Chương 25: Đích thân tới tìm
Cố Khanh Trần
14/09/2022
An Mộ Thần suy nghĩ rất lâu, quyết định sẽ tự lén đi mua thuốc lúc Khương Vũ đi học: "Chờ thêm chút nữa thôi. Nếu vẫn không đỡ hơn thì tôi sẽ đến bệnh viện."
Khương Vũ chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Chiều hôm nay, An Mộ Tầan nhân lúc những người khác đi học, cô gắng lết người ra khỏi giường, chuẩn bị đến tiệm thuốc gần ký túc xá.
Bình thường chỉ cần chưa đến năm phút là cậu đi đến nơi, nhưng bây giò thì khác, mặc dù mấy ngày nay chỗ đó của cậu không còn đau đớn như hôm đó nữa, nhưng lúc bước đi vẫn rất khó chịu.
Mất hơn hai mươi phút cậu mới đến nơi, tưởng rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng khi nhìn thấy hàng loạt dãy kệ cùng đủ loại thuốc bày ra trước mắt, cậu ngây người ra, phải mua thuốc gì đây?
Chẳng lẽ hỏi thẳng với chủ tiệm là phía sau bị rách thì phải dùng thuốc gì à?
Có đánh chết thì cậu cũng không thể mở miệng ra được.
Nhân viên thấy cậu cứ đứng ngoài cửa không nhúc nhích, bèn bước tói hỏi: "Anh cần mua thuốc nào, tôi có thể lấy giúp anh."
An Mộ Thần vội vàng xua tay: "Không, không cần, tôi, tôi tự tìm là được rồi." Cậu vội lần vào sau kệ hàng.
Vì ngại hỏi nhân viên, cậu chỉ đành tìm trên mạng, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy nên cậu vô cùng lo lắng, cứ liếc ngang liếc dọc. Cậu không biết rằng hành vi kỳ lạ của mình lại khiến cho nhân viên càng thêm chú ý đến cậu.
Khó khăn lắm mới tìm được thuốc mình cần, An Mộ Thần cầm thuốc đi tính tiền. Vì cậu căng thẳng nên cứ không dám ngẩng đầu lên, nhân viên thu ngân kia không biết là vô tình hay là cố ý, cầm thuốc cậu đưa nhìn một hồi rồi nhìn An Mộ Thần mấy lần, lúc này mới tính tiền cho cậu.
An Mộ Thần cầm lấy thuốc, cùng không thèm để ý đến vết thương mà vội vã đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được nhân viên nói ở phía sau: "Chẳng phải là bị trĩ thôi à, con trai bây giờ dễ xấu hổ thế."
An Mộ Thần càng bước nhanh hơn.
Cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, muốn trở về ký túc xá thật nhanh, hoàn toàn không biết sau lưng mình có một đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm.
Từ sau cái ngày bất cẩn hôm đó thì Tư Đồ Dương không dám về nhà nữa, cậu ta thật sự rất sợ anh hai sẽ đánh chết mình.
Thế nên cậu ta định sẽ trốn ở trường cho đến khi anh hai trở về Kim Dương.
Anh hai quanh năm suốt tháng đều ở thành phố Kim Dương, lần này về mấy tháng mới quay lại, khi đó có lẽ sẽ bận rộn mà gạt chuyện này sang một bên thôi. Thế nhưng suy cho cùng cậu ta cũng không phải Tư Đồ Duệ, mọi chuyện sao có thể xảy ra theo suy nghĩ của cậu ta được.
Tư Đồ Duệ ở nhà ba ngày đợi Tư Đồ Dương về nhận lỗi với anh. Nhưng không ngờ tên nhóc đó không ló mặt ra, cả mẹ anh cũng lấy làm lạ, mọi khi tên nhóc này ghét nhất là phải ở lại trường cơ mà.
Tư Đồ Duệ nghĩ, không về đúng không, vậy được thôi, đích thân anh sẽ đến trường tìm cậu ta.
Đại học A chẳng phải nơi xa lạ gì với Tư Đồ Duệ, trước đây anh cũng học ở đây. Năm mười lăm tuổi anh đã đỗ đại học A với thành tích xuất sắc nhất, cao hơn điểm đầu vào của trường tận mấy chục điểm. Đồng thời cũng chỉ mới năm nhất đã đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh bằng thực lực của mình, trở thành chủ tịch hội sinh viên trẻ nhất của trường.
Thành tích của anh luôn luôn đứng đầu khóa nhưng tính cách lại rất cứng nhắc, chỉ cần là chuyện anh cho là đúng thi sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ. Điều này khiến cho các giảng viên từng dạy anh khi ấy vừa yêu quý vừa hận. Từ khi anh tốt nghiệp đến nay cùng đã gần mười năm, những giảng viên còn giảng dạy có lẽ vẫn nhó anh, dù sao cũng có quá nhiều chuyện liên quan đến Tư Đồ Duệ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Khương Vũ chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Chiều hôm nay, An Mộ Tầan nhân lúc những người khác đi học, cô gắng lết người ra khỏi giường, chuẩn bị đến tiệm thuốc gần ký túc xá.
Bình thường chỉ cần chưa đến năm phút là cậu đi đến nơi, nhưng bây giò thì khác, mặc dù mấy ngày nay chỗ đó của cậu không còn đau đớn như hôm đó nữa, nhưng lúc bước đi vẫn rất khó chịu.
Mất hơn hai mươi phút cậu mới đến nơi, tưởng rằng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng khi nhìn thấy hàng loạt dãy kệ cùng đủ loại thuốc bày ra trước mắt, cậu ngây người ra, phải mua thuốc gì đây?
Chẳng lẽ hỏi thẳng với chủ tiệm là phía sau bị rách thì phải dùng thuốc gì à?
Có đánh chết thì cậu cũng không thể mở miệng ra được.
Nhân viên thấy cậu cứ đứng ngoài cửa không nhúc nhích, bèn bước tói hỏi: "Anh cần mua thuốc nào, tôi có thể lấy giúp anh."
An Mộ Thần vội vàng xua tay: "Không, không cần, tôi, tôi tự tìm là được rồi." Cậu vội lần vào sau kệ hàng.
Vì ngại hỏi nhân viên, cậu chỉ đành tìm trên mạng, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy nên cậu vô cùng lo lắng, cứ liếc ngang liếc dọc. Cậu không biết rằng hành vi kỳ lạ của mình lại khiến cho nhân viên càng thêm chú ý đến cậu.
Khó khăn lắm mới tìm được thuốc mình cần, An Mộ Thần cầm thuốc đi tính tiền. Vì cậu căng thẳng nên cứ không dám ngẩng đầu lên, nhân viên thu ngân kia không biết là vô tình hay là cố ý, cầm thuốc cậu đưa nhìn một hồi rồi nhìn An Mộ Thần mấy lần, lúc này mới tính tiền cho cậu.
An Mộ Thần cầm lấy thuốc, cùng không thèm để ý đến vết thương mà vội vã đi ra ngoài, loáng thoáng nghe được nhân viên nói ở phía sau: "Chẳng phải là bị trĩ thôi à, con trai bây giờ dễ xấu hổ thế."
An Mộ Thần càng bước nhanh hơn.
Cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, muốn trở về ký túc xá thật nhanh, hoàn toàn không biết sau lưng mình có một đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm.
Từ sau cái ngày bất cẩn hôm đó thì Tư Đồ Dương không dám về nhà nữa, cậu ta thật sự rất sợ anh hai sẽ đánh chết mình.
Thế nên cậu ta định sẽ trốn ở trường cho đến khi anh hai trở về Kim Dương.
Anh hai quanh năm suốt tháng đều ở thành phố Kim Dương, lần này về mấy tháng mới quay lại, khi đó có lẽ sẽ bận rộn mà gạt chuyện này sang một bên thôi. Thế nhưng suy cho cùng cậu ta cũng không phải Tư Đồ Duệ, mọi chuyện sao có thể xảy ra theo suy nghĩ của cậu ta được.
Tư Đồ Duệ ở nhà ba ngày đợi Tư Đồ Dương về nhận lỗi với anh. Nhưng không ngờ tên nhóc đó không ló mặt ra, cả mẹ anh cũng lấy làm lạ, mọi khi tên nhóc này ghét nhất là phải ở lại trường cơ mà.
Tư Đồ Duệ nghĩ, không về đúng không, vậy được thôi, đích thân anh sẽ đến trường tìm cậu ta.
Đại học A chẳng phải nơi xa lạ gì với Tư Đồ Duệ, trước đây anh cũng học ở đây. Năm mười lăm tuổi anh đã đỗ đại học A với thành tích xuất sắc nhất, cao hơn điểm đầu vào của trường tận mấy chục điểm. Đồng thời cũng chỉ mới năm nhất đã đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh bằng thực lực của mình, trở thành chủ tịch hội sinh viên trẻ nhất của trường.
Thành tích của anh luôn luôn đứng đầu khóa nhưng tính cách lại rất cứng nhắc, chỉ cần là chuyện anh cho là đúng thi sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ. Điều này khiến cho các giảng viên từng dạy anh khi ấy vừa yêu quý vừa hận. Từ khi anh tốt nghiệp đến nay cùng đã gần mười năm, những giảng viên còn giảng dạy có lẽ vẫn nhó anh, dù sao cũng có quá nhiều chuyện liên quan đến Tư Đồ Duệ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.