Chương 14: Không thể kiềm chế
Cố Khanh Trần
14/09/2022
An Mộ Thần thấy khách không trả lời, tưởng là anh ngầm cho phép, vội vàng thu dọn dụng cụ để đi ra ngoài.
Không ngờ anh đột ngột kéo cậu lại, đến lúc cậu hoàn hồn thì nhận ra mình đã ở trong lòng anh rồi.
An Mộ Thần hoảng hốt trong chốc lát. Lúc cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu đã dán sát vào khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Duệ.
Không phải An Mộ Thần chưa từng thấy người đẹp trai, nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai mang khí chất mãnh liệt như người đàn ông trước mắt, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, tỉ lệ cực kỳ hoàn hảo. An Mộ Thần không tìm được từ nào hay hơn để miêu tả, điều chắc chắn duy nhất là người này rất đẹp trai, dù cũng là đàn ông nhưng cậu vẫn bị hớp hồn bởi khuôn mặt này.
An Mộ Thần ngây người, mãi đến khi hơi thờ nặng nề của đối phương phả trên mặt cậu, lúc này cậu mới vội vàng rụt cổ lại, sau đó thở hổn hển hỏi: "Anh, anh có cần giúp đỡ gì không?"
Tư Đồ Duệ không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cái miệng hơi hé ra của An Mộ Thần. Giống như ma xui quỷ khiến, Tư Đồ Duệ giơ tay lên khẽ vuốt ve môi đối phương. Đôi môi hơi lạnh nhưng mềm mại làm anh không muốn buông tay, sự kích động trong lòng cũng rõ ràng hơn.
Tư Đồ Duệ hào hứng nhưng An Mộ Thần lại sợ hãi, lúc này cậu còn chưa biết sau này mình sẽ tiếp tục sống với người đàn ông lạnh lùng này cả đời, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, có phải cậu đang gặp biếи ŧɦái không!
Cậu đang định đẩy đổi phương ra rồi chạy, nhưng nghĩ đối phương là khách, nếu đắc tội thì mình không chịu trách nhiệm nổi, thế là cậu chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Thưa anh, tôi có thể đi được chưa? Tôi cần phải xuống dưới tầng làm việc, cái đó... ưʍ...”
Cậu chưa nói hết thì đã bị anh hôn. An Mộ Thần hoàn toàn ngây người, mắt trọn tròn lên, đồng tử co lại đầy hoảng sợ.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là, trời ạ, cậu bị một người đàn ông hôn.
So với sự hoảng sợ của An Mộ Thần, Tư Đồ Duệ vô cùng hưởng thụ. Lúc này khi thấy đôi môi của đối phương không ngừng chuyển động, anh đã muốn nếm thử. Anh đang tự hỏi cảm giác có như trong tưởng tượng không.
Nhưng thực tế đã chứng minh suy nghĩ của anh, đôi môi mềm mại như thạch làm người ta chỉ muốn nuốt vào.
Anh chạm vào môi cậu, An Mộ Thần đang ngơ ngác hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu giãy giụa kịch liệt: "Thả tôi ra, thả tôi ra!"
Tư Đồ Duệ không những không buông tay ra mà vì cậu giãy giụa nên còn đụng trúng nơi không nên dụng vào. Tư Đồ Duệ chỉ cảm thấy chỗ đó căng hơn, lý trí của anh cũng theo đó mà biến mất. Một tay anh giữ tay An Mộ Thần, tay còn lại vòng lên eo cậu, xốc người cậu lên.
An Mộ Thần ngã mạnh xuống, đầu đập vào đệm làm cậu hơi choáng váng, cậu còn chưa kịp tỉnh táo lại đã cảm thấy mình bị đè lên, lúc cậu quay đầu lại, Tư Đồ Duệ đúng lúc cúi đầu xuống, sau đó cướp không khí trong miệng cậu.
An Mộ Thần chưa từng có bạn gái, đừng nói là hôn mãnh liệt thế này, đến nắm tay cậu còn chưa được thử. Thế nên hành động kịch liệt của Tư Đồ Duệ làm cậu hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bị động chấp nhận tất cả.
"Hộc..."
Tư Đồ Duệ nghe thấy tiếng này, đôi môi mỏng gợi cảm nở nụ cười rõ ràng, lúc anh đang định dùng sức thì ngoài hành lang có tiếng tiếng chân gấp gáp, sau đó cửa khép hờ bị đẩy ra, giọng nói lo lắng của quản lý Trần vang lên:
"Cậu hai Tư Đồ, cậu ở trong à?"
Đầu anh ta vừa thò vào đã thấy có gì đó bay vèo qua trước mắt rồi đập mạnh vào khung cửa bên cạnh, may mà anh ta né kịp mới không bị đập trúng. Anh ta cúi đầu nhìn thì thấy đó là gạt tàn, chất liệu cứng đến mức rơi xuống đất cũng không vỡ.
Quản lý Trần thầm thấy may mắn, may mà tránh kịp, nếu không bây giờ đầu nở hoa rồi.
Anh ta vỗ ngực mấy cái, đang định mở lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tư Đồ Duệ: "Cút!"
"Tôi đưa người đến cho anh, anh có cần.."
Quản lý Trần chưa nói xong, Tư Đồ Duệ lại nói: "Cút!"
Cậu hai nhà họ Tư Đồ nói một là một hai là hai, đám thái tử ở thủ đô cũng không có mấy ai dám chọc vào anh, quản lý Trần càng không có gan chống lại anh.
Anh ta vội vàng lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này thiếu niên trẻ trung đứng sau lưng anh ta hoang mang hỏi: "Quản lý, tôi không cần vào sao?"
"Không cần, đã có người đi trước cậu một bước rồi." Dù chỉ thoáng qua nhưng anh ta cũng nhìn thấy rõ có một người nằm dưới Tu Đồ Duệ, chỉ là không biết người này may mắn hay bất hạnh nữa!
Sau khi quản lý Trần đi rồi, Tu Đồ Duệ đã không thể nhịn được nữa, lúc này anh cảm thấy toàn thân mình như bị lửa thiêu vậy.
Không ngờ anh đột ngột kéo cậu lại, đến lúc cậu hoàn hồn thì nhận ra mình đã ở trong lòng anh rồi.
An Mộ Thần hoảng hốt trong chốc lát. Lúc cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu đã dán sát vào khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Duệ.
Không phải An Mộ Thần chưa từng thấy người đẹp trai, nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai mang khí chất mãnh liệt như người đàn ông trước mắt, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, tỉ lệ cực kỳ hoàn hảo. An Mộ Thần không tìm được từ nào hay hơn để miêu tả, điều chắc chắn duy nhất là người này rất đẹp trai, dù cũng là đàn ông nhưng cậu vẫn bị hớp hồn bởi khuôn mặt này.
An Mộ Thần ngây người, mãi đến khi hơi thờ nặng nề của đối phương phả trên mặt cậu, lúc này cậu mới vội vàng rụt cổ lại, sau đó thở hổn hển hỏi: "Anh, anh có cần giúp đỡ gì không?"
Tư Đồ Duệ không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn cái miệng hơi hé ra của An Mộ Thần. Giống như ma xui quỷ khiến, Tư Đồ Duệ giơ tay lên khẽ vuốt ve môi đối phương. Đôi môi hơi lạnh nhưng mềm mại làm anh không muốn buông tay, sự kích động trong lòng cũng rõ ràng hơn.
Tư Đồ Duệ hào hứng nhưng An Mộ Thần lại sợ hãi, lúc này cậu còn chưa biết sau này mình sẽ tiếp tục sống với người đàn ông lạnh lùng này cả đời, bây giờ cậu chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, có phải cậu đang gặp biếи ŧɦái không!
Cậu đang định đẩy đổi phương ra rồi chạy, nhưng nghĩ đối phương là khách, nếu đắc tội thì mình không chịu trách nhiệm nổi, thế là cậu chỉ có thể căng da đầu hỏi: "Thưa anh, tôi có thể đi được chưa? Tôi cần phải xuống dưới tầng làm việc, cái đó... ưʍ...”
Cậu chưa nói hết thì đã bị anh hôn. An Mộ Thần hoàn toàn ngây người, mắt trọn tròn lên, đồng tử co lại đầy hoảng sợ.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là, trời ạ, cậu bị một người đàn ông hôn.
So với sự hoảng sợ của An Mộ Thần, Tư Đồ Duệ vô cùng hưởng thụ. Lúc này khi thấy đôi môi của đối phương không ngừng chuyển động, anh đã muốn nếm thử. Anh đang tự hỏi cảm giác có như trong tưởng tượng không.
Nhưng thực tế đã chứng minh suy nghĩ của anh, đôi môi mềm mại như thạch làm người ta chỉ muốn nuốt vào.
Anh chạm vào môi cậu, An Mộ Thần đang ngơ ngác hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu giãy giụa kịch liệt: "Thả tôi ra, thả tôi ra!"
Tư Đồ Duệ không những không buông tay ra mà vì cậu giãy giụa nên còn đụng trúng nơi không nên dụng vào. Tư Đồ Duệ chỉ cảm thấy chỗ đó căng hơn, lý trí của anh cũng theo đó mà biến mất. Một tay anh giữ tay An Mộ Thần, tay còn lại vòng lên eo cậu, xốc người cậu lên.
An Mộ Thần ngã mạnh xuống, đầu đập vào đệm làm cậu hơi choáng váng, cậu còn chưa kịp tỉnh táo lại đã cảm thấy mình bị đè lên, lúc cậu quay đầu lại, Tư Đồ Duệ đúng lúc cúi đầu xuống, sau đó cướp không khí trong miệng cậu.
An Mộ Thần chưa từng có bạn gái, đừng nói là hôn mãnh liệt thế này, đến nắm tay cậu còn chưa được thử. Thế nên hành động kịch liệt của Tư Đồ Duệ làm cậu hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bị động chấp nhận tất cả.
"Hộc..."
Tư Đồ Duệ nghe thấy tiếng này, đôi môi mỏng gợi cảm nở nụ cười rõ ràng, lúc anh đang định dùng sức thì ngoài hành lang có tiếng tiếng chân gấp gáp, sau đó cửa khép hờ bị đẩy ra, giọng nói lo lắng của quản lý Trần vang lên:
"Cậu hai Tư Đồ, cậu ở trong à?"
Đầu anh ta vừa thò vào đã thấy có gì đó bay vèo qua trước mắt rồi đập mạnh vào khung cửa bên cạnh, may mà anh ta né kịp mới không bị đập trúng. Anh ta cúi đầu nhìn thì thấy đó là gạt tàn, chất liệu cứng đến mức rơi xuống đất cũng không vỡ.
Quản lý Trần thầm thấy may mắn, may mà tránh kịp, nếu không bây giờ đầu nở hoa rồi.
Anh ta vỗ ngực mấy cái, đang định mở lời thì nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tư Đồ Duệ: "Cút!"
"Tôi đưa người đến cho anh, anh có cần.."
Quản lý Trần chưa nói xong, Tư Đồ Duệ lại nói: "Cút!"
Cậu hai nhà họ Tư Đồ nói một là một hai là hai, đám thái tử ở thủ đô cũng không có mấy ai dám chọc vào anh, quản lý Trần càng không có gan chống lại anh.
Anh ta vội vàng lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Lúc này thiếu niên trẻ trung đứng sau lưng anh ta hoang mang hỏi: "Quản lý, tôi không cần vào sao?"
"Không cần, đã có người đi trước cậu một bước rồi." Dù chỉ thoáng qua nhưng anh ta cũng nhìn thấy rõ có một người nằm dưới Tu Đồ Duệ, chỉ là không biết người này may mắn hay bất hạnh nữa!
Sau khi quản lý Trần đi rồi, Tu Đồ Duệ đã không thể nhịn được nữa, lúc này anh cảm thấy toàn thân mình như bị lửa thiêu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.