Chương 114
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Thừa dịp khi Tịch Hải Đường mang theo Tiểu Thần đi tính tiền, Doãn Ngân quyết định đàm phán
với Tiêu Mục Viễn như những người đàn ông với nhau.
“Bác yêu thích mẹ cháu, có đúng hay không?” Doãn Ngân kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẩu khí thô sáp mà hỏi.
Tiêu Mục Viễn nhếch môi cười cười, không có trực tiếp trả lời, ngược lại cũng không phủ nhận nhưng lại hỏi ngược lại, “Đúng thì thế nào?”
“Nếu đúng như bác nói thì bác hãy hết hi vọng đi, mẹ cháu sẽ không thích bác.”
“Vì Sao?”
“Mẹ cháu đã từng nói qua, mẹ chỉ thích ba người đàn ông. Thứ nhất là cháu, người thứ 2 là cha cháu và còn có ông ngoại nữa.”
Tiêu Mục Viễn rất muốn cười, “Cháu mới có sáu tuổi, còn chưa trở thành một người đàn ông đâu.”
“Nhưng là mẹ cháu đã nói thế.”
“Thật sự.”
“Đương nhiên.” Bả vai Doãn Ngân thẳng đứng lên, con mắt cũng mở cực lớn.
Tiêu Mục Viễn nhướng mày, có chút ý khiêu khích, “Cha cháu hiện tại không biết đang ở đâu, ông ngoại thì lớn tuổi rồi, chẳng lẽ cháu không biết là có người đàn ông chăm sóc cho mẹ cháu sẽ khá hơn một chút sao?”
“Cháu sẽ chăm sóc cho mẹ. Cháu cũng là đàn ông mà.”
“Cháu mới có sáu tuổi, vẫn còn con nít lắm.”
“Nhưng cháu rất nhanh sẽ lớn lên.”
Tiêu Mục Viễn có chút vô lực, gặp gỡ một đứa nhóc cố chấp nhưng rất thông minh khiến cho hắn cảm thấy như tú tài gặp được kẻ tương xứng vậy.
“Doãn Ngân, thích một người cũng không nhất định phải đem người đó chiếm thành của mình, cháu có hiểu không?”
Không hiểu, Doãn Ngân đương nhiên không hiểu, trong nhận thức của cậu thì thì thích chính là muốn sống cùng nhau.
Tiêu Mục Viễn khẽ thờ dài, quyết định đổi cách nói khác, “Doãn Ngân, bác lấy ví dụ cho cháu, cháu có phải rất thích Tiểu Thần hay không?”
“Đúng vậy, Tiểu Thần là em gái của cháu, cháu đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy bác thích mẹ của cháu cũng giống như cháu thích Tiểu Thần vậy, được chưa?”
“Bác xem mẹ cháu như em gái sao?” Doãn Ngân có điểm bối rối, nếu là như vậy thì vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu Mục Viễn gật đầu nhẹ, trong nét cười có chút phiền muộn. Chuyện cho tới bây giờ hắn có thể nói được cái gì, kể từ khi Cố Tích Tước rời khỏi, tâm của Tịch Hải Đường hắn cũng đã thấy rất rõ, cô giao cho hắn hai tác phầm nhưng khắp nơi đều tràn ngập sự đau thương, một ít của chữ tình, qua nhiên là làm khổ bản thân.
Một khắc kia hắn thực sự xúc động muốn ôm cô vào lòng mà an ủi , nhưng khi hắn nhìn thấy bản thiết kế có đôi vùng giấy thẫm màu thì tất cả những ý nghĩ đó của hắn đều hầu như tiêu tan.
Trên bản thiết kế mà hắn nhìn qua không chỉ có mỗi thiết kế của cô mà còn có nước mắt của cô, mặc dù đã khô khốc, khó có thể nhìn ra dấu vết nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được. Trên đường cong phác thảo của bút máy, mơ hồ có dấu vết, cho dù là một lần nữa phác họa qua nhưng vẫn là có dấu vết nhỏ, nhìn qua thì không thể nhận ra tỳ vết nào.
Một câu trước kia của cô, “Em tin tưởng học trưởng” thì sau đó kể cả nước mắt của cô đều không thể nòa thừa nhận được trong sinh mệnh của hắn nữa rồi.
Tịch Hải Đường sau khi cầm lấy hóa đơn đi ra thấy thái độ của Doãn Ngân với Tiêu Mục Viễn đã có chút chuyển biến, nhịn không được mỉm cười.
Có lẽ bất luận kẻ nào ở bên cạnh hắn, đều sẽ bị cái khí chất sạch sẽ thuần túy ấy của hắn nhuộm đi.
Rất dễ dàng trong đầu cô liền lướt qua một chữ — tế thủy trường lưu
(* Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm .)
Đúng vậy là một loại tình yêu đẹp và rất ôn nhu, nhưng vẫn k dẹp loạn được sự đau nhức đang mãnh liệt bành trướng trong nội tâm của cô. Chỗ bành trướng kia giống như là trung tâm của dòng nước xoáy, in thật sau ba chữ — Cố Tích Tước.
Thế sự nhiều lần biến ảo, bờ bên kia vẫn như cũ, chủ nhân vẫn chưa đổi, hắn si tâm bất hối, cô kìm lòng không được nhưng vẫn còn một khoảng cách trong sinh mệnh cần phải vượt qua.
Tình cảm ám sinh, mọi lúc mọi nơi một lòng vì đối phương mà rung động.
Cuộc sống bình thản luôn luôn trôi qua nhanh tựa tia chớp, phảng phất như thoi đưa, chỉ chớp mắt Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều được nghỉ hè.
Còn lần này hai đứa bé không có tham gia báo danh bất kỳ khóa ngoại luyện thi nào trên trường, cũng không có tham gia trại hè gì, bởi vì bọn họ sắp bắt đầu một việc rất đặc sắc,, càng them kích thích , nhân sinh mới lữ trình.
Trong đình viện nhà Tần Hạo, trên bãi cỏ xanh, cỏ mịn như nhung, dưới sự soi sáng của anh mặt trời long lánh bừng bừng sinh khí, cuối cũng làn tran đến chỗ sâu trong rừng cây.Vùng này không nhiều nhà lắm, chỉ có mấy ngôi biệt thự thưa thớt, cách một khoảng xa mới có thể thấy một cánh rừng khác. Sân cỏ màu xanh lá mạ, dường như cùng một màu với những tán lạ cây dưới ánh nắng, cũng không có nghiêm khắc mà tạo ra giới hạn nào cả, loại khung cảnh tự nhiên này không phải là con người tận lực mài dũa thì cũng là thiên nhiên quá ưu đãi mà ban cho một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy. Nơi ở phụ cận cũng có rất nhiều bãi cỏ, cả ngôi biệt thự như chìm trong một màn hoa cỏ, như một bức tranh trong đồng thoại vậy.
Nhưng đó chỉ là không khí tốt đẹp ở bên ngoài, không khí trong phòng giờ khắc này giống như chiến trường sắp có chiến dịch khai hỏa vậy,trang nghiêm, hít thở có chút không thông.
Tần Hạo mở máy tính xách tay ra, nhìn hai tiểu gia hỏa ngồi đối diện, giọng nói có chút nghiêm túc, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cùng nhau gật đầu, bộ dáng đều rất thận trọng.
“vậy chúng ta lập tức bắt đầu, có được không?”
“vâng.”
Ngón tay út trong nháy mắt vừa đè xuống nguồn điện của chiếc máy tính xách tay mới mua, xác nhận mạng, trang web được đặt ở chế độ yêu thích chính là trang web giá trị của thị trường chứng khoán. Nhìn vào trang web sờ sờ trước mặt, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lần đầu tiên va chạm với thực tế nên thực sự rất khẩn trương.
Một bên Tịch Hải Đường cũng rất khẩn trương, cô nhìn đồng hồ nhưng vẫn chưa tới tám giờ, còn không có chính thức bắt đầu phiên giao dịch, cô chịu không được mà dong dài vài câu, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, nếu như các con cảm thấy khó khăn quá thì có thể dừng lại, chú Tần Hạo cũng sẽ không trách các con đâu.”
Quan Tiểu Phi cũng gật đầu liên tục ủng hộ lời của Tịch Hải Đường, “Đúng , Đúng Đúng. Tần Hạo, anh cũng chú ý đúng mực, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng đang còn nhỏ, không thể làm khoa trương lên được, bọn nhỏ sẽ chịu đã kích.”
“Mẹ.”
“Tiểu Phi!”
Hai đứa trẻ cùng Tần Hạo đều cùng nhau kháng nghị, tên bắn cũng đã lắp vào cung, còn nói những thứ này chỉ làm cho bọn họ càng khẩn trương.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cầm lấy chén nước, ngửa đầu uống cạn một lượng nước lớn, Tần Hạo cũng mãnh liệt quạt gió, nhớ đến thời điểm năm đó cầu hôn cũng không có khẩn trương như vậy, hắn có một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Tám giờ, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên trong ngày, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đặc biệt ở nơi nay bắt đầu những bước đầu tiên trong vòng luẩn quẩn của cuộc sống, mà ai cũng sẽ không nghĩ tới, ở nơi này không lâu sau, bọn họ lại cùng một người tên Cố Tích Tước không liên lạc được mà cùng nhau hợp tác…
“Bác yêu thích mẹ cháu, có đúng hay không?” Doãn Ngân kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẩu khí thô sáp mà hỏi.
Tiêu Mục Viễn nhếch môi cười cười, không có trực tiếp trả lời, ngược lại cũng không phủ nhận nhưng lại hỏi ngược lại, “Đúng thì thế nào?”
“Nếu đúng như bác nói thì bác hãy hết hi vọng đi, mẹ cháu sẽ không thích bác.”
“Vì Sao?”
“Mẹ cháu đã từng nói qua, mẹ chỉ thích ba người đàn ông. Thứ nhất là cháu, người thứ 2 là cha cháu và còn có ông ngoại nữa.”
Tiêu Mục Viễn rất muốn cười, “Cháu mới có sáu tuổi, còn chưa trở thành một người đàn ông đâu.”
“Nhưng là mẹ cháu đã nói thế.”
“Thật sự.”
“Đương nhiên.” Bả vai Doãn Ngân thẳng đứng lên, con mắt cũng mở cực lớn.
Tiêu Mục Viễn nhướng mày, có chút ý khiêu khích, “Cha cháu hiện tại không biết đang ở đâu, ông ngoại thì lớn tuổi rồi, chẳng lẽ cháu không biết là có người đàn ông chăm sóc cho mẹ cháu sẽ khá hơn một chút sao?”
“Cháu sẽ chăm sóc cho mẹ. Cháu cũng là đàn ông mà.”
“Cháu mới có sáu tuổi, vẫn còn con nít lắm.”
“Nhưng cháu rất nhanh sẽ lớn lên.”
Tiêu Mục Viễn có chút vô lực, gặp gỡ một đứa nhóc cố chấp nhưng rất thông minh khiến cho hắn cảm thấy như tú tài gặp được kẻ tương xứng vậy.
“Doãn Ngân, thích một người cũng không nhất định phải đem người đó chiếm thành của mình, cháu có hiểu không?”
Không hiểu, Doãn Ngân đương nhiên không hiểu, trong nhận thức của cậu thì thì thích chính là muốn sống cùng nhau.
Tiêu Mục Viễn khẽ thờ dài, quyết định đổi cách nói khác, “Doãn Ngân, bác lấy ví dụ cho cháu, cháu có phải rất thích Tiểu Thần hay không?”
“Đúng vậy, Tiểu Thần là em gái của cháu, cháu đương nhiên là thích rồi.”
“Vậy bác thích mẹ của cháu cũng giống như cháu thích Tiểu Thần vậy, được chưa?”
“Bác xem mẹ cháu như em gái sao?” Doãn Ngân có điểm bối rối, nếu là như vậy thì vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu Mục Viễn gật đầu nhẹ, trong nét cười có chút phiền muộn. Chuyện cho tới bây giờ hắn có thể nói được cái gì, kể từ khi Cố Tích Tước rời khỏi, tâm của Tịch Hải Đường hắn cũng đã thấy rất rõ, cô giao cho hắn hai tác phầm nhưng khắp nơi đều tràn ngập sự đau thương, một ít của chữ tình, qua nhiên là làm khổ bản thân.
Một khắc kia hắn thực sự xúc động muốn ôm cô vào lòng mà an ủi , nhưng khi hắn nhìn thấy bản thiết kế có đôi vùng giấy thẫm màu thì tất cả những ý nghĩ đó của hắn đều hầu như tiêu tan.
Trên bản thiết kế mà hắn nhìn qua không chỉ có mỗi thiết kế của cô mà còn có nước mắt của cô, mặc dù đã khô khốc, khó có thể nhìn ra dấu vết nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được. Trên đường cong phác thảo của bút máy, mơ hồ có dấu vết, cho dù là một lần nữa phác họa qua nhưng vẫn là có dấu vết nhỏ, nhìn qua thì không thể nhận ra tỳ vết nào.
Một câu trước kia của cô, “Em tin tưởng học trưởng” thì sau đó kể cả nước mắt của cô đều không thể nòa thừa nhận được trong sinh mệnh của hắn nữa rồi.
Tịch Hải Đường sau khi cầm lấy hóa đơn đi ra thấy thái độ của Doãn Ngân với Tiêu Mục Viễn đã có chút chuyển biến, nhịn không được mỉm cười.
Có lẽ bất luận kẻ nào ở bên cạnh hắn, đều sẽ bị cái khí chất sạch sẽ thuần túy ấy của hắn nhuộm đi.
Rất dễ dàng trong đầu cô liền lướt qua một chữ — tế thủy trường lưu
(* Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm .)
Đúng vậy là một loại tình yêu đẹp và rất ôn nhu, nhưng vẫn k dẹp loạn được sự đau nhức đang mãnh liệt bành trướng trong nội tâm của cô. Chỗ bành trướng kia giống như là trung tâm của dòng nước xoáy, in thật sau ba chữ — Cố Tích Tước.
Thế sự nhiều lần biến ảo, bờ bên kia vẫn như cũ, chủ nhân vẫn chưa đổi, hắn si tâm bất hối, cô kìm lòng không được nhưng vẫn còn một khoảng cách trong sinh mệnh cần phải vượt qua.
Tình cảm ám sinh, mọi lúc mọi nơi một lòng vì đối phương mà rung động.
Cuộc sống bình thản luôn luôn trôi qua nhanh tựa tia chớp, phảng phất như thoi đưa, chỉ chớp mắt Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều được nghỉ hè.
Còn lần này hai đứa bé không có tham gia báo danh bất kỳ khóa ngoại luyện thi nào trên trường, cũng không có tham gia trại hè gì, bởi vì bọn họ sắp bắt đầu một việc rất đặc sắc,, càng them kích thích , nhân sinh mới lữ trình.
Trong đình viện nhà Tần Hạo, trên bãi cỏ xanh, cỏ mịn như nhung, dưới sự soi sáng của anh mặt trời long lánh bừng bừng sinh khí, cuối cũng làn tran đến chỗ sâu trong rừng cây.Vùng này không nhiều nhà lắm, chỉ có mấy ngôi biệt thự thưa thớt, cách một khoảng xa mới có thể thấy một cánh rừng khác. Sân cỏ màu xanh lá mạ, dường như cùng một màu với những tán lạ cây dưới ánh nắng, cũng không có nghiêm khắc mà tạo ra giới hạn nào cả, loại khung cảnh tự nhiên này không phải là con người tận lực mài dũa thì cũng là thiên nhiên quá ưu đãi mà ban cho một khung cảnh tuyệt đẹp như vậy. Nơi ở phụ cận cũng có rất nhiều bãi cỏ, cả ngôi biệt thự như chìm trong một màn hoa cỏ, như một bức tranh trong đồng thoại vậy.
Nhưng đó chỉ là không khí tốt đẹp ở bên ngoài, không khí trong phòng giờ khắc này giống như chiến trường sắp có chiến dịch khai hỏa vậy,trang nghiêm, hít thở có chút không thông.
Tần Hạo mở máy tính xách tay ra, nhìn hai tiểu gia hỏa ngồi đối diện, giọng nói có chút nghiêm túc, “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cùng nhau gật đầu, bộ dáng đều rất thận trọng.
“vậy chúng ta lập tức bắt đầu, có được không?”
“vâng.”
Ngón tay út trong nháy mắt vừa đè xuống nguồn điện của chiếc máy tính xách tay mới mua, xác nhận mạng, trang web được đặt ở chế độ yêu thích chính là trang web giá trị của thị trường chứng khoán. Nhìn vào trang web sờ sờ trước mặt, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lần đầu tiên va chạm với thực tế nên thực sự rất khẩn trương.
Một bên Tịch Hải Đường cũng rất khẩn trương, cô nhìn đồng hồ nhưng vẫn chưa tới tám giờ, còn không có chính thức bắt đầu phiên giao dịch, cô chịu không được mà dong dài vài câu, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, nếu như các con cảm thấy khó khăn quá thì có thể dừng lại, chú Tần Hạo cũng sẽ không trách các con đâu.”
Quan Tiểu Phi cũng gật đầu liên tục ủng hộ lời của Tịch Hải Đường, “Đúng , Đúng Đúng. Tần Hạo, anh cũng chú ý đúng mực, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng đang còn nhỏ, không thể làm khoa trương lên được, bọn nhỏ sẽ chịu đã kích.”
“Mẹ.”
“Tiểu Phi!”
Hai đứa trẻ cùng Tần Hạo đều cùng nhau kháng nghị, tên bắn cũng đã lắp vào cung, còn nói những thứ này chỉ làm cho bọn họ càng khẩn trương.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cầm lấy chén nước, ngửa đầu uống cạn một lượng nước lớn, Tần Hạo cũng mãnh liệt quạt gió, nhớ đến thời điểm năm đó cầu hôn cũng không có khẩn trương như vậy, hắn có một loại áp lực trước nay chưa từng có.
Tám giờ, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên trong ngày, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đặc biệt ở nơi nay bắt đầu những bước đầu tiên trong vòng luẩn quẩn của cuộc sống, mà ai cũng sẽ không nghĩ tới, ở nơi này không lâu sau, bọn họ lại cùng một người tên Cố Tích Tước không liên lạc được mà cùng nhau hợp tác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.