xe quân dụng đã đậu sẵn ở đó, binh lính ngồi ở ghế phó lái đang đứng bên cạnh xe, sau khi nhìn thấy Cố Quân Trì thì cúi chào, gọi một tiếng “Trung tá” rồi mở cửa hàng ghế sau.
Sau khi lên xe, Cố Quân Trì đặt hành lý của Ôn Nhiên bên cạnh người và dựa vào cửa, sau đó nhận lấy máy liên lạc từ tay binh lính để kiểm tra tin nhắn.
Một tiếng sau thì đến sân bay quân sự, Ôn Nhiên tìm chứng minh thư và hộ chiếu đưa cho Cố Quân Trì cùng mang đi kiểm tra, sau đó cẩn thận nhìn quanh sân bay.
Sau khi Ôn Nhiên quan sát tỉ mỉ mấy phút liền, Cố Quân Trì mang giấy tờ lên máy bay tới, nói: “Ký tên vào.”
Trên tay hắn vẫn đang cầm chứng minh thư quân đội, hộ chiếu và giấy tờ tuỳ nhân của Ôn Nhiên, dường như không có ý định trả lại, Ôn Nhiên thì lo nhìn xung quanh nên cũng quên hỏi hắn lấy lại, gật đầu rồi ký tên, sau đó theo hắn đi lên máy bay quân sự cỡ nhỏ.
Trước khi lên máy bay, Cố Quân Trì nhận được một chồng tài liệu dày từ cấp dưới, sau khi cất cánh, để tránh nhàm chán và quấy rầy công việc của Cố Quân Trì, Ôn Nhiên dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.
Chẳng bao lâu đã mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, trong lúc lim dim, Ôn Nhiên cảm thấy ánh sáng tối đi, tấm che cửa sổ hình như đã được đóng lại, thay vào đó là ngọn đèn đọc sách màu vàng sẫm, cuối cùng là một tấm chăn mềm mại được đặt rất nhẹ lên trước người.
Thế là cậu chìm vào giấc ngủ càng sâu và càng dễ chịu hơn.
Khi cái đầu “xù lông” vô thức tựa lên vai mình, Cố Quân Trì rời mắt khỏi đống tài liệu và quay đầu sang nhìn.
Trong tiếng ồn trắng vang lên liên tục, Ôn Nhiên ngủ vừa yên lặng vừa không hề đề phòng, lông mi dài cụp xuống, giống như hai đêm bọn họ chung chăn chung gối, nhưng lúc tỉnh dậy, Ôn Nhiên lại thường vô thức để lộ biểu cảm hơi thất thần trong một vài khoảnh khắc, giống như vẫn chưa thể tin rằng bọn họ thật sự đã gặp lại.
Không hề oán trách, không hề phản kháng quyết liệt, Ôn Nhiên chỉ hơi không tin—— Giây phút Cố Quân Trì thật sự cảm nhận được sự 'không tin nổi' này là vào nửa tiếng trước, khi hắn viết xuống hai chữ 'người nhà' trong mục quan hệ của hành khách lên giấy tờ lên máy bay.
Đồng thời, bọn họ còn cùng nhau ký tên vào tờ giấy này, mặc dù khả năng cao là Ôn Nhiên đã không chú ý đến nội dung trên giấy tờ.
Cố Quân Trì cụp mắt nhìn cậu hồi lâu, vươn tay cầm bút ra, vẽ vài nét lên một bên cổ tay trắng nõn của Ôn Nhiên.
Giống như hồi cấp ba năm đó bay từ thủ đô đến thành phố S tham dự trại hè, Ôn Nhiên ngủ rồi lại dậy, dậy rồi lại ngủ tiếp, lúc hạ cánh là buổi chiều. Cố Quân Trì mở tấm che cửa sổ ra, Ôn Nhiên nhìn ra ngoài, cảm thấy bần thần nửa tỉnh nửa mơ, cậu đã rời khỏi nơi này bảy năm rồi.
Sau khi xuống máy bay và ăn bù bữa trưa ở nhà hàng sân bay, hai người đi xe đến Bệnh viện 195. Suốt chặng đường Ôn Nhiên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, so với hình dáng trong trí nhớ, thủ đô thay đổi không nhiều lắm, mọi thứ vẫn còn quen thuộc.
Ôn Nhiên nhìn đến mức hơi mệt, cậu giơ tay lên dụi mắt, lúc này mới phát hiện ra hoa văn trên cổ tay mình: Một hình bầu dục dẹt, bên trong có chấm hai chấm.
“Cái gì đây?” Cậu giơ tay lên hỏi Cố Quân Trì.
Cố Quân Trì đang trả lời tin nhắn trên máy liên lạc, liếc mắt nhìn tay cậu một cái: “Hình cậu xăm khi nào vậy?”
“Ai xăm hình mà lại xăm mũi heo?”
“Không phải cậu à?”
Ôn Nhiên thậm chí còn nghi ngờ trên mặt cũng bị vẽ lên, lập tức xích về phía Cố Quân Trì, nhoài người đến vị trí giữa ghế lái và ghế phó lái để soi gương chiếu hậu, soi xong mới yên tâm.
Binh lính đang lái xe không liếc ngang liếc dọc gì, mím chặt môi.
Ôn Nhiên dựa lưng trở lại ghế, quay đầu nhìn góc nghiêng của Cố Quân Trì rồi lại nhìn cái mũi heo trên tay, cuối cùng cũng không lau nó đi.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài tòa nhà Bệnh viện 195, Ôn Nhiên mặc áo khoác vào rồi xuống xe, Cố Quân Trì nói: “Đi gặp Hách Dương trước đã, mấy ngày nay cậu ấy đang trong kỳ mẫn cảm nên bị cách ly.”
Kỳ mẫn cảm của alpha cấp S có thể nói là hiếm thấy, Ôn Nhiên không hỏi nhiều thêm mà gật đầu: “Được.”
Đi thang máy lên đến khu vực phòng bệnh đặc biệt của Khoa Tuyến thể ở tầng 9, Cố Quân Trì xuất trình giấy tờ tùy thân cho cảnh vệ rồi dẫn Ôn Nhiên cùng đi vào.
“Ui cha, đây là ai thế? Chẳng phải là ai đấy sao?”
Giọng nói vừa nghe thấy trong điện thoại hôm qua lúc này lại vang lên ngay trước mặt, rất kỳ dị: “Đây chẳng phải là Trung tá Cố của chúng ta sao, cuối cùng cũng chịu về thủ đô rồi à? Coi như cậu vẫn còn chút lương tâm, biết đến thăm hỏi anh em tốt đang nằm trên giường bệnh của cậu, tôi....”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngắt quãng ngay khi nhìn thấy omega sau lưng Cố Quân Trì, trơ mắt nhìn nhau với Ôn Nhiên một hồi lâu, cuối cùng Ôn Nhiên vẫn lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cậu.”
“...Chào cậu.” Sắc mặt Hạ Uý trở nên nghiêm túc, đẩy Cố Quân Trì ra, lấy thẻ cảnh sát từ trong túi rồi mở ra đưa đến trước mặt Ôn Nhiên: “Tôi là cảnh sát cấp cao của Cục Cảnh sát tối cao của liên minh, hiện đang tạm thời được thuyên chuyển công tác đến tổng cục thủ đô. Nếu như cậu có bất kỳ điều gì cần giúp đỡ, chẳng hạn như bị một vài alpha dùng thủ đoạn cưỡng chế để tiến hành di chuyển thân thể hoặc hạn chế hành động thì đều có thể nói với tôi.”
Thẻ cảnh sát sắp sửa dí vào mặt, thật ra Ôn Nhiên còn đọc không rõ được chữ trên đó, đành phải nói: “Cảm ơn sĩ quan cảnh sát Hạ, là tôi tình nguyện.”
(Cre: Artist @用户一键登录)
Hạ Uý cất thẻ đi, cau chặt mày thở dài: “Xem ra thật sự đã bị ép buộc nghiêm trọng.”
“Bình thường ở cục rảnh lắm nhỉ, nên mới có thời gian học thuộc lời thoại dài như vậy.” Cố Quân Trì vỗ lên ống tay áo chỗ vừa mới bị Hạ Uý đẩy, quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: “Mùi pheromone trong phòng Hách Dương nồng lắm, cậu không tiện đi vào, ở đây đợi tôi.”
“Được.”
Đợi Cố Quân Trì đi rồi, Hạ Uý đột nhiên đi đến trước mặt Ôn Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Lần này quay lại có mang sổ hộ khẩu không?”
Ôn Nhiên: “Hả?”
Không lâu sau Cố Quân Trì đã đi ra, Hạ Uý cười khinh hai tiếng: “Sao rồi, Hách Dương mắng cậu chưa?”
“Cậu ấy bảo tôi chuyển lời là cậu đừng làm phiền cậu ấy nữa.” Cố Quân Trì đi qua giữa Hạ Uý và Ôn Nhiên, tiện tay vòng qua lưng Ôn Nhiên, ra hiệu cho cậu đi về phía trước.
Hạ Uý tiến lên một bước để níu kéo, đi sánh vai với Cố Quân Trì, lẩm bẩm: “Ôn Nhiên bảo cậu ấy không mang sổ hộ khẩu kìa.”
“Sao cậu không hỏi xem Trì Gia Hàn có mang không.”
“Cố Quân Trì, cậu thế này thú vị lắm à?” Hạ Uý thẹn quá hoá giận, quay đầu trở lại khu vực phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi sảnh lớn khu vực phòng bệnh đặc biệt, Ôn Nhiên khó hiểu hỏi: “Sao sĩ quan cảnh sát Hạ lại quan tâm đến sổ hộ khẩu của tôi vậy?”
Cố Quân Trì nhìn về phía trước, nói: “Cớm đều như vậy cả.”
Cùng nhau đi vào thang máy, Cố Quân Trì không ấn nút bấm tầng ngay mà lại nói: “Nếu như vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì hôm nay trước hết không đi gặp ông nội nữa.”
“Đi đi, gặp sớm thì tôi về sớm một chút.” Ôn Nhiên nói: “Thứ tư và thứ năm tuần sau tôi có hẹn kiểm tra sức khỏe.”
Tuần sau vốn dĩ là teambuilding của bộ phận nhưng Ôn Nhiên lại không tham gia, cậu muốn tận dụng thời gian rảnh này để kiểm tra sức khoẻ, hơn nữa so với teambuilding thì cậu bằng lòng làm bán thời gian ở quán bar vài ngày để kiếm thêm ít tiền hơn.
“Làm ở đây đi.” Cố Quân Trì ấn nút: “Sẽ kiểm tra chi tiết dựa trên tình hình và báo cáo khám sức khỏe trước đó của cậu.”
Ôn Nhiên vô thức sờ lên tuyến thể, mấy năm nay cậu luôn làm theo quy trình khám sức khỏe bình thường của omega, chỉ quan sát tổng quát nên vì vậy cũng suýt thì quên mất tuyến thể của mình được cấy ghép nhân tạo, thật ra còn cần tiến hành kiểm tra đặc biệt hơn.
“Vậy thì sẽ vào lúc nào?”
Cố Quân Trì nhìn cậu, nói: “Cũng là thứ tư thứ năm tuần sau.”
“Hoá ra cậu nghèo thật rồi.” Cửa thang máy mở ra, Ôn Nhiên bước ra ngoài: “Giống như người bình thường như tôi, ngay cả kiểm tra sức khoẻ cũng phải hẹn trước.”
“Phải đấy.” Cố Quân Trì trả lời rất điềm tĩnh.
Toàn bộ tầng này là khu vực phòng bệnh VIP. Sau khi đi qua vài cánh cửa, bọn họ đã đến trước phòng bệnh có bảy tám vệ sĩ đang đứng, một trong những vệ sĩ gật đầu với Cố Quân, sau đó mở cửa ra.
Sau khi đi qua huyền quan và phòng khách, ánh mắt chuyển động rồi cuối cùng dừng lại trên người cụ già trên giường bệnh. Cố Quân Trì ôm thắt lưng Ôn Nhiên, để cậu đứng sánh vai với mình.
“Ông nội.” Cố Quân Trì nói: “Lý Thuật đến gặp ông đây.”
Lúc nghe thấy cái tên này, chính Ôn Nhiên cũng phải sửng sốt một lát, sau đó cậu càng nhận ra rõ ràng hơn rằng tất cả đều đã là quá khứ, cậu không còn là Ôn Nhiên mạo danh, không còn là kẻ dối trá gánh vác tội danh bẩn thỉu nữa, cậu là một Lý Thuật mới, độc lập và không mắc nợ ai.
“Ông nội Cố.” Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt đã già đi vài phần của Cố Bồi Văn, gọi ông.
Cố Bồi Văn gật đầu chậm rãi: “Ừ, Lý Thuật.”
“Con ra ngoài trước đây.” Cố Quân Trì vỗ nhẹ lưng Ôn Nhiên rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong tiếng động nhỏ xíu của máy móc đang vận hành, Cố Bồi Văn nhìn chằm chằm vào omega trước mặt. Đã cao hơn rồi nhưng vẫn gầy gò, ngũ quan sạch sẽ và xinh đẹp như bảy năm trước nhưng đôi mắt đã hoàn toàn mất đi sự nhút nhát và dè chừng, không còn là dáng vẻ khi nhìn mình vài giây sẽ sợ hãi nữa mà lại bình tĩnh và thẳng thắn, giống như một cái cây xinh đẹp và vững chãi.
Lẽ ra phải như thế này—— Trước vụ nổ một mình lao vào biển lớn tối tăm, vật lộn với cái chết và ốm đau, mai danh ẩn tích trưởng thành cho đến bây giờ, nếu đã có ý chí và dũng khí to lớn như vậy, đương nhiên sẽ không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
“Hai ngày trước Quân Trì mới nói cho ông biết là con còn sống.” Cố Bồi Văn mỉm cười: “Cho nên ông mới hỏi nó xem có thể mời con tới gặp mặt được không.”
Ôn Nhiên gật đầu, hỏi: “Sức khoẻ của ngài vẫn ổn chứ?”
“Tim có chút vấn đề, phải đến bệnh viện đúng hạn để theo dõi mấy ngày, không có trở ngại gì lớn.” Cố Bồi Văn nói: “Ngồi đi.”
Ôn Nhiên ngồi xuống ghế.
“Sau vụ nổ năm đó, Quân Trì đã tìm con rất lâu, lúc đó ông mới nhận ra có lẽ con đối với nó mà nói không chỉ là một omega có độ xứng đôi cao mà thôi.” Cố Bồi Văn dừng lại một lát: “Có lẽ độ phù hợp quá cao sẽ thúc đẩy tình cảm, đánh dấu vĩnh viễn thậm chí có thể đi ngược lại với ý chí của AO và ràng buộc họ lại với nhau, nhưng ông biết rằng không phải là Quân Trì đang tìm omega có độ xứng đôi cao với mình, nó chỉ đang tìm con mà thôi.”
“Con người sẽ luôn có lúc tính toán sai lầm, giống như ông đã tính toán sai về con và Quân Trì, Thừa Dự tính toán sai về Hách Dương. Ván cờ đó đã liên luỵ đến phạm vi quá lớn và quá nhiều người, lúc Quân Trì hôn mê, ông đã đưa ra quyết định bỏ rơi con, đây là lỗi của ông.”
Ôn Nhiên không cảm thấy bất ngờ với điều này, bảy năm trước cậu đã nghĩ thông suốt, câu hỏi kiểm tra về kỳ mẫn cảm đó không chỉ là Cố Quân Trì dành cho mình, mà còn là Cố Bồi Văn dành cho Cố Sùng Trạch. Chỉ là thế cuộc khó lường và sẽ luôn có sai lầm, cậu tình cờ lại là vật hy sinh đứng mũi chịu sào.
“Trong mắt ngài con là người nhà họ Ôn, không đáng để tin tưởng, cũng là một công cụ không quan trọng, bỏ rơi con là chuyện rất bình thường.” Không cần phải xin lỗi, cũng chưa đến mức tha thứ, Ôn Nhiên nói: “Là do con và nhà họ Ôn lừa mọi người trước, cuối cùng dùng đánh dấu vĩnh viễn để chuộc tội, nợ của con đã trả hết rồi.”
“Con không nợ ai cả, ngay từ đầu cũng không cần con phải chuộc tội.” Cố Bồi Văn nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Rõ ràng ngay từ đầu ông đã biết thân phận của con nhưng vẫn vì bệnh của Quân Trì mà ngầm thừa nhận tất cả chuyện này, cuối cùng lại qua loa chẳng màng đến con, con và Quân Trì đều nên trách ông.”
Ôn Nhiên sửng sốt, sau đó thì hiểu ra—— Ngay từ đầu Cố Bồi Văn đã nhìn rõ hành động và mục đích của nhà họ Ôn. Điều này mới là đúng, Trần Thư Hồi làm sao có thể giấu được Cố Bồi Văn, bà và Cố Sùng Trạch chỉ bày đủ mọi cách để đâm đầu vào thứ mà nhà họ Cố đang cần thôi.
“Hoá ra ngài đã biết từ lâu, chỉ là vẫn luôn xem bọn con diễn kịch thôi.” Ôn Nhiên cười trong im lặng. Bây giờ mới hiểu rằng người duy nhất mà cậu thật sự lừa dối từ đầu đến cuối, có lẽ chỉ có mình Cố Quân Trì mà thôi.
“Quân Trì... cũng đã biết từ lâu rồi.”
Cơ thể Ôn Nhiên hơi cứng đờ, vẻ mặt cậu trở nên hơi mờ mịt: “Cái gì?”
—
Trung tá Cố: Không phải đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.