Chương 22: Đau đớn (3)
Cố Khanh Trần
14/09/2022
An Mộ Thần cảm thấy đau như vết thương sưng mủ bị lóc từng lớp da, phía sau của cậu cứng đờ. Nhưng dù có đau đến mức làm cậu muốn ngất đi, cậu vẫn tàn nhẫn chà xát cơ thể mình. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu chính là phải rửa sạch hết những thứ nhục nhã kia, nếu không cậu cũng không biết mình phải sống tiếp thế nào.
Cậu không biết mình đã chà xát bao lâu, đến khi cậu đưa tay lên đã thấy toàn là máu, sắc đỏ chói mắt kia đâm thẳng vào mắt cậu, hốc mắt cậu cay cay, ngày càng mờ đi, cổ họng như nghẹn lại, sau đó cả người cậu co lại nằm trên mặt đất, tiếng nức nở bị đè nén thoát ra ngoài.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy sống là một chuyện đau khổ, nhưng vào giờ phút này, cậu thật sự cảm thấy mình không nên sống tiếp nữa, cậu hận vì sao lần tai nạn giao thông khi đó đã cướp đi tính mạng của bố mẹ cậu, chỉ để lại cậu một thân một mình. An Mộ Thần khóc đến đứt hơi khản tiếng, cả người chìm trong nỗi tuyệt vọng.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, giống như có người đang đi vào, sau đó của phòng vệ sinh bị vặn một cái, ngay trước khi cửa bị mở ra, cậu đã đứng dậy trong cơn hoảng hốt, có sức chống tay lên cửa.
Cậu tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình, tuyệt đối không thể.
Người bên ngoài thấy không mở cửa được, bắt đầu gõ của: "Ai đang ở bên trong mà khóa cửa đấy?"
An Mộ Thần nghe giọng của bạn cùng phòng cậu, lúc này cậu càng hoảng hơn, suy nghĩ duy nhất chính là không thể để người nọ bước vào, thế nên cậu liều chết mà nắm chặt tay nằm cửa.
Người bên ngoài không nghe thấy tiếng gì, càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Rốt cuộc là ai vậy hả, không phải là trộm đó chú, còn không lên tiếng nữa thì tôi xông thẳng vào đấy."
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác: "Chuyện gì đấy?"
"Không biết, của bị khóa trái rồi, không mở được, chắc chăn là ăn trộm rồi, nghe thấy chúng ta trở về nên mới nấp vào trong."
"Vậy còn nói nhảm gì nữa, mau tống cửa ra đi."
An Mộ Thần run rẩy lên tiếng: "Tôi, là tôi."
Nhưng giọng của An Mộ Thần quá khàn, lại còn cách một cánh của nên ngươi bên ngoài không nghe được rõ ràng.
"Ai?"
"Tôi, An, An Mộ Thần."
Lúc này giọng của người bên ngoài càng lớn hơn: "An Mộ Thần, là cậu à, sao cậu không lên tiếng sớm một chút, tôi còn tưởng là có trộm vào đấy, cậu khóa cửa làm gì vậy? Còn nữa, hôm nay cậu về muộn quá, cũng không học tiết của giáo sư luôn, sáng nay suýt nữa là giáo sư điểm danh đấy!"
Người ngoài của là Khương Vũ, bạn giường trên của An Mộ Thần, vừa nghe thấy giọng An Mộ Thần đã ríu rít không thôi.
"Giáo sư điểm danh tôi vắng à?" An Mộ Thần lo lắng hỏi, giáo sư tiết buổi sáng nổi tiếng nghiêm khắc, nếu điểm danh mà không có mặt thì tám chín phần sẽ đánh trượt.
"Tôi điểm danh giúp cậu rồi, ông ấy không phát hiện ra. Tôi nói này An Mộ Thần, sao cậu lại đóng cửa thế, rốt cuộc cậu làm gì trong đó vậy hả?" Khương Vũ vừa nói vừa vặn tay nắm cửa, làm cho An Mộ Thần căng thẳng.
"Tôi, sáng nay tôi bị đau bụng, không thể đi học được, bây giờ còn đang tiêu chảy đây, nên cậu đừng vào đây."
"À, tiêu chảy hả, có nặng lắm không? Có cần đến phòng y tế không?" Lúc này một bạn cùng phòng khác ở ngoài cửa cũng hỏi.
"Không cần, tôi đi ra hết là ổn thôi, các cậu mau đi học đi, chẳng phải còn hai tiết nữa sao?"
"Vậy được rồi, An Mộ Thần, nếu cậu thật sự thấy khó chịu quá thì gọi điện thoại cho bọn tôi, bọn tôi đưa cậu đến phòng y tế."
"Được, biết rồi, các cậu mau đi đi!"
"Được rồi, vậy bọn tôi đi đây."
Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa, An Mộ Thần mới lụi xơ cả người, ngồi bệt xuống đất.
Cậu không biết mình đã chà xát bao lâu, đến khi cậu đưa tay lên đã thấy toàn là máu, sắc đỏ chói mắt kia đâm thẳng vào mắt cậu, hốc mắt cậu cay cay, ngày càng mờ đi, cổ họng như nghẹn lại, sau đó cả người cậu co lại nằm trên mặt đất, tiếng nức nở bị đè nén thoát ra ngoài.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy sống là một chuyện đau khổ, nhưng vào giờ phút này, cậu thật sự cảm thấy mình không nên sống tiếp nữa, cậu hận vì sao lần tai nạn giao thông khi đó đã cướp đi tính mạng của bố mẹ cậu, chỉ để lại cậu một thân một mình. An Mộ Thần khóc đến đứt hơi khản tiếng, cả người chìm trong nỗi tuyệt vọng.
Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, giống như có người đang đi vào, sau đó của phòng vệ sinh bị vặn một cái, ngay trước khi cửa bị mở ra, cậu đã đứng dậy trong cơn hoảng hốt, có sức chống tay lên cửa.
Cậu tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của mình, tuyệt đối không thể.
Người bên ngoài thấy không mở cửa được, bắt đầu gõ của: "Ai đang ở bên trong mà khóa cửa đấy?"
An Mộ Thần nghe giọng của bạn cùng phòng cậu, lúc này cậu càng hoảng hơn, suy nghĩ duy nhất chính là không thể để người nọ bước vào, thế nên cậu liều chết mà nắm chặt tay nằm cửa.
Người bên ngoài không nghe thấy tiếng gì, càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Rốt cuộc là ai vậy hả, không phải là trộm đó chú, còn không lên tiếng nữa thì tôi xông thẳng vào đấy."
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác: "Chuyện gì đấy?"
"Không biết, của bị khóa trái rồi, không mở được, chắc chăn là ăn trộm rồi, nghe thấy chúng ta trở về nên mới nấp vào trong."
"Vậy còn nói nhảm gì nữa, mau tống cửa ra đi."
An Mộ Thần run rẩy lên tiếng: "Tôi, là tôi."
Nhưng giọng của An Mộ Thần quá khàn, lại còn cách một cánh của nên ngươi bên ngoài không nghe được rõ ràng.
"Ai?"
"Tôi, An, An Mộ Thần."
Lúc này giọng của người bên ngoài càng lớn hơn: "An Mộ Thần, là cậu à, sao cậu không lên tiếng sớm một chút, tôi còn tưởng là có trộm vào đấy, cậu khóa cửa làm gì vậy? Còn nữa, hôm nay cậu về muộn quá, cũng không học tiết của giáo sư luôn, sáng nay suýt nữa là giáo sư điểm danh đấy!"
Người ngoài của là Khương Vũ, bạn giường trên của An Mộ Thần, vừa nghe thấy giọng An Mộ Thần đã ríu rít không thôi.
"Giáo sư điểm danh tôi vắng à?" An Mộ Thần lo lắng hỏi, giáo sư tiết buổi sáng nổi tiếng nghiêm khắc, nếu điểm danh mà không có mặt thì tám chín phần sẽ đánh trượt.
"Tôi điểm danh giúp cậu rồi, ông ấy không phát hiện ra. Tôi nói này An Mộ Thần, sao cậu lại đóng cửa thế, rốt cuộc cậu làm gì trong đó vậy hả?" Khương Vũ vừa nói vừa vặn tay nắm cửa, làm cho An Mộ Thần căng thẳng.
"Tôi, sáng nay tôi bị đau bụng, không thể đi học được, bây giờ còn đang tiêu chảy đây, nên cậu đừng vào đây."
"À, tiêu chảy hả, có nặng lắm không? Có cần đến phòng y tế không?" Lúc này một bạn cùng phòng khác ở ngoài cửa cũng hỏi.
"Không cần, tôi đi ra hết là ổn thôi, các cậu mau đi học đi, chẳng phải còn hai tiết nữa sao?"
"Vậy được rồi, An Mộ Thần, nếu cậu thật sự thấy khó chịu quá thì gọi điện thoại cho bọn tôi, bọn tôi đưa cậu đến phòng y tế."
"Được, biết rồi, các cậu mau đi đi!"
"Được rồi, vậy bọn tôi đi đây."
Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa, An Mộ Thần mới lụi xơ cả người, ngồi bệt xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.