Chương 1: Cuộc sống khắc nghiệt
Cố Khanh Trần
14/09/2022
Một công trường ở ngoại ô thành phố Kim Dương, mười mấy công nhân đang bận rộn, khắp nơi đều là các loại vật liệu xây dựng.
Giữa hè tháng sáu, nắng như đổ lửa, tất cả mọi người chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa, nhưng những công nhân trên công trường vẫn chết lặng làm việc như máy móc.
Họ không hi vọng xa vời được ngồi điều hòa hay quạt, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trốn dưới bóng râm nửa tiếng.
An Mộ Thần bốc xi măng xuống xe đẩy rồi đấy đến vị trí được chỉ định, đến khi cậu chuyển hết xi măng xuống khỏi xe thì đã không thẳng lưng lên được nữa.
Cậu thở phì phò, tháo mũ bảo hộ ra, tóc mái bết lại trên trán vì mồ hôi, làn da trắng nõn chuyển sang màu mật ong do phơi nắng quá lâu, gương mặt gầy gò đã mất đi hào quang ngày xưa, gần như chỉ còn làn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra.
An Mộ Thần nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại, ảm đạm không còn ánh sáng quyến rũ như ngày xưa.
Đôi môi tái nhợt, run run theo từng hơi thở, bởi vì không uống nước một thời gian dài nên đã khô nứt.
An Mộ Thần mặc đồ bảo hộ lao động, thân hình quá gầy gò làm cho cậu nhìn như bơi trong bộ quần áo.
Mồ hôi trên trán chảy vào mắt, cậu muốn dùng tay áo để lau, nhưng nhìn thấy quần áo đầy bụi cậu lại hơi do dự. Có điều mồ hôi nhiều quá làm cậu rất khó chịu, nên cậu đành nhằm mắt dùng tay áo lau mồ hôi.
Cậu còn mặc một cái áo ba lỗ bên trong bộ đồ bảo hộ. Nhưng trời nằng quá, áo ba lỗ ướt như ngâm nước, dính dớp trên người rất khó chịu.
Lúc này An Mộ Thần chỉ muốn cởϊ qυầи áo rồi giội nước lên người, nhưng cậu biết đó chỉ là giấc mơ. Cậu đứng nghỉ một lát rồi lại đội mũ bảo hộ, chuẩn bị tiếp tục vận chuyển xi măng.
Cách đó không xa, nhân viên tạp vụ bắt đầu gọi họ: "Mười một giờ rồi, ăn cơm trưa thôi!"
Theo tiếng gọi, các công nhân đều dừng công việc, đi vào nhà ăn.
Gọi là nhà ăn nhưng thực chất chỉ là một căn phòng dùng tạm trên công trường, cũng không rộng rãi gì. Mặt trời chiếu cả ngày, trong phòng vô cùng oi bức, hai cái quạt lớn chạy không ngừng cũng chỉ làm mát được một chút.
Mấy chục công nhân vội vàng xông vào nhà ăn, không gian chen chúc đủ loại mùi làm cho người ta không thở nổi.
An Mộ Thần luôn luôn đi sau người khác, lúc cậu đến thì gần như tất cả mọi người đã cầm hộp cơm bắt đầu ăn.
Cậu vẫn như thường ngày, cầm lấy phần của mình rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhân viên tạp vụ trong phòng nói: "Tiểu An à, không ở trong này ăn con định đi đâu thế? Bên này có chỗ này, cậu ngồi bên này đi!"
"Không cần đâu anh Chu, tôi hơi mệt nên muốn lên tầng nằm nghỉ thôi."
Nhân viên tạp vụ định nói trên tầng nóng kinh khủng, nằm cũng không ngủ nổi, nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của An Mộ Thần thì không nói gì nữa: "Vậy cậu đi đi, nếu nóng quá thì xuống đây, ở trên đó lâu dễ cảm nắng lắm."
"Vâng."
An Mộ Thần trả lời rồi lên tầng hai.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng nói: "Tên nhóc đó ngày nào cũng buồn bực không nói gì, không thích tiếp xúc với ai cả. Chỉ có lão Chu mới nói chuyện với cậu ta thôi, tôi còn không thèm để ý đến, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng."
"Không thể nói vậy được, Tiểu An không phải người như anh nói đâu. Cậu ấy học hành đàng hoàng, có lẽ gia đình xảy ra biến cố nên mới phải đến công trường làm việc. Thông cảm cho người ta đi, chẳng ai sống dễ dàng cả!"
Giữa hè tháng sáu, nắng như đổ lửa, tất cả mọi người chỉ muốn trốn trong phòng điều hòa, nhưng những công nhân trên công trường vẫn chết lặng làm việc như máy móc.
Họ không hi vọng xa vời được ngồi điều hòa hay quạt, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trốn dưới bóng râm nửa tiếng.
An Mộ Thần bốc xi măng xuống xe đẩy rồi đấy đến vị trí được chỉ định, đến khi cậu chuyển hết xi măng xuống khỏi xe thì đã không thẳng lưng lên được nữa.
Cậu thở phì phò, tháo mũ bảo hộ ra, tóc mái bết lại trên trán vì mồ hôi, làn da trắng nõn chuyển sang màu mật ong do phơi nắng quá lâu, gương mặt gầy gò đã mất đi hào quang ngày xưa, gần như chỉ còn làn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra.
An Mộ Thần nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại, ảm đạm không còn ánh sáng quyến rũ như ngày xưa.
Đôi môi tái nhợt, run run theo từng hơi thở, bởi vì không uống nước một thời gian dài nên đã khô nứt.
An Mộ Thần mặc đồ bảo hộ lao động, thân hình quá gầy gò làm cho cậu nhìn như bơi trong bộ quần áo.
Mồ hôi trên trán chảy vào mắt, cậu muốn dùng tay áo để lau, nhưng nhìn thấy quần áo đầy bụi cậu lại hơi do dự. Có điều mồ hôi nhiều quá làm cậu rất khó chịu, nên cậu đành nhằm mắt dùng tay áo lau mồ hôi.
Cậu còn mặc một cái áo ba lỗ bên trong bộ đồ bảo hộ. Nhưng trời nằng quá, áo ba lỗ ướt như ngâm nước, dính dớp trên người rất khó chịu.
Lúc này An Mộ Thần chỉ muốn cởϊ qυầи áo rồi giội nước lên người, nhưng cậu biết đó chỉ là giấc mơ. Cậu đứng nghỉ một lát rồi lại đội mũ bảo hộ, chuẩn bị tiếp tục vận chuyển xi măng.
Cách đó không xa, nhân viên tạp vụ bắt đầu gọi họ: "Mười một giờ rồi, ăn cơm trưa thôi!"
Theo tiếng gọi, các công nhân đều dừng công việc, đi vào nhà ăn.
Gọi là nhà ăn nhưng thực chất chỉ là một căn phòng dùng tạm trên công trường, cũng không rộng rãi gì. Mặt trời chiếu cả ngày, trong phòng vô cùng oi bức, hai cái quạt lớn chạy không ngừng cũng chỉ làm mát được một chút.
Mấy chục công nhân vội vàng xông vào nhà ăn, không gian chen chúc đủ loại mùi làm cho người ta không thở nổi.
An Mộ Thần luôn luôn đi sau người khác, lúc cậu đến thì gần như tất cả mọi người đã cầm hộp cơm bắt đầu ăn.
Cậu vẫn như thường ngày, cầm lấy phần của mình rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhân viên tạp vụ trong phòng nói: "Tiểu An à, không ở trong này ăn con định đi đâu thế? Bên này có chỗ này, cậu ngồi bên này đi!"
"Không cần đâu anh Chu, tôi hơi mệt nên muốn lên tầng nằm nghỉ thôi."
Nhân viên tạp vụ định nói trên tầng nóng kinh khủng, nằm cũng không ngủ nổi, nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của An Mộ Thần thì không nói gì nữa: "Vậy cậu đi đi, nếu nóng quá thì xuống đây, ở trên đó lâu dễ cảm nắng lắm."
"Vâng."
An Mộ Thần trả lời rồi lên tầng hai.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng nói: "Tên nhóc đó ngày nào cũng buồn bực không nói gì, không thích tiếp xúc với ai cả. Chỉ có lão Chu mới nói chuyện với cậu ta thôi, tôi còn không thèm để ý đến, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng."
"Không thể nói vậy được, Tiểu An không phải người như anh nói đâu. Cậu ấy học hành đàng hoàng, có lẽ gia đình xảy ra biến cố nên mới phải đến công trường làm việc. Thông cảm cho người ta đi, chẳng ai sống dễ dàng cả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.