Chương 26
Mê huyễn cây thuốc phiện
05/09/2016
” Lạp Phi Nhĩ, vì cái gì lại để cho bọn họ mang Khuynh Tâm đi?” Ông kích động hướng về phía con trai mình gào thét.
“ Lưu lại cô ta làm cái gì? Để cho ông cường bạo sao?” Lạp Phi Nhĩ lạnh lùng hỏi lại.
“ Con... Con...” Ông tức giận đến không ngừng thở phì phò, ngón tay run rẩy chỉ vào Lạp Phi Nhĩ.
“ Lưu lại cô ta để cho cô ta tiếp tục đem sỉ nhục ném lên người tôi?”
Trong mắt Lạp Phi Nhĩ tràn đầy hận ý. Anh hận cái dâm phụ kia khiến cho anh không thể ngẩng mặt lên được, càng hận chính mình cư nhiên còn muốn cô! Phải, thời điểm anh biết hai anh em kia mang cô đi, phản ứng đầu tiên của anh chính là đi tìm cô, chỉ là, khi anh vừa nghĩ tới cô đã từng cấp cho anh sỉ nhục, nghĩ tới cho dù anh có mang cô về cũng không mang lòng của cô trở về được nữa, vì thế, anh thả cô đi! Như vậy không biết người phụ nữ khiến cho anh mất thể diện kia anh còn mê luyến cô ta làm cái gì? Anh còn chưa đủ sỉ nhục sao? Còn ngại nón xanh trên đầu không đủ sao? Hai tay Lạp Phi Nhĩ nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, anh thực hận không thể giết chết bản thân mình, rõ ràng hẳn là nên quên, chỉ là nó lại giống như khối u ác tính nhất dạng thủy chung không thể loại trừ! Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng. Dựa vào cái gì anh phải chịu thống khổ, còn cô có thể tự tại cùng hai người đàn ông kia ở cùng một chỗ? Dựa vào cái gì sỉ nhục đều một mình anh gánh vác? Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng!
“ Không, Lãnh Khuynh Tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô! Tuyệt đối sẽ không!”
Anh hối hận, anh không muốn thả cô đi,anh muốn đi tìm cô, sau đó vĩnh viễn cầm tù cô, tra tấn cô, làm cho cô sống so với anh thống khổ gấp bội!
Khuynh Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, một chút lại một chút đem tóc của chính mình búi lên, trong mắt không có sự hồn nhiên của trước kia, cũng không có sợ hãi.Hận, cô thật hận những người đàn ông đã cấp cho cô vô tận đau đớn! Bởi vì bọn họ, cô sống so với con rối còn không bằng.
Thế giới này chính là như vậy, bạn càng yếu đuối, nó càng khi dễ bạn!
Quay đầu, cô đánh giá chính mình trong gương. Ông trời cho cô sự mỹ mạo, không phải để cho cô bị những người đó đạp hư, nếu đàn ông yêu thương nhất chính là thân thể của mình, vì cái gì cô lại không lợi dụng? Cô muốn tự do, mặc kệ phải trả cái giá đắt tới đâu, cô nhất định phải tìm lại tự do của mình!
“ Đang suy nghĩ gì?” Nhiếp Nhân Khải đi đến phía sau cô, đem cô kéo vào trong ngực mình.
“ Suy nghĩ, hai người như thế nào vài ngày không tới tìm em?” Khuynh Tâm ghé sát vào lỗ tai anh khẽ thổi khí. Nhiếp Nhân Khải ngẩn người, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua cô quyến rũ như vậy, cô nhu thuận khiến cho lòng anh có chút hoảng hốt
“ Em đang suy nghĩ gì? Đừng nghĩ đem tôi đùa giỡn như kẻ ngốc!”
Anh nắm lấy cằm Khuynh Tâm, hai mắt âm trầm thẳng tắp nhìn cô, giống như muốn xem trong lòng cô đang nghĩ gì!
Trên cằm truyền tới đau đớn khiến mày liễu của Khuynh Tâm nhẹ nhăn lại, nhưng trên mặt cô lại không hề có bất luận dấu hiệu phản kháng
“ Anh, cằm em đau quá?”
Hai mắt ngập nước chống lại Nhiếp Nhân Khải. Cô nhẹ giọng kháng nghị, lại giống như đang làm nũng...
“ Em...”
Nhiếp Nhân Khải không kịp phản ứng, anh không biết cô thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy, chỉ là, cô rất kiều mỵ hoàn toàn khiến cho anh nổi lên dục vọng!
“ Ô...”
Khuynh Tâm hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt bất định của anh, hai tay nắm lấy bờ vai vững chắc, đem đôi môi đỏ mọng đưa đến bên môi anh. Nhiếp Nhân Khải nhất thời đều đem nghi hoặc ném sang một bên, hung hăng hôn yêu nữ mê hoặc trước mắt - người phụ nữ của anh
...
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Nhiếp Nhân Khải ngủ thật say. Khuynh Tâm lại dị thường thanh tỉnh!
Cả người cô trần trụi đi vào trong phòng tắm, trên chiếc gương to phản chiếu thân thể chằng chịt dấu vết hoan ái, hai tay Khuynh Tâm nhẹ nhàng chà sát dấu hôn đỏ ứ đọng máu
Đàn ông? A... Nửa người dưới đều là động vật!
Cô bắt đầu tăng lực đạo chà lau thân thể, cho dù mang lại đau đớn cho chính mình, cô cũng sẽ không dừng tay...Cô sẽ không để cho mình yếu đuối, tuyệt đối sẽ không! Bọn họ muốn thân thể của cô phải không?
Được! Cô cho bọn họ, nhưng mà... Chẳng lẽ bọn họ không cần phải trả giá sao? Thế giới này có tiền là có thể muốn làm gì thì làm, nếu bọn họ không có tiền nữa? Nếu Nhiếp thị phá sản? Bọn họ không phải cũng chỉ có thể giống như cô sao? Để cho người khác chà đạp!
Móng tay hung hăng tiến vào trong da thịt, trước mắt là một mảnh sương mù trắng xoá. Nếu bọn họ không có tiền, không có quyền, bọn họ còn có thể đối với cô thế nào? Bọn họ còn có thể cầm tù cô, còn có thể tra tấn cô?
Không, bọn họ không thể!
Vặn mở vòi nước, nước ấm từ từ chảy đầy bồn tắm. Trái đất hình tròn, ai cũng có thể bị người khác dẫm nát dưới chân, không lý do gì cô vĩnh viễn đều ở một vị trí!
Khuynh Tâm nhắm mắt lại, chậm rãi tựa đầu chìm vào trong nước..
“ Lưu lại cô ta làm cái gì? Để cho ông cường bạo sao?” Lạp Phi Nhĩ lạnh lùng hỏi lại.
“ Con... Con...” Ông tức giận đến không ngừng thở phì phò, ngón tay run rẩy chỉ vào Lạp Phi Nhĩ.
“ Lưu lại cô ta để cho cô ta tiếp tục đem sỉ nhục ném lên người tôi?”
Trong mắt Lạp Phi Nhĩ tràn đầy hận ý. Anh hận cái dâm phụ kia khiến cho anh không thể ngẩng mặt lên được, càng hận chính mình cư nhiên còn muốn cô! Phải, thời điểm anh biết hai anh em kia mang cô đi, phản ứng đầu tiên của anh chính là đi tìm cô, chỉ là, khi anh vừa nghĩ tới cô đã từng cấp cho anh sỉ nhục, nghĩ tới cho dù anh có mang cô về cũng không mang lòng của cô trở về được nữa, vì thế, anh thả cô đi! Như vậy không biết người phụ nữ khiến cho anh mất thể diện kia anh còn mê luyến cô ta làm cái gì? Anh còn chưa đủ sỉ nhục sao? Còn ngại nón xanh trên đầu không đủ sao? Hai tay Lạp Phi Nhĩ nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, anh thực hận không thể giết chết bản thân mình, rõ ràng hẳn là nên quên, chỉ là nó lại giống như khối u ác tính nhất dạng thủy chung không thể loại trừ! Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng. Dựa vào cái gì anh phải chịu thống khổ, còn cô có thể tự tại cùng hai người đàn ông kia ở cùng một chỗ? Dựa vào cái gì sỉ nhục đều một mình anh gánh vác? Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng!
“ Không, Lãnh Khuynh Tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô! Tuyệt đối sẽ không!”
Anh hối hận, anh không muốn thả cô đi,anh muốn đi tìm cô, sau đó vĩnh viễn cầm tù cô, tra tấn cô, làm cho cô sống so với anh thống khổ gấp bội!
Khuynh Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, một chút lại một chút đem tóc của chính mình búi lên, trong mắt không có sự hồn nhiên của trước kia, cũng không có sợ hãi.Hận, cô thật hận những người đàn ông đã cấp cho cô vô tận đau đớn! Bởi vì bọn họ, cô sống so với con rối còn không bằng.
Thế giới này chính là như vậy, bạn càng yếu đuối, nó càng khi dễ bạn!
Quay đầu, cô đánh giá chính mình trong gương. Ông trời cho cô sự mỹ mạo, không phải để cho cô bị những người đó đạp hư, nếu đàn ông yêu thương nhất chính là thân thể của mình, vì cái gì cô lại không lợi dụng? Cô muốn tự do, mặc kệ phải trả cái giá đắt tới đâu, cô nhất định phải tìm lại tự do của mình!
“ Đang suy nghĩ gì?” Nhiếp Nhân Khải đi đến phía sau cô, đem cô kéo vào trong ngực mình.
“ Suy nghĩ, hai người như thế nào vài ngày không tới tìm em?” Khuynh Tâm ghé sát vào lỗ tai anh khẽ thổi khí. Nhiếp Nhân Khải ngẩn người, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua cô quyến rũ như vậy, cô nhu thuận khiến cho lòng anh có chút hoảng hốt
“ Em đang suy nghĩ gì? Đừng nghĩ đem tôi đùa giỡn như kẻ ngốc!”
Anh nắm lấy cằm Khuynh Tâm, hai mắt âm trầm thẳng tắp nhìn cô, giống như muốn xem trong lòng cô đang nghĩ gì!
Trên cằm truyền tới đau đớn khiến mày liễu của Khuynh Tâm nhẹ nhăn lại, nhưng trên mặt cô lại không hề có bất luận dấu hiệu phản kháng
“ Anh, cằm em đau quá?”
Hai mắt ngập nước chống lại Nhiếp Nhân Khải. Cô nhẹ giọng kháng nghị, lại giống như đang làm nũng...
“ Em...”
Nhiếp Nhân Khải không kịp phản ứng, anh không biết cô thế nào lại đột nhiên biến thành như vậy, chỉ là, cô rất kiều mỵ hoàn toàn khiến cho anh nổi lên dục vọng!
“ Ô...”
Khuynh Tâm hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt bất định của anh, hai tay nắm lấy bờ vai vững chắc, đem đôi môi đỏ mọng đưa đến bên môi anh. Nhiếp Nhân Khải nhất thời đều đem nghi hoặc ném sang một bên, hung hăng hôn yêu nữ mê hoặc trước mắt - người phụ nữ của anh
...
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Nhiếp Nhân Khải ngủ thật say. Khuynh Tâm lại dị thường thanh tỉnh!
Cả người cô trần trụi đi vào trong phòng tắm, trên chiếc gương to phản chiếu thân thể chằng chịt dấu vết hoan ái, hai tay Khuynh Tâm nhẹ nhàng chà sát dấu hôn đỏ ứ đọng máu
Đàn ông? A... Nửa người dưới đều là động vật!
Cô bắt đầu tăng lực đạo chà lau thân thể, cho dù mang lại đau đớn cho chính mình, cô cũng sẽ không dừng tay...Cô sẽ không để cho mình yếu đuối, tuyệt đối sẽ không! Bọn họ muốn thân thể của cô phải không?
Được! Cô cho bọn họ, nhưng mà... Chẳng lẽ bọn họ không cần phải trả giá sao? Thế giới này có tiền là có thể muốn làm gì thì làm, nếu bọn họ không có tiền nữa? Nếu Nhiếp thị phá sản? Bọn họ không phải cũng chỉ có thể giống như cô sao? Để cho người khác chà đạp!
Móng tay hung hăng tiến vào trong da thịt, trước mắt là một mảnh sương mù trắng xoá. Nếu bọn họ không có tiền, không có quyền, bọn họ còn có thể đối với cô thế nào? Bọn họ còn có thể cầm tù cô, còn có thể tra tấn cô?
Không, bọn họ không thể!
Vặn mở vòi nước, nước ấm từ từ chảy đầy bồn tắm. Trái đất hình tròn, ai cũng có thể bị người khác dẫm nát dưới chân, không lý do gì cô vĩnh viễn đều ở một vị trí!
Khuynh Tâm nhắm mắt lại, chậm rãi tựa đầu chìm vào trong nước..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.