Chương 10
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Mười giờ tối ,Tịch
Hải Đường cuối cùng cũng kết thúc công việc cả ngày .Hôm nay đối với cô
mà nói thật là dài đăng đẳng và rất mệt mỏi .Một hơi thở dài , rốt cuộc
cũng có thể trở về nhà !
Bước ra khỏi Cao ốc Kim Tước , những chụp đèn sáng cao chọc trời lại phảng phất phủ thêm tấm áo ngoài khảm bạch kim khiến một mảnh đường phố dài hẹp biến thành dải ngân hà trắng sáng lấp lánh , càng tăng thêm vẻ cô đơn lẻ bóng của cô .
Đi một đoạn đường thật dài Tịch Hải Đường mới tới được trạm xe buýt .Chỉ còn lại chuyến xe cuối cùng , đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kẽ cau lại .Đã trễ thế này rồi , học trưởng chắc cũng đã sớm tới nơi .Cô ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho hắn , thật sự là quá lỗi , thật may mà có Tố Tâm giúp cô đi đón hắn .
Trong lúc chờ xe , cô lấy điện thoại di động ra bấm mã số quen thuộc nhưng chờ đợi thật lâu sau đầu kia vẫn như cũ , không có ai nghe máy .
Kỳ quái .Tố Tâm như thế nào mà lại không có nghe điện thoại ? Đã đi ngủ chưa ?Hoặc là đang ở một chỗ cùng học trưởng sao ?
Lập tức cô lại bấm số di động của Tiêu Mục Viễn , điện thoại chỉ vang một tiếng người bên kia đã nhanh chóng bắt máy ,giọng nói nhẹ nhàng khoan khái đầy nam tính vang lên “ Vâng …”
“ Học Trưởng , em là Hải Đường .Anh đã đến nơi chưa ?”
“ Ừ , anh đến nơi rồi .”
“ Rất xin lỗi học trưởng .Hôm nay phải làm thêm giờ nên không thể đi đón anh , trưa mai em mời anh đi ăn cơm xem như chuộc tội vậy ?”
“ Không cần ,Hải Đường , sáng sớm ngày mai anh liên bay đi Hồng Kông , đêm nay chỉ là …. Dừng lại một đêm thôi “ .Chỉ là muốn nhìn em một chút .Lời nói có vẻ thương hại ấy cũng sẽ có thể an ủi vết thương của cô mà anh thì nguyện ý vì cô mà che gió che mưa , vĩnh viễn làm người bảo hộ cho cô .Yêu một người thật là khó , buông tha cho người mình yêu lại càng khó.
“ Học Trưởng … thực sự xin lỗi ..”
“ Không sao .Anh cũng không phải lưu lạc đầu đường .Chẳng phải Tố Tâm đã thay em đến đón anh sao? Chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm .”
“ Vậy là tốt rồi …Đúng rồi học trưởng , em vừa gọi điện cho Tố Tâm nhưng không có người bắt máy .Cô ấy vẫn còn ở cùng với anh sao ?”
“ Không có , sau khi ăn cơm xong chúng tôi liền chia tay .”
“ Như vậy … có lẽ cô ấy đã đi ngủ ..” Giọng nói của Tịch Hải Đường trở nên có chút không xác định bởi vì cô biết rõ Tố Tâm luôn luôn ngủ trễ , hơn nữa từ trước đến nay cũng sẽ giúp cô chờ cửa .Đêm nay , không phải là đã xảy điều gì chứ ?
Đáy lòng đột nhiên nổi lên nỗi đau âm thầm , Tịch Hải Đường vội vã kết thúc cuộc trò chuyện , cũng không kịp đợi xe buýt nhanh chóng bắt taxi về nhà .
Trong phòng một mảnh đen nhánh .. chỉ có trước cửa ngọn đèn nhỏ khẽ sáng lên nhưng trong phòng rất sạch sẽ nhìn không ra có cái gì khác thường , phòng Tố Tâm đóng chặt cửa .
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đến gần , vừa muốn đưa tya gõ cửa liền nghe bên trong truyển ra âm thanh dị thường …
“ A” . Một tiếng hét đột nhiên phát ra từ phía bên kia cánh cửa..
Đó là … Đã không phải là một cô gái ngu ngốc , đối với loại âm thanh này sẽ không xa lạ .Đây là âm thanh của một nữ nhân đang lâm vào kịch tình .
Tố Tâm ! Âm thanh dường như đè nén nhưng mang theo thống khổ kia là Tố Tâm ..Như vậy cô ấy cùng dây dưa vào người đàn ông nào vậy ?
Nhà trọ hoa lệ , dụng cụ gia đình xa xỉ như ám chỉ có sự giao dịch hắc ám …
Đau lòng đến không thể thở nổi , Tịch Hải Đườn sắc mặt thay đổi đến nỗi vô cùng tái nhợt .Tố Tâm thì ra là đã vì nàng mà thừa nhận nhiều thứ như vậy …
“ A… chỗ đó không cần … van xin ngươi …” Âm thanh Tố Tâm hướng người đàn ông kia xin tha truyền ra đứt quãng từ trong phòng .Mặc dù cánh cửa đã khóa chặt nhưng mỗi một âm thanh bên trong đều làm lòng người sợ hãi không thôi .
“ Cầu xin tôi sao ? Bảy năm nay cô đã đến cầu xin tôi bao nhiêu lần ? Vì tiên cô đúng thật là không biết xấu hổ “ . Giọng đàn ông thâm trầm khan khan phát ra , động tác càng thêm hung ác. Tại nơi sâu nhất trong cơ thể mềm mại của cô đang bị quấy rối đã chảy ra dòng nước như nhấn thông qua tội ác vào đáy vực sâu .
“..Không cần … bạn cùng phòng của tôi sắp về rồi …”
“ Như thế nào ? Sợ cô ta bắt gặp sao ? Kỳ thật cô nên gọi cô ta để cô ta xem một chút .Cô vì tiền mà câm tâm tình nguyện để một người đàn ông làm thế này … Bộ dạng .. thực rất dâm đãng .”
“ Không . Anh không được nói nữa .”
“ Này bảo bối , em la lớn như vậy không sợ đánh thức cô bạn cùng nhà của em dậy sao ?
“ A…” Cô ấy cắn răng để người đàn ông kia làm gì thì làm , nỗi thống khổ nhục nhã gắt gao nuốt trở lại cổ họng .
Tịch Hải Đường thân thể cứng ngắc , tứ chi lạnh buốt , chỉ có từ khóe mắt chảy xuống dòng lệ nóng chứng mình cô còn sống .Đùng là giờ khắc này cô cảm giác như mình thật đáng chết .Thì ra bảy năm nay, cuộc sống của Tố Tâm lại trôi qua bi thảm như vậy .Là cô quá ngây thơ cho rằng Tố Tâm đã tìm được một công việc tốt , gặp được một giám đốc tốt mới có nhiều cơ hội đi xuất ngoại để gặp cô cùng Tiểu Thần , mới có nhiều tiền lương tiền thường để mua quà cho mẹ con cô , mới có ngôi nhà lớn như thế này để ở , mới có thể giúp Tiểu Thần xin đến học ở một ngôi trường tốt như vây… Thì ra tất cả mọi thứ đều là Tố Tâm dùng thân thể đổi lấy .
Nghe thấy hơi thở dồn dập của người đàn ông kia cùng Tố Tâm khiến cho Tịch Hải Đường cảm thấy hận mà từ lồng ngực đánh tới .Vì cái gì ? Vì cái gì mà đàn ông đều đáng chết như vậy ? Bảy năm trước cô bị cường bạo , hiện ở nơi này khi dễ Tố Tâm .Cô thực sự muốn xông vào giết người .Đúng là … cô không thể , cô không thể để cho Tố Tâm bắt gặp mình , Tố Tâm không muốn cho cô biết …
Che miệng lại , che giấu tiếng khóc ,Tịch Hải Đường cực kỳ đau khổ xoay người đi ra ngoài . Trong phòng khách , trên bàn trà vật màu bạc sáng lấp lánh đập vào con mắt của cô .Cái bật lừa , là bật lửa của người đàn ông kia .
Cô nhặt vật lạnh buốt kia lên khiến cho cô có cảm giác tò mò lật ra phía sau có khắc một chữ rõ ràng “ Cố “
Với tâm tình bi thương Tịch Hải Đường lảo đảo đi ở đầu đường , nhìn qua kia xe tới xe lui , mờ mịt luống cuống chỉ là vô ý thức hướng đến nơi ánh đén sáng nhiều người mà đi tới bởi vì đêm nay cô thực sự không dám đối mặt một mình .
Trong đầu luôn hồi tưởng lại cơn ác mộng buổi tối của bảy năm trước như nghiền nát tất cả mọi thứ .Sự thông khổ kinh hãi , từng thứ dần dần hiện ra trong trí nhớ của cô .Đó là ngọn nguồn của mọi tội ác , nếu như không có đêm đó thì tất cả mọi việc sẽ không phát sinh như thế này .Cô sẽ vẫn sống thật tốt , Tố Tâm cũng sẽ vẫn sống tốt .
Nhớ tới Tố Tâm , Tịch Hải Đường cảm thấy sự thiện lương của bản thân rất đau giống như đã bị kim châm , thân thể không tự chủ được mà rùng mình …
Ngước mắt trước ánh đến cô trong thấy một quán bar .Thật tốt quá .Cô đang cần rượu đến tê dại chính mình .Cô thực sự sắp điên rồi .
Một ly , hai ly , ba ly … Tịch Hải Đường không biết mình đã uống bao nhiêu nhưng luôn cảm thấy chưa đủ.Cô chỉ muốn say mà chết cho rồi chỉ có như vậy cô mới không cần đối mặt với thực tế tàn nhẫn , mới sẽ không thống khổ như vậy .
Giọt rượu chảy xuống khóe miệng , theo cổ trơn mảnh khảnh của cô trôi vào cổ áo , đường cong trên người cô dường như tăng thêm vài phần thần bí .Cảm giác cách đó không xa những đôi mắt xấu xa tà ác đầy ham muốn , nhìn cô chằm chằm không tha .
Không biết được mình uống được vài ly rượu đã say , Tịch Hải Đường rút cuộc cũng không uống được nữa , chán nản ngã vào bên cạnh quầy bar , bên cạnh có vài người đàn ông xa lạ .
“ Cô gái , có phải cô thấy thân thể không thoải mái hay không ? Chúng tôi đưa cô về nhà ?
“ Ha ha cô đừng sợ , chúng tôi là người tốt , rất muốn cùng cô kết giao bằng hữu .Cô có khỏe không ?”
Không ! Cô không tốt tý nào … Tịch Hải Đường miễn cưỡng ngẩng đầu lên , trông thấy vài người đàn ông xa lạ đang ở rất gần cô .Cô chán ghét cái loại cảm giác này , càng chán ghét ánh mắt bọn họ nhìn cô .
“ Tránh ra …” Cô đã rất mệt mơ hồ cảm giác không thích hợp , hô hấp của cô trở nên càng ngày càng chìm , đầu cũng càng ngày càng nặng .
“ Chính tôi có thể tự làm không cần các ngươi …”
Những người đàn ông bên cạnh nhìn nhau cười , đối với sự cự tuyệt của cô thì coi thường thậm chí còn quá đáng sờ mặt của cô .
“ Tránh ra, đừng đụng vào tôi …” Giọng nói của cô quá mềm yếu , một chút lực ngăn cản cũng không có .
“ Cô gái , đừng tuyệt tình như thế chứ .Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi , chờ chút sẽ giúp người thoải mái ..”
“ Đại ca , không cần nói nhiều với cô ta như vậy “
Đột nhiên hai người đàn ông sáp vào hai bên cô , trực tiếp kéo cô ra cửa .
“ Thả tôi ra .Tôi không đi … Buông ra .Có ai không … cứu mạng … “ Thanh âm của cô quá nhỏ và yếu ớt , cơ hồ không có ai phát hiện .Dù cho có người chú ý tới cũng không muốn xen vào việc của người khác .
Bước ra khỏi Cao ốc Kim Tước , những chụp đèn sáng cao chọc trời lại phảng phất phủ thêm tấm áo ngoài khảm bạch kim khiến một mảnh đường phố dài hẹp biến thành dải ngân hà trắng sáng lấp lánh , càng tăng thêm vẻ cô đơn lẻ bóng của cô .
Đi một đoạn đường thật dài Tịch Hải Đường mới tới được trạm xe buýt .Chỉ còn lại chuyến xe cuối cùng , đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần kẽ cau lại .Đã trễ thế này rồi , học trưởng chắc cũng đã sớm tới nơi .Cô ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho hắn , thật sự là quá lỗi , thật may mà có Tố Tâm giúp cô đi đón hắn .
Trong lúc chờ xe , cô lấy điện thoại di động ra bấm mã số quen thuộc nhưng chờ đợi thật lâu sau đầu kia vẫn như cũ , không có ai nghe máy .
Kỳ quái .Tố Tâm như thế nào mà lại không có nghe điện thoại ? Đã đi ngủ chưa ?Hoặc là đang ở một chỗ cùng học trưởng sao ?
Lập tức cô lại bấm số di động của Tiêu Mục Viễn , điện thoại chỉ vang một tiếng người bên kia đã nhanh chóng bắt máy ,giọng nói nhẹ nhàng khoan khái đầy nam tính vang lên “ Vâng …”
“ Học Trưởng , em là Hải Đường .Anh đã đến nơi chưa ?”
“ Ừ , anh đến nơi rồi .”
“ Rất xin lỗi học trưởng .Hôm nay phải làm thêm giờ nên không thể đi đón anh , trưa mai em mời anh đi ăn cơm xem như chuộc tội vậy ?”
“ Không cần ,Hải Đường , sáng sớm ngày mai anh liên bay đi Hồng Kông , đêm nay chỉ là …. Dừng lại một đêm thôi “ .Chỉ là muốn nhìn em một chút .Lời nói có vẻ thương hại ấy cũng sẽ có thể an ủi vết thương của cô mà anh thì nguyện ý vì cô mà che gió che mưa , vĩnh viễn làm người bảo hộ cho cô .Yêu một người thật là khó , buông tha cho người mình yêu lại càng khó.
“ Học Trưởng … thực sự xin lỗi ..”
“ Không sao .Anh cũng không phải lưu lạc đầu đường .Chẳng phải Tố Tâm đã thay em đến đón anh sao? Chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm .”
“ Vậy là tốt rồi …Đúng rồi học trưởng , em vừa gọi điện cho Tố Tâm nhưng không có người bắt máy .Cô ấy vẫn còn ở cùng với anh sao ?”
“ Không có , sau khi ăn cơm xong chúng tôi liền chia tay .”
“ Như vậy … có lẽ cô ấy đã đi ngủ ..” Giọng nói của Tịch Hải Đường trở nên có chút không xác định bởi vì cô biết rõ Tố Tâm luôn luôn ngủ trễ , hơn nữa từ trước đến nay cũng sẽ giúp cô chờ cửa .Đêm nay , không phải là đã xảy điều gì chứ ?
Đáy lòng đột nhiên nổi lên nỗi đau âm thầm , Tịch Hải Đường vội vã kết thúc cuộc trò chuyện , cũng không kịp đợi xe buýt nhanh chóng bắt taxi về nhà .
Trong phòng một mảnh đen nhánh .. chỉ có trước cửa ngọn đèn nhỏ khẽ sáng lên nhưng trong phòng rất sạch sẽ nhìn không ra có cái gì khác thường , phòng Tố Tâm đóng chặt cửa .
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đến gần , vừa muốn đưa tya gõ cửa liền nghe bên trong truyển ra âm thanh dị thường …
“ A” . Một tiếng hét đột nhiên phát ra từ phía bên kia cánh cửa..
Đó là … Đã không phải là một cô gái ngu ngốc , đối với loại âm thanh này sẽ không xa lạ .Đây là âm thanh của một nữ nhân đang lâm vào kịch tình .
Tố Tâm ! Âm thanh dường như đè nén nhưng mang theo thống khổ kia là Tố Tâm ..Như vậy cô ấy cùng dây dưa vào người đàn ông nào vậy ?
Nhà trọ hoa lệ , dụng cụ gia đình xa xỉ như ám chỉ có sự giao dịch hắc ám …
Đau lòng đến không thể thở nổi , Tịch Hải Đườn sắc mặt thay đổi đến nỗi vô cùng tái nhợt .Tố Tâm thì ra là đã vì nàng mà thừa nhận nhiều thứ như vậy …
“ A… chỗ đó không cần … van xin ngươi …” Âm thanh Tố Tâm hướng người đàn ông kia xin tha truyền ra đứt quãng từ trong phòng .Mặc dù cánh cửa đã khóa chặt nhưng mỗi một âm thanh bên trong đều làm lòng người sợ hãi không thôi .
“ Cầu xin tôi sao ? Bảy năm nay cô đã đến cầu xin tôi bao nhiêu lần ? Vì tiên cô đúng thật là không biết xấu hổ “ . Giọng đàn ông thâm trầm khan khan phát ra , động tác càng thêm hung ác. Tại nơi sâu nhất trong cơ thể mềm mại của cô đang bị quấy rối đã chảy ra dòng nước như nhấn thông qua tội ác vào đáy vực sâu .
“..Không cần … bạn cùng phòng của tôi sắp về rồi …”
“ Như thế nào ? Sợ cô ta bắt gặp sao ? Kỳ thật cô nên gọi cô ta để cô ta xem một chút .Cô vì tiền mà câm tâm tình nguyện để một người đàn ông làm thế này … Bộ dạng .. thực rất dâm đãng .”
“ Không . Anh không được nói nữa .”
“ Này bảo bối , em la lớn như vậy không sợ đánh thức cô bạn cùng nhà của em dậy sao ?
“ A…” Cô ấy cắn răng để người đàn ông kia làm gì thì làm , nỗi thống khổ nhục nhã gắt gao nuốt trở lại cổ họng .
Tịch Hải Đường thân thể cứng ngắc , tứ chi lạnh buốt , chỉ có từ khóe mắt chảy xuống dòng lệ nóng chứng mình cô còn sống .Đùng là giờ khắc này cô cảm giác như mình thật đáng chết .Thì ra bảy năm nay, cuộc sống của Tố Tâm lại trôi qua bi thảm như vậy .Là cô quá ngây thơ cho rằng Tố Tâm đã tìm được một công việc tốt , gặp được một giám đốc tốt mới có nhiều cơ hội đi xuất ngoại để gặp cô cùng Tiểu Thần , mới có nhiều tiền lương tiền thường để mua quà cho mẹ con cô , mới có ngôi nhà lớn như thế này để ở , mới có thể giúp Tiểu Thần xin đến học ở một ngôi trường tốt như vây… Thì ra tất cả mọi thứ đều là Tố Tâm dùng thân thể đổi lấy .
Nghe thấy hơi thở dồn dập của người đàn ông kia cùng Tố Tâm khiến cho Tịch Hải Đường cảm thấy hận mà từ lồng ngực đánh tới .Vì cái gì ? Vì cái gì mà đàn ông đều đáng chết như vậy ? Bảy năm trước cô bị cường bạo , hiện ở nơi này khi dễ Tố Tâm .Cô thực sự muốn xông vào giết người .Đúng là … cô không thể , cô không thể để cho Tố Tâm bắt gặp mình , Tố Tâm không muốn cho cô biết …
Che miệng lại , che giấu tiếng khóc ,Tịch Hải Đường cực kỳ đau khổ xoay người đi ra ngoài . Trong phòng khách , trên bàn trà vật màu bạc sáng lấp lánh đập vào con mắt của cô .Cái bật lừa , là bật lửa của người đàn ông kia .
Cô nhặt vật lạnh buốt kia lên khiến cho cô có cảm giác tò mò lật ra phía sau có khắc một chữ rõ ràng “ Cố “
Với tâm tình bi thương Tịch Hải Đường lảo đảo đi ở đầu đường , nhìn qua kia xe tới xe lui , mờ mịt luống cuống chỉ là vô ý thức hướng đến nơi ánh đén sáng nhiều người mà đi tới bởi vì đêm nay cô thực sự không dám đối mặt một mình .
Trong đầu luôn hồi tưởng lại cơn ác mộng buổi tối của bảy năm trước như nghiền nát tất cả mọi thứ .Sự thông khổ kinh hãi , từng thứ dần dần hiện ra trong trí nhớ của cô .Đó là ngọn nguồn của mọi tội ác , nếu như không có đêm đó thì tất cả mọi việc sẽ không phát sinh như thế này .Cô sẽ vẫn sống thật tốt , Tố Tâm cũng sẽ vẫn sống tốt .
Nhớ tới Tố Tâm , Tịch Hải Đường cảm thấy sự thiện lương của bản thân rất đau giống như đã bị kim châm , thân thể không tự chủ được mà rùng mình …
Ngước mắt trước ánh đến cô trong thấy một quán bar .Thật tốt quá .Cô đang cần rượu đến tê dại chính mình .Cô thực sự sắp điên rồi .
Một ly , hai ly , ba ly … Tịch Hải Đường không biết mình đã uống bao nhiêu nhưng luôn cảm thấy chưa đủ.Cô chỉ muốn say mà chết cho rồi chỉ có như vậy cô mới không cần đối mặt với thực tế tàn nhẫn , mới sẽ không thống khổ như vậy .
Giọt rượu chảy xuống khóe miệng , theo cổ trơn mảnh khảnh của cô trôi vào cổ áo , đường cong trên người cô dường như tăng thêm vài phần thần bí .Cảm giác cách đó không xa những đôi mắt xấu xa tà ác đầy ham muốn , nhìn cô chằm chằm không tha .
Không biết được mình uống được vài ly rượu đã say , Tịch Hải Đường rút cuộc cũng không uống được nữa , chán nản ngã vào bên cạnh quầy bar , bên cạnh có vài người đàn ông xa lạ .
“ Cô gái , có phải cô thấy thân thể không thoải mái hay không ? Chúng tôi đưa cô về nhà ?
“ Ha ha cô đừng sợ , chúng tôi là người tốt , rất muốn cùng cô kết giao bằng hữu .Cô có khỏe không ?”
Không ! Cô không tốt tý nào … Tịch Hải Đường miễn cưỡng ngẩng đầu lên , trông thấy vài người đàn ông xa lạ đang ở rất gần cô .Cô chán ghét cái loại cảm giác này , càng chán ghét ánh mắt bọn họ nhìn cô .
“ Tránh ra …” Cô đã rất mệt mơ hồ cảm giác không thích hợp , hô hấp của cô trở nên càng ngày càng chìm , đầu cũng càng ngày càng nặng .
“ Chính tôi có thể tự làm không cần các ngươi …”
Những người đàn ông bên cạnh nhìn nhau cười , đối với sự cự tuyệt của cô thì coi thường thậm chí còn quá đáng sờ mặt của cô .
“ Tránh ra, đừng đụng vào tôi …” Giọng nói của cô quá mềm yếu , một chút lực ngăn cản cũng không có .
“ Cô gái , đừng tuyệt tình như thế chứ .Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi , chờ chút sẽ giúp người thoải mái ..”
“ Đại ca , không cần nói nhiều với cô ta như vậy “
Đột nhiên hai người đàn ông sáp vào hai bên cô , trực tiếp kéo cô ra cửa .
“ Thả tôi ra .Tôi không đi … Buông ra .Có ai không … cứu mạng … “ Thanh âm của cô quá nhỏ và yếu ớt , cơ hồ không có ai phát hiện .Dù cho có người chú ý tới cũng không muốn xen vào việc của người khác .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.